Cuộc Sống Đơn Giản
Chương 31
Edit: Huong August
Trương Thiến nhìn cảnh tượng năm màu bảy sắc xung quanh, hoa mắt, cô thử la lớn tên Trương Tiểu Trữ, nhưng bên trong quán bar quá ồn ào, tiếng la của cô biến mất như bọt sóng giữa biển.
Bất đắc dĩ, cô chỉ có thể im lặng, chậm rãi đi tìm, cô nhớ anh chàng tiếp tân có nói qua, hai người đó định ngồi chỗ tình nhân, chắc hẳn Trương Tiểu Trữ cũng nghe được, nếu như thật sự không tìm được hai người kia, nhất định Trương Tiểu Trữ sẽ tới chỗ đó.
Nhìn từng khuôn mặt xa lạ trong ánh đèn quán bar, lòng cô dâng lên cảm xúc sợ hãi, lui về phía sau hai bước, không ngờ lại đụng vào người khác, vội vàng nói “xin lỗi", cô định đến chỗ ngồi tình nhân ôm cây đợi thỏ.
Trương Thiến gian nan tách đám người ra, đi ngược dòng người hướng tới phía sau…
Cùng lúc đó, phía bên ngoài, Tôn Đông Mặc kéo cửa kính xe xuống ngẩng đầu nhìn quán bar trước mặt, ánh đèn màu đẹp mắt càng khiến nơi này trở nên mộng ảo huyễn hoặc, nhưng điều này không thể tiêu tan lửa giận của hắn.
Trời mới biết hắn gọi điện thoại bao nhiêu lần cho cô, từ miệng bạn cùng phòng biết cô mất tích thì gấp gáp đến đâu, sau đó lại nhận được tin tức của Lâm Dương, không ngờ cô lại vào quán bar! Lá gan thật lớn!
Xác định địa điểm, Tôn Đông Mặc không nói hai lời, mở cửa xe, mặc cho mưa rơi làm ướt áo, hắn trầm mặt, sải bước tới quan bar, cửa xe sau lưng phát ra “tiếng kêu thảm thiết"!
Lúc này Trương Thiến đã tới chỗ ngồi tình nhân, nghĩ đến ở nơi mờ tối như vậy muốn tìm được Trương Tiểu Trữ vóc người nhỏ nhắn là rất khó, cô đứng yên ở đó gây ra không ít chú ý, đã có mấy người đàn ông bước tới gần, Trương Thiến chỉ cười gượng khoát tay, trầm mặc cự tuyệt.
Trương Thiến cảm giác ánh mắt chung quanh nhìn sang cô càng nhiều hơn, cô không biết vì nguyên nhân gì, cô cảm thấy càng lúc càng sợ, cảm thấy bản thân thật ngu ngốc, vốn không nên nghe theo Trương Tiểu Trữ, vì một tên cặn bã và một ả tiểu tam mà tự đi tìm chết, nhìn điện thoại đã hết pin, Trương Thiến thật khóc không ra nước mắt.
Cô chưa bao giờ lãng phí đầu óc nhớ số điện thoại, có điện thoại di động là được, nhưng hiện tại, số ba mẹ còn có số của Tôn Đông Mặc, cô cũng không nhớ rõ.
Phiền não như vậy một hồi, không ngờ Trương Thiến lại nhìn thấy tên cặn bã và ả tiểu tam, hình như họ mới vừa đi ra từ sàn nhảy, khuôn mặt còn đỏ ửng vì vận động, hai người dựa vào nhau cùng đi về phía bên này.
Dáng dấp tiểu tam thật tốt, là một mỹ nhân nhu mỳ, như chim nhỏ néo vào người tên kia, cánh tay hắn ta ôm lấy eo nhỏ tiểu tam, chậm rãi di động lên xuống.
Đối với hành động đó, tiểu tam vờ như không phát hiện ra, chỉ là ánh mắt không rời nhìn hắn ta, đó là lời mời không tiếng động. Sau đó thẹn thùng cúi đầu, lộ ra cần cổ trắng nõn.
Tên cặn bã kia tựa hồ nhận được cổ vũ, quả quyết dò bàn tay tới nơi mềm mại kia, hình như tiểu tam kêu lên một tiếng, cả người không xương, hoàn toàn bám vào trên người hắn ta.
Động tác hai người dần trở nên lớn mật, thỉnh thoảng hôn một cái, trong hoàn cảnh mờ tối như vậy, muốn làm gì cũng không cần cố kỵ, nếu không phải Trương Thiến đặc biệt chú ý đến, chắc hẳn cũng không phát hiện được giữa bọn họ có điều mờ ám.
Trương Thiến nhìn đau cả mắt, bất quá trong quán bar hành động hơn bọn họ cũng không ít.
Cô chăm chú nhìn hai người, họ đi tới chỗ ngồi tình nhân, sau khi ngồi xuống động tác càng quá trớn hơn, nhưng chỗ ngồi rất tài tình, Trương Thiến chỉ có thể mơ hồ thấy hai bóng dáng đè lên nhau.
Lúc này cô mới quay đầu, không chú ý tới động tác của hai người kia nữa, quan sát bốn phía, tìm kiếm bóng dáng của Trương Tiểu Trữ.
Oa~ cuối cùng tìm được, hình như là lối đi thông với toilet, Trương Thiến thấy nhìn thấy một bóng dáng màu trắng, cuối cùng cũng không còn một mình nữa, cô cất bước hướng về phía đó.
Trương Thiến không thích ở một mình trong hoàn cảnh xa lạ, cô cảm thấy sợ, dường như cô hoàn toàn tách rời quang cảnh náo nhiệt chung quanh, cảm giác đơn độc như vậy thật không tốt. Hôm nay tìm được Trương Tiểu Trữ, Trương Thiến hết sức vui mừng, mặc kệ như thế nào, hôm nay tới đây, cũng phải kéo cô ấy về phòng, hiển nhiên nơi này không phải là nơi họ nên tới.
Đi vào, Trương Thiến phát hiện nơi đó hình như nơi đó không phải chỉ có một mình Trương Tiểu Trữ, cô ấy đang khước từ một người đàn ông cố gắng tiếp cận, Trương Thiến cau mày, không biến sắc đến gần, trong lòng một lần nữa hối hận, không nên tiến vào nơi này.
Người đàn ông kia ăn mặc rất anh tuấn, nhưng vẻ ngoài hoa mỹ đó cũng không che đậy được bản tính bỉ ổi của hắn ta. Tới gần, Trương Thiến mơ hồ nghe hai người lời qua tiếng lại, hắn ta oán giận Trương Tiểu Trữ không nể mặt, cái gì mà chỉ cần uống ly rượu kia sẽ bỏ qua cho cô.
Nghĩ người khác đều là kẻ ngốc sao, chỉ cần suy nghĩ một chút là biết, nhất định ly rượu kia có vấn đề. Trương Tiểu Trữ cự tuyệt dứt khoát, nhưng hắn ta vẫn không ngừng dây dưa, hơn nữa phía sau còn có hai vệ sĩ, Trương Tiểu Trữ không dám quá phận, chỉ nói mình sẽ không uống.
Trương Thiến sau khi tìm hiểu tình huống, quan sát hoàn cảnh chung quanh một chút, địa phương Trương Tiểu Trữ tìm được rất tối, ít người qua lại, hơn nữa, phía sau treo một tấm biển, hướng dẫn lối vào toilet.
Bên ngoài nhiều người chật chội, bất lợi cho việc chạy trốn, Trương Thiến đưa mắt nhìn về hướng hành lang thông qua toilet, đi tới đó chẳng khác nào bắt rùa trong hũ, cũng không phải là một lựa chọn tốt, nhìn người đàn ông kia đã sắp hết kiên nhẫn, muốn bức ép Trương Tiểu Trữ uống rượu.
Trương Thiến cắn răng, kéo Trương Tiểu Trữ chạy tới hành lang toilet, bởi vì bọn họ không nghĩ lại có người đột nhiên xuất hiện, Trương Thiến dễ dàng túm Trương Tiểu Trữ chạy mất.
Chỉ nghe phía sau “A" lên một tiếng, nhân lúc bọn họ còn đang ngây người, hai người Trương Thiến chạy thật nhanh, bây giờ toilet đã gần ngay trước mắt.
Toilet nữ hay toilet nam, đây là một vấn đề, bất quá mơ hồ nghe thấy âm thanh bên trong, Trương Thiến thầm mắng một tiếng mẹ nó, căn bản không cần chọn, hai cái này có cái gì khác nhau.
Họ tiến vào trong nhà vệ sinh, Trương Thiến chỉ kéo Trương Tiểu Trữ trốn vào một góc chết, lấy từ “không gian" “bùa ẩn thân", đồng thời che miệng Trương Tiểu Trữ.
Trong “không gian", bùa ẩn thân chỉ có mấy chục tấm, ít đến đáng thương, mặc dù tác dụng của nó là khiến thân thể mờ đi, tăng độ sắc nét của bối cảnh chung quanh, thoạt nhìn giống như dung nhập vào bối cảnh, nhưng người sử dụng không thể nhúc nhích, nếu không sẽ mất đi hiệu quả.
Trương Tiểu Trữ không nhìn thấy Trương Thiến xé bùa, cũng như ánh sáng yếu ớt mà “bùa ẩn thân" phát ra, cô chỉ cảm thấy chỗ này mặc dù mờ tối, nhưng không bí mật, rất dễ bị phát hiện.
Vì vậy cô động, nắm lấy tay Trương Thiến muốn lôi cô chạy ra hướng khác.
Trương Thiến thầm mắng một tiếng, mắt thấy người phía sau rất nhanh sẽ chạy tới, vội vàng ngăn chặn tay chân Trương Tiểu Trữ, không để cô lộn xộn: “Ngậm miệng, đừng động! Nghe mình!"
Nói xong, Trương Thiến lại xé tiếp “bùa ẩn thân", lòng đau đến rỉ máu, thật lãng phí, trong “không gian" chỉ còn mấy cái, loại đồ này càng dùng càng ít, cô cũng không thể chế luyện… Haiz!
Người đàn ông kia chửi tục, tóc tai đã có phần tán loạn, hắn lấy hơi, chỉ thị hai người phía sau nói: “Đạp cửa!"
Mặc dù nói như vậy, nhưng động tác của hai người không qúa thô lỗ, dù sao đã vào được trong này phần lớn đều là hội viên quán bar, đều là người bọn họ không thể chọc nổi, mặc dù chắc chắn ông chủ không quan tâm, nhưng ngộ nhỡ có chuyện gì, chịu tội đều là những kẻ tay chân bọn họ!
Trong góc, hai người Trương Thiến không thấy được tình huống nơi toilet, họ một mực chờ, đợi sau khi người đàn ông kia tiến vào, nghe bên trong vang lên tiếng hét sợ hãi, Trương Thiến không để ý đến, nhanh chóng đứng dậy, kéo Trương Tiểu Trữ nhanh chóng chạy đi.
Âm thanh huyên náo dần lớn hơn, lại trở về sàn nhảy quán bar xa hoa truỵ lạc, Trương Thiến nhớ kỹ giáo huấn này, nắm chặt lấy tay Trương Tiểu Trữ, hai người di chuyển tới cửa ra.
Trong lúc đó, Trương Tiểu Trữ nhìn Trương Thiến, muốn nói lại thôi, nhưng cuối cùng chỉ thốt lên một tiếng yếu ớt “Thật xin lỗi."
Nhưng Trương Thiến không nghe thấy, bạn không thể trông cậy rằng trong loại hoàn cảnh này nghe được tiếng xin lỗi yếu ớt kia, lúc này Trương Thiến vẫn đang tự kiểm điểm bản thân.
Cô vẫn cho rằng trách nhiệm gánh vác trên vai mình rất nặng, với bạn cùng phòng, luôn cảm thấy mình lớn hơn họ, có tâm tình chăm sóc các cô, lại không biết kiếp trước khi chết cô cũng chỉ là một cô gái hơn 20 tuổi, ngoài thực tập một năm, kinh nghiệm xã hội cái gì cũng không có, bình thường lại trạch, không nói chuyện với người khác nhiều, trên thực tế, chính cô cũng cần người khác trông chừng .
Trương Tiểu Trữ muốn đi vào chỉ là kích động nhất thời, nhưng cô không không những không khuyên can, còn chạy theo nghĩ kế, cô đã quá tự tin, không phải tất cả quán bar đều tầm thường như quán bar kiếp trước cô từng đi.
Không phải là tất cả quán bar đều nhỏ như vậy, sự tình cờ có thể là may mắn, nhưng không thể dùng cái may mắn này làm lá chắn, không phải lúc nào cũng may mắn như vậy được!
Trương Thiến vừa nghĩ tới chuyện đó, vừa đi về phía trước, cho đến khi bị Trương Tiểu Trữ kéo lại, lúc này mới nghi ngờ đưa mắt nhìn cô.
Trương Tiểu Trữ cười lúng túng, ý bảo Trương Thiến nhìn về phía trước.
Trương Thiến quay đầu, sau đó lặng thinh.
Cô quên, họ thuộc dạng “nhập cảnh phi pháp", hơn nữa hình như cô đã đắc tội một nhân vật rất có lai lịch.
Người đàn ông bị cô đá một cước kia, đang miễn cưỡng dựa vào trên sopha hoa lệ, hướng về phía hai cô nháy cặp mắt hoa đào xinh đẹp. Đằng sau là từng dãy vệ sĩ đồng phục chỉnh tề.
Trương Thiến cười gượng, làm thế nào bây giờ, gặp đại họa rồi, mặc dù tư thế của y rất mê người, nụ cười thật đẹp mắt, nhưng nhìn y mất bao nhiêu công sức tìm cô, còn bày ra trận thế như vậy, không lẽ… cái đó của y thực sự bị cô đá hỏng rồi?!
Trương Thiến không tự chủ được lén liếc chỗ đó một cái.
Dường như hiểu ánh mắt Trương Thiến, nụ cười của người đàn ông tắt ngấm trong nháy mắt, ánh mắt không chút thay đổi, sau đó, y lại khôi phục thành dáng vẻ nhàn nhạt: “Là ai mang cô vào."
Mới vừa đi vào, anh chàng tiếp tân kia vẻ mặt đau khổ: “Họ nói là em gái của Lâm tiểu thư."
Y nâng cặp mày tinh xảo, lời nói ra lại khiến cho hai người Trương Thiến run sợ .
“Hả? Vậy sao, sao tôi không biết ông chủ Lâm có thêm hai cô con gái như hoa như ngọc thế này."
Hình như rất hưởng thụ bộ dáng biến sắc của Trương Thiến, y chậm rãi nói tiếp: “Nơi này của tôi thu lệ phí rất cao. Chỉ phí vào cửa đã là số tiền không nhỏ, nhưng tôi tin tưởng nếu các cô có quan biết với Lâm tiểu thư, chắc hẳn cô ấy rất thích ý khi bỏ ra số tiền này thay các người..."
“Không cần!"
Mọi người nhìn về phía người vừa hét lên, Trương Tiểu Trữ mặt trắng không còn chút máu: “Chúng tôi không biết cô ta, tiền này chúng tôi tự mình trả."
Trương Thiến nhìn cảnh tượng năm màu bảy sắc xung quanh, hoa mắt, cô thử la lớn tên Trương Tiểu Trữ, nhưng bên trong quán bar quá ồn ào, tiếng la của cô biến mất như bọt sóng giữa biển.
Bất đắc dĩ, cô chỉ có thể im lặng, chậm rãi đi tìm, cô nhớ anh chàng tiếp tân có nói qua, hai người đó định ngồi chỗ tình nhân, chắc hẳn Trương Tiểu Trữ cũng nghe được, nếu như thật sự không tìm được hai người kia, nhất định Trương Tiểu Trữ sẽ tới chỗ đó.
Nhìn từng khuôn mặt xa lạ trong ánh đèn quán bar, lòng cô dâng lên cảm xúc sợ hãi, lui về phía sau hai bước, không ngờ lại đụng vào người khác, vội vàng nói “xin lỗi", cô định đến chỗ ngồi tình nhân ôm cây đợi thỏ.
Trương Thiến gian nan tách đám người ra, đi ngược dòng người hướng tới phía sau…
Cùng lúc đó, phía bên ngoài, Tôn Đông Mặc kéo cửa kính xe xuống ngẩng đầu nhìn quán bar trước mặt, ánh đèn màu đẹp mắt càng khiến nơi này trở nên mộng ảo huyễn hoặc, nhưng điều này không thể tiêu tan lửa giận của hắn.
Trời mới biết hắn gọi điện thoại bao nhiêu lần cho cô, từ miệng bạn cùng phòng biết cô mất tích thì gấp gáp đến đâu, sau đó lại nhận được tin tức của Lâm Dương, không ngờ cô lại vào quán bar! Lá gan thật lớn!
Xác định địa điểm, Tôn Đông Mặc không nói hai lời, mở cửa xe, mặc cho mưa rơi làm ướt áo, hắn trầm mặt, sải bước tới quan bar, cửa xe sau lưng phát ra “tiếng kêu thảm thiết"!
Lúc này Trương Thiến đã tới chỗ ngồi tình nhân, nghĩ đến ở nơi mờ tối như vậy muốn tìm được Trương Tiểu Trữ vóc người nhỏ nhắn là rất khó, cô đứng yên ở đó gây ra không ít chú ý, đã có mấy người đàn ông bước tới gần, Trương Thiến chỉ cười gượng khoát tay, trầm mặc cự tuyệt.
Trương Thiến cảm giác ánh mắt chung quanh nhìn sang cô càng nhiều hơn, cô không biết vì nguyên nhân gì, cô cảm thấy càng lúc càng sợ, cảm thấy bản thân thật ngu ngốc, vốn không nên nghe theo Trương Tiểu Trữ, vì một tên cặn bã và một ả tiểu tam mà tự đi tìm chết, nhìn điện thoại đã hết pin, Trương Thiến thật khóc không ra nước mắt.
Cô chưa bao giờ lãng phí đầu óc nhớ số điện thoại, có điện thoại di động là được, nhưng hiện tại, số ba mẹ còn có số của Tôn Đông Mặc, cô cũng không nhớ rõ.
Phiền não như vậy một hồi, không ngờ Trương Thiến lại nhìn thấy tên cặn bã và ả tiểu tam, hình như họ mới vừa đi ra từ sàn nhảy, khuôn mặt còn đỏ ửng vì vận động, hai người dựa vào nhau cùng đi về phía bên này.
Dáng dấp tiểu tam thật tốt, là một mỹ nhân nhu mỳ, như chim nhỏ néo vào người tên kia, cánh tay hắn ta ôm lấy eo nhỏ tiểu tam, chậm rãi di động lên xuống.
Đối với hành động đó, tiểu tam vờ như không phát hiện ra, chỉ là ánh mắt không rời nhìn hắn ta, đó là lời mời không tiếng động. Sau đó thẹn thùng cúi đầu, lộ ra cần cổ trắng nõn.
Tên cặn bã kia tựa hồ nhận được cổ vũ, quả quyết dò bàn tay tới nơi mềm mại kia, hình như tiểu tam kêu lên một tiếng, cả người không xương, hoàn toàn bám vào trên người hắn ta.
Động tác hai người dần trở nên lớn mật, thỉnh thoảng hôn một cái, trong hoàn cảnh mờ tối như vậy, muốn làm gì cũng không cần cố kỵ, nếu không phải Trương Thiến đặc biệt chú ý đến, chắc hẳn cũng không phát hiện được giữa bọn họ có điều mờ ám.
Trương Thiến nhìn đau cả mắt, bất quá trong quán bar hành động hơn bọn họ cũng không ít.
Cô chăm chú nhìn hai người, họ đi tới chỗ ngồi tình nhân, sau khi ngồi xuống động tác càng quá trớn hơn, nhưng chỗ ngồi rất tài tình, Trương Thiến chỉ có thể mơ hồ thấy hai bóng dáng đè lên nhau.
Lúc này cô mới quay đầu, không chú ý tới động tác của hai người kia nữa, quan sát bốn phía, tìm kiếm bóng dáng của Trương Tiểu Trữ.
Oa~ cuối cùng tìm được, hình như là lối đi thông với toilet, Trương Thiến thấy nhìn thấy một bóng dáng màu trắng, cuối cùng cũng không còn một mình nữa, cô cất bước hướng về phía đó.
Trương Thiến không thích ở một mình trong hoàn cảnh xa lạ, cô cảm thấy sợ, dường như cô hoàn toàn tách rời quang cảnh náo nhiệt chung quanh, cảm giác đơn độc như vậy thật không tốt. Hôm nay tìm được Trương Tiểu Trữ, Trương Thiến hết sức vui mừng, mặc kệ như thế nào, hôm nay tới đây, cũng phải kéo cô ấy về phòng, hiển nhiên nơi này không phải là nơi họ nên tới.
Đi vào, Trương Thiến phát hiện nơi đó hình như nơi đó không phải chỉ có một mình Trương Tiểu Trữ, cô ấy đang khước từ một người đàn ông cố gắng tiếp cận, Trương Thiến cau mày, không biến sắc đến gần, trong lòng một lần nữa hối hận, không nên tiến vào nơi này.
Người đàn ông kia ăn mặc rất anh tuấn, nhưng vẻ ngoài hoa mỹ đó cũng không che đậy được bản tính bỉ ổi của hắn ta. Tới gần, Trương Thiến mơ hồ nghe hai người lời qua tiếng lại, hắn ta oán giận Trương Tiểu Trữ không nể mặt, cái gì mà chỉ cần uống ly rượu kia sẽ bỏ qua cho cô.
Nghĩ người khác đều là kẻ ngốc sao, chỉ cần suy nghĩ một chút là biết, nhất định ly rượu kia có vấn đề. Trương Tiểu Trữ cự tuyệt dứt khoát, nhưng hắn ta vẫn không ngừng dây dưa, hơn nữa phía sau còn có hai vệ sĩ, Trương Tiểu Trữ không dám quá phận, chỉ nói mình sẽ không uống.
Trương Thiến sau khi tìm hiểu tình huống, quan sát hoàn cảnh chung quanh một chút, địa phương Trương Tiểu Trữ tìm được rất tối, ít người qua lại, hơn nữa, phía sau treo một tấm biển, hướng dẫn lối vào toilet.
Bên ngoài nhiều người chật chội, bất lợi cho việc chạy trốn, Trương Thiến đưa mắt nhìn về hướng hành lang thông qua toilet, đi tới đó chẳng khác nào bắt rùa trong hũ, cũng không phải là một lựa chọn tốt, nhìn người đàn ông kia đã sắp hết kiên nhẫn, muốn bức ép Trương Tiểu Trữ uống rượu.
Trương Thiến cắn răng, kéo Trương Tiểu Trữ chạy tới hành lang toilet, bởi vì bọn họ không nghĩ lại có người đột nhiên xuất hiện, Trương Thiến dễ dàng túm Trương Tiểu Trữ chạy mất.
Chỉ nghe phía sau “A" lên một tiếng, nhân lúc bọn họ còn đang ngây người, hai người Trương Thiến chạy thật nhanh, bây giờ toilet đã gần ngay trước mắt.
Toilet nữ hay toilet nam, đây là một vấn đề, bất quá mơ hồ nghe thấy âm thanh bên trong, Trương Thiến thầm mắng một tiếng mẹ nó, căn bản không cần chọn, hai cái này có cái gì khác nhau.
Họ tiến vào trong nhà vệ sinh, Trương Thiến chỉ kéo Trương Tiểu Trữ trốn vào một góc chết, lấy từ “không gian" “bùa ẩn thân", đồng thời che miệng Trương Tiểu Trữ.
Trong “không gian", bùa ẩn thân chỉ có mấy chục tấm, ít đến đáng thương, mặc dù tác dụng của nó là khiến thân thể mờ đi, tăng độ sắc nét của bối cảnh chung quanh, thoạt nhìn giống như dung nhập vào bối cảnh, nhưng người sử dụng không thể nhúc nhích, nếu không sẽ mất đi hiệu quả.
Trương Tiểu Trữ không nhìn thấy Trương Thiến xé bùa, cũng như ánh sáng yếu ớt mà “bùa ẩn thân" phát ra, cô chỉ cảm thấy chỗ này mặc dù mờ tối, nhưng không bí mật, rất dễ bị phát hiện.
Vì vậy cô động, nắm lấy tay Trương Thiến muốn lôi cô chạy ra hướng khác.
Trương Thiến thầm mắng một tiếng, mắt thấy người phía sau rất nhanh sẽ chạy tới, vội vàng ngăn chặn tay chân Trương Tiểu Trữ, không để cô lộn xộn: “Ngậm miệng, đừng động! Nghe mình!"
Nói xong, Trương Thiến lại xé tiếp “bùa ẩn thân", lòng đau đến rỉ máu, thật lãng phí, trong “không gian" chỉ còn mấy cái, loại đồ này càng dùng càng ít, cô cũng không thể chế luyện… Haiz!
Người đàn ông kia chửi tục, tóc tai đã có phần tán loạn, hắn lấy hơi, chỉ thị hai người phía sau nói: “Đạp cửa!"
Mặc dù nói như vậy, nhưng động tác của hai người không qúa thô lỗ, dù sao đã vào được trong này phần lớn đều là hội viên quán bar, đều là người bọn họ không thể chọc nổi, mặc dù chắc chắn ông chủ không quan tâm, nhưng ngộ nhỡ có chuyện gì, chịu tội đều là những kẻ tay chân bọn họ!
Trong góc, hai người Trương Thiến không thấy được tình huống nơi toilet, họ một mực chờ, đợi sau khi người đàn ông kia tiến vào, nghe bên trong vang lên tiếng hét sợ hãi, Trương Thiến không để ý đến, nhanh chóng đứng dậy, kéo Trương Tiểu Trữ nhanh chóng chạy đi.
Âm thanh huyên náo dần lớn hơn, lại trở về sàn nhảy quán bar xa hoa truỵ lạc, Trương Thiến nhớ kỹ giáo huấn này, nắm chặt lấy tay Trương Tiểu Trữ, hai người di chuyển tới cửa ra.
Trong lúc đó, Trương Tiểu Trữ nhìn Trương Thiến, muốn nói lại thôi, nhưng cuối cùng chỉ thốt lên một tiếng yếu ớt “Thật xin lỗi."
Nhưng Trương Thiến không nghe thấy, bạn không thể trông cậy rằng trong loại hoàn cảnh này nghe được tiếng xin lỗi yếu ớt kia, lúc này Trương Thiến vẫn đang tự kiểm điểm bản thân.
Cô vẫn cho rằng trách nhiệm gánh vác trên vai mình rất nặng, với bạn cùng phòng, luôn cảm thấy mình lớn hơn họ, có tâm tình chăm sóc các cô, lại không biết kiếp trước khi chết cô cũng chỉ là một cô gái hơn 20 tuổi, ngoài thực tập một năm, kinh nghiệm xã hội cái gì cũng không có, bình thường lại trạch, không nói chuyện với người khác nhiều, trên thực tế, chính cô cũng cần người khác trông chừng .
Trương Tiểu Trữ muốn đi vào chỉ là kích động nhất thời, nhưng cô không không những không khuyên can, còn chạy theo nghĩ kế, cô đã quá tự tin, không phải tất cả quán bar đều tầm thường như quán bar kiếp trước cô từng đi.
Không phải là tất cả quán bar đều nhỏ như vậy, sự tình cờ có thể là may mắn, nhưng không thể dùng cái may mắn này làm lá chắn, không phải lúc nào cũng may mắn như vậy được!
Trương Thiến vừa nghĩ tới chuyện đó, vừa đi về phía trước, cho đến khi bị Trương Tiểu Trữ kéo lại, lúc này mới nghi ngờ đưa mắt nhìn cô.
Trương Tiểu Trữ cười lúng túng, ý bảo Trương Thiến nhìn về phía trước.
Trương Thiến quay đầu, sau đó lặng thinh.
Cô quên, họ thuộc dạng “nhập cảnh phi pháp", hơn nữa hình như cô đã đắc tội một nhân vật rất có lai lịch.
Người đàn ông bị cô đá một cước kia, đang miễn cưỡng dựa vào trên sopha hoa lệ, hướng về phía hai cô nháy cặp mắt hoa đào xinh đẹp. Đằng sau là từng dãy vệ sĩ đồng phục chỉnh tề.
Trương Thiến cười gượng, làm thế nào bây giờ, gặp đại họa rồi, mặc dù tư thế của y rất mê người, nụ cười thật đẹp mắt, nhưng nhìn y mất bao nhiêu công sức tìm cô, còn bày ra trận thế như vậy, không lẽ… cái đó của y thực sự bị cô đá hỏng rồi?!
Trương Thiến không tự chủ được lén liếc chỗ đó một cái.
Dường như hiểu ánh mắt Trương Thiến, nụ cười của người đàn ông tắt ngấm trong nháy mắt, ánh mắt không chút thay đổi, sau đó, y lại khôi phục thành dáng vẻ nhàn nhạt: “Là ai mang cô vào."
Mới vừa đi vào, anh chàng tiếp tân kia vẻ mặt đau khổ: “Họ nói là em gái của Lâm tiểu thư."
Y nâng cặp mày tinh xảo, lời nói ra lại khiến cho hai người Trương Thiến run sợ .
“Hả? Vậy sao, sao tôi không biết ông chủ Lâm có thêm hai cô con gái như hoa như ngọc thế này."
Hình như rất hưởng thụ bộ dáng biến sắc của Trương Thiến, y chậm rãi nói tiếp: “Nơi này của tôi thu lệ phí rất cao. Chỉ phí vào cửa đã là số tiền không nhỏ, nhưng tôi tin tưởng nếu các cô có quan biết với Lâm tiểu thư, chắc hẳn cô ấy rất thích ý khi bỏ ra số tiền này thay các người..."
“Không cần!"
Mọi người nhìn về phía người vừa hét lên, Trương Tiểu Trữ mặt trắng không còn chút máu: “Chúng tôi không biết cô ta, tiền này chúng tôi tự mình trả."
Tác giả :
Không Gian Pháp Sư