Cuộc Sống Điền Viên Sau Khi Xuyên Qua
Chương 42
Đến khi mặt trời gần xuống núi, đoàn người rốt cục cũng xuống dưới chân núi.
Người trẻ tuổi tàm tạm, lão nhân cùng hài tử đã kiệt sức.
Đến thôn, người các phòng tản đi trở về nhà mình, một vài trưởng bối, dặn dò con dâu mình rửa mặt một phen, sau đó mau chóng đến từ đường sắp mâm.
Từ thị chính nhi tám kinh, con dâu chỉ có mình Dương thị, có lòng muốn cho Đường Hà cùng giúp một tay, nhưng rốt cuộc người chưa chính thức gả tới đây, hôm nay Đường Hà là khách nhân, nếu đi giúp làm việc, không chừng chị em dâu lại thầm thì, nói Từ thị là một mẹ chồng khắt khe với con dâu.
Đường lão khuyên nữ nhi mấy câu, để nàng biểu hiện tốt, chính là một bên nghe Chu Nam Sinh, trên mặt mang theo nụ cười, hiển nhiên nàng cực nguyện ý, đành chịu khó một chút.
Đường Hà cũng không để ý tới, giúp đỡ làm một chút việc, lấy tính cách nàng thật ra không sao cả, nhưng nàng cảm thấy tâm tình có chút hỏng bét, quả thật ấn tượng của nàng đối với Chu Nam Sinh không tệ, nhưng phải nói có cái gì đặc thù tình cảm, thì không có. Cha nàng cũng Đại ca tâm tính thô ráp, không thấy có cái gì không đúng, nàng là người trong cuộc, nhạy cảm hơn, mẹ Chu Nam Sinh không chào đón nàng.
Đường Hà muốn bỏ cuộc giữa chừng.
Dĩ nhiên chuyện này vừa mới bắt đầu, nàng chưa nói chuyện kết quả, cha mẹ đối với nàng mặc dù tốt, nhưng chuyện hôn nhân do trưởng bối làm chủ, bọn họ thật lòng cảm thấy Chu Nam Sinh là lựa chọn tốt nhất cho khuê nữ. Về phần vấn đề mẹ chồng, nhà ai không có đây? Lý thị đã khuyên nàng hết nước hết cái, “Sống đã lâu, mẹ chồng sẽ nhìn ra con thành thật, hai người sẽ sống với nhau tốt thôi."
Nhưng kiếp trước Đường Hà đã gặp qua rất nhiều người, xem qua rất nhiều chuyện, nàng biết thời buổi này, mẹ chồng là người quyết định có ghét con dâu hay không, nàng có ân cần lấy lòng cũng không cần thiết.
Ở hôn nhân kiếp trước của nàng, cha chồng và mẹ chồng sau khi về hưu, đều theo chân bọn họ ở một thời gian ngắn, nàng và cha mẹ chồng cực kỳ khách khí lãnh đạm. Nàng vẫn cho là, so với trên tivi nghe nói đủ loại mẹ chồng nàng dâu phân tranh, nàng làm được không tệ lắm. Không nghĩ một thời gian sau cha mẹ chồng kiên trì muốn đi, sau nàng gây lộn cùng chồng, mới từ trong miệng hắn biết được cha mẹ hắn đối với nàng không hài lòng.
Nàng được giáo dục, nàng cố gắng hoàn thành công việc, đối với gia đình việc nhà, đối nhân xử thế, trong mắt người ngoài được khen ngợi tất cả ưu điểm, trong khi trong mắt cha mẹ hắn lại không đúng tý nào. Nàng tại sao có thể không biết nấu cơm? Tại sao có thể ba mươi tuổi vẫn không sinh con đây? Mua quà cho bọn họ, sẽ bị nghi ngờ làm sao không biết quản gia đây.
Đường Hà tin tưởng, cho dù nàng nấu cơm, cho dù nàng sớm sinh con, sự thật bọn họ không thích nàng sẽ không thay đổi. Sau này nhớ lại đủ loại hôn nhân, Đường Hà cảm thấy, nàng và chồng càng ngày càng xa, có liên quan đến chuyện mẹ hắn liên tiếp oán trách nàng trong điện thoại.
Mẹ chồng đối với hôn nhân của người trẻ tuổi có sức ảnh hưởng mãnh liệt.
Tựa như cha mẹ nàng nói, Chu Nam Sinh không tệ. Theo nàng quan sát, hắn là điển hình nam nhân tốt của thời đại này, là người biết vươn lên, có khả năng làm việc, có thể nuôi gia đình, lại hiếu thuận cung kính với cha mẹ trưởng bối.
Bản thân Đường Hà rất thích người hiếu thuận, một người đối với cha mẹ còn không biết cảm ơn, như vậy hắn sao có thể yêu người khác được? Chính là đối với thê tử chưa cưới, thời điểm trẻ tuổi vẫn còn vui vẻ, nhưng sau này lâu năm, thê tử nhan sắc suy tàn, tất nhiên sẽ lạnh nhạt.
Nhưng Đường Hà sợ cũng chính là phần này hiếu thuận, nàng cảm thấy Chu Nam Sinh không lớn không nhỏ, chính là trong huynh đệ tỷ muội bị cha mẹ quên vạn năm chính là lão Nhị, những lão Nhị bởi vì hàng năm bị xem nhẹ, nhìn như đối với cha mẹ có oán hận, kỳ thực thiếu thốn tình cảm, sẽ không dễ dàng làm trái với ý nguyện cha mẹ.
Nàng thấy Chu Nam Sinh, chính là một điển hình lão Nhị. Nàng và mẹ con Chu gia tiếp xúc ba lần, nàng phát hiện Chu Nam Sinh cho dù không tình nguyện, cũng không trực tiếp nói không với cha mẹ.
Mẹ chồng nàng dâu trong lúc cần nhi tử và trượng phu làm thuốc bôi trơn, nếu như thời gian dài bọn họ thiên vị một bên, nhất định là bi kịch.
Đường Hà thật lòng cảm thấy mệt mỏi. Bên tai nghe được Chu Nam sinh thấp giọng hỏi thăm, có phải mệt hay không, nàng lắc đầu một cái.
Người thanh niên này với nàng quan hệ khác thường, từ khi bọn họ đính thân trở đi, lấy quan niệm nhân luân của xã hội thời đại này mà nói, bọn họ trở thành phu thê là tất nhiên, nếu như nàng không gả được cho hắn, như vậy nàng cũng không gả được cho người khác, hoặc là gả được, cũng là người không trong sạch. Mặc dù Đường Hà cho là lấy tính cách của mình, đó không phải là chuyện cực kì bi thảm, nhưng mà đối với Đường gia, lại là chuyện không thể thừa nhận.
Đường Hà thầm than một hơi, tự nói với mình, coi như hết, không cách nào thay đổi, chỉ có đón nhận, cuộc sống luôn phải mưu cầu.
Trời chiều ngả về Tây, ánh nắng chiều rực rỡ như lửa đỏ, đốt đầy nửa bầu trời.
Các nàng dâu dọn ra vài bàn lớn ở trong và ngoài sảnh, bọn nhỏ giúp đỡ bày ghế, đồ ăn nóng hổi được bê lên bàn. Mấy lão nhân trước sau ngồi xuống, nam nhân bê lên mấy hũ rượu, tính toàn chè chén một phen, bọn nhỏ ngày thường khó được ăn nhiều thịt, lần này đã sớm kéo vạt áo mẫu thân mình náo muốn ăn cơm.
Đường Hà rất thích thế tục náo nhiệt, hạnh phúc như vậy. Phong tục người dân nông thôn coi trọng gia tộc truyền thừa, đến dịp thời vụ, mỗi đại gia đình đều gọi con cháu mình, cười ha ha, ở một chỗ ăn mừng.
Vậy cũng là chuyện vui trong sinh hoạt, Đường Hà nghĩ, không cần sợ hãi đau khổ, trước cứ vui vẻ hạnh phúc nâng chén đi đã.
Trên bàn, mấy lão nhân cậy tuổi và bối phân, hỏi Đường Hà rất nhiều vấn đề, Đường Hà mỉm cười nhất nhất trả lời.
“Thất nữu, cháu gái ngươi rất tốt, ta thích được ngay." Phía trước Đường Hà, Ngũ cụ bà cười nói. Lão nhân tính bối phận là Ngũ thẩm Chu thị, vì vậy gọi luôn nhũ danh của bà.
“Không tệ." Chu thị hiền lành nhìn về phía Đường Hà, giọng nói không che dấu đắc ý. “Tiểu Hà nhà chúng con thanh tú đi? Tính cách lại hiếu thuận. Nam Sinh nếu không phải cháu ngoại trai thân thiết, con còn không bỏ được Tiểu Hà, đem cho nó đâu."
Những lão nhân khác sôi nổi cười, có lão nhân cùng thế hệ Chu thị trêu ghẹo, “Nam Sinh nhà chúng ta vừa tuấn tú lại có nhân phẩm, nếu Tiểu Hà không phải cháu gái Thất nữu, ta còn không nỡ làm mối cho nàng đâu."
Đường Hà thỉnh thoảng đứng lên chia thức ăn cho mấy lão nhân, bọn họ trêu ghẹo gay gắt, đúng lúc nàng cúi đầu, làm bộ tiểu nữ nhi xấu hổ.
Mấy lão nhân đang bàn về thị phi các nhà, lúc này ngoài sảnh truyền đến một trận huyên náo. Nghe được mấy câu thì có lão nhân nhìn ra phía ngoài đường, “Hình như người nhà thông gia Tiểu Cẩu tử đến, nói gì mà… Khuê nữ cùng Nam Sinh đã định ra hôn ước…"
Chu thị thoáng cái sắc mặt khó coi. Chính là cách bàn Đường lão cũng dỏng tai lên nghe, không kịp tức giận, trước hết nhìn về phía khuê nữ, lo lắng nàng không chịu được.
Trong lòng Đường Hà nghĩ, đến rồi!
Cha Châu Nương còn đang ồn ào, “Lão Từ gia và Chu gia là bà con chính nhi tám kinh, trên đời này vạn lần cũng không có đạo lý bội tín bội nghĩa với thân thích như vậy!"
Bởi vì từ đường không có phòng bếp, hôm nay người Chu gia chọn chỗ Chu Nam Sinh ở làm phòng bếp, thật ra thì trong vườn sau nhà xếp mấy hòn đá đơn giản làm bếp nấu đồ ăn. Tối nay, Từ thị và mấy chị em dâu đang thẩm tra đối chiếu khâu cuối cùng của đồ ăn, thê tử Đại nhi vội vã chạy tới nói người nhà mẹ đẻ bà tới náo loạn.
Từ thị hoảng sợ chạy đến từ đường, còn chưa vào đến cửa, xa xa đã nghe tiếng Đại ca bà la hét lão Chu gia phải xin lỗi Từ gia.
Từ thị cảm thấy trước mặt tối sầm.
Thật tình mà nói, trong từ đường ngồi là người một nhà, ban đầu Châu Nương tới Chu gia, đã từng đi theo Từ thị đến nhà thúc bá nói chuyện, vì vậy rất nhiều người suy đoán Từ thị muốn cho cháu gái làm thê tử Tam nhi, sau lại thấy Chu Nam Sinh làm mai Đường Hà, mặc dù không trực tiếp nói ra khỏi miệng, sau lưng chuyện phiếm không thể thiếu, lần này Từ lão đưa theo thê nhi tới náo, mọi người đã sớm châu đầu ghé tai, không ngừng bàn luận.
Người một nhà Từ lão không để ý mọi người khuyên can, ồn ào chạy tới trong sảnh.
Từ thị nhanh chóng chạy vào, cũng bất chấp sắc mặt mọi người, vội vàng giật cánh tay Từ lão, muốn kéo hắn ra khỏi từ đường, “Đại ca, huynh đừng nói mò, huynh làm ầm ĩ, chính là hủy đi khuê dự Châu Nương, sau này con bé làm thế nào lập gia đình?"
“Cô, chính là vì khuê dự muội muội, con và cha mới tới cửa đòi giải thích rõ ràng." Nói chuyện chính là Đại nhi tử Từ lão, cháu ngoại trai lớn Từ thị, Từ Phúc Trụ.
Từ Phúc Trụ người này chí hướng thật xa, nhìn chướng mắt anh nông dân mặt trời mọc làm, mặt trời lặn nghỉ, kiếm ăn trong ruộng hai bên mồ hôi đầm đìa, thấy nhà cô mở cửa hàng trải qua ngày thật tốt, thầm nghĩ nhà bọn họ Đại nhi khờ, Tam nhi ngay thẳng, Tứ nhi thư ngốc, không phải là nhân tài xuất sắc gì, nhà bọn họ có thể mở cửa hàng làm ra tiền, bằng tài năng của hắn, càng muốn kiếm nhiều tiền. Vì vậy ba phen mấy bận khuyến khích cha mẹ đưa tay vay tiền cô. Từ gia thiếu vay mươi lượng bạc, lúc đầu có mười lăm lượng bị hắn cầm đi làm vốn làm ăn, đáng tiếc toàn bộ đều cạn sạch.
Mẹ hắn Mông thị gặp hắn bồi thường, mấy lần khuyên hắn an phận ở nhà làm ruộng, lại bị hắn ghét bỏ phụ nhân tóc dài, kiến thức ngắn. Từ lão lại ngược lại với Từ thị, ông rất tin tưởng nhi tử có thể kiếm nhiều tiền để ông sống cuộc sống viên ngoại lang thật tốt. Lần trước Châu Nương ở tại Chu gia, ông lập tức cho rằng ông chính là nhạc phụ Chu Nam Sinh rồi, tuần trước liền đến cửa hàng tìm Chu Nam Sinh, trước sau lấy được hai lượng bạc, đưa cho nhi tử làm vốn làm ăn.
Từ Phúc Trụ cầm bạc đi huyện lân cận thương lượng việc buôn bán, đã qua hơn nửa tháng, cơ hội buôn bán không tìm được, bạc lại xài hết, về đến nhà, biết muội muội không thành con dâu Chu gia không nói, bạc nhà mình thiếu còn bị thúc giục. Chuyện này phải làm sao? Từ Phúc Trụ quát lên như sấm, tức giận mắng muội muội ngu xuẩn, một nam nhân mà bắt bí không được.
Phu thê Từ lão ở một bên đã lâu, thở ngắn than dài. Tuần này Nam Sinh đính thân rồi, bọn họ không có biện pháp gì, chỉ có thể coi như xong.
Coi như xong? Từ Phúc Trụ không nguyện ý, nói chuyện với cha hắn hơn nửa buổi tối, cố gắng khuyến khích cha mẹ đến Chu gia làm vỡ lở chuyện. Không phải nhà bọn họ nhặt cốt cho lão thái gia sao? Đến lúc đó đại gia tộc đều tụ tập chung một chỗ, bọn họ lớn tiếng chính miệng Từ thị hứa hẹn hôn sự Châu Nương và Chu Nam Sinh, làm trò trước mặt nhiều người như vậy, cô nhất định lo ngại khuê dự cháu gái ruột, đến lúc đó Từ thị thừa nhận, chính là giả dối cũng thành thật rồi!
Về phần Chu Nam Sinh đã đính hôn với Đường Hà, hắn quản chuyện khỉ gió đấy làm gì?
Mông thị nghe phụ tử hai người tính toán ý định, vốn là phản đối, khi nào có thể mạo hiểm khuê nữ đây?
“Bà còn không rõ tiểu muội? Đối với người nhà mình, bản thân muội ấy rất yếu lòng." Từ lão định liệu trước, nói: “Đến lúc đó Châu Nương gả vào Chu gia, bà làm nhạc mẫu, có rất nhiều uy phong, bà không muốn sao?"
Mông thị vừa nghĩ, quả thật động tâm. Liền đồng ý.
Chỉ có Châu Nương không muốn, chuyện này nếu thất bại, sau này nàng sao có thể làm người. Nàng không nên gả cho Chu Nam Sinh, cô cô nàng nói, sẽ tìm cho nàng một hôn sự tốt.
Nàng vừa phản đối ra khỏi miệng, đã bị huynh trưởng quăng một cái tát, “Đồ không có lương tâm! Ngươi xuất giá người ngoài đi, gia đình kia có thể lấy ra hai mươi lượng bạc giúp chúng ta trả nợ không? Không xấu hổ không thẹn thùng muốn gả cho người khác, bất chấp sống chết của cả nhà?
Châu Nương không có cách nào, bị ép buộc đi tới Chu gia thôn. Cha nàng và Đại ca không vào Chu gia, trực tiếp hỏi người, chạy đến từ đường Chu thị.
Lần này làm trò ngay trước mặt già trẻ lớn bé, ba bốn đời Chu thị, Từ lão dũng khí càng lên cao, hỏi Từ thị, “Châu Nương là cháu gái ruột muội đúng không? Muội có thương con bé không?"
Chu lão gia tử ngay từ lúc người Từ gia vào cửa huyên náo, mặt đen lại. Chuyện phát triển đến nước này, ông vẫn ngồi yên không nhúc nhích, cùng bàn là những lão nhân trải qua mấy chục năm sự đời, tất cả cũng ngồi ngay ngắn, im miệng không nói. Chu lão và ba nhi tử, bốn người chạy tới vây lại. Chu lão kéo đầu vai Từ lão qua, muốn kéo ông ra khỏi từ đường, “Đại cữu ca, hôm nay Chu gia chúng ta có công chuyện, chúng ta có lời gì trở về rồi nói. Ta bảo Đông Sinh trước đưa mọi người về nhà, nghỉ ngơi một chút.
Chu Đông Sinh cũng linh hoạt, kéo đầu vai Từ Phúc Trụ qua, “Biểu ca, đi một chút đi, hai người chúng ta đã lâu không ngồi một chỗ uống rượu rồi, hôm nay khó được tụ tập, không uống say không được!"
Phụ tử Từ thị không cảm kịch, hai chân dính tại chỗ không chịu đi, Từ lão biết Chu gia không muốn vỡ lở ra, trong lòng càng đắc ý, cố ý lớn tiếng nói, “Sự tình liên quan đến chung thân hạnh phúc của khuê nữ, nể mặt ai cũng không được. Em rể, tự đệ nói xem, có phải nhà các ngươi ỷ thế hiếp người hay không?"
Chu lão trong lòng chửi cmn. Quả thực không dám nhìn tới sắc mặt cha mình. Cũng không biết tý nữa làm sao nói rõ cùng cô và Đường gia. Trong chốc lát không có cách nào, chỉ có thể cười nói, “Chuyện này sao có thể chứ…"
“Hôm nay ta không muốn nghe hư thoại!" Từ lão nhịn không được, cắt đứt lời ông, nhìn về phía muội muội mình, quát lên, “Tiểu muội, ngay trước mặt già trẻ Chu gia, tự muội nói xem, có phải Châu Nương ở nhà muội hơn mười ngày không? Có phải chính miệng muội nói với chúng ta, muốn cho Châu Nương làm con dâu?"
Mông thị một bên mở khăn vuông ra, lấy ra một vòng tay Phỉ Thúy, “Đây là vòng tay tiểu cô cho phải không? Ban đầu muội đem nó cho Châu Nương, nói là cho con dâu tương lai làm quà đính thân, có phải không?"
Vòng tay này rõ ràng là mình không nỡ Châu Nương bị ủy khuất, nói cho con bé thêm đồ trang sức, mình một mảnh hảo tâm, kết quả là bị người nhà mẹ đẻ tính kế, tốt lắm, ở chỗ này tính kế mình đây!
Trước mắt Từ thị dần dần biến thành màu đen, trong lòng vừa tức vừa khổ.
Châu Nương theo sau cha mẹ huynh đệ vào phòng, cúi đầu không nói chuyện. Nàng chỉ cảm thấy bên ngoài sảnh mười mấy người, mọi người đều chỉ chỏ nàng, trong lòng vừa khó chịu vừa sợ. Đợi một hồi lâu không thấy Từ thị nói chuyện, trong lòng một trận sợ hãi mãnh liệt, cho nên ngẩng đầu cầu khẩn nhìn Từ thị, “Cô…"
Đường Hà nhìn trước mặt một màn hí kịch, trong lòng chỉ cảm thấy buồn cười, đây chính là hôn sự cha mẹ nói rất tốt?
Nàng nhìn về phía Chu Nam Sinh, hắn đang đứng cạnh mẹ hắn, trầm mặc cúi thấp đầu.
Hắn không rõ nếu như mẹ hắn trả lời “Đúng", đối với nàng có ý nghĩa như thế nào. Nếu như hắn giành trả lời trước, vị hôn thê của hắn là nàng, như vậy có thể bảo vệ nàng, hoặc là lúc đầu đối với nàng ít nhất có dáng vẻ chấp thuận, bảo vệ. Nhưng là hắn lựa chọn trầm mặc.
Quả nhiên, hôn ước không có tình cảm sâu sắc, chỉ gặp qua biểu muội mấy lần, khi nào có thể so sánh được với mẹ ruột đây.
Đường Hà cúi đầu, hơi cười châm chọc.
Chu thị lo lắng nhìn nàng, an ủi vỗ tay nàng, “Tiểu Hà, đừng sợ, có bà Tam đây."
Lão nhân ngồi cùng bàn cũng lo lắng nhìn sang, nhưng bọn họ khó mà nói được gì.
Huynh đệ Đường Đại Sơn bàn kế bên tức giận, bộ ngực phập phồng phập phồng, Đường lão cũng tức giân, nhưng ông cũng đã trải qua sự đời mấy chục năm rồi, nhìn về phía bàn, Chu lão gia tử vẫn bất động như núi, biết chuyện chưa cùng đường, liền kiềm chế hỏa khí, ý bảo hai nhi tử chờ xem sự tình phát triển thế nào.
Từ thị hướng về nước mắt cháu gái, biết lúc này nếu mình phủ nhận, danh tiếng cháu gái sau này sẽ bị phá hủy, cũng là tìm không được nhà tốt lành gì. Về phần Đường Hà, bà chỉ có thể xin lỗi. Cho nên Từ thị nhắm hai mắt lại, không dám nhìn thần sắc trượng phu và các con, khẽ cắn răng, gật đầu.
Đây là thừa nhận trước kia Châu Nương và Chu Nam Sinh có hôn ước.
Giống như giọt nước nhỏ vào dầu sôi, tộc nhân bên cạnh nhất thời ong ong nghị luận.
Chu Nam Sinh cúi đầu, không nói một lời.
Khóe miệng Đường Hà kéo lên càng sâu.
Phụ tử ba người Đường lão ‘vụt’ đứng lên!
Từ lão trên mặt đắc ý, che cũng không che hết, hướng về phía Chu Nam Sinh, trực tiếp nói, “Con rể…"
Khinh người quá đáng! Phụ tử Đường gia đang muốn hành động, Chu lão gia tử mặt không đổi sắc, cầm chén cơm trước mặt, ‘choang’ một tiếng nện trên mặt đất.
“Nam Sinh là cháu trai ta, ta định thân cho nó họ Đường, không phải họ Từ." Chu lão gia tử thanh âm không cao không thấp, chậm rãi nói.
Đường Hà nhìn về phía ông, phụ tử Đường gia mừng rỡ, tha thiết nhìn lão gia tử.
Chu Nam Sinh mạnh mẽ nhìn về phía ông nội mình.
Trong ngoài sảnh đường mười mấy người một chút đều an tĩnh lại, Chu lão gia tử âm thanh vang vọng cả đại sảnh, thoảng qua một chút tiếng vọng, “Ta tuổi đã lớn, nhưng không có hồ đồ, ta làm mai cho chái trai một nhà, ta nhưng chưa có hồ đồ."
Lời này nói xong rất rõ ràng, Châu Nương cảm thấy trong lòng sợ hãi, khóc ra thành tiếng.
Đường Hà vẫn nhìn Chu Nam Sinh, thấy hắn có một chút áy náy nhìn Châu Nương, trong lòng châm chọc nghĩ, quả nhiên nữ nhân yếu đuối mới nhận được đồng tình.
Từ thị bối rối, khẩn cầu nhìn về phía cha chồng, “Cha…"
Chu lão gia tử cũng nhìn bà, hỏi nhi tử mình, “Tiểu Cẩu Tử, ban đầu là ta làm chủ nói, con biết đúng không?"
Chu lão không nắm được tình hình, thấy cha ra mặt, mặc dù lời ông hỏi mình thấy mơ hồ, nhưng cũng lập tức đáp: “Phải."
Chu lão gia tử tiếp tục nói, “Con dâu là ta cho nói, thê tử của cháu ta cũng là ta nói, muốn ai, không muốn ai, Từ thị, ngươi nói xem ta có làm chủ hay không?"
Một tiếng ‘Từ thị’ tràn đầy uy hiếp, Từ thị chỉ cảm thấy đầu váng mắt hoa. Bà đến lão Chu gia hai mươi mấy năm, vì lão Chu gia khai chi tán diệp, thường ngày ở trước vãn bối ngang hàng luôn có tác phong, hay là trước mặt trưởng bối lời nói cũng có giá trị, hôm nay làm ầm ĩ thế này, bị cha chồng ám chỉ vứt bỏ, thật là vừa căm phẫn, vừa thương tâm, vừa sợ hãi. Trước mắt dần dần tối đen, đốm lửa nhảy loạn xa, thân thể lay động, mất thăng bằng té xuống phía trước.
Chu Tây Tú phát hiện bà không bình thường, cả kinh kêu lên: “Mẹ!" Vội vàng tiến lên đỡ bà.
Một bên phụ tử Chu gia cũng một trận luống cuống tay chân, đỡ bà lên ghế ngồi.
Chỉ có Chu lão gia tử bát phong bất động, thấy Từ thị rốt cuộc không ngất thành công, ánh mắt nhìn bà, vẫn từng chữ hỏi bà, “Từ thị, ngươi nói ta có làm chủ không?"
Từ thị bị ép, nước mắt chảy xuống, bà nhắm chặt mắt, không đành lòng nhìn cháu gái đang khóc, ca tẩu, cháu trai bất an, kiên quyết gật đầu nói: “Trong nhà đúng là cha làm chủ, lời nói của con không tính là gì."
Chuyện này, chẳng những đắc tội với người nhà mẹ đẻ, cũng là đem uy tín của mình ở Chu gia bẻ gãy.
Cùng bàn Chu lão gia tử là những lão nhân bối phận cao nhất trong gia tộc, lần này thấy chuyện được sáng tỏ. Cũng rối rít mở miệng, “Hôn sự con cháu đương nhiên phải do người lớn trong nhà làm chủ. Ông nội Nam Sinh định Đường gia, Đường gia khuê nữ chính là thê tử tương lai của Nam Sinh, thông gia Tiểu Cẩu tử không nên vô cớ gây rối."
Mông thị mới đầu thấy chuyện đã đạt được, vui vẻ ra mặt, lần này biến cố phát sinh, lập tức ngồi trên mặt đất gào khóc, “Con ơi, con bị hủy… Say này con phải làm sao bây giờ?"
Từ lão vừa tức vừa sợ, hai tay run rẩy, dường như run không ngừng, đôi môi không khống chế được cũng run rẩy, nói không ra một câu.
Từ Phúc Trụ con ngươi lay động, cúi người vái chào Chu lão gia tử, nói: “Lão gia tử, tuy nói hôn sự biểu đệ người làm chủ không sai, nhưng cô là mẹ ruột biểu đệ, cô nói ván đã đóng thuyền, nếu chuyện này thần xui quỷ khiến, Châu Nương và Nam Sinh không có duyên phận, không phải còn có Bắc Sinh sao…"
Chu Bắc Sinh đứng một bên, nghe được cơ hồ muốn bất tỉnh nhân sự, hắn mặc dù đọc nhiều năm thi thư, nhưng trong xương là đứa bé bướng bỉnh lớn lên trong thôn, thường ngày những lời mặn nhạt nghe không ít, lập tức nhảy dựng lên, mắng: “Đánh rắm vào mặt mẹ ngươi!"
Chu lão giơ tay lên, ý bảo cháu trai chú ý nhã nhặn một chút, bản thân mình hai mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm Từ Phúc Trụ, hừ nói: “Ngươi một vãn bối tiểu nhi, nơi này đến phiên ngươi nói chuyện sao?"
Từ Phúc Trụ nhất thời vừa thẹn vừa giận, mặt bị trướng đến đỏ bừng.
“Được rồi, ta biết ý đồ của các ngươi là gì," Chu lão gia tử quay mặt sang, đối với sắc mặt tái xanh lần lượt thay đổi của Từ lão, nói: “Từ gia tiểu tử, hôm nay náo đến nước này rồi, ta nói thẳng, khuê nữ nhà ngươi mười tám rồi, chính là thời điểm nhan sắc tốt nhất, các ngươi nói các ngươi coi trọng nhân phẩm Nam Sinh, sống chết không đúng Nam Sinh không gả, lời này ta không tin. Suy cho cùng, các ngươi chính là vì thiếu chúng ta hai mươi lượng bạc."
“Thê tử Tiểu Cẩu tử mặc dù gật đầu thừa nhận là đã đính thân, nhưng ta đây không nhận, ta không tin nó làm ra chuyện đó, chẳng qua là vì kiêng nể thể diện người nhà mẹ đẻ, đành cắn răng thừa nhận mà thôi."
“Nhà chúng ta cho Nam Sinh nói Đường gia khuê nữ, cũng đã tới cửa cầu thân rồi, không thể vì danh dự trước mặt nhà các ngươi, mà không để ý đến sống chết cháu dâu tương lai."
“Các ngươi hôm nay tới náo trận này, tất cả mọi người đã nhìn nửa ngày, khuê nữ nhà các ngươi khóc đến thương tâm, mặc dù chuyện này là do các ngươi làm cha mẹ mà không thận trọng tạo thành, thật tình suy tính, ta đây cũng là trưởng bối của con bé, không nhẫn tâm nhìn con bé lãng phí thời gian. Nếu các ngươi so đo hai mươi lượng bạc, ta ở đây cũng nói rõ ràng, hai mươi lượng bạc kia không cần các ngươi trả, coi như ta cho khuê nữ nhà các ngươi mua thêm đồ trang sức."
Trận này thật khôi hài, có người khóc, có người vui mừng, có người xem cuộc vui, có người không đành lòng.
Đường Hà cảm thấy, so với thời khắc này, nàng càng hi vọng trở lại hiện đại, ít nhất ở nơi đó, bất kỳ khó chịu gì không coi là cùng đường, nàng có thể hủy bỏ hôn ước, có thể ly hôn. Luôn có lựa chọn thứ hai.
Không giống hiện tại, vì Chu lão gia tử bảo vệ, nàng còn phải làm ra bộ dạng cảm kích rơi nước mắt.
Nàng cảm thấy rất thất vọng. Đối với Chu Nam Sinh, đối với cuộc sống hôn nhân mà bọn họ chưa bắt đầu.
Trên đường trở về, mấy người Đường gia còn đang rối rít khen ngợi Chu lão gia tử đại nghĩa, may mắn hôn sự vẫn không ảnh hưởng, khuê dự Đường Hà không bị hao tổn, thấy Đường Hà trước sau vẫn trầm mặc, có chút bận tâm.
Đường lão ngốc nghếch sờ sờ đầu nữ nhi, khuyên nhủ: “Khuê nữ, con đừng để trong lòng, hôn sự tuy có chút khó khăn, sau này vợ chồng son các con trải qua cuộc sống thật tốt, so sánh với cái gì đều thật."
Cùng trải qua cuộc sống thật tốt với lão Nhị?
Đường Hà cảm thấy trong lòng thật sự mệt mỏi.
Người trẻ tuổi tàm tạm, lão nhân cùng hài tử đã kiệt sức.
Đến thôn, người các phòng tản đi trở về nhà mình, một vài trưởng bối, dặn dò con dâu mình rửa mặt một phen, sau đó mau chóng đến từ đường sắp mâm.
Từ thị chính nhi tám kinh, con dâu chỉ có mình Dương thị, có lòng muốn cho Đường Hà cùng giúp một tay, nhưng rốt cuộc người chưa chính thức gả tới đây, hôm nay Đường Hà là khách nhân, nếu đi giúp làm việc, không chừng chị em dâu lại thầm thì, nói Từ thị là một mẹ chồng khắt khe với con dâu.
Đường lão khuyên nữ nhi mấy câu, để nàng biểu hiện tốt, chính là một bên nghe Chu Nam Sinh, trên mặt mang theo nụ cười, hiển nhiên nàng cực nguyện ý, đành chịu khó một chút.
Đường Hà cũng không để ý tới, giúp đỡ làm một chút việc, lấy tính cách nàng thật ra không sao cả, nhưng nàng cảm thấy tâm tình có chút hỏng bét, quả thật ấn tượng của nàng đối với Chu Nam Sinh không tệ, nhưng phải nói có cái gì đặc thù tình cảm, thì không có. Cha nàng cũng Đại ca tâm tính thô ráp, không thấy có cái gì không đúng, nàng là người trong cuộc, nhạy cảm hơn, mẹ Chu Nam Sinh không chào đón nàng.
Đường Hà muốn bỏ cuộc giữa chừng.
Dĩ nhiên chuyện này vừa mới bắt đầu, nàng chưa nói chuyện kết quả, cha mẹ đối với nàng mặc dù tốt, nhưng chuyện hôn nhân do trưởng bối làm chủ, bọn họ thật lòng cảm thấy Chu Nam Sinh là lựa chọn tốt nhất cho khuê nữ. Về phần vấn đề mẹ chồng, nhà ai không có đây? Lý thị đã khuyên nàng hết nước hết cái, “Sống đã lâu, mẹ chồng sẽ nhìn ra con thành thật, hai người sẽ sống với nhau tốt thôi."
Nhưng kiếp trước Đường Hà đã gặp qua rất nhiều người, xem qua rất nhiều chuyện, nàng biết thời buổi này, mẹ chồng là người quyết định có ghét con dâu hay không, nàng có ân cần lấy lòng cũng không cần thiết.
Ở hôn nhân kiếp trước của nàng, cha chồng và mẹ chồng sau khi về hưu, đều theo chân bọn họ ở một thời gian ngắn, nàng và cha mẹ chồng cực kỳ khách khí lãnh đạm. Nàng vẫn cho là, so với trên tivi nghe nói đủ loại mẹ chồng nàng dâu phân tranh, nàng làm được không tệ lắm. Không nghĩ một thời gian sau cha mẹ chồng kiên trì muốn đi, sau nàng gây lộn cùng chồng, mới từ trong miệng hắn biết được cha mẹ hắn đối với nàng không hài lòng.
Nàng được giáo dục, nàng cố gắng hoàn thành công việc, đối với gia đình việc nhà, đối nhân xử thế, trong mắt người ngoài được khen ngợi tất cả ưu điểm, trong khi trong mắt cha mẹ hắn lại không đúng tý nào. Nàng tại sao có thể không biết nấu cơm? Tại sao có thể ba mươi tuổi vẫn không sinh con đây? Mua quà cho bọn họ, sẽ bị nghi ngờ làm sao không biết quản gia đây.
Đường Hà tin tưởng, cho dù nàng nấu cơm, cho dù nàng sớm sinh con, sự thật bọn họ không thích nàng sẽ không thay đổi. Sau này nhớ lại đủ loại hôn nhân, Đường Hà cảm thấy, nàng và chồng càng ngày càng xa, có liên quan đến chuyện mẹ hắn liên tiếp oán trách nàng trong điện thoại.
Mẹ chồng đối với hôn nhân của người trẻ tuổi có sức ảnh hưởng mãnh liệt.
Tựa như cha mẹ nàng nói, Chu Nam Sinh không tệ. Theo nàng quan sát, hắn là điển hình nam nhân tốt của thời đại này, là người biết vươn lên, có khả năng làm việc, có thể nuôi gia đình, lại hiếu thuận cung kính với cha mẹ trưởng bối.
Bản thân Đường Hà rất thích người hiếu thuận, một người đối với cha mẹ còn không biết cảm ơn, như vậy hắn sao có thể yêu người khác được? Chính là đối với thê tử chưa cưới, thời điểm trẻ tuổi vẫn còn vui vẻ, nhưng sau này lâu năm, thê tử nhan sắc suy tàn, tất nhiên sẽ lạnh nhạt.
Nhưng Đường Hà sợ cũng chính là phần này hiếu thuận, nàng cảm thấy Chu Nam Sinh không lớn không nhỏ, chính là trong huynh đệ tỷ muội bị cha mẹ quên vạn năm chính là lão Nhị, những lão Nhị bởi vì hàng năm bị xem nhẹ, nhìn như đối với cha mẹ có oán hận, kỳ thực thiếu thốn tình cảm, sẽ không dễ dàng làm trái với ý nguyện cha mẹ.
Nàng thấy Chu Nam Sinh, chính là một điển hình lão Nhị. Nàng và mẹ con Chu gia tiếp xúc ba lần, nàng phát hiện Chu Nam Sinh cho dù không tình nguyện, cũng không trực tiếp nói không với cha mẹ.
Mẹ chồng nàng dâu trong lúc cần nhi tử và trượng phu làm thuốc bôi trơn, nếu như thời gian dài bọn họ thiên vị một bên, nhất định là bi kịch.
Đường Hà thật lòng cảm thấy mệt mỏi. Bên tai nghe được Chu Nam sinh thấp giọng hỏi thăm, có phải mệt hay không, nàng lắc đầu một cái.
Người thanh niên này với nàng quan hệ khác thường, từ khi bọn họ đính thân trở đi, lấy quan niệm nhân luân của xã hội thời đại này mà nói, bọn họ trở thành phu thê là tất nhiên, nếu như nàng không gả được cho hắn, như vậy nàng cũng không gả được cho người khác, hoặc là gả được, cũng là người không trong sạch. Mặc dù Đường Hà cho là lấy tính cách của mình, đó không phải là chuyện cực kì bi thảm, nhưng mà đối với Đường gia, lại là chuyện không thể thừa nhận.
Đường Hà thầm than một hơi, tự nói với mình, coi như hết, không cách nào thay đổi, chỉ có đón nhận, cuộc sống luôn phải mưu cầu.
Trời chiều ngả về Tây, ánh nắng chiều rực rỡ như lửa đỏ, đốt đầy nửa bầu trời.
Các nàng dâu dọn ra vài bàn lớn ở trong và ngoài sảnh, bọn nhỏ giúp đỡ bày ghế, đồ ăn nóng hổi được bê lên bàn. Mấy lão nhân trước sau ngồi xuống, nam nhân bê lên mấy hũ rượu, tính toàn chè chén một phen, bọn nhỏ ngày thường khó được ăn nhiều thịt, lần này đã sớm kéo vạt áo mẫu thân mình náo muốn ăn cơm.
Đường Hà rất thích thế tục náo nhiệt, hạnh phúc như vậy. Phong tục người dân nông thôn coi trọng gia tộc truyền thừa, đến dịp thời vụ, mỗi đại gia đình đều gọi con cháu mình, cười ha ha, ở một chỗ ăn mừng.
Vậy cũng là chuyện vui trong sinh hoạt, Đường Hà nghĩ, không cần sợ hãi đau khổ, trước cứ vui vẻ hạnh phúc nâng chén đi đã.
Trên bàn, mấy lão nhân cậy tuổi và bối phân, hỏi Đường Hà rất nhiều vấn đề, Đường Hà mỉm cười nhất nhất trả lời.
“Thất nữu, cháu gái ngươi rất tốt, ta thích được ngay." Phía trước Đường Hà, Ngũ cụ bà cười nói. Lão nhân tính bối phận là Ngũ thẩm Chu thị, vì vậy gọi luôn nhũ danh của bà.
“Không tệ." Chu thị hiền lành nhìn về phía Đường Hà, giọng nói không che dấu đắc ý. “Tiểu Hà nhà chúng con thanh tú đi? Tính cách lại hiếu thuận. Nam Sinh nếu không phải cháu ngoại trai thân thiết, con còn không bỏ được Tiểu Hà, đem cho nó đâu."
Những lão nhân khác sôi nổi cười, có lão nhân cùng thế hệ Chu thị trêu ghẹo, “Nam Sinh nhà chúng ta vừa tuấn tú lại có nhân phẩm, nếu Tiểu Hà không phải cháu gái Thất nữu, ta còn không nỡ làm mối cho nàng đâu."
Đường Hà thỉnh thoảng đứng lên chia thức ăn cho mấy lão nhân, bọn họ trêu ghẹo gay gắt, đúng lúc nàng cúi đầu, làm bộ tiểu nữ nhi xấu hổ.
Mấy lão nhân đang bàn về thị phi các nhà, lúc này ngoài sảnh truyền đến một trận huyên náo. Nghe được mấy câu thì có lão nhân nhìn ra phía ngoài đường, “Hình như người nhà thông gia Tiểu Cẩu tử đến, nói gì mà… Khuê nữ cùng Nam Sinh đã định ra hôn ước…"
Chu thị thoáng cái sắc mặt khó coi. Chính là cách bàn Đường lão cũng dỏng tai lên nghe, không kịp tức giận, trước hết nhìn về phía khuê nữ, lo lắng nàng không chịu được.
Trong lòng Đường Hà nghĩ, đến rồi!
Cha Châu Nương còn đang ồn ào, “Lão Từ gia và Chu gia là bà con chính nhi tám kinh, trên đời này vạn lần cũng không có đạo lý bội tín bội nghĩa với thân thích như vậy!"
Bởi vì từ đường không có phòng bếp, hôm nay người Chu gia chọn chỗ Chu Nam Sinh ở làm phòng bếp, thật ra thì trong vườn sau nhà xếp mấy hòn đá đơn giản làm bếp nấu đồ ăn. Tối nay, Từ thị và mấy chị em dâu đang thẩm tra đối chiếu khâu cuối cùng của đồ ăn, thê tử Đại nhi vội vã chạy tới nói người nhà mẹ đẻ bà tới náo loạn.
Từ thị hoảng sợ chạy đến từ đường, còn chưa vào đến cửa, xa xa đã nghe tiếng Đại ca bà la hét lão Chu gia phải xin lỗi Từ gia.
Từ thị cảm thấy trước mặt tối sầm.
Thật tình mà nói, trong từ đường ngồi là người một nhà, ban đầu Châu Nương tới Chu gia, đã từng đi theo Từ thị đến nhà thúc bá nói chuyện, vì vậy rất nhiều người suy đoán Từ thị muốn cho cháu gái làm thê tử Tam nhi, sau lại thấy Chu Nam Sinh làm mai Đường Hà, mặc dù không trực tiếp nói ra khỏi miệng, sau lưng chuyện phiếm không thể thiếu, lần này Từ lão đưa theo thê nhi tới náo, mọi người đã sớm châu đầu ghé tai, không ngừng bàn luận.
Người một nhà Từ lão không để ý mọi người khuyên can, ồn ào chạy tới trong sảnh.
Từ thị nhanh chóng chạy vào, cũng bất chấp sắc mặt mọi người, vội vàng giật cánh tay Từ lão, muốn kéo hắn ra khỏi từ đường, “Đại ca, huynh đừng nói mò, huynh làm ầm ĩ, chính là hủy đi khuê dự Châu Nương, sau này con bé làm thế nào lập gia đình?"
“Cô, chính là vì khuê dự muội muội, con và cha mới tới cửa đòi giải thích rõ ràng." Nói chuyện chính là Đại nhi tử Từ lão, cháu ngoại trai lớn Từ thị, Từ Phúc Trụ.
Từ Phúc Trụ người này chí hướng thật xa, nhìn chướng mắt anh nông dân mặt trời mọc làm, mặt trời lặn nghỉ, kiếm ăn trong ruộng hai bên mồ hôi đầm đìa, thấy nhà cô mở cửa hàng trải qua ngày thật tốt, thầm nghĩ nhà bọn họ Đại nhi khờ, Tam nhi ngay thẳng, Tứ nhi thư ngốc, không phải là nhân tài xuất sắc gì, nhà bọn họ có thể mở cửa hàng làm ra tiền, bằng tài năng của hắn, càng muốn kiếm nhiều tiền. Vì vậy ba phen mấy bận khuyến khích cha mẹ đưa tay vay tiền cô. Từ gia thiếu vay mươi lượng bạc, lúc đầu có mười lăm lượng bị hắn cầm đi làm vốn làm ăn, đáng tiếc toàn bộ đều cạn sạch.
Mẹ hắn Mông thị gặp hắn bồi thường, mấy lần khuyên hắn an phận ở nhà làm ruộng, lại bị hắn ghét bỏ phụ nhân tóc dài, kiến thức ngắn. Từ lão lại ngược lại với Từ thị, ông rất tin tưởng nhi tử có thể kiếm nhiều tiền để ông sống cuộc sống viên ngoại lang thật tốt. Lần trước Châu Nương ở tại Chu gia, ông lập tức cho rằng ông chính là nhạc phụ Chu Nam Sinh rồi, tuần trước liền đến cửa hàng tìm Chu Nam Sinh, trước sau lấy được hai lượng bạc, đưa cho nhi tử làm vốn làm ăn.
Từ Phúc Trụ cầm bạc đi huyện lân cận thương lượng việc buôn bán, đã qua hơn nửa tháng, cơ hội buôn bán không tìm được, bạc lại xài hết, về đến nhà, biết muội muội không thành con dâu Chu gia không nói, bạc nhà mình thiếu còn bị thúc giục. Chuyện này phải làm sao? Từ Phúc Trụ quát lên như sấm, tức giận mắng muội muội ngu xuẩn, một nam nhân mà bắt bí không được.
Phu thê Từ lão ở một bên đã lâu, thở ngắn than dài. Tuần này Nam Sinh đính thân rồi, bọn họ không có biện pháp gì, chỉ có thể coi như xong.
Coi như xong? Từ Phúc Trụ không nguyện ý, nói chuyện với cha hắn hơn nửa buổi tối, cố gắng khuyến khích cha mẹ đến Chu gia làm vỡ lở chuyện. Không phải nhà bọn họ nhặt cốt cho lão thái gia sao? Đến lúc đó đại gia tộc đều tụ tập chung một chỗ, bọn họ lớn tiếng chính miệng Từ thị hứa hẹn hôn sự Châu Nương và Chu Nam Sinh, làm trò trước mặt nhiều người như vậy, cô nhất định lo ngại khuê dự cháu gái ruột, đến lúc đó Từ thị thừa nhận, chính là giả dối cũng thành thật rồi!
Về phần Chu Nam Sinh đã đính hôn với Đường Hà, hắn quản chuyện khỉ gió đấy làm gì?
Mông thị nghe phụ tử hai người tính toán ý định, vốn là phản đối, khi nào có thể mạo hiểm khuê nữ đây?
“Bà còn không rõ tiểu muội? Đối với người nhà mình, bản thân muội ấy rất yếu lòng." Từ lão định liệu trước, nói: “Đến lúc đó Châu Nương gả vào Chu gia, bà làm nhạc mẫu, có rất nhiều uy phong, bà không muốn sao?"
Mông thị vừa nghĩ, quả thật động tâm. Liền đồng ý.
Chỉ có Châu Nương không muốn, chuyện này nếu thất bại, sau này nàng sao có thể làm người. Nàng không nên gả cho Chu Nam Sinh, cô cô nàng nói, sẽ tìm cho nàng một hôn sự tốt.
Nàng vừa phản đối ra khỏi miệng, đã bị huynh trưởng quăng một cái tát, “Đồ không có lương tâm! Ngươi xuất giá người ngoài đi, gia đình kia có thể lấy ra hai mươi lượng bạc giúp chúng ta trả nợ không? Không xấu hổ không thẹn thùng muốn gả cho người khác, bất chấp sống chết của cả nhà?
Châu Nương không có cách nào, bị ép buộc đi tới Chu gia thôn. Cha nàng và Đại ca không vào Chu gia, trực tiếp hỏi người, chạy đến từ đường Chu thị.
Lần này làm trò ngay trước mặt già trẻ lớn bé, ba bốn đời Chu thị, Từ lão dũng khí càng lên cao, hỏi Từ thị, “Châu Nương là cháu gái ruột muội đúng không? Muội có thương con bé không?"
Chu lão gia tử ngay từ lúc người Từ gia vào cửa huyên náo, mặt đen lại. Chuyện phát triển đến nước này, ông vẫn ngồi yên không nhúc nhích, cùng bàn là những lão nhân trải qua mấy chục năm sự đời, tất cả cũng ngồi ngay ngắn, im miệng không nói. Chu lão và ba nhi tử, bốn người chạy tới vây lại. Chu lão kéo đầu vai Từ lão qua, muốn kéo ông ra khỏi từ đường, “Đại cữu ca, hôm nay Chu gia chúng ta có công chuyện, chúng ta có lời gì trở về rồi nói. Ta bảo Đông Sinh trước đưa mọi người về nhà, nghỉ ngơi một chút.
Chu Đông Sinh cũng linh hoạt, kéo đầu vai Từ Phúc Trụ qua, “Biểu ca, đi một chút đi, hai người chúng ta đã lâu không ngồi một chỗ uống rượu rồi, hôm nay khó được tụ tập, không uống say không được!"
Phụ tử Từ thị không cảm kịch, hai chân dính tại chỗ không chịu đi, Từ lão biết Chu gia không muốn vỡ lở ra, trong lòng càng đắc ý, cố ý lớn tiếng nói, “Sự tình liên quan đến chung thân hạnh phúc của khuê nữ, nể mặt ai cũng không được. Em rể, tự đệ nói xem, có phải nhà các ngươi ỷ thế hiếp người hay không?"
Chu lão trong lòng chửi cmn. Quả thực không dám nhìn tới sắc mặt cha mình. Cũng không biết tý nữa làm sao nói rõ cùng cô và Đường gia. Trong chốc lát không có cách nào, chỉ có thể cười nói, “Chuyện này sao có thể chứ…"
“Hôm nay ta không muốn nghe hư thoại!" Từ lão nhịn không được, cắt đứt lời ông, nhìn về phía muội muội mình, quát lên, “Tiểu muội, ngay trước mặt già trẻ Chu gia, tự muội nói xem, có phải Châu Nương ở nhà muội hơn mười ngày không? Có phải chính miệng muội nói với chúng ta, muốn cho Châu Nương làm con dâu?"
Mông thị một bên mở khăn vuông ra, lấy ra một vòng tay Phỉ Thúy, “Đây là vòng tay tiểu cô cho phải không? Ban đầu muội đem nó cho Châu Nương, nói là cho con dâu tương lai làm quà đính thân, có phải không?"
Vòng tay này rõ ràng là mình không nỡ Châu Nương bị ủy khuất, nói cho con bé thêm đồ trang sức, mình một mảnh hảo tâm, kết quả là bị người nhà mẹ đẻ tính kế, tốt lắm, ở chỗ này tính kế mình đây!
Trước mắt Từ thị dần dần biến thành màu đen, trong lòng vừa tức vừa khổ.
Châu Nương theo sau cha mẹ huynh đệ vào phòng, cúi đầu không nói chuyện. Nàng chỉ cảm thấy bên ngoài sảnh mười mấy người, mọi người đều chỉ chỏ nàng, trong lòng vừa khó chịu vừa sợ. Đợi một hồi lâu không thấy Từ thị nói chuyện, trong lòng một trận sợ hãi mãnh liệt, cho nên ngẩng đầu cầu khẩn nhìn Từ thị, “Cô…"
Đường Hà nhìn trước mặt một màn hí kịch, trong lòng chỉ cảm thấy buồn cười, đây chính là hôn sự cha mẹ nói rất tốt?
Nàng nhìn về phía Chu Nam Sinh, hắn đang đứng cạnh mẹ hắn, trầm mặc cúi thấp đầu.
Hắn không rõ nếu như mẹ hắn trả lời “Đúng", đối với nàng có ý nghĩa như thế nào. Nếu như hắn giành trả lời trước, vị hôn thê của hắn là nàng, như vậy có thể bảo vệ nàng, hoặc là lúc đầu đối với nàng ít nhất có dáng vẻ chấp thuận, bảo vệ. Nhưng là hắn lựa chọn trầm mặc.
Quả nhiên, hôn ước không có tình cảm sâu sắc, chỉ gặp qua biểu muội mấy lần, khi nào có thể so sánh được với mẹ ruột đây.
Đường Hà cúi đầu, hơi cười châm chọc.
Chu thị lo lắng nhìn nàng, an ủi vỗ tay nàng, “Tiểu Hà, đừng sợ, có bà Tam đây."
Lão nhân ngồi cùng bàn cũng lo lắng nhìn sang, nhưng bọn họ khó mà nói được gì.
Huynh đệ Đường Đại Sơn bàn kế bên tức giận, bộ ngực phập phồng phập phồng, Đường lão cũng tức giân, nhưng ông cũng đã trải qua sự đời mấy chục năm rồi, nhìn về phía bàn, Chu lão gia tử vẫn bất động như núi, biết chuyện chưa cùng đường, liền kiềm chế hỏa khí, ý bảo hai nhi tử chờ xem sự tình phát triển thế nào.
Từ thị hướng về nước mắt cháu gái, biết lúc này nếu mình phủ nhận, danh tiếng cháu gái sau này sẽ bị phá hủy, cũng là tìm không được nhà tốt lành gì. Về phần Đường Hà, bà chỉ có thể xin lỗi. Cho nên Từ thị nhắm hai mắt lại, không dám nhìn thần sắc trượng phu và các con, khẽ cắn răng, gật đầu.
Đây là thừa nhận trước kia Châu Nương và Chu Nam Sinh có hôn ước.
Giống như giọt nước nhỏ vào dầu sôi, tộc nhân bên cạnh nhất thời ong ong nghị luận.
Chu Nam Sinh cúi đầu, không nói một lời.
Khóe miệng Đường Hà kéo lên càng sâu.
Phụ tử ba người Đường lão ‘vụt’ đứng lên!
Từ lão trên mặt đắc ý, che cũng không che hết, hướng về phía Chu Nam Sinh, trực tiếp nói, “Con rể…"
Khinh người quá đáng! Phụ tử Đường gia đang muốn hành động, Chu lão gia tử mặt không đổi sắc, cầm chén cơm trước mặt, ‘choang’ một tiếng nện trên mặt đất.
“Nam Sinh là cháu trai ta, ta định thân cho nó họ Đường, không phải họ Từ." Chu lão gia tử thanh âm không cao không thấp, chậm rãi nói.
Đường Hà nhìn về phía ông, phụ tử Đường gia mừng rỡ, tha thiết nhìn lão gia tử.
Chu Nam Sinh mạnh mẽ nhìn về phía ông nội mình.
Trong ngoài sảnh đường mười mấy người một chút đều an tĩnh lại, Chu lão gia tử âm thanh vang vọng cả đại sảnh, thoảng qua một chút tiếng vọng, “Ta tuổi đã lớn, nhưng không có hồ đồ, ta làm mai cho chái trai một nhà, ta nhưng chưa có hồ đồ."
Lời này nói xong rất rõ ràng, Châu Nương cảm thấy trong lòng sợ hãi, khóc ra thành tiếng.
Đường Hà vẫn nhìn Chu Nam Sinh, thấy hắn có một chút áy náy nhìn Châu Nương, trong lòng châm chọc nghĩ, quả nhiên nữ nhân yếu đuối mới nhận được đồng tình.
Từ thị bối rối, khẩn cầu nhìn về phía cha chồng, “Cha…"
Chu lão gia tử cũng nhìn bà, hỏi nhi tử mình, “Tiểu Cẩu Tử, ban đầu là ta làm chủ nói, con biết đúng không?"
Chu lão không nắm được tình hình, thấy cha ra mặt, mặc dù lời ông hỏi mình thấy mơ hồ, nhưng cũng lập tức đáp: “Phải."
Chu lão gia tử tiếp tục nói, “Con dâu là ta cho nói, thê tử của cháu ta cũng là ta nói, muốn ai, không muốn ai, Từ thị, ngươi nói xem ta có làm chủ hay không?"
Một tiếng ‘Từ thị’ tràn đầy uy hiếp, Từ thị chỉ cảm thấy đầu váng mắt hoa. Bà đến lão Chu gia hai mươi mấy năm, vì lão Chu gia khai chi tán diệp, thường ngày ở trước vãn bối ngang hàng luôn có tác phong, hay là trước mặt trưởng bối lời nói cũng có giá trị, hôm nay làm ầm ĩ thế này, bị cha chồng ám chỉ vứt bỏ, thật là vừa căm phẫn, vừa thương tâm, vừa sợ hãi. Trước mắt dần dần tối đen, đốm lửa nhảy loạn xa, thân thể lay động, mất thăng bằng té xuống phía trước.
Chu Tây Tú phát hiện bà không bình thường, cả kinh kêu lên: “Mẹ!" Vội vàng tiến lên đỡ bà.
Một bên phụ tử Chu gia cũng một trận luống cuống tay chân, đỡ bà lên ghế ngồi.
Chỉ có Chu lão gia tử bát phong bất động, thấy Từ thị rốt cuộc không ngất thành công, ánh mắt nhìn bà, vẫn từng chữ hỏi bà, “Từ thị, ngươi nói ta có làm chủ không?"
Từ thị bị ép, nước mắt chảy xuống, bà nhắm chặt mắt, không đành lòng nhìn cháu gái đang khóc, ca tẩu, cháu trai bất an, kiên quyết gật đầu nói: “Trong nhà đúng là cha làm chủ, lời nói của con không tính là gì."
Chuyện này, chẳng những đắc tội với người nhà mẹ đẻ, cũng là đem uy tín của mình ở Chu gia bẻ gãy.
Cùng bàn Chu lão gia tử là những lão nhân bối phận cao nhất trong gia tộc, lần này thấy chuyện được sáng tỏ. Cũng rối rít mở miệng, “Hôn sự con cháu đương nhiên phải do người lớn trong nhà làm chủ. Ông nội Nam Sinh định Đường gia, Đường gia khuê nữ chính là thê tử tương lai của Nam Sinh, thông gia Tiểu Cẩu tử không nên vô cớ gây rối."
Mông thị mới đầu thấy chuyện đã đạt được, vui vẻ ra mặt, lần này biến cố phát sinh, lập tức ngồi trên mặt đất gào khóc, “Con ơi, con bị hủy… Say này con phải làm sao bây giờ?"
Từ lão vừa tức vừa sợ, hai tay run rẩy, dường như run không ngừng, đôi môi không khống chế được cũng run rẩy, nói không ra một câu.
Từ Phúc Trụ con ngươi lay động, cúi người vái chào Chu lão gia tử, nói: “Lão gia tử, tuy nói hôn sự biểu đệ người làm chủ không sai, nhưng cô là mẹ ruột biểu đệ, cô nói ván đã đóng thuyền, nếu chuyện này thần xui quỷ khiến, Châu Nương và Nam Sinh không có duyên phận, không phải còn có Bắc Sinh sao…"
Chu Bắc Sinh đứng một bên, nghe được cơ hồ muốn bất tỉnh nhân sự, hắn mặc dù đọc nhiều năm thi thư, nhưng trong xương là đứa bé bướng bỉnh lớn lên trong thôn, thường ngày những lời mặn nhạt nghe không ít, lập tức nhảy dựng lên, mắng: “Đánh rắm vào mặt mẹ ngươi!"
Chu lão giơ tay lên, ý bảo cháu trai chú ý nhã nhặn một chút, bản thân mình hai mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm Từ Phúc Trụ, hừ nói: “Ngươi một vãn bối tiểu nhi, nơi này đến phiên ngươi nói chuyện sao?"
Từ Phúc Trụ nhất thời vừa thẹn vừa giận, mặt bị trướng đến đỏ bừng.
“Được rồi, ta biết ý đồ của các ngươi là gì," Chu lão gia tử quay mặt sang, đối với sắc mặt tái xanh lần lượt thay đổi của Từ lão, nói: “Từ gia tiểu tử, hôm nay náo đến nước này rồi, ta nói thẳng, khuê nữ nhà ngươi mười tám rồi, chính là thời điểm nhan sắc tốt nhất, các ngươi nói các ngươi coi trọng nhân phẩm Nam Sinh, sống chết không đúng Nam Sinh không gả, lời này ta không tin. Suy cho cùng, các ngươi chính là vì thiếu chúng ta hai mươi lượng bạc."
“Thê tử Tiểu Cẩu tử mặc dù gật đầu thừa nhận là đã đính thân, nhưng ta đây không nhận, ta không tin nó làm ra chuyện đó, chẳng qua là vì kiêng nể thể diện người nhà mẹ đẻ, đành cắn răng thừa nhận mà thôi."
“Nhà chúng ta cho Nam Sinh nói Đường gia khuê nữ, cũng đã tới cửa cầu thân rồi, không thể vì danh dự trước mặt nhà các ngươi, mà không để ý đến sống chết cháu dâu tương lai."
“Các ngươi hôm nay tới náo trận này, tất cả mọi người đã nhìn nửa ngày, khuê nữ nhà các ngươi khóc đến thương tâm, mặc dù chuyện này là do các ngươi làm cha mẹ mà không thận trọng tạo thành, thật tình suy tính, ta đây cũng là trưởng bối của con bé, không nhẫn tâm nhìn con bé lãng phí thời gian. Nếu các ngươi so đo hai mươi lượng bạc, ta ở đây cũng nói rõ ràng, hai mươi lượng bạc kia không cần các ngươi trả, coi như ta cho khuê nữ nhà các ngươi mua thêm đồ trang sức."
Trận này thật khôi hài, có người khóc, có người vui mừng, có người xem cuộc vui, có người không đành lòng.
Đường Hà cảm thấy, so với thời khắc này, nàng càng hi vọng trở lại hiện đại, ít nhất ở nơi đó, bất kỳ khó chịu gì không coi là cùng đường, nàng có thể hủy bỏ hôn ước, có thể ly hôn. Luôn có lựa chọn thứ hai.
Không giống hiện tại, vì Chu lão gia tử bảo vệ, nàng còn phải làm ra bộ dạng cảm kích rơi nước mắt.
Nàng cảm thấy rất thất vọng. Đối với Chu Nam Sinh, đối với cuộc sống hôn nhân mà bọn họ chưa bắt đầu.
Trên đường trở về, mấy người Đường gia còn đang rối rít khen ngợi Chu lão gia tử đại nghĩa, may mắn hôn sự vẫn không ảnh hưởng, khuê dự Đường Hà không bị hao tổn, thấy Đường Hà trước sau vẫn trầm mặc, có chút bận tâm.
Đường lão ngốc nghếch sờ sờ đầu nữ nhi, khuyên nhủ: “Khuê nữ, con đừng để trong lòng, hôn sự tuy có chút khó khăn, sau này vợ chồng son các con trải qua cuộc sống thật tốt, so sánh với cái gì đều thật."
Cùng trải qua cuộc sống thật tốt với lão Nhị?
Đường Hà cảm thấy trong lòng thật sự mệt mỏi.
Tác giả :
Chu Tứ Tứ