Cuộc Sống Của Hai Người Ở Rừng Rậm
Chương 33 33 Chia Lìa
Hà Điền ở bên này khóc nức na nức nở, ở bên kia, sâu trong đám lau sậy, hai anh em nhà họ Phổ cũng đang khóc.
Bọn chúng theo sát Dịch Huyền, nhìn dáng người mảnh khảnh của người đẹp đi qua đám lau sậy màu xanh, mái tóc đen dài óng ả buông thả phía sau không khác gì một tấm lụa đen tuyền, và nước da trắng ngần không thua gì của Hà Điền, cơ hồ muốn chảy cả nước miếng.
Vừa đuổi theo, chúng vừa hô lên: "Người đẹp, ở chỗ này được chưa? Không ai thấy nữa đâu!"
"Anh, do người đẹp đang thẹn thùng thôi!"
"Hahaha, chẳng lẽ em vẫn còn zin?"
"Đừng sợ, bọn anh sẽ thật nhẹ nhàng!"
Trong lúc hai tên này đang hưng phấn nói ra những ngôn từ dơ bẩn thì Dịch Huyền đột ngột dừng lại, anh xoay người, giật mảnh vải che mặt xuống.
Mùa đông năm nay, khi nhìn thấy Hà Điền và người đẹp này, bọn chúng còn cho rằng Dịch Huyền là một người đàn ông, bởi cô ấy khá cao, luôn che mặt và không nói gì.
Sáng nay lúc gặp ở trên sông, ha ha, so với vẻ đẹp của Hà Điền thì người đẹp này có nét phong trần hơn, dáng người thướt tha như lụa.
Trông hai anh em chúng lúc này xấu xa chẳng khác gì hai con ruồi đang cọ xát, nhìn thẳng vào Dịch Huyền.
Bọn chúng còn chưa kịp nhìn rõ, loá một cái, thằng em kêu lên một tiếng "á" kỳ quái, rồi ngã xuống đất lăn lộn, vừa lăn vừa che háng, hai chân vung vẫy.
Lăn qua lăn lại mãi, hắn ta đã đè bẹp cả một vùng sậy rộng lớn xung quanh, nên lúc thằng anh bị xử, ít nhất cũng có thể la hét và lăn lộn trên đám sậy, thay vì phải lăn lộn như một con heo đen trong bùn như em trai mình.
Hai anh em la hét lăn lộn, còn muốn rút súng ở thắt lưng ra.
Dịch Huyền cười lạnh đá vào cổ tay của chúng, rồi hằn học nói: "Mở mắt chó ra mà nhìn cho kỹ, tao là đàn ông!"
Anh em nhà họ Phổ gào thét thảm thiết, đau đến mức nước mắt chảy dài, mặt mũi lấm lem bùn đất, nhưng vẫn tỏ vẻ không tin: "Cô là đàn ông? Lừa ai vậy!"
Dịch Huyền giận tái mặt.
Ngay lập tức, anh cố nhớ lại những câu chuyện về những nhân vật phản diện chuyên đi bắt nạt người khác trong sách mà mình đã đọc khi còn nhỏ, rồi chọn một trong những kẻ phản diện thô tục nhất, bỉ ổi nhất, bắt chước.
Anh tiến lên một bước, vén áo lên, kéo lưng quần xuống, tiểu vào hai anh em chúng, nghiến răng nghiến lợi làm ra bộ dạng cực kỳ hung ác ức hiếp người mà mình tưởng tượng ra: "Giờ thì tụi mày tin rồi chứ?!"
Anh em nhà họ Phổ ướt sũng nhìn bảo vật khổng lồ của "Người đẹp" kia, ngẩn người ra, há hốc mồm, còn vô tình uống phải vài giọt "nước thánh".
"Hừ.
Người phụ nữ của ông đây, tụi mày dám quấy rối à?" Dịch Huyền buộc chặt quần lại, hài lòng với biểu cảm kinh ngạc và kinh hoàng trên khuôn mặt của hai anh em chúng, tiếp tục uy hiếp nói: "Còn dám đụng đến người phụ nữ của tao, tao cắt tai, cắt mũi, cắt...!Hừ, đem cho chó của nhà tụi mày ăn!"
Hai anh em rùng mình, kẹp chân lại, liên tục van xin: "Không dám nữa! Anh tha cho tụi em!"
Dịch Huyền bị đè nén suốt cả một mùa đông, cuối cùng cũng lấy lại sự tự tôn của đàn ông, câu nói "Anh tha cho tụi em" rất thích hợp khi nói với những kẻ chuyên bắt nạt, để trị những tên ngốc không có mắt này, phải dùng thủ đoạn tàn độc như vậy mới vừa.
Anh cười lạnh quát lên: "Đứng lên cho tao, cút đi!" Lại hừ một tiếng: "Chuyện hôm nay tụi mày mà dám hó hé, hừ hừ..."
Anh em nhà họ Phổ vội nói: "Không dám! Không dám!"
Lúc này bọn chúng còn đang đau muốn ứa nước mắt, đừng nói là đi đứng, nằm một chỗ cũng đã đau muốn chết rồi, nhưng lại bị ông hung thần này hâm doạ, nào dám nói một lời nào, đành phải nhịn đau đứng lên, bụm đũng quần trở về.
Lúc này hai anh em lại nhìn cảnh vật xung quanh, đám lau sậy vốn dĩ là nơi thích hợp cho chuyện hú hí, nhưng khi có gió thổi, lau sậy xào xạc, muốn kêu cứu cũng không nghe thấy được.
Cỡ như có bị giết, xác thối rữa bị giòi bọ ăn hết sạch rồi cũng chẳng ai hay.
Hai anh em rùng mình một cái, bọn chúng không hẹn mà cùng nghĩ, người đàn ông phía sau cải trang thành mỹ nữ rõ ràng là quá biến thái mà! Ai biết được sau này tên biến thái này còn làm chuyện biến thái gì hơn thế này với họ nữa hay không?
Tên anh trai không nhịn được quay đầu lại nhìn, chỉ thấy khuôn mặt thâm trầm của Dịch Huyền.
Trên đường đến chợ, Dịch Huyền đã nghĩ xong rồi, người nhà họ Phổ cũng đến đây, đợi Hà Điền về rồi, anh sẽ giết họ.
Hà Điền từng nói, mọi năm ở chợ đều có thợ săn chẳng may gặp phải cướp bóc, cũng có nhậu nhẹt, cờ bạc và gây rối giết người, nếu năm nay nhà họ Phổ gặp bất hạnh, cũng không có gì phải ngạc nhiên cả.
Nhưng không ngờ người tính không bằng trời tính, "chủ thành" đã kiểm soát toàn bộ phiên chợ, không chỉ có rất nhiều lính canh mà còn có cả người đặc biệt ghi lại số thợ săn đến chợ.
Mặc dù người lính đứng trên bờ không hỏi cụ thể, nhưng nhìn thoáng qua cũng sẽ biết giới tính và tuổi tác của mọi người.
Anh em nhà họ Phổ chủ động khiêu khích, rất nhiều người đã nhìn thấy, nếu lúc này bọn chúng xảy ra chuyện, chắc chắn sẽ có người nghi ngờ Hà Điền.
Kế hoạch giết người và ném xác của Dịch Huyền đã bị phá hủy, giờ còn phải giữ lại mạng cho hai tên ngu ngốc này.
Muốn làm việc chính nghĩa mà không suôn sẻ, nhìn thấy tên anh đang nhìn trộm mình, anh liếc mắt: "Nhìn cái gì?"
"Không có...!không có, không dám!"
Tên anh nơm nớp lo sợ quay đầu lại, nhịn đau bụm đũng quần đi về phía trước, đang đi thì nghe thấy tiếng lách cách từ phía sau, như là có người bẻ gãy cây sậy, hắn ta ngay lập tức cả kinh.
Hắn ta từng nghe ba mình nói năm xưa có một nhóm cướp xông vào nhà của một thợ săn trong núi, trong nhà cũng chỉ có một —— bà già và một thiếu niên hai mươi tuổi, bọn cướp này đè con người ta ra làm bậy, còn dùng cành cây cắm vào...!Làm cho người ta nằm ở trên giường nửa năm cũng không thể nào xuống đất được, mỗi lần đi cầu là lại thấy đau đớn.
Hắn ta sợ hãi, hai chân mềm nhũn quỳ trên mặt đất, một tay che ở phía trước, còn tay kia thì che mông, khóc lóc: "Anh ơi, xin anh thương xót! Đừng "động" em mà.
Hu hu, anh ơi! Ui da!"
Dịch Huyền bẻ nhành lau quất vào lưng hắn ta một cái: "Câm miệng! Đi tiếp!"
Một đòn đánh vào chỗ hiểm cộng với sỉ nhục và đe dọa này thật ra cũng không lâu.
Thời gian họ đi vào và ra khỏi đám lau sậy tính ra cũng chỉ trong mười phút.
Anh em nhà họ Phổ nhìn thấy bờ rìa lau sậy, cảm giác cứ như vừa trải qua mấy đời, thấy Hà Điền đứng ở phía trước, chúng như nhìn thấy người thân, đứng một chỗ khóc ré lên.
Hà Điền không ngờ đến mình vừa tìm thấy dấu chân của ba người họ, đi chưa được bao lâu thì đã thấy Dịch Huyền và hai anh em nhà họ Phổ quay trở lại.
Mặt mày của hai tên đàn ông này tái mét, trán lấm tấm mồ hôi, lấy tay che đũng quần, hai đùi kẹp lại bước đi, nhìn từ xa trông không khác gì đang bắt chước tướng đi của vịt.
Vừa nhìn thấy Hà Điền, bọn chúng liền bật khóc nức nở: "Bà cô nhỏ, mau mua chó của cô đi, nếu cô thích mấy con chó con của nhà tôi thì cứ lấy luôn đi! Không dám đắc tội với cô nữa."
Hà Điền sửng sốt, lại nhìn Dịch Huyền, anh vẫn đang che mặt, ánh mắt nhìn không ra là đang cười hay tức giận, trên tấm vải che cũng không có dấu vết của mồ hôi.
Không giống như đã làm điều gì đó với anh em nhà họ Phổ.
Hoặc là, hai bên có sự chênh lệch về sức mạnh quá lớn, căn bản là họ không có đánh nhau gì cả, mà chỉ có một bên ra tay.
Anh quay đầu lại quát: "Mày cũng đáng để nói chuyện với cô ấy? Còn dám nói với cô ấy một câu nữa, tao cắt lưỡi.
Biến đi!"
Hai tên kia vội vã bỏ chạy.
Khi anh em nhà họ Phổ đi rồi, Hà Điền nắm lấy tay Dịch Huyền, còn chưa mở miệng mà mũi đã trở nên đau xót, thiếu chút nữa là đã khóc luôn: "Cô làm tôi sợ muốn chết."
Dịch Huyền nắm lấy vai cô, lại lau nước mắt trên khóe mắt: "Cô không sao chứ?"
Hà Điền sụt sịt: "Cô làm gì bọn họ vậy?"
Dịch Huyền nói: "Không có gì.
Chỉ lấy lý phục người mà thôi."
"Tôi mới không tin đâu."
"Tôi dùng chân để phân rõ phải trái.
Tôi đã nói rồi mà, bọn chúng bắt nạt kẻ yếu, sợ hãi kẻ mạnh.
Sau khi dạy chúng một bài học, chúng không dám đắc tội cô nữa đâu."
Nhưng trong lòng anh thì lại không nghĩ như vậy.
Nếu không phải năm nay chủ thành đột nhiên bày trận lớn như vậy, quái vật thì ít mà dân treo auto thì nhiều, khó tránh khỏi có người làm hỏng chuyện.
Chỉ cần một dao giết chết hai "con chó" này là chuyện dễ dàng như trở bàn tay.
Có thể dạy ra loại người khốn kiếp này, "chó già" nhà chúng, cũng phải giết.
Quay lại chợ, cô gái bán chó vẫn đang đợi họ, chiếc giỏ của Hà Điền được đặt ở phía sau sạp hàng, do con chó ba canh giữ.
Hai bên thương lượng giá cả, khi thu tiền xong, cô gái trả lại cho Hà Điền một trăm đồng, mỉm cười nhìn Dịch Huyền: "Cô giúp tôi trừng trị kẻ xấu, đây là tiền cảm tạ."
Dịch Huyền trả lại tiền cho cô ấy: "Cảm ơn.
Không cần đâu." Sau đó kéo tay Hà Điền rời đi.
Hà Điền ôm con chó nhỏ lông vàng, như nhặt được bảo bối, không quan tâm đến việc gì nữa hết, cười với cô gái rồi đi theo Dịch Huyền.
Họ đi xa rồi cô gái mới mỉm cười nói: "Còn là một anh chàng rất kêu ngạo."
Hà Điền mua chó xong thì không muốn mua thêm gì nữa.
Cô tìm một nơi vắng vẻ rồi chia số tiền bán lông chồn với Dịch Huyền.
Cô nhìn anh chằm chằm một lúc rồi nhìn vào chiếc túi anh đang mang: "Cô...!Hãy cẩn thận."
Cô cúi đầu nói: "Cô đi nhanh đi.
Đi qua đầm lầy lau sậy này rồi đi về phía Tây, đi hơn hai tiếng đồng hồ sẽ có một bến phà, ở đó có phà đến thị trấn bên cạnh.
Khi đến thị trấn, cô có thể tiếp tục đi thuyền, hoặc là mua một con ngựa...!"
Cô dừng lại, nói: "Tôi...!tôi cũng phải đi rồi."
Bây giờ đã hơn một giờ trưa.
Lúc về Hà Điền phải đi ngược dòng, hơn nữa còn phải chèo thuyền một mình, cô phải khởi hành càng sớm càng tốt về nhà trước khi trời tối, nếu không đi ngay, cô chỉ có thể ngủ lại đây một đêm.
Nói xong, một tay cô ôm lấy con chó con, tay kia thì giang ra, dùng sức ôm chặt Dịch Huyền.
Lúc trước, vào những lúc cảm thấy vui vẻ hay là ăn mừng này nọ, Hà Điền đều sẽ ôm Dịch Huyền như vậy, nhưng cô nàng này luôn khó chịu né tránh, hoặc cứng đơ như một khúc gỗ, vậy mà hôm nay, cô ấy lại đáp trả một cách nồng nhiệt.
Dịch Huyền ôm chặt lấy Hà Điền.
Anh siết chặt Hà Điền bằng hai tay, siết luôn cả chú chó con ở giữa, khiến nó la ăng ẳng.
Sự kháng nghị của chú chó con ngay lập tức phá hủy bầu không khí lưu luyến không rời khi chia tay này.
Hà Điền vốn sắp khóc rồi, nhưng giờ cô lại cười.
Lần duy nhất đáp lại lại thất bại như vậy, Dịch Huyền không khỏi cười khổ.
Hà Điền ngẩng đầu nhìn anh: "Cô đi nhanh đi.
Đừng có kỳ kèo nữa."
"Ừ." Dịch Huyền mím chặt môi.
Hà Điền lại nhìn anh: "Nếu cô muốn trở lại, có thể quay lại bất cứ lúc nào."
"Ừ."
Hà Điền khẽ thở ra một hơi, xoay người rời đi không nhìn lại.
Sau khi đi được hơn mười phút, dường như chú chó con mà cô đang ôm trong lòng cũng biết được rằng nó sắp phải rời xa ba mẹ mình mãi mãi, bắt đầu rên ư ử.
Hà Điền dừng lại, đứng đó một lúc rồi từ từ quay đầu nhìn về phía xa nhất có thể nhìn thấy, chỉ còn lại những đám lau sậy đung đưa trong gió.
Không thấy Dịch Huyền đâu nữa.
Tác giả:
Tôi không muốn viết một câu chuyện dài như vậy về khu chợ này đâu, nhưng nơi này về sau sẽ được nhắc lại, nên tôi đành phải dành nhiều tâm huyết để viết, viết và viết..