Cuộc Sống Nhàn Nhã Ở Thiên Khải
Chương 17: Cả nhà nói chuyện phiếm
Có mờ ám! Hai tròng mắt Mèo Con tỏa sáng nhìn Trần Quân Ngọc, nghe tiếng cười của Cố Phúc, Mèo Con cảm giác được mùi mờ ám vị. Trần Quân Ngọc cười ôn hòa, đối Vương thị nói: “Tứ thẩm, con muốn nhờ người…" mặt hắn dần dần đỏ lên, nhìn bộ dáng này của hắn, mọi người còn có thể không biết . Vương thị vui sướng hỏi: “Ngọc Nhi, con thật sự có đối tượng để ý rồi sao? Là con gái nhà ai? Bộ dạng lớn lên trông thế nào?" Trần Quân Ngọc vừa nghe, không khỏi dở khóc dở cười lắc đầu: “Tứ thẩm, nam nữ thụ thụ bất thân, con làm thế nào có thể cùng cô nương nhà người ta gặp mặt đây?" Vương thị vừa nghe, không khỏi thất vọng nói: “Chẳng lẽ không phải bảo ta đi cầu hôn sao?" Cố Phúc mỉm cười nói: “Đúng là nhờ mẹ đi cầu hôn, mẹ, thân phận vợ Ngọc Nhi rất khó lường, nàng chính là cháu gái của Võ anh đại điện đại học sĩ Liễu đại nhân!" “Võ anh điện đại học sĩ?" Mèo Con lắp bắp kinh hãi, nàng chưa từng nghe qua võ anh điện đại học sĩ, nàng chỉ biết các đại học sĩ văn võ uyên bác mới có thể là một trong hai trọng thần của triều đình, chẳng lẽ Ngọc ca để ý con gái của một vị quan lớn? “Võ anh đại học sĩ là gì?" Vương thị mơ hồ, nàng chưa từng nghe qua chức vị, chức quan cao nhất mà nàng từng thấy là lúc chợ trên trấn, nhìn thấy tri huyện đại nhân, ở trong lòng, trong mắt của nàng tri huyện đại nhân chính là cao rồi. “Cháu của Liễu đại nhân?". Cố Lộc cũng không phải là Vương thị cùng Cố Tứ Ngưu, hắn nhảy dựng lên: “Ngọc ca thật sự muốn lấy cháu gái của Liễu đại nhân? Thật tốt quá!". Hắn hưng phấn nói: “Ngọc ca, chúc mừng huynh!" Trần Quân Ngọc đáy mắt hiện lên một tia lo lắng, Mèo Con tưởng mình hoa mắt, bởi vì nàng nháy mắt mấy cái thì Trần Quân Ngọc vẫn như cũ một bộ dạng ôn hòa tươi cười: “ Cha của Liễu cô nương, vừa lúc là giáo thụ trong học phủ, Liễu phu nhân nghĩ muốn chờ đầy năm sẽ mời tứ thẩm đến ăn bữa cơm rau dưa" “Ta?" Vương thị nhất thời khẩn trương chân tay luống cuống: “Ta được không? Vị kia chính là phu nhân đại quan! Ta bất quá chỉ là một người phụ nữ ở nông thôn mà thôi…" Trần Quân Ngọc ngạc nhiên cười nói: “Tuy Liễu học sĩ là đại quan, nhưng Liễu giáo thụ không phải là đại quan, người luôn luôn hiền lành, Liễu phu nhân cũng là một người hiền lành không kém" Cố Tứ Ngưu hỏi: “Ngọc Nhi, Liễu giáo thụ như thế nào lại đem con gái gả cho con?" Cố Phúc thấy Trần Quân Ngọc ngượng ngùng nói, liền trả lời: “Cha, Liễu giáo thụ là giáo thụ trong học phủ của chúng con, chuyên môn quản lý chúng con đọc sách…" Trong sự tự thuật của Cố Phúc, Mèo Con dần dần đã biết sự tình đại khái. Nguyên lai Liễu giáo thụ tuy rằng là con cháu dòng chính của đại thế tộc Liễu gia ở Tô Châu, là đệ đệ ruột thịt Liễu đại học sĩ, nhưng hắn là con thứ xuất, Liễu đại học sĩ mới là con vợ cả. Nhưng hắn kém hơn so với đại ca của mình, học hành không giỏi, ba mươi bảy tuổi mới đậu Lẫm sinh, bốn mươi bốn tuổi mới đậu cống, dựa vào quan hệ của gia tộc, vào trong Tô Châu phủ làm giáo thụ. Tuy hắn không giỏi học hành, nhưng đặc biệt yêu thích anh tài thân sĩ, đối với Trần Quân Ngọc và Cố Phúc tuy còn trẻ nhưng đã thi đậu Lẫm sinh rất có chiếu cố. Năm đó sau khi hai người thi đậu Lẫm sinh, đã muốn lập tức tham gia thi hương, vẫn là Liễu giáo thụ ngăn cản. Cũng nói cho bọn họ biết nóng vội chẳng làm được gì, bảo bọn họ ở trong học phủ hảo hảo học vài năm rồi hẳn thi. Trải qua vài năm sống chung, Liễu giáo thụ đối với nhân phẩm Trần Quân Ngọc rất hài lòng, liền muốn đem con gái gả cho hắn. Liễu giáo thụ này học hành không giỏi, con nối dòng cũng không nhiều, vợ cả qua tuổi bốn mươi chỉ có một đứa con. Liễu giáo thụ dưới sự chỉ đạo của mẹ cả, nạp một thiếp, thiếp thất sinh được một nữ một nam. Người Trần Quân Ngọc muốn kết hôn chính là con gái do thiếp thất đó sinh ra, là trưởng nữ Liễu Văn Lệ, tự là Lệ Nương, năm nay mười ba tuổi. Liễu giáo thụ có một con trai tên Liễu Văn Lý năm nay mười một tuổi. Mèo Con trong lòng âm thầm suy nghĩ, con vợ kế chính là thứ nữ, khó trách Ngọc ca có thể lấy được con gái thế gia. Bất quá thế gia chính là thế gia, cho dù là thứ nữ, cũng có thể so với nữ tử trong thôn tốt hơn nhiều, Ngọc ca nhiều năm như vậy vẫn không chịu thành thân, phỏng chừng chính là không muốn lấy nữ tử trong thôn. “Cái gì? Con không phải thành thân ngay mà là phải đợi sau hai năm?". Thanh âm kinh ngạc của Vương thị truyền đến, làm cho Mèo Con hồi thần. Trần Quân Ngọc gật đầu nói: “Vâng, sau lễ mừng năm mới sẽ bắt đầu chuẩn bị thi hương, chờ thi hương xong thì lại đến kì thi xuân, sau đó là thi đình… cho nên không thời gian thành thân, vẫn là chờ con thi đậu mới nói sau. Lại nói Liễu cô nương tuổi cũng nhỏ một chút, hai năm sau cũng là lúc nàng cập kê, thành thân là thích hợp nhất" Vương thị nghĩ một chút, chế nhạo nói: “Hiện tại đã biết yêu thương vợ rồi?" Trần Quân Ngọc cười cười cũng không nói lời nào, Cố Tứ Ngưu nghe được bọn họ muốn đi thi Hương, không khỏi hỏi: “Các con chuẩn bị sang năm đi thi hương?" Hai người gật gật đầu, Cố Tứ Ngưu nghĩ, vốn là nghĩ cuối năm sửa chữa phòng ốc trong nhà lại một chút, hiện tại xem ra vẫn là tạm thời khoan làm. Ngay lúc cả nhà đang vui cho Trần Quân Ngọc, Cố Thọ mặt đỏ lên, lắp bắp nói: “Ngọc ca, huynh thành thân với Liễu cô nương rồi? Chiêu Đệ kia phải làm sao bây giờ?" “Chiêu Đệ?" Trần Quân Ngọc mờ mịt ngẩng đầu hỏi: “Ai là Chiêu Đệ?" Cố Thọ mặt đỏ lên nói: “Chính là Chiêu Đệ trong nhà Tôn viên ngoại, nàng đợi huynh nhiều như vậy năm! Huynh như thế nào có thể bội tình bạc nghĩa?" “Chiêu Đệ nhà Tôn viên ngoại?". Trần Quân Ngọc nhíu mày nói: “Thọ Nhi, đệ có phải hiểu lầm gì hay không? Ta chưa từng nghe qua người này a!" “Thọ Nhi!" Cố Tứ Ngưu quát: “Con hồ đồ gì đấy! Tôn viên ngoại chưa từng cùng Ngọc Nhi nghị thân gì cả, cái gì kêu bội tình bạc nghĩa!" Cố Thọ nói: “Chiêu Đệ nói với con, lúc nàng mười tuổi, đã có nhờ người đến đây nghị thân với Ngọc ca, Ngọc ca cũng không có cự tuyệt !" Trần Quân Ngọc không biết nên khóc hay cười nói: “Ta căn bản là không biết chuyện này cự tuyệt như thế nào?" Cố Tứ Ngưu nói: “Ngọc Nhi, chuyện này là ta không tốt, lúc ấy đại bá của con đến hỏi ta, ta lúc ấy không có lập tức từ chối hắn, lúc ấy Chiêu Đệ mới mười tuổi, con cũng mới mười ba tuổi, ta nghĩ các con tuổi đều còn nhỏ, con lại vội vàng thi tú tài, nên không nói với con. Sau ta lại quên chuyện này, nhưng không nghĩ tới nhà bọn họ hội chờ ngươi đến bây giờ" Trần Quân Ngọc lắp bắp kinh hãi, nhưng kiên định nói: “Tứ Ngưu thúc, nếu không có Liễu giáo thụ làm mai cho con, con hiện tại cưới Tôn cô nương cũng không sao, nhưng mà ta đã đáp ứng Liễu giáo thụ, chuyện của Tôn cô nương con trước đây căn bản không biết, con sẽ không thú của nàng!" Cố Thọ nhảy dựng lên, mặt đỏ lên, lắp bắp chỉ vào Trần Quân Ngọc: “Ngọc ca, huynh…" Mèo Con ở một bên mắt lạnh xem xét nửa ngày, đột nhiên nói một câu: “Tam ca, huynh có phải thích Chiêu Đệ tỷ? Huynh đã thích Chiêu Đệ tỷ, Ngọc ca không cưới Chiêu Đệ tỷ, huynh liền cưới tỷ ấy đi!" Mèo Con tiếng nói vừa dứt, Cố Thọ trên mặt nhất thời đỏ rực lên, quả thực có thể chiên chín cả một quả trứng! Mọi người thấy bộ dạng của Cố Thọ, không khỏi nở nụ cười, Trần Quân Ngọc cười lắc đầu, nâng nhẹ tay điểm cái mũi nhỏ của Mèo Con: “Tiểu quỷ tinh linh!" Vương thị cùng Cố Tứ Ngưu đều là người từng trải, thấy bộ dạng kia của hắn, Vương thị không khỏi hỏi: “Thọ Nhi, Mèo Con nói là sự thật? Con thích Chiêu Đệ kia? Cùng nàng…" “Không có!" Cố Thọ mặt đỏ lên lớn tiếng nói: “Chiêu Đệ là một cô nương tốt lại đứng đắn, chúng con chưa từng trao đổi gì cả, là con…" “Là đệ tự mình đa tình?". Cố Phúc nhẫn cười nói: “Không có trao đổi gì, như thế nào ngay cả khuê danh cô nương nhà người ta cũng đã biết?" Cố Thọ nhất thời nóng nảy: “Đại ca huynh nói bậy! Đệ không cho huynh phá hư danh tiết của Chiêu… danh tiết của Tôn cô nương! Là đệ tự mình đa tình, vụng trộm hỏi thăm tên của nàng! Không phải nàng nói cho đệ biết !" Hắn tiếng nói vừa dứt, mọi người cười ngã trái ngã phải, hắn mới biết được bị đại ca lừa. Mèo Con cười ghé vào trên bàn xoa bụng, trời ạ! Nàng lần đầu tiên biết Tam ca như vậy ! “Thọ Nhi, nếu con thật sự thích Tôn cô nương, mẹ sẽ đi giúp con đi nói một tiếng, nếu không thích, mẹ liền tìm cô nương khác cho con?" Vương thị cười hỏi. Cố Thọ cúi đầu, hai tay khẩn trương nắm lại: “Con tính cái gì ! Người ta thích là thư sinh như đại ca, Ngọc ca!" Mèo Con đô khởi cái miệng nhỏ nhắn nói: “Thư sinh có cái gì tốt! Cả ngày như con mọt sách! Tam ca tốt nhất! Tam ca biết mở tiệm buôn bán, biết làm búp bê cho Mèo Con, còn có thể giúp mẹ làm thùng gỗ! Tam ca tốt nhất!" Nghe lời nói trẻ con của tiểu muội, Cố Thọ khóe miệng hơi hơi mỉm, nhưng Cố Phúc lại điểm nhẹ đầu nhỏ của nàng. Vương thị nghĩ nói: “Như vậy đi, ta trước tìm một bà mối đến hỏi thử, nếu người ta cũng đáp ứng, Tôn cô nương cùng Thọ Nhi cũng là xứng đôi". Nàng thấy bộ dạng Cố Thọ mừng rỡ như điên, không khỏi giận nói: “Bát tự còn chưa thống nhất, đã biết sủng vợ, chờ sau khi cưới, ta nghĩ trong mắt ngươi làm gì còn người mẹ này!" Cố Thọ vừa nghe liền nói: “Mẹ, người yên tâm, Chiêu Đệ rất hiếu thuận hiền lành! Nàng nhất định sẽ hảo hảo hầu hạ người!" Vương thị cười lắc đầu, lại nhìn đứa con thứ hai, liền mắng: “Còn có con đấy Lộc Nhi, đã bao nhiêu tuổi rồi, còn không chịu thành thân! Ta mặc kệ, con phải ở lại thành thân xong rồi muốn đi đâu thì đi!" Cố Lộc vừa nghe không khỏi mặt khổ nói: “Mẹ, việc hôn nhân của con không vội, nam tử hán đại trượng phu, trước phải lập nghiệp sau mới thành gia!" Vương thị nghiêm mặt nói: “Ta chỉ nghe nói qua trước thành gia sau lập nghiệp…" Cố Tứ Ngưu nói: “Được rồi, muốn tìm vợ cho Lộc Nhi nhất thời cũng tìm không thấy, trước hết chuẩn bị cho Ngọc Nhi cùng Thọ Nhi sau đó hãy tính" Cố Lộc nghe vậy nhìn cha cảm kích, sợ Vương thị không thuận theo không buông tha, vội vàng nói: “Mẹ, người xem, lần này con trở về mang cho người rất nhiều đồ vật này nọ". Nói xong đem tay nải của mình mang đến, gọi Cố Thọ, Cố Quý, Cố Toàn đem đồ đạc để trên bàn. Chính là vải nhuộm màu sắc tươi đẹp, một đôi trâm cài bằng đá thủy tinh lóng lánh, trang sức bằng bạc, đủ loại kiểu dáng son bột nước, Mèo Con xem một trận hoa mắt, nói Nhị ca mang đồ về càng ngày càng tốt a! Vương thị kinh hô một tiếng: “Nhiều đồ vật này nọ như vậy, phải dùng hết bao nhiêu tiền a!" “Không có bao nhiêu tiền, mẹ người xem, đây là phấn Hàng Châu, con mang riêng về cho ngươi". Cố Lộc cầm lấy một cái hộp nhỏ cực tinh xảo như hiến vật quý đưa đến trước mặt Vương thị. Vương thị nhìn trước mắt hộp hoa mai nhỏ trước mắt: “Nhìn cái hộp đã biết là hàng tốt rồi!" Nàng mở ra hộp ra, một cỗ mùi hương hoa sen xông vào mũi, bên trong phấn trắng noãn nhẵn nhụi, hương khí tản vào mũi, nàng không khỏi mặt mày hớn hở nói: “Ta sắp già rồi, cần gì thứ này a!" Nàng tuy là nói như vậy, nhưng tay vẫn nắm chặt cái hộp. “Thật là mịn a, Nhị ca, đây là phấn loại tốt nhất phải không?". Mèo Con ở một bên xem xét liếc mắt một cái nói, nếu nàng nhớ không có nhầm, son bột nước ở cổ đại đều có trộn với chì, mà cái gọi là hồ phấn chính là bột chì cổ đại. “Đúng vậy, đây chính là phấn Hàng Châu, đều là dùng hồ phấn thượng đẳng nhất". Cố Lộc cười tủm tỉm nói: “Mèo Con đã sắp trở thành đại cô nương, cũng nên thoa son đánh phấn này nọ đi" Vương thị gật gật đầu: “Đúng vậy! Mèo Con sau này cũng phải học trang điểm đi!" Mèo Con mỉm cười, cũng không nói tiếp, nàng cũng không muốn đem bột chì này nọ thoa lên mặt để hủy nhan đâu a, nàng đối với làn da trắng trẻo như đậu hũ của mình rất hài lòng! Tùy tay lấy một khối vải dệt màu vàng, tơ lụa mềm mại, nhẹ nhàng dễ chịu, nàng mỉm cười, quay đầu nói với Nam Qua: “Mẹ, đại tẩu, hai người xem vải này thật mềm a, đúng lúc có thể dùng để may áo cho em bé" Nam Qua líu lưỡi nói: “Vải đắt tiền như vậy dùng để may quần áo có em bé! Thật là lãng phí a!" Mèo Con nói: “Bởi vì là em bé nên mới phải may bằng vải mềm a! Về sau con nít nhà chúng ta nhất định nhiều, trước may cho lão đại mặc, lão đại mặc xong rồi đến lão nhị mặc…" nàng mặt mày cười đến rạng rỡ nói: “Nhiều vải như vậy, có thể làm vài bộ quần áo !" Vương thị cũng tiến lên sờ sờ nói: “Thật sự a! Màu sắc vải này nhẹ nhàng, nhưng lại mềm mại, may quần áo cho em bé là thích hợp nhất" Mèo Con thấy dời đi được sự chú ý Vương thị, không khỏi thở dài nhẹ nhõm một hơi, lập tức nhớ tới Ngọc ca nói muốn cho dạy nàng viết chữ, nàng lôi kéo vạt áo Trần Quân Ngọc nói: “Ngọc ca, huynh nói muốn dạy muội viết chữ, là thật vậy chăng?" Trần Quân Ngọc gật đầu nói: “Ta có thể lừa muội sao?". Hắn cùng Cố Phúc thoáng nhìn nhau, liền hướng Cố Tứ Ngưu đứng lên giải thích. Nguyên lai Liễu phu nhân ở trong thành này, chuẩn bị cuối năm sẽ về Liễu gia ở Đông Sơn trấn cách thôn không xa, đến lúc đó Liễu cô nương cũng sẽ đi theo đến đây. Liễu phu nhân nghe nói Cố Phúc có một tiểu muội cũng ở Đông Sơn trấn, liền muốn mời Mèo Con đến nhà bà ấy làm khách. Trần Quân Ngọc mỉm cười nói: “Liễu cô nương tinh thông cầm kỳ thi họa, may vá thêu thùa nghe nói cũng không tệ, lúc Mèo Con đến đó Liễu cô nương chính là thầy của muội " Mèo Con vừa nghe liền quay đầu chuyển hướng nhìn Cố Tứ Ngưu, Cố Tứ Ngưu trầm ngâm một lát nói: “Cũng đúng, tuy nói nữ tử chỉ cần biết may vá thêu thùa là được nhưng có thể biết viết chữ cũng không tồi, chờ Liễu phu nhân cùng Liễu cô nương đến đây, để cho muội muội con ở cùng các nàng một khoảng thời gian đi" Mèo Con cười tủm tỉm ngẩng đầu: “Ngọc ca, muội giúp huynh nhìn tân nương tử, huynh cho muội ưu đãi gì ?" Trần Quân Ngọc nghe vậy ngạc nhiên cười: “Mèo Con muốn cái gì?" Mèo Con nghiêng đầu lo lắng một lát, còn thật sự nói: “Muội còn chưa nghĩ ra, về sau nghĩ ra sẽ nói với Ngọc ca" “Được!" Trần Quân Ngọc một ngụm đáp ứng. “Ngoéo tay đi" “Được, ngoéo tay" Ngón tay thon dài trắng nõn ôm lấy ngón tay phấn nộn nhỏ nhắn, Trần Quân Ngọc tràn đầy ý cười ôm lấy tiểu oa nhi, yêu thương hôn: “Quỷ nha đầu!" Mèo Con cười mị mắt to, đầu nhỏ hướng trong lòng hắn cọ cọ, mọi người thấy thế đều bật cười. Lúc này Cố Tứ Ngưu gõ gõ tẩu thuốc, một bên nhả khói một bên hỏi: “Nhị tiểu tử, lần này con trở về, còn chuẩn bị lại đi nữa sao?" Vương thị cũng liễm ý cười nói: “Nhị tiểu tử, trong nhà so với trước kia đã khá hơn một chút, con cũng không cần bôn ba ngoài đường nữa, vài năm mới gặp con một lần, ngay cả vợ cũng…" Nói xong nàng liền nghẹn ngào. Cố Lộc chần chờ một chút nói: “Cha, mẹ, con chuẩn bị đi một chuyến nữa, lần này con muốn mang theo Thọ Nhi cùng đi. Chờ lần này buôn bán lời một chút, con sẽ mở một cửa hàng trong huyện, mua vài mẫu đất, an ổn qua ngày" “Cái gì?!" Vương thị kinh kêu lên: “Thọ Nhi cũng phải đi?!" Cố Thọ nói: “Mẹ, con muốn đi theo nhị ca ra ngoài học kinh nghiệm" Cố Tứ Ngưu buồn thanh hút thuốc sau một lúc lâu mới nói: “Nam nhi chí tại tứ phương, Thọ Nhi cũng không còn nhỏ, nên ra ngoài trải nghiệm" Vương thị thấy Cố Tứ Ngưu nói như vậy, trong lòng biết cho dù nàng phản đối cũng vô dụng, không khỏi thở dài một hơi: “Con lớn rồi không cần mẹ nữa" Mèo Con vội vàng ôm lấy Vương thị nũng nịu nói: “Mẹ, con cần người a, con sẽ làm áo bông nhỏ bên cạnh người" Vương thị nín khóc mỉm cười, ôm lấy con gái nói: “Vẫn là bé ngoan ngoan nhất" Mọi người nghe vậy đều nở nụ cười, Cố Tứ Ngưu yêu thương sờ sờ đầu nhỏ của con gái: “Đúng vậy, còn là bé ngoan của chúng ta nữa"
Tác giả :
Khán Tuyền Thính Phong