Cuộc Sống Của Cô Nàng Mù Đường
Chương 18: Hết lạc duyên rồi đến lạc lối
Quả nhiên Giám đốc Dương đúng là rất đặc biệt. Người ta nói, đừng nhìn mặt mà bắt hình dong: Dương Hoàng này nhìn bề ngoài thì hiền lành nhưng công lực đả kích người khác lại rất thâm hậu. Cùng lúc cho tôi “lên voi xuống chó" không thương tiếc…
Cuối cùng, vì không muốn kiệt sức nên không thể tán gẫu với Dương Hoàng. Càng không muốn bị làm cho tức chết nên không thể “đấu trí" với anh. Tôi quyết định sẽ im lặng trong cả bữa ăn tối… Tranh thủ ăn uống no nê để an ủi cái bụng.
Nhìn nồi lẩu gà ta sôi sùng sục trước mặt, tôi ngán ngẩm cảm thấy mất hết cả “tư vị". Dương Hoàng này không nhìn ra trái đất càng ngày càng nóng lên hay sao mà còn có tâm trạng ăn lẩu?
Tôi gắp một cái đùi gà gặm gặm, miếng thịt thơm ngon tan dần trong miệng. Vị thanh thanh, đạm đạm ngay lập tức chinh phục trái tim của tôi. Gà ta đúng là gà ta, hương vị quả thực rất tuyệt vời, ăn xong lại muốn ăn nữa.
Bỗng dưng nghe thấy tiếng nuốt nước bọt, tôi lập tức ngẩng đầu lên nhìn. Một cô bé mập ú khoảng sáu, bảy tuổi đang nhìn chằm chằm vào đùi gà trong tay tôi, cất giọng nói non nớt:
“Chị ơi, em cũng muốn ăn đùi gà."
Tôi nhìn cái đùi gà duy nhất đã bị gặm nham nhở trong tay mình, bất đắc dĩ xoa đầu bé, cố gắng nhỏ nhẹ thương lượng với nó:
“Trẻ con quan trọng nhất là phải bổ não. Hay chị cho em miếng đầu gà nhé! Ăn gì bổ đấy, ăn hết đầu gà sau này em nhất định sẽ rất thông minh."
Dương Hoàng im lặng nãy giờ, bỗng dưng gắp một miếng ức gà bỏ vào bát tôi. Đối với hành động khó hiểu đó, tôi nhíu mày hỏi:
“Anh làm gì vậy?"
Anh ta thản nhiên trả lời:
“Ăn gì bổ đấy!"
“…"
Người ta nói, lừa con nít không phải dễ, giờ thì tôi đã thấm khi bé con mập ú bắt đầu mếu máo:
“Nhưng em thích ăn đùi gà cơ! Hự, hự…"
Trẻ con đúng là phiền phức, vì sợ bé khóc toáng lên nên tôi đành phải thỏa hiệp:
“Được rồi, chị cho em đó."
“Em cảm ơn chị, chị rất xinh đẹp lại còn tốt bụng nữa." – Nói rồi, bé con tươi tỉnh cầm đùi gà chạy đi.
Tôi cũng vui vẻ không thôi, liền nhận định lại, đứa trẻ này đáng yêu quá đi. Lại nhìn sang gương mặt điển trai của Dương Hoàng, nhún vai nói:
“Hình như 99,99% trẻ con đều thích nói thật!"
Dương Hoàng trầm ngâm nhìn gương mặt tôi, gật đầu tán đồng:
“Đúng vậy, đa số trẻ con đều không nói dối."
Nghe xong lời khen gián tiếp của Dương Hoàng, tôi càng thêm vui mừng, cười tủm tỉm lại có phần đắc chí.
Chỉ là sau đó, Dương Hoàng tự dưng nói thêm một câu:
“Nhưng mà đối tượng bé con đó khen lại là em, nên rất có thể nó nằm ở 1% kia."
“…"
Thôi được, tôi sai rồi, quá sai rồi! Đáng lẽ ngay từ đầu tôi nên coi Dương Hoàng là không khí thì tốt hơn. Mặc anh tự sinh tự diệt, muốn làm hành động kì cục gì cũng được, tôi mà không hỏi thì đâu phải nhận hết đả kích này đến đả kích khác.
Đúng lúc đó, một giọng nói non nớt ngọt ngào vô cùng quen thuộc lại vang lên ở bàn bên kia:
“Em cảm ơn chị, chị rất xinh đẹp lại còn tốt bụng nữa."
Vẫn là cô nhóc mập ú đó, nó đang lấy đùi gà từ trong tay một bác gái khoảng bốn mươi, năm mươi tuổi. Tôi chợt thấy, thế giới này đầy tăm tối, ảm đạm…
…
Dương Hoàng ga lăng đề nghị đưa tôi về, tất nhiên là tôi không cần nghĩ nhiều, ngay lập tức đồng ý. Có người đưa về vừa không lo bị lạc đường, vừa đỡ tốn tiền đi taxi. Ngay từ lúc bước lên chiếc xe sang trọng bóng loáng của giám đốc Dương, tôi mơ hồ nhận thấy hình như mình đã quên mất một điều quan trọng. Cho đến khi chiếc xe bốn chỗ chở hai con người cứ thế chu du từ phố này đến phố nọ, đường này đến đường kia tôi mới tá hỏa nhớ ra quyết định sai lầm của mình. Tôi làm sao có thể quên mất, Dương Hoàng này chính là mắc căn bệnh mù đường loại hai kia.
Trần đời có người nào “vui tính" như vậy không? Rõ ràng có đường thẳng không đi, lại cứ thích đi đường vòng. Tôi bỗng cảm thấy tiếc tiền đổ xăng xe thay cho chủ nhân của nó. Ôi, đúng là những người thuộc tầng lớp thượng lưu có khác, phong cách đi đường cũng phải đặc biệt “khác người". Tôi làm sao có thể với tới, vậy nên, đối với giám đốc Dương này tôi hoàn toàn không có hi vọng cùng anh nói đến chuyện kết hôn.
Trên đường về, tôi một mực không dám hé răng nửa lời, mãi cho đến trước cổng nhà tôi mới chân thành nói lời chào tạm biệt. Sau đó lại im lặng nhìn đến Dương Hoàng lên xe rời đi mới xoay người định đi vào nhà.
Bất chợt, một bóng áo đen xuất hiện lù lù trước mặt làm tôi sợ phát khiếp. Nhanh chóng lùi về sau mấy bước, quýnh quáng đến độ suýt chút nữa là ngã sõng xoài xuống đất. May mắn thay, eo tôi bỗng được một vòng tay mạnh mẽ ôm trọn kéo lại. Đến lúc bình tĩnh thì cả người đã lọt thỏm trong khuôn ngực ấm áp.
Tôi hoảng hồn ngẩng đầu lên, vừa vặn nhìn thấy gương mặt điển trai quen thuộc làm tôi càng kinh hồn bạt vía, thốt lên:
“Sếp!"
Cả người Lạc Minh tỏa ra hơi lạnh, dường như anh đã đứng ở ngoài trời rất lâu. Đối diện với vẻ mặt lạnh lùng, tôi cực kì sợ hãi, vô thức lùi ra sau hai bước. Đột nhiên cảm thấy áp lực rất lớn, khúm núm hỏi chuyện:
“Sếp à, đã muộn thế này anh còn đứng trước cổng nhà tôi làm gì?"
“…"
Thấy Lạc Minh không có ý định trả lời, thần sắc vẫn không thay đổi, khiến tôi không biết phải làm sao. Đối với tình huống lúc này, theo lẽ thường mà nghĩ có thể là anh đang đứng đợi tôi? Nhưng tôi thật sự không có can đảm để nghĩ theo lẽ thường đó, liền ảo não lê bước đi thẳng vào nhà. Bỗng sau lưng có người bước tới, tôi còn chưa kịp phản ứng cơ thể đã nằm trọn trong vòng ôm mạnh mẽ, lưng áp vào vòm ngực săn chắc.
Lạc Minh ôm tôi từ phía sau, hơi thở ấm nóng vờn quanh tai. Tôi nhất thời bất động, thật sự không biết phải làm sao? Anh vùi mặt vào cổ tôi, thở dài nói:
“Không được rồi, anh phải nhanh chóng nghĩ cách rước em về thôi. Ai bảo anh lại ngu ngốc như vậy, lại thích một cô gái ngu ngốc như em."
Sếp à, rốt cuộc anh là đang mắng anh ngốc, hay là đang mắng tôi ngốc vậy?
Khoan đã, anh lại vừa nói thích cái gì cơ? Anh thích tôi. Đây là lần thứ ba anh nói thích tôi, anh bảo tôi phải làm sao đây? Nhưng không thể phủ nhận rằng, trong lòng tôi lúc này bỗng trào dâng niềm vui sướng rõ rệt.
Tôi chậm rãi xoay người, nhìn vẻ mặt anh, không tự tin hỏi lại:
“Sếp à, lời anh nói là thật sao?"
Trực tiếp bỏ qua lời nghi vấn, Lạc Minh chỉ sờ đầu tôi và nói:
“Anh đã đứng đây chờ em rất lâu!"
Tôi sững sờ, hết ngạc nhiên rồi lại gật gật đầu tỏ vẻ quan tâm:
“Vậy chắc anh mệt rồi, mau về nhà nghỉ ngơi đi."
Lại bỏ qua lời quan tâm chân thành, anh híp mắt nhìn tôi, từ tốn nói:
“Anh còn chưa ăn cơm tối!"
Tôi cố gắng kiên nhẫn đến cùng:
“Vậy chắc anh đói rồi, mau về nhà ăn đi."
Anh ôn tồn nói tiếp:
“Không có ai nấu cho ăn."
“Cô giúp việc đâu ạ?"
“Về quê rồi."
“Anh có thể tự mình nấu mì ăn tạm."
“Không ăn được món đó."
“Vậy ra nhà hàng xịn nào đấy ăn đi!"
“…"
Lần này thì Lạc Minh im bặt, tôi xem anh còn có thể viện ra lí do nào khác. Đừng nói là anh không có tiền, nếu quả thực vậy thì chuyện này còn hài hơn cả truyện cười tiếu lâm.
Trong lúc tôi đang đắc ý thì Lạc Minh đã nắm lấy tay tôi kéo đi về hướng cửa nhà hàng xóm. Tôi rất nhanh bị đẩy vào trong một căn bếp rộng lớn, gương mặt vẫn đang hoang mang tột độ. Bất khả kháng, tôi đành phải đi đến bên tủ lạnh tìm nguyên vật liệu chuẩn bị làm bữa tối cho ông chủ. Còn Lạc Minh đã lủi ra ung dung ngồi ở phòng khách bật ti vi lên xem. Nghe tiếng MC chương trình truyền nào đó vang vọng cả căn nhà rộng lớn, tôi cảm thấy mình như một cô vợ bé nhỏ đang chuẩn bị cơm tối cho chồng. Tôi bị chính suy nghĩ đó của mình dọa cho chết khiếp, mặt lại bắt đầu nóng ran. Chắc tại hơi nóng của nồi nước sôi đang tỏa ra trên bếp kia thôi.
Mười phút sau, tôi đã nấu xong một bát mì trứng cà chua. Đây là món tủ của tôi, trách nhiệm coi như đã xong, Lạc Minh có ăn được hay không tôi cũng mặc kệ!
Ai ngờ, tôi vừa bê bát mỳ ra để trên bàn, anh liền lập tức ăn một cách ngon lành. Tôi quan sát một lúc rồi mới yên tâm ngồi xuống bên cạnh, tay với lấy chiếc điều khiển chuyển kênh khác. Ti vi chiếu đến một bộ phim truyền hình Đài Loan, tôi nhàn nhã ngồi xem, không khí im lặng bao trùm khiến tôi bất giác cảm thấy căng thằng. Phim đang chiếu đến cảnh một nam một nữ nói chuyện với nhau thì… Im bặt.
Bàn tay tôi cầm điều khiển điên cuồng ấn nút tăng âm lượng cũng không được, vội vàng đập mạnh xuống chiếc điều khiển một tiếng kêu “Bốp" vang lên.
Lạc Minh đang ăn cũng phải ngẩng lên ngạc nhiên nhìn tôi hỏi:
“Em làm gì vậy?"
“Em nghĩ cái điều khiển này hỏng rồi, đã bật to hết cỡ mà vẫn không nghe thấy trong TV họ nói thầm cái gì..."
“…"
Trầm mặc một lúc lâu, Lạc Minh liền phá lên cười, cứ như vậy dùng tay vỗ lên trán tôi:
“Có đầu em hỏng thì có, đồ ngốc."
“…"
Tôi đơ người, chắc tại bị Lạc Minh cốc đầu đến ngu ngốc rồi. Không hiểu sao lại cứ trừng mắt lên nhìn người ngồi đối diện đến mộng mị, càng nhìn lại càng thấy người đó đẹp trai, gương mặt nam tính góc cạnh, đôi mắt sáng tinh anh, môi mỏng đẹp lại cười duyên đến thế. Hóa ra trên đời vẫn có người đẹp như “sói ca" trong ngôn tình thế này!
Mắt tôi dừng lại thật lâu, thật lâu trên bờ môi khêu gợi kia, cho đến khi nó dịch chuyển lại gần, cảnh đẹp từ từ rõ nét hơn, rồi lại dần dần nhòe đi khi bờ môi tôi bị một vật mềm mềm ấm ấm chạm vào. Trời đất như rung chuyển, sấm sét kêu ầm ầm trong đầu. Tôi không còn cách nào khác ngoài biện pháp nín thở tiếp nhận “nụ hôn đầu" của mình trong tình trạng như thế này. Lúc đầu nụ hôn rất nhẹ nhàng uyển chuyển, sau đó ngày càng mãnh liệt táo bạo, rồi càng lúc càng say đắm.
Tôi bị hôn đến mơ màng, toàn thân mềm nhũn, bàn tay trong không trung nắm rồi lại thả ra. Mắt tôi vẫn trừng lớn nhìn nét mặt của anh ở cự ly gần, vô cùng đắm đuối, vô cùng tha thiết. Tôi bị chính vẻ mặt này của anh dọa cho chết khiếp, nhưng vẫn không đáng sợ bằng chất giọng lanh lảnh từ ngoài cửa vọng vào:
“HAI… HAI ĐỨA LÀM CÁI GÌ VẬY?"
“…"
…
Trong phòng khách chật hẹp của nhà tôi, bố mẹ Công Tâm gương mặt hết sức hoảng hốt đối diện với ông bà nhà hàng xóm. Tôi cùng Lạc Minh ngồi khúm núm một bên không dám ho he nửa lời. Nhìn gương mặt nghiêm trọng của hai thân phụ mẫu, tôi run rẩy, tay rịn đầy mồ hôi. Cảm giác không khác gì bị bắt quả tang vừa làm một chuyện kinh thiên động địa. Thế mà, người gây nên tội lớn này lại đang ung dung ngồi bên cạnh tôi, một tay anh ở dưới bàn khẽ nắm chặt tay tôi. Gương mặt cương nghị hướng bố mẹ tôi mà tuyên bố:
“Thưa cô chú, chuyện cũng như vậy rồi. Xin cô chú và bố mẹ cho phép chúng con được tổ chức đám hỏi luôn."
Tôi giật mình quay sang trừng mắt nhìn Lạc Minh, sao anh có thể vội vàng như vậy? Cái gì mà đám hỏi? Tôi sắp phải kết hôn ư? Ai, ai cho phép điều đó?
Lạc Minh mỉm cười trấn an tôi, bàn tay càng siết chặt, ánh mắt cũng nghiêm túc hơn bao giờ hết. Tôi ú ớ không nói được lời nào, đành đưa mắt cầu cứu bố mẹ ruột của mình. Đúng như tôi nghĩ, bố chắc chắn sẽ không đồng ý chuyện vô lý này. Cứ nhìn vẻ mặt ngạc nhiên xen lẫn tia tức giận trong mắt bố là biết! Ông nhìn Lạc Minh đăm đăm, không lớn không nhỏ quát lên một tiếng mang theo vẻ uy nghiêm của một người bố:
“KHÔNG CÓ HỎI GÌ HẾT…"
Tôi gật đầu cái rụp, ánh mắt lấp lánh nhìn bố đầy ngưỡng mộ. Chỉ là sau đó, mẹ tôi liền bổ sung thêm một câu:
“CƯỚI LUÔN CHỨ HỎI CÁI GÌ."
“…"
Bố nhìn tôi bằng ánh mắt hối lỗi, rồi lại quay sang nhìn vợ trìu mến, cuối cùng mỉm cười nhìn ông bà hàng xóm, tuyên bố một câu:
“Vợ tôi nói rất đúng. Thưa ông bà thông gia, chúng ta cùng xem ngày lành tháng tốt luôn được không nhỉ?"
Bác Phúc lúc này mới mỉm cười hiền hậu đáp trả, vẻ mặt già ánh lên niềm hạnh phúc khó tả, nhìn tôi trìu mến nói:
“Ai chứ An Khuê thì tôi chấm con nhỏ từ lâu rồi. May mà con trai tôi nó còn sáng suốt. Hành động cũng nhanh gọn chứ tôi chỉ sợ con gái ông bà bị nhà khác cướp về làm dâu trước thôi."
“Ư... Hừm…" – Người vẫn im lặng quan sát từ nãy đến giờ bỗng tằng hẵng đầy uy quyền.
Người đó chính là bác gái, cũng là mẹ của Lạc Minh, người vừa mới hết lên thất thanh sau khi bắt gặp chúng tôi “vụng trộm" trong nhà của bà. Bao năm qua, từ khi làm hàng xóm với nhà bác Phúc, tôi cứ thắc mắc tại sao trong căn biệt thự rộng lớn như vậy mà lại chỉ có mỗi mình bác sống cùng với một người giúp việc. Vợ con đều không thấy, cho đến khi Lạc Minh trở về, tôi mới biết bác Phúc còn tồn tại một đứa con đẹp trai, tài giỏi như vậy nhưng đã sớm đi nước ngoài du học từ nhỏ. Hôm nay tôi lại có vinh dự gặp được vợ của bác Phúc. Đó là một người phụ nữ trông còn rất trẻ trung, nhưng tôi nghĩ tuổi tác của bà cũng phải trên 50 tuổi rồi. Gương mặt xinh đẹp được trang điểm kì công, quần áo có chút sặc sỡ nhưng không lòe loẹt, thoạt nhìn trông rất rất thời trang, không những hợp thời mà còn hợp tuổi. Không hổ danh là “hổ mẹ sinh hổ con", sau khi quan sát cẩn thận, bà liền không chần chừ, trực tiếp tuyên bố kết luận cuối cùng:
“Cứ như vậy, tháng sau cưới luôn đi. Vừa đúng là mùa thu, rất thích hợp tổ chức đám cưới."
“…"
Cuối cùng, vì không muốn kiệt sức nên không thể tán gẫu với Dương Hoàng. Càng không muốn bị làm cho tức chết nên không thể “đấu trí" với anh. Tôi quyết định sẽ im lặng trong cả bữa ăn tối… Tranh thủ ăn uống no nê để an ủi cái bụng.
Nhìn nồi lẩu gà ta sôi sùng sục trước mặt, tôi ngán ngẩm cảm thấy mất hết cả “tư vị". Dương Hoàng này không nhìn ra trái đất càng ngày càng nóng lên hay sao mà còn có tâm trạng ăn lẩu?
Tôi gắp một cái đùi gà gặm gặm, miếng thịt thơm ngon tan dần trong miệng. Vị thanh thanh, đạm đạm ngay lập tức chinh phục trái tim của tôi. Gà ta đúng là gà ta, hương vị quả thực rất tuyệt vời, ăn xong lại muốn ăn nữa.
Bỗng dưng nghe thấy tiếng nuốt nước bọt, tôi lập tức ngẩng đầu lên nhìn. Một cô bé mập ú khoảng sáu, bảy tuổi đang nhìn chằm chằm vào đùi gà trong tay tôi, cất giọng nói non nớt:
“Chị ơi, em cũng muốn ăn đùi gà."
Tôi nhìn cái đùi gà duy nhất đã bị gặm nham nhở trong tay mình, bất đắc dĩ xoa đầu bé, cố gắng nhỏ nhẹ thương lượng với nó:
“Trẻ con quan trọng nhất là phải bổ não. Hay chị cho em miếng đầu gà nhé! Ăn gì bổ đấy, ăn hết đầu gà sau này em nhất định sẽ rất thông minh."
Dương Hoàng im lặng nãy giờ, bỗng dưng gắp một miếng ức gà bỏ vào bát tôi. Đối với hành động khó hiểu đó, tôi nhíu mày hỏi:
“Anh làm gì vậy?"
Anh ta thản nhiên trả lời:
“Ăn gì bổ đấy!"
“…"
Người ta nói, lừa con nít không phải dễ, giờ thì tôi đã thấm khi bé con mập ú bắt đầu mếu máo:
“Nhưng em thích ăn đùi gà cơ! Hự, hự…"
Trẻ con đúng là phiền phức, vì sợ bé khóc toáng lên nên tôi đành phải thỏa hiệp:
“Được rồi, chị cho em đó."
“Em cảm ơn chị, chị rất xinh đẹp lại còn tốt bụng nữa." – Nói rồi, bé con tươi tỉnh cầm đùi gà chạy đi.
Tôi cũng vui vẻ không thôi, liền nhận định lại, đứa trẻ này đáng yêu quá đi. Lại nhìn sang gương mặt điển trai của Dương Hoàng, nhún vai nói:
“Hình như 99,99% trẻ con đều thích nói thật!"
Dương Hoàng trầm ngâm nhìn gương mặt tôi, gật đầu tán đồng:
“Đúng vậy, đa số trẻ con đều không nói dối."
Nghe xong lời khen gián tiếp của Dương Hoàng, tôi càng thêm vui mừng, cười tủm tỉm lại có phần đắc chí.
Chỉ là sau đó, Dương Hoàng tự dưng nói thêm một câu:
“Nhưng mà đối tượng bé con đó khen lại là em, nên rất có thể nó nằm ở 1% kia."
“…"
Thôi được, tôi sai rồi, quá sai rồi! Đáng lẽ ngay từ đầu tôi nên coi Dương Hoàng là không khí thì tốt hơn. Mặc anh tự sinh tự diệt, muốn làm hành động kì cục gì cũng được, tôi mà không hỏi thì đâu phải nhận hết đả kích này đến đả kích khác.
Đúng lúc đó, một giọng nói non nớt ngọt ngào vô cùng quen thuộc lại vang lên ở bàn bên kia:
“Em cảm ơn chị, chị rất xinh đẹp lại còn tốt bụng nữa."
Vẫn là cô nhóc mập ú đó, nó đang lấy đùi gà từ trong tay một bác gái khoảng bốn mươi, năm mươi tuổi. Tôi chợt thấy, thế giới này đầy tăm tối, ảm đạm…
…
Dương Hoàng ga lăng đề nghị đưa tôi về, tất nhiên là tôi không cần nghĩ nhiều, ngay lập tức đồng ý. Có người đưa về vừa không lo bị lạc đường, vừa đỡ tốn tiền đi taxi. Ngay từ lúc bước lên chiếc xe sang trọng bóng loáng của giám đốc Dương, tôi mơ hồ nhận thấy hình như mình đã quên mất một điều quan trọng. Cho đến khi chiếc xe bốn chỗ chở hai con người cứ thế chu du từ phố này đến phố nọ, đường này đến đường kia tôi mới tá hỏa nhớ ra quyết định sai lầm của mình. Tôi làm sao có thể quên mất, Dương Hoàng này chính là mắc căn bệnh mù đường loại hai kia.
Trần đời có người nào “vui tính" như vậy không? Rõ ràng có đường thẳng không đi, lại cứ thích đi đường vòng. Tôi bỗng cảm thấy tiếc tiền đổ xăng xe thay cho chủ nhân của nó. Ôi, đúng là những người thuộc tầng lớp thượng lưu có khác, phong cách đi đường cũng phải đặc biệt “khác người". Tôi làm sao có thể với tới, vậy nên, đối với giám đốc Dương này tôi hoàn toàn không có hi vọng cùng anh nói đến chuyện kết hôn.
Trên đường về, tôi một mực không dám hé răng nửa lời, mãi cho đến trước cổng nhà tôi mới chân thành nói lời chào tạm biệt. Sau đó lại im lặng nhìn đến Dương Hoàng lên xe rời đi mới xoay người định đi vào nhà.
Bất chợt, một bóng áo đen xuất hiện lù lù trước mặt làm tôi sợ phát khiếp. Nhanh chóng lùi về sau mấy bước, quýnh quáng đến độ suýt chút nữa là ngã sõng xoài xuống đất. May mắn thay, eo tôi bỗng được một vòng tay mạnh mẽ ôm trọn kéo lại. Đến lúc bình tĩnh thì cả người đã lọt thỏm trong khuôn ngực ấm áp.
Tôi hoảng hồn ngẩng đầu lên, vừa vặn nhìn thấy gương mặt điển trai quen thuộc làm tôi càng kinh hồn bạt vía, thốt lên:
“Sếp!"
Cả người Lạc Minh tỏa ra hơi lạnh, dường như anh đã đứng ở ngoài trời rất lâu. Đối diện với vẻ mặt lạnh lùng, tôi cực kì sợ hãi, vô thức lùi ra sau hai bước. Đột nhiên cảm thấy áp lực rất lớn, khúm núm hỏi chuyện:
“Sếp à, đã muộn thế này anh còn đứng trước cổng nhà tôi làm gì?"
“…"
Thấy Lạc Minh không có ý định trả lời, thần sắc vẫn không thay đổi, khiến tôi không biết phải làm sao. Đối với tình huống lúc này, theo lẽ thường mà nghĩ có thể là anh đang đứng đợi tôi? Nhưng tôi thật sự không có can đảm để nghĩ theo lẽ thường đó, liền ảo não lê bước đi thẳng vào nhà. Bỗng sau lưng có người bước tới, tôi còn chưa kịp phản ứng cơ thể đã nằm trọn trong vòng ôm mạnh mẽ, lưng áp vào vòm ngực săn chắc.
Lạc Minh ôm tôi từ phía sau, hơi thở ấm nóng vờn quanh tai. Tôi nhất thời bất động, thật sự không biết phải làm sao? Anh vùi mặt vào cổ tôi, thở dài nói:
“Không được rồi, anh phải nhanh chóng nghĩ cách rước em về thôi. Ai bảo anh lại ngu ngốc như vậy, lại thích một cô gái ngu ngốc như em."
Sếp à, rốt cuộc anh là đang mắng anh ngốc, hay là đang mắng tôi ngốc vậy?
Khoan đã, anh lại vừa nói thích cái gì cơ? Anh thích tôi. Đây là lần thứ ba anh nói thích tôi, anh bảo tôi phải làm sao đây? Nhưng không thể phủ nhận rằng, trong lòng tôi lúc này bỗng trào dâng niềm vui sướng rõ rệt.
Tôi chậm rãi xoay người, nhìn vẻ mặt anh, không tự tin hỏi lại:
“Sếp à, lời anh nói là thật sao?"
Trực tiếp bỏ qua lời nghi vấn, Lạc Minh chỉ sờ đầu tôi và nói:
“Anh đã đứng đây chờ em rất lâu!"
Tôi sững sờ, hết ngạc nhiên rồi lại gật gật đầu tỏ vẻ quan tâm:
“Vậy chắc anh mệt rồi, mau về nhà nghỉ ngơi đi."
Lại bỏ qua lời quan tâm chân thành, anh híp mắt nhìn tôi, từ tốn nói:
“Anh còn chưa ăn cơm tối!"
Tôi cố gắng kiên nhẫn đến cùng:
“Vậy chắc anh đói rồi, mau về nhà ăn đi."
Anh ôn tồn nói tiếp:
“Không có ai nấu cho ăn."
“Cô giúp việc đâu ạ?"
“Về quê rồi."
“Anh có thể tự mình nấu mì ăn tạm."
“Không ăn được món đó."
“Vậy ra nhà hàng xịn nào đấy ăn đi!"
“…"
Lần này thì Lạc Minh im bặt, tôi xem anh còn có thể viện ra lí do nào khác. Đừng nói là anh không có tiền, nếu quả thực vậy thì chuyện này còn hài hơn cả truyện cười tiếu lâm.
Trong lúc tôi đang đắc ý thì Lạc Minh đã nắm lấy tay tôi kéo đi về hướng cửa nhà hàng xóm. Tôi rất nhanh bị đẩy vào trong một căn bếp rộng lớn, gương mặt vẫn đang hoang mang tột độ. Bất khả kháng, tôi đành phải đi đến bên tủ lạnh tìm nguyên vật liệu chuẩn bị làm bữa tối cho ông chủ. Còn Lạc Minh đã lủi ra ung dung ngồi ở phòng khách bật ti vi lên xem. Nghe tiếng MC chương trình truyền nào đó vang vọng cả căn nhà rộng lớn, tôi cảm thấy mình như một cô vợ bé nhỏ đang chuẩn bị cơm tối cho chồng. Tôi bị chính suy nghĩ đó của mình dọa cho chết khiếp, mặt lại bắt đầu nóng ran. Chắc tại hơi nóng của nồi nước sôi đang tỏa ra trên bếp kia thôi.
Mười phút sau, tôi đã nấu xong một bát mì trứng cà chua. Đây là món tủ của tôi, trách nhiệm coi như đã xong, Lạc Minh có ăn được hay không tôi cũng mặc kệ!
Ai ngờ, tôi vừa bê bát mỳ ra để trên bàn, anh liền lập tức ăn một cách ngon lành. Tôi quan sát một lúc rồi mới yên tâm ngồi xuống bên cạnh, tay với lấy chiếc điều khiển chuyển kênh khác. Ti vi chiếu đến một bộ phim truyền hình Đài Loan, tôi nhàn nhã ngồi xem, không khí im lặng bao trùm khiến tôi bất giác cảm thấy căng thằng. Phim đang chiếu đến cảnh một nam một nữ nói chuyện với nhau thì… Im bặt.
Bàn tay tôi cầm điều khiển điên cuồng ấn nút tăng âm lượng cũng không được, vội vàng đập mạnh xuống chiếc điều khiển một tiếng kêu “Bốp" vang lên.
Lạc Minh đang ăn cũng phải ngẩng lên ngạc nhiên nhìn tôi hỏi:
“Em làm gì vậy?"
“Em nghĩ cái điều khiển này hỏng rồi, đã bật to hết cỡ mà vẫn không nghe thấy trong TV họ nói thầm cái gì..."
“…"
Trầm mặc một lúc lâu, Lạc Minh liền phá lên cười, cứ như vậy dùng tay vỗ lên trán tôi:
“Có đầu em hỏng thì có, đồ ngốc."
“…"
Tôi đơ người, chắc tại bị Lạc Minh cốc đầu đến ngu ngốc rồi. Không hiểu sao lại cứ trừng mắt lên nhìn người ngồi đối diện đến mộng mị, càng nhìn lại càng thấy người đó đẹp trai, gương mặt nam tính góc cạnh, đôi mắt sáng tinh anh, môi mỏng đẹp lại cười duyên đến thế. Hóa ra trên đời vẫn có người đẹp như “sói ca" trong ngôn tình thế này!
Mắt tôi dừng lại thật lâu, thật lâu trên bờ môi khêu gợi kia, cho đến khi nó dịch chuyển lại gần, cảnh đẹp từ từ rõ nét hơn, rồi lại dần dần nhòe đi khi bờ môi tôi bị một vật mềm mềm ấm ấm chạm vào. Trời đất như rung chuyển, sấm sét kêu ầm ầm trong đầu. Tôi không còn cách nào khác ngoài biện pháp nín thở tiếp nhận “nụ hôn đầu" của mình trong tình trạng như thế này. Lúc đầu nụ hôn rất nhẹ nhàng uyển chuyển, sau đó ngày càng mãnh liệt táo bạo, rồi càng lúc càng say đắm.
Tôi bị hôn đến mơ màng, toàn thân mềm nhũn, bàn tay trong không trung nắm rồi lại thả ra. Mắt tôi vẫn trừng lớn nhìn nét mặt của anh ở cự ly gần, vô cùng đắm đuối, vô cùng tha thiết. Tôi bị chính vẻ mặt này của anh dọa cho chết khiếp, nhưng vẫn không đáng sợ bằng chất giọng lanh lảnh từ ngoài cửa vọng vào:
“HAI… HAI ĐỨA LÀM CÁI GÌ VẬY?"
“…"
…
Trong phòng khách chật hẹp của nhà tôi, bố mẹ Công Tâm gương mặt hết sức hoảng hốt đối diện với ông bà nhà hàng xóm. Tôi cùng Lạc Minh ngồi khúm núm một bên không dám ho he nửa lời. Nhìn gương mặt nghiêm trọng của hai thân phụ mẫu, tôi run rẩy, tay rịn đầy mồ hôi. Cảm giác không khác gì bị bắt quả tang vừa làm một chuyện kinh thiên động địa. Thế mà, người gây nên tội lớn này lại đang ung dung ngồi bên cạnh tôi, một tay anh ở dưới bàn khẽ nắm chặt tay tôi. Gương mặt cương nghị hướng bố mẹ tôi mà tuyên bố:
“Thưa cô chú, chuyện cũng như vậy rồi. Xin cô chú và bố mẹ cho phép chúng con được tổ chức đám hỏi luôn."
Tôi giật mình quay sang trừng mắt nhìn Lạc Minh, sao anh có thể vội vàng như vậy? Cái gì mà đám hỏi? Tôi sắp phải kết hôn ư? Ai, ai cho phép điều đó?
Lạc Minh mỉm cười trấn an tôi, bàn tay càng siết chặt, ánh mắt cũng nghiêm túc hơn bao giờ hết. Tôi ú ớ không nói được lời nào, đành đưa mắt cầu cứu bố mẹ ruột của mình. Đúng như tôi nghĩ, bố chắc chắn sẽ không đồng ý chuyện vô lý này. Cứ nhìn vẻ mặt ngạc nhiên xen lẫn tia tức giận trong mắt bố là biết! Ông nhìn Lạc Minh đăm đăm, không lớn không nhỏ quát lên một tiếng mang theo vẻ uy nghiêm của một người bố:
“KHÔNG CÓ HỎI GÌ HẾT…"
Tôi gật đầu cái rụp, ánh mắt lấp lánh nhìn bố đầy ngưỡng mộ. Chỉ là sau đó, mẹ tôi liền bổ sung thêm một câu:
“CƯỚI LUÔN CHỨ HỎI CÁI GÌ."
“…"
Bố nhìn tôi bằng ánh mắt hối lỗi, rồi lại quay sang nhìn vợ trìu mến, cuối cùng mỉm cười nhìn ông bà hàng xóm, tuyên bố một câu:
“Vợ tôi nói rất đúng. Thưa ông bà thông gia, chúng ta cùng xem ngày lành tháng tốt luôn được không nhỉ?"
Bác Phúc lúc này mới mỉm cười hiền hậu đáp trả, vẻ mặt già ánh lên niềm hạnh phúc khó tả, nhìn tôi trìu mến nói:
“Ai chứ An Khuê thì tôi chấm con nhỏ từ lâu rồi. May mà con trai tôi nó còn sáng suốt. Hành động cũng nhanh gọn chứ tôi chỉ sợ con gái ông bà bị nhà khác cướp về làm dâu trước thôi."
“Ư... Hừm…" – Người vẫn im lặng quan sát từ nãy đến giờ bỗng tằng hẵng đầy uy quyền.
Người đó chính là bác gái, cũng là mẹ của Lạc Minh, người vừa mới hết lên thất thanh sau khi bắt gặp chúng tôi “vụng trộm" trong nhà của bà. Bao năm qua, từ khi làm hàng xóm với nhà bác Phúc, tôi cứ thắc mắc tại sao trong căn biệt thự rộng lớn như vậy mà lại chỉ có mỗi mình bác sống cùng với một người giúp việc. Vợ con đều không thấy, cho đến khi Lạc Minh trở về, tôi mới biết bác Phúc còn tồn tại một đứa con đẹp trai, tài giỏi như vậy nhưng đã sớm đi nước ngoài du học từ nhỏ. Hôm nay tôi lại có vinh dự gặp được vợ của bác Phúc. Đó là một người phụ nữ trông còn rất trẻ trung, nhưng tôi nghĩ tuổi tác của bà cũng phải trên 50 tuổi rồi. Gương mặt xinh đẹp được trang điểm kì công, quần áo có chút sặc sỡ nhưng không lòe loẹt, thoạt nhìn trông rất rất thời trang, không những hợp thời mà còn hợp tuổi. Không hổ danh là “hổ mẹ sinh hổ con", sau khi quan sát cẩn thận, bà liền không chần chừ, trực tiếp tuyên bố kết luận cuối cùng:
“Cứ như vậy, tháng sau cưới luôn đi. Vừa đúng là mùa thu, rất thích hợp tổ chức đám cưới."
“…"
Tác giả :
Thanh Khê