Cuộc Sống Mới Hạnh Phúc Của Chu Tiểu Vân
Chương 47: Kế sách làm giàu của nhà họ Chu (3)
Triệu Ngọc Trân thấy Chu Quốc Cường mượn được tiền mừng lắm, nhỏ giọng hỏi: “Ba nó à, cô Út cho chúng ta mượn bao nhiêu? Một trăm phải không?"
Chu Quốc Cường đắc ý lấy tiền trong túi quần ra để vợ đếm: “Mẹ nó tự đếm đi."
Triệu Ngọc Trân xoè ra đếm, sau khi đếm xong không thể tin nổi, lại đếm lại lần nữa, vẫn là hai mươi tờ. Bà ngạc nhiên hỏi: “Ba nó à, tròn hai trăm đấy. Anh không phải bảo chỉ mượn một trăm thôi sao? Lúc nãy em còn lo nhà cô Út không có nhiều tiền mặt như vậy thì làm thế nào bây giờ!"
Chu Quốc Cường kể lại chuyện đến nhà em gái cho Triệu Ngọc Trân nghe, cuối cùng nhấn mạnh lại: “… Anh cũng không muốn mượn nhiều như vậy. Anh nói mượn một trăm là được. Em út nhỏ sợ chúng ta không đủ tiền mua lợn nên cho mượn thêm. Ân huệ này chúng ta nên khắc sâu trong lòng."
“Ba nó nói phải, đầu năm nay không dễ tìm được người cho vay tiền. Em đoán, nếu khoảng mười, hai mươi nguyên đại ca có thể cho chúng ta mượn, nhiều tiền như vậy sợ không qua nổi cửa của chị dâu."
Triệu Ngọc Trân rất cảm kích cô Út nhỏ, đi vay tiền rất khó, không phải ai cũng hào phóng như thế. Cũng may, người nhà cô Út hiền lành, mọi chuyện do cô ấy làm chủ, bằng không hai vợ chồng bọn nó cũng ngại, không dám đến nhà họ vay.
Chu Quốc Cường cũng đồng ý với vợ. Đại ca và ông ở gần nhau, không đến mức khoanh tay đứng nhìn, nhưng chỗ chị dâu thì hơi khó nói. Chị ấy luôn tươi cười, thoạt nhìn dễ nói chuyện, trong lòng tuy khôn khéo nhưng keo kiệt, mượn ít thì không nói làm gì, nếu nhiều quá sẽ nói những lời khó nghe khiến người khác bẽ mặt.
Tiền đã có, vấn đề lớn nhất được giải quyết dễ dàng , hai người bàn xem vào thị trấn mua xe ba bánh.
Triệu Ngọc Trân sang nhờ chị dâu trông hộ Tiểu Bảo và Nhị Nha một buổi, cùng Chu Quốc Cường đạp xe lên thị trấn.
Đến chỗ chuyên bán xe ba bánh vòng đi vòng lại nửa ngày, đi xem mấy nhà, cuối cùng chung kết là một chiếc xe ba bánh hơi lớn. Giá một trăm mười nguyên, hơi đắt, đắt hơn loại một hai mươi nguyên, nhưng chở thêm được nhiều đồ hơn. Hai vợ chồng do dự rất lâu cuối cùng quyết mua. Sau này muốn mua hai con lợn vẫn chở tốt, về lâu về dài số tiền này không tiếc.
Buổi trưa ăn cơm ở nhà chú Ba, chú Ba ngạc nhiên khi thấy Chu Quốc Cường đạp xe đạp ba bánh mới tinh đợi đến khi nghe giải thích thì cũng vui thay. Chu Quốc Dân đặc biệt đến cửa hàng đông lạnh mua ít thức ăn mặn về, cùng Chu Quốc Cường uống hai chén.
Khi Chu Quốc Cường đạp xe về, sau xe có một xấp báo chí là Tống Minh Lệ đưa cho Chu Tiểu Vân , Triệu Ngọc Trân vội vàng cảm ơn. Dù sao thím ấy luôn nhớ đến con gái mình, điều này khiến người làm mẹ như bà thấy ấm áp.
Bà nội của Tiểu Vân nhân lúc Triệu Ngọc Trân đang nói chuyện với chú Ba, lén lút kéo con thứ hai qua một bên, móc trong người ra mười mấy nguyên nhét vào túi nó: “Tiểu Cường, trong tay mẹ có bằng này thôi, con cầm đi, đừng ngại ít."
Chu Quốc Cường vội vã xua tay không cần: “Mẹ, mẹ làm gì vậy. Tiền này mẹ cứ giữ lại mà tiêu. Làm con con chưa hiếu kính được cho mẹ, sao có thể nhận tiền của mẹ được."
Bà nội ý đã quyết, bảo Chu Quốc Cường nhỏ giọng thôi, đừng để Chu Quốc Dân nghe thấy: “Con à, con đông con nhất cũng nghèo nhất. Mẹ không giúp được con, suốt ngày suy nghĩ buồn bã. Con cầm số tiền này tu chí làm ăn, không cần kiếm nhiều, tối thiểu nuôi được con cái, sửa lại nhà cửa. Tấm thân già của mẹ mới yên lòng."
Con lớn mấy trong mắt mẹ mãi là đứa trẻ. Bà nội không ít lần thở dài lo lắng cho con thứ hai. Nhà con lớn và con thứ ba không cần nói, con gái út chồng chịu khó, kiếm không ít tiền. Chỉ là con thứ hai đông con, khó khăn nhất, bây giờ còn ở nhà đất, sao không khiến bà nội sốt ruột đây?
Cảm động nói không nên lời Chu Quốc Cường không từ chối ý tốt của mẹ nữa, tạm biệt em ba, đạp xe đạp mới mua cùng vợ về nhà.
Triệu Ngọc Trân đạp xe đạp cũ đi bên cạnh, hỏi chồng: “Ba nó à, lúc nãy mẹ kéo mình ra một góc làm gì thế?"
Chu Quốc Cường thở dài thật dài: “Mẹ kiên quyết đưa cho anh mười mấy nguyên, anh không đồng ý, mẹ vẫn nhét vào túi. Người làm con như anh thật xấu hổ. Bao năm qua, sau khi cha qua đời, mẹ vẫn ở nhà em Ba, chúng ta chưa biếu mẹ cái gì. Bây giờ còn nhận tiền tiết kiệm của mẹ, anh tự thấy hổ thẹn mà."
Triệu Ngọc Trân nghe xong cũng ngẩn người, thảo nào mẹ chồng vẫn muốn ở cùng chú Ba. Nghĩ lại cũng đúng, ở nhà chú ấy ăn ở chú ấy nuôi. Mười mấy nguyên này không biết mẹ chồng tích cóp bao lâu mới có, giờ lại đưa hết cho chồng mình. Bà xúc động nói: “Ba nó à, mẹ thật tốt. Nhà chúng ta như thế này, mẹ cũng sốt ruột thay. Chúng ta phải cố gắng, người không thể nghèo mãi cả đời."
Chu Quốc Cường gật đầu, hạ quyết tâm để cả nhà được sống tốt.
Về đến thôn, xe ba bánh mới tinh khiến rất nhiều người chú ý.
Có người trực tiếp chạy đến nhà Chu Quốc Cường xem, lúc này rất ít nhà có xe ba bánh. Hơn nữa, dân quê không có nhiều trò chơi, chuyện nhà người khác cũng là chuyện của mọi người, ai nấy đều đến góp vui.
Nhất thời, nhà Chu Quốc Cường náo nhiệt như chợ vỡ. Không ít người kéo đến, trong đó có cả Chu Quốc Phú và Thẩm Hoa Phượng.
Chu Quốc Cường đắc ý lấy tiền trong túi quần ra để vợ đếm: “Mẹ nó tự đếm đi."
Triệu Ngọc Trân xoè ra đếm, sau khi đếm xong không thể tin nổi, lại đếm lại lần nữa, vẫn là hai mươi tờ. Bà ngạc nhiên hỏi: “Ba nó à, tròn hai trăm đấy. Anh không phải bảo chỉ mượn một trăm thôi sao? Lúc nãy em còn lo nhà cô Út không có nhiều tiền mặt như vậy thì làm thế nào bây giờ!"
Chu Quốc Cường kể lại chuyện đến nhà em gái cho Triệu Ngọc Trân nghe, cuối cùng nhấn mạnh lại: “… Anh cũng không muốn mượn nhiều như vậy. Anh nói mượn một trăm là được. Em út nhỏ sợ chúng ta không đủ tiền mua lợn nên cho mượn thêm. Ân huệ này chúng ta nên khắc sâu trong lòng."
“Ba nó nói phải, đầu năm nay không dễ tìm được người cho vay tiền. Em đoán, nếu khoảng mười, hai mươi nguyên đại ca có thể cho chúng ta mượn, nhiều tiền như vậy sợ không qua nổi cửa của chị dâu."
Triệu Ngọc Trân rất cảm kích cô Út nhỏ, đi vay tiền rất khó, không phải ai cũng hào phóng như thế. Cũng may, người nhà cô Út hiền lành, mọi chuyện do cô ấy làm chủ, bằng không hai vợ chồng bọn nó cũng ngại, không dám đến nhà họ vay.
Chu Quốc Cường cũng đồng ý với vợ. Đại ca và ông ở gần nhau, không đến mức khoanh tay đứng nhìn, nhưng chỗ chị dâu thì hơi khó nói. Chị ấy luôn tươi cười, thoạt nhìn dễ nói chuyện, trong lòng tuy khôn khéo nhưng keo kiệt, mượn ít thì không nói làm gì, nếu nhiều quá sẽ nói những lời khó nghe khiến người khác bẽ mặt.
Tiền đã có, vấn đề lớn nhất được giải quyết dễ dàng , hai người bàn xem vào thị trấn mua xe ba bánh.
Triệu Ngọc Trân sang nhờ chị dâu trông hộ Tiểu Bảo và Nhị Nha một buổi, cùng Chu Quốc Cường đạp xe lên thị trấn.
Đến chỗ chuyên bán xe ba bánh vòng đi vòng lại nửa ngày, đi xem mấy nhà, cuối cùng chung kết là một chiếc xe ba bánh hơi lớn. Giá một trăm mười nguyên, hơi đắt, đắt hơn loại một hai mươi nguyên, nhưng chở thêm được nhiều đồ hơn. Hai vợ chồng do dự rất lâu cuối cùng quyết mua. Sau này muốn mua hai con lợn vẫn chở tốt, về lâu về dài số tiền này không tiếc.
Buổi trưa ăn cơm ở nhà chú Ba, chú Ba ngạc nhiên khi thấy Chu Quốc Cường đạp xe đạp ba bánh mới tinh đợi đến khi nghe giải thích thì cũng vui thay. Chu Quốc Dân đặc biệt đến cửa hàng đông lạnh mua ít thức ăn mặn về, cùng Chu Quốc Cường uống hai chén.
Khi Chu Quốc Cường đạp xe về, sau xe có một xấp báo chí là Tống Minh Lệ đưa cho Chu Tiểu Vân , Triệu Ngọc Trân vội vàng cảm ơn. Dù sao thím ấy luôn nhớ đến con gái mình, điều này khiến người làm mẹ như bà thấy ấm áp.
Bà nội của Tiểu Vân nhân lúc Triệu Ngọc Trân đang nói chuyện với chú Ba, lén lút kéo con thứ hai qua một bên, móc trong người ra mười mấy nguyên nhét vào túi nó: “Tiểu Cường, trong tay mẹ có bằng này thôi, con cầm đi, đừng ngại ít."
Chu Quốc Cường vội vã xua tay không cần: “Mẹ, mẹ làm gì vậy. Tiền này mẹ cứ giữ lại mà tiêu. Làm con con chưa hiếu kính được cho mẹ, sao có thể nhận tiền của mẹ được."
Bà nội ý đã quyết, bảo Chu Quốc Cường nhỏ giọng thôi, đừng để Chu Quốc Dân nghe thấy: “Con à, con đông con nhất cũng nghèo nhất. Mẹ không giúp được con, suốt ngày suy nghĩ buồn bã. Con cầm số tiền này tu chí làm ăn, không cần kiếm nhiều, tối thiểu nuôi được con cái, sửa lại nhà cửa. Tấm thân già của mẹ mới yên lòng."
Con lớn mấy trong mắt mẹ mãi là đứa trẻ. Bà nội không ít lần thở dài lo lắng cho con thứ hai. Nhà con lớn và con thứ ba không cần nói, con gái út chồng chịu khó, kiếm không ít tiền. Chỉ là con thứ hai đông con, khó khăn nhất, bây giờ còn ở nhà đất, sao không khiến bà nội sốt ruột đây?
Cảm động nói không nên lời Chu Quốc Cường không từ chối ý tốt của mẹ nữa, tạm biệt em ba, đạp xe đạp mới mua cùng vợ về nhà.
Triệu Ngọc Trân đạp xe đạp cũ đi bên cạnh, hỏi chồng: “Ba nó à, lúc nãy mẹ kéo mình ra một góc làm gì thế?"
Chu Quốc Cường thở dài thật dài: “Mẹ kiên quyết đưa cho anh mười mấy nguyên, anh không đồng ý, mẹ vẫn nhét vào túi. Người làm con như anh thật xấu hổ. Bao năm qua, sau khi cha qua đời, mẹ vẫn ở nhà em Ba, chúng ta chưa biếu mẹ cái gì. Bây giờ còn nhận tiền tiết kiệm của mẹ, anh tự thấy hổ thẹn mà."
Triệu Ngọc Trân nghe xong cũng ngẩn người, thảo nào mẹ chồng vẫn muốn ở cùng chú Ba. Nghĩ lại cũng đúng, ở nhà chú ấy ăn ở chú ấy nuôi. Mười mấy nguyên này không biết mẹ chồng tích cóp bao lâu mới có, giờ lại đưa hết cho chồng mình. Bà xúc động nói: “Ba nó à, mẹ thật tốt. Nhà chúng ta như thế này, mẹ cũng sốt ruột thay. Chúng ta phải cố gắng, người không thể nghèo mãi cả đời."
Chu Quốc Cường gật đầu, hạ quyết tâm để cả nhà được sống tốt.
Về đến thôn, xe ba bánh mới tinh khiến rất nhiều người chú ý.
Có người trực tiếp chạy đến nhà Chu Quốc Cường xem, lúc này rất ít nhà có xe ba bánh. Hơn nữa, dân quê không có nhiều trò chơi, chuyện nhà người khác cũng là chuyện của mọi người, ai nấy đều đến góp vui.
Nhất thời, nhà Chu Quốc Cường náo nhiệt như chợ vỡ. Không ít người kéo đến, trong đó có cả Chu Quốc Phú và Thẩm Hoa Phượng.
Tác giả :
Tầm Hoa Thất Lạc Đích Ái Tình