Cuộc Sống Đơn Giản
Chương 62
Edit: Huong August
Kế hoạch không thay đổi, vừa rạng sáng hôm sau, vừa thấy chiếc xe nội thất xa hoa bề ngoài khiêm tốn, Trương Thiến vui mừng mở cờ trong bụng, thiếu chút nữa ôm lấy Lâm Dương hôn một cái, dĩ nhiên, cuối cùng vẫn bị Tôn Đông Mặc kéo trở lại.
Trương Thiến chính là như vậy, vừa nghĩ là ra, khi thấy chiếc xe này, trong đầu cô lập tức hiện lên một khung cảnh.
Cô và Tôn Đông Mặc, hai người cùng nhau chạy xe trên cánh đồng rộng lớn, Tôn Đông Mặc lái xe, trong xe bật ca khúc nhẹ nhàng động lòng người, cô nằm ở trên cửa vui vẻ ghé vào cửa xe lớn tiếng hát vang, khuôn mặt Tôn Đông Mặc cũng nở nụ cười thật tươi.
Dĩ nhiên, tất cả chỉ là Trương Thiến mơ mộng. Lúc cô hát, Tôn Đông Mặc chưa từng nở nụ cười như ánh mặt trời với cô như thế. Nhưng làm sao bây giờ, nghĩ đến hình ảnh tốt đẹp trong đầu, Trương Thiến vẫn thấy thèm.
Lái xe đi du lịch, suy nghĩ chút thôi cũng đã chảy nước miếng. Trương Thiến nháy mắt, chờ đợi nhìn Tôn Đông Mặc.
Tôn Đông Mặc giống như hành xử với một đứa bé, sờ sờ đầu Trương Thiến, cưng chiều nói: “Không phải đã nói sao, nghe lời em."
Trương Thiến lại bắt đầu rối rắm.
Đi du lịch bằng xe hơi, vốn không chạy được xa, nhưng nếu chỉ vui chơi trong quốc nội, Trương Thiến lại không cam lòng, cô dẩu môi nhìn Tôn Đông Mặc: chuyện phiền toái như vậy, sao lại muốn cô chọn chứ.
Tôn Đông Mặc biết, Trương Thiến chưa bao giờ thích lựa chọn, anh cũng biết mâu thuẫn trong lòng Trương Thiến bây giờ, muốn tự lái xe du lịch, lại muốn ra nước ngoài đi chơi, vây cá hay chân gấu đều muốn.
Tôn Đông Mặc nhìn dáng vẻ cau mày phiền não của Trương Thiến, không nhịn được làm vẻ ung dung: “Trước lái xe chơi quốc nội một thời gian, chơi đã rồi chúng ta ra nước ngoài, như vậy không phải hay hơn sao, em ở đây phiền não làm gì?"
Vừa nói như thế, Trương Thiến cũng cảm thấy mình lo sợ không đâu, Đúng vậy, chuyện đơn giản như vậy tại sao mình lại không nghĩ tới chứ. Chẳng lẽ con gái sau khi kết hôn đều như vậy?
Trương Thiến nhìn bóng lưng Tôn Đông Mặc, cười nhẹ, là bởi vì biết có một người tùy thời tùy chỗ có thể cho bạn cảm giác an toàn chăng, thời thời khắc khắc đều sẽ vì bạn mà suy nghĩ, suy tính khá hơn một chút, cẩn thận chăm sóc bạn, nên đại não cũng dần dần ít sử dụng đi chăng?
Tâm tình vốn khẩn trương của Trương Thiến dần dần buông lỏng đi nhiều, thời gian trăng mật được Trương Thiến quyết định ở ngày kia, ngày mai là ngày chết kiếp trước của Trương Thiến rồi. Nhưng nếu như ngày mai cô thật sự chết thì làm sao bây giờ.
Cho dù tương lai như thế nào, Trương Thiến đã chuẩn bị tốt tâm lý. Cô tính ngày mai sẽ không ra ngoài, đến hôm nay, Trương Thiến quyết định nghiên cứu vấn đề này một phen: “Nếu hôm nay là ngày cuối cùng của cuộc đời!"
Cô bảo Tôn Đông Mặc lái xe mang thân thích hai nhà cùng đến khu du lịch suối nước nóng.
Nếu ngày mai cô chết, Trương Thiến hy vọng đây có thể là cơ hội ở cạnh người thân, như Tôn Đông Mặc, nhìn người bên cạnh đang chăm chú lái xe, Trương Thiến uống một ngụm nước có ga, thở ra một hơi: “A… thật là thoải mái."
Cùng người mình yêu ở chung một chỗ, mỗi ngày đều là tuần trăng mật của hai người.
“Hừ, cũng may bọn nhóc ranh mãnh kia không ở đây, bằng không, em đánh chết bọn chúng." Nhớ tới vừa rồi em trai Thần Vũ Thần Tửu, còn có Vu Tân vừa rồi kêu gào muốn lái xe, Trương Thiến không khỏi hung ác nói.
Hừ, chỗ lái xe phải là của Tôn Đông Mặc, cô không nguyện ý để người khác phá hư hình ảnh đã ăn sâu trong đầu mình.
Tôn Đông Mặc cười cô: “Chỉ vào dáng người nhỏ nhắn của em, em có thể đánh thắng bọn nó?"
“Thế thì sao, em đã học qua rồi mà."
Thấy Tôn Đông Mặc cười không tin, Trương Thiến vội vàng bổ sung: “Em là chị gái bọn nó, bọn nó dám động tay động chân? Cẩn thận em không cho đồ tốt đâu! Hơn nữa, không phải còn có anh sao? Chẳng lẽ anh không giúp em?"
Trương Thiến nháy mắt làm bộ đáng thương nói.
Trương Thiến, mày lại không có tiền đồ.
“Tại sao đột nhiên lại muốn mời người nhà tới khu du lịch suối nước nóng? Không phải em không muốn cho quá nhiều người biết đó là sản nghiệp của anh sao?" Giống như nhớ tới cái gì, Tôn Đông Mặc lơ đãng hỏi Trương Thiến một câu.
Trương Thiến làm việc có vẻ dây dưa, giống như hôm nay nói gió liền mưa, ban đầu còn bảo muốn lái xe du lịch, sau lại muốn mang cả nhà đến khu du lịch suối nước nóng chơi, trước nay chưa từng có, cũng không biết cô gấp gáp cái gì.
“Ừm, muốn chơi thì vậy chứ sao, hơn nữa, em chỉ nói anh mời khách, phần lớn bọn họ đều không biết." Trương Thiến không tự nhiên quay đầu, nhìn cây cối ngoài cửa sổ chạy nhanh lui về phía sau, ý cự tuyệt rất rõ ràng, cô không muốn giải thích.
“A, vậy tối nay bảo bọn họ tới đó đi, dù sao trên đảo có chỗ để bọn họ nghỉ ngơi." Tôn Đông Mặc cũng chỉ thuận miệng hỏi, thái độ của Trương Thiến làm anh cảm thấy kỳ lạ, trong lòng lại lặng lẽ suy nghĩ nguyên nhân khiến Trương Thiến khác thường như thế.
Trương Thiến gật đầu, bày tỏ đồng ý, tiếp đó không nói gì nữa, Tôn Đông Mặc nhìn Trương Thiến vài lần, Trương Thiến cũng không phát hiện, nếu là trước kia, Trương Thiến nhất định sẽ làm mặt quỷ nói vài lời lời nói trêu chọc anh che giấu sự xấu hổ của cô.
Nhưng hôm nay, Trương Thiến giống như có tâm sự, mặc dù biểu hiện rất vui vẻ, nhưng sâu trong nội tâm, sợ rằng đến chính cô cũng chưa nhận ra.
Lâm Dương thích xe, cũng thích cải tạo xe, chiếc này cũng là một trong những tác phẩm của anh, buồng lái và gian phía sau được Lâm Dương một cánh cửa ngăn cách, không chỉ cách âm tuyệt vời, vạn nhất đôi vợ chống mới cưới muốn làm chuyện gì “bí mật", lái xe cũng không thể làm bóng đèn.
Nhìn Lâm Dương vì hai người suy tính thật tốt, đáng tiếc anh không biết, Trương Thiến lại muốn Tôn Đông Mặc làm tài xế.
Vì ngăn trở mấy thằng nhóc trong nhà, Trương Thiến khoá vị trí phía sau tài xế, như vậy sẽ không nghe thấy tiếng kêu gào của Thần Vũ, đồng nghĩa với việc trong không gian này chỉ có hai người, ngoài nhạc điệu nhẹ nhàng êm ái, còn lại im lặng đến kỳ lạ.
Thật lâu sao, Trương Thiến bị Tôn Đông Mặc kéo trở về hiện thực.
“Đến nơi rồi, xuống xe chứ?"
“A." Trương Thiến mơ hồ nhìn hoàn cảnh chung quanh một chút, cái này đến a. Cô hướng về phía Tôn Đông Mặc xin lỗi cười một tiếng, xuống xe.
Mở cửa gian phía au ra, Thần Vũ không kịp chờ đã nhảy xuống: “Chị, sao bây giờ chị mới mở cửa, không để em quấy rầy chuyện riêng của hai người cũng thôi đi, sao cửa phái sau cũng đóng lại thế?"
“Nói cái gì đó, chị khóa cửa khi nào, là em không mở đó chứ!" Trương Thiến nói giận một câu, trên thực tế cô cũng không biết làm thế nào để mở khóa, dù sao mới mu axe này không bao lâu, cô còn chưa kịp nghiên cứu. Nhưng cũng không cản trở cô tiến công với em trai.
“Nói ggif vậy, rõ ràng là chị khóa cửa, nhưng mà, em là người lớn rồi, không chấp nhặt lỗi lầm trẻ con, không so đo với chị nữa." Thần Vũ làm bộ như rộng lượng nói.
“Chị Thiến Thiến, gian phòng này thật tiện nghi, không ngờ giường lại gắn phía trên, ngay cả nhà vệ sinh cũng có." Thần Tửu vừa mới xuống xe đã hưng phấn ồn ào nói.
Tận dụng tối đa không gian, bên trên xe còn có một cái giường nho nhỏ. Thần Tựu vừa rồi ngồi trên xe cứ thích ngồi chỗ đó, kéo xuống cũng không chịu xuống, cậu rất thích giường nhỏ kia, từ trên cao nhìn xuống có thể nhìn xuống cả toàn cảnh chiếc xe, hơn nữa bên cạnh còn có một cái cửa sổ nhỏ, cậu có thể thấy rõ phong cảnh bên ngoài.
“Không tồi! Chị, cái xe này thật tốt quá, còn có tủ lạnh! Em muốn ba em cũng mua cho em một chiếc." Con trai cô cả tuyên bố quyết định của mình, bộ dáng kiêu ngạo khiến Trương Thiến muốn véo cậu, ba, ba gì chứ, cô cả và dượng đã sớm ly hôn, không phát hiện cô còn ở đây sao, trái lại còn khoe mẽ ba nhóc có tiền hơn mẹ nhóc à?
Nhưng, thấy cậu không dễ dàng gì được về nhà chơi một chuyến, vẫn không nên quá so đo, mà Vu Tân vừa dứt lời, Thần Tửu tới vạch trần cậu: “Chị, em bắt gặp Vu Tân uống hết rượu trong tủ lạnh rồi."
Lúc Lâm Dương đem xe tới, cái gì cũng suy nghĩ kỹ, không ít thứ trong tủ, có cả quần áo của Trương Thiến và Tôn Đông Mặc, mỹ phẩm, hòm thuốc cũng không ít, chứ đừng nói đến đồ ăn và rượu trong tủ lạnh.
Trước không nói đến đồ ăn, mấy chai rượu kia đều là loại Lâm Dương yêu thích, thuần túy chỉ là thuận tay bỏ vào, dù sao anh biết Tôn Đông Mặc không phải là người thích uống rượu, nhưng đôi khi, uống chút rượu cũng, những rượu kia đều có thể gia tăng chút tình thú, Lâm Dương cười xấu xa.
Vu Tân sượng mặt, không thừa nhận: “Anh nói cái gì đó, em mới không uống rượu, ai cũng không thấy, sao anh lại thấy được?" Huong August
Thần Vũ cũng phụ họa theo: “Đúng vậy, em cũng không nhìn thấy Vu Tân uống rượu."
“Chị Thiến Thiến, Thần Vũ nói dối, anh ấy với Vu Tân, hai người uống hết rượu đó." Thần Tửu tố cáo tiếp, chọc cho hai người khác trợn mắt nhìn.
“Đồ mách lẻo."
“Không sai. Hừ, chị anh căn bản cũng không uống rượu, rượu này nhất định là của anh rể, đến lúc đó anh nói một tiếng là được, anh rể mới không để ý đâu."
“Chị Thiến Thiến, chị xem bọn họ." Thần Tửu nhăn mặt uất ức nhìn Trương Thiến.
Hiện tại Thần Tửu đã lớn, bởi vì khống chế sức ăn, không cao lớn như tuổi, khỏe mạnh cường tráng còn có chút gầy yếu, dáng vẻ cũng thay đổi rất nhiều, có chút con gái, thế nhưng vô cùng đáng yêu, hơn nữa Trương Thiến cố ý bổ sung nước thanh lọc cho cậu, Thần Tửu có một làn da khiến nữ sinh nào cũng phải hâm mộ.
Hủ nữ dưới đáy lòng của Trương Thiến hừng hực thiêu đốt, trên mặc dù bên ngoài là bộ dáng của một người chị tốt, nhưng trên thực tế mấy năm nay, cô viết không ít tiểu thuyết đam mỹ, tham khảo rất nhiều từ diện mạo của Thần Tửu.
Hôm nay vừa thấy bộ dáng cầu cứu của Thần Tửu, ai ui, em trai bị người ta bắt nạt, bản tính hiệp nghĩa của Trương Thiến tăng vọt, lập tức chống eo, một tay chỉ vào hai thằng nhóc thối tha, nói:
“Hừ hừ, hai đứa cho là chị không trị được các em à, có anh rể đây, anh ấy là chồng chị, đến lúc đó anh ấy nghe hai đứa hay là nghe chị đây."
“Chị, chị là chị ruột em, sao có thể bênh Thần Tửu bảo anh rể đánh em được?" Thần Vũ ấm ức nói với Trương Thiến, ba người bọn họ rất sùng bái Tôn Đông Mặc, một trong những nguyên nhân chính là bọn họ đã từng chứng kiến bọn móc túi từng nhằm vào anh, bị anh rất tiêu sái quật ngã, dĩ nhiên bọn chúng không phục, sau đó đánh nhau, cả bọn thất bại thảm hại.
Kết quả cuối cùng còn phải nói sao, gậy to thêm táo đỏ, Tôn Đông Mặc hoàn toàn thu phục ba thằng nhóc này.
“Hừ, chị chính là bênh vực đấy thì sao? Em làm được gì?" Trương Thiến nâng đầu, đắc ý nói, hiện tại cô rất vui vẻ, nụ cười trên mặt rất thuần túy và tinh khiết, khiến Tôn Đông Mặc một mực chú ý cô hơi nhếch môi. Chờ một lát, xuống tay nhẹ một chút, anh yên lặng nghĩ.
Lần này người tới không nhiều lắm, chỉ có ba Trương, mẹ Trương, cô cả Trương Thiến Đại, bác Trương Thiến, chị gái, anh rể, em gái Chanh Chanh, còn có ba người cậu nhóc kia.
Người còn lại không phải có chuyện không đi được, chính là không muốn, Trương Thiến cũng không miễn cưỡng, giống như ông ngoại Trương Thiến, tuổi đã lớn, không giống người trẻ tuổi như bọn họ, không có tinh lực vui chơi, hơn nữa mấy ngày trước ông đau thắt lưng, bây giờ vẫn còn nhức, tốt nhất vẫn là ở nhà nghỉ ngơi thêm một thời gian nữa.
Ba mẹ Trương đi xuống từ trên xe, không để ý đến bộ dáng đắc ý của Trương Thiến, đánh giá chung quanh một chút, gật đầu.
Chỗ này hoàn cảnh thật sự không tệ, non xanh nước biếc, người làm việc ăn mặc chỉnh tề, thái độ không tồi, hơn nữa, còn có bảo vệ tuần tra, trông cũng rất lợi hại.
“Đông Mặc rất lợi hại, nghe nói chi phí nơi này rất đắt." Anh rể Trương Hạo vỗ bả vai Tôn Đông Mặc, cười như không cười nói.
Ngoài ba mẹ Trương, còn có mấy người thế hệ trước, tất cả mọi người không biết bối cảnh cụ thể của Tôn Đông Mặc, chỉ biết là Trương Thiến gả cho một ông chồng có tiền, mẹ là doanh nhân, ba là lính.
Gia cảnh Trương Hạo cũng không tệ, nhưng so với Tôn Đông Mặc vẫn còn không bằng, anh có chút ganh tị. Nhưng công việc bây giờ của anh cũng dư chút đỉnh, nhớ tới vợ con mình, anh không khỏi kiêu ngạo.
“Nói mò gì đấy." Chị Trương Thiến - Trương Tú vỗ vai Trương Hạo, cáu giận nói một câu, sau đó cười ha ha với Trương Thiến: “Anh ấy ghen tị, đạo đức giả, em đừng để ý đến anh ấy."
Trương Thiến cũng cười, cô hiểu chị gái mình, Trương Tú là người rộng lượng, chuyện gì cũng không chú ý, tinh thần lạc quan vô cùng, kể từ khi có con, thái độ vui vẻ yêu đời, thật tươi vui.
“Anh mới nói một câu, em lại nói giúp bọn họ, đúng là “cùi chỏ chĩa ra ngoài"." Trương Hạo nói câu ghen tuông kia cũng hối hận, rất nhanh khôi phục lại bình thường, nhưng Trương Tú nghe thấy vẫn có chút dở khóc dở cười.
“Cùi chỏ chĩa ra ngoài", đây là em gái em, không giúp nó thì giúp ai. Ai, Thiến Thiến, chúng ta đi thơi, hôm nay chị ném ma tinh kia cho bà nội nó rồi, thật không dễ gì có thời gian một ngày rỗi rãnh, không chơi hết mình thì thật phí."
Trương Tú vừa nói, vừa kéo tay Trương Thiến cầm đồ đi vào cửa chính khu du lịch. Huong August
Mấy thằng nhóc Thần Vũ đã sớm chạy không thấy bóng dáng rồi, bọn nó cũng đã lớn, hơn nữa đây là địa bàn của Tôn Đông Mặc, Trương Thiến cũng không quá lo lắng, chỉ quay đầu lại khoát tay với Tôn Đông Mặc, sau đó không tim không phổi chạy đi với chị gái.
Bên trong trang trí tạo cảm giác cổ kính, trái lại đại sảnh lại rất hiện đại, người phục vụ cũng khách khí, nếu như không muốn bị quấy rầy, có thể một mình bao cả một hồ tắm, nhưng mấy người Trương Thiến cũng không có kiểu suy nghĩ nhà giàu này.
Hiện tại tắm rửa ở nhà thắm thật tốt, sau đó lấy đồ bơi sớm đã chuẩn bị tốt mặc vào, Trương Thiến hạ quyết tâm nhất định hôm nay phải học bơi, người dân ven biển mà không biết bơi, thật sự quá mất mặt.
Đồ bơi Trương Thiến là loại hai mảnh, phía trên lộ ra bả vai khéo léo và vùng dưới cổ một chút, bụng nhỏ cũng lộ một hai, mơ hồ có thể thấy cái rốn tròn trịa, phía dưới có một váy nhỏ che đậy phần bắp đùi, chỉ lộ trên đầu gối một chút. Bộ ngực và phần mông, hai chỗ này được che kín chặt chẽ.
Đồ bơi là loại hoa nhí màu hồng nhạt, có nét thiếu nữ, nổi bật làn da trắng nõn nào của Trương Thiến, trông cực kì đáng yêu.
Đồ bơi Này là Tôn Đông Mặc mua cho cô, tuy nói như thế, nhưng khi chọn đồ bơi, bọn họ vẫn chọn chọn lựa lựa kéo dài thời gian rất lâu.
Trương Thiến thật vất vả khiến Tôn Đông Mặc đồng ý mua bộ y phục này, mặc dù giá cao, còn bị anh giằng co một buổi tối, nhưng so với bộ áo tắm xanh lá hình con ếch kia, Trương Thiến thật lòng cảm thấy: đáng giá.
Ra khỏi phòng thay đồ, đi dọc hồ bơi, cạnh bể bơi có không ít cây cối xanh tươi, không khí mát mẻ, gạch sứ dưới chân rất trơn, Trương Thiến đi từng bước rất cẩn thận, cô liếc mắt đã thấy ngay Tôn Đông Mặc dưới hồ, da thịt màu đồng, bắt thịt rắn chắc có lực, đường cong thanh thoát, giọt nước dần dần biến mất từ trên người anh…
Cho dù xem qua biết bao nhiêu lần, Trương Thiến vẫn cảm thấy anh chồng mình có vóc người rất tốt, nghĩ mà chảy nước miếng.
Nhưng tại sao sắc mặt Tôn Đông Mặc lại đen như vậy?
Kế hoạch không thay đổi, vừa rạng sáng hôm sau, vừa thấy chiếc xe nội thất xa hoa bề ngoài khiêm tốn, Trương Thiến vui mừng mở cờ trong bụng, thiếu chút nữa ôm lấy Lâm Dương hôn một cái, dĩ nhiên, cuối cùng vẫn bị Tôn Đông Mặc kéo trở lại.
Trương Thiến chính là như vậy, vừa nghĩ là ra, khi thấy chiếc xe này, trong đầu cô lập tức hiện lên một khung cảnh.
Cô và Tôn Đông Mặc, hai người cùng nhau chạy xe trên cánh đồng rộng lớn, Tôn Đông Mặc lái xe, trong xe bật ca khúc nhẹ nhàng động lòng người, cô nằm ở trên cửa vui vẻ ghé vào cửa xe lớn tiếng hát vang, khuôn mặt Tôn Đông Mặc cũng nở nụ cười thật tươi.
Dĩ nhiên, tất cả chỉ là Trương Thiến mơ mộng. Lúc cô hát, Tôn Đông Mặc chưa từng nở nụ cười như ánh mặt trời với cô như thế. Nhưng làm sao bây giờ, nghĩ đến hình ảnh tốt đẹp trong đầu, Trương Thiến vẫn thấy thèm.
Lái xe đi du lịch, suy nghĩ chút thôi cũng đã chảy nước miếng. Trương Thiến nháy mắt, chờ đợi nhìn Tôn Đông Mặc.
Tôn Đông Mặc giống như hành xử với một đứa bé, sờ sờ đầu Trương Thiến, cưng chiều nói: “Không phải đã nói sao, nghe lời em."
Trương Thiến lại bắt đầu rối rắm.
Đi du lịch bằng xe hơi, vốn không chạy được xa, nhưng nếu chỉ vui chơi trong quốc nội, Trương Thiến lại không cam lòng, cô dẩu môi nhìn Tôn Đông Mặc: chuyện phiền toái như vậy, sao lại muốn cô chọn chứ.
Tôn Đông Mặc biết, Trương Thiến chưa bao giờ thích lựa chọn, anh cũng biết mâu thuẫn trong lòng Trương Thiến bây giờ, muốn tự lái xe du lịch, lại muốn ra nước ngoài đi chơi, vây cá hay chân gấu đều muốn.
Tôn Đông Mặc nhìn dáng vẻ cau mày phiền não của Trương Thiến, không nhịn được làm vẻ ung dung: “Trước lái xe chơi quốc nội một thời gian, chơi đã rồi chúng ta ra nước ngoài, như vậy không phải hay hơn sao, em ở đây phiền não làm gì?"
Vừa nói như thế, Trương Thiến cũng cảm thấy mình lo sợ không đâu, Đúng vậy, chuyện đơn giản như vậy tại sao mình lại không nghĩ tới chứ. Chẳng lẽ con gái sau khi kết hôn đều như vậy?
Trương Thiến nhìn bóng lưng Tôn Đông Mặc, cười nhẹ, là bởi vì biết có một người tùy thời tùy chỗ có thể cho bạn cảm giác an toàn chăng, thời thời khắc khắc đều sẽ vì bạn mà suy nghĩ, suy tính khá hơn một chút, cẩn thận chăm sóc bạn, nên đại não cũng dần dần ít sử dụng đi chăng?
Tâm tình vốn khẩn trương của Trương Thiến dần dần buông lỏng đi nhiều, thời gian trăng mật được Trương Thiến quyết định ở ngày kia, ngày mai là ngày chết kiếp trước của Trương Thiến rồi. Nhưng nếu như ngày mai cô thật sự chết thì làm sao bây giờ.
Cho dù tương lai như thế nào, Trương Thiến đã chuẩn bị tốt tâm lý. Cô tính ngày mai sẽ không ra ngoài, đến hôm nay, Trương Thiến quyết định nghiên cứu vấn đề này một phen: “Nếu hôm nay là ngày cuối cùng của cuộc đời!"
Cô bảo Tôn Đông Mặc lái xe mang thân thích hai nhà cùng đến khu du lịch suối nước nóng.
Nếu ngày mai cô chết, Trương Thiến hy vọng đây có thể là cơ hội ở cạnh người thân, như Tôn Đông Mặc, nhìn người bên cạnh đang chăm chú lái xe, Trương Thiến uống một ngụm nước có ga, thở ra một hơi: “A… thật là thoải mái."
Cùng người mình yêu ở chung một chỗ, mỗi ngày đều là tuần trăng mật của hai người.
“Hừ, cũng may bọn nhóc ranh mãnh kia không ở đây, bằng không, em đánh chết bọn chúng." Nhớ tới vừa rồi em trai Thần Vũ Thần Tửu, còn có Vu Tân vừa rồi kêu gào muốn lái xe, Trương Thiến không khỏi hung ác nói.
Hừ, chỗ lái xe phải là của Tôn Đông Mặc, cô không nguyện ý để người khác phá hư hình ảnh đã ăn sâu trong đầu mình.
Tôn Đông Mặc cười cô: “Chỉ vào dáng người nhỏ nhắn của em, em có thể đánh thắng bọn nó?"
“Thế thì sao, em đã học qua rồi mà."
Thấy Tôn Đông Mặc cười không tin, Trương Thiến vội vàng bổ sung: “Em là chị gái bọn nó, bọn nó dám động tay động chân? Cẩn thận em không cho đồ tốt đâu! Hơn nữa, không phải còn có anh sao? Chẳng lẽ anh không giúp em?"
Trương Thiến nháy mắt làm bộ đáng thương nói.
Trương Thiến, mày lại không có tiền đồ.
“Tại sao đột nhiên lại muốn mời người nhà tới khu du lịch suối nước nóng? Không phải em không muốn cho quá nhiều người biết đó là sản nghiệp của anh sao?" Giống như nhớ tới cái gì, Tôn Đông Mặc lơ đãng hỏi Trương Thiến một câu.
Trương Thiến làm việc có vẻ dây dưa, giống như hôm nay nói gió liền mưa, ban đầu còn bảo muốn lái xe du lịch, sau lại muốn mang cả nhà đến khu du lịch suối nước nóng chơi, trước nay chưa từng có, cũng không biết cô gấp gáp cái gì.
“Ừm, muốn chơi thì vậy chứ sao, hơn nữa, em chỉ nói anh mời khách, phần lớn bọn họ đều không biết." Trương Thiến không tự nhiên quay đầu, nhìn cây cối ngoài cửa sổ chạy nhanh lui về phía sau, ý cự tuyệt rất rõ ràng, cô không muốn giải thích.
“A, vậy tối nay bảo bọn họ tới đó đi, dù sao trên đảo có chỗ để bọn họ nghỉ ngơi." Tôn Đông Mặc cũng chỉ thuận miệng hỏi, thái độ của Trương Thiến làm anh cảm thấy kỳ lạ, trong lòng lại lặng lẽ suy nghĩ nguyên nhân khiến Trương Thiến khác thường như thế.
Trương Thiến gật đầu, bày tỏ đồng ý, tiếp đó không nói gì nữa, Tôn Đông Mặc nhìn Trương Thiến vài lần, Trương Thiến cũng không phát hiện, nếu là trước kia, Trương Thiến nhất định sẽ làm mặt quỷ nói vài lời lời nói trêu chọc anh che giấu sự xấu hổ của cô.
Nhưng hôm nay, Trương Thiến giống như có tâm sự, mặc dù biểu hiện rất vui vẻ, nhưng sâu trong nội tâm, sợ rằng đến chính cô cũng chưa nhận ra.
Lâm Dương thích xe, cũng thích cải tạo xe, chiếc này cũng là một trong những tác phẩm của anh, buồng lái và gian phía sau được Lâm Dương một cánh cửa ngăn cách, không chỉ cách âm tuyệt vời, vạn nhất đôi vợ chống mới cưới muốn làm chuyện gì “bí mật", lái xe cũng không thể làm bóng đèn.
Nhìn Lâm Dương vì hai người suy tính thật tốt, đáng tiếc anh không biết, Trương Thiến lại muốn Tôn Đông Mặc làm tài xế.
Vì ngăn trở mấy thằng nhóc trong nhà, Trương Thiến khoá vị trí phía sau tài xế, như vậy sẽ không nghe thấy tiếng kêu gào của Thần Vũ, đồng nghĩa với việc trong không gian này chỉ có hai người, ngoài nhạc điệu nhẹ nhàng êm ái, còn lại im lặng đến kỳ lạ.
Thật lâu sao, Trương Thiến bị Tôn Đông Mặc kéo trở về hiện thực.
“Đến nơi rồi, xuống xe chứ?"
“A." Trương Thiến mơ hồ nhìn hoàn cảnh chung quanh một chút, cái này đến a. Cô hướng về phía Tôn Đông Mặc xin lỗi cười một tiếng, xuống xe.
Mở cửa gian phía au ra, Thần Vũ không kịp chờ đã nhảy xuống: “Chị, sao bây giờ chị mới mở cửa, không để em quấy rầy chuyện riêng của hai người cũng thôi đi, sao cửa phái sau cũng đóng lại thế?"
“Nói cái gì đó, chị khóa cửa khi nào, là em không mở đó chứ!" Trương Thiến nói giận một câu, trên thực tế cô cũng không biết làm thế nào để mở khóa, dù sao mới mu axe này không bao lâu, cô còn chưa kịp nghiên cứu. Nhưng cũng không cản trở cô tiến công với em trai.
“Nói ggif vậy, rõ ràng là chị khóa cửa, nhưng mà, em là người lớn rồi, không chấp nhặt lỗi lầm trẻ con, không so đo với chị nữa." Thần Vũ làm bộ như rộng lượng nói.
“Chị Thiến Thiến, gian phòng này thật tiện nghi, không ngờ giường lại gắn phía trên, ngay cả nhà vệ sinh cũng có." Thần Tửu vừa mới xuống xe đã hưng phấn ồn ào nói.
Tận dụng tối đa không gian, bên trên xe còn có một cái giường nho nhỏ. Thần Tựu vừa rồi ngồi trên xe cứ thích ngồi chỗ đó, kéo xuống cũng không chịu xuống, cậu rất thích giường nhỏ kia, từ trên cao nhìn xuống có thể nhìn xuống cả toàn cảnh chiếc xe, hơn nữa bên cạnh còn có một cái cửa sổ nhỏ, cậu có thể thấy rõ phong cảnh bên ngoài.
“Không tồi! Chị, cái xe này thật tốt quá, còn có tủ lạnh! Em muốn ba em cũng mua cho em một chiếc." Con trai cô cả tuyên bố quyết định của mình, bộ dáng kiêu ngạo khiến Trương Thiến muốn véo cậu, ba, ba gì chứ, cô cả và dượng đã sớm ly hôn, không phát hiện cô còn ở đây sao, trái lại còn khoe mẽ ba nhóc có tiền hơn mẹ nhóc à?
Nhưng, thấy cậu không dễ dàng gì được về nhà chơi một chuyến, vẫn không nên quá so đo, mà Vu Tân vừa dứt lời, Thần Tửu tới vạch trần cậu: “Chị, em bắt gặp Vu Tân uống hết rượu trong tủ lạnh rồi."
Lúc Lâm Dương đem xe tới, cái gì cũng suy nghĩ kỹ, không ít thứ trong tủ, có cả quần áo của Trương Thiến và Tôn Đông Mặc, mỹ phẩm, hòm thuốc cũng không ít, chứ đừng nói đến đồ ăn và rượu trong tủ lạnh.
Trước không nói đến đồ ăn, mấy chai rượu kia đều là loại Lâm Dương yêu thích, thuần túy chỉ là thuận tay bỏ vào, dù sao anh biết Tôn Đông Mặc không phải là người thích uống rượu, nhưng đôi khi, uống chút rượu cũng, những rượu kia đều có thể gia tăng chút tình thú, Lâm Dương cười xấu xa.
Vu Tân sượng mặt, không thừa nhận: “Anh nói cái gì đó, em mới không uống rượu, ai cũng không thấy, sao anh lại thấy được?" Huong August
Thần Vũ cũng phụ họa theo: “Đúng vậy, em cũng không nhìn thấy Vu Tân uống rượu."
“Chị Thiến Thiến, Thần Vũ nói dối, anh ấy với Vu Tân, hai người uống hết rượu đó." Thần Tửu tố cáo tiếp, chọc cho hai người khác trợn mắt nhìn.
“Đồ mách lẻo."
“Không sai. Hừ, chị anh căn bản cũng không uống rượu, rượu này nhất định là của anh rể, đến lúc đó anh nói một tiếng là được, anh rể mới không để ý đâu."
“Chị Thiến Thiến, chị xem bọn họ." Thần Tửu nhăn mặt uất ức nhìn Trương Thiến.
Hiện tại Thần Tửu đã lớn, bởi vì khống chế sức ăn, không cao lớn như tuổi, khỏe mạnh cường tráng còn có chút gầy yếu, dáng vẻ cũng thay đổi rất nhiều, có chút con gái, thế nhưng vô cùng đáng yêu, hơn nữa Trương Thiến cố ý bổ sung nước thanh lọc cho cậu, Thần Tửu có một làn da khiến nữ sinh nào cũng phải hâm mộ.
Hủ nữ dưới đáy lòng của Trương Thiến hừng hực thiêu đốt, trên mặc dù bên ngoài là bộ dáng của một người chị tốt, nhưng trên thực tế mấy năm nay, cô viết không ít tiểu thuyết đam mỹ, tham khảo rất nhiều từ diện mạo của Thần Tửu.
Hôm nay vừa thấy bộ dáng cầu cứu của Thần Tửu, ai ui, em trai bị người ta bắt nạt, bản tính hiệp nghĩa của Trương Thiến tăng vọt, lập tức chống eo, một tay chỉ vào hai thằng nhóc thối tha, nói:
“Hừ hừ, hai đứa cho là chị không trị được các em à, có anh rể đây, anh ấy là chồng chị, đến lúc đó anh ấy nghe hai đứa hay là nghe chị đây."
“Chị, chị là chị ruột em, sao có thể bênh Thần Tửu bảo anh rể đánh em được?" Thần Vũ ấm ức nói với Trương Thiến, ba người bọn họ rất sùng bái Tôn Đông Mặc, một trong những nguyên nhân chính là bọn họ đã từng chứng kiến bọn móc túi từng nhằm vào anh, bị anh rất tiêu sái quật ngã, dĩ nhiên bọn chúng không phục, sau đó đánh nhau, cả bọn thất bại thảm hại.
Kết quả cuối cùng còn phải nói sao, gậy to thêm táo đỏ, Tôn Đông Mặc hoàn toàn thu phục ba thằng nhóc này.
“Hừ, chị chính là bênh vực đấy thì sao? Em làm được gì?" Trương Thiến nâng đầu, đắc ý nói, hiện tại cô rất vui vẻ, nụ cười trên mặt rất thuần túy và tinh khiết, khiến Tôn Đông Mặc một mực chú ý cô hơi nhếch môi. Chờ một lát, xuống tay nhẹ một chút, anh yên lặng nghĩ.
Lần này người tới không nhiều lắm, chỉ có ba Trương, mẹ Trương, cô cả Trương Thiến Đại, bác Trương Thiến, chị gái, anh rể, em gái Chanh Chanh, còn có ba người cậu nhóc kia.
Người còn lại không phải có chuyện không đi được, chính là không muốn, Trương Thiến cũng không miễn cưỡng, giống như ông ngoại Trương Thiến, tuổi đã lớn, không giống người trẻ tuổi như bọn họ, không có tinh lực vui chơi, hơn nữa mấy ngày trước ông đau thắt lưng, bây giờ vẫn còn nhức, tốt nhất vẫn là ở nhà nghỉ ngơi thêm một thời gian nữa.
Ba mẹ Trương đi xuống từ trên xe, không để ý đến bộ dáng đắc ý của Trương Thiến, đánh giá chung quanh một chút, gật đầu.
Chỗ này hoàn cảnh thật sự không tệ, non xanh nước biếc, người làm việc ăn mặc chỉnh tề, thái độ không tồi, hơn nữa, còn có bảo vệ tuần tra, trông cũng rất lợi hại.
“Đông Mặc rất lợi hại, nghe nói chi phí nơi này rất đắt." Anh rể Trương Hạo vỗ bả vai Tôn Đông Mặc, cười như không cười nói.
Ngoài ba mẹ Trương, còn có mấy người thế hệ trước, tất cả mọi người không biết bối cảnh cụ thể của Tôn Đông Mặc, chỉ biết là Trương Thiến gả cho một ông chồng có tiền, mẹ là doanh nhân, ba là lính.
Gia cảnh Trương Hạo cũng không tệ, nhưng so với Tôn Đông Mặc vẫn còn không bằng, anh có chút ganh tị. Nhưng công việc bây giờ của anh cũng dư chút đỉnh, nhớ tới vợ con mình, anh không khỏi kiêu ngạo.
“Nói mò gì đấy." Chị Trương Thiến - Trương Tú vỗ vai Trương Hạo, cáu giận nói một câu, sau đó cười ha ha với Trương Thiến: “Anh ấy ghen tị, đạo đức giả, em đừng để ý đến anh ấy."
Trương Thiến cũng cười, cô hiểu chị gái mình, Trương Tú là người rộng lượng, chuyện gì cũng không chú ý, tinh thần lạc quan vô cùng, kể từ khi có con, thái độ vui vẻ yêu đời, thật tươi vui.
“Anh mới nói một câu, em lại nói giúp bọn họ, đúng là “cùi chỏ chĩa ra ngoài"." Trương Hạo nói câu ghen tuông kia cũng hối hận, rất nhanh khôi phục lại bình thường, nhưng Trương Tú nghe thấy vẫn có chút dở khóc dở cười.
“Cùi chỏ chĩa ra ngoài", đây là em gái em, không giúp nó thì giúp ai. Ai, Thiến Thiến, chúng ta đi thơi, hôm nay chị ném ma tinh kia cho bà nội nó rồi, thật không dễ gì có thời gian một ngày rỗi rãnh, không chơi hết mình thì thật phí."
Trương Tú vừa nói, vừa kéo tay Trương Thiến cầm đồ đi vào cửa chính khu du lịch. Huong August
Mấy thằng nhóc Thần Vũ đã sớm chạy không thấy bóng dáng rồi, bọn nó cũng đã lớn, hơn nữa đây là địa bàn của Tôn Đông Mặc, Trương Thiến cũng không quá lo lắng, chỉ quay đầu lại khoát tay với Tôn Đông Mặc, sau đó không tim không phổi chạy đi với chị gái.
Bên trong trang trí tạo cảm giác cổ kính, trái lại đại sảnh lại rất hiện đại, người phục vụ cũng khách khí, nếu như không muốn bị quấy rầy, có thể một mình bao cả một hồ tắm, nhưng mấy người Trương Thiến cũng không có kiểu suy nghĩ nhà giàu này.
Hiện tại tắm rửa ở nhà thắm thật tốt, sau đó lấy đồ bơi sớm đã chuẩn bị tốt mặc vào, Trương Thiến hạ quyết tâm nhất định hôm nay phải học bơi, người dân ven biển mà không biết bơi, thật sự quá mất mặt.
Đồ bơi Trương Thiến là loại hai mảnh, phía trên lộ ra bả vai khéo léo và vùng dưới cổ một chút, bụng nhỏ cũng lộ một hai, mơ hồ có thể thấy cái rốn tròn trịa, phía dưới có một váy nhỏ che đậy phần bắp đùi, chỉ lộ trên đầu gối một chút. Bộ ngực và phần mông, hai chỗ này được che kín chặt chẽ.
Đồ bơi là loại hoa nhí màu hồng nhạt, có nét thiếu nữ, nổi bật làn da trắng nõn nào của Trương Thiến, trông cực kì đáng yêu.
Đồ bơi Này là Tôn Đông Mặc mua cho cô, tuy nói như thế, nhưng khi chọn đồ bơi, bọn họ vẫn chọn chọn lựa lựa kéo dài thời gian rất lâu.
Trương Thiến thật vất vả khiến Tôn Đông Mặc đồng ý mua bộ y phục này, mặc dù giá cao, còn bị anh giằng co một buổi tối, nhưng so với bộ áo tắm xanh lá hình con ếch kia, Trương Thiến thật lòng cảm thấy: đáng giá.
Ra khỏi phòng thay đồ, đi dọc hồ bơi, cạnh bể bơi có không ít cây cối xanh tươi, không khí mát mẻ, gạch sứ dưới chân rất trơn, Trương Thiến đi từng bước rất cẩn thận, cô liếc mắt đã thấy ngay Tôn Đông Mặc dưới hồ, da thịt màu đồng, bắt thịt rắn chắc có lực, đường cong thanh thoát, giọt nước dần dần biến mất từ trên người anh…
Cho dù xem qua biết bao nhiêu lần, Trương Thiến vẫn cảm thấy anh chồng mình có vóc người rất tốt, nghĩ mà chảy nước miếng.
Nhưng tại sao sắc mặt Tôn Đông Mặc lại đen như vậy?
Tác giả :
Không Gian Pháp Sư