Cuộc Sống Mới Của Đường Uyển
Chương 85: Lời cuối sách
Hôn lễ của Lục Du và Vương Nhị nương rất bề bộn, một người là quả phụ tái giá, một người cũng là cưới vợ lần ba, nhà họ Lục lúc này đây bỗng đổi tính trở nên cực kỳ khiêm tốn, mở tiệc chiêu đãi khách mời không nhiều, sau Đường Uyển nghe nói Đường phu nhân và chị của mình là Tiền Thầm phu nhân, kể từ sự kiện tranh chấp với nhà họ Phùng đã sinh khoảng cách, Lục Du cưới vợ lần nữa, cả thiệp mời cũng không đưa đi.
Nhưng Đường Uyển không có tâm tư quan tâm đến chuyện nhà họ Lục, nàng chỉ kì vọng một thứ ở bọn họ đó là nước giếng không phạm nước sông, cả đời đừng dính líu đến nhau nữa. Ngày sinh em bé sắp tới, Đường Uyển quan tâm nhất là bé cưng trong bụng nàng.
Đêm ba mươi cuối năm cũ đầu năm mới, cả nhà sum họp hoan hoan hỉ hỉ ăn cơm đoàn viên, hai ông cháu Triệu Định Lân và Thanh Lam cùng đốt pháo trong sân, những người khác ngồi ở đại sảnh nói chuyện phiếm, bỗng Đường Uyển cảm thấy đau bụng muốn sinh, một trận gà bay chó sủa xong được đưa vào phòng sinh đã sớm chuẩn bị tốt.
Lần này Đường Uyển sinh so với lần trước càng thuận lợi, mới một canh giờ đã bình an sinh hạ cô con gái, Lý phu nhân mừng rỡ ôm cháu gái, đặt luôn cho bé nhũ danh hợp với tình hình – Tịch nương. Đường Uyển và Triệu Sĩ Trình xem như nam nữ song toàn.
Thanh Lam rất thất vọng, cậu vẫn hy vọng Đường Uyển sinh em trai cho cậu chơi cùng, vì cậu luôn nói rằng em gái nũng nịu khó ở chung, nếu không cẩn thận khi dễ em một chút nhất định sẽ chạy đi kể tội với cha mẹ, chẳng vui tí nào, em trai hợp ý hơn. Nhưng mà nói tới nói lui, nhìn thấy Tịch nương hồng hào phúng phính, Thanh Lam liền quăng hết tiếc nuối ra sau đầu, cực kỳ cẩn thận vươn ngón tay, chạm vào hai má nhỏ xíu của Tịch nương, rồi nhanh như chớp rụt tay về, cười ngốc nghếch. “Mình làm anh, có em gái".
Vì Tịch nương ra đời, nhà họ Triệu năm mới náo nhiệt phi phàm, Triệu Sĩ Trình ra tay rộng rãi, lễ tắm ba ngày và đầy tháng đều làm thật to, giống như muốn ọi người đều biết chàng vui sướng và hạnh phúc.
Hai anh trai của Đường Uyển không đến góp vui được, bọn họ còn chưa ăn nổi cái tết Nguyên Tiêu đã vội vã đến Lâm An phục chức, trước lễ đầy tháng Tịch nương gửi tin về báo rằng kết quả đánh giá của cả hai đều cao, thăng quan một bậc, công việc mới cũng thật không sai, bọn họ trở lại Sơn Âm chuẩn bị một ít đồ dùng liền bôn ba đi nhậm chức. Đương nhiên, Uông Ngọc Trân và Cao Lệ Nga vẫn giống như lúc Đường Uyển thành thân, ở lại Sơn Âm mừng đầy tháng Tịch nương xong mới đi họp mặt với chồng. Cả hai đều biết nếu không vì Triệu Sĩ Trình dùng quan hệ, đường làm quan của chồng mình chưa chắc đã thuận lợi như vậy, hai người thêm cảm kích Đường Uyển, những chuyện liên quan đến Triệu Sĩ Trình và Đường Uyển cũng càng tận tâm hơn.
Lục Du đã đi khỏi Sơn Âm từ đầu tháng, bây giờ hắn không còn đơn độc một mình, Vương Nhị nương vừa thành thân cũng đi chung, có người nói hắn đi tìm đường ra ình, dù sao hắn cũng là người đọc sách, đi con đường làm quan mới là đúng đắn, cũng có người nói hắn xếp bút nghiên theo nghiệp binh đao, lên phía Bắc chống quân Kim, người lại nói hắn dẫn theo Vương Nhị nương đến Giang Tây, muốn tìm Phùng Uyển Nhược cởi bỏ thù hận… Tất cả đều có, nhưng Đường Uyển chỉ cười nhẹ trước những tin đồn này, mặc kệ Lục Du có mục đích gì, muốn đi đâu ở đâu, đã không liên quan đến nàng nữa, nàng bây giờ chỉ mong muốn bảo vệ gia đình mình, bảo vệ hạnh phúc của mình, yên vui sống hết cuộc đời.
Vì trải qua một lần sống lại, Đường Uyển rất tin tưởng nhân quả báo ứng, nàng thường xuyên trích lợi nhuận từ các thôn trang và cửa hàng của hồi môn đi làm từ thiện, thí dụ giúp đỡ các nam nữ thanh niên đã quá tuổi thành hôn nhưng trong nhà không đủ tiền đặt mua đồ cưới được lập gia đình, hằng năm vào mùa đông nấu cháo miễn phí và tặng áo bông. Nàng không biết nàng có thể giúp được bao nhiêu người, không biết ai là người thật sự cần mình giúp, nhưng nàng muốn giúp được người nào hay người nấy, chủ yếu có thể giúp đỡ họ bớt khổ là tốt rồi.
Bị nàng ảnh hưởng, Triệu Sĩ Trình cũng ra sức làm việc tốt, đưa đường chỉ bảo người khác không ít, theo lời chàng nói đây chính là một cách tu hành, khác biệt chỉ là chàng tu hành cho kiếp sau của mình và Đường Uyển, hy vọng kiếp sau kiếp sau kiếp sau nữa chàng và Đường Uyển vẫn có thể kết làm vợ chồng, để chàng vẫn được chăm sóc trân trọng Đường Uyển…
Hết
Nhưng Đường Uyển không có tâm tư quan tâm đến chuyện nhà họ Lục, nàng chỉ kì vọng một thứ ở bọn họ đó là nước giếng không phạm nước sông, cả đời đừng dính líu đến nhau nữa. Ngày sinh em bé sắp tới, Đường Uyển quan tâm nhất là bé cưng trong bụng nàng.
Đêm ba mươi cuối năm cũ đầu năm mới, cả nhà sum họp hoan hoan hỉ hỉ ăn cơm đoàn viên, hai ông cháu Triệu Định Lân và Thanh Lam cùng đốt pháo trong sân, những người khác ngồi ở đại sảnh nói chuyện phiếm, bỗng Đường Uyển cảm thấy đau bụng muốn sinh, một trận gà bay chó sủa xong được đưa vào phòng sinh đã sớm chuẩn bị tốt.
Lần này Đường Uyển sinh so với lần trước càng thuận lợi, mới một canh giờ đã bình an sinh hạ cô con gái, Lý phu nhân mừng rỡ ôm cháu gái, đặt luôn cho bé nhũ danh hợp với tình hình – Tịch nương. Đường Uyển và Triệu Sĩ Trình xem như nam nữ song toàn.
Thanh Lam rất thất vọng, cậu vẫn hy vọng Đường Uyển sinh em trai cho cậu chơi cùng, vì cậu luôn nói rằng em gái nũng nịu khó ở chung, nếu không cẩn thận khi dễ em một chút nhất định sẽ chạy đi kể tội với cha mẹ, chẳng vui tí nào, em trai hợp ý hơn. Nhưng mà nói tới nói lui, nhìn thấy Tịch nương hồng hào phúng phính, Thanh Lam liền quăng hết tiếc nuối ra sau đầu, cực kỳ cẩn thận vươn ngón tay, chạm vào hai má nhỏ xíu của Tịch nương, rồi nhanh như chớp rụt tay về, cười ngốc nghếch. “Mình làm anh, có em gái".
Vì Tịch nương ra đời, nhà họ Triệu năm mới náo nhiệt phi phàm, Triệu Sĩ Trình ra tay rộng rãi, lễ tắm ba ngày và đầy tháng đều làm thật to, giống như muốn ọi người đều biết chàng vui sướng và hạnh phúc.
Hai anh trai của Đường Uyển không đến góp vui được, bọn họ còn chưa ăn nổi cái tết Nguyên Tiêu đã vội vã đến Lâm An phục chức, trước lễ đầy tháng Tịch nương gửi tin về báo rằng kết quả đánh giá của cả hai đều cao, thăng quan một bậc, công việc mới cũng thật không sai, bọn họ trở lại Sơn Âm chuẩn bị một ít đồ dùng liền bôn ba đi nhậm chức. Đương nhiên, Uông Ngọc Trân và Cao Lệ Nga vẫn giống như lúc Đường Uyển thành thân, ở lại Sơn Âm mừng đầy tháng Tịch nương xong mới đi họp mặt với chồng. Cả hai đều biết nếu không vì Triệu Sĩ Trình dùng quan hệ, đường làm quan của chồng mình chưa chắc đã thuận lợi như vậy, hai người thêm cảm kích Đường Uyển, những chuyện liên quan đến Triệu Sĩ Trình và Đường Uyển cũng càng tận tâm hơn.
Lục Du đã đi khỏi Sơn Âm từ đầu tháng, bây giờ hắn không còn đơn độc một mình, Vương Nhị nương vừa thành thân cũng đi chung, có người nói hắn đi tìm đường ra ình, dù sao hắn cũng là người đọc sách, đi con đường làm quan mới là đúng đắn, cũng có người nói hắn xếp bút nghiên theo nghiệp binh đao, lên phía Bắc chống quân Kim, người lại nói hắn dẫn theo Vương Nhị nương đến Giang Tây, muốn tìm Phùng Uyển Nhược cởi bỏ thù hận… Tất cả đều có, nhưng Đường Uyển chỉ cười nhẹ trước những tin đồn này, mặc kệ Lục Du có mục đích gì, muốn đi đâu ở đâu, đã không liên quan đến nàng nữa, nàng bây giờ chỉ mong muốn bảo vệ gia đình mình, bảo vệ hạnh phúc của mình, yên vui sống hết cuộc đời.
Vì trải qua một lần sống lại, Đường Uyển rất tin tưởng nhân quả báo ứng, nàng thường xuyên trích lợi nhuận từ các thôn trang và cửa hàng của hồi môn đi làm từ thiện, thí dụ giúp đỡ các nam nữ thanh niên đã quá tuổi thành hôn nhưng trong nhà không đủ tiền đặt mua đồ cưới được lập gia đình, hằng năm vào mùa đông nấu cháo miễn phí và tặng áo bông. Nàng không biết nàng có thể giúp được bao nhiêu người, không biết ai là người thật sự cần mình giúp, nhưng nàng muốn giúp được người nào hay người nấy, chủ yếu có thể giúp đỡ họ bớt khổ là tốt rồi.
Bị nàng ảnh hưởng, Triệu Sĩ Trình cũng ra sức làm việc tốt, đưa đường chỉ bảo người khác không ít, theo lời chàng nói đây chính là một cách tu hành, khác biệt chỉ là chàng tu hành cho kiếp sau của mình và Đường Uyển, hy vọng kiếp sau kiếp sau kiếp sau nữa chàng và Đường Uyển vẫn có thể kết làm vợ chồng, để chàng vẫn được chăm sóc trân trọng Đường Uyển…
Hết
Tác giả :
Du Đăng