Cuộc Sống Hạnh Phúc Sau Khi Trọng Sinh
Chương 16: Thư thông báo
"Đinh đang... Đinh đang..."
Thím Lý nghe được tiếng chuông cửa, nhanh lau khô tay ướt sũng đi mở cửa.
"Xin chào, tôi là người phát thư, xin hỏi Đỗ Nhược Đỗ tiểu thư ở nhà sao? Nơi này có thư quốc tế phát chuyển nhanh của cô ấy cần chính cô ấy ký nhận." Thím Lý vừa mở cửa ra, đã nhìn thấy một người trẻ tuổi mặc quần áo lao động đang đứng ở ngoài cửa.
"À được, xin chờ chút, tôi đi mời cô ấy ra." Thím Lý vội vàng vào nhà, đi lên thư phòng lầu hai, mở cửa phòng, không chút ngoài ý muốn thấy một cô gái ngồi ở phía sau bàn giấy, đang cầm cuốn sách thật dày vùi đầu đọc, tóc dài đen nhánh chỉ dùng một trâm cài tóc nhẹ nhàng mà vãn ở sau ót, vài sợi tóc nghịch ngợm trượt xuống, cả người có vẻ lười nhác mà nhu hòa.
Đỗ Nhược nghe thấy âm thanh có người vào cửa, đợi trong chốc lát cũng chưa lên tiếng, mới từ trong sách ngẩng đầu lên, chỉ thấy thím Lý lăng lăng nhìn mình không nói lời nào, hỏi, "Thím Lý có chuyện gì sao?" Người trong nhà cho tới bây giờ đều sẽ không vô cớ tới quấy rầy cô.
"Thiếu phu nhân, dưới lầu có phát chuyển nhanh của cô cần phải ký nhận." Thím Lý phục hồi tinh thần lại, nói rõ tình huống cho Đỗ Nhược, trong lòng âm thầm quái mình tại sao lại thất thần.
"Phát chuyển nhanh?" Chẳng lẽ là trường học bên kia gởi thư thông báo? Mắt Đỗ Nhược sáng rực lên vài phần, đem sách đặt lên bàn, liền đứng dậy xuống lầu.
Thím Lý thấy Đỗ Nhược đứng dậy, nhanh tiến lên vài bước đỡ một phen, bộ dáng bụng lớn phệ nệ này làm cho người ta nhìn liền run sợ trong lòng.
Đỗ Nhược nhìn thím Lý duỗi bàn tay ra, bất đắc dĩ cười cười, từ khi qua 5 tháng về sau, bụng của cô tựa như thổi khí cầu nhanh chóng lớn lên, làm cho người ta mỗi khi nhìn đến cũng không khỏi khẩn trương, lão nhân trong nhà càng đối đãi cô như đồ dễ bể, ngay khi rót ly nước đều cướp, nếu Đỗ Nhược không cam đoan vài lần là bản thân mình rất tốt, sớm đã bị bọn họ vây ở trên giường nuôi thai. Kỳ thực Đỗ Nhược nhìn qua thật vất vả mà thôi, trừ bỏ ngoài ý muốn tương đối ham ngủ cùng ăn nhiều, cô không có bất kỳ không khoẻ nào, bất quá vì chiếu cố thần kinh yếu ớt của mọi người, cô đành phải mặc cho bọn họ chiếu cố bản thân mình.
Vương Hải là một sinh viên, bởi vì đến từ thành phố nhỏ, tuy rằng thi vào được đại học số một số hai cả nước, nhưng mà sinh hoạt phí ở Thượng Kinh đối với anh mà nói vẫn còn rất cao, từ đầu năm thứ nhất đại học liền bắt đầu làm việc ngoài giờ, bởi vì làm việc cẩn thận tỉ mỉ, mới có thể được một lãnh đạo là đồng hương chiếu cố an bày đến tiểu khu này đưa thư. Vì vậy cho dù hôm nay chờ đợi thời gian tương đối dài, anh vẫn thật nghiêm chỉnh đứng chờ ở cửa, cũng không có hết nhìn đông tới nhìn tây. Rốt cục, anh nghe được âm thanh có người ra ngoài. Chỉ nghe được một người nói: "Không có chuyện gì, thím Lý."
Giọng nói lọt vào tai, trong lòng Vương Hải không khỏi khen ngợi, giọng nói này nghe qua thật là thoải mái. Anh nhìn về phía người tới, chỉ thấy dì kia đang đỡ một phụ nữ có thai chậm rãi đi tới, khóe miệng cô ấy cười yếu ớt, không biết có phải hay không là do mang thai, khí chất thanh nhã bao quanh người, làm cho ngũ quan nguyên bản diễm lệ đến cực điểm, nhu hòa không ít.
Trong đầu Vương Hải đột nhiên nhớ tới thời gian trước bạn cùng phòng chỉ cho mình xem hoa khôi khoa ngoại ngữ, nghe nói hoa khôi kia bộ dạng xinh đẹp, tính cách lại ôn nhu, làm người còn khiêm tốn, nếu không phải là bạn học của cô ngẫu nhiên biết được, lên đại học ba năm còn không biết điều kiện gia đình cô không sai, nhưng là, Vương Hải cảm thấy cô gái tên Kiều Tâm kia so sánh với người con gái trước mắt này, thật đúng là không bằng, cho nên phải làm cho đám gia hỏa kia nhìn xem cái gì gọi là nhân ngoại hữu nhân, đừng cả ngày đi theo phía sau hoa khôi kia xum xoe.
Thím Lý tiễn bước người đưa thư kia, quay đầu đã nhìn thấy Đỗ Nhược đang ngồi trên ghế sofa ở đại sảnh coi phát chuyển nhanh. Gấp gáp như vậy? Thím Lý liếc qua rồi đi làm chuyện của mình, làm bảo mẫu trọng yếu nhất là bổn phận, không phải bảo mẫu nào cũng may mắn giống như dì Lưu kia, thím Lý nhớ tới người kia thường xuyên đem thiếu phu nhân trở thành đứa bé làm lão nhân khẩn trương.
Mở phát chuyển nhanh ra, quả nhiên là thư thông báo trúng tuyển của trường học, trong lòng Đỗ Nhược không khỏi vui vẻ, cuối cùng không uổng công cô mất hơn hai tháng bận rộn chuẩn bị tư liệu xin nhập học, còn phải tra tìm tri thức trung y hiện tại, lấy tri thức này kết hợp kinh nghiệm trung y của mình nộp lên một luận văn y học, may mắn ngày đó nộp lên luận văn, bằng không, Đỗ Nhược nghĩ cô cũng không khả năng thoải mái như vậy, còn có thể thi vào được trường y có danh tiếng.
Đỗ Nhược yêu thương vỗ vỗ bụng bự của mình, "Bé cưng, mẹ hôm nay thật cao hứng nha!" Bé cưng giống như là cũng lây tâm tình vui vẻ của mẹ, nơi tay Đỗ Nhược đặt lên nhô ra một bé cưng, lại thêm 1 bé, thêm 1 bé, Đỗ Nhược kinh ngạc chau chau mày, cũng thật hiếm khi, ba bé đồng thời xuất động sao?
Tề Thâm thương thế lần đó tốt lên, sau khi xuất viện liền trở về quân giáo, bởi vì anh đã sắp tốt nghiệp, nên đều bị phái đi bộ đội đóng quân, hoặc là xuất hành một ít nhiệm vụ, trong mấy tháng, cũng có vài ngày nghỉ. Không biết có phải hay không là mang thai ba, nên đứa nhỏ phát dục khá trễ, hay là ba bé cưng trong bụng Đỗ Nhược tương đối lười, chỉ có chờ ba ba trở về mới cùng nhau biểu diễn. Đỗ Nhược mang thai 6 tháng, cũng không có nhúc nhích một chút. Đỗ Nhược nhớ tới khi đó trưởng bối trong nhà khẩn trương đều cảm thấy đau đầu. Cho đến một ngày Tề Thâm về nhà, ba bé cưng mới cùng ba ba - hồi lâu không thấy – hoạt động một lần, Tề Thâm vui vẻ tìm không ra bắc, vài lần được nghỉ tiếp theo, chỉ cần về đến nhà liền ghé trên bụng Đỗ Nhược, cùng bé cưng nói chuyện, làm ba bé cưng mới có thể "hưng phấn" đối với mẹ quyền đấm cước đá, huyên Đỗ Nhược không an tĩnh. Bình thường, các bé cưng đều thật thông cảm mẹ, chỉ có lúc Đỗ Nhược nói với các bé, mới có thể vươn chân nhỏ nha nha.
"Chuyện gì vui vẻ như vậy a?" Tề lão gia tử vừa vào cửa đã nhìn thấy cháu dâu ngồi ở trên ghế sofa cười đến rất vui vẻ, bình thường đứa nhỏ này đều ở thư phòng coi sách y thuật.
Đỗ Nhược nghe vậy, xoay người nhìn lại, nguyên lai là lão gia tử đi ra ngoài đã trở lại, vội đứng lên, "Ông nội."
"Đừng đừng đừng, không cần đứng lên." Tề lão gia tử nhanh ngăn Đỗ Nhược đứng dậy, "Nói nói, phát sinh chuyện gì?"
Đỗ Nhược cười đem thư thông báo đưa cho Tề lão gia tử, "Là thư thông báo trúng tuyển trường y bên Mỹ gởi tới."
"Đây chính là chuyện tốt a." Tề lão gia tử cẩn thận nhìn một chút, vui mừng vỗ vỗ đùi, "Nói thím Lý làm thêm đồ ăn, chúng ta nên chúc mừng một phen."
Đỗ Nhược biết lão nhân gia vui vẻ, cũng không ngăn cản, ở một bên vuốt ve chân trần hiện lên trên bụng, đứa nhỏ này nghịch ngợm nhất, hai bé cưng khác cũng đã rụt về lại, chỉ có bé là đem chân trần dán tại trên bụng mẹ.
Ông nội Tề hiển nhiên cũng nhìn thấy, "Ôi, chắt nội ngoan cũng biết sao?" Rất hứng thú nói.
"Vừa mới nói với ba bé, đều giật giật." Đỗ Nhược cười loan mắt.
"Ah..." Ông nội Tề nghe thế thật cao hứng, ông nghĩ một chút, hỏi Đỗ Nhược, "Dự tính ngày sinh là một tháng nữa đi?"
"Vâng" Đỗ Nhược gật đầu, "Bất quá có lẽ sớm hơn."
Ông nội Tề nghe vậy, thật kinh ngạc, "Vì sao a?"
"Ông nội, nhiều bào thai đều sẽ không đủ 10 tháng." Đỗ Nhược kiên nhẫn giải thích cho Tề lão gia tử."Con nghĩ, chắc là mấy ngày gần đây đi." Cô bắt mạch bản thân xong, bé cưng đều thật khỏe mạnh, hơn nữa 2 tuần nay tự bản thân đã cảm thấy trụy xuống*, hẳn là mấy ngày nữa sẽ sinh.
*trụy xuống: Theo kinh nghiệm của mình là cảm thấy con tụt xuống bụng dưới, thỉnh thoảng thấy hơi nhức nhức bụng, cảm thấy đầu của con đang ở ngay cửa mình. Tiếc là mình chưa biết cảm giác đau đẻ, tên nhóc nhà mình quá ngày dự sinh rùi mà thỉnh thoảng chơi trò báo động giả, không chịu ra, nên qua quá 9 ngày thì mình leo lên bàn mổ cho chắc ăn! ^^ Trước khi leo bàn mổ, ở ngoài 2 vợ chồng già còn lôi điện thoại chụp hình khá xì tin, haizzz… tuổi cộng lại cũng sắp 70 còn gì…!
"Như vậy a." Tề lão gia tử nghe vậy lập tức đứng lên, "Vậy ông phải vội vàng đem ba mẹ của con gọi về, nếu không, chỉ có ông một lão đầu tử ở nhà, nơi nào có thể chiếu cố được đây?"
Đỗ Nhược muốn kêu lão gia tử đã không còn kịp rồi, ông đã sớm cầm điện thoại lên gọi, Đỗ Nhược bất đắc dĩ sờ sờ cái mũi, cho nên mới không nói sớm cho bọn họ biết, nhưng ông nội quá khẩn trương, sớm liền đem ba mẹ chồng đang ở quân khu cùng Tề Thâm ở quân đội kêu trở về. Bất quá bây giờ coi như thời gian tương đối thỏa đáng, hẳn là bọn họ trở về liền không sai biệt lắm.
Bất quá hiển nhiên, Đỗ Nhược đánh giá thấp khẩn trương của Tề lão gia tử cùng chờ mong của mọi người đối với ba bé con, cha Tề mẹ Tề sau khi nhận được điện thoại của Tề lão gia tử liền bắt đầu gắt gao hoàn thành công tác trong tay cùng nhắc nhở nhân viên cấp dưới mọi chuyện, một ngày sau liền chạy về nhà Thượng Kinh.
"Ba, mẹ?" Đỗ Nhược kinh ngạc nhìn hai người đứng ở cửa, "Sao sớm trở lại như vậy?" Điều này cũng quá nhanh đi?
"Tại sao là con ra mở cửa a? Thím Lý đâu?" Mẹ Tề thấy Đỗ Nhược bụng lớn phệ nệ, nhanh đem cái túi trong tay giao cho chồng, tiến lên kéo con dâu, đây chính là bảo bối cục cưng của Tề gia bọn họ a.
"Thím Lý đang bận lắm! Con không sao, vận động nhiều ngày sau sinh có thể thuận lợi chút." Đỗ Nhược đã thành thói quen mọi người luôn khẩn trương hồi hộp rồi.
Mẹ Tề cũng đã sanh đứa nhỏ, đạo lí này sao không hiểu, nhưng nói là 1 chuyện, thực tế trước mặt, nên khẩn trương vẫn là khẩn trương, một phần cũng không ít.
Bị vợ quên ở một bên, cha Tề đành phải mang đồ trở về phòng, rồi cũng xuống lầu nghe một chút tình huống.
"Tiểu Nhược, nghe ông nội con nói, đứa nhỏ chính là mấy ngày nay sẽ sinh, là chuyện gì xảy ra?" Cha Tề ngồi xuống, liền nghe thấy vợ vây quanh ở trước mặt con dâu hỏi han ân cần, cũng mở miệng hỏi, "Bây giờ không phải là mới hơn 8 tháng sao?"
"Đây là chuyện bình thường, ba mẹ, thời gian mang thai nhiều bào thai đều sẽ ngắn hơn so với một đứa bé." Đỗ Nhược nghiêm túc nói rõ tình huống cho cha mẹ, "Hơn nữa, gần đây đứa nhỏ máy thai thường xuyên không ít, đây cũng là một dấu hiệu sắp sinh."
"Thật sự, thật sự?" Mẹ Tề không đợi Đỗ Nhược nói xong cũng kinh hỉ cười ra tiếng, "Nhìn một cái" Bà lôi kéo chồng ý bảo đối phương nhìn dưới tay của bà, "Nơi này gồ lên hai cái chân trần."
Cha Tề bị vợ cao hứng lôi kéo, có chút xấu hổ, lại đỡ không được quan tâm đến cháu nội, nhìn qua, quả nhiên ở trên bụng con dâu, hai cái chân nho nhỏ hơi hơi gồ lên, tức thì cảm thấy bị kích động. Nhưng ngại không tiện, cha Tề rất nhanh dời đi ánh mắt, trong lòng đối với cháu nội sắp sinh tràn đầy chờ mong.
Mẹ Tề lưu luyến không rời, vuốt cái bụng đã khôi phục trơn nhẵn, đối với con dâu ngược lại càng xem càng vừa lòng. Chỉ bất quá nghĩ đến con nhà mình, cô gái nhỏ như vậy, chỉ có một người mang thai ở nhà, cảm thấy là nhà mình thực xin lỗi con dâu.
Sau khi ăn xong, bà đem chồng kéo trở lại phòng, nói với chồng nhà mình, "Em mặc kệ cái gì kỷ luật của anh, cái gì quy củ, anh nhanh gọi điện thoại đến hỏi, nhìn xem Thâm Nhi có thể hay không trở về sớm một chút!"
Không như ngày xưa nghiêm túc tuân thủ quy tắc, cha Tề một ngụm đáp ứng, đem mẹ Tề chuẩn bị một sọt lời nói thuyết phục đều bị nghẹn lại, "Đều nói cách đại thân*, cháu nội còn không có ra đời đâu, anh - ông nội này đã liền đau." Mẹ Tề cười hề hề trêu chọc cha Tề.
*cách đại thân: Không biết có phải là ý “chỉ bế cháu, không bế con" không nữa, sẽ search sau nhé!
"Hừ..." Cha Tề hừ hừ, mặt lạnh vào phòng tắm, lưu lại mẹ Tề một người tại chỗ cười thoải mái.
Ở dưới sự thúc giục cha Tề cùng ông nội Tề, Tề Thâm cũng rất nhanh liền trở về nhà.
Đỗ Nhược đứng ở trước tủ quần áo, giúp Tề Thâm lấy quần áo thay. Cũng không biết Tề Thâm là từ chỗ nào lăn một vòng, toàn thân đều bụi bặm, vừa về đến đã bị Đỗ Nhược thúc giục đi phòng tắm rửa mặt.
Đột nhiên, một đôi tay từ phía sau ôm Đỗ Nhược, hai tay sờ sờ bụng của cô, Đỗ Nhược không khỏi chau chau mày, nhanh như vậy?
"Vợ ơi" Tề Thâm ở trong phòng tắm nhanh chóng tẩy sạch, đi ra đã nhìn thấy Đỗ Nhược đang đứng ở trước tủ quần áo không biết nghĩ cái gì, anh đi lên phía trước từ phía sau ôm lấy bảo bối của mình, vùi đầu ở trong mái tóc của cô, cảm thấy ôm bao nhiều đều ôm không đủ.
Đỗ Nhược vươn tay nắm giữ hai tay của anh, hơi hơi nghiêng đầu, bị người đàn ông ôm gáy, cắn một ngụm trên môi, sẳng giọng: "Sao tắm nhanh như vậy?" Khẳng định mệt mỏi, cũng không tắm tử tế.
"Em lại không theo giúp anh." Nói tới đây, Tề Thâm ai oán nhìn cô một cái, vừa về đến, không hôn cũng không ôm, liền đem người nhét vào phòng tắm.
Đỗ Nhược bất đắc dĩ xoay người, hôn lông mày của anh, ánh mắt, khuôn mặt, bất quá Tề Thâm như thế chưa đủ, lúc cô muốn thối lui, đè lại đầu Đỗ Nhược, ngậm chặt môi cô, môi mềm yếu, vừa ôn nhu lại có nhẫn nại, đến khi Đỗ Nhược đáp lại hôn nồng nhiệt, kịch liệt mà lại triền miên, cho đến khi hai người đều thở phì phò, Tề Thâm mới buông thiên hạ trong lòng ra, anh từng phát từng phát mổ môi Đỗ Nhược, trong không khí nơi nơi tràn ngập ôn nhu.
"Em không cần nhìn anh như vậy... Sẽ làm anh càng thêm muốn hôn em." Tề Thâm chống lại đôi mắt còn tồn tại dư vị của Đỗ Nhược, cười khổ mà nói, anh đem Đỗ Nhược đưa đến bên giường ngồi xuống, muốn nhìn kỹ vợ mình một chút.
Đỗ Nhược bị Tề Thâm nói, mới hồi phục tinh thần lại, chỉ thấy tóc anh còn ẩm, lập tức cầm lấy khăn, "Vẫn chưa lau khô tóc."
Tề Thâm hưởng thụ Đỗ Nhược nhắc nhở, tùy ý Đỗ Nhược lau tóc giúp anh. Anh vuốt bụng Đỗ Nhược, bé cưng, mẹ đau lòng ba ba! Các con lúc đi ra cũng thay ba ba đa tâm đau mẹ nha, phải ngoan ngoan. Sau khi cảm nhận được cái đạp của bé cưng, liền cười vui vẻ.
Thím Lý nghe được tiếng chuông cửa, nhanh lau khô tay ướt sũng đi mở cửa.
"Xin chào, tôi là người phát thư, xin hỏi Đỗ Nhược Đỗ tiểu thư ở nhà sao? Nơi này có thư quốc tế phát chuyển nhanh của cô ấy cần chính cô ấy ký nhận." Thím Lý vừa mở cửa ra, đã nhìn thấy một người trẻ tuổi mặc quần áo lao động đang đứng ở ngoài cửa.
"À được, xin chờ chút, tôi đi mời cô ấy ra." Thím Lý vội vàng vào nhà, đi lên thư phòng lầu hai, mở cửa phòng, không chút ngoài ý muốn thấy một cô gái ngồi ở phía sau bàn giấy, đang cầm cuốn sách thật dày vùi đầu đọc, tóc dài đen nhánh chỉ dùng một trâm cài tóc nhẹ nhàng mà vãn ở sau ót, vài sợi tóc nghịch ngợm trượt xuống, cả người có vẻ lười nhác mà nhu hòa.
Đỗ Nhược nghe thấy âm thanh có người vào cửa, đợi trong chốc lát cũng chưa lên tiếng, mới từ trong sách ngẩng đầu lên, chỉ thấy thím Lý lăng lăng nhìn mình không nói lời nào, hỏi, "Thím Lý có chuyện gì sao?" Người trong nhà cho tới bây giờ đều sẽ không vô cớ tới quấy rầy cô.
"Thiếu phu nhân, dưới lầu có phát chuyển nhanh của cô cần phải ký nhận." Thím Lý phục hồi tinh thần lại, nói rõ tình huống cho Đỗ Nhược, trong lòng âm thầm quái mình tại sao lại thất thần.
"Phát chuyển nhanh?" Chẳng lẽ là trường học bên kia gởi thư thông báo? Mắt Đỗ Nhược sáng rực lên vài phần, đem sách đặt lên bàn, liền đứng dậy xuống lầu.
Thím Lý thấy Đỗ Nhược đứng dậy, nhanh tiến lên vài bước đỡ một phen, bộ dáng bụng lớn phệ nệ này làm cho người ta nhìn liền run sợ trong lòng.
Đỗ Nhược nhìn thím Lý duỗi bàn tay ra, bất đắc dĩ cười cười, từ khi qua 5 tháng về sau, bụng của cô tựa như thổi khí cầu nhanh chóng lớn lên, làm cho người ta mỗi khi nhìn đến cũng không khỏi khẩn trương, lão nhân trong nhà càng đối đãi cô như đồ dễ bể, ngay khi rót ly nước đều cướp, nếu Đỗ Nhược không cam đoan vài lần là bản thân mình rất tốt, sớm đã bị bọn họ vây ở trên giường nuôi thai. Kỳ thực Đỗ Nhược nhìn qua thật vất vả mà thôi, trừ bỏ ngoài ý muốn tương đối ham ngủ cùng ăn nhiều, cô không có bất kỳ không khoẻ nào, bất quá vì chiếu cố thần kinh yếu ớt của mọi người, cô đành phải mặc cho bọn họ chiếu cố bản thân mình.
Vương Hải là một sinh viên, bởi vì đến từ thành phố nhỏ, tuy rằng thi vào được đại học số một số hai cả nước, nhưng mà sinh hoạt phí ở Thượng Kinh đối với anh mà nói vẫn còn rất cao, từ đầu năm thứ nhất đại học liền bắt đầu làm việc ngoài giờ, bởi vì làm việc cẩn thận tỉ mỉ, mới có thể được một lãnh đạo là đồng hương chiếu cố an bày đến tiểu khu này đưa thư. Vì vậy cho dù hôm nay chờ đợi thời gian tương đối dài, anh vẫn thật nghiêm chỉnh đứng chờ ở cửa, cũng không có hết nhìn đông tới nhìn tây. Rốt cục, anh nghe được âm thanh có người ra ngoài. Chỉ nghe được một người nói: "Không có chuyện gì, thím Lý."
Giọng nói lọt vào tai, trong lòng Vương Hải không khỏi khen ngợi, giọng nói này nghe qua thật là thoải mái. Anh nhìn về phía người tới, chỉ thấy dì kia đang đỡ một phụ nữ có thai chậm rãi đi tới, khóe miệng cô ấy cười yếu ớt, không biết có phải hay không là do mang thai, khí chất thanh nhã bao quanh người, làm cho ngũ quan nguyên bản diễm lệ đến cực điểm, nhu hòa không ít.
Trong đầu Vương Hải đột nhiên nhớ tới thời gian trước bạn cùng phòng chỉ cho mình xem hoa khôi khoa ngoại ngữ, nghe nói hoa khôi kia bộ dạng xinh đẹp, tính cách lại ôn nhu, làm người còn khiêm tốn, nếu không phải là bạn học của cô ngẫu nhiên biết được, lên đại học ba năm còn không biết điều kiện gia đình cô không sai, nhưng là, Vương Hải cảm thấy cô gái tên Kiều Tâm kia so sánh với người con gái trước mắt này, thật đúng là không bằng, cho nên phải làm cho đám gia hỏa kia nhìn xem cái gì gọi là nhân ngoại hữu nhân, đừng cả ngày đi theo phía sau hoa khôi kia xum xoe.
Thím Lý tiễn bước người đưa thư kia, quay đầu đã nhìn thấy Đỗ Nhược đang ngồi trên ghế sofa ở đại sảnh coi phát chuyển nhanh. Gấp gáp như vậy? Thím Lý liếc qua rồi đi làm chuyện của mình, làm bảo mẫu trọng yếu nhất là bổn phận, không phải bảo mẫu nào cũng may mắn giống như dì Lưu kia, thím Lý nhớ tới người kia thường xuyên đem thiếu phu nhân trở thành đứa bé làm lão nhân khẩn trương.
Mở phát chuyển nhanh ra, quả nhiên là thư thông báo trúng tuyển của trường học, trong lòng Đỗ Nhược không khỏi vui vẻ, cuối cùng không uổng công cô mất hơn hai tháng bận rộn chuẩn bị tư liệu xin nhập học, còn phải tra tìm tri thức trung y hiện tại, lấy tri thức này kết hợp kinh nghiệm trung y của mình nộp lên một luận văn y học, may mắn ngày đó nộp lên luận văn, bằng không, Đỗ Nhược nghĩ cô cũng không khả năng thoải mái như vậy, còn có thể thi vào được trường y có danh tiếng.
Đỗ Nhược yêu thương vỗ vỗ bụng bự của mình, "Bé cưng, mẹ hôm nay thật cao hứng nha!" Bé cưng giống như là cũng lây tâm tình vui vẻ của mẹ, nơi tay Đỗ Nhược đặt lên nhô ra một bé cưng, lại thêm 1 bé, thêm 1 bé, Đỗ Nhược kinh ngạc chau chau mày, cũng thật hiếm khi, ba bé đồng thời xuất động sao?
Tề Thâm thương thế lần đó tốt lên, sau khi xuất viện liền trở về quân giáo, bởi vì anh đã sắp tốt nghiệp, nên đều bị phái đi bộ đội đóng quân, hoặc là xuất hành một ít nhiệm vụ, trong mấy tháng, cũng có vài ngày nghỉ. Không biết có phải hay không là mang thai ba, nên đứa nhỏ phát dục khá trễ, hay là ba bé cưng trong bụng Đỗ Nhược tương đối lười, chỉ có chờ ba ba trở về mới cùng nhau biểu diễn. Đỗ Nhược mang thai 6 tháng, cũng không có nhúc nhích một chút. Đỗ Nhược nhớ tới khi đó trưởng bối trong nhà khẩn trương đều cảm thấy đau đầu. Cho đến một ngày Tề Thâm về nhà, ba bé cưng mới cùng ba ba - hồi lâu không thấy – hoạt động một lần, Tề Thâm vui vẻ tìm không ra bắc, vài lần được nghỉ tiếp theo, chỉ cần về đến nhà liền ghé trên bụng Đỗ Nhược, cùng bé cưng nói chuyện, làm ba bé cưng mới có thể "hưng phấn" đối với mẹ quyền đấm cước đá, huyên Đỗ Nhược không an tĩnh. Bình thường, các bé cưng đều thật thông cảm mẹ, chỉ có lúc Đỗ Nhược nói với các bé, mới có thể vươn chân nhỏ nha nha.
"Chuyện gì vui vẻ như vậy a?" Tề lão gia tử vừa vào cửa đã nhìn thấy cháu dâu ngồi ở trên ghế sofa cười đến rất vui vẻ, bình thường đứa nhỏ này đều ở thư phòng coi sách y thuật.
Đỗ Nhược nghe vậy, xoay người nhìn lại, nguyên lai là lão gia tử đi ra ngoài đã trở lại, vội đứng lên, "Ông nội."
"Đừng đừng đừng, không cần đứng lên." Tề lão gia tử nhanh ngăn Đỗ Nhược đứng dậy, "Nói nói, phát sinh chuyện gì?"
Đỗ Nhược cười đem thư thông báo đưa cho Tề lão gia tử, "Là thư thông báo trúng tuyển trường y bên Mỹ gởi tới."
"Đây chính là chuyện tốt a." Tề lão gia tử cẩn thận nhìn một chút, vui mừng vỗ vỗ đùi, "Nói thím Lý làm thêm đồ ăn, chúng ta nên chúc mừng một phen."
Đỗ Nhược biết lão nhân gia vui vẻ, cũng không ngăn cản, ở một bên vuốt ve chân trần hiện lên trên bụng, đứa nhỏ này nghịch ngợm nhất, hai bé cưng khác cũng đã rụt về lại, chỉ có bé là đem chân trần dán tại trên bụng mẹ.
Ông nội Tề hiển nhiên cũng nhìn thấy, "Ôi, chắt nội ngoan cũng biết sao?" Rất hứng thú nói.
"Vừa mới nói với ba bé, đều giật giật." Đỗ Nhược cười loan mắt.
"Ah..." Ông nội Tề nghe thế thật cao hứng, ông nghĩ một chút, hỏi Đỗ Nhược, "Dự tính ngày sinh là một tháng nữa đi?"
"Vâng" Đỗ Nhược gật đầu, "Bất quá có lẽ sớm hơn."
Ông nội Tề nghe vậy, thật kinh ngạc, "Vì sao a?"
"Ông nội, nhiều bào thai đều sẽ không đủ 10 tháng." Đỗ Nhược kiên nhẫn giải thích cho Tề lão gia tử."Con nghĩ, chắc là mấy ngày gần đây đi." Cô bắt mạch bản thân xong, bé cưng đều thật khỏe mạnh, hơn nữa 2 tuần nay tự bản thân đã cảm thấy trụy xuống*, hẳn là mấy ngày nữa sẽ sinh.
*trụy xuống: Theo kinh nghiệm của mình là cảm thấy con tụt xuống bụng dưới, thỉnh thoảng thấy hơi nhức nhức bụng, cảm thấy đầu của con đang ở ngay cửa mình. Tiếc là mình chưa biết cảm giác đau đẻ, tên nhóc nhà mình quá ngày dự sinh rùi mà thỉnh thoảng chơi trò báo động giả, không chịu ra, nên qua quá 9 ngày thì mình leo lên bàn mổ cho chắc ăn! ^^ Trước khi leo bàn mổ, ở ngoài 2 vợ chồng già còn lôi điện thoại chụp hình khá xì tin, haizzz… tuổi cộng lại cũng sắp 70 còn gì…!
"Như vậy a." Tề lão gia tử nghe vậy lập tức đứng lên, "Vậy ông phải vội vàng đem ba mẹ của con gọi về, nếu không, chỉ có ông một lão đầu tử ở nhà, nơi nào có thể chiếu cố được đây?"
Đỗ Nhược muốn kêu lão gia tử đã không còn kịp rồi, ông đã sớm cầm điện thoại lên gọi, Đỗ Nhược bất đắc dĩ sờ sờ cái mũi, cho nên mới không nói sớm cho bọn họ biết, nhưng ông nội quá khẩn trương, sớm liền đem ba mẹ chồng đang ở quân khu cùng Tề Thâm ở quân đội kêu trở về. Bất quá bây giờ coi như thời gian tương đối thỏa đáng, hẳn là bọn họ trở về liền không sai biệt lắm.
Bất quá hiển nhiên, Đỗ Nhược đánh giá thấp khẩn trương của Tề lão gia tử cùng chờ mong của mọi người đối với ba bé con, cha Tề mẹ Tề sau khi nhận được điện thoại của Tề lão gia tử liền bắt đầu gắt gao hoàn thành công tác trong tay cùng nhắc nhở nhân viên cấp dưới mọi chuyện, một ngày sau liền chạy về nhà Thượng Kinh.
"Ba, mẹ?" Đỗ Nhược kinh ngạc nhìn hai người đứng ở cửa, "Sao sớm trở lại như vậy?" Điều này cũng quá nhanh đi?
"Tại sao là con ra mở cửa a? Thím Lý đâu?" Mẹ Tề thấy Đỗ Nhược bụng lớn phệ nệ, nhanh đem cái túi trong tay giao cho chồng, tiến lên kéo con dâu, đây chính là bảo bối cục cưng của Tề gia bọn họ a.
"Thím Lý đang bận lắm! Con không sao, vận động nhiều ngày sau sinh có thể thuận lợi chút." Đỗ Nhược đã thành thói quen mọi người luôn khẩn trương hồi hộp rồi.
Mẹ Tề cũng đã sanh đứa nhỏ, đạo lí này sao không hiểu, nhưng nói là 1 chuyện, thực tế trước mặt, nên khẩn trương vẫn là khẩn trương, một phần cũng không ít.
Bị vợ quên ở một bên, cha Tề đành phải mang đồ trở về phòng, rồi cũng xuống lầu nghe một chút tình huống.
"Tiểu Nhược, nghe ông nội con nói, đứa nhỏ chính là mấy ngày nay sẽ sinh, là chuyện gì xảy ra?" Cha Tề ngồi xuống, liền nghe thấy vợ vây quanh ở trước mặt con dâu hỏi han ân cần, cũng mở miệng hỏi, "Bây giờ không phải là mới hơn 8 tháng sao?"
"Đây là chuyện bình thường, ba mẹ, thời gian mang thai nhiều bào thai đều sẽ ngắn hơn so với một đứa bé." Đỗ Nhược nghiêm túc nói rõ tình huống cho cha mẹ, "Hơn nữa, gần đây đứa nhỏ máy thai thường xuyên không ít, đây cũng là một dấu hiệu sắp sinh."
"Thật sự, thật sự?" Mẹ Tề không đợi Đỗ Nhược nói xong cũng kinh hỉ cười ra tiếng, "Nhìn một cái" Bà lôi kéo chồng ý bảo đối phương nhìn dưới tay của bà, "Nơi này gồ lên hai cái chân trần."
Cha Tề bị vợ cao hứng lôi kéo, có chút xấu hổ, lại đỡ không được quan tâm đến cháu nội, nhìn qua, quả nhiên ở trên bụng con dâu, hai cái chân nho nhỏ hơi hơi gồ lên, tức thì cảm thấy bị kích động. Nhưng ngại không tiện, cha Tề rất nhanh dời đi ánh mắt, trong lòng đối với cháu nội sắp sinh tràn đầy chờ mong.
Mẹ Tề lưu luyến không rời, vuốt cái bụng đã khôi phục trơn nhẵn, đối với con dâu ngược lại càng xem càng vừa lòng. Chỉ bất quá nghĩ đến con nhà mình, cô gái nhỏ như vậy, chỉ có một người mang thai ở nhà, cảm thấy là nhà mình thực xin lỗi con dâu.
Sau khi ăn xong, bà đem chồng kéo trở lại phòng, nói với chồng nhà mình, "Em mặc kệ cái gì kỷ luật của anh, cái gì quy củ, anh nhanh gọi điện thoại đến hỏi, nhìn xem Thâm Nhi có thể hay không trở về sớm một chút!"
Không như ngày xưa nghiêm túc tuân thủ quy tắc, cha Tề một ngụm đáp ứng, đem mẹ Tề chuẩn bị một sọt lời nói thuyết phục đều bị nghẹn lại, "Đều nói cách đại thân*, cháu nội còn không có ra đời đâu, anh - ông nội này đã liền đau." Mẹ Tề cười hề hề trêu chọc cha Tề.
*cách đại thân: Không biết có phải là ý “chỉ bế cháu, không bế con" không nữa, sẽ search sau nhé!
"Hừ..." Cha Tề hừ hừ, mặt lạnh vào phòng tắm, lưu lại mẹ Tề một người tại chỗ cười thoải mái.
Ở dưới sự thúc giục cha Tề cùng ông nội Tề, Tề Thâm cũng rất nhanh liền trở về nhà.
Đỗ Nhược đứng ở trước tủ quần áo, giúp Tề Thâm lấy quần áo thay. Cũng không biết Tề Thâm là từ chỗ nào lăn một vòng, toàn thân đều bụi bặm, vừa về đến đã bị Đỗ Nhược thúc giục đi phòng tắm rửa mặt.
Đột nhiên, một đôi tay từ phía sau ôm Đỗ Nhược, hai tay sờ sờ bụng của cô, Đỗ Nhược không khỏi chau chau mày, nhanh như vậy?
"Vợ ơi" Tề Thâm ở trong phòng tắm nhanh chóng tẩy sạch, đi ra đã nhìn thấy Đỗ Nhược đang đứng ở trước tủ quần áo không biết nghĩ cái gì, anh đi lên phía trước từ phía sau ôm lấy bảo bối của mình, vùi đầu ở trong mái tóc của cô, cảm thấy ôm bao nhiều đều ôm không đủ.
Đỗ Nhược vươn tay nắm giữ hai tay của anh, hơi hơi nghiêng đầu, bị người đàn ông ôm gáy, cắn một ngụm trên môi, sẳng giọng: "Sao tắm nhanh như vậy?" Khẳng định mệt mỏi, cũng không tắm tử tế.
"Em lại không theo giúp anh." Nói tới đây, Tề Thâm ai oán nhìn cô một cái, vừa về đến, không hôn cũng không ôm, liền đem người nhét vào phòng tắm.
Đỗ Nhược bất đắc dĩ xoay người, hôn lông mày của anh, ánh mắt, khuôn mặt, bất quá Tề Thâm như thế chưa đủ, lúc cô muốn thối lui, đè lại đầu Đỗ Nhược, ngậm chặt môi cô, môi mềm yếu, vừa ôn nhu lại có nhẫn nại, đến khi Đỗ Nhược đáp lại hôn nồng nhiệt, kịch liệt mà lại triền miên, cho đến khi hai người đều thở phì phò, Tề Thâm mới buông thiên hạ trong lòng ra, anh từng phát từng phát mổ môi Đỗ Nhược, trong không khí nơi nơi tràn ngập ôn nhu.
"Em không cần nhìn anh như vậy... Sẽ làm anh càng thêm muốn hôn em." Tề Thâm chống lại đôi mắt còn tồn tại dư vị của Đỗ Nhược, cười khổ mà nói, anh đem Đỗ Nhược đưa đến bên giường ngồi xuống, muốn nhìn kỹ vợ mình một chút.
Đỗ Nhược bị Tề Thâm nói, mới hồi phục tinh thần lại, chỉ thấy tóc anh còn ẩm, lập tức cầm lấy khăn, "Vẫn chưa lau khô tóc."
Tề Thâm hưởng thụ Đỗ Nhược nhắc nhở, tùy ý Đỗ Nhược lau tóc giúp anh. Anh vuốt bụng Đỗ Nhược, bé cưng, mẹ đau lòng ba ba! Các con lúc đi ra cũng thay ba ba đa tâm đau mẹ nha, phải ngoan ngoan. Sau khi cảm nhận được cái đạp của bé cưng, liền cười vui vẻ.
Tác giả :
Tiểu Cá Bạc