Cuộc Sống Hạnh Phúc Của Tiểu Nương Tử
Chương 26
Lúc này, trong mắt Phạm Trường An chỉ có hình ảnh của một mình Đỗ Thu Nương.
Mặt Đỗ Thu Nương ửng đỏ quyến rũ, môi cũng hơi sưng lên. Nàng thẹn với sự to gan của mình, nhưng…. tất cả cũng là vì hắn đang hành hạ nàng!
Đêm còn dài, ‘thịt’ đã ở trong miệng, vì vậy Phạm Trường An rất có kiên nhẫn chơi đùa với ‘miếng thịt thơm ngon’ này. Hắn cười xấu xa, cọ cọ thứ đó của hắn ở bên ngoài đóa hoa của Đỗ Thu Nương, hỏi “Nàng gọi ta là gì?"
“Phạm Trường An, Phạm Trường An!" Đỗ Thu Nương gọi liên tục hai tiếng. Nhưng Phạm Trường An vẫn không bằng lòng…. Phía dưới của hắn đã dừng lại, nhưng tay lại bắt đầu xoa nắn hai ‘ngọn núi’ của nàng.
“Tướng công……" Cuối cùng Đỗ Thu Nương cũng buông vũ khí đầu hàng.
Phạm Trường An nghe xong, cảm giác ngọt ngào như đang ăn mật, cười hớn hở, lập tức thúc một cái thật sâu, chôn toàn bộ vào trong thân thể Đỗ Thu Nương.
“A……" Đỗ Thu Nương hô nhỏ. Phạm Trường An nằm thấp xuống, nói nhỏ bên tai nàng, “Thu Nương, nàng có muốn ta không?"
Đỗ Thu Nương cắn môi dưới, hai mắt long lanh, một chút tỉnh táo còn sót lại nhắc nhở nàng: không được thua! Nàng cắn môi dưới, không chịu trả lời. Phạm Trường An cười tà, kề sát đầu vào, bắt đầu liếm từng vòng từng vòng lên vành tai, nơi mẫn cảm nhất trên người nàng, khiến nàng run rẩy cả người. Nhưng nàng vẫn kiên quyết không chịu mở miệng.
Phạm Trường An chậm rãi tăng nhanh tiết tấu, hai tay chuyển sang xoa nắn hai nụ anh đào trên ngực Đỗ Thu Nương. Giày vò như vậy làm sao nàng chịu nổi, cuối cùng phải bật ra tiếng rên rỉ. Nàng vừa tức vừa thẹn cắn vai hắn một cái rồi nói “Tướng công, ta muốn, ta muốn….."
Đỗ Thu Nương chịu thua khiến dục vọng chiếm giữ của Phạm Trường An hoàn toàn bị kích phát. Hắn nói một tiếng ‘Được!’ xong, lập tức tăng tốc.
Đỗ Thu Nương cảm thấy phía dưới vừa căng vừa tê dại, miệng không ngừng nức nở.
Qua hồi lâu, nàng đã mềm nhũn cả người. Một dòng nước ấm chảy ra từ nụ hoa, dường như đã không tiếng động tuyên bố nàng là người thua cuộc. Trái lại, vật kia của hắn vẫn chưa có dấu hiệu xìu đi. Xem như hắn toàn thắng!
“Thu Nương….."
Đỗ Thu Nương thấy hai mắt Phạm Trường An vẫn còn hừng hực, tuyệt đối là chưa được thỏa mãn. Vật trong người nàng thỉnh thoảng lại động một tí, nhắc nhở nàng hắn vẫn chưa ‘ăn no’….
Đỗ Thu Nương cắn môi, ấm ức nghĩ: từ trước đến nay chỉ có trâu cày mệt chết, chứ chưa nghe nói có mảnh đất bị trâu cày tới hư! Trâu rất khỏe, đất lại quá yếu sao được? Huống chi, làm một phụ nhân ‘đanh đá’ chân chính thì ngoài xuống được bếp, ra được đồng, còn phải khống chế được tướng công, trị được sắc lang…..
Nghĩ vậy, Đỗ Thu Nương chỉ nhắm mắt nghỉ ngơi trong chốc lát, lại bắt đầu nghênh hợp Phạm Trường An, học động tác vừa nãy của hắn, liếm vành tai. Ai nói chỉ có nữ nhân nhạy cảm, lỗ tai cũng là nơi nhạy cảm của Phạm Trường An….
Phạm Trường An thở gấp mấy tiếng, hít một hơi thật sâu, lại bắt đầu ra ra vào vào, hưởng thụ cảm giác tuyệt vời khi được chôn sâu trong người Đỗ Thu Nương…..
Đến cuối cùng, Phạm Trường An thấy Đỗ Thu Nương đã kiệt sức, mới đành tiếc nuối đi ra ngoài, nhưng vẫn rất thèm thuồng, lưu luyến không thôi.
Đỗ Thu Nương đá một cái lên đùi Phạm Trường An, mắng “Chàng còn dám vọt vào thì….. thì ta sẽ bãi công một tháng!" Nghe vậy Phạm Trường An mới chịu mặc đồ vào đi ra ngoài chuẩn bị nước nóng, rồi ẵm nàng thả xuống bồn tắm ngâm mình. Sắp xếp cho nàng xong, hắn cũng cởi y phục, bước vào theo.
Lần này hai người đúng là chỉ tắm rửa không thôi.
Đỗ Thu Nương cảnh giác cao độ mọi lúc, thỉnh thoảng bắt gặp ánh mắt u oán của Phạm Trường An cũng chỉ giả vờ như không thấy. Trên giường, tướng công nàng rất dữ dội, nhưng dưới giường lại luôn tỏ vẻ ngây ngô, nàng không thể để mình mắc bẫy được. Huống chi, năm còn dài tháng còn rộng, nếu bị hắn ăn sạch không còn tí xương cốt chỉ trong một đêm thì sau này nàng làm sao sống nổi?
Phạm Trường An thấy dáng vẻ cảnh giác của Đỗ Thu Nương, thầm buồn cười nhưng không nói gì, chỉ tập trung tắm rửa rồi lấy khăn khô lau cho nàng, xong tiện tay ôm nàng về giường lại, giúp nàng xoa bóp những chỗ đau nhức.
Đỗ Thu Nương không ngờ Phạm Trường An lại có tài xoa bóp giỏi như vậy, thoải mái tới mức nàng thấy nhẹ nhõm cả người hẳn, thầm nghĩ: Trường An ở bên cạnh Lâm đại phu từ nhỏ, ít nhất cũng phải biết được chút tài mọn chứ! Rất tốt, rất tốt……
Hôm sau, trời sáng bảnh mắt Đỗ Thu Nương mới tỉnh dậy. Nàng cả kinh, định bật dậy, bỗng nhớ ra Phạm lão phu nhân đã rời nhà đi Kiến Châu, không cần phải đi thỉnh an sớm như mọi ngày. d',iễ,n.đàn/lê,,q'uý,đôn Phạm Trường An thì vẫn đang ngủ say bên cạnh nàng. Chỉ hai tháng nữa hắn phải tham gia cuộc thi rồi, bình thường đều dậy sớm đọc sách, nay lại ngủ nướng theo nàng luôn, khiến nàng bỗng dưng có cảm giác tội lỗi đầy mình.
Đỗ Thu Nương bỗng nổi hứng muốn chọc Phạm Trường An. Nàng nắm lấy một lọn tóc của mình quét quét ngang mũi hắn. Hắn bị nhột, lầm bầm gì đó, quơ tay hất đi, nàng vội lui về sau, đợi hắn không có phản ứng lại đi chọc tiếp, đang lúc đến gần thì hắn đột nhiên vươn tay ra kéo nàng vào ngực, cười nói, “Nương tử, còn sức dữ ha?"
Giọng điệu kia rõ ràng có ý, chẳng lẽ nàng chưa đủ mệt, muốn một lần nữa?
Đỗ Thu Nương bỗng thấy run rẩy cả người, “Mặt trời lên tới ngọn sào rồi chàng còn chưa chịu thức dậy đọc sách, muốn làm kẻ lười biếng hả? Nếu tổ mẫu về thấy chàng như vậy, nhất định sẽ cầm roi quất chàng cho mà xem!"
“Vậy ta sẽ nói với tổ mẫu, ta vất vả quá độ mà sinh bệnh, nằm liệt giường không dậy nổi…."
Đây quả là uy hiếp, uy hiếp một cách trắng trợn!
Đỗ Thu Nương đỏ mặt, nghĩ hồi lâu vẫn không tìm được câu đối đáp, đành chấp nhận sự thật là nàng không đấu lại Phạm Trường An. Nàng véo hông tên vô lại này một cái, nói “Ta đi nấu cơm đây, nếu chàng còn không chịu dậy, ta sẽ lột sạch y phục của chàng ném hết ra sân!"
Đỗ Thu Nương đứng trước cửa phòng, ngước đầu nhìn bầu trời trong xanh trên cao, bỗng có xúc động muốn khóc: hình như nàng càng ngày càng không có cách quản thúc Phạm Trường An rồi, ‘tên ngốc’ này đã dần lộ rõ bản chất!
Phạm Trường An nhìn bóng Đỗ Thu Nương in trên cửa, lặng lẽ nở nụ cười. Hắn gối đầu lên tay phải, không ngừng miêu tả dáng nàng, cho đến khi nàng đi xa mới thôi.
Trước giờ ai cũng nói hắn là kẻ ngốc, thậm chí trước lúc hắn được năm tuổi, còn có người nói hắn bị ngu bẩm sinh.
Năm tuổi, hắn vẫn không nói chuyện, vì vậy mọi người, bao gồm cả phụ thân hắn đều đã cho rằng hắn là đồ bỏ đi. Chỉ có mẫu thân hắn vẫn một lòng tin tưởng và chờ đợi.
Lúc mẫu thân qua đời, hắn thốt lên câu nói đầu tiên trong đời: nương, nương đừng đi. Nhưng đã quá chậm. Từ đó, hắn không mở miệng lần thứ hai nữa.
Rồi tổ mẫu dẫn hắn đến thôn An Bình. Ở nơi thôn dã này, hắn cũng không mở miệng nói chuyện cho đến khi gặp được Đỗ Thu Nương. Tiểu nha đầu kia cứ liên tục lải nhải bên tai hắn, nghe chẳng khác gì tiếng ong vo ve vo ve.
Lúc nào hắn mở miệng lần thứ hai hắn cũng không nhớ rõ, chỉ biết lúc ấy hắn rất ghét tiểu nha đầu Đỗ Thu Nương, vì vậy câu nói đầu tiên sau khi mở miệng là: tránh ra. Nghe vậy nàng không những không giận mà còn hớn hở ra mặt, tiếp tục trêu chọc hắn.
Ngày đó hắn về nhà, kéo tay tổ mẫu, câu đầu tiên nói với tổ mẫu là: chúng ta chuyển tới chỗ khác ở đi. Lúc ấy tổ mẫu hắn mừng như điên, chắp tay trước ngực rối rít cảm tạ thần linh bốn phương tám hướng, rồi ôm hắn khóc như mưa. Hắn vẫn nhớ rất rõ hình ảnh lúc đó.
Sau, hắn vẫn ở lại nơi này thiệt nhiều năm, trở thành ‘Phạm ngốc tử’, còn tiểu nha đầu Đỗ Thu Nương, thì thành thiếu nữ Đỗ Thu Nương, nhưng vẫn luôn ‘vo ve’ không ngừng, một khi chọc được hắn sẽ cười ha ha vô cùng đắc ý.
Phạm Trường An thoải mái tựa vào giường, thầm nghĩ: chỉ cần Thu Nương vui vẻ, kêu hắn làm gì hắn đều đồng ý. Thu Nương muốn hắn thi đậu, vậy hắn sẽ cố gắng hết sức để thành Cử nhân.
“Trường An, ta muốn mua đất!" Hai ngườ đang ăn bữa sáng, đột nhiên Đỗ Thu Nương nói.
“Sao tự dưng lại muốn mua đất?" Phạm Trường An ngừng đũa hỏi.
“Ta muốn làm một bà địa chủ!" Đỗ Thu Nương nghiêm túc nói, “Trong tay chúng ta có hơn một trăm lượng bạc, nếu để không như vậy thì mãi vẫn là bạc chết, không bằng mua đất, rồi cho người ta thuê, riêng tiền đó không đã đủ sống rồi. Ta lại làm chút đồ thủ công, từ từ tích cóp từng tí một, có thể một ngày nào đó chúng ta sẽ là cái nhà giàu có nhất thôn An Bình này!"
“Được!" Phạm Trường An sờ đầu Đỗ Thu Nương, cười híp mắt, thầm nghĩ: nguyện vọng của Thu Nương quả là nhỏ bé, đáng yêu.
Giàu có nhất thôn An Bình? Nghe có vẻ không tệ!
Ngày trước hắn ở với tổ mẫu, chỉ an phận sống trong cái vòng nhỏ hẹp của mình cho qua ngày, giờ có thê tử, tất nhiên phải tính toán kỹ càng cho tương lai mới được.
“Nàng đừng làm đồ thủ công nữa, hại mắt lắm. Chúng ta bán hết số Nhân sâm còn lại đi, mua nhiều đất một chút, rồi thuê người ta làm. Kiến Châu là nơi tập trung hương liệu và dược liệu lớn của cả nước, ta sẽ đi kiếm một ít cỏ thơm và dược liệu về trồng, chờ năm sau thu hoạch là có thể đưa tới Kiến Châu bán. Nàng cũng đừng lo không hai ta không biết gì về chúng không làm được, chỉ cần tìm trong thôn hai ba người thành thật đáng tin giúp quản lý coi sóc là được!"
“Vậy chẳng phải là ta không có gì để làm hết?" Đỗ Thu Nương trừng mắt nói.
“Ta cưới nàng về là để cho nàng hưởng phúc, chứ không phải để nàng làm việc kiếm tiền." Phạm Trường An cười híp mắt nói.
Chỉ một câu này đã khiến Đỗ Thu Nương cảm thấy ấm áp cả người. Nàng hớn hở phất tay nói, “Được rồi! Chàng đừng để tâm tới mấy chuyện vụn vặt này nữa, lo chuẩn bị cho cuộc thi đi! Việc mua đất, trồng cây, kiếm người, cứ để ta lo! Ở nhà hoài riết cũng chán, có chuyện để làm ta lại thấy thích hơn!"
“Được." Phạm Trường An lập tức đáp.
Lúc này trong đầu Đỗ Thu Nương chỉ có một ý nghĩ duy nhất: nàng sắp phát tài rồi!
Mấy ngày qua, Tô Thiên Lạc vẫn cứ lảng vảng trước cửa nhà họ Trương, mắng suốt từ sáng sớm tới tối mịt, cơ hồ đã lôi hết mười tám đời tổ tông nhà họ Trương ra mắng qua một lượt, nhưng lời mắng vẫn không hề lặp lại một câu nào. Nghe nói mẫu thân Trương Nguyên Bảo có mấy lần không nhịn nổi, lao ra đánh nhau với Tô Thiên Lạc, nhưng đều bị Trương Nguyên Bảo kéo về. diễ','n.đàn.lê',,q'uý/đôn Có một lần, trong lúc giằng co hỗn loạn, Tô Thiên Lạc vô tình túm trúng Trương Nguyên Bảo, cào cấu đầy mặt hắn, thậm chí có vết còn rướm máu.
Lần đó, Đỗ Thu Nương trùng hợp đi ngang qua, thấy cảnh tượng ‘náo nhiệt’ kia đã suýt vỗ tay hoan hô. Túm tốt lắm! Tốt nhất là cào cho hắn nát mặt, sống không bằng chết luôn đi!
Bí ẩn tại sao đời trước phụ thân Trương Nguyên Bảo lại gấp gáp bán hết gia sản lấy bạc rời đi thôn An Bình rốt cuộc đã có lời giải: đời trước là sợ Tô Thiên Lạc vạch trần tội thông dâm, đời này là bị bắt gian ngay tại trận, không muốn chạy cũng phải chạy, nếu không, cứ ầm ĩ như vậy, Trương Nguyên Bảo cũng không còn mặt mũi làm người nữa.
Đỗ Thu Nương còn nghe Đỗ Nhược Lan nói, phụ thân Trương Nguyên Bảo đang rao tin khắp nơi xem có ai muốn mua đất đai nhà lão không, tuy người ta thường nói nhà tổ không thể bán, nhưng nhà họ Trương quả thật không thể tiếp tục ở lại thôn An Bình nữa rồi.
Đỗ Thu Nương vừa nghĩ tới mười mẫu toàn là đất tốt của nhà họ Trương, và cả ngôi nhà vừa to vừa rộng nhờ phụ thân Trương Nguyên Bảo bỗng nhiên kiếm được một số bạc lớn mà xây lên thì đã liếm môi thèm thuồng.
Có cách nào bắt lão phải bán vãi không?
Hai mắt Đỗ Thu Nương đột nhiên sáng rực lên, chậm rãi dời tầm mắt về phía Phạm Trường An lúc này vẫn còn đang không biết gì: Trường An nhà nàng đầy một bụng ‘nước đục’, chắc chắn là sẽ có cách rồi!
Mặt Đỗ Thu Nương ửng đỏ quyến rũ, môi cũng hơi sưng lên. Nàng thẹn với sự to gan của mình, nhưng…. tất cả cũng là vì hắn đang hành hạ nàng!
Đêm còn dài, ‘thịt’ đã ở trong miệng, vì vậy Phạm Trường An rất có kiên nhẫn chơi đùa với ‘miếng thịt thơm ngon’ này. Hắn cười xấu xa, cọ cọ thứ đó của hắn ở bên ngoài đóa hoa của Đỗ Thu Nương, hỏi “Nàng gọi ta là gì?"
“Phạm Trường An, Phạm Trường An!" Đỗ Thu Nương gọi liên tục hai tiếng. Nhưng Phạm Trường An vẫn không bằng lòng…. Phía dưới của hắn đã dừng lại, nhưng tay lại bắt đầu xoa nắn hai ‘ngọn núi’ của nàng.
“Tướng công……" Cuối cùng Đỗ Thu Nương cũng buông vũ khí đầu hàng.
Phạm Trường An nghe xong, cảm giác ngọt ngào như đang ăn mật, cười hớn hở, lập tức thúc một cái thật sâu, chôn toàn bộ vào trong thân thể Đỗ Thu Nương.
“A……" Đỗ Thu Nương hô nhỏ. Phạm Trường An nằm thấp xuống, nói nhỏ bên tai nàng, “Thu Nương, nàng có muốn ta không?"
Đỗ Thu Nương cắn môi dưới, hai mắt long lanh, một chút tỉnh táo còn sót lại nhắc nhở nàng: không được thua! Nàng cắn môi dưới, không chịu trả lời. Phạm Trường An cười tà, kề sát đầu vào, bắt đầu liếm từng vòng từng vòng lên vành tai, nơi mẫn cảm nhất trên người nàng, khiến nàng run rẩy cả người. Nhưng nàng vẫn kiên quyết không chịu mở miệng.
Phạm Trường An chậm rãi tăng nhanh tiết tấu, hai tay chuyển sang xoa nắn hai nụ anh đào trên ngực Đỗ Thu Nương. Giày vò như vậy làm sao nàng chịu nổi, cuối cùng phải bật ra tiếng rên rỉ. Nàng vừa tức vừa thẹn cắn vai hắn một cái rồi nói “Tướng công, ta muốn, ta muốn….."
Đỗ Thu Nương chịu thua khiến dục vọng chiếm giữ của Phạm Trường An hoàn toàn bị kích phát. Hắn nói một tiếng ‘Được!’ xong, lập tức tăng tốc.
Đỗ Thu Nương cảm thấy phía dưới vừa căng vừa tê dại, miệng không ngừng nức nở.
Qua hồi lâu, nàng đã mềm nhũn cả người. Một dòng nước ấm chảy ra từ nụ hoa, dường như đã không tiếng động tuyên bố nàng là người thua cuộc. Trái lại, vật kia của hắn vẫn chưa có dấu hiệu xìu đi. Xem như hắn toàn thắng!
“Thu Nương….."
Đỗ Thu Nương thấy hai mắt Phạm Trường An vẫn còn hừng hực, tuyệt đối là chưa được thỏa mãn. Vật trong người nàng thỉnh thoảng lại động một tí, nhắc nhở nàng hắn vẫn chưa ‘ăn no’….
Đỗ Thu Nương cắn môi, ấm ức nghĩ: từ trước đến nay chỉ có trâu cày mệt chết, chứ chưa nghe nói có mảnh đất bị trâu cày tới hư! Trâu rất khỏe, đất lại quá yếu sao được? Huống chi, làm một phụ nhân ‘đanh đá’ chân chính thì ngoài xuống được bếp, ra được đồng, còn phải khống chế được tướng công, trị được sắc lang…..
Nghĩ vậy, Đỗ Thu Nương chỉ nhắm mắt nghỉ ngơi trong chốc lát, lại bắt đầu nghênh hợp Phạm Trường An, học động tác vừa nãy của hắn, liếm vành tai. Ai nói chỉ có nữ nhân nhạy cảm, lỗ tai cũng là nơi nhạy cảm của Phạm Trường An….
Phạm Trường An thở gấp mấy tiếng, hít một hơi thật sâu, lại bắt đầu ra ra vào vào, hưởng thụ cảm giác tuyệt vời khi được chôn sâu trong người Đỗ Thu Nương…..
Đến cuối cùng, Phạm Trường An thấy Đỗ Thu Nương đã kiệt sức, mới đành tiếc nuối đi ra ngoài, nhưng vẫn rất thèm thuồng, lưu luyến không thôi.
Đỗ Thu Nương đá một cái lên đùi Phạm Trường An, mắng “Chàng còn dám vọt vào thì….. thì ta sẽ bãi công một tháng!" Nghe vậy Phạm Trường An mới chịu mặc đồ vào đi ra ngoài chuẩn bị nước nóng, rồi ẵm nàng thả xuống bồn tắm ngâm mình. Sắp xếp cho nàng xong, hắn cũng cởi y phục, bước vào theo.
Lần này hai người đúng là chỉ tắm rửa không thôi.
Đỗ Thu Nương cảnh giác cao độ mọi lúc, thỉnh thoảng bắt gặp ánh mắt u oán của Phạm Trường An cũng chỉ giả vờ như không thấy. Trên giường, tướng công nàng rất dữ dội, nhưng dưới giường lại luôn tỏ vẻ ngây ngô, nàng không thể để mình mắc bẫy được. Huống chi, năm còn dài tháng còn rộng, nếu bị hắn ăn sạch không còn tí xương cốt chỉ trong một đêm thì sau này nàng làm sao sống nổi?
Phạm Trường An thấy dáng vẻ cảnh giác của Đỗ Thu Nương, thầm buồn cười nhưng không nói gì, chỉ tập trung tắm rửa rồi lấy khăn khô lau cho nàng, xong tiện tay ôm nàng về giường lại, giúp nàng xoa bóp những chỗ đau nhức.
Đỗ Thu Nương không ngờ Phạm Trường An lại có tài xoa bóp giỏi như vậy, thoải mái tới mức nàng thấy nhẹ nhõm cả người hẳn, thầm nghĩ: Trường An ở bên cạnh Lâm đại phu từ nhỏ, ít nhất cũng phải biết được chút tài mọn chứ! Rất tốt, rất tốt……
Hôm sau, trời sáng bảnh mắt Đỗ Thu Nương mới tỉnh dậy. Nàng cả kinh, định bật dậy, bỗng nhớ ra Phạm lão phu nhân đã rời nhà đi Kiến Châu, không cần phải đi thỉnh an sớm như mọi ngày. d',iễ,n.đàn/lê,,q'uý,đôn Phạm Trường An thì vẫn đang ngủ say bên cạnh nàng. Chỉ hai tháng nữa hắn phải tham gia cuộc thi rồi, bình thường đều dậy sớm đọc sách, nay lại ngủ nướng theo nàng luôn, khiến nàng bỗng dưng có cảm giác tội lỗi đầy mình.
Đỗ Thu Nương bỗng nổi hứng muốn chọc Phạm Trường An. Nàng nắm lấy một lọn tóc của mình quét quét ngang mũi hắn. Hắn bị nhột, lầm bầm gì đó, quơ tay hất đi, nàng vội lui về sau, đợi hắn không có phản ứng lại đi chọc tiếp, đang lúc đến gần thì hắn đột nhiên vươn tay ra kéo nàng vào ngực, cười nói, “Nương tử, còn sức dữ ha?"
Giọng điệu kia rõ ràng có ý, chẳng lẽ nàng chưa đủ mệt, muốn một lần nữa?
Đỗ Thu Nương bỗng thấy run rẩy cả người, “Mặt trời lên tới ngọn sào rồi chàng còn chưa chịu thức dậy đọc sách, muốn làm kẻ lười biếng hả? Nếu tổ mẫu về thấy chàng như vậy, nhất định sẽ cầm roi quất chàng cho mà xem!"
“Vậy ta sẽ nói với tổ mẫu, ta vất vả quá độ mà sinh bệnh, nằm liệt giường không dậy nổi…."
Đây quả là uy hiếp, uy hiếp một cách trắng trợn!
Đỗ Thu Nương đỏ mặt, nghĩ hồi lâu vẫn không tìm được câu đối đáp, đành chấp nhận sự thật là nàng không đấu lại Phạm Trường An. Nàng véo hông tên vô lại này một cái, nói “Ta đi nấu cơm đây, nếu chàng còn không chịu dậy, ta sẽ lột sạch y phục của chàng ném hết ra sân!"
Đỗ Thu Nương đứng trước cửa phòng, ngước đầu nhìn bầu trời trong xanh trên cao, bỗng có xúc động muốn khóc: hình như nàng càng ngày càng không có cách quản thúc Phạm Trường An rồi, ‘tên ngốc’ này đã dần lộ rõ bản chất!
Phạm Trường An nhìn bóng Đỗ Thu Nương in trên cửa, lặng lẽ nở nụ cười. Hắn gối đầu lên tay phải, không ngừng miêu tả dáng nàng, cho đến khi nàng đi xa mới thôi.
Trước giờ ai cũng nói hắn là kẻ ngốc, thậm chí trước lúc hắn được năm tuổi, còn có người nói hắn bị ngu bẩm sinh.
Năm tuổi, hắn vẫn không nói chuyện, vì vậy mọi người, bao gồm cả phụ thân hắn đều đã cho rằng hắn là đồ bỏ đi. Chỉ có mẫu thân hắn vẫn một lòng tin tưởng và chờ đợi.
Lúc mẫu thân qua đời, hắn thốt lên câu nói đầu tiên trong đời: nương, nương đừng đi. Nhưng đã quá chậm. Từ đó, hắn không mở miệng lần thứ hai nữa.
Rồi tổ mẫu dẫn hắn đến thôn An Bình. Ở nơi thôn dã này, hắn cũng không mở miệng nói chuyện cho đến khi gặp được Đỗ Thu Nương. Tiểu nha đầu kia cứ liên tục lải nhải bên tai hắn, nghe chẳng khác gì tiếng ong vo ve vo ve.
Lúc nào hắn mở miệng lần thứ hai hắn cũng không nhớ rõ, chỉ biết lúc ấy hắn rất ghét tiểu nha đầu Đỗ Thu Nương, vì vậy câu nói đầu tiên sau khi mở miệng là: tránh ra. Nghe vậy nàng không những không giận mà còn hớn hở ra mặt, tiếp tục trêu chọc hắn.
Ngày đó hắn về nhà, kéo tay tổ mẫu, câu đầu tiên nói với tổ mẫu là: chúng ta chuyển tới chỗ khác ở đi. Lúc ấy tổ mẫu hắn mừng như điên, chắp tay trước ngực rối rít cảm tạ thần linh bốn phương tám hướng, rồi ôm hắn khóc như mưa. Hắn vẫn nhớ rất rõ hình ảnh lúc đó.
Sau, hắn vẫn ở lại nơi này thiệt nhiều năm, trở thành ‘Phạm ngốc tử’, còn tiểu nha đầu Đỗ Thu Nương, thì thành thiếu nữ Đỗ Thu Nương, nhưng vẫn luôn ‘vo ve’ không ngừng, một khi chọc được hắn sẽ cười ha ha vô cùng đắc ý.
Phạm Trường An thoải mái tựa vào giường, thầm nghĩ: chỉ cần Thu Nương vui vẻ, kêu hắn làm gì hắn đều đồng ý. Thu Nương muốn hắn thi đậu, vậy hắn sẽ cố gắng hết sức để thành Cử nhân.
“Trường An, ta muốn mua đất!" Hai ngườ đang ăn bữa sáng, đột nhiên Đỗ Thu Nương nói.
“Sao tự dưng lại muốn mua đất?" Phạm Trường An ngừng đũa hỏi.
“Ta muốn làm một bà địa chủ!" Đỗ Thu Nương nghiêm túc nói, “Trong tay chúng ta có hơn một trăm lượng bạc, nếu để không như vậy thì mãi vẫn là bạc chết, không bằng mua đất, rồi cho người ta thuê, riêng tiền đó không đã đủ sống rồi. Ta lại làm chút đồ thủ công, từ từ tích cóp từng tí một, có thể một ngày nào đó chúng ta sẽ là cái nhà giàu có nhất thôn An Bình này!"
“Được!" Phạm Trường An sờ đầu Đỗ Thu Nương, cười híp mắt, thầm nghĩ: nguyện vọng của Thu Nương quả là nhỏ bé, đáng yêu.
Giàu có nhất thôn An Bình? Nghe có vẻ không tệ!
Ngày trước hắn ở với tổ mẫu, chỉ an phận sống trong cái vòng nhỏ hẹp của mình cho qua ngày, giờ có thê tử, tất nhiên phải tính toán kỹ càng cho tương lai mới được.
“Nàng đừng làm đồ thủ công nữa, hại mắt lắm. Chúng ta bán hết số Nhân sâm còn lại đi, mua nhiều đất một chút, rồi thuê người ta làm. Kiến Châu là nơi tập trung hương liệu và dược liệu lớn của cả nước, ta sẽ đi kiếm một ít cỏ thơm và dược liệu về trồng, chờ năm sau thu hoạch là có thể đưa tới Kiến Châu bán. Nàng cũng đừng lo không hai ta không biết gì về chúng không làm được, chỉ cần tìm trong thôn hai ba người thành thật đáng tin giúp quản lý coi sóc là được!"
“Vậy chẳng phải là ta không có gì để làm hết?" Đỗ Thu Nương trừng mắt nói.
“Ta cưới nàng về là để cho nàng hưởng phúc, chứ không phải để nàng làm việc kiếm tiền." Phạm Trường An cười híp mắt nói.
Chỉ một câu này đã khiến Đỗ Thu Nương cảm thấy ấm áp cả người. Nàng hớn hở phất tay nói, “Được rồi! Chàng đừng để tâm tới mấy chuyện vụn vặt này nữa, lo chuẩn bị cho cuộc thi đi! Việc mua đất, trồng cây, kiếm người, cứ để ta lo! Ở nhà hoài riết cũng chán, có chuyện để làm ta lại thấy thích hơn!"
“Được." Phạm Trường An lập tức đáp.
Lúc này trong đầu Đỗ Thu Nương chỉ có một ý nghĩ duy nhất: nàng sắp phát tài rồi!
Mấy ngày qua, Tô Thiên Lạc vẫn cứ lảng vảng trước cửa nhà họ Trương, mắng suốt từ sáng sớm tới tối mịt, cơ hồ đã lôi hết mười tám đời tổ tông nhà họ Trương ra mắng qua một lượt, nhưng lời mắng vẫn không hề lặp lại một câu nào. Nghe nói mẫu thân Trương Nguyên Bảo có mấy lần không nhịn nổi, lao ra đánh nhau với Tô Thiên Lạc, nhưng đều bị Trương Nguyên Bảo kéo về. diễ','n.đàn.lê',,q'uý/đôn Có một lần, trong lúc giằng co hỗn loạn, Tô Thiên Lạc vô tình túm trúng Trương Nguyên Bảo, cào cấu đầy mặt hắn, thậm chí có vết còn rướm máu.
Lần đó, Đỗ Thu Nương trùng hợp đi ngang qua, thấy cảnh tượng ‘náo nhiệt’ kia đã suýt vỗ tay hoan hô. Túm tốt lắm! Tốt nhất là cào cho hắn nát mặt, sống không bằng chết luôn đi!
Bí ẩn tại sao đời trước phụ thân Trương Nguyên Bảo lại gấp gáp bán hết gia sản lấy bạc rời đi thôn An Bình rốt cuộc đã có lời giải: đời trước là sợ Tô Thiên Lạc vạch trần tội thông dâm, đời này là bị bắt gian ngay tại trận, không muốn chạy cũng phải chạy, nếu không, cứ ầm ĩ như vậy, Trương Nguyên Bảo cũng không còn mặt mũi làm người nữa.
Đỗ Thu Nương còn nghe Đỗ Nhược Lan nói, phụ thân Trương Nguyên Bảo đang rao tin khắp nơi xem có ai muốn mua đất đai nhà lão không, tuy người ta thường nói nhà tổ không thể bán, nhưng nhà họ Trương quả thật không thể tiếp tục ở lại thôn An Bình nữa rồi.
Đỗ Thu Nương vừa nghĩ tới mười mẫu toàn là đất tốt của nhà họ Trương, và cả ngôi nhà vừa to vừa rộng nhờ phụ thân Trương Nguyên Bảo bỗng nhiên kiếm được một số bạc lớn mà xây lên thì đã liếm môi thèm thuồng.
Có cách nào bắt lão phải bán vãi không?
Hai mắt Đỗ Thu Nương đột nhiên sáng rực lên, chậm rãi dời tầm mắt về phía Phạm Trường An lúc này vẫn còn đang không biết gì: Trường An nhà nàng đầy một bụng ‘nước đục’, chắc chắn là sẽ có cách rồi!
Tác giả :
Ngư Mông