Cuộc Sống Mới Hạnh Phúc Của Chu Tiểu Vân
Chương 299: Học sinh được cử đi (3)
Diệp Lan trái lo phải nghĩ, thủy chung không thể ra quyết định chọn người cuối cùng. Vốn Chu Tiểu Vân là người thích hợp nhất, các mặt đều đứng đầu nhưng trò ấy lại từ chối.
Như vậy, nên đưa danh ngạch này cho ai mới tốt đây? Diệp Lan rơi vào khó xử.
Luận thành tích, ngoài Chu Tiểu Vân trong lớp còn có mấy người không kém. Vấn đề lớn nhất là thành tích mấy học sinh này sàn sàn nhau, không thể nói rõ ai đặc biệt nổi trội hơn.
Có mấy phụ huynh nhanh trí không biết từ đâu nghe được tin tức này, gọi điện thoại cho cô, có người còn điện thoại trực tiếp cho hiệu trưởng. Phụ huynh có lai lịch không thể từ chối một cách đơn giản, cô liền trì hoãn, nói cần suy nghĩ thêm một thời gian.
Một thời gian này chính là hai, ba ngày. Hiệu trưởng Ân bắt đầu nóng nảy khi thấy việc chọn người chậm chạp không định ra, thúc giục Tiêu Quân và Diệp Lan động tác nhanh lên, còn phải làm giấy tờ, báo cáo lên trên duyệt.
Nỗi lo lắng của Tiêu Quân và Diệp Lan phiền não không khác nhau lắm, hai người gặp mặt phần lớn là phun nước đắng.
Tiêu Quân hỏi: “Cô Diệp, lớp cô chọn xong người chưa?"
Diệp Lan thở dài: “Chưa, Chu Tiểu Vân không muốn, tôi phải chọn người khác, tôi đang không biết chọn ai đây."
Tiêu Quân lần đầu nghe nói chuyện này tò mò hỏi: “Chu Tiểu Vân lớp cô không muốn? Vì sao, đây là chuyện rất tốt!"
Đương nhiên Diệp Lan sẽ không một năm một mười kể lại hết lời Chu Tiểu Vân nói cho Tiêu Quân nghe, chỉ đơn giản giải thích rằng trò ấy không thích học trường sư phạm.
Tiêu Quân chậc chậc lấy làm kỳ: “Không nhìn ra Chu Tiểu Vân có cá tính như vậy, tình huống lớp tôi lại trái ngược với lớp cô. Học sinh tranh đoạt suất này nhiều lắm. Mấy đứa Dương Phàm, Ân Vĩnh Kiện và Lôi Hồng Tường không có hứng thú với việc cử đi học. Nhưng mấy nữ sinh thành tích không kém đều muốn vị trí này. Phụ huynh ai chẳng có quan hệ này quan hệ nọ, đầu tôi sắp to ra rồi. Nhiều chuyện xoắn vào nhau thật khiến người ta khó xử!"
Lòng Diệp Lan lưu luyến không yên, lại hàn huyên với Tiêu Quân đôi câu rồi hai người chia tay.
Khi Lưu Lộ được Diệp Lan báo cho biết vị trí cử đi học rơi xuống đầu mình, vừa mừng vừa sợ cho rằng bánh thịt từ trên trời rơi xuống: “Cô Diệp, không phải cô trêu em đấy chứ, sao em thấy giống như mơ vậy!"
Diệp Lan bật cười: “Chuyện lớn như vậy sao cô trêu em được, thành tích của em không tồi, tổng hợp lại năng lực cũng mạnh, vì thế cô suy nghĩ vài ngày mới quyết định đưa danh ngạch này cho em. Em trở về bắt đầu làm hồ sơ đi!"
Diệp Lan dặn dò Lưu Lộ mấy câu để Lưu Lộ về nhà chuẩn bị giấy tờ.
Lưu Lộ lâng lâng trở lại trong phòng học như người mộng du, nói với Chu Tiểu Vân: “Chu Tiểu Vân, cậu véo tớ một cái đi, xem có phải tớ đang mơ không!"
Chu Tiểu Vân nhìn vẻ mặt ngu ngơ của Lưu Lộ thì bật cười, không khách khí véo ngay thắt lưng Lưu Lộ.
Lưu Lộ kêu “Ai a" rồi nói: “Cậu ra tay thật đấy à, đau chết mất!"
Cười đùa một phen, Lưu Lộ không thể chờ được báo tin tốt này cho Chu Tiểu Vân.
Chu Tiểu Vân cười chúc mừng Lưu Lộ: “Chúc mừng cậu Lưu Lộ, cầu được ước thấy rồi nhá!" Thấy Lưu Lộ vui sướng như thế Chu Tiểu Vân cũng vui vẻ theo.
Lưu Lộ cười toe toét: “Còn phải về nhà chuẩn bị một đống giấy tờ! Đừng đến lúc đó báo lên lại không được thông qua thì tớ quá mất mặt rồi!"
Chu Tiểu Vân cười nói: “Sao lại không duyệt? Nhất định cậu sẽ làm được, lấy hết giấy chứng nhận mấy cuộc thi múa cậu tham gia, nhớ lôi cả mấy giấy khen học sinh xuất sắc từ nhỏ đến lớn ra nữa."
Trước đây Chu Tiểu Vân đã nghe Lưu Lộ kể chuyện cô ấy tham gia mấy cuộc thi múa đều đạt giải nhất, học sinh có sở trường đặc biệt luôn có sự ưu ái hơn.
Lưu Lộ cười một chút bỗng nhiên nghĩ chỗ nào đó không đúng, cô do dự một hồi mới lắp bắp hỏi: “Chu Tiểu Vân, tớ hỏi cậu một việc, cậu phải nói thật, có phải cô Diệp gọi cậu đến trước không?"
Chu Tiểu Vân kinh ngạc trước tâm tư tinh tế mẫn cảm của Lưu Lộ, vốn muốn gạt cô ấy chuyện này. Nhưng bây giờ nếu Lưu Lộ đã nhận ra thì nên nói đúng sự thật, đừng vì chuyện này mà giữa bạn thân với nhau lại nảy sinh xa cách.
Chu Tiểu Vân gật gật đầu: “Hai ngày trước cô ấy có tìm tớ, nhưng lúc ấy tớ từ chối."
Lưu Lộ sửng sốt, ánh mắt rất phức tạp: “Cậu… Từ chối…"
Chu Tiểu Vân vừa nhìn liền biết lúc này trong lòng Lưu Lộ đang suy nghĩ gì, cô cầm tay bạn chân thành nói: “Lưu Lộ, không phải tớ không muốn nói cho cậu biết sự thật, mà là lúc đó tớ sợ cuối cùng người được chọn không phải cậu, cậu sẽ càng thêm thất vọng. Cậu xem, bây giờ chẳng phải rất tốt sao, mọi người đều vui mừng, tớ cũng thấy vui sướng thay cậu! Thật sự!"
Nụ cười trên gương mặt Lưu Lộ dần tắt, đúng lúc này chuông vào học vang lên, cuộc đối thoại giữa hai người đến đây tạm dừng.
Chờ hết giờ học, Lưu Lộ kéo Chu Tiểu Vân tới sân thể thao.
Chu Tiểu Vân nhìn vẻ mặt Lưu Lộ nghiêm túc không quen lắm: “Có chuyện gì không thể nói trong lớp được à, cần gì phải kéo tớ ra đây!"
Lưu Lộ nhìn thẳng vào mắt Chu Tiểu Vân chậm rãi hỏi: “Tại sao cậu từ chối cô Diệp? Cậu biết rõ tiếp nhận vị trí này đại biểu cho cái gì, không cần tham gia thi đại học đã có trường đại học hạng nhất chờ cậu. Đây là việc tốt là ước mơ của biết bao học sinh mong chờ, tại sao cậu không đồng ý?"
Chu Tiểu Vân đoán không nói thật Lưu Lộ nhất định sẽ không bỏ qua cho cô, vỗ vỗ Lưu Lộ ý bảo hai người cùng ngồi xuống bãi cỏ.
Ghé vào vai Lưu Lộ, Chu Tiểu Vân thuật lại những lời nói với cô Diệp ngày đó, cuối cùng lại bỏ thêm mấy câu: “… Lưu Lộ, tớ biết bây giờ trong lòng cậu đang suy nghĩ gì. Có phải cậu nghĩ tớ không nhận vị trí này là vì tớ cố tình muốn nhường cho cậu. Không, tuyệt đối không phải. Đầu tiên, tớ có lý tưởng muốn theo đuổi của mình, tớ cũng có trường đại học mơ ước. Tớ muốn thử xem, nên mới từ chối vị trí đó. Mặt khác, đúng là tớ có đề cử cậu với cô Diệp, nhưng cuối cùng cô Diệp chọn cậu bởi vì cậu đủ xuất sắc. Nếu không, lớp chúng ta có nhiều học sinh, tại sao lại chọn trúng cậu? Chẳng lẽ lời nói của một học trò như tớ có thể ảnh hưởng đến quyết định của giáo viên à? Tớ không tư cách này đâu!"
Lưu Lộ nghe Chu Tiểu Vân nói từ đầu đến cuối, sắc mặt dễ nhìn rất nhiều: “Tớ thật sự rất sợ cậu cố ý nhường suất này cho tớ. Vì tớ luôn muốn thi đỗ , trường đại học sư phạm N, lấy thành tích của tớ rất khó, không chắc chắn có thể đỗ. Có được vị trí cử đi học này với tớ mà nói là tin vui cực lớn. Nhưng, Tiểu Vân, tớ lo cậu vì lo lắng cho cảm nhận của tớ mới buông tha vị trí đó, nếu thật như vậy, tớ…"
Chu Tiểu Vân khoát khoát tay, ý bảo cô không nên nói tiếp: “Được rồi, Lưu Lộ, đề tài này đến đây đình chỉ đi! Về nhà chuẩn bị giấy tờ thật tốt, tớ phải về lớp ôn tập đây. Sắp thi tốt nghiệp rồi, tớ không thể tay không bắt giặc được! Nếu thi không tốt, lại hồi tưởng mình từng buông tha cơ hội tốt như vậy chẳng phải tớ hối hận chết mất à?"
Lưu Lộ bị giọng điệu khoa trương của Chu Tiểu Vân chọc cười, rốt cuộc buông lỏng tâm tình rảo bước nhanh cùng Chu Tiểu Vân trở về phòng học.
Như vậy, nên đưa danh ngạch này cho ai mới tốt đây? Diệp Lan rơi vào khó xử.
Luận thành tích, ngoài Chu Tiểu Vân trong lớp còn có mấy người không kém. Vấn đề lớn nhất là thành tích mấy học sinh này sàn sàn nhau, không thể nói rõ ai đặc biệt nổi trội hơn.
Có mấy phụ huynh nhanh trí không biết từ đâu nghe được tin tức này, gọi điện thoại cho cô, có người còn điện thoại trực tiếp cho hiệu trưởng. Phụ huynh có lai lịch không thể từ chối một cách đơn giản, cô liền trì hoãn, nói cần suy nghĩ thêm một thời gian.
Một thời gian này chính là hai, ba ngày. Hiệu trưởng Ân bắt đầu nóng nảy khi thấy việc chọn người chậm chạp không định ra, thúc giục Tiêu Quân và Diệp Lan động tác nhanh lên, còn phải làm giấy tờ, báo cáo lên trên duyệt.
Nỗi lo lắng của Tiêu Quân và Diệp Lan phiền não không khác nhau lắm, hai người gặp mặt phần lớn là phun nước đắng.
Tiêu Quân hỏi: “Cô Diệp, lớp cô chọn xong người chưa?"
Diệp Lan thở dài: “Chưa, Chu Tiểu Vân không muốn, tôi phải chọn người khác, tôi đang không biết chọn ai đây."
Tiêu Quân lần đầu nghe nói chuyện này tò mò hỏi: “Chu Tiểu Vân lớp cô không muốn? Vì sao, đây là chuyện rất tốt!"
Đương nhiên Diệp Lan sẽ không một năm một mười kể lại hết lời Chu Tiểu Vân nói cho Tiêu Quân nghe, chỉ đơn giản giải thích rằng trò ấy không thích học trường sư phạm.
Tiêu Quân chậc chậc lấy làm kỳ: “Không nhìn ra Chu Tiểu Vân có cá tính như vậy, tình huống lớp tôi lại trái ngược với lớp cô. Học sinh tranh đoạt suất này nhiều lắm. Mấy đứa Dương Phàm, Ân Vĩnh Kiện và Lôi Hồng Tường không có hứng thú với việc cử đi học. Nhưng mấy nữ sinh thành tích không kém đều muốn vị trí này. Phụ huynh ai chẳng có quan hệ này quan hệ nọ, đầu tôi sắp to ra rồi. Nhiều chuyện xoắn vào nhau thật khiến người ta khó xử!"
Lòng Diệp Lan lưu luyến không yên, lại hàn huyên với Tiêu Quân đôi câu rồi hai người chia tay.
Khi Lưu Lộ được Diệp Lan báo cho biết vị trí cử đi học rơi xuống đầu mình, vừa mừng vừa sợ cho rằng bánh thịt từ trên trời rơi xuống: “Cô Diệp, không phải cô trêu em đấy chứ, sao em thấy giống như mơ vậy!"
Diệp Lan bật cười: “Chuyện lớn như vậy sao cô trêu em được, thành tích của em không tồi, tổng hợp lại năng lực cũng mạnh, vì thế cô suy nghĩ vài ngày mới quyết định đưa danh ngạch này cho em. Em trở về bắt đầu làm hồ sơ đi!"
Diệp Lan dặn dò Lưu Lộ mấy câu để Lưu Lộ về nhà chuẩn bị giấy tờ.
Lưu Lộ lâng lâng trở lại trong phòng học như người mộng du, nói với Chu Tiểu Vân: “Chu Tiểu Vân, cậu véo tớ một cái đi, xem có phải tớ đang mơ không!"
Chu Tiểu Vân nhìn vẻ mặt ngu ngơ của Lưu Lộ thì bật cười, không khách khí véo ngay thắt lưng Lưu Lộ.
Lưu Lộ kêu “Ai a" rồi nói: “Cậu ra tay thật đấy à, đau chết mất!"
Cười đùa một phen, Lưu Lộ không thể chờ được báo tin tốt này cho Chu Tiểu Vân.
Chu Tiểu Vân cười chúc mừng Lưu Lộ: “Chúc mừng cậu Lưu Lộ, cầu được ước thấy rồi nhá!" Thấy Lưu Lộ vui sướng như thế Chu Tiểu Vân cũng vui vẻ theo.
Lưu Lộ cười toe toét: “Còn phải về nhà chuẩn bị một đống giấy tờ! Đừng đến lúc đó báo lên lại không được thông qua thì tớ quá mất mặt rồi!"
Chu Tiểu Vân cười nói: “Sao lại không duyệt? Nhất định cậu sẽ làm được, lấy hết giấy chứng nhận mấy cuộc thi múa cậu tham gia, nhớ lôi cả mấy giấy khen học sinh xuất sắc từ nhỏ đến lớn ra nữa."
Trước đây Chu Tiểu Vân đã nghe Lưu Lộ kể chuyện cô ấy tham gia mấy cuộc thi múa đều đạt giải nhất, học sinh có sở trường đặc biệt luôn có sự ưu ái hơn.
Lưu Lộ cười một chút bỗng nhiên nghĩ chỗ nào đó không đúng, cô do dự một hồi mới lắp bắp hỏi: “Chu Tiểu Vân, tớ hỏi cậu một việc, cậu phải nói thật, có phải cô Diệp gọi cậu đến trước không?"
Chu Tiểu Vân kinh ngạc trước tâm tư tinh tế mẫn cảm của Lưu Lộ, vốn muốn gạt cô ấy chuyện này. Nhưng bây giờ nếu Lưu Lộ đã nhận ra thì nên nói đúng sự thật, đừng vì chuyện này mà giữa bạn thân với nhau lại nảy sinh xa cách.
Chu Tiểu Vân gật gật đầu: “Hai ngày trước cô ấy có tìm tớ, nhưng lúc ấy tớ từ chối."
Lưu Lộ sửng sốt, ánh mắt rất phức tạp: “Cậu… Từ chối…"
Chu Tiểu Vân vừa nhìn liền biết lúc này trong lòng Lưu Lộ đang suy nghĩ gì, cô cầm tay bạn chân thành nói: “Lưu Lộ, không phải tớ không muốn nói cho cậu biết sự thật, mà là lúc đó tớ sợ cuối cùng người được chọn không phải cậu, cậu sẽ càng thêm thất vọng. Cậu xem, bây giờ chẳng phải rất tốt sao, mọi người đều vui mừng, tớ cũng thấy vui sướng thay cậu! Thật sự!"
Nụ cười trên gương mặt Lưu Lộ dần tắt, đúng lúc này chuông vào học vang lên, cuộc đối thoại giữa hai người đến đây tạm dừng.
Chờ hết giờ học, Lưu Lộ kéo Chu Tiểu Vân tới sân thể thao.
Chu Tiểu Vân nhìn vẻ mặt Lưu Lộ nghiêm túc không quen lắm: “Có chuyện gì không thể nói trong lớp được à, cần gì phải kéo tớ ra đây!"
Lưu Lộ nhìn thẳng vào mắt Chu Tiểu Vân chậm rãi hỏi: “Tại sao cậu từ chối cô Diệp? Cậu biết rõ tiếp nhận vị trí này đại biểu cho cái gì, không cần tham gia thi đại học đã có trường đại học hạng nhất chờ cậu. Đây là việc tốt là ước mơ của biết bao học sinh mong chờ, tại sao cậu không đồng ý?"
Chu Tiểu Vân đoán không nói thật Lưu Lộ nhất định sẽ không bỏ qua cho cô, vỗ vỗ Lưu Lộ ý bảo hai người cùng ngồi xuống bãi cỏ.
Ghé vào vai Lưu Lộ, Chu Tiểu Vân thuật lại những lời nói với cô Diệp ngày đó, cuối cùng lại bỏ thêm mấy câu: “… Lưu Lộ, tớ biết bây giờ trong lòng cậu đang suy nghĩ gì. Có phải cậu nghĩ tớ không nhận vị trí này là vì tớ cố tình muốn nhường cho cậu. Không, tuyệt đối không phải. Đầu tiên, tớ có lý tưởng muốn theo đuổi của mình, tớ cũng có trường đại học mơ ước. Tớ muốn thử xem, nên mới từ chối vị trí đó. Mặt khác, đúng là tớ có đề cử cậu với cô Diệp, nhưng cuối cùng cô Diệp chọn cậu bởi vì cậu đủ xuất sắc. Nếu không, lớp chúng ta có nhiều học sinh, tại sao lại chọn trúng cậu? Chẳng lẽ lời nói của một học trò như tớ có thể ảnh hưởng đến quyết định của giáo viên à? Tớ không tư cách này đâu!"
Lưu Lộ nghe Chu Tiểu Vân nói từ đầu đến cuối, sắc mặt dễ nhìn rất nhiều: “Tớ thật sự rất sợ cậu cố ý nhường suất này cho tớ. Vì tớ luôn muốn thi đỗ , trường đại học sư phạm N, lấy thành tích của tớ rất khó, không chắc chắn có thể đỗ. Có được vị trí cử đi học này với tớ mà nói là tin vui cực lớn. Nhưng, Tiểu Vân, tớ lo cậu vì lo lắng cho cảm nhận của tớ mới buông tha vị trí đó, nếu thật như vậy, tớ…"
Chu Tiểu Vân khoát khoát tay, ý bảo cô không nên nói tiếp: “Được rồi, Lưu Lộ, đề tài này đến đây đình chỉ đi! Về nhà chuẩn bị giấy tờ thật tốt, tớ phải về lớp ôn tập đây. Sắp thi tốt nghiệp rồi, tớ không thể tay không bắt giặc được! Nếu thi không tốt, lại hồi tưởng mình từng buông tha cơ hội tốt như vậy chẳng phải tớ hối hận chết mất à?"
Lưu Lộ bị giọng điệu khoa trương của Chu Tiểu Vân chọc cười, rốt cuộc buông lỏng tâm tình rảo bước nhanh cùng Chu Tiểu Vân trở về phòng học.
Tác giả :
Tầm Hoa Thất Lạc Đích Ái Tình