Cuộc Sống Mới Hạnh Phúc Của Chu Tiểu Vân
Chương 108: Người thân
Chu Tiểu Vân buồn bã, ỉu xìu, tinh thần xuống dốc. Hai vợ chồng Quốc Cường Triệu Ngọc Trân dù bận cũng cảm thấy con gái khác thường. Về đến nhà thì chui ngay vào phòng, lúc ăn cơm chỉ ăn vội ăn vàng hai ba miếng rồi không ăn nữa, nói chuyện với con nửa ngày không thấy có phản ứng, nhìn thì thấy tâm hồn của con đã du đãng trên chín tầng mây từ bao giờ, rõ ràng chẳng nghe thấy gì.
Triệu Ngọc Trân lo lắng nói với chồng: “Ba nó à, em thấy gần đây Đại Nha là lạ. Mỗi bữa ăn có một xíu, mặt gầy xọp đi, có phải con bé có tâm sự gì không?"
Chu Quốc Cường sớm lưu ý tới, ông cũng tỏ vẻ như thế: “Con bé đã lớn như thế có thể có tâm sự gì, anh thấy chắc là ở trong trường gặp chuyện không vui, hoặc là có vấn đề gì khó khăn trong học tập? Không đúng, thành tích Đại Nha vẫn rất tốt, mặt này hẳn là không có vấn đề. Chẳng nhẽ có ai bắt nạt nó? Chờ con bé về anh sẽ nói chuyện với con."
Nhắc đến Tào Tháo Tào Tháo đến, vừa nói xong thì thấy Chu Tiểu Vân cùng Tiểu Bảo trở về. Ngày xưa hay nói cười với em, mấy ngày nay ngay cả Tiểu Bảo cũng không để ý đến, không biết con bé đang suy nghĩ gì, bước đi như cái xác không hồn.
Hai vợ chồng liếc mắt nhìn nhau, tâm linh tương thông nói một lời: Phải hỏi cho bằng được Đại Nha cuối cùng bị làm sao?
Chu Tiểu Vân vào trong phòng, lấy vở ra làm bài tập. Cô không tập trung nên tính sai kết quả một phép tính. Khẽ thở dài, cô dùng tẩy xoá đi đáp án đó.
_
Tiểu Bảo một bên làm bài tập một bên len lén quan sát Chu Tiểu Vân, nhỏ giọng hỏi: “Chị, chị không vui đúng không? Đã lâu rồi em không thấy chị cười."
Cô còn tâm trạng nào mà cười nổi nữa!
Chu Tiểu Vân miễn cưỡng nhếch khóe miệng: “Làm gì có chuyện đó, chị rất ổn. Em làm bài tập của em đi, đừng đoán mò."
Cười so với khóc còn khó coi hơn! Tiểu Bảo bĩu môi: “Đừng coi em như con nít không hiểu chuyện, rõ ràng chị không vui, chân mày luôn nhíu lại! Chị, có chuyện gì cứ nói với em, em giúp chị giải quyết!" Nói xong còn ưỡn ưỡn ngực, ra vẻ mình đã là một tiểu nam tử hán!
Mấy ngày liền, tâm tình như mưa dầm u ám tối tăm, nhờ có sự quan tâm của Tiểu Bảo chuyển sang trạng thái nhiều mây, cuối cùng cô thấy tâm trạng đỡ hơn một chút. Tiểu Bảo bé nhỏ đã biết an ủi người khác, điều này khiến cô rất cảm động.
Không kịp để cô đáp lời, Đại Bảo đi đến. Cậu vừa vặn nghe thấy câu nói sau cùng của em trai, nói chen vào: “Có chuyện gì cứ để anh giải quyết, không cần đến em? Đại Nha em nói đi, có phải bạn cùng lớp lại bắt nạt em. Thằng nhóc kia gọi là Lý Thiên Vũ đúng không? Ngày mai anh sẽ đánh nó một trận cho em hả giận."
Trên gương mặt cô thấp thoáng ý cười đã lâu không thấy: “Anh đừng đoán mò mò, chẳng liên quan gì đến bạn đó cả. Em có nói với bạn ấy câu nào đâu, mà bạn ấy có cơ hội bắt nạt em."
Lời cô nói là thật, từ lúc Chu Tiểu Vân không quay đầu lại dưới sân trường, cô tránh né mọi sự đụng chạm hay có liên hệ gì với người nào đó. Ánh mắt của cô không bao giờ dừng trên người anh, vừa nhìn thấy bóng dáng anh lập tức chuyển tầm mắt ra chỗ khác. Suốt hai tháng qua, cô chưa nói với anh câu nào.
Mấy lần Lý Thiên Vũ gọi cô mượn tẩy, mượn thước, cô đều vờ như không nghe thấy, không nhìn thấy. Tự làm mình mất mặt, Lý Thiên Vũ không dám mượn đồ của cô nữa, trong lòng nhủ thầm, không phải bạn gái ngồi trước này bị câm chứ, chẳng thấy nói bao giờ?
Xem cảnh hai anh em bảo bối vì chuyện ai đến giúp đỡ cô giải quyết nan đề mà bắt đầu tranh luận, bỗng nhiên cô thấy tâm trạng thoải mái hơn. Tâm tình kiềm chế bấy lâu dần bình ổn lại.
Đến bữa cơm chiều, Chu Tiểu Vân rất ngạc nhiên khi thấy bữa cơm hôm nay vô cùng phong phú. Bình thường bữa tối chỉ có bát cháo ngô, mấy cái bánh nắp hầm* nhân rau và dưa muối ăn kèm, giờ có thêm hai món rau nữa.
(Bánh nắp hầm là một món ăn khá phổ biến thời bao cấp, bột mì nặn thành viên luộc lên, hoặc dàn đều bột đã nhào kỹ lên nắp nồi gang dày nướng trên bếp than để nướng. Ở đây món ăn này làm tương tự vậy, không tìm được từ phù hợp nên bạn chuyển sang dùng tên món của VN)
Chu Tiểu Vân vừa nhìn thì biết ngay hai món rau này chuẩn bị riêng cho cô vì đó là hai món rau cô thích ăn nhất, theo thứ tự là cà tím xào và khoai tây xào. Không phải món ăn đặc biệt hay đắt tiền gì, nhưng cô rất thích.
Mũi cô cay cay, cảm thấy nước mắt sắp tràn mi.
Triệu Ngọc Trân dịu dàng nói: “Đại Nha, dạo này con gầy quá, cơm không chịu ăn. Hôm nay mẹ cố ý làm món con thích ăn nhất, cà tím xào ớt xanh, còn có khoai tây xào, để con ăn thêm một tí."
Chu Tiểu Vân nói không nên lời, chỉ có thể dùng sức gật đầu lia liak.
Triệu Ngọc Trân còn nấu cháo khoai lang. Khoai lang cắt thành từng đoạn ngắn thơm ngọt, vừa vào miệng lập tức mềm đi. Đây cũng là món cô thích ăn, ngon nhất là món bánh nướng rau hẹ áp chảo.
Nhìn mấy món mình thích ăn đặt trước mặt, tảng băng trong lòng Chu Tiểu Vân giống như được ánh mặt trời sưởi ấm, từng chút một tan ra.
Cha mẹ không biết biểu đạt, nhưng lòng yêu thương con cái không thể nghi ngờ. Ngay cả Đại Bảo luôn luôn cẩu thả hay Tiểu Bảo nhỏ tuổi hơn đều quan tâm đến cô. Điều này sưởi ấm tâm hồn lạnh giá của cô. Lo lắng, thống khổ trong cơn mê võng mờ mịt, bất lực vì không tìm thấy lối ra dần biến mất.
Chu Quốc Cường dặn con cố ăn nhiều thêm, nhìn thấy cảnh con gái vốn uể oải gẩy gẩy hạt cơm trong chén nay ăn từng miếng từng miếng ngon lành, hai vợ chồng nhìn nhau cười thoả mãn.
Nhất là Triệu Ngọc Trân, cảm thấy công sức bỏ hơn nửa ngày chuẩn bị thức ăn rất đáng giá. Thấy các con ăn ngon lành chưa kìa?
Đại Bảo nhanh tay chộp thêm một cái bánh áp chảo rau hẹ, ăn không ngừng miệng, trước mặt còn một bát cháo rất to mới vơi một ít. Tiểu Bảo và Nhị Nha đều cắm cúi ăn, không ngẩng đầu lên một lần.
Tiểu Bảo cùng Nhị Nha cũng đều ăn đầu cũng không nâng.
Chu Tiểu Vân ăn ba cái bánh rau hẹ, húp hai chén cháo khoai lang, bụng tròn vo không ăn nổi nữa mới buông đũa.
Cô thở phào nhẹ nhõm, đã lâu không được ăn no một bữa như hôm nay. Một khoảng thời gian dài, cô máy móc bỏ đồ ăn vào miệng, mà không có vị gì. Hôm nay, ngồi quây quần ấm áp bên gia đình cô giống như một lần nữa tìm thấy cảm giác yên bình và hạnh phúc.
Chu Quốc Cường thấy Chu Tiểu Vân ăn nhiều rất cao hứng, dịu dàng nói: “Đại Nha, lâu rồi không thấy con ăn nhiều như thế. Có phải gần đây con có việc gì không vui không, cứ nói ra, ba mẹ rất lo lắng cho con!"
Chu Tiểu Vân nghẹn ngào: “Ba! Mẹ! Con…" Lời còn chưa dứt, nước mắt đã tràn mi.
Nhị Nha ngồi gần cô nhất, vừa thấy chị khóc vội để đũa xuống đứng lên, dùng bàn tay nhỏ bé nộn nộn lau nước mắt cho cô: “Chị, không khóc."
Chu Tiểu Vân hai mắt đẫm lệ mơ hồ nhìn ánh mắt quan tâm của mọi người. Cô ôm cơ thể bé nhỏ của Nhị Nha, giống như được tiếp thêm rất nhiều sức mạnh.
Hoá ra, vẫn có nhiều người yên lặng quan tâm cô, yêu thương cô đến thế: Vương Tinh Tinh, Phương Văn Siêu, anh trai Đại Bảo, em trai Tiểu Bảo, ba Chu Quốc Cường, mẹ Triệu Ngọc Trân, còn có em gái Nhị Nha…
Sao cô có thể ích kỉ, chìm đắm trong cơn ác mộng đã qua không chịu tỉnh lại?
Sao cô có thể thờ ơ trước sự quan tâm yêu mến của mọi người?
Sao cô có thể vì một Lý Thiên Vũ mà buông tha cuộc sống hạnh phúc hiện tại?
Không, mày phải tỉnh táo lại. Cô muốn làm một Chu Tiểu Vân lạc quan, kiên cường trước kia!
Lau đi nước mắt, gương mặt nho nhỏ của Chu Tiểu Vân toát lên vẻ kiên định, cô cười sáng lạn, nói với cha mẹ: “Không sao cả, con ra rồi thì sẽ tốt hơn. Sau này con sẽ không như vậy nữa, mọi người yên tâm đi, ba mẹ, anh trai, Tiểu Bảo, Nhị Nha, sau này con sẽ sống rất tốt."
Đúng vậy, cô không thể khiến người thân, người thương yêu mình thất vọng lo lắng. Cô sẽ kiên cường đi trên con đường của mình.
Cuộc sống hạnh phúc là do cô từng chút từng chút một dùng bàn tay mình xây đắp nên.
Triệu Ngọc Trân lo lắng nói với chồng: “Ba nó à, em thấy gần đây Đại Nha là lạ. Mỗi bữa ăn có một xíu, mặt gầy xọp đi, có phải con bé có tâm sự gì không?"
Chu Quốc Cường sớm lưu ý tới, ông cũng tỏ vẻ như thế: “Con bé đã lớn như thế có thể có tâm sự gì, anh thấy chắc là ở trong trường gặp chuyện không vui, hoặc là có vấn đề gì khó khăn trong học tập? Không đúng, thành tích Đại Nha vẫn rất tốt, mặt này hẳn là không có vấn đề. Chẳng nhẽ có ai bắt nạt nó? Chờ con bé về anh sẽ nói chuyện với con."
Nhắc đến Tào Tháo Tào Tháo đến, vừa nói xong thì thấy Chu Tiểu Vân cùng Tiểu Bảo trở về. Ngày xưa hay nói cười với em, mấy ngày nay ngay cả Tiểu Bảo cũng không để ý đến, không biết con bé đang suy nghĩ gì, bước đi như cái xác không hồn.
Hai vợ chồng liếc mắt nhìn nhau, tâm linh tương thông nói một lời: Phải hỏi cho bằng được Đại Nha cuối cùng bị làm sao?
Chu Tiểu Vân vào trong phòng, lấy vở ra làm bài tập. Cô không tập trung nên tính sai kết quả một phép tính. Khẽ thở dài, cô dùng tẩy xoá đi đáp án đó.
_
Tiểu Bảo một bên làm bài tập một bên len lén quan sát Chu Tiểu Vân, nhỏ giọng hỏi: “Chị, chị không vui đúng không? Đã lâu rồi em không thấy chị cười."
Cô còn tâm trạng nào mà cười nổi nữa!
Chu Tiểu Vân miễn cưỡng nhếch khóe miệng: “Làm gì có chuyện đó, chị rất ổn. Em làm bài tập của em đi, đừng đoán mò."
Cười so với khóc còn khó coi hơn! Tiểu Bảo bĩu môi: “Đừng coi em như con nít không hiểu chuyện, rõ ràng chị không vui, chân mày luôn nhíu lại! Chị, có chuyện gì cứ nói với em, em giúp chị giải quyết!" Nói xong còn ưỡn ưỡn ngực, ra vẻ mình đã là một tiểu nam tử hán!
Mấy ngày liền, tâm tình như mưa dầm u ám tối tăm, nhờ có sự quan tâm của Tiểu Bảo chuyển sang trạng thái nhiều mây, cuối cùng cô thấy tâm trạng đỡ hơn một chút. Tiểu Bảo bé nhỏ đã biết an ủi người khác, điều này khiến cô rất cảm động.
Không kịp để cô đáp lời, Đại Bảo đi đến. Cậu vừa vặn nghe thấy câu nói sau cùng của em trai, nói chen vào: “Có chuyện gì cứ để anh giải quyết, không cần đến em? Đại Nha em nói đi, có phải bạn cùng lớp lại bắt nạt em. Thằng nhóc kia gọi là Lý Thiên Vũ đúng không? Ngày mai anh sẽ đánh nó một trận cho em hả giận."
Trên gương mặt cô thấp thoáng ý cười đã lâu không thấy: “Anh đừng đoán mò mò, chẳng liên quan gì đến bạn đó cả. Em có nói với bạn ấy câu nào đâu, mà bạn ấy có cơ hội bắt nạt em."
Lời cô nói là thật, từ lúc Chu Tiểu Vân không quay đầu lại dưới sân trường, cô tránh né mọi sự đụng chạm hay có liên hệ gì với người nào đó. Ánh mắt của cô không bao giờ dừng trên người anh, vừa nhìn thấy bóng dáng anh lập tức chuyển tầm mắt ra chỗ khác. Suốt hai tháng qua, cô chưa nói với anh câu nào.
Mấy lần Lý Thiên Vũ gọi cô mượn tẩy, mượn thước, cô đều vờ như không nghe thấy, không nhìn thấy. Tự làm mình mất mặt, Lý Thiên Vũ không dám mượn đồ của cô nữa, trong lòng nhủ thầm, không phải bạn gái ngồi trước này bị câm chứ, chẳng thấy nói bao giờ?
Xem cảnh hai anh em bảo bối vì chuyện ai đến giúp đỡ cô giải quyết nan đề mà bắt đầu tranh luận, bỗng nhiên cô thấy tâm trạng thoải mái hơn. Tâm tình kiềm chế bấy lâu dần bình ổn lại.
Đến bữa cơm chiều, Chu Tiểu Vân rất ngạc nhiên khi thấy bữa cơm hôm nay vô cùng phong phú. Bình thường bữa tối chỉ có bát cháo ngô, mấy cái bánh nắp hầm* nhân rau và dưa muối ăn kèm, giờ có thêm hai món rau nữa.
(Bánh nắp hầm là một món ăn khá phổ biến thời bao cấp, bột mì nặn thành viên luộc lên, hoặc dàn đều bột đã nhào kỹ lên nắp nồi gang dày nướng trên bếp than để nướng. Ở đây món ăn này làm tương tự vậy, không tìm được từ phù hợp nên bạn chuyển sang dùng tên món của VN)
Chu Tiểu Vân vừa nhìn thì biết ngay hai món rau này chuẩn bị riêng cho cô vì đó là hai món rau cô thích ăn nhất, theo thứ tự là cà tím xào và khoai tây xào. Không phải món ăn đặc biệt hay đắt tiền gì, nhưng cô rất thích.
Mũi cô cay cay, cảm thấy nước mắt sắp tràn mi.
Triệu Ngọc Trân dịu dàng nói: “Đại Nha, dạo này con gầy quá, cơm không chịu ăn. Hôm nay mẹ cố ý làm món con thích ăn nhất, cà tím xào ớt xanh, còn có khoai tây xào, để con ăn thêm một tí."
Chu Tiểu Vân nói không nên lời, chỉ có thể dùng sức gật đầu lia liak.
Triệu Ngọc Trân còn nấu cháo khoai lang. Khoai lang cắt thành từng đoạn ngắn thơm ngọt, vừa vào miệng lập tức mềm đi. Đây cũng là món cô thích ăn, ngon nhất là món bánh nướng rau hẹ áp chảo.
Nhìn mấy món mình thích ăn đặt trước mặt, tảng băng trong lòng Chu Tiểu Vân giống như được ánh mặt trời sưởi ấm, từng chút một tan ra.
Cha mẹ không biết biểu đạt, nhưng lòng yêu thương con cái không thể nghi ngờ. Ngay cả Đại Bảo luôn luôn cẩu thả hay Tiểu Bảo nhỏ tuổi hơn đều quan tâm đến cô. Điều này sưởi ấm tâm hồn lạnh giá của cô. Lo lắng, thống khổ trong cơn mê võng mờ mịt, bất lực vì không tìm thấy lối ra dần biến mất.
Chu Quốc Cường dặn con cố ăn nhiều thêm, nhìn thấy cảnh con gái vốn uể oải gẩy gẩy hạt cơm trong chén nay ăn từng miếng từng miếng ngon lành, hai vợ chồng nhìn nhau cười thoả mãn.
Nhất là Triệu Ngọc Trân, cảm thấy công sức bỏ hơn nửa ngày chuẩn bị thức ăn rất đáng giá. Thấy các con ăn ngon lành chưa kìa?
Đại Bảo nhanh tay chộp thêm một cái bánh áp chảo rau hẹ, ăn không ngừng miệng, trước mặt còn một bát cháo rất to mới vơi một ít. Tiểu Bảo và Nhị Nha đều cắm cúi ăn, không ngẩng đầu lên một lần.
Tiểu Bảo cùng Nhị Nha cũng đều ăn đầu cũng không nâng.
Chu Tiểu Vân ăn ba cái bánh rau hẹ, húp hai chén cháo khoai lang, bụng tròn vo không ăn nổi nữa mới buông đũa.
Cô thở phào nhẹ nhõm, đã lâu không được ăn no một bữa như hôm nay. Một khoảng thời gian dài, cô máy móc bỏ đồ ăn vào miệng, mà không có vị gì. Hôm nay, ngồi quây quần ấm áp bên gia đình cô giống như một lần nữa tìm thấy cảm giác yên bình và hạnh phúc.
Chu Quốc Cường thấy Chu Tiểu Vân ăn nhiều rất cao hứng, dịu dàng nói: “Đại Nha, lâu rồi không thấy con ăn nhiều như thế. Có phải gần đây con có việc gì không vui không, cứ nói ra, ba mẹ rất lo lắng cho con!"
Chu Tiểu Vân nghẹn ngào: “Ba! Mẹ! Con…" Lời còn chưa dứt, nước mắt đã tràn mi.
Nhị Nha ngồi gần cô nhất, vừa thấy chị khóc vội để đũa xuống đứng lên, dùng bàn tay nhỏ bé nộn nộn lau nước mắt cho cô: “Chị, không khóc."
Chu Tiểu Vân hai mắt đẫm lệ mơ hồ nhìn ánh mắt quan tâm của mọi người. Cô ôm cơ thể bé nhỏ của Nhị Nha, giống như được tiếp thêm rất nhiều sức mạnh.
Hoá ra, vẫn có nhiều người yên lặng quan tâm cô, yêu thương cô đến thế: Vương Tinh Tinh, Phương Văn Siêu, anh trai Đại Bảo, em trai Tiểu Bảo, ba Chu Quốc Cường, mẹ Triệu Ngọc Trân, còn có em gái Nhị Nha…
Sao cô có thể ích kỉ, chìm đắm trong cơn ác mộng đã qua không chịu tỉnh lại?
Sao cô có thể thờ ơ trước sự quan tâm yêu mến của mọi người?
Sao cô có thể vì một Lý Thiên Vũ mà buông tha cuộc sống hạnh phúc hiện tại?
Không, mày phải tỉnh táo lại. Cô muốn làm một Chu Tiểu Vân lạc quan, kiên cường trước kia!
Lau đi nước mắt, gương mặt nho nhỏ của Chu Tiểu Vân toát lên vẻ kiên định, cô cười sáng lạn, nói với cha mẹ: “Không sao cả, con ra rồi thì sẽ tốt hơn. Sau này con sẽ không như vậy nữa, mọi người yên tâm đi, ba mẹ, anh trai, Tiểu Bảo, Nhị Nha, sau này con sẽ sống rất tốt."
Đúng vậy, cô không thể khiến người thân, người thương yêu mình thất vọng lo lắng. Cô sẽ kiên cường đi trên con đường của mình.
Cuộc sống hạnh phúc là do cô từng chút từng chút một dùng bàn tay mình xây đắp nên.
Tác giả :
Tầm Hoa Thất Lạc Đích Ái Tình