Cuộc Sống Mới Hạnh Phúc Của Chu Tiểu Vân
Chương 410: Có người hài lòng, có người phiền não
Chu Tiểu Vân nhìn theo ánh mắt Đại Bảo, nhất thời hiểu ra: “Anh, váy này rất đẹp, Lưu Lộ mặc sẽ rất xinh."
Đại Bảo thấy Chu Tiểu Vân nói thế, bảo cô mặc thử thay Lưu Lộ. Chu Tiểu Vân và Lưu Lộ cao xấp xỉ nhau, vóc người cũng tương đương, cô thử hộ cô ấy không thành vấn đề.
Chu Tiểu Vân mặc xong soi gương, cảm thấy váy này cực kì tốt, làm nổi bật khí chất người mặc.
Đại Bảo hài lòng nói: “Mua! Đến lúc đó, nếu Lưu Lộ không thích thì tặng cho em."
Chu Tiểu Vân nghe vậy cười nói: “Anh, chỉ cần là đồ anh tặng, làm gì có chuyện Lưu Lộ không thích." Người mình yêu tặng quà, chẳng ai không thích cả.
Đại Bảo vui vẻ bọc lại, chuẩn bị chờ Lưu Lộ tới cho cô một bất ngờ.
Chu Tiểu Vân dẫn anh đến xem phòng, Đại Bảo rất hài lòng. Còn thiếu ga giường, chăn đệm, cô định đi mua ở siêu thị gần đó. Đại Bảo đi theo phụ trách trả tiền và xách đồ. Tối hôm đó, gần như Chu Tiểu Vân đã sắp xếp thỏa đáng, Tiểu Bảo chuyển đến ngay lập tức.
Chu Tiểu Vân nói đùa: “Đợi Lưu Lộ đến, em ở tạm nhà chị, ngủ chung với Lý Thiên Vũ." Đừng ở bên cạnh làm bóng đèn, số lần Đại Bảo và Lưu Lộ gặp nhau ít ỏi, sao anh nỡ nhẫn tâm quấy rầy hai người? Tiểu Bảo gật đầu.
Sau khi Nhị Nha shopping về vẫn vui vẻ hát nho nhỏ, cực kì hài lòng. Cô lấy di động ra nghịch, bấm loạn xạ.
“Chị, sau này em có thể gọi điện và gửi tin nhắn cho anh chị rồi!" Nhị Nha hưng phấn nói.
Thấy em gái hớn hở, Chu Tiểu Vân bị lây tâm trạng của cô, nói chuyện với Nhị Nha một lúc.
Sau khi Lý Thiên Vũ về, anh nhìn thấy cảnh chị em hòa thuận.
Nhị Nha thấy Lý Thiên Vũ thì chào “anh rể", khiến Lý Thiên Vũ cười toe toét. Anh nghĩ thầm cô em vợ này thật đáng yêu!
Chu Tiểu Vân cười thầm, xem ra Nhị Nha lại sắp “móc túi" Lý Thiên Vũ một khoản kha khá! Quên đi, đừng nhắc anh ấy, dù sao Nhị Nha mà đã có ý định bắt ai đó chảy máu, từ xưa đến nay chưa từng thất bại.
Nhị Nha cười nói: “Anh rể, nghe nói anh đi làm ở công ty lớn, tiền lương một tháng cao lắm ạ!"
Lý Thiên Vũ ngẫm nghĩ một chút: “Còn xem so sánh với ai, nếu so với quản lý cùng cấp bậc thì tạm thời lương anh thấp hơn một ít. Có điều, lương của anh đã cao hơn nhiều nhân viên bình thường ở công ty." Nếu không, anh vất vả sớm tối vì cái gì, chẳng phải vì tiền lương cao sao.
Nhị Nha nghe thế trong lòng thả lỏng. Cô cũng có lương tâm — cô tự cho là vậy, tối thiểu phải xem điều kiện kinh tế của người ta như thế nào mới dám mở miệng xin! Ha ha!
Nhị Nha vòng tới vòng lui rốt cuộc nhắc tới đề tài chính: “Anh rể, năm nay em lên đại học. Anh cả hôm nay mua di động cho em đấy!"
Ám chỉ rõ ràng như thế, nếu Lý Thiên Vũ không nghe hiểu mới là lạ.
Lý Thiên Vũ cười nói: “Hôm nay là thứ tư, đợi cuối tuần anh nghỉ sẽ dẫn em đi. Nhìn trúng cái gì, anh rể mua cho em, coi như anh tặng quà chúc mừng em." Đúng là không khách sáo, cư nhiên tự xưng là “Anh rể".
Nhị Nha không ngờ dễ dàng như vậy đã đạt được mục đích, cười híp mắt như trăng rằm.
Có ngọn đèn nhỏ Nhị Nha ở đây, Lý Thiên Vũ không có cơ hội thân thiết với Chu Tiểu Vân. Vì không để Nhị Nha học theo thói xấu, cô kiên quyết cấm Lý Thiên Vũ nhích lại gần trong phạm vi nửa thước (11.5 cm).
Lý Thiên Vũ thầm than số mình khổ! Đại Bảo và Lưu Lộ đã đính hôn, ngoài thiếu tờ giấy hôn thú, không khác gì kết hôn. Đôi vợ chồng son Dương Phàm và Tưởng Tiêu Đan càng ngọt ngào như mật.
Tại sao anh yêu sớm nhất lại có tiến triển chậm nhất hả? Aizz!
Lưu Lộ vừa được nghỉ là ngồi xe đến ngay, thấy Chu Tiểu Vân chuẩn bị xong xuôi chỗ ở cho mình, cô luôn miệng nói “Cám ơn".
Hai mắt Chu Tiểu Vân mở to, lém lỉnh nói: “Cậu sắp thành chị dâu tớ rồi, còn khách sáo làm gì?"
Mặt Lưu Lộ đỏ lên, không phản bác.
Chu Tiểu Vân giao chìa khóa cho Lưu Lộ, nói với cô: “Phòng này tớ thuê hộ anh cả, sau này nếu như cậu đến sẽ ngủ ở đây. Tổng cộng có hai phòng, một phòng của Chí Kiệt."
Tiểu Bảo quy quy củ củ gọi: “Chị dậu", Lưu Lộ càng xấu hổ hơn.
Đại Bảo nghe tin Lưu Lộ đến, tim sắp bay lên. Anh xin phép huấn luyện viên cho nghỉ dài hạn một tuần. Khi Lưu Lộ và Đại Bảo gặp nhau, mấy chị em nhà họ Chu đều thức thời lảng tránh.
Đại Bảo ôm Lưu Lộ thân thiết một hồi, vội vàng lấy chiếc váy mình mua cho cô ra như hiến vật quý: “Lưu Lộ, lần trước anh đi dạo phố với em gái, có mua một chiếc váy tặng em, em mặc thử xem!"
Lưu Lộ có chút kinh ngạc, nhiều hơn là cảm động.
Thật ra Đại Bảo là người đàn ông rất thẳng thắn, không có tâm kế. Cách anh yêu trực tiếp mãnh liệt, toàn tâm toàn ý. Lưu Lộ nhất thời cảm động, nói không nên lời.
Đợi cô thay bộ đồ mới đi ra, mắt Đại Bảo tỏa sáng. Lưu Lộ tập múa nhiều năm, cả khí chất lẫn dáng người đều tốt. Chiếc váy này cô mặc vào thật sự rất xinh đẹp. Đại Bảo trái cọ phải xát không chịu để Lưu Lộ ra ngoài, nói mình mệt mỏi cần “nghỉ ngơi"…
Mãi đến ngày hôm sau, Chu Tiểu Vân mới gặp hai người.
Trong lòng Chu Tiểu Vân tựa như gương sáng, tất nhiên không trêu Lưu Lộ. Cô ngắm nghía Lưu Lộ từ trên xuống dưới mấy lần, hết lời khen: “Lưu Lộ, ánh mắt anh tớ quá đỉnh. Cậu mặc chiếc váy này rất đẹp!"
Lưu Lộ cười hạnh phúc.
Lưu Lộ ở đây một tuần, mãi cho đến khi ngày nghỉ của Đại Bảo kết thúc mới lưu luyến không rời trở về thị trấn. Còn Nhị Nha thì không chịu đi, ở đây được ăn được chơi. Lại có cả chị, anh rể, anh trai, chị dâu luân phiên mua quà cho cô, cuộc sống hạnh phúc này cô không muốn kết thúc!
Chu Tiểu Vân khéo léo khuyên nhủ cả buổi: “Một mình em về thì chị không yên tâm, em nên đi cùng với Lưu Lộ! Khi nào có phiếu điểm biết đỗ trường nào, em nhất định phải gọi điện thoại báo cho chị biết. Trước khi khai giảng, em có thể đến đây ở mấy hôm!"
Rốt cuộc Nhị Nha không tình nguyện lắm theo Lưu Lộ trở về.
Tiểu Bảo cũng bắt đầu đi làm, chính thức chuyển đến căn phòng kia. Anh cực kì thoải mái, một mình anh ở trong căn phòng rộng lớn. Tiền thuê nhà hằng tháng do Đại Bảo trả, còn có việc gì hạnh phúc hơn việc này không?
Ưu điểm lớn nhất là cách chỗ chị cực kỳ gần. Sau khi tan tầm, anh đi bộ mấy phút đã đến phòng chị. Hễ rảnh là anh lại sang ăn cơm chùa. Mấy năm rồi không được ăn cơm chị nấu, đúng là hoài niệm a!
Đối với Tiểu Bảo đến, Chu Tiểu Vân tỏ vẻ nhiệt liệt hoan nghênh. Bình thường một tuần bảy ngày, đại khái ba đến bốn ngày trời Lý Thiên Vũ đều tăng ca. Chu Tiểu Vân cứ một mình lẻ loi ăn tối, giờ có thêm Tiểu Bảo ăn cùng cô.
Chu Tiểu Vân hài lòng, nhưng có người mất hứng.
Lý Thiên Vũ ai oán than: Vì sao trường kỳ mọc ra một bóng đèn hả? Anh lại không thể ôm ôm ấp ấp Chu Tiểu Vân trước mặt Tiểu Bảo!
Số anh thật khổ a!
Đại Bảo thấy Chu Tiểu Vân nói thế, bảo cô mặc thử thay Lưu Lộ. Chu Tiểu Vân và Lưu Lộ cao xấp xỉ nhau, vóc người cũng tương đương, cô thử hộ cô ấy không thành vấn đề.
Chu Tiểu Vân mặc xong soi gương, cảm thấy váy này cực kì tốt, làm nổi bật khí chất người mặc.
Đại Bảo hài lòng nói: “Mua! Đến lúc đó, nếu Lưu Lộ không thích thì tặng cho em."
Chu Tiểu Vân nghe vậy cười nói: “Anh, chỉ cần là đồ anh tặng, làm gì có chuyện Lưu Lộ không thích." Người mình yêu tặng quà, chẳng ai không thích cả.
Đại Bảo vui vẻ bọc lại, chuẩn bị chờ Lưu Lộ tới cho cô một bất ngờ.
Chu Tiểu Vân dẫn anh đến xem phòng, Đại Bảo rất hài lòng. Còn thiếu ga giường, chăn đệm, cô định đi mua ở siêu thị gần đó. Đại Bảo đi theo phụ trách trả tiền và xách đồ. Tối hôm đó, gần như Chu Tiểu Vân đã sắp xếp thỏa đáng, Tiểu Bảo chuyển đến ngay lập tức.
Chu Tiểu Vân nói đùa: “Đợi Lưu Lộ đến, em ở tạm nhà chị, ngủ chung với Lý Thiên Vũ." Đừng ở bên cạnh làm bóng đèn, số lần Đại Bảo và Lưu Lộ gặp nhau ít ỏi, sao anh nỡ nhẫn tâm quấy rầy hai người? Tiểu Bảo gật đầu.
Sau khi Nhị Nha shopping về vẫn vui vẻ hát nho nhỏ, cực kì hài lòng. Cô lấy di động ra nghịch, bấm loạn xạ.
“Chị, sau này em có thể gọi điện và gửi tin nhắn cho anh chị rồi!" Nhị Nha hưng phấn nói.
Thấy em gái hớn hở, Chu Tiểu Vân bị lây tâm trạng của cô, nói chuyện với Nhị Nha một lúc.
Sau khi Lý Thiên Vũ về, anh nhìn thấy cảnh chị em hòa thuận.
Nhị Nha thấy Lý Thiên Vũ thì chào “anh rể", khiến Lý Thiên Vũ cười toe toét. Anh nghĩ thầm cô em vợ này thật đáng yêu!
Chu Tiểu Vân cười thầm, xem ra Nhị Nha lại sắp “móc túi" Lý Thiên Vũ một khoản kha khá! Quên đi, đừng nhắc anh ấy, dù sao Nhị Nha mà đã có ý định bắt ai đó chảy máu, từ xưa đến nay chưa từng thất bại.
Nhị Nha cười nói: “Anh rể, nghe nói anh đi làm ở công ty lớn, tiền lương một tháng cao lắm ạ!"
Lý Thiên Vũ ngẫm nghĩ một chút: “Còn xem so sánh với ai, nếu so với quản lý cùng cấp bậc thì tạm thời lương anh thấp hơn một ít. Có điều, lương của anh đã cao hơn nhiều nhân viên bình thường ở công ty." Nếu không, anh vất vả sớm tối vì cái gì, chẳng phải vì tiền lương cao sao.
Nhị Nha nghe thế trong lòng thả lỏng. Cô cũng có lương tâm — cô tự cho là vậy, tối thiểu phải xem điều kiện kinh tế của người ta như thế nào mới dám mở miệng xin! Ha ha!
Nhị Nha vòng tới vòng lui rốt cuộc nhắc tới đề tài chính: “Anh rể, năm nay em lên đại học. Anh cả hôm nay mua di động cho em đấy!"
Ám chỉ rõ ràng như thế, nếu Lý Thiên Vũ không nghe hiểu mới là lạ.
Lý Thiên Vũ cười nói: “Hôm nay là thứ tư, đợi cuối tuần anh nghỉ sẽ dẫn em đi. Nhìn trúng cái gì, anh rể mua cho em, coi như anh tặng quà chúc mừng em." Đúng là không khách sáo, cư nhiên tự xưng là “Anh rể".
Nhị Nha không ngờ dễ dàng như vậy đã đạt được mục đích, cười híp mắt như trăng rằm.
Có ngọn đèn nhỏ Nhị Nha ở đây, Lý Thiên Vũ không có cơ hội thân thiết với Chu Tiểu Vân. Vì không để Nhị Nha học theo thói xấu, cô kiên quyết cấm Lý Thiên Vũ nhích lại gần trong phạm vi nửa thước (11.5 cm).
Lý Thiên Vũ thầm than số mình khổ! Đại Bảo và Lưu Lộ đã đính hôn, ngoài thiếu tờ giấy hôn thú, không khác gì kết hôn. Đôi vợ chồng son Dương Phàm và Tưởng Tiêu Đan càng ngọt ngào như mật.
Tại sao anh yêu sớm nhất lại có tiến triển chậm nhất hả? Aizz!
Lưu Lộ vừa được nghỉ là ngồi xe đến ngay, thấy Chu Tiểu Vân chuẩn bị xong xuôi chỗ ở cho mình, cô luôn miệng nói “Cám ơn".
Hai mắt Chu Tiểu Vân mở to, lém lỉnh nói: “Cậu sắp thành chị dâu tớ rồi, còn khách sáo làm gì?"
Mặt Lưu Lộ đỏ lên, không phản bác.
Chu Tiểu Vân giao chìa khóa cho Lưu Lộ, nói với cô: “Phòng này tớ thuê hộ anh cả, sau này nếu như cậu đến sẽ ngủ ở đây. Tổng cộng có hai phòng, một phòng của Chí Kiệt."
Tiểu Bảo quy quy củ củ gọi: “Chị dậu", Lưu Lộ càng xấu hổ hơn.
Đại Bảo nghe tin Lưu Lộ đến, tim sắp bay lên. Anh xin phép huấn luyện viên cho nghỉ dài hạn một tuần. Khi Lưu Lộ và Đại Bảo gặp nhau, mấy chị em nhà họ Chu đều thức thời lảng tránh.
Đại Bảo ôm Lưu Lộ thân thiết một hồi, vội vàng lấy chiếc váy mình mua cho cô ra như hiến vật quý: “Lưu Lộ, lần trước anh đi dạo phố với em gái, có mua một chiếc váy tặng em, em mặc thử xem!"
Lưu Lộ có chút kinh ngạc, nhiều hơn là cảm động.
Thật ra Đại Bảo là người đàn ông rất thẳng thắn, không có tâm kế. Cách anh yêu trực tiếp mãnh liệt, toàn tâm toàn ý. Lưu Lộ nhất thời cảm động, nói không nên lời.
Đợi cô thay bộ đồ mới đi ra, mắt Đại Bảo tỏa sáng. Lưu Lộ tập múa nhiều năm, cả khí chất lẫn dáng người đều tốt. Chiếc váy này cô mặc vào thật sự rất xinh đẹp. Đại Bảo trái cọ phải xát không chịu để Lưu Lộ ra ngoài, nói mình mệt mỏi cần “nghỉ ngơi"…
Mãi đến ngày hôm sau, Chu Tiểu Vân mới gặp hai người.
Trong lòng Chu Tiểu Vân tựa như gương sáng, tất nhiên không trêu Lưu Lộ. Cô ngắm nghía Lưu Lộ từ trên xuống dưới mấy lần, hết lời khen: “Lưu Lộ, ánh mắt anh tớ quá đỉnh. Cậu mặc chiếc váy này rất đẹp!"
Lưu Lộ cười hạnh phúc.
Lưu Lộ ở đây một tuần, mãi cho đến khi ngày nghỉ của Đại Bảo kết thúc mới lưu luyến không rời trở về thị trấn. Còn Nhị Nha thì không chịu đi, ở đây được ăn được chơi. Lại có cả chị, anh rể, anh trai, chị dâu luân phiên mua quà cho cô, cuộc sống hạnh phúc này cô không muốn kết thúc!
Chu Tiểu Vân khéo léo khuyên nhủ cả buổi: “Một mình em về thì chị không yên tâm, em nên đi cùng với Lưu Lộ! Khi nào có phiếu điểm biết đỗ trường nào, em nhất định phải gọi điện thoại báo cho chị biết. Trước khi khai giảng, em có thể đến đây ở mấy hôm!"
Rốt cuộc Nhị Nha không tình nguyện lắm theo Lưu Lộ trở về.
Tiểu Bảo cũng bắt đầu đi làm, chính thức chuyển đến căn phòng kia. Anh cực kì thoải mái, một mình anh ở trong căn phòng rộng lớn. Tiền thuê nhà hằng tháng do Đại Bảo trả, còn có việc gì hạnh phúc hơn việc này không?
Ưu điểm lớn nhất là cách chỗ chị cực kỳ gần. Sau khi tan tầm, anh đi bộ mấy phút đã đến phòng chị. Hễ rảnh là anh lại sang ăn cơm chùa. Mấy năm rồi không được ăn cơm chị nấu, đúng là hoài niệm a!
Đối với Tiểu Bảo đến, Chu Tiểu Vân tỏ vẻ nhiệt liệt hoan nghênh. Bình thường một tuần bảy ngày, đại khái ba đến bốn ngày trời Lý Thiên Vũ đều tăng ca. Chu Tiểu Vân cứ một mình lẻ loi ăn tối, giờ có thêm Tiểu Bảo ăn cùng cô.
Chu Tiểu Vân hài lòng, nhưng có người mất hứng.
Lý Thiên Vũ ai oán than: Vì sao trường kỳ mọc ra một bóng đèn hả? Anh lại không thể ôm ôm ấp ấp Chu Tiểu Vân trước mặt Tiểu Bảo!
Số anh thật khổ a!
Tác giả :
Tầm Hoa Thất Lạc Đích Ái Tình