Cuộc Sống Mới Của Đường Uyển
Chương 73: Chờ đợi
Nhà họ Lục phái người tới làm gì?". Lý phu nhân hỏi, hằng ngày chỉ cần bà có thời gian sẽ đến đây ngồi nói chuyện với Đường Uyển trong chốc lát, nhìn nàng ăn hoa quả hay gì đó. Hôm nay vừa đến, bà phát hiện giữa Đường Uyển và Triệu Sĩ Trình hình như vô hình có chút ngăn cách, bà không rõ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nhưng phản ứng đầu tiên là nghĩ đến do nhà họ Lục làm trò. “Nói muốn đãi tiệc quan khách, mà chúng ta thuộc dạng không thể không mời". Triệu Sĩ Trình lạnh lùng xì một tiếng. “Bọn họ không thể không mời là chuyện của bọn họ, chúng ta chẳng cần nể mặt chi, con từ chối luôn rồi".
“Đãi tiệc quan khách? Không thể không mời?". Lý phu nhân nhăn mày. “Bọn họ lại định đùa giỡn gì nữa? Chẳng lẽ chưa đủ nhục nhã sao?".
Lý phu nhân cho tới bây giờ không phải là người tọc mạch, nhưng nhà họ Lục ầm ĩ quá lớn, bà cũng nghe nói Phùng Uyển Nhược sinh non, đứa nhỏ đã chết, người nhà họ Phùng và người nhà họ Lục tranh chấp như nước với lửa, nhưng bà không thích người hầu rỉ bên tai mình chuyện gia đình người ta nên không biết tình tiết mới nhất của câu chuyện, dĩ nhiên không đoán ra nhà họ Lục phái người đến có dụng ý gì.
“Nghe bà kia nói là nhà họ Phùng buộc nhà họ Lục đãi, mời tất cả nhà quan lại có thể diện ở Sơn Âm đến nhà họ Lục làm khách, sau đó Đường phu nhân và Lục Du phải cúi đầu nhận sai xin lỗi Phùng Uyển Nhược trước mặt mọi người". Triệu Sĩ Trình giản lược câu chuyện.
“Vậy thì có gì? Nhà họ Phùng định làm sao? Bọn họ và nhà họ Lục muốn nháo thế nào là chuyện của bọn họ, có nhất thiết phải kéo Huệ Tiên vào không?". Lý phu nhân rất bất mãn, sau đó nói thẳng với Đường Uyển. “Con đừng để ý đến đám người đó, cảm thấy ở nhà buồn quá, muốn đi xem náo nhiệt thì đi cũng không sao, nếu nhà họ Phùng và nhà họ Lục dám lôi con ra làm bia phóng dao, nhà họ Triệu chúng ta cũng không cần nén giận. Còn cảm thấy việc này vô nghĩa, không thích đi thì mẹ không tin bọn họ dám tới cửa cưỡng ép! Nhà họ Phùng ở Tiễn Đường có kiêu ngạo mấy đi chăng nữa cũng sợ không có gan đến đây gây sự".
“Tử Quy đã từ chối rồi mẹ". Đường Uyển cười cười, đây là lần đầu tiên Triệu Sĩ Trình chưa hỏi ý nàng đã quyết định, nàng nhưng thật ra không có ý kiến gì, vì nàng vốn đang do dự, Triệu Sĩ Trình làm vậy ngược lại đỡ mệt nàng rối rắm, không phải chuyện gì xấu. Điều khiến nàng không vui nhất là, sau khi Triệu Sĩ Trình quyết định rồi lại có vẻ trốn tránh nàng, nàng cảm thấy hơi tủi thân.
“Đại lang không muốn Huệ Tiên đi sao?". Lý phu nhân cuối cùng cũng hiểu sự khác thường giữa hai người là do đâu, bà cười nhìn Triệu Sĩ Trình, muốn nghe con giải thích.
“Con không muốn Huệ Tiên hao tổn tinh thần việc có nên đi hay không nên mới quyết định thay cô ấy thôi". Triệu Sĩ Trình lắc đầu, Đường Uyển muốn đi hay không thật ra chàng không để ý lắm, điều chàng để ý là thái độ của Đường Uyển, bộ dáng rất khó quyết định của nàng giống như đang nói cho chàng biết trong lòng Đường Uyển kì thật vẫn chưa buông tay Lục Du.
Khi chàng cầu Lý phu nhân đến nhà họ Đường cầu hôn, Triệu Sĩ Trình từng nghĩ tới có lẽ đời này Đường Uyển sẽ mãi chẳng quên được Lục Du, chàng đã thấy cả hai ở bên nhau, hai người trai tài gái sắc, lúc bàn thơ phẩm họa ăn ý, loại ăn ý đó khiến chàng nhận ra giữa bọn họ không chỉ là vợ chồng mà còn là tri kỉ. Lúc đó chàng hâm mộ Lục Du, hâm mộ hắn có thể tìm được thê tử tình đầu ý hợp, còn với Đường Uyển chỉ thuần túy là ngưỡng mộ, cô gái như vậy mới đảm đương được bốn chữ “thông minh trong sáng", không có suy nghĩ vượt giới hạn nào.
Lục Du khuất phục mẹ hắn, ruồng bỏ Đường Uyển, chàng thương xót, đau thay cho Đường Uyển, đối với Lục Du thêm coi rẻ và bất mãn, đại trượng phu đối nhân xử thế, có cái nên làm có cái không. Hiếu thuận cha mẹ đương nhiên không sai, nhưng cũng đừng ngu hiếu, đừng vì làm tròn chữ hiếu mà làm chuyện bội bạc ân nghĩa. Khi Lục Du cầu xin chàng giúp đỡ, muốn mượn biệt viện cho Đường Uyển ở, lòng chàng không thoải mái, cảm giác ghê tởm như không cẩn thận nuốt phải ruồi bọ, nhưng chung quy chàng vẫn đáp ứng Lục Du – không phải giúp hắn vì ‘khó khăn chia lìa’ hay ‘không đành lòng gạt bỏ’ như lời hắn nói, mà là vì nàng.
Khi Đường Uyển ở tại biệt viện, chàng từng có một lần trở lại nơi đó, tuy chưa từng làm chuyện gì thiếu quy củ gặp mặt nàng trực tiếp, nhưng có thể cảm nhận được nàng ở gần mình, hỏi người trong biệt viện nàng sống được không, chàng đã thấy mỹ mãn, chính tại lúc đó, chàng mới biết bản thân đã kìm lòng không được yêu Đường Uyển rồi.
Chàng chưa từng cảm thấy như vậy có gì sai hay có gì không tốt, chỉ cần tình cảm này không ảnh hưởng đến Lục Du và Đường Uyển, vậy nó là chuyện riêng của chàng, không liên quan đến người khác, chàng cũng không định để người khác biêt bí mật của mình.
Vậy mà, chuyện tình chàng dự kiến không đến vẫn cứ xảy ra, đầu tiên là Đường phu nhân biết Lục Du “kim ốc tàng Kiều", muốn tìm Đường Uyển gây rối, Lục Du đi trước một bước báo cho Đường Uyển rời khỏi biệt viện, sau đó Đường phu nhân vì tuyệt diệt ý định tái hợp của hai người bọn họ, cho Lục Du đính hôn, chuyện lại tiếp diễn theo mô típ hí kịch, Đường Uyển luôn ngoan ngoãn nghe theo Đường phu nhân bỗng nhiên thay đổi thay độ hoàn toàn, chẳng những không chấp nhận làm thiếp, còn dứt khoát phân rõ giới hạn, hai nhà Lục Đường quay lưng với nhau, cô dâu mới của Lục Du chưa vào cửa đã truyền ra tin Đường Uyển muốn tái giá.
Triệu Sĩ Trình đến bây giờ vẫn không quên lúc ấy chàng kích động như thế nào, chàng cảm thấy trên trời đã hé mở cho chàng một ánh rạng đông, vì thế chàng lập tức tỏ vẻ với Lý phu nhân rằng chàng quyết tâm không cưới ai khác ngoài Đường Uyển. Khi đó, chàng cũng chưa nghĩ tới việc có lẽ Đường Uyển cả đời sẽ không quên được Lục Du, sẽ không yêu chàng, nhưng chàng không cần, chỉ cần chàng yêu nàng là được.
Bất ngờ là trong lòng Đường Uyển hình như có chàng, nàng đối xử với chàng rất khác, bọn họ vui vẻ đính hôn, hoan hỉ thành thân, cưới xong quấn quýt lấy nhau chỉ hận không thể hợp làm một… Vì thế, chàng trở nên tham lam, chàng bắt đầu cảm thấy Đường Uyển thích mình, cảm thấy trong lòng Đường Uyển mình hơn cả Lục Du, cảm thấy Đường Uyển hẳn là đã quên Lục Du…
Cho nên, nhìn Đường Uyển phân vân có nên đi nhà họ Lục dự tiệc hay không, chàng lên cơn ghen, chàng bất bình mới quyết định thay Đường Uyển, khoảnh khắc trôi qua chàng lại thấy mình làm sai, khi đối mặt với Đường Uyển có hơi mất tự nhiên.
“Chỉ như vậy thôi sao?". Lý phu nhân nhìn con, ánh mắt của bà khiến Triệu Sĩ Trình thấy mình không giấu giếm được gì, giống như bà nhìn thấu tâm tư của Triệu Sĩ Trình, nhưng Lý phu nhân không hỏi tiếp, chỉ thản nhiên quay sang Đường Uyển. “Huệ Tiên rối rắm có nên đi hay không à?".
“Dạ, có một chút". Đường Uyển gật đầu, nàng đúng là hơi phân vân, không biết có nên đi hay không, có điều Triệu Sĩ Trình đã từ chối cũng không cần nàng rối rắm nữa.
“Vì sao rối rắm?". Lý phu nhân không cho là Đường Uyển vẫn chứa Lục Du trong lòng, bà cũng là phụ nữ, bà hiểu lòng phụ nữ.
“Thật ra con muốn đi, con muốn đi xem hai mẹ con bọn họ cúi mặt nhận sai trước người khác, muốn đi xem bọn họ bị người nhà họ Phùng chèn ép, tuy biết phải duy trì phong độ không thể góp vui khiến bọn họ càng xấu mặt, nhưng đứng bên vui sướng khi người gặp họa một chút cũng đã ghiền". Đường Uyển nói xong, hơi ngượng ngùng thè lưỡi. “Con biết con làm vậy thật là giậu đổ bìm leo, nhưng con không áp chế được ý định đó nha…".
Bộ dáng Đường Uyển thật đáng yêu, Lý phu nhân kìm không được bật cười, Triệu Sĩ Trình cũng cười ra tiếng, hỏi nàng. “Huệ Tiên do dự vì cảm thấy bản thân không đủ phúc hậu phải không?".
“Không phải". Đường Uyển lắc đầu không chút do dự, nàng thấy có gì thiếu phúc hậu đâu? Ngượng ngùng cũng chỉ vì có một số việc làm thì dễ mà nói ra hơi khó.
“Vậy vì sao?". Triệu Sĩ Trình không rõ, có thể nghe ra trong lời Đường Uyển nàng vốn không lo lắng gì đến Lục Du, vậy vì sao chần chờ?
“Mẹ đã nói hiện tại em phải cẩn thận đó thôi? Em lo ngày đó nhà họ Lục nhiều người chen lấn, lỡ đụng ngã hoặc va chạm phải bụng…". Đường Uyển liếc Triệu Sĩ Trình một cái, đây còn cần phải giải thích sao? Đương nhiên suy nghĩ vì thân thể chính mình rồi, hiện tại nàng rất quý giá, đành nhịn không đi xem náo nhiệt vậy.
Hóa ra nàng do dự vì thế, Triệu Sĩ Trình nhìn Đường Uyển cười toe toét, thật sự không biết nên nói gì nữa, hóa ra nàng không quan tâm nàng đi xem náo nhiệt sẽ ảnh hưởng đến tâm trạng Lục Du, chẳng qua ngại bản thân có thích hợp đi giúp vui hay không thôi.
“Nếu muốn thì con cứ đi đi". Đường Uyển không nhìn thấy ánh mắt của Triệu Sĩ Trình nhưng Lý phu nhân lại nhìn thấy rõ ràng, bà cười lắc đầu. “Náo nhiệt thế này hiếm lắm, con lại buồn ở nhà đã lâu, ra ngoài hóng gió giúp vui cũng tốt. Về phần con lo lắng… Có Đại lang và các nha hoàn ma ma đi theo một tấc không rời, đừng sợ vài người mắt mù va chạm con".
“Ưm… Vẫn là chờ chút đi mẹ". Đường Uyển nghĩ nghĩ lại cười. “Bà kia cũng nói, người nhà họ Phùng không mời con không được, nếu con mắc bận có thể hoãn lại chờ con. Cứ hoãn cái đã".
“Nha đầu này đầu toàn ý nghĩ xấu". Lý phu nhân bật cười, người nhà họ Lục đáp ứng điều kiện, hiển nhiên đã bị nhà họ Phùng ép đến không còn lựa chọn, bây giờ muốn nhất là chấm dứt chuyện này, Đường Uyển rõ là đang trả đũa, có điều… Lý phu nhân cười đồng ý, đã có cơ hội trả đũa – còn là cơ hội người ta dâng lên trước mũi, sao không xả giận?
“Chúng ta cứ ngồi chờ kẻ mặt dầy họ Lục kia tới cửa cầu tình đi". Triệu Sĩ Trình cười sảng khoái, chàng và Lý phu nhân nghĩ như nhau, bỗng nhiên có chút háo hức…
“Đãi tiệc quan khách? Không thể không mời?". Lý phu nhân nhăn mày. “Bọn họ lại định đùa giỡn gì nữa? Chẳng lẽ chưa đủ nhục nhã sao?".
Lý phu nhân cho tới bây giờ không phải là người tọc mạch, nhưng nhà họ Lục ầm ĩ quá lớn, bà cũng nghe nói Phùng Uyển Nhược sinh non, đứa nhỏ đã chết, người nhà họ Phùng và người nhà họ Lục tranh chấp như nước với lửa, nhưng bà không thích người hầu rỉ bên tai mình chuyện gia đình người ta nên không biết tình tiết mới nhất của câu chuyện, dĩ nhiên không đoán ra nhà họ Lục phái người đến có dụng ý gì.
“Nghe bà kia nói là nhà họ Phùng buộc nhà họ Lục đãi, mời tất cả nhà quan lại có thể diện ở Sơn Âm đến nhà họ Lục làm khách, sau đó Đường phu nhân và Lục Du phải cúi đầu nhận sai xin lỗi Phùng Uyển Nhược trước mặt mọi người". Triệu Sĩ Trình giản lược câu chuyện.
“Vậy thì có gì? Nhà họ Phùng định làm sao? Bọn họ và nhà họ Lục muốn nháo thế nào là chuyện của bọn họ, có nhất thiết phải kéo Huệ Tiên vào không?". Lý phu nhân rất bất mãn, sau đó nói thẳng với Đường Uyển. “Con đừng để ý đến đám người đó, cảm thấy ở nhà buồn quá, muốn đi xem náo nhiệt thì đi cũng không sao, nếu nhà họ Phùng và nhà họ Lục dám lôi con ra làm bia phóng dao, nhà họ Triệu chúng ta cũng không cần nén giận. Còn cảm thấy việc này vô nghĩa, không thích đi thì mẹ không tin bọn họ dám tới cửa cưỡng ép! Nhà họ Phùng ở Tiễn Đường có kiêu ngạo mấy đi chăng nữa cũng sợ không có gan đến đây gây sự".
“Tử Quy đã từ chối rồi mẹ". Đường Uyển cười cười, đây là lần đầu tiên Triệu Sĩ Trình chưa hỏi ý nàng đã quyết định, nàng nhưng thật ra không có ý kiến gì, vì nàng vốn đang do dự, Triệu Sĩ Trình làm vậy ngược lại đỡ mệt nàng rối rắm, không phải chuyện gì xấu. Điều khiến nàng không vui nhất là, sau khi Triệu Sĩ Trình quyết định rồi lại có vẻ trốn tránh nàng, nàng cảm thấy hơi tủi thân.
“Đại lang không muốn Huệ Tiên đi sao?". Lý phu nhân cuối cùng cũng hiểu sự khác thường giữa hai người là do đâu, bà cười nhìn Triệu Sĩ Trình, muốn nghe con giải thích.
“Con không muốn Huệ Tiên hao tổn tinh thần việc có nên đi hay không nên mới quyết định thay cô ấy thôi". Triệu Sĩ Trình lắc đầu, Đường Uyển muốn đi hay không thật ra chàng không để ý lắm, điều chàng để ý là thái độ của Đường Uyển, bộ dáng rất khó quyết định của nàng giống như đang nói cho chàng biết trong lòng Đường Uyển kì thật vẫn chưa buông tay Lục Du.
Khi chàng cầu Lý phu nhân đến nhà họ Đường cầu hôn, Triệu Sĩ Trình từng nghĩ tới có lẽ đời này Đường Uyển sẽ mãi chẳng quên được Lục Du, chàng đã thấy cả hai ở bên nhau, hai người trai tài gái sắc, lúc bàn thơ phẩm họa ăn ý, loại ăn ý đó khiến chàng nhận ra giữa bọn họ không chỉ là vợ chồng mà còn là tri kỉ. Lúc đó chàng hâm mộ Lục Du, hâm mộ hắn có thể tìm được thê tử tình đầu ý hợp, còn với Đường Uyển chỉ thuần túy là ngưỡng mộ, cô gái như vậy mới đảm đương được bốn chữ “thông minh trong sáng", không có suy nghĩ vượt giới hạn nào.
Lục Du khuất phục mẹ hắn, ruồng bỏ Đường Uyển, chàng thương xót, đau thay cho Đường Uyển, đối với Lục Du thêm coi rẻ và bất mãn, đại trượng phu đối nhân xử thế, có cái nên làm có cái không. Hiếu thuận cha mẹ đương nhiên không sai, nhưng cũng đừng ngu hiếu, đừng vì làm tròn chữ hiếu mà làm chuyện bội bạc ân nghĩa. Khi Lục Du cầu xin chàng giúp đỡ, muốn mượn biệt viện cho Đường Uyển ở, lòng chàng không thoải mái, cảm giác ghê tởm như không cẩn thận nuốt phải ruồi bọ, nhưng chung quy chàng vẫn đáp ứng Lục Du – không phải giúp hắn vì ‘khó khăn chia lìa’ hay ‘không đành lòng gạt bỏ’ như lời hắn nói, mà là vì nàng.
Khi Đường Uyển ở tại biệt viện, chàng từng có một lần trở lại nơi đó, tuy chưa từng làm chuyện gì thiếu quy củ gặp mặt nàng trực tiếp, nhưng có thể cảm nhận được nàng ở gần mình, hỏi người trong biệt viện nàng sống được không, chàng đã thấy mỹ mãn, chính tại lúc đó, chàng mới biết bản thân đã kìm lòng không được yêu Đường Uyển rồi.
Chàng chưa từng cảm thấy như vậy có gì sai hay có gì không tốt, chỉ cần tình cảm này không ảnh hưởng đến Lục Du và Đường Uyển, vậy nó là chuyện riêng của chàng, không liên quan đến người khác, chàng cũng không định để người khác biêt bí mật của mình.
Vậy mà, chuyện tình chàng dự kiến không đến vẫn cứ xảy ra, đầu tiên là Đường phu nhân biết Lục Du “kim ốc tàng Kiều", muốn tìm Đường Uyển gây rối, Lục Du đi trước một bước báo cho Đường Uyển rời khỏi biệt viện, sau đó Đường phu nhân vì tuyệt diệt ý định tái hợp của hai người bọn họ, cho Lục Du đính hôn, chuyện lại tiếp diễn theo mô típ hí kịch, Đường Uyển luôn ngoan ngoãn nghe theo Đường phu nhân bỗng nhiên thay đổi thay độ hoàn toàn, chẳng những không chấp nhận làm thiếp, còn dứt khoát phân rõ giới hạn, hai nhà Lục Đường quay lưng với nhau, cô dâu mới của Lục Du chưa vào cửa đã truyền ra tin Đường Uyển muốn tái giá.
Triệu Sĩ Trình đến bây giờ vẫn không quên lúc ấy chàng kích động như thế nào, chàng cảm thấy trên trời đã hé mở cho chàng một ánh rạng đông, vì thế chàng lập tức tỏ vẻ với Lý phu nhân rằng chàng quyết tâm không cưới ai khác ngoài Đường Uyển. Khi đó, chàng cũng chưa nghĩ tới việc có lẽ Đường Uyển cả đời sẽ không quên được Lục Du, sẽ không yêu chàng, nhưng chàng không cần, chỉ cần chàng yêu nàng là được.
Bất ngờ là trong lòng Đường Uyển hình như có chàng, nàng đối xử với chàng rất khác, bọn họ vui vẻ đính hôn, hoan hỉ thành thân, cưới xong quấn quýt lấy nhau chỉ hận không thể hợp làm một… Vì thế, chàng trở nên tham lam, chàng bắt đầu cảm thấy Đường Uyển thích mình, cảm thấy trong lòng Đường Uyển mình hơn cả Lục Du, cảm thấy Đường Uyển hẳn là đã quên Lục Du…
Cho nên, nhìn Đường Uyển phân vân có nên đi nhà họ Lục dự tiệc hay không, chàng lên cơn ghen, chàng bất bình mới quyết định thay Đường Uyển, khoảnh khắc trôi qua chàng lại thấy mình làm sai, khi đối mặt với Đường Uyển có hơi mất tự nhiên.
“Chỉ như vậy thôi sao?". Lý phu nhân nhìn con, ánh mắt của bà khiến Triệu Sĩ Trình thấy mình không giấu giếm được gì, giống như bà nhìn thấu tâm tư của Triệu Sĩ Trình, nhưng Lý phu nhân không hỏi tiếp, chỉ thản nhiên quay sang Đường Uyển. “Huệ Tiên rối rắm có nên đi hay không à?".
“Dạ, có một chút". Đường Uyển gật đầu, nàng đúng là hơi phân vân, không biết có nên đi hay không, có điều Triệu Sĩ Trình đã từ chối cũng không cần nàng rối rắm nữa.
“Vì sao rối rắm?". Lý phu nhân không cho là Đường Uyển vẫn chứa Lục Du trong lòng, bà cũng là phụ nữ, bà hiểu lòng phụ nữ.
“Thật ra con muốn đi, con muốn đi xem hai mẹ con bọn họ cúi mặt nhận sai trước người khác, muốn đi xem bọn họ bị người nhà họ Phùng chèn ép, tuy biết phải duy trì phong độ không thể góp vui khiến bọn họ càng xấu mặt, nhưng đứng bên vui sướng khi người gặp họa một chút cũng đã ghiền". Đường Uyển nói xong, hơi ngượng ngùng thè lưỡi. “Con biết con làm vậy thật là giậu đổ bìm leo, nhưng con không áp chế được ý định đó nha…".
Bộ dáng Đường Uyển thật đáng yêu, Lý phu nhân kìm không được bật cười, Triệu Sĩ Trình cũng cười ra tiếng, hỏi nàng. “Huệ Tiên do dự vì cảm thấy bản thân không đủ phúc hậu phải không?".
“Không phải". Đường Uyển lắc đầu không chút do dự, nàng thấy có gì thiếu phúc hậu đâu? Ngượng ngùng cũng chỉ vì có một số việc làm thì dễ mà nói ra hơi khó.
“Vậy vì sao?". Triệu Sĩ Trình không rõ, có thể nghe ra trong lời Đường Uyển nàng vốn không lo lắng gì đến Lục Du, vậy vì sao chần chờ?
“Mẹ đã nói hiện tại em phải cẩn thận đó thôi? Em lo ngày đó nhà họ Lục nhiều người chen lấn, lỡ đụng ngã hoặc va chạm phải bụng…". Đường Uyển liếc Triệu Sĩ Trình một cái, đây còn cần phải giải thích sao? Đương nhiên suy nghĩ vì thân thể chính mình rồi, hiện tại nàng rất quý giá, đành nhịn không đi xem náo nhiệt vậy.
Hóa ra nàng do dự vì thế, Triệu Sĩ Trình nhìn Đường Uyển cười toe toét, thật sự không biết nên nói gì nữa, hóa ra nàng không quan tâm nàng đi xem náo nhiệt sẽ ảnh hưởng đến tâm trạng Lục Du, chẳng qua ngại bản thân có thích hợp đi giúp vui hay không thôi.
“Nếu muốn thì con cứ đi đi". Đường Uyển không nhìn thấy ánh mắt của Triệu Sĩ Trình nhưng Lý phu nhân lại nhìn thấy rõ ràng, bà cười lắc đầu. “Náo nhiệt thế này hiếm lắm, con lại buồn ở nhà đã lâu, ra ngoài hóng gió giúp vui cũng tốt. Về phần con lo lắng… Có Đại lang và các nha hoàn ma ma đi theo một tấc không rời, đừng sợ vài người mắt mù va chạm con".
“Ưm… Vẫn là chờ chút đi mẹ". Đường Uyển nghĩ nghĩ lại cười. “Bà kia cũng nói, người nhà họ Phùng không mời con không được, nếu con mắc bận có thể hoãn lại chờ con. Cứ hoãn cái đã".
“Nha đầu này đầu toàn ý nghĩ xấu". Lý phu nhân bật cười, người nhà họ Lục đáp ứng điều kiện, hiển nhiên đã bị nhà họ Phùng ép đến không còn lựa chọn, bây giờ muốn nhất là chấm dứt chuyện này, Đường Uyển rõ là đang trả đũa, có điều… Lý phu nhân cười đồng ý, đã có cơ hội trả đũa – còn là cơ hội người ta dâng lên trước mũi, sao không xả giận?
“Chúng ta cứ ngồi chờ kẻ mặt dầy họ Lục kia tới cửa cầu tình đi". Triệu Sĩ Trình cười sảng khoái, chàng và Lý phu nhân nghĩ như nhau, bỗng nhiên có chút háo hức…
Tác giả :
Du Đăng