Cuộc Sống Nhàn Nhã Ở Thiên Khải
Chương 42: Đêm mùa hè 2
“Mèo Con, con thấy vị Chu công tử kia như thế nào?". Vương thị vụng trộm chỉ Chu Quý đang hưng phấn đàm luận trong đình hỏi. “Mũi quá nhọn, mạnh mẽ khoe khoang khoác lác, chỉ là bông hoa trong nhà mà thôi". Mèo Con trong lòng không cho là đúng bình luận, lại nhìn qua ân nhân từng cứu mạng của mình thấy thuận mắt hơn một chút, người ta ngồi bên kia, lời tuy không nhiều lắm, nhưng đều là trầm ổn a! Quả nhiên người thường xuyên đi du lịch có khác! Bất quá trên mặt hắn lại có điểm giấu diếm, hàm hồ một câu: “Ừm, so với tiểu ca không kém lắm" Vương thị vỗ tay nàng nói: “Đứa trẻ này, cái gì mà so với tiểu ca không tệ lắm! Tứ ca con hôm nay cố tình mang hắn về để con nhìn !" Lan Nhân cũng ở một bên nói: “Đúng vậy! Mèo Con, đây đồng học của tứ ca muội. Vị Chu công tử này mặc dù không phải thế gia, nhưng vậy là thư hương dòng dõi, phụ thân là có một thư viện lớn, hắn năm nay mới mười bảy tuổi, đã thi đậu tú tài" Mèo Con không cho là đúng nói: “Đại ca mười ba tuổi đã thi đậu lẫm sinh, hai mươi tuổi thi đậu tiến sĩ, hai mươi ba tuổi đậu cát sĩ" Vương thị cùng Lan Nhân nhất thời nghẹn lời, qua nửa ngày, Lan Nhân mới nói: “Cái đó không giống !" Mèo Con hỏi: “Có cái gì không giống?" Lan Nhân nói: “Đại ca là đại ca, đại ca là thiếu niên anh tài hiếm thấy. Vị Chu công tử này xem như là thiếu niên anh tài, tuổi còn trẻ có thể thi đậu tú tài cũng rất không tệ". Lan Nhân thấy Mèo Con thần sắc bất vi sở động, nhân tiện nói: “Hơn nữa vị Chu công tử này nhân phẩm tuấn nhã, văn võ song toàn, thái độ làm người cũng hào phóng, lại là con trai độc nhất trong nhà, muội nếu gả qua đó, chính là thiếu phu nhân !" Lời này vừa rồi Nhân tỷ ở trong phòng có nói qua, nàng không biết đổi cách nói sao? Hay là vì người ta không có ưu điểm gì khác, chỉ có mỗi điểm này? Mèo Con không cho là đúng, nghe điều kiện người nọ, nàng da đầu mà bắt đầu run lên! Trời ạ! Con trai độc nhất trong nhà, cũng chính là đại biểu hiện cho việc nàng sẽ giống như đại tẩu và tứ tẩu, làm một người giúp việc ? Nếu là con trai độc nhất, lại không thể tách riêng ra ngoài sống. Nói cách khác cả đời nàng, đều phải trước khi trời sáng phải rời giường, thỉnh an cha mẹ chồng, sau đó cả ngày hầu hạ cha chồng rồi hầu hạ mẹ chồng? Cả đời không thể ngủ đủ giấc? Nàng ở nhà vất vả hầu hạ cha mẹ chồng, thay người ta nối dõi tông đường, đem con nuôi dưỡng khôn lớn, sau đó đem bản thân biến thành phụ nhân luông tuổi, còn bị lão công ghét bỏ, bên ngoài tìm tiểu thiếp xinh đẹp trẻ tuổi? Lại nói cái gọi là dòng dõi thư hương, nói thật ra chính là một đám thư sinh, giống như đại ca của nàng! Thấy con gái bĩu môi không nói lời nào, Vương thị nóng nảy, nói: “Con rốt cuộc có thích hay không ?" Mèo Con bĩu môi nói: “Con nghe nói hôm nay hắn đi ra ngoài săn thú, vì muốn săn được lợn rừng, con hoẵng, cho nên để cho nhiều động vật nhỏ bỏ chạy, người như vậy chỉ thích trèo cao, không biết lượng sức mình, có gì mà tốt?" Lan Nhân nói: “Tỷ nghe nói Chu công tử tài bắn cung rất tốt, trước kia lúc đi săn, cũng từng săn được một con lợn rừng" Mèo Con lầu bầu nói: “Cũng nói là đã từng săn được, muội còn tưởng hôm nay cũng thế" Vương thị buồn rầu nói: “Hôm nay còn làm sao thế? Làm sao lại nói như vậy? Chanh chua như vậy" Mèo Con nói: “Con nào có chanh chua ? Rõ ràng là hai người hỏi con cảm thấy hắn thế nào ?" Vương thị cả giận nói: “Con nghe lại bản thân con nói cái gì đi .Chu công tử làm gì con? Con lại đem người ta nói thành bộ dạng như thế?" Mèo Con nghe xong không hiểu nổi, hốc mắt đỏ lên: “Rõ ràng là mẹ hỏi con ấn tượng về hắn như thế nào, con có nói gì không đúng sao? Mẹ vì hắn mắng con, rốt cuộc hắn là con gái của mẹ, hay là con?" Vương thị nghe xong lời của con gái, không khỏi dở khóc dở cười, Lan Nhân thấy thế, vội lôi kéo Mèo Con nói: “Đứa nhỏ này, mẹ còn không phải là vì muốn muội tốt, muốn tìm cho muội một vị hôn phu tốt?" Mèo Con nói: “Ca ca đáp ứng với muội, muội không lấy chồng!" Vương thị nói: “Đó là lúc con còn nhỏ, ca ca ngươi muốn dỗ con ! Nào có cô nương nào cả đời không lấy chồng?" Mèo Con cắn môi, cúi đầu không nói, Vương thị được thấy con gái bộ dạng đáng thương hề hề, lôi kéo tay nàng, đem nàng ôm vào trong ngực nói: “Ngoan, phụ nữ chúng ta rồi sẽ phải lấy chồng. Chu công tử này là tứ ca con chọn được từ trong rất nhiều người, tứ ca con sẽ không hại con, đúng hay không?" Lan Nhân thấy Mèo Con cúi đầu không nói, liền biết nàng không thích, trong lòng nàng quýnh lên, liền bật thốt lên hỏi: “Mèo Con, vậy muội thích bộ dáng gì?" Mèo Con khẽ cắn môi, giậm chân nói: “Ta chỉ thích giống như ca ca!". Nói xong liền chạy vào trong phòng. Vương thị cùng Lan Nhân hai mặt nhìn nhau, qua nửa ngày, Vương thị mới nói: “Con bé nhiều ca ca như vậy, thế nó thích dạng nào?" Lan Nhân suy nghĩ hồi lâu, thật cẩn thận hỏi: “Chẳng lẽ là đại ca? Mèo Con không phải mới vừa nói một đống ưu điểm của đại ca sao?" Vương thị thì thào nói: “Phúc Nhi?". Nàng nhìn Chu Quý, nghĩ nghĩ nói: “Chẳng lẽ Mèo Con thích lớn tuổi một chút?" Lan Nhân buồn bực: “Phải không?" Vương thị suy nghĩ nửa ngày, cuối cùng nói: “Dù sao hôn nhân đại sự là cha mẹ làm chủ, chỉ cần nha đầu kia không phản cảm là được!". Nàng hung hăng nói: “Đều do cha con, nuông chiều nha đầu kia quá nhiều! Còn có bọn Phúc Nhi nữa, cư nhiên muốn chọn rể giùm con bé. Bọn chúng đi chọn vợ có phải tốt hơn không?" Lan Nhân cười nói: “Mẹ, Mèo Con chính là e lệ thôi, nàng như thế nào không biết khổ tâm của mẹ ?" Vương thị bất đắc dĩ lắc đầu nói: “Cũng chỉ có thể như vậy". Nàng nhìn Lan Nhân thở dài, trong lòng chua xót nghĩ đến, nếu đại ca có thể có một đứa con trai thật tốt? Nàng nhất định đem Mèo Con gả cho cháu mình, như thế nào cũng không để con gái nhà mình đi làm dâu nhà người ta, để rồi chịu khổ! Sau khi Mèo Con chạy về, không để ý Xuân Nha kêu to, chạy thẳng vào trong phòng mình, trực tiếp nằm lên trên giường, tùy tay ôm lấy cái gối mà cào cấu. Nước mắt mạc danh kỳ diệu chảy ra, trong lòng âm thầm cười khổ, chính mình quả nhiên còn chưa đủ bình tĩnh, nguyên tưởng rằng chính mình đã muốn trưởng thành, có thể thấy bất cứ việc gì cũng lạnh nhạt đối mặt! Chẳng lẽ nàng phải lập gia đình? Đó một nam nhân căn bản không có cảm tình? Cả ngày trừ bỏ hầu hạ cha mẹ chồng, chính là xử lý chuyện nhà? Sau đó đối mặt với việc chồng nạp thiếp thất? Cả ngày ở trong một căn nhà lớn, tranh giành một nam nhân với một đống phụ nữ? Chờ con lớn lên, liền lo lắng tiền đồ của nó? Ngẫm lại cái loại giày vò này, Mèo Con đột nhiên có loại khủng hoảng. Không được! Không thể tiếp tục như thế! Mèo Con đứng dậy đi đến trước thư án, Xuân Nha đã mài mực xong, nàng dùng bút lông chấm một chút mực, lấy giấy trắng, trên giấy viết “Địa tạng kinh". Chờ viết xong một lần, trời cũng đã tối, Mèo Con mới phát hiện Xuân Nha đã sớm châm đèn cho nàng. Một thiên kinh Phật chép xong, nỗi lòng Mèo Con bình tĩnh nhiều, nhìn kinh Phật chép xong, nàng thản nhiên cười, nhiều năm viết kinh thư như vậy, bản thân lại không luyện được gì! Thật sự là thiếu tiền đồ, một chút đả kích như vậy liền chịu không nổi. Mèo Con chăm chú nhìn kinh thư, đáy lòng không tiếng động thở dài, phát hiện chính mình thật sự đã già rồi, tất cả hùng tâm tráng chí đã bị xã hội tàn khốc đè bẹp. Hy vọng duy nhất của cả đời là thanh thản nhàn nhã mà sống hết kiếp. Về phần những mặt khác, cái gì địa vị, không có tự do, hầu hạ cha mẹ chồng, một chồng nhiều vợ… Cũng không phải là trọng yếu. Nàng không làm được mấy nữ chính trong tiểu thuyết xuyên không, vì tự do, vì theo đuổi ước mơ bản thân hoặc là kết hôn tự do một chồng một vợ mà bỏ nhà trốn đi. Lại nói, trên thế giới không có cái gì gọi là tự do chân chính? Người người đều không phải bị trói buộc sao? Mặc kệ là xã hội hay là bản thân mình. Nàng đều tự mình hiểu được, nàng không thể kiếm một đống tiền lớn, đời này chỉ có thể giống như kiếp trước yên ổn mà làm một đóa hoa. Đó là do mọi người thương nàng, nguyện làm mái nhà che gió chắn mưa cho nàng. Nghĩ đến đến trình độ sủng ái mà cha mẹ đối với nàng, sẽ tìm cho mình một nhà chồng tốt. Kỳ thật ở xã hội hiện đại có thật sự là hôn nhân một vợ một chồng? Kiếp trước không phải có bao nhiêu người nuôi tình nhân đấy sao? Từ xưa đến nay, nhiều phụ nữ đã chịu được, dựa vào cái gì nàng lại không chịu được? Cùng lắm thì nhắm mắt làm ngơ là được! Chờ có con, một cước đá văng cái nam nhân kia là được! Dù sao đại ca, Ngọc ca đều là quan, cho dù phụ thân họ Chu kia là lão đại thì sao? Chỉ cần mình không quá phận, bọn họ nhất định không dám đối xử tệ với mình! Xem như là lấy chồng thì phải làm rồi. Cha mẹ chồng, trượng phu bọn họ cũng sẽ không quá ghê tởm đi? Tiểu thiếp thì xem như cũng phải lục đục rồi! Nhưng mà phải làm việc nhiều năm chắc không tránh khỏi. Bản thân hiện tại mười bốn tuổi, mười lăm tuổi lập gia đình, cố gắng một chút, sinh con trai, làm việc đến bốn mươi tuổi, là có thể về hưu rồi. Sau khi Mèo Con nghĩ thông suốt, nhớ tới thái độ vừa rồi với mẹ, nàng không khỏi có chút xấu hổ, hai người họ là thật tình vì chính mình tính toán, tìm nam nhân có điều kiện cũng không tệ. Nàng lại tức giận với họ, đem chuyện vui biến thành thế này, thật là đáng trách! Xuân Nha thấy Mèo Con buông bút đứng dậy, tiến vào cười nói: “Tiểu thư, trời đã tối rồi, lão phu nhân vừa đến, thấy người chuyên chú chép kinh, không gọi người đi ăn cơm, nói là trong phòng bếp còn chừa thức ăn cho tỷ, chờ tỷ làm xong thì đi ăn. Bây giờ muội hiện đi hâm nóng cho tỷ" Mèo Con nghe xong lời Xuân Nha, trong lòng nhất thời trăm vị tạp trần, chút bất tri bất giác, hốc mắt của nàng lại ươn ướt, nàng đứng dậy trực tiếp chạy về phòng Vương thị. “Tiểu thư, tỷ còn chưa có ăn cơm a!" Xuân Nha vội vàng nói. “Mẹ!" Mèo Con chạy đến trong phòng Vương thị, Vương thị đang giúp Cố Tứ Ngưu rửa chân, thấy con gái vội vã, thẳng tắp nhào vào trong lòng nàng. Vội vàng ôm nàng liên thanh hỏi: “Làm sao vậy? Không thoải mái sao?" Mèo Con lắc lắc đầu, ôm lấy thắt lưng Vương thị nói: “Mẹ, thực xin lỗi, vừa rồi là con không đúng. Con không nên cùng người tranh luận, mẹ bảo con lấy ai con liền lấy người đó!" Vương thị cùng Cố Tứ Ngưu vừa nghe, đều nở nụ cười, Cố Tứ Ngưu lấy vải sạch lau chân, mang giầy vào, tự mình cầm chậu gỗ đem đi đổ. Vương thị ôm con gái nói: “Nếu con không thích hắn, cha mẹ làm sao lại bắt ép con?". Nàng dừng một chút nói: “Chu công tử kia, cha con cũng đã thấy qua, đích thật là có một chút mạnh mẽ, nhưng gia thế hắn thanh quý, lại có ít tài danh, khó tránh khỏi còn trẻ khí thịnh một ít, nhưng mà hắn không giống bọn người chỉ biết đọc sách cổ hủ" Cố Tứ Ngưu đi vào, đối với con gái yêu thương nói: “Con là con gái duy nhất của chúng ta, như thế nào có thể tùy tiện tìm một vị hôn phu cho ngươi a? Cha cùng mẹ con đều đã thương lượng qua, con từ nhỏ đã bị chúng ta nuông chiều, bình thường liền thích làm nhiều chuyện phong hoa tuyết nguyệt, ngay cả rượu cũng lấy lá trà phao vào. Nếu là đem con gả cho một kẻ có tiền nhưng không biết phong nhã, phỏng chừng cha mẹ chồng nhìn con đều không vừa mắt" “Cha!". Mèo Con mặt đỏ lên, không thuận theo giậm chân: “Con có giống như người nói sao?". Trong lòng âm thầm xấu hổ, chẳng lẽ chính mình thật sự làm nhiều việc như vậy? Vương thị cùng Cố Tứ Ngưu cười ha ha, Cố Tứ Ngưu nói: “Người đến nhà chúng ta cầu hôn không ít, Chu công tử gia cảnh không xem như tốt nhất, nhưng mà thắng là ở chỗ dòng dõi thanh quý. Tứ ca con cũng nói, hắn bình thường cũng yêu thích người phong nhã, thích ngâm thơ vẽ tranh, thưởng tuyết pha trà, với tính tình của con nhất định hợp nhau" Vương thị ôm con gái nói: “Mẹ đã bảo tứ ca con nghe ngóng thật kĩ, nghe nói gia phong Chu gia cực nghiêm, nam nhân Chu gia, chỉ cần là chính thê sinh con trai, nhất định không được nạp thiếp, cũng không được ra ngoài ăn chơi đàng điếm! Mèo Con, chúng ta sẽ không hại con!" Mèo Con nghe xong lời cha mẹ, hốc mắt đỏ, ghé vào trong lòng Vương thị: “Oa… mẹ…". Thực xin lỗi! Nàng thật sự rất tùy hứng! Cha, mẹ cùng bọn ca ca như thế nào có thể tùy tiện việc hôn sự của nàng a? Bọn họ nhất định là suy nghĩ thật nhiều! Nàng không hỏi một tiếng rõ ràng, liền trực tiếp cùng mẹ tranh luận, rất không nên! “Mẹ, mọi người muốn con lấy ai, con sẽ lấy người ấy, con sẽ lấy người đó!" Cố Tứ Ngưu cùng Vương thị nhìn nhau liếc mắt một cái, Vương thị yêu thương vỗ nhẹ phía sau lưng của nàng: “Nha đầu ngốc này!" Lúc này Xuân Nha ở trước cửa nói: “Tiểu thư, đồ ăn hâm xong rồi, tỷ muốn ăn ở chỗ nào?" Vương thị sờ sờ đầu của nàng ôn nhu nói: “Như thế nào còn chưa ăn cơm?" Mèo Con ngẩng đầu, làm nũng nhìn cha cùng mẹ: “Cha mẹ, hai người ăn với con đi" Cố Tứ Ngưu ha ha cười: “Được! Chúng ta cùng con ăn!" Vương thị ninh ninh cái mũi nhỏ của nàng: “Tiểu ma tinh!". Mèo Con bị Vương thị sờ cái mũi, nhất thời thực 囧 nhớ tới, vừa mới… mẹ đang giúp phụ thân rửa chân?! Nàng ai oán nhìn Vương thị liếc mắt một cái, lập tức lại hướng trong lòng Vương thị cọ cọ, quên đi, dù sao là cha mẹ của mình. Xuân Nha mỉm cười đem cơm dọn lên, Mèo Con an vị ở bên cạnh Vương thị cùng Cố Tứ Ngưu ăn cơm chiều. Hai người cười khổ lắc đầu, nào có cô nương lớn như vậy còn làm nũng với cha mẹ như vậy? Bất quá, Cố Tứ Ngưu yêu thương nhìn con gái, muốn sủng cũng sủng không được bao lâu, vẫn là tùy nàng đi! Đang lúc một nhà ba người vui vẻ, đột nhiên ngoài cửa có tiếng đập cửa, ba người sửng sốt, Vương thị đứng dậy mở cửa, cư nhiên là Lan Nhân, nàng vừa thấy Vương thị liền khóc hô: “Mẹ, cha đã xảy ra chuyện!" Vương thị vừa nghe chân mềm nhũn, thiếu chút nữa ngã sấp xuống, may mắn được Mèo Con đỡ lấy. Cố Tứ Ngưu vừa nghe nói, nhướng mày nói: “Con nhanh đi đánh thức lão tứ dậy, chúng ta đi đến nhà đại ca!" Lan Nhân khóc nói: “Tứ ca đã đi chuẩn bị xe ngựa" Vương thị cùng Cố Tứ Ngưu vội vàng đi vào phòng thay quần áo, Mèo Con mở miệng muốn hỏi, cậu rốt cuộc làm sao vậy? Nhưng mà nhìn thấy bộ dạng Nhân tỷ, nàng trong lòng bất an lên, chẳng lẽ là bạo bệnh? Không thể nào? Thân thể cậu bình thường nhìn rất khỏe mạnh a! Lúc này Cố Tứ Ngưu cùng Vương thị từ trong phòng thay đổi quần áo đi ra nói: “Mèo Con, con với đại tẩu của con ở lại, chúng ta đi đến nhà cậu con xem sao" Mèo Con gật gật đầu nói: “Con đã biết"
Tác giả :
Khán Tuyền Thính Phong