Cuộc Sống Điền Viên Sau Khi Xuyên Qua
Chương 11
Đường lão và Đường Đại Sơn trời vừa mới sáng đã dậy ra ruộng, vì ruộng ở Tây sườn núi nhiều việc, lại cách xa nhà, hai người mang theo ống trúc đựng đầy cháo, buổi trưa không trở về nhà. Lúc này, hai người ở đầu ruộng ăn xong bữa trưa, đang chuẩn bị tiếp tục làm việc, vừa khiêng cái cuốc xuống ruộng, người trong thôn thấy hai cha con, giật mình, hỏi: “Tiểu Sơn nhà các ngươi đi bơi bị lũ cuốn đi, sao các ngươi vẫn còn ở nơi này?"Một câu nói làm cả kinh Đường lão, ông lảo đảo muốn ngã vào trong ruộng. Đường Đại Sơn bận rộn đỡ lấy cha. “Tiểu Sơn sao lại bị nước lũ cuốn đi?" Trong thanh âm đã mang theo tiếng nức nở.
Người vừa tới chỉ nghe thôn dân khác nói ba câu, đến cả Tiểu Sơn được cứu lên cũng không biết, tới tới lui lui chỉ nghe lọt mấy câu nói kia. Phụ tử Đường gia, hai người trong lòng thảm thiết, không quan tâm thu dọn công việc, hai người dìu lẫn nhau, một đường đi nhanh đến bờ sông, nhưng cánh đồng bát ngát mênh mang, nước sông cuồn cuộn, nơi nào nhìn thấy một bóng người đây?
Đường lão không nhịn được nữa, khàn giọng khóc lên, ông ngồi xổm xuống, thân thể cuộn tròn lại, muốn ngăn lại bi thương lớn lao này. Hàng năm lao động gian khổ làm ông mệt mỏi già nua, nếp nhăn trên mặt trải rộng, đầu tóc đã sớm hoa râm, cộng thêm trung niên mất con đả kích, trên mặt hiện ra thê lương. “Ông trời ơi, người tạo nghiệp chướng a…"
“Cha, người đừng khóc…" bình sinh lần đầu tiên nhìn thấy cha mình khóc, Đường Đại Sơn bi thống, lòng chua xót, hắn ngồi xổm xuống đưa tay ôm cha già vào trong ngực. “Cha, người còn có con, sau này con sẽ hiếu thuận với ngài gấp bội…"
Chuyện này làm sao có thể giống nhau đây. Con cái là nợ nần kiếp trước, cha mẹ không phải trông vào bọn họ phụng dưỡng hiếu thuận mới sinh ra, bọn họ phải sống tốt, cha mẹ tâm mới an bình, mới có thể chân chính hạnh phúc. “Đời này của ta có thể sẽ không được hưởng phúc," Đưỡng lão mờ mịt nhìn đại nhi tử, lẩm bẩm nói: “Mắt thấy các con trưởng thành, hôm qua ta còn nói với mẹ con, cuộc sống hạnh phúc muốn tới rồi… kết quả công dã tràng… cũng là vô ích… sau này tất cả cũng không đợi được rồi!"
“Cha!" Đường Đại Sơn cũng không nhịn được nữa, ôm cha mình lớn tiếng khóc.
“Chúng ta về nhà trước đã. Trong nhà mẹ và Tiểu Hà không biết thế nào rồi." Khóc một lúc, Đường Đại Sơn lên tinh thần khuyên cha hắn, “Con nhờ mấy người, cùng đi tìm Tiểu Sơn."
“Nước lớn như vậy sớm cuốn người đi xa." Đường lão nhìn nước sông cuồn cuộn, hận không thể tự mình nhảy xuống tìm như tử trở về.“Phải tìm, khó khăn mấy cũng phải tìm, không thể để cho con ta cô đơn làm dã quỳ trong nước được…" Chưa nói xong, nước mắt lại rơi xuống. “Chúng ta lập tức về nhà đi. Mẹ con bọn họ không nghĩ tới phải báo lại cho chúng ta, không biết lão bà tử có bất tỉnh nhân sự không, bà ấy không thể xảy ra chuyện gì."
Hai người một đường chạy gấp, về đến nhà, thấy yên tĩnh, không một bóng người, trong lòng ‘lộp bộp’ một chút, cước bộ dừng ở trong sân, từ đầu đến cuối không dám động. “Mẹ! Tiểu Hà!" Đường Đại Sơn gấp gáp, giật giọng la to.
“Ông trời ơi, đừng gieo họa cho người…" Đường lão cha tự lẩm bẩm.
Đang lúc hai người kinh sợ, Đường Lý thị trông coi nhi tử gục ở đầu giường, nghe được âm thanh phụ tử bọn họ, cao giọng trả lời, “Ta ở trong phòng đây."
Phụ tử hai người lảo đảo chạy vào phòng, Đường Lý thị quá rõ ý nghĩ bọn họ. “Lão đầu tử, Tiểu Sơn nhà ta còn sống," trong lòng bà trăm mối cảm xúc ngổn ngang, vừa khóc vừa cười nói: “Tiểu Sơn được cứu về, thằng bé vừa uống thuốc, ngủ rồi."
Cứu về rồi?! Mất mà tìm được chấn động quá lớn, giận bừng bừng theo sát vui mừng, Đường lão một bước tiến lên phía trước, một tay kéo tiểu nhi tử đang ngủ say, một tay hung hăng tát lên mặt hắn. “Thằng nhóc! Gọi ngươi là đồ bướng bỉnh! Gọi ngươi là đồ gây họa!"
Đường Tiểu Sơn đau, tỉnh lại từ trong mộng, mở mắt thấy bàn tay to của cha đang vung lên, muốn tiếp tục chào hỏi mặt mình, vừa giãy dụa vừa khóc gọi: “Mẹ, mẹ, con đau quá!"
“Cha hài tử!" Đường Lý thị giành lại tiểu nhi tử trong tay ông, kéo hắn ra sau lưng, “Ông giáo huấn con ngoan ngoãn cũng không cần khẩn cấp lúc này, con vừa bị lũ lụt hù dọa rớt nửa hồn rồi!"
Đường lão thấy nhi tử vừa bướng bỉnh, vừa nghịch ngợm, bây giờ lại dễ dàng khóc thét, không đánh nữa, hừ một tiếng, trừng hắn: “Bình thường nói chuyện, ngươi vào tai trái, ra tai phải, xem lần sau ngươi còn dám hay không?"
Đường Lý thị xoa dịu nhi tử: “Tiểu Sơn đồng ý với cha đi, lần sau lời cha nói phải nghe, biết không?"
Đường Tiểu Sơn xem xét thời thế, ngoan ngoãn nói: “Cha, lần sau con không dám nữa." (Hà: câu này ngày bé mình nói suốt, nhưng đâu lại vào đấy thôi =))
Đường lão gật đầu một cái, trong lòng ổn định, cảm thấy hai chân như nhũn ra, tìm cái ghế ngồi bất động.
Đường Đại Sơn tiến lên, sờ sờ đầu tiểu đệ, “Ngươi cái đồ bướng bỉnh, dọa chết người." Lại hỏi, “Cuối cùng chuyện gì xảy ra?"
Đường Lý thị kể lại chuyện đã xảy ra. “Tiểu Hà cầm thuốc thị thương đến nhà bà Tam tìm Nam Sinh rồi, đã đi gần nửa canh giờ, không biết bọnn họ thế nào rồi."
Đường lão nghe thấy lời bà lại nôn nóng, “Nam Sinh đúng là đại ân nhân nhà chúng ta, bà ngay cả ngụm trà nóng cũng không mời, có phải là muốn đuổi người ta đi?"
Đường Lý thị không giỏi ý tứ, nhỏ giọng nói: “Ta đây không phải quá hoảng sợ sao, nhất thời không quan tâm được."
Đường lão đứng lên, gọi Đại nhi: “Đại Sơn, con đi theo ta, đi mời Nam Sinh về nhà."
Tiểu Sơn nghe nói cứu mình là Nam Sinh biểu ca, hắn muốn xuống giường cùng đi. “Con muốn cám ơn biểu ca!"
“Ngươi cứ nằm yên đấy cho ta!" Đường lão trợn tròn mắt, quát hắn. Quay sang Đường Lý thị nói: “Bà mau chuẩn bị một bàn đồ ăn ngon ra ngoài, lấy ra một bầu rượu nữa."
“Được!"
Phụ tử Đường lão hai người đi tới sân viện Đường Chu thị, đuổi kịp Chu Nam Sinh lại muốn đi.
“Nam Sinh ơi," Đường lão ngăn cản hắn, “Con cứu Tiểu Sơn, chính là đã cứu chúng ta hai cái mạng, Đường gia phải cám ơn con, ít nhất cũng phải làm cho con mâm cơm nóng, con ăn rồi hãy đi."
“Biểu đệ," Đường Đại Sơn ngăn cản hắn, lồng ngực đập thình thịch, “Đệ đã cứu đệ đệ ta, đệ chính là huynh đệ thân thiết. Đi, hai nhà đi uống một chén!"
Đường Hà ở một bên rất im lặng. “Ca, huynh ấy bị thương, không thể uống rượu."
Phụ tử Đường gia nghe vậy vừa thông suốt vừa khẩn trương, mỗi người lôi kéo một cánh tay Chu Nam Sinh, sờ không ngừng trên người hắn, Chu Nam Sinh lúng túng, luôn miệng nói: “Vết thương nhỏ, không quan trọng."
Đường Hà buồn cười, thấy hắn lúng túng, lên tiếng cứu hắn: “Cha, Đại ca, hai người đừng sờ soạng khắp nơi, thương thế của huynh ấy ở lòng bàn chân và tay bên phải."
Đường lão kéo tay phải Chu Nam Sinh qua nhìn, Đường Đại Sơn thì ngồi chồm hỗm xuống, muốn kéo giầy hắn ra xem vết thương, thiếu chút nữa là kéo Chu Nam Sinh ngã trên mặt đất. Chu Nam Sinh nhìn thấy Đường Hà mỉm cười đứng một bên, cảm thấy nàng cố ý.
“Cậu, biểu ca, thật sự là vết thương nhỏ, không đáng ngại." Chu Nam Sinh ngăn cản hai người, lại giải thích một hồi lâu.
“Bị thương ở lòng bàn chân không dễ đi đường, đi, ca cõng đệ về nhà, không uống rượu thì ăn cơm." Đường Đại Sơn cúi người xuống, ý bảo Chu Nam Sinh nằm lên.
Chuyện này làm Chu Nam Sinh lúng túng, không tự chủ được liền nhìn về phía Đường Hà cầu cứu.
“Cha, đại ca, Nam Sinh biểu ca nói, hôm nay nhà huynh ấy có việc gấp, muốn nhanh chóng về nhà. Chúng ta không thể làm trễ chính sự của biểu ca được, hôm khác chúng ta tới cửa, trịnh trọng nói tạ ơn."
“Đúng là ta không để ý cái này." Đường lão suy nghĩ một chút, tán thành. “Nhưng Nam Sinh bị thương ở chân, đi lại không tốt, Đại Sơn, con đi mượn xe đẩy tay, cho biểu đệ ngồi trên xe, con kéo đệ ấy về nhà. Tiểu Hà, trở về nói với mẹ con, bắt một ít gà vịt, cho Nam Sinh mang về nhà."
Chu Nam Sinh giật mình, “Cậu, không cần, con cứu người không màng những thứ này."
“Ta biết con không màng, con thiện tâm, lũ lụt kia nếu chuẩn bị không tốt con có thể bị cuốn đi, hôm nay may Tiểu Sơn gặp được con, người bên cạnh còn không nhất định cứu nó." Vừa nói trong lòng lại đau xót, nhất thời có chút nghẹn ngào.
“Người không cần suy nghĩ nhiều, Tiểu Sơn không có chuyện gì là tốt rồi." Chu Nam Sinh ấm giọng khuyên ông, “Cậu, chúng ta là người một nhà, không cần phải khách sáo, đồ con thật không muốn, con không phiền biểu ca đưa về, một vết thương nhỏ, con ở ruộng làm việc, người bị thương nặng hơn cũng không để vào trong mắt, tự con về được."
Đường lão sao chịu, cuối cùng cò kè mặc cả, đồ không mang theo cũng được, nhưng hắn không thể đi đường, Đường Đại Sơn mượn xe đẩy tay đen hắn kéo về nhà.
Sau khi đưa hắn về, Đường lão và Đường Hà muốn cáo từ, bà Tam quan tâm Tiểu Sơn, theo bọn họ cùng nhau về nhà.
Vào sân, Đường Lý thị dùng chậu gỗ đựng nước nóng, đang ngồi cạnh vặt lông gà. Nhìn thấy bọn họ đi vào, ánh mắt nhìn về phía sau bọn họ, “Nam Sinh đâu?"
“Nó có việc gấp về nhà rồi." Đường lão đáp, “Đổi lại sáng mai ta sẽ tới cửa, trịnh trọng nói tạ ơn."
“Cũng tốt." Đường Lý thị tán thành, “Nhưng thịt gà rồi, ta làm sạch sẽ rồi." Đau lòng nhìn gà trống lớn trong tay, nói: “Tính ra vừa lúc cho Tiểu Sơn bồi bổ."
“Nó thì bổ cái gì? Muốn an ủi chính là chúng ta, gà chúng ta ăn, để cho nó một bên nhìn." Đường lão lớn tiếng nói.
“Cha," Đường Hà bất đắc dĩ nhìn cha mình, “Người đừng mạnh miệng mềm lòng nha." Nhìn ông giận vòng, nàng không muốn vạch trần.
Bà Tam một bên cười giảng hòa: “Được rồi, cứu được người về chính là chuyện tốt." Lại hỏi Đường Lý thị: “Tiểu Sơn ở đâu? Ta nhìn nó một chút."
“Nằm trong nhà đây. Ôi, để người phải lo lắng rồi." Đường Lý thị nói, “Tiểu Hà, đỡ bà Tam vào nhà, ta hầm gà cho các con ăn. Bà Tam, tối nay người ở lại, cùng ăn với nhà con."
Đường lão và Đường Hà đỡ Đường Chu thị vào nhà. Đường Tiếu Sơn ở trên giường ngủ đã lâu, nghe được động tĩnh mở mắt ra, nhìn thấy cha hắn, co rúm lại, thấy cha hắn lại có ý tứ đánh hắn nữa, liền kêu người.
“Ngươi đứa nhỏ này, thật là…" Đường lão thở dài một tiếng, sờ sờ đầu hắn. “Lần này ngươi dọa bà Tam sợ, nói chuyện với bà Tam một chút đi."
“Dạ." Đường Tiểu Sơn khó có lúc biết điều, đứng dậy muốn qua đỡ lão nhân, “Bà Tam, người ngồi đi."
“Không cần dậy." Đường Chu thị được Đường Hà đỡ đến bên giường, ngồi xuống, bà mở khăn tay ra, lộ ra mấy khối đường cứng, “Tiểu Sơn, lần này sợ không? Bà Tam cho con đường ăn." Đưa cho Đường Hà một khối. “Tiểu Hà nếm thử đi, đây là mùng năm tháng năm người bán hàng rong tới thôn ta, ta lấy mấy cái hồ lô lớn dưa muối đổi với hắn đấy."
“Cám ơn bà Tam." Đường Tiểu Sơn nhận lấy đường ngậm trong miệng, ôm Đường Chu thị bên cạnh, làm nũng với bà.
Đường Hà nhận lấy đường bỏ vào trọng miệng. Lấy khẩu vị nàng mà nói, đường này không tính là ngon, đường quá cứng, mà để trong thùng gạo đã lâu, dính mùi gạo, còn có chút vị hôi dầu, nhưng chẳng biết tại sao, trong miệng Đường Hà ngậm đường, nhìn trước mắt một già một trẻ, nước mắt muốn chảy xuống.
Người vừa tới chỉ nghe thôn dân khác nói ba câu, đến cả Tiểu Sơn được cứu lên cũng không biết, tới tới lui lui chỉ nghe lọt mấy câu nói kia. Phụ tử Đường gia, hai người trong lòng thảm thiết, không quan tâm thu dọn công việc, hai người dìu lẫn nhau, một đường đi nhanh đến bờ sông, nhưng cánh đồng bát ngát mênh mang, nước sông cuồn cuộn, nơi nào nhìn thấy một bóng người đây?
Đường lão không nhịn được nữa, khàn giọng khóc lên, ông ngồi xổm xuống, thân thể cuộn tròn lại, muốn ngăn lại bi thương lớn lao này. Hàng năm lao động gian khổ làm ông mệt mỏi già nua, nếp nhăn trên mặt trải rộng, đầu tóc đã sớm hoa râm, cộng thêm trung niên mất con đả kích, trên mặt hiện ra thê lương. “Ông trời ơi, người tạo nghiệp chướng a…"
“Cha, người đừng khóc…" bình sinh lần đầu tiên nhìn thấy cha mình khóc, Đường Đại Sơn bi thống, lòng chua xót, hắn ngồi xổm xuống đưa tay ôm cha già vào trong ngực. “Cha, người còn có con, sau này con sẽ hiếu thuận với ngài gấp bội…"
Chuyện này làm sao có thể giống nhau đây. Con cái là nợ nần kiếp trước, cha mẹ không phải trông vào bọn họ phụng dưỡng hiếu thuận mới sinh ra, bọn họ phải sống tốt, cha mẹ tâm mới an bình, mới có thể chân chính hạnh phúc. “Đời này của ta có thể sẽ không được hưởng phúc," Đưỡng lão mờ mịt nhìn đại nhi tử, lẩm bẩm nói: “Mắt thấy các con trưởng thành, hôm qua ta còn nói với mẹ con, cuộc sống hạnh phúc muốn tới rồi… kết quả công dã tràng… cũng là vô ích… sau này tất cả cũng không đợi được rồi!"
“Cha!" Đường Đại Sơn cũng không nhịn được nữa, ôm cha mình lớn tiếng khóc.
“Chúng ta về nhà trước đã. Trong nhà mẹ và Tiểu Hà không biết thế nào rồi." Khóc một lúc, Đường Đại Sơn lên tinh thần khuyên cha hắn, “Con nhờ mấy người, cùng đi tìm Tiểu Sơn."
“Nước lớn như vậy sớm cuốn người đi xa." Đường lão nhìn nước sông cuồn cuộn, hận không thể tự mình nhảy xuống tìm như tử trở về.“Phải tìm, khó khăn mấy cũng phải tìm, không thể để cho con ta cô đơn làm dã quỳ trong nước được…" Chưa nói xong, nước mắt lại rơi xuống. “Chúng ta lập tức về nhà đi. Mẹ con bọn họ không nghĩ tới phải báo lại cho chúng ta, không biết lão bà tử có bất tỉnh nhân sự không, bà ấy không thể xảy ra chuyện gì."
Hai người một đường chạy gấp, về đến nhà, thấy yên tĩnh, không một bóng người, trong lòng ‘lộp bộp’ một chút, cước bộ dừng ở trong sân, từ đầu đến cuối không dám động. “Mẹ! Tiểu Hà!" Đường Đại Sơn gấp gáp, giật giọng la to.
“Ông trời ơi, đừng gieo họa cho người…" Đường lão cha tự lẩm bẩm.
Đang lúc hai người kinh sợ, Đường Lý thị trông coi nhi tử gục ở đầu giường, nghe được âm thanh phụ tử bọn họ, cao giọng trả lời, “Ta ở trong phòng đây."
Phụ tử hai người lảo đảo chạy vào phòng, Đường Lý thị quá rõ ý nghĩ bọn họ. “Lão đầu tử, Tiểu Sơn nhà ta còn sống," trong lòng bà trăm mối cảm xúc ngổn ngang, vừa khóc vừa cười nói: “Tiểu Sơn được cứu về, thằng bé vừa uống thuốc, ngủ rồi."
Cứu về rồi?! Mất mà tìm được chấn động quá lớn, giận bừng bừng theo sát vui mừng, Đường lão một bước tiến lên phía trước, một tay kéo tiểu nhi tử đang ngủ say, một tay hung hăng tát lên mặt hắn. “Thằng nhóc! Gọi ngươi là đồ bướng bỉnh! Gọi ngươi là đồ gây họa!"
Đường Tiểu Sơn đau, tỉnh lại từ trong mộng, mở mắt thấy bàn tay to của cha đang vung lên, muốn tiếp tục chào hỏi mặt mình, vừa giãy dụa vừa khóc gọi: “Mẹ, mẹ, con đau quá!"
“Cha hài tử!" Đường Lý thị giành lại tiểu nhi tử trong tay ông, kéo hắn ra sau lưng, “Ông giáo huấn con ngoan ngoãn cũng không cần khẩn cấp lúc này, con vừa bị lũ lụt hù dọa rớt nửa hồn rồi!"
Đường lão thấy nhi tử vừa bướng bỉnh, vừa nghịch ngợm, bây giờ lại dễ dàng khóc thét, không đánh nữa, hừ một tiếng, trừng hắn: “Bình thường nói chuyện, ngươi vào tai trái, ra tai phải, xem lần sau ngươi còn dám hay không?"
Đường Lý thị xoa dịu nhi tử: “Tiểu Sơn đồng ý với cha đi, lần sau lời cha nói phải nghe, biết không?"
Đường Tiểu Sơn xem xét thời thế, ngoan ngoãn nói: “Cha, lần sau con không dám nữa." (Hà: câu này ngày bé mình nói suốt, nhưng đâu lại vào đấy thôi =))
Đường lão gật đầu một cái, trong lòng ổn định, cảm thấy hai chân như nhũn ra, tìm cái ghế ngồi bất động.
Đường Đại Sơn tiến lên, sờ sờ đầu tiểu đệ, “Ngươi cái đồ bướng bỉnh, dọa chết người." Lại hỏi, “Cuối cùng chuyện gì xảy ra?"
Đường Lý thị kể lại chuyện đã xảy ra. “Tiểu Hà cầm thuốc thị thương đến nhà bà Tam tìm Nam Sinh rồi, đã đi gần nửa canh giờ, không biết bọnn họ thế nào rồi."
Đường lão nghe thấy lời bà lại nôn nóng, “Nam Sinh đúng là đại ân nhân nhà chúng ta, bà ngay cả ngụm trà nóng cũng không mời, có phải là muốn đuổi người ta đi?"
Đường Lý thị không giỏi ý tứ, nhỏ giọng nói: “Ta đây không phải quá hoảng sợ sao, nhất thời không quan tâm được."
Đường lão đứng lên, gọi Đại nhi: “Đại Sơn, con đi theo ta, đi mời Nam Sinh về nhà."
Tiểu Sơn nghe nói cứu mình là Nam Sinh biểu ca, hắn muốn xuống giường cùng đi. “Con muốn cám ơn biểu ca!"
“Ngươi cứ nằm yên đấy cho ta!" Đường lão trợn tròn mắt, quát hắn. Quay sang Đường Lý thị nói: “Bà mau chuẩn bị một bàn đồ ăn ngon ra ngoài, lấy ra một bầu rượu nữa."
“Được!"
Phụ tử Đường lão hai người đi tới sân viện Đường Chu thị, đuổi kịp Chu Nam Sinh lại muốn đi.
“Nam Sinh ơi," Đường lão ngăn cản hắn, “Con cứu Tiểu Sơn, chính là đã cứu chúng ta hai cái mạng, Đường gia phải cám ơn con, ít nhất cũng phải làm cho con mâm cơm nóng, con ăn rồi hãy đi."
“Biểu đệ," Đường Đại Sơn ngăn cản hắn, lồng ngực đập thình thịch, “Đệ đã cứu đệ đệ ta, đệ chính là huynh đệ thân thiết. Đi, hai nhà đi uống một chén!"
Đường Hà ở một bên rất im lặng. “Ca, huynh ấy bị thương, không thể uống rượu."
Phụ tử Đường gia nghe vậy vừa thông suốt vừa khẩn trương, mỗi người lôi kéo một cánh tay Chu Nam Sinh, sờ không ngừng trên người hắn, Chu Nam Sinh lúng túng, luôn miệng nói: “Vết thương nhỏ, không quan trọng."
Đường Hà buồn cười, thấy hắn lúng túng, lên tiếng cứu hắn: “Cha, Đại ca, hai người đừng sờ soạng khắp nơi, thương thế của huynh ấy ở lòng bàn chân và tay bên phải."
Đường lão kéo tay phải Chu Nam Sinh qua nhìn, Đường Đại Sơn thì ngồi chồm hỗm xuống, muốn kéo giầy hắn ra xem vết thương, thiếu chút nữa là kéo Chu Nam Sinh ngã trên mặt đất. Chu Nam Sinh nhìn thấy Đường Hà mỉm cười đứng một bên, cảm thấy nàng cố ý.
“Cậu, biểu ca, thật sự là vết thương nhỏ, không đáng ngại." Chu Nam Sinh ngăn cản hai người, lại giải thích một hồi lâu.
“Bị thương ở lòng bàn chân không dễ đi đường, đi, ca cõng đệ về nhà, không uống rượu thì ăn cơm." Đường Đại Sơn cúi người xuống, ý bảo Chu Nam Sinh nằm lên.
Chuyện này làm Chu Nam Sinh lúng túng, không tự chủ được liền nhìn về phía Đường Hà cầu cứu.
“Cha, đại ca, Nam Sinh biểu ca nói, hôm nay nhà huynh ấy có việc gấp, muốn nhanh chóng về nhà. Chúng ta không thể làm trễ chính sự của biểu ca được, hôm khác chúng ta tới cửa, trịnh trọng nói tạ ơn."
“Đúng là ta không để ý cái này." Đường lão suy nghĩ một chút, tán thành. “Nhưng Nam Sinh bị thương ở chân, đi lại không tốt, Đại Sơn, con đi mượn xe đẩy tay, cho biểu đệ ngồi trên xe, con kéo đệ ấy về nhà. Tiểu Hà, trở về nói với mẹ con, bắt một ít gà vịt, cho Nam Sinh mang về nhà."
Chu Nam Sinh giật mình, “Cậu, không cần, con cứu người không màng những thứ này."
“Ta biết con không màng, con thiện tâm, lũ lụt kia nếu chuẩn bị không tốt con có thể bị cuốn đi, hôm nay may Tiểu Sơn gặp được con, người bên cạnh còn không nhất định cứu nó." Vừa nói trong lòng lại đau xót, nhất thời có chút nghẹn ngào.
“Người không cần suy nghĩ nhiều, Tiểu Sơn không có chuyện gì là tốt rồi." Chu Nam Sinh ấm giọng khuyên ông, “Cậu, chúng ta là người một nhà, không cần phải khách sáo, đồ con thật không muốn, con không phiền biểu ca đưa về, một vết thương nhỏ, con ở ruộng làm việc, người bị thương nặng hơn cũng không để vào trong mắt, tự con về được."
Đường lão sao chịu, cuối cùng cò kè mặc cả, đồ không mang theo cũng được, nhưng hắn không thể đi đường, Đường Đại Sơn mượn xe đẩy tay đen hắn kéo về nhà.
Sau khi đưa hắn về, Đường lão và Đường Hà muốn cáo từ, bà Tam quan tâm Tiểu Sơn, theo bọn họ cùng nhau về nhà.
Vào sân, Đường Lý thị dùng chậu gỗ đựng nước nóng, đang ngồi cạnh vặt lông gà. Nhìn thấy bọn họ đi vào, ánh mắt nhìn về phía sau bọn họ, “Nam Sinh đâu?"
“Nó có việc gấp về nhà rồi." Đường lão đáp, “Đổi lại sáng mai ta sẽ tới cửa, trịnh trọng nói tạ ơn."
“Cũng tốt." Đường Lý thị tán thành, “Nhưng thịt gà rồi, ta làm sạch sẽ rồi." Đau lòng nhìn gà trống lớn trong tay, nói: “Tính ra vừa lúc cho Tiểu Sơn bồi bổ."
“Nó thì bổ cái gì? Muốn an ủi chính là chúng ta, gà chúng ta ăn, để cho nó một bên nhìn." Đường lão lớn tiếng nói.
“Cha," Đường Hà bất đắc dĩ nhìn cha mình, “Người đừng mạnh miệng mềm lòng nha." Nhìn ông giận vòng, nàng không muốn vạch trần.
Bà Tam một bên cười giảng hòa: “Được rồi, cứu được người về chính là chuyện tốt." Lại hỏi Đường Lý thị: “Tiểu Sơn ở đâu? Ta nhìn nó một chút."
“Nằm trong nhà đây. Ôi, để người phải lo lắng rồi." Đường Lý thị nói, “Tiểu Hà, đỡ bà Tam vào nhà, ta hầm gà cho các con ăn. Bà Tam, tối nay người ở lại, cùng ăn với nhà con."
Đường lão và Đường Hà đỡ Đường Chu thị vào nhà. Đường Tiếu Sơn ở trên giường ngủ đã lâu, nghe được động tĩnh mở mắt ra, nhìn thấy cha hắn, co rúm lại, thấy cha hắn lại có ý tứ đánh hắn nữa, liền kêu người.
“Ngươi đứa nhỏ này, thật là…" Đường lão thở dài một tiếng, sờ sờ đầu hắn. “Lần này ngươi dọa bà Tam sợ, nói chuyện với bà Tam một chút đi."
“Dạ." Đường Tiểu Sơn khó có lúc biết điều, đứng dậy muốn qua đỡ lão nhân, “Bà Tam, người ngồi đi."
“Không cần dậy." Đường Chu thị được Đường Hà đỡ đến bên giường, ngồi xuống, bà mở khăn tay ra, lộ ra mấy khối đường cứng, “Tiểu Sơn, lần này sợ không? Bà Tam cho con đường ăn." Đưa cho Đường Hà một khối. “Tiểu Hà nếm thử đi, đây là mùng năm tháng năm người bán hàng rong tới thôn ta, ta lấy mấy cái hồ lô lớn dưa muối đổi với hắn đấy."
“Cám ơn bà Tam." Đường Tiểu Sơn nhận lấy đường ngậm trong miệng, ôm Đường Chu thị bên cạnh, làm nũng với bà.
Đường Hà nhận lấy đường bỏ vào trọng miệng. Lấy khẩu vị nàng mà nói, đường này không tính là ngon, đường quá cứng, mà để trong thùng gạo đã lâu, dính mùi gạo, còn có chút vị hôi dầu, nhưng chẳng biết tại sao, trong miệng Đường Hà ngậm đường, nhìn trước mắt một già một trẻ, nước mắt muốn chảy xuống.
Tác giả :
Chu Tứ Tứ