Cuộc Sống Nhàn Nhã Ở Thiên Khải
Chương 49: Đất bằng khởi phong ba 4
“Cái gì?! Cố gia lão đại bị bắt vào trong lao?!". Chu phu nhân hỏi, thanh âm bén nhọn khiến cho Chu Sơn Trường nhíu mày, bất động thanh sắc cách xa bà ta một chút: “Câm miệng!". Hắn tức giận quát một tiếng. Chu phu nhân bị Chu Sơn Trường ở trước mặt hạ nhân quát lớn một tiếng, khiến cho giật mình, xấu hổ nhìn Chu Sơn Trường, Chu Sơn Trường lười đi trấn an tâm tình Chu phu nhân, nhu nhu cái trán hỏi: “Ngươi nói rốt cuộc sao lại thế này? Các ngươi như thế nào đã trở về?" Bà vú vỗ bộ ngực nói: “Bồ Tát phù hộ! Tình huống lúc đó thật sự là làm nô tỳ sợ muốn chết!". Nàng thở hổn hển một hơi nói: “Nô tỳ cùng bà mối đang muốn đem lễ vật trong thùng ra cho Cố phu nhân xem, lại đột nhiên có người đến gõ cửa, nói là Cố gia lão đại bị bắt. Sau đó toàn bộ Cố gia đều luống cuống, Cố phu nhân cùng Đại thiếu phu nhân lúc ấy liền đều ngất xỉu đi!" “Sau đó ? Có hỏi rõ ràng chuyện của Cố lão đại không?" Chu Sơn Trường hỏi. Bà vú lắc đầu nói: “Không biết, sau đó thư đồng kia đã bị mấy vị thiếu gia của Cố gia gọi vào thư phòng đi, lúc chúng ta đi, mấy vị thiếu gia còn ở trong thư phòng không đi ra !" Chu phu nhân vội nói: “Vậy đồ trong thùng đã lấy ra chưa?". Đây mới là chuyện bà ta quan tâm nhất. Bà vú lắc lắc đầu: “Lúc đó Cố phu nhân cùng đại thiếu phu nhân đều ngất đi, Cố gia loạn thành một đoàn, đương nhiên biết lễ không thành. Nô tỳ thấy lúc ấy Cố gia rất loạn, liền cùng vài vị thiếu phu nhân cáo từ" Chu phu nhân vội nói: “Vậy là tốt rồi, Cố gia lão đại này còn không biết phạm vào chuyện gì a! Ngàn vạn lần không thể đính thân với nhà bọn họ. Ta sớm nói, cái loại nông gia này, có cái gì tốt mà kết thân, cũng may hiện tại còn sớm, bằng không đính thân rồi, bị làm phiền hà làm sao bây giờ? Tiền đồ của Quý Nhi có phải cũng mất luôn hay không? May mắn các ngươi đem thùng lễ vật đã trở lại, bất quá cho dù không đem về, ta cũng phải phái người đến thu hồi" Nàng trừng mắt nhìn Chu Sơn Trường liếc mắt một cái nói: “Ta cảnh cáo ông, ông mau đem tâm tư cùng Cố gia kết thân chặt bỏ đi, ta cho dù có chết cũng không để Cố gia bước vào cửa Chu gia! May mắn lúc kết thân, tạm thời chỉ có hai nhà biết". Nàng quay đầu nói với bà vú: “Ngươi bảo bọn hạ nhân cẩn thận một chút, nếu truyền ra ngoài một tiếng gió, ta liền xử các ngươi!" Bà vú liên thanh đáp ứng. Chu Sơn Trường nhíu mày suy nghĩ hồi lâu mới nói: “Ai, chuyện kết thân vẫn là đợi thêm một đoạn thời gian hẳn nói, trước đi hỏi thăm rõ ràng Cố gia lão đại rốt cuộc xảy ra chuyện gì rồi nói sau" Chu phu nhân hừ nhẹ nói: “Cho dù không có đại sự gì, người đã vào lao lý còn có cái tiền đồ gì? Dù sao việc hôn nhân này ta là tuyệt đối không chịu!" Trong lúc Cố gia đang vui mừng thì lại bị tiếng khóc rống kia làm cho hoảng sợ, Cố Lộc tập trung nhìn vào cư nhiên là thư đồng theo đại ca cùng nhau đi kinh thành, nói: “Minh Thư, sao lại thế này?" “Nhị lão gia, đại lão gia bị quan phủ bắt đi rồi!". Minh Thư khóc đến một phen nước mũi nước mắt. Vương thị cùng Nam Qua ở buồng trong nghe được những lời này của Minh Thư, liền hôn mê bất tỉnh, Mèo Con hoảng sợ, nàng ôm cổ Vương thị, theo quán tính cùng Vương thị ngã sấp xuống mặt đất, nha hoàn bà tử một bên hầu hạ vội vàng nâng ba người lên. Nguyệt Nương vội bảo người ta đi gọi đại phu, phân phó phòng bếp chuẩn bị canh gừng, Chiêu Đệ vội vàng bảo nha hoàn giúp đỡ hai người té xỉu vào trong phòng. Đám người Cố Lộc bị lời nói của Minh Thư làm hoảng sợ, vội đem hắn vào thư phòng, kể lại nguyên do. Lúc này bà vú của Chu Quý tiến lên nói với Chiêu Đệ: “Tam phu nhân, người xem, hôm nay nhà các vị có việc, tựa hồ cũng không thích hợp làm lễ nạp thái, bằng không ngày khác chúng tôi lại đến" Chiêu Đệ bất lực nhìn Nguyệt Nương, việc này nàng cũng không dám làm chủ, Nguyệt Nương cũng nhíu mi không nói, bà vú thấy hai người không nói cái gì, trong lòng sốt ruột vừa muốn nói gì, chỉ nghe Mèo Con thản nhiên ra tiếng nói: “Ừ, các người trở về đi, chúng ta hôm nay trong nhà bận quá" Bà vú nghe xong mừng rỡ, vội đi theo bà mai rời đi: “Mèo Con, muội…" Nguyệt Nương cùng Chiêu Đệ có chút không đồng ý nhìn Mèo Con, Mèo Con nhẹ giọng nói: “Nhị tẩu, tam tẩu, từ xưa đến nay, bỏ đá xuống giếng thì nhiều, đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi thì ít, đây cũng là chuyện thường tình" Hai người trầm mặc một chút, bọn họ làm sao không biết này thái độ Chu gia hiện tại, nhưng mà… Mèo Con nói: “Dù sao người là do muội bảo về, mẹ tỉnh lại có hỏi, tự muội sẽ trả lời" Mặt hai người đỏ lên, Mèo Con nói: “Trước đem mẹ cùng đại tẩu cứu tỉnh rồi nói" Lúc này đại phu luôn luôn túc trực trong phòng bệnh của tiểu Trụ Tử vội vàng chạy đến, bất quá một hồi công phu, đem hai người liền đều cứu tỉnh. Vương thị vừa tỉnh đến, ngơ ngác nhìn mọi người một lúc lâu sau, đột nhiên “Oa" một tiếng khóc lớn lên: “Ta rốt cuộc đã tạo nghiệt gì !" Một bên Nam Qua sau khi tỉnh dậy, cũng khóc không được, Mèo Con khuyên giải an ủi nói: “Mẹ, người đừng vội, để cho bọn nhị ca đem sự tình hỏi rõ ràng rồi nói" Vương thị nghe xong lời con gái, lau nước mắt một phen nói: “Nguyệt Nương, con mau phái người đến thư phòng hỏi xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì" Nguyệt Nương nói: “Mẹ, người đừng vội, con đã phái người đến hỏi" Trong thư phòng, Cố Lộc đang cẩn thận hỏi Minh Thư rốt cuộc đã xảy ra cái gì, Minh Thư khóc sướt mướt cũng nói không rõ ràng, chỉ biết là ngày đó đột nhiên lúc Cố Phúc đang ngủ thì có người đến bắt, Trần Quân Ngọc nhiều mặt hỏi thăm, cũng không hỏi được Cố Phúc rốt cuộc bị giam ở chỗ nào, phạm vào việc gì. Hắn trong lòng sốt ruột, liền viết phong thư bảo Minh Thư đưa đến Liễu gia. Minh Thư ngày đêm không nghỉ ngơi, hai ngày hai đêm chạy đến Liễu gia, đã thấy đại môn Liễu gia đóng chặt, người gác cổng chỉ nói chủ tử trong nhà đi Hàng Châu, ngay cả vì sao Liễu gia đi Hàng Châu cũng không chịu nói, còn đem hắn đuổi ra, hắn lòng tràn đầy lo lắng, chỉ có thể về Cố gia đưa tin trước. Cố Lộc vừa nghe, không khỏi có chút thiên toàn địa chuyển, ngay cả tội danh gì cũng không biết, đại ca đã bị người ta bắt, ngay cả Trần đại ca đều hỏi thăm cũng không được gì… Hắn hốc mắt liền đỏ, đại ca lần này chỉ sợ là lành ít dữ nhiều! “Ngươi nói người gác cổng Liễu gia không chịu nói Liễu giáo thụ đi đâu sao?". Một nhà Liễu gia đi Hàng Châu bọn họ đều biết, lúc trước cho là việc nhà của người ta, cho nên người Cố gia cũng không tiện hỏi Liễu gia đi làm gì, lại thật không ngờ hiện tại cư nhiên đã xảy ra sự tình bực này. Cố Toàn nghe thấy, lập tức đứng lên nói: “Nhị ca, đệ muốn đi kinh thành một chuyến, xem thử tình hình ra sao" Cố Lộc nói: “Muốn đi cũng là ta đi, đệ mấy ngày này đến Liễu gia, ta nghĩ Liễu giáo thụ sẽ không đi lâu lắm, đệ ở cửa chờ bọn họ. Bọn họ vừa về đến, đệ liền đem thư Ngọc ca viết cho Liễu giáo thụ xem". Cố Lộc trong lòng mơ hồ có dự cảm không lành, Liễu gia này tốt xấu cũng là người có chức vị trong triều, khẳng định biết một chút việc, hạ nhân Liễu gia kia cũng là biết quan hệ của Cố gia cùng Liễu gia, kết quả vẫn đem Minh Thư đuổi đi, chẳng lẽ đại ca phạm vào chuyện ngay cả Liễu gia cũng không bảo vệ được sao? “Nếu không để đệ đi Hàng Châu một chuyến, tìm Liễu giáo thụ". Cố Quý nói. Cố Lộc lắc đầu nói: “Hàng Châu lớn như vậy, đệ làm sao mà tìm? Để ở lại nhà đi. Cha tuổi cao, tiểu đệ tuổi còn nhỏ, trong nhà cần một chủ nhân, đệ ở lại đi". Hắn nói với Cố Toàn: “Mấy ngày này đệ cũng không cần đến học đường, ở nhà cùng cha mẹ" Cố Thọ cũng nói: “Đúng vậy, tứ đệ. Hàng Châu lớn như vậy, làm sao tìm được bọn họ a? Nói không chừng lúc đệ đến Hàng Châu, bọn họ đã trở lại a!" Cố Quý cùng Cố Toàn đồng thời gật đầu. Minh Thư nói: “Nhị lão gia, người muốn đi kinh thành, tiểu nhân cùng đi với người, tiểu nhân ở kinh thành nhiều năm như vậy, tốt xấu quen thuộc hơn so với người" Cố Lộc vỗ bả vai của hắn nói: “Hảo tiểu tử, tốt lắm! Vất vả cho ngươi!" Minh Thư lau nước mắt nói: “Tiểu nhân đi theo đại gia mấy năm nay, đại gia đối với tiểu nhân không tệ, tiểu nhân không thể làm người vong ân phụ nghĩa! Chút vất vả này tính là cái gì!" Cố Lộc thở dài một hơi nói: “Hy vọng đại ca không có việc gì. Đúng rồi, mẹ, đại tẩu đâu? Họ thế nào rồi?" Nha hoàn bước vào nói: “Nhị gia, lão phu nhân và đại phu nhân đã tỉnh, đại phu nói chỉ là nhất thời kích động mới ngất xỉu đi, không có gì trở ngại" Mọi người thở dài nhẹ nhõm một hơi, dù sao trong nhà đã muốn đủ loạn, bọn họ không hy vọng lại có người xảy ra chuyện. Lúc này Cố Quý nhíu mày hỏi: “ Người Chu gia đâu? Bọn họ ở nơi nào?" “Bẩm tứ gia, người Chu gia nói hôm nay không phải lúc tốt để làm lễ, nên muốn đi về trước, ngày khác lại đến, tiểu thư liền bảo bọn họ về nhà" Cố Quý nghe xong, mặt đen đi, Cố Lộc vỗ bờ vai của hắn nói: “Tứ đệ quên đi, từ xưa người bỏ đá xuống giếng thì nhiều, người đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi thì ít, chúng ta không cần quan tâm" Cố Toàn nhíu mày nói: “Cho dù là như thế này, tốt xấu gì cũng phải nể mặt người ta một tiếng, người trở mặt như thế thật đúng là hiếm thấy, cũng may không thành lễ, bằng không Mèo Con qua đó cũng là chịu khổ" “Nói bậy bạ gì đó!" Cố Thọ trừng mắt nhìn tiểu đệ liếc mắt một cái, Cố Quý cười khổ nói: “Nhị đệ nói rất đúng, người ta bực này, tiểu muội không lấy cũng được, là mắt ta bị mù! Coi trọng loại người này!" “Lòng người cách nhau cái bụng, đệ làm sao biết được ". Cố Lộc an ủi một tiếng, đã thấy Cố Tứ Ngưu chậm rãi đi đến, vội tiến lên đỡ Cố Tứ Ngưu nói: “Cha, sao người lại đến đây?" Cố Tứ Ngưu nói: “Xảy ra chuyện lớn như vậy, ta như thế nào ngồi yên được, lại nói bên trong một đống phụ nữ đều đang khóc sướt mướt, ta nghe được lòng càng phiền, thật sự là phụ nữ, không kiến thức! Còn không bằng một nửa ổn trọng của muội muội con". Cố Tứ Ngưu ngoài miệng mặc dù nói như vậy, nhưng mà tay đã run nhè nhẹ. Cố Lộc nói: “Cha, con cùng mọi người thương lượng, trước tiên con với Minh Thư đi kinh thành, thám thính tình hình một chút, lại bảo Tam đệ đến Liễu chờ. Lấy quan hệ thân mật của Liễu giáo thụ với chúng ta, thái độ làm người của Liễu phu nhân, sẽ không thấy chết mà không cứu được" Cố Tứ Ngưu nghe xong gật đầu nói: “Cũng chỉ có thể tạm thời như vậy!". Hắn cúi đầu nghĩ nghĩ nói: “Các con bảo vợ mang theo con cái về nhà mẹ ruột tạm lánh một lúc, vạn nhất có cái gì… Cũng có đường lui…" Ba người nghe xong sửng sốt, miễn cưỡng cười cười nói: “Cha, người yên tâm, không có việc này" Cố Tứ Ngưu lắc đầu, có chút mỏi mệt nói: “Không chừng có khả năng này". Hắn nói với Cố Lộc: “Lão đại không có ở đây, thì con là người lớn nhất, bảo vợ con mang tiểu Trụ Tử về đi. Lão tam, lão tứ đưa đưa vợ mình về nhà, lão ngũ một hồi đưa nhị tẩu con về nhà" Bốn người đồng thời gật đầu nói: “Dạ!" Trong phòng Cố gia, chúng nữ quyến đang chuẩn bị hành trang, Vương thị nói với Mèo Con: “Mèo Con, con đi theo Nhân tỷ đến nhà cậu con tránh đi!" Mèo Con cười cười nói: “Mẹ không đi, con cũng không đi" Vương thị nhíu mày nói: “Mẹ không đi, nhà này còn không chưa mất !" Mèo Con cười nói: “Đúng vậy, nhà này còn chưa mất ! Con tại sao lại phải đi? Mấy vị tẩu tẩu đều có nhà mẹ ruột, con là con gái của Cố gia, con có thể đi nơi nào?". Lại nói nhà mẹ ruột của mấy tẩu tẩu không ở trong thành thì cũng ở trong trấn, nếu quan binh thật muốn bắt, làm sao mà không bắt được, còn không bằng ở lại trên núi, thật sự không được thì còn có thể trốn vào núi, nàng không tin một ngọn núi lớn như vậy còn giấu không được vài người. Lời nói của Mèo Con làm cho Nam Qua đang rơi lệ đình chỉ tiếng khóc nói: “Mẹ, con cũng không đi, con cũng không có nhà mẹ ruột" Mèo Con nói với Vương thị: “Mẹ, người không cần suy nghĩ nhiều quá, nhị ca đã sắp đi kinh thành, nếu đại ca thực ra có chuyện gì, Ngọc ca đã viết thư về bảo chúng ta trốn rồi chứ không phải là cầu cứu Liễu gia". Kỳ thật nàng trong lòng cũng có chút mơ hồ, bất quá cứ theo lẽ thường để ý phân tích, Ngọc ca có thể đưa ra tin tức, đã nói lên tội danh của đại ca còn chưa tới mức phải tru di cả tộc Vương thị nghe xong cảm thấy được Mèo Con nói đúng: “Con nói đúng". Thật sự không được, trong nhà trên núi còn có một cái kho lúa, là địa phương ai cũng không biết, đến lúc đó bọn họ trốn vào trong núi, không phải so với việc đi về nhà mẹ ruột càng an toàn hơn sao? Mèo Con thấy Vương thị không hề kiên trì bảo nàng cùng Lan Nhân đi, không khỏi thở dài nhẹ nhõm một hơi. Phụ tử Cố gia ở trong thư phòng thương lượng một hồi, Cố Lộc liền mang theo Minh Thư vội vàng đi, chuẩn bị đến Đông Sơn trấn ở một đêm, sáng sớm hôm sau lên thuyền đến kinh thành. Những người khác liền nghỉ tạm, sáng sớm hôm sau xuất phát. Lúc ăn cơm chiều, mọi người ai cũng không có tâm tư, qua loa một ngụm cơm, liền nhìn nhau không nói gì, Cố Tứ Ngưu nói: “Ai, đều trở về đi, sáng sớm ngày mai còn phải lên đường !" Lúc này người gác cổng hoang mang rối loạn chạy đến nói: “Lão thái gia, lão phu nhân, có khách tới chơi" Người Cố gia ngẩn ra, hai mặt nhìn nhau, giờ này mà còn có ai đến chơi? Vương thị miễn cưỡng nâng tinh thần hỏi: “Là ai? Đều nói hôm nay trong nhà có việc, không tiếp khách" Người gác cổng kia nói: “Người đến nói chủ nhân của họ là họ Hoắc" “Hoắc?". Mọi người hai mặt nhìn nhau, đều nhớ không nổi có bằng hữu thân thiết nào họ Hoắc. Người gác cổng nói: “Họ nói là đến cầu hôn tiểu thư!" “Cầu hôn?!". Mọi người hai mặt nhìn nhau, tới cầu thân?! Cố Tứ Ngưu trầm ngâm sau một lúc lâu nói: “Mời bọn họ vào đi". Hắn nói với Vương thị: “Bà hỏi rõ ràng một chút, rốt cuộc là nhà nào, có ý đồ gì " Vương thị gật gật đầu nói: “Ta biết" Mèo Con đứng dậy nói: “Mẹ, con đi thăm tiểu Trụ Tử" Vương thị nói: “Được!" Chỉ chốc lát, bọn nha hoàn dẫn một nữ nhân trung niên tiến vào, nữ nhân tuổi trên dưới bốn mươi, xem ngôn hành cử chỉ này, chủ mẫu nhà bình thường ăn mặc so ra còn kém. Sau khi người nọ tiến vào, đầu tiên là thỉnh an Vương thị, sau đó mới cùng đám người Nam Qua ngồi xuống. “Vị tẩu tẩu này, ta tuổi đã cao, lại mặc bệnh đãng trí, cư nhiên nhớ không được chủ tử nhà người là ai". Vương thị nói với vị nữ trung niên. Nữ nhân kia cười nói: “Cố lão phu nhân chê cười, chủ tử nhà của ta họ Hoắc, đứng hàng thứ ba, nhà ở trong thành Tô Châu, hôm nay là phụng mệnh tam phu nhân trong nhà, thay tam lão gia nhà ta đến đây cầu hôn" “Tam phu nhân? Tam lão gia?". Vương thị cùng Nam Qua hai mặt nhìn nhau, thật sự không biết được là ai? Nguyệt Nương ở một bên nhíu mày cố gắng suy nghĩ nửa ngày: “Hoắc tam? Tô Châu phủ? Hoắc tam? A! Chẳng lẽ là vị Hoắc gia kia? Hoắc Hành tam lão gia?!" Nữ nhân kia hạ thấp người nói: “Bẩm nhị phu nhân, chủ tử nhà của ta đúng là Hoắc Hành tam lão gia" Nguyệt Nương miệng mở rộng, nghẹn nửa ngày mới nói: “Nhưng mà tam lão gia không phải đã có chính thê sao?" “Cái gì?!". Sắc mặt mọi người đều đại biến nhìn nữ nhân kia. Nữ nhân kia không sợ hãi yếu ớt cười nói: “Đúng vậy, tam lão gia nhà chúng ta đích xác có chính thê, nhưng mà tam phu nhân nhà ta từng gặp qua Cố cô nương một lần, trong lòng thực thích Cố cô nương, cùng tam lão gia thương lượng qua, nguyện ý lấy kiệu hoa cưới Cố cô nương về nhà" Vương thị nghe được hai mắt tức giận biến thành màu đen: “Cút! Ngươi cút cho ta!". Kiệu hoa cưới vợ thì như thế nào? Còn không phải thiếp thất?! Nàng từ nhỏ đem con gái xem như là châu bảo, làm sao lại chịu để con gái đi làm thiếp! Ngay cả Nam Qua cũng dựng thẳng mặt, kia Nguyệt Nương lại chống nạnh nói: “Hoắc gia thì như thế nào?! Ngươi hiện tại liền cút ra ngoài cho ta! Nếu không đi ta lấy chày đánh ngươi! Nhà của chúng ta từ nhỏ chỉ có một con gái, mới sẽ không đi làm thiếp nhà các ngươi!" Nữ nhân kia không chút hoang mang đứng dậy hành lễ nói: “Vẫn là thỉnh Cố lão thái gia, Cố phu nhân từ từ suy nghĩ một chút, tam phu nhân nhà của ta cũng nghe nói chuyện tình của Cố đại nhân quý phủ, vì Cố cô nương rất sốt ruột, may mắn đại lão gia nhà chúng ta là Lại Bộ Thượng thư, tam phu nhân nhà của ta liền bảo tam lão gia viết một lá thư gửi đi kinh thành nhờ đại lão gia chú ý tình hình Cố đại nhân một chút" Tiếng nói nữ nhân kia vừa dứt, mọi người nghe được đều biến sắc, nữ nhân kia mỉm cười: “Tam phu nhân nhà của ta nói, Cố cô nương xinh đẹp như vậy, người vừa thấy đã yêu thích, nếu Cố cô nương nhập môn, nàng sẽ không bạc đãi cô nương!". Dứt lời liền khuất thân hành lễ ly khai. “Người Cố gia không có việc gì đi?". Ngọc Bản cầm giấy báo tin trong tay hỏi. “Bẩm nhị tổng quản, người Cố gia không có việc gì, Cố lão phu nhân cùng Cố Đại phu nhân đều bởi vì kinh sợ công tâm mới ngất xỉu, hai người thân thể đều tốt, tỉnh lại sẽ không việc gì". Nói chuyện chính là đại phu chăm sóc tiểu Trụ Tử. Ngọc Bản hỏi: “Vậy Cố cô nương ? Cố tiểu công tử ?" “Cố cô nương không có việc gì, thoạt nhìn trừ bỏ có chút chấn kinh ra, không có trở ngại gì. Thân thể tiểu công tử cũng tốt". Cố cô nương này chính là chủ mẫu tương lai của hắn, đương nhiên không dám chậm trễ. “A, vậy là tốt rồi". Ngọc Bản nói: “Ngươi trở về trước đi" Đại phu kia chần chừ một chút, rốt cục nói: “Nhị tổng quản, gia như thế nào còn chưa đến Cố gia cầu hôn? Vừa rồi nếu thư đồng kia không đến kịp lúc, Chu gia đã cùng Cố gia đính hôn!" Ngọc Bản cười cười nói: “Chu gia không đính thân được đâu!". Nếu không Cố đại nhân đột nhiên gặp chuyện không may, gia sớm đã đến đây! Hừ! Hắn sớm hay muộn cũng sẽ cho Chu gia biết thế nào là lợi hại, chủ mẫu tương lai của bọn hắn cũng là người mà bọn họ vọng tưởng! Lúc này một người vội vàng từ cửa đi vào, ở bên tai Ngọc Bản thấp giọng nói vài câu, hắn kinh ngạc nói: “Hoắc gia? Là Hoắc gia kia sao?" “Đúng vậy!" “Ai trong nhà bọn họ đến cầu hôn?", Ngọc Bản mặt nhăn mày nhíu hỏi. “Là Hoắc tam gia" “Hoắc Hành – Hoắc tam gia?", Ngọc Bản nhíu mày nói: “Ta nhớ không lầm, Hoắc tam gia đã có chính thất rồi đúng không?" Người tới chần chờ một chút nói: “Nghe nói là muốn đem Cố cô nương thú làm chi thứ hai, người nọ nói tuy là thiếp, nhưng Hoắc tam gia nguyện ý dùng kiệu hoa tới đón" Ngọc Bản suy nghĩ một chút liền cười lạnh nói: “Xem ra là muốn nhân cơ hội Cố đại nhân gặp nạn, mượn gió bẻ măng a!" “Nhị tổng quản, muốn hay không phái người ngăn cản?" Người đó hỏi. Ngọc Bản khinh thường nói: “Ngươi phái người quan sát một chút, gia lập tức sẽ đến Tô Châu". Hắn âm thầm suy nghĩ, có Hoắc gia chặn ngang một bước nói không chừng nhưng chuyện thật ra lại tốt, còn có thể làm cho gia cầu hôn thoải mái một chút .
Tác giả :
Khán Tuyền Thính Phong