Cuộc Sống Mang Bầu Của Nam Y Tá

Chương 22

Sau khi Phương Trạch xuất viện, Vũ Thần cũng không cùng anh suốt ngày dính lấy nhau, suốt một tuần sau đó gặp nhau cũng không nhiều. Bởi vì sau khi Phương Trạch xuất viện vội vàng xử lý chuyện công ty, giải quyết cục diện rối rắm mà Phương Sĩ Vĩ gây ra, cho nên anh gần như cố gắng lắm mới gặp mặt Vũ Thần được một lần.

Vũ Thần đối với việc này không trách móc gì, ngược lại thì cậu cũng thông cảm cho Phương Trạch.

Hơn nữa vì muốn chăm sóc bệnh nhân mới, cho nên Vũ Thần cũng không quan tâm việc hẹn hò. Vương Linh kỳ thật rất coi trọng Vũ Thần, thể lực của thanh niên là một ưu thế thì không nói, nhưng cậu lại rất cẩn thận, vì thế cô liền sắp xếp cho Vũ Thần chăm sóc một phụ nữ sắp sinh.

Lại nói, Vũ Thần chăm sóc phụ nữ có thai kia, Trần Giai Lan là một thiên kim đại tiểu thư, được nuông chiều từ bé, mà xương cốt lại yếu, người nhà và chồng của cô đều lo lắng, sợ lúc sinh cô sẽ xảy ra vấn đề, nên lúc gần sinh mới để cô nhập viện.

Lần đầu Vũ Thần nhìn thấy Trần Giai Lan, chính là cái bụng tròn vo khiến người ta chú ý của cô, lại nhìn lần nữa, cũng thấy được quanh người cô bao trùm cảm giác tràn trề vui sướng của người lần đầu tiên làm mẹ. Trần Giai Lan đúng là tiểu thư khuê các ngậm thìa vàng, (Sky: được nuông chiều.) tuy rằng đang mang thai nhưng giơ tay nhấc chân đều rất tao nhã, bụng tuy to nhưng không ảnh hưởng tới mỹ quan, cách nói năng lại mang đậm phong thái của người trí thức. Điều này khiến cho Vũ Thần cảm thấy thoải mái khi ở cùng cô.

Vũ Thần quả thực là chăm sóc hai mẹ con Trần Hảo Lan rất tốt, mỗi lần kiểm tra cho cô đều không yên tâm, chỉ sợ chạm vào bụng của cô.

Chẳng qua là, Vũ Thần lại cùng Trương Hân chăm sóc Trần Giai Lan. Vương Linh dựa vào ý của Dịch An như trước, không sắp xếp cho Vũ Thần trực ca đêm, cho nên Trương Hân trên cơ bản là vẫn trực ca đêm. Điều này làm Vũ Thần có chút băn khoăn, cho nên cậu để nghị tổ trưởng đổi lại thành hai người thay phiên  nhau trực ca đêm, nhưng Vương Linh cũng không đồng ý. Cuối cùng việc phân công trực ca cũng không giải quyết được gì, Vũ Thần cũng cảm thấy thoải mái.

Thoải mái thì thoải mái, nhưng mà Vũ Thần cảm thấy trong thời gian này tinh thần và thể chất của cậu rất kém, thường xuyên cảm thấy mệt mỏi, lực chú ý không tập trung được, còn thật sự rất dễ dàng bị mệt rã rời. Cảm giác buồn nôn khó chịu càng ngày càng mạnh, món ăn dù ngon nhưng có mùi dầu mỡ thì cậu đều không cảm thấy được hương vị. Tuy rằng lần trước kiểm tra không có vấn đề gì lớn, nhưng trong lòng cậu vẫn có chút băn khoăn.

············

Vũ Nhung lấy được giấy báo trúng tuyển, mà quan trọng là đó chính là học viện y, cho nên để ăn mừng việc này Vũ Phong còn chuẩn bị một bữa tiệc khá lớn.

Bởi vì trúng tuyển vào một khoa khá là tốt, cho nên Vũ Nhung luôn tỏ vẻ đắc ý ở trong bữa cơm.

Vũ Thần tuy rằng nhìn không quen, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy vui mừng với Vũ Nhung, tuy thế ngoài mặt lại không chịu thua kém: “Em đừng có mà đắc ý vội, hiện tại học y cũng không dễ dàng đâu, chờ em có chút tài năng thì cũng là lúc hoa tàn ít bướm (Sky: già.), cẩn thận gả không ai lấy."

“Việc chị dâu còn không có tin tức, anh lại còn lo lắng cho em." Vũ Nhung cũng không nhún nhường, nói lại Vũ Thần.

Bây giờ thật ra đã có một người chị dâu sẵn đó rồi, nhưng mà bây giờ muốn Vũ Thần nói chuyện này với Vũ Phong và Vũ Nhung như thế nào được đây.

“Anh, anh nói cho em nghe một chút đi, anh cùng bệnh nhân kia bây giờ thế nào rồi. Anh ta sau khi xuất viện có quấn quýt lấy anh nữa không?" Vũ Nhung chính là muốn trêu đùa Vũ Thần, tùy tiện lại biết được tình hình.

Lời này vừa nói ra, Vũ Thần thiếu chút nữa bị mắc nghẹn, mà Vũ Phong nghe xong cũng thấy hoảng sợ.

Vũ Phong cả kinh nói: “Bệnh nhân gì? Quấn quýt lấy anh con?"

Vũ Thần thầm nghĩ thảm rồi. Trong khoảng thời gian này bị ba cậu bức cung đến muốn khóc, nhưng cậu giả bộ không biết, một chữ cũng chưa nói. Thật chế giễu, Vũ Nhung trực tiếp khai ra chuyện của cậu. Vốn đang gạt ba, lần này lại bị lòi đuôi cáo, Vũ Phong xác định sẽ bắt lấy cái đuôi này mà hỏi rõ ngọn ngành.

Vũ Nhung nở nụ cười, lại ý vị thâm trường liếc anh một cái.

Cười gian trá như vậy làm gì chứ? Đó là ánh mắt dùng để nhìn anh trai sao? Vũ Thần bị nhìn đến sởn gai ốc, lại sợ Vũ Nhung nói lộ ra, liền không dám hành động thiếu suy nghĩ, thật cẩn thận nói: “Không đầu không cuối, không biết em đang nói cái gì. Nhanh ăn cơm đi."

Thật trùng hợp, điện thoại Vũ Thần vang lên, mà lại chính là Phương Trạch gọi tới, nói là muốn đón Vũ Thần đi ăn cơm. Nhưng trong nhà đang chúc mừng Vũ Nhung, Vũ Thần đành phải từ chối. Phương Trạch liền không nghe theo, quyết không buông tha, nhất định Vũ Thần phải gọi một tiếng ‘chồng’ thì anh mới tha thứ cho cậu.

Vũ Thần đành phải cầm di động đi ra ban công, nhỏ giọng kêu một câu ‘chồng’ rồi mới cúp điện thoại.

Vũ Thần thở dài nhẹ nhõm một hơi, trở lại bàn ăn, nghĩ đến giọng nói làm nũng vừa rồi của Phương Trạch thì khóe miệng không tự chủ được mà giương lên, vẻ mặt rất ngọt ngào.

Nhìn ra bộ dáng mất hồn mất vía của Vũ Thần, Vũ Nhung liền nói thầm với Vũ Phong: “Ba, anh con đang yêu a!"

“Thật sao?" “Trẻ con đừng nói bừa!" Hai cha con Vũ Thần đồng thời kêu lên.

Vũ Nhung không nói hai lời, đoạt lấy điện thoại của Vũ Thần, không đợi Vũ Thần cướp lại thì cô đã mở ra nhật ký cuộc gọi, hét lớn: “Quả nhiên là bệnh nhân kia. Ha ha… Anh, em yêu anh chết mất…"

“Cái gì a, người bệnh thì làm sao, người bệnh bị bệnh thì gọi điện thoại cho anh cũng thực sự bình thường mà không được sao…" Vũ Thần biện giải, lập tức kêu lên.

“Chẳng lẽ thật sự đang yêu, rồi lén lút chạy tới ban công nói cái gì? Chuyện này còn đòi gạt ba cùng Nhung Nhung sao?" Vũ Phong lập tức phát hiện sau khi Vũ Thần nhận điện thoại có chút khác thường, trong lòng căng thẳng, nói không chính xác thì có kết quả, vội vàng lấy tôn uy của người làm cha ra hỏi.

“Cái kia… Người bệnh làm sao vậy, thật ngạc nhiên. Nhung Nhung, mau trả di động cho anh…" Vũ Thần duy trì bình tĩnh, liền lấy thân phận anh trai ép Vũ Nhung.

Vũ Nhung không xem uy hiếp của Vũ Thần ra gì, liền lui ra xa nói: “Không vội không vội, để em gọi lại cuộc gọi lúc nãy là biết ngay."

“Chần chừ gì nữa, còn không mau gọi?" “Cái gì? Không được phép gọi!" Hai cha con lại đồng thời kêu lên. “Đừng nóng vội…" Vũ Nhung mở nhật ký cuộc gọi, còn không biết tốt xấu mà mở loa ngoài.

Vũ Thần không lấy lại được di động thì cuộc gọi đã được kết nối.

Tiếng tút tút ngừng lại, chỉ nghe trong loa truyền đến một giọng nam trầm thấp. “Alo, y tá đại nhân, em nhớ anh sao?"

Nhớ cái rắm a! Này đúng là lửa cháy tới nơi! Vũ Thần khẽ nhìn vẻ mặt của ba, cảm thấy thực sự không bình thường, năng lực chịu đựng của ba tốt như vậy sao? Lại có thể bình tĩnh như vậy!

“A a a… Thật sự! Ha ha, anh với anh tôi là quan hệ như thế nào…" Vũ Nhung kích động suýt làm rơi điện thoại.

“Em tôi lấy di động đùa giỡn, TMD… Em tôi nói giỡn! Anh đừng nói lung tung a!" Vũ Thần cũng nóng nảy, hướng về phía di động rống to.

“…" Phương Trạch ở đầu dây bên kia trầm mặc một hồi. “Cô cảm thấy tôi và anh cô là quan hệ gì?"

Vũ Nhung do dự nhìn Vũ Phong, không nghĩ tới Vũ Phong lại gật đầu với cô, sau một hồi suy nghĩ, Vũ Nhung gần như là thét chói tai, khẳng định đáp lại: “Tuyệt đối là quan hệ người yêu!"

Trong điện thoại truyền đến tiếng cười sang sảng của Phương Trạch. “Em gái nhỏ à, cô đoán sai rồi a!"

Vũ Thần như nhận được đại xá, cuối cùng đúng là thở dài một hơi. May mắn tên Phương Trạch này thông mình, chưa có nói ra.

Nhưng mà Vũ Nhung làm sao có thể cứ như vậy buông tha cho anh trai, liền truy vấn tới cùng hỏi: “Không phải người yêu thì là quan hệ gì? Mới vừa rồi còn thân mật như vậy."

Vũ Nhung ngừng thở, sợ kết quả nghe được sẽ làm cô thất vọng.

“Đương nhiên là quan hệ y tá và bệnh nhân, nhưng anh của cô lại quản lý trái tim tôi thôi… Em gái nhỏ, còn có nghi vấn sao?"

Quản lý TMD anh a! Vừa mới rồi khen anh thông minh, đúng là trêu ngươi rồi! Hừ, nói như vậy thì có gì khác nhau chứ!… Vũ Thần nghe được câu trả lời của Phương Trạch thì chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm, thiếu chút nữa thì ngất xỉu.

“Thật vậy sao? Ha ha ha… Cảm ơn chị dâu, không có việc gì."

“Em gái à, cô sai rồi. Tôi không phải là chị dâu… Có thời gian tôi nhất định đến nhà chơi."

Vũ Nhung hưng phấn đáp lại vài tiếng mới gác máy.

Vũ Thần không kịp tức giận với Phương Trạch, chỉ muốn thu diện cục diện rối rắm trước mắt như thế nào. TMD, loạn thành một đống! Không để cho người ta sống yên ổn à!

Mà ba cậu lại bình tĩnh, làm cho Vũ Thần không khỏi chột dạ, nơm nớp lo sợ nói: “Tốt lắm, mọi người cũng biết, con cũng không còn gì để nói." Cho dù chính cậu không nói, hai người cũng không dễ dàng tha cho cậu, dù sao đều đã biết, Vũ Thần cũng lười già mồm cãi láo.

Vũ Thần nghĩ ba cậu sẽ tức giận đến đỏ mặt nhưng không nghĩ tới, Vũ Phong lại đột nhiên nói một câu: “Con cùng anh ta khi nào thì có kế hoạch đi Hà Lan đăng ký kết hôn?"

“Ba, ba thông suốt rồi! Con thực thấy vui thay anh! Anh…" Vũ Nhung lại ước gì anh trai nhanh nhanh được ‘gả’ ra bên ngoài.

Có lầm hay không vậy? Sao lại kết hôn chứ! Sao không phản đối mình a! Con trai, anh trai biến thành đồng tính luyến ái thì các người vui vẻ như vậy sao? Vũ Thần từ khi cùng Phương Trạch qua lại thì cảm giác có tội trong lòng ngày càng tăng, nhưng thật không ngờ sau khi người nhà biết chuyện lại bình tĩnh như vậy… Rõ ràng còn muốn nói đến chuyện kết hôn! TMD, cũng quá đột ngột đi?!

“Ba, vậy không thực tế lắm? Kết hôn ư?" Vũ Thần vẫn còn đang chịu đả kích, chưa phục hồi lại tinh thần.

“Nếu đã tới mức này thì kết hôn a. Ba nhưng là thực sự nhìn xa trông rộng thôi!" Chẳng lẽ còn phải chờ đứa bé sinh ra mới kết hôn sao? Vũ Phong tính toán trong lòng phải nói chuyện đứa bé với Vũ Thần như thế nào.

············

Trò đùa chấm dứt, một nhà ba người mỗi người mang tâm sự khác nhau trở về phòng ngủ.

Vũ Phong biết được kết quả, thật sự không chịu nổi, liền kéo Vũ Thần đang buồn ngủ vào phòng sách, ngoài mặt thì là cha con thổ lộ tâm sự, nhưng chính là nghĩ muốn rèn sắt khi còn nóng, đem chuyện đứa bé nói với Vũ Thần.

“Ba, muộn thế này còn muốn làm gì? Phải biết rằng điều con nói sẽ giống nhau thôi…" Vũ Thần bị quay vòng vòng, cảm thấy mệt rã rời, chỉ muốn đi ngủ cho xong.

“Chuyện rất quan trọng… Con cùng tên Phương Trạch kia có làm không?" Vũ Phong không e dè hỏi.

“Sao lại hỏi cái này? Chỉ làm có một lần…" Vũ Thần có chút đỏ mặt, nhưng vẫn thừa nhận. Muộn như thế này chính là muốn nói với mình chuyện này? Không muốn cùng mình tham khảo một chút bệnh AIDS sao? Vũ Thần hết cách với ba cậu.

“A, cái này đúng vậy… Hơn một tháng trước làm đúng không?" Vũ Phong như có điều gì suy nghĩ gật gật đầu, liền nói thầm một câu: “Thật sự chỉ làm một lần?"

“Ba, hỏi nhiều như vậy làm gì?"

“Con trai, nói cho con biết. Con nhất định phải chuẩn bị tâm lý thật tốt.."

“Cái gì?" Vũ Thần nghĩ thầm, chẳng lẽ ba đổi ý mình cùng Phương Trạch qua lại?

“Con trai, con có thai rồi." Vũ Phong biểu tình bình thản như nước, nói ra sự thật: “Con, mang thai."

“Ba, câu nói đùa này đúng là lạnh sống lứng, con là nam đó…" Ngay từ đầu đã khác thường, hơn nửa đêm còn nói những lời như vậy. Vũ Thần mệt rã rời ngáp một cái, cơ bản không muốn cùng Vũ Phong dông dài.

“Ba nói thật. Đây là phiếu xét nghiệm lần trước Dịch An mang con đi kiểm tra, con tự xem đi…"

Vũ Thần tập trung nhìn vào, trong lòng trầm xuống, TMD, nhân viên xét nghiệm bị hỏng não sao? Ông đây làm sao có thể mang thai? Nực cười quá đi!

 

.:End 22:.
Tác giả : Mễ Lỗ Đản
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại