Cuộc Sống Điền Viên Sau Khi Xuyên Qua

Chương 85

Trong cuộc sống luôn có những định luật kỳ quái, tỷ như càng khát vọng càng không đạt được, chuyện không hi vọng phát sinh sẽ luôn phát sinh. Cho nên người xưa nói, phòng nhà dột bị cả đêm mưa.

Cuối mỗi năm, Chu gia đều thu rất nhiều hàng, năm nay vì đại thương huyện bên mua một lần năm trăn cân, bọn họ đi thu hàng so với năm trước còn nhiều hơn, trên dưới ba ngàn cân, tất cả đều chưa thanh toán. Hàng thu sau để nhà bán lẻ, còn lại bán buôn cho các hộ thương nhân, đã bán được ba phần tư rồi.

Về phần tiền hàng, như mọi năm chưa thanh toán tiền cho mọi người, tiền thu về sẽ để đấy, không nhập vào quỹ chung. Nhưng lần này lão gia tử vì chuyện quyên tiền sửa đường, mấy ngày trước đã bảo Chu Nam Sinh nộp toàn bộ số tiền thu được, cộng thêm tiền tích góp mấy năm trước, để Chu lão đi đổi thành hai trăm đại bạc.

Sau khi quyên tiền, trong tay Chu lão gia tử còn lại mười mấy lượng bạc, đã bị đợt người thứ nhất yêu cầu trả hết.

Càng về sau âm thanh các hộ gia đình chất vấn ngày càng lớn, xuất hiện lo lắng Chu gia quyên hết của cải, khổ cho bọn họ không lấy được tiền mồ hôi nước mắt, vì vậy trong hai ba ngày, bốn thôn tám xóm các hộ tràn vào sân Chu gia, yêu cầu Chu gia nhanh chóng tính tiền.

Về phần câu nói “Chu gia buôn bán nhiều năm, của cải không đến nỗi hết nhanh như vậy, cho dù không còn tiền, cửa hàng Chu gia còn làm ăn, tiền thu được mấy ngày cũng đủ", có người lớn tiếng nói vậy, rất nhanh biến mất không tăm hơi.

Chu gia mấy năm qua cố nhiên danh dự tốt có tiếng, anh nông dân cũng là tín nhiệm mới cân hàng cầm hóa đơn trước, sau mới tính tiền. Nhưng cuối cùng, mỗi một đồng khoai lang, mỗi một cân thịt khô, một con gà xông khói, đều là mồ hôi nước mắt người ta cực khổ kiếm được, chỉ trông cậy vào bọn họ đổi tiền, biến thành quần áo trên người, cái ăn trong miệng. Ngoài nguồn thu đó, không còn nguồn thu nào khác, chẳng may không lấy được tiền hàng cả gia đình sẽ gặp nguy.

Tình trạng Chu gia lúc này quẫn bách, mọi người trên bàn cơm ảm đạm nhìn nhau. Chu Bắc Sinh từ bé đến lớn chưa từng tiếp xúc qua kinh tế sự vụ, mặc dù không đến nỗi không để ý chuyện bên ngoài, với tình trạng nhà mình, hắn luôn luôn lạc quan, hai ngày nay hắn ở trong nhà, thấy cha hắn và ông nội cực khổ trì hoãn, giờ mới hiểu được quyên hai trăm lượng bạc ra ngoài, cái gia đình này lập tức lâm vào tình cảnh bị động.

“Ông nội, cũng tại con…" Chu Bắc Sinh xin lỗi nói. Lã thị ngồi bên cạnh hắn, hơi bất an nhìn ba vị trưởng bối sắc mặt ủ dột.

Hai ngày trước trên dưới ầm ĩ, lúc này Dương thị nghiêm mặt, giống như nam nhân nàng, không nói một lời.

Chu lão gia tử thở dài một hơi, nói: “Con khỏi phải suy nghĩ nhiều, ta và cha con sẽ nghĩ biện pháp, tất có cách giải quyết."

Qua loa ăn xong bữa tối, Chu lão gia tử và phu thê chu lão thương lượng đối sách.

Tính ra hôm nay có thể lấy ra bao nhiêu bạc?" Lão gia tử hỏi.

“Bạc thu về hai ngày nay ước chừng mười hai lượng," Chu lão đáp, “Chỗ Nam Sinh thu được từ huyện bên khoảng hai mươi, ba mươi lượng. Cộng thêm tiền chỗ con và mẹ Bắc Sinh có mười mấy lượng, khoảng… Bốn mươi, năm mươi lượng…"

Bốn mươi năm mươi lượng, đại thương sẽ không đặt trong mắt, nhưng trước giờ Chu gia kinh doanh nhỏ, chỗ tiền này cơ hồ là tiền lãi nửa năm. Trong nhà không còn tiền dư, dù kiếm thế nào cũng không kiếm được.

“Sao trong tay hai con chỉ còn mười mấy lượng?" Lão gia tử càu mày hỏi, mấy năm trước ông phát tiền công theo tháng, nhi tử con dâu được chia nhiều hơn các cháu, những năm này lẽ ra phải đến trăm lượng, mặc dù nói quỹ chung thiếu tiền, không nên lạm dụng quỹ cá nhân, nhưng bọn họ là trưởng bối, cả đời đều bận rộn vì con cái, có tiền nên để cho gia đình vượt qua khó khăn. Đây cũng là nguyên nhân Chu lão gia tử không sợ quyên hết tiền, ông vốn nghĩ nhi tử còn bạc đứng ra bảo đảm, ai ngờ một trăm lượng biến thành mười mấy lượng.

Từ thị hơi lúng túng, “Bắc Sinh đi thi vài lần… Sau lại thành thân… Con bí mật cho thằng bé một chút…"

Chuyện này Chu lão cũng biết, nếu như Từ thị là đại thiên vị, thì ông là tiểu thiên vị, vì vậy chuyện lão thê thiên vị con út, ông nhắm một mắt mở một mắt cho qua. Dù sao trong nhà áo cơm không lo, tiền cầm trong tay sau này cũng để cho hậu bối. Chỉ là cho trước mà thôi.

“Các ngươi…" Lão gia tử gõ thủ trượng trên đất, một lúc lâu không nói nên lời, “Coi là như vậy, tiền chi trên người Bắc Sinh, cộng thêm các ngươi cho, thật đúng là…" Lần đầu ông hoài nghi, cháu trai út biết trong nhà bỏ ra nhiều vậy không? Quần áo, sách vở, đi học đi thi, đón dâu ăn cơm, cũng đều là tiền trong nhà, còn cần phải tiêu thêm gì nữa? Tiền cha mẹ cho, đi nơi nào hết?

Nếu như vấn đề này Chu Bắc Sinh trả lời, đại khái hắn sẽ thành thực đáp: “Hơn phân nửa dùng để qua lại với đồng môn." Đồng môn gặp nhau, ngâm thơ gảy đàn, đương nhiên không thể thiếu rượu và đồ ăn. Mọi người thay phiên nhau chi, hai mươi lần sẽ đến hắn một lần, một lần tiêu tốn mấy lượng bạc. Còn chuyện cha vợ tiến cử hắn với tiền bối, rượu ngon, đồ ăn ngon, đương nhiên do hắn chi. Cộng thêm tiêu xài vụn vặt, tổng cộng lên đến bốn mươi lượng bạc.

Về số tiền còn lại, Chu Bắc Sinh thuận theo truyền thống tốt đẹp của nam nhân, giao cho thê tử giữ.

Phu thê hai người trở về phòng, Chu Bắc Sinh ngồi im trước bàn, do dự mấy phen, nói với Lã thị ngồi trên giường: “Duyệt Đồng, lần trước ta đưa nàng hai mươi lượng bạc, trước lấy ra cho nhà dùng đã."

Lã thị nghe vậy, động tác dừng lại, khóe miệng hơi mấp máy, đáp: “… Được." Nàng đứng lên cầm chìa khóa mở rương gỗ của mình, lấy ra một hà bao, đưa cho hắn, nói: “Ở hết bên trong, có đủ không? Ta còn chút ít của hồi môn…"

Chu Bắc Sinh do dự, ngẩng đầu lên nhìn kiều thê rung động lòng người, không khỏi thở dài một hơi, “Làm khó nàng nghĩ ngợi… Của hồi môn nàng đừng động vào, chúng ta góp hai mươi lượng, cộng thêm của cha mẹ, Đại ca, Tam ca, đoán chừng sẽ đủ. Nếu không đủ thì nói sau…"

Đồng thời ở một nơi khác trong nhà, Chu Đông sinh đang lục tung phòng.

Dương thị ở trên giường dụ dỗ hai hài tử, lạnh mặt nhìn hắn đi qua đi lại, âm thầm bĩu môi.

“Nương tử, không phải chúng ta có ba mươi lượng bạc sao? Hôm kia ta còn mò được ở đáy tủ, sao giờ không thấy?"

“Bị ta giấu đi chứ sao." Dương thị cười lạnh, “Tính sao, muốn cầm đưa cho lão gia tử? Đừng nghĩ! Bạc ta giấu rất kỹ, ngươi đừng mong nhìn thấy."

Chu Đông Sinh ngẩn ngơ, cười làm lành, “Nàng thật lợi hại, đã đoán ra ngay tâm tư của ta." Thấy Dương thị bất vi sở động, liên tiếp khuyên nhủ, “Trong nhà đang khó xử, trước ta đưa cho ông nội, qua một thời gian ngắn, ta lấy trở về."

“Đừng!" Dương thị cười lạnh, “Ba mươi lượng không đủ lão gia tử nhét kẽ răng đâu. Đó là tiền sau này ta ở riêng nuôi hài tử, người nào đụng đến ta liều mạng với người đó!"

“Nói nhảm, không phải ở riêng sẽ được chia thêm bạc sao…"

“Ngươi đang mơ à, tiền quỹ chung không còn, còn nghĩ bạc tới tay." Dương thị xem thường, “Trong lòng ta biết hết, những năm nay chúng ta tích được hai ba mươi lượng, cha mẹ phải tích được gấp đôi, còn có Tam thúc, cũng phải có hai ba mươi lượng, khi nào thì cần dùng của chúng ta. Hơn nữa, nếu không phải vì Bắc Sinh, chúng ta đến mức này sao? Đệ ấy nên tìm cách bù vào, coi như đệ ấy không có vốn riêng, cũng nên bảo thê tử lấy của hồi môn mới phải."

Chu Đông Sinh khuyên can mãi, chính là Dương thị không buông miệng, hắn lật tung cả hòm rương không có kết quả, lại nhìn gầm giường, giũ tung túi chữ nhật, vẫn không tìm được chỗ giấu bạc, bất đắc dĩ đi mò chăn tiểu nữ nhi, cuối cùng nhấc cả túi áo thê tử, Dương thị bực mình, đẩy tay hắn ra, “Thật khó coi!"

“Chu Đông Sinh, ta nói cho ngươi biết, chính là ngươi tìm được bạc, trước tiên đánh chết ta rồi hãy mang bạc đi!"

“Nói nặng lời như vậy làm gì." Chu Đông Sinh trên mặt ngượng ngùng, dưới ánh nến, hài tử, nữ nhi giương mắt nhìn hắn, hắn thở dài một hơi, rốt cục không đi qua đi lại nữa, lên giường nằm cạnh thê nhi, đắp chăn nói: “Thôi… Ngủ đi."

Sáng sớm hôm sau, Chu Bắc Sinh thừa dịp ăn bữa sáng, ý bảo Lã thị đưa hà bao cho Chu lão gia tử, “Ông nội, nơi này có hai mươi lượng bạc, trước cho nhà cứu cấp."

Một bàn người nhất tề nhìn phu thê Chu Bắc Sinh, đêm qua thời điểm ba lão nhân nói chuyện, trong lòng suy đoán Chu Bắc Sinh còn giữ lại bạc, chỉ là bọn họ không tiện mở miệng hỏi, hôm nay hắn chủ động đưa tiền, trong lòng nhất thời an ủi.

Trong tay Lã thị cầm hà bao, nhìn mọi người xấu hổ, Chu Bắc Sinh cầm lấy hà bao, trực tiếp để trước mặt lão gia tử.

Lão gia tử dừng một chút, nhìn hà bao, gật đầu nói: “Được, con có lòng, sau này trong nhà có bạc, sẽ trả lại cho các con."

Chu Đông Sinh lén lút nắm tay thê tử dưới bàn, thấy nàng không phản ứng, nhẹ nhàng đạp chân nàng một cái. Dương thị hung hăng đạp lại, không quản hắn đau đến méo mó mặt mày, một từ không nói, đút cháo cho nữ nhi.

Chu Đông Sinh không có cách nào, đành phải làm bộ không nhìn thấy ánh mắt cha mẹ ám hiệu, vùi đầu húp cháo.

Từ thị gấp gáp, há mồm muốn nói, Chu lão cau mày lắc đầu, nhẹ giọng nói: “Được rồi."

Sau bữa sáng, vãn bối tản đi, ba lão nhân lưu lại tiếp tục thương lượng.

“Sao ông không nói với Đông Sinh để nó lấy bạc ra, phu thê bọn chúng có thể bỏ ra hai mươi lượng giống như Bắc Sinh." Từ thị oán trách, “Sao lão Đại không hiểu chuyện như vậy, tiểu đệ có thể vui vẻ giúp, nó làm Đại ca, còn có thể không lên tiếng, vùi đầu vào ăn, không phân ưu vì cha mẹ, nuôi nhi tử lớn như vậy, thật là…" Càng nói càng tức.

Chu lão cũng than thở, “Thôi, đoán chừng Đại tẩu náo…"

Từ thị nghĩ không ra, “Trước kia con bé hiểu chuyện lắm mà… Không được, ta phải đi nói nó một chút."

“Đừng đi nữa," Chu lão cau mày, “Bên ngoài đang huyên náo, bà nói xong nó ương ngạnh, làm ầm ĩ lên, đến lúc đó loạn càng thêm loạn, khó mà sống yên ổn."

Lão gia tử thở dài một hơi, gõ quải trượng trên mặt đất, nói: “Nghe lời Tiểu Cẩu tử đi, đừng động tới Đông sinh, ta chờ Nam sinh trở lại, gom góp bạc sau."

“Nam Sinh sáu bảy ngày nữa mới về, mấy hộ đứng cửa không biết có chịu đợi không…" Chu lão chần chờ nói.

“Tạm thời giải thích một chút."

Chu lão gia từ bảo con dâu tìm mấy cái hộp lớn nhỏ, dưới lót một lớp đã cuội, phủ vải đỏ lên, lại thả một tầng đá cuội, phủ tiếp một lớp vải đỏ, sau đó xếp bạc lên. Mấy hộp gỗ khác, ba tầng đều làm vậy.

Một ngày kia, mặt trời từ từ lên cao, mấy hộ hôm qua được Chu gia khuyên nhủ tản đi, hôm nay lại tụ ở đây, bọn họ vào cổng, phát hiện sân để hai cái bàn lớn cạnh nhau, phía trên bày mấy hộp gỗ, bên cạnh bàn là một cái ghế bành, Chu lão gia tử ngồi ở phía trên, phe phẩy cái quạt. Mọi người Chu gia đứng sau ông.

Mọi người thấy điệu bộ, rối rít suy đoán trong hộp hẳn là bạc, coi như tiền hàng sắp được thanh toán, nhất thời không khí sôi nổi hẳn lên.
Tác giả : Chu Tứ Tứ
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Mới có chap mới rồi nhé mọi người: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại