Cuộc Sống Nhàn Rỗi Của Dược Y
Chương 5
Mãi cho đến khi không nghe thấy tiếng bước chân của lão bản nữa, Chung Ly Dạ nhíu mày nói: “Thì hộ vệ, Tình Nhi, trên người cả hai có tiền sao? Tất cả ngân lượng trên người ta đều không thấy, có thể là rơi trên núi."
Thì Văn Chi sờ trên người mình, sắc mặt cũng đổi, nếu ở bên ngoài mà không có tiền chính là rất khó khăn, các loại ăn mặc, đi lại đều cần tiền, huống chi, muốn xây nhà cũng phải có tiền. “Là sơ sót của thuộc hạ, thuộc hạ đáng chết."
Thì Văn Chi lập tức quỳ xuống thỉnh tội, Tịch Tình Nhi hơi dời tầm mắt đi,, nàng tuổi còn nhỏ, không chịu nổi khi thấy người khác quỳ trước mình, cái thời không này là thế luôn ưu tiên tôn ti trật tự, nàng không thể cải tiến được thì phải thích ứng với nó, muốn cải biến để cho mình không quá khó để tiếp nhận thì cần phải có một lực lượng khổng lồ, nàng cũng không muốn bị người ta căm thù, việc cải biến cũng không nhất thiết sẽ theo hướng tốt.
“Đứng lên đi, chuyện này cũng không thể trách ngươi được, tình huống lúc đó đương nhiên phải chạy thoát thân mới quan trọng nhất." Chung Ly Dạ đứng dậy đỡ Thì Văn Chi đứng lên, thiếu niên thấp hơn Thì Văn Chi một cái đầu thoạt nhìn toả ra khí chất vương giả.
Đây là người làm đại sự, Tịch Tình Nhi cảm thán, quả nhiên sinh ra trong nhà đế vương, tuổi nhỏ như vậy đã biết thu phục lòng người, không thể không thán phục, Thì Văn Chi sợ rằng sau này chỉ có thể tử trung [thể chết trung thành] với hắn.
“Hoàng huynh, xưng hô giữa chúng ta phải đổi một chút, không thì sẽ bị người khác chú ý."
Chung Ly Dạ gật đầu, “Ta cũng nghĩ như vậy, Tình Nhi, sau này gọi hoàng huynh là ca ca, Thì hộ vệ, sau này ngươi gọi ta là thiếu gia, gọi Tình Nhi là tiểu thư, bọn ta sẽ gọi ngươi là…A Thì đi." Cách xưng hô như vậy cũng đại biểu cho việc Chung Ly Dạ đã chính thức tiếp nhận Thì Văn Chi là người thân cận của mình, mà không phải bởi vì Thì Văn Chi trung thành với mẫu hậu hắn.
“Thuộc hạ tuân mệnh." Thì Văn Chi thở dài một hơi, được đại hoàng tử tiếp nhận là một nguyên nhân, nguyên nhân còn lại chính là… Rốt cục không thể chạy trốn nữa, một hoàng tử một công chúa, tính mạng của họ nằm trên người hắn (TVC), khiến hắn (TVC) không khỏi có áp lực.
Tịch Tình Nhi gật đầu, biểu thị đồng ý, không nói lời nào, tình huống bây giờ tương đối là khá tốt, thân phận không có bại lộ. Nhưng có chút chuyện cần phải giải quyết.
Tịch Tình Nhi lấy từ trong túi ra một vòng ngọc lấy ở chỗ tiểu Ngọc, để lên bàn, “Cái này lấy từ trong hoàng cung ra."
Hai hàng mày nhíu lại của Chung Ly Dạ cũng đã dãn ra, trên mặt vui vẻ, đồ lấy từ trong hoàng cung đương nhiên là đồ tốt, vừa nhìn chất ngọc thôi cũng biết là cực phẩm, đổi được không ít tiền, duy trì cho cuộc sống của ba người được một đoạn thời gian rất dài.
“A Thì, sáng mai ngươi đem vòng ngọc này đến thành Lương Châu, tìm người bán, chỗ nhỏ này căn bản mua không nổi."
Thì Văn Chi hiểu, song tiếp nhận, “Vâng."
Suốt đêm không nói chuyện, Tịch Tình Nhi cảm giác muốn ngủ, từ hoàng cung chạy đến đây mất hết bốn mươi ngày, trước đó ba người bọn họ ngủ trên giường ba ngày, sau đó một đường truy sát, đừng nói đến giường để ngủ, bọn họ chưa từng ngủ an giấc, lúc nào cũng đề cao cảnh giác, chỉ sợ địch nhân đuổi theo, ngủ đều khép hờ mắt.
Sáng sớm, Thì Văn Chi đi thành Lương Châu, với tốc độ đó ước chừng ba, bốn ngày mới về đây, ăn sáng xong, Chung Ly Dạ lễ phép nói với lão bản khách điếm: “Chưởng quỹ, hộ vệ đi đến tiền trang thành Lương châu lấy tiền, tại hạ và xá muội sợ rằng còn phải ở chỗ này ở thêm mấy ngày, xin chưởng quỹ lượng thứ cho."
Lão bản khách điếm là người có ánh mắt nhìn người, rõ ràng là một đại hài tử mang theo một tiểu hài tử, lại có khí độ thong dong như vậy, nhìn cũng không phải người ăn quịt, hơn nữa, có ai mà không gặp nạn chứ? Ông làm vậy không phải là muốn hắn trả thật nhiều tiền, ông không có giống như những người khác, cho nên mới nói, cái trấn nhỏ này toàn người thiện lương.
“Ha hả, đương nhiên không thành vấn đề, ta là một kẻ thô kệch, không có nói chuyện nho nhã, được rồi, ta họ Hùng, gọi là Hùng chưởng quỹ hay lão Hùng đều được."
“Vậy thì cám ơn, ta còn muốn xin hỏi Hùng chưởng quỹ một chút chuyện, gần đây có y điếm nào không? Ta muốn mời tú nương làm y phục dùm." Y phục trên người họ đều bị rách hết, y phục Tình Nhi bị kiếm rạch, nếu không phải hắn lấy áo khoác lên cho nàng, phỏng chừng…
Nếu như mẫu hậu ở trên trời có linh thấy Tình Nhi ăn đắng nuốt cay như vậy, có bao nhiêu là thương tâm, còn phụ hoàng nếu biết sẽ rất đau lòng, dù sao, phụ hoàng thương Tình Nhi nhất.
“Đương nhiên là có, chỉ là không có chất vải mà các vị đang mặc trên người." Hùng chưởng quỹ cũng biết nhìn người, mấy người này tuy rằng nhìn chật vật, nhưng nhìn y phục có thể nhìn ra xuất thân không tầm thường. Chí ít ở cái trấn này không có ai mặc y phục loại này, nói chi là bán chứ.
“Không thành vấn đề, mặc gì cũng được…"
Hùng lão bản vỗ trán một cái, “Xem ta hồ đồ chưa này, như vậy đi, ta mang hai vị đi đến đó, dù sao chỗ này không có người ở trọ, ta gọi phu nhân đến trông giúp."
Chung Ly Dạ cầu còn không được, đây là lần đầu tiên hắn đến đây căn bản còn không biết đường, liếc nhìn muội muội, nghĩ đến vết thương của nàng nói, “Tình Nhi, thương thế của muội còn chưa tốt, về phòng nghỉ ngơi trước đi, lát nữa sẽ mệt đấy."
Tịch Tình Nhi gật đầu, có đi hay không cũng chẳng quan trọng, nếu Chung Ly Dạ nói như vậy, vậy liền đúng như thế đi, phải khôi phục lại trạng thái tốt nhất, chỗ này còn nguy hiểm hay không cũng không biết, còn có đám người truy giết bọn họ, cũng không làm cho nàng yên tâm nỗi, chỉ có mạnh lên nàng mới có thể bảo vệ mình được, mới có thể sống, “Muội về phòng trước."
Chung Ly Dạ gật đầu, nhìn muội muội lên lầu, lão bản nương ở trong phòng đi ra, trước chào hỏi, rồi cùng Hùng chưởng quỹ đi đến y điếm, tối hôm qua Thì Văn Chi không có ngủ, vào núi săn vài con mồi bán cho khách điếm, đổi được ít bạc vụn từ chỗ Hùng lão bản, để lại cho hai người phòng thân, tuy rằng số bạc rất ít không thể làm chuyện đại sự gì, nhưng cũng tốt hơn là không có đồng nào.
Chung Ly Dạ không chịu nổi khi nhìn thấy muội muội mặc y phục rách, nghĩ phải mua một bộ về cho muội muội thay trước, về phần hắn, chờ Thì Văn Chi từ thành Lương châu trở về mua sau cũng được, trước đây chưa từng vì chuyện tiền bạc mà lo lắng, nay chỉ có chút bạc trong tay, có thể tiết kiệm được đồng nào hay đồng ấy.
(Bạn đang đọc truyện Cuộc sống nhàn rỗi của dược y – Quỷ Quỷ Mộng Du được edit tại Âm Dương Cung. Chúc các bạn có những phút giây đọc truyện vui vẻ >.
Thì Văn Chi sờ trên người mình, sắc mặt cũng đổi, nếu ở bên ngoài mà không có tiền chính là rất khó khăn, các loại ăn mặc, đi lại đều cần tiền, huống chi, muốn xây nhà cũng phải có tiền. “Là sơ sót của thuộc hạ, thuộc hạ đáng chết."
Thì Văn Chi lập tức quỳ xuống thỉnh tội, Tịch Tình Nhi hơi dời tầm mắt đi,, nàng tuổi còn nhỏ, không chịu nổi khi thấy người khác quỳ trước mình, cái thời không này là thế luôn ưu tiên tôn ti trật tự, nàng không thể cải tiến được thì phải thích ứng với nó, muốn cải biến để cho mình không quá khó để tiếp nhận thì cần phải có một lực lượng khổng lồ, nàng cũng không muốn bị người ta căm thù, việc cải biến cũng không nhất thiết sẽ theo hướng tốt.
“Đứng lên đi, chuyện này cũng không thể trách ngươi được, tình huống lúc đó đương nhiên phải chạy thoát thân mới quan trọng nhất." Chung Ly Dạ đứng dậy đỡ Thì Văn Chi đứng lên, thiếu niên thấp hơn Thì Văn Chi một cái đầu thoạt nhìn toả ra khí chất vương giả.
Đây là người làm đại sự, Tịch Tình Nhi cảm thán, quả nhiên sinh ra trong nhà đế vương, tuổi nhỏ như vậy đã biết thu phục lòng người, không thể không thán phục, Thì Văn Chi sợ rằng sau này chỉ có thể tử trung [thể chết trung thành] với hắn.
“Hoàng huynh, xưng hô giữa chúng ta phải đổi một chút, không thì sẽ bị người khác chú ý."
Chung Ly Dạ gật đầu, “Ta cũng nghĩ như vậy, Tình Nhi, sau này gọi hoàng huynh là ca ca, Thì hộ vệ, sau này ngươi gọi ta là thiếu gia, gọi Tình Nhi là tiểu thư, bọn ta sẽ gọi ngươi là…A Thì đi." Cách xưng hô như vậy cũng đại biểu cho việc Chung Ly Dạ đã chính thức tiếp nhận Thì Văn Chi là người thân cận của mình, mà không phải bởi vì Thì Văn Chi trung thành với mẫu hậu hắn.
“Thuộc hạ tuân mệnh." Thì Văn Chi thở dài một hơi, được đại hoàng tử tiếp nhận là một nguyên nhân, nguyên nhân còn lại chính là… Rốt cục không thể chạy trốn nữa, một hoàng tử một công chúa, tính mạng của họ nằm trên người hắn (TVC), khiến hắn (TVC) không khỏi có áp lực.
Tịch Tình Nhi gật đầu, biểu thị đồng ý, không nói lời nào, tình huống bây giờ tương đối là khá tốt, thân phận không có bại lộ. Nhưng có chút chuyện cần phải giải quyết.
Tịch Tình Nhi lấy từ trong túi ra một vòng ngọc lấy ở chỗ tiểu Ngọc, để lên bàn, “Cái này lấy từ trong hoàng cung ra."
Hai hàng mày nhíu lại của Chung Ly Dạ cũng đã dãn ra, trên mặt vui vẻ, đồ lấy từ trong hoàng cung đương nhiên là đồ tốt, vừa nhìn chất ngọc thôi cũng biết là cực phẩm, đổi được không ít tiền, duy trì cho cuộc sống của ba người được một đoạn thời gian rất dài.
“A Thì, sáng mai ngươi đem vòng ngọc này đến thành Lương Châu, tìm người bán, chỗ nhỏ này căn bản mua không nổi."
Thì Văn Chi hiểu, song tiếp nhận, “Vâng."
Suốt đêm không nói chuyện, Tịch Tình Nhi cảm giác muốn ngủ, từ hoàng cung chạy đến đây mất hết bốn mươi ngày, trước đó ba người bọn họ ngủ trên giường ba ngày, sau đó một đường truy sát, đừng nói đến giường để ngủ, bọn họ chưa từng ngủ an giấc, lúc nào cũng đề cao cảnh giác, chỉ sợ địch nhân đuổi theo, ngủ đều khép hờ mắt.
Sáng sớm, Thì Văn Chi đi thành Lương Châu, với tốc độ đó ước chừng ba, bốn ngày mới về đây, ăn sáng xong, Chung Ly Dạ lễ phép nói với lão bản khách điếm: “Chưởng quỹ, hộ vệ đi đến tiền trang thành Lương châu lấy tiền, tại hạ và xá muội sợ rằng còn phải ở chỗ này ở thêm mấy ngày, xin chưởng quỹ lượng thứ cho."
Lão bản khách điếm là người có ánh mắt nhìn người, rõ ràng là một đại hài tử mang theo một tiểu hài tử, lại có khí độ thong dong như vậy, nhìn cũng không phải người ăn quịt, hơn nữa, có ai mà không gặp nạn chứ? Ông làm vậy không phải là muốn hắn trả thật nhiều tiền, ông không có giống như những người khác, cho nên mới nói, cái trấn nhỏ này toàn người thiện lương.
“Ha hả, đương nhiên không thành vấn đề, ta là một kẻ thô kệch, không có nói chuyện nho nhã, được rồi, ta họ Hùng, gọi là Hùng chưởng quỹ hay lão Hùng đều được."
“Vậy thì cám ơn, ta còn muốn xin hỏi Hùng chưởng quỹ một chút chuyện, gần đây có y điếm nào không? Ta muốn mời tú nương làm y phục dùm." Y phục trên người họ đều bị rách hết, y phục Tình Nhi bị kiếm rạch, nếu không phải hắn lấy áo khoác lên cho nàng, phỏng chừng…
Nếu như mẫu hậu ở trên trời có linh thấy Tình Nhi ăn đắng nuốt cay như vậy, có bao nhiêu là thương tâm, còn phụ hoàng nếu biết sẽ rất đau lòng, dù sao, phụ hoàng thương Tình Nhi nhất.
“Đương nhiên là có, chỉ là không có chất vải mà các vị đang mặc trên người." Hùng chưởng quỹ cũng biết nhìn người, mấy người này tuy rằng nhìn chật vật, nhưng nhìn y phục có thể nhìn ra xuất thân không tầm thường. Chí ít ở cái trấn này không có ai mặc y phục loại này, nói chi là bán chứ.
“Không thành vấn đề, mặc gì cũng được…"
Hùng lão bản vỗ trán một cái, “Xem ta hồ đồ chưa này, như vậy đi, ta mang hai vị đi đến đó, dù sao chỗ này không có người ở trọ, ta gọi phu nhân đến trông giúp."
Chung Ly Dạ cầu còn không được, đây là lần đầu tiên hắn đến đây căn bản còn không biết đường, liếc nhìn muội muội, nghĩ đến vết thương của nàng nói, “Tình Nhi, thương thế của muội còn chưa tốt, về phòng nghỉ ngơi trước đi, lát nữa sẽ mệt đấy."
Tịch Tình Nhi gật đầu, có đi hay không cũng chẳng quan trọng, nếu Chung Ly Dạ nói như vậy, vậy liền đúng như thế đi, phải khôi phục lại trạng thái tốt nhất, chỗ này còn nguy hiểm hay không cũng không biết, còn có đám người truy giết bọn họ, cũng không làm cho nàng yên tâm nỗi, chỉ có mạnh lên nàng mới có thể bảo vệ mình được, mới có thể sống, “Muội về phòng trước."
Chung Ly Dạ gật đầu, nhìn muội muội lên lầu, lão bản nương ở trong phòng đi ra, trước chào hỏi, rồi cùng Hùng chưởng quỹ đi đến y điếm, tối hôm qua Thì Văn Chi không có ngủ, vào núi săn vài con mồi bán cho khách điếm, đổi được ít bạc vụn từ chỗ Hùng lão bản, để lại cho hai người phòng thân, tuy rằng số bạc rất ít không thể làm chuyện đại sự gì, nhưng cũng tốt hơn là không có đồng nào.
Chung Ly Dạ không chịu nổi khi nhìn thấy muội muội mặc y phục rách, nghĩ phải mua một bộ về cho muội muội thay trước, về phần hắn, chờ Thì Văn Chi từ thành Lương châu trở về mua sau cũng được, trước đây chưa từng vì chuyện tiền bạc mà lo lắng, nay chỉ có chút bạc trong tay, có thể tiết kiệm được đồng nào hay đồng ấy.
(Bạn đang đọc truyện Cuộc sống nhàn rỗi của dược y – Quỷ Quỷ Mộng Du được edit tại Âm Dương Cung. Chúc các bạn có những phút giây đọc truyện vui vẻ >.
Tác giả :
Quỷ Quỷ Mộng Du