Cuộc Sống Bình Thản Hoàn Mỹ Sau Khi Trùng Sinh
Chương 5: Lưu mẫn
Chỗ ở hiện tại của gia đình Ngô thần là chỗ ở mới họ vừa chuyển lại đây không bao lâu, căn nhà trước là căn nhà của ông nội trước đây được xí ngiệp phân phát cho. Ba Ngô vốn cũng có một căn phòng ở chỗ khác, nhưng vì ông phải chăm sóc ông bà nội, nên baba mới ở cùng ông bà. Hiện tại ông bà nội không có ở nhà, baba cũng đã rời khỏi xí nghiệp kia, nên căn phòng ở này cũng chuẩn bị bán đi. Nói cách khác, Ngô Thần chuẩn bị được chuyển nhà rồi !
Trước ngày khai giảng của Ngô Thần, một nhà ba người Ngô Thần chuyển vào ở nhà mới. Ông bà nội vốn đang ở nhà cô cả cũng về giúp đỡ hai ngày. Hôm nay chuyển nhà, baba mời đến rất nhiều cô chú khác đến nhà mới. Bữa tiệc tân gia này cũng tương đương với một bữa tiệc quy mô nhỏ rồi . Xem ra, năm vừa rồi công việc mới của ba mẹ làm ăn rất khấm khá nha.
Kỳ thật cũng không kỳ lạ, công việc cũ của Ngô baba vốn là quản lí công tác doanh tiêu, kiêm quản lý tiêu thụ. Mà công việc mới của baba cũng rất liên quan đến hai thứ này sao mà có thể không làm tốt được? Baba của mình làm được như vậy Ngô Thần vô cùng cao hứng.
Bởi vì cô tin tưởng Ngô baba có thể giải quyết vấn đề công việc tốt lắm , nếu ông ấy chuẩn bị tiến vào ngành nông nghiệp sản xuất, với sự hiểu biết với tương lai của Ngô Thần, cô chắc chắn sẽ giúp đỡ ba mình hết mình .
“Thần Thần, đây là chú Lưu." Ngô baba đem Ngô Thần ăn diện như một công chúa đưa đến trước mặt một ông chú mập mạp.
“Cháu chào chú Lưu." Nụ cười của Ngô thần mang theo sự nhu thuận nhìn ông chú mập này. Người này Ngô Thần biết, đương nhiên là ở kiếp trước. Bởi vì chỉ sang năm ông ấy sẽ mở một chuỗi siêu thị, mà chuỗi siêu thi này, hầu như lũng đoạn thị trường bán lẻ thành H, còn thành công vươn đến cả thành A.
Đương nhiên, người như vậy làm sao có thể không làm quen thân thiết được chứ! Vài năm sau trong tay ông ấy không chỉ nắm mối làm ăn nhỏ thôi đâu. Nếu baba có thể quen biết ông ấy, biết đâu cũng có thể được chia một bát canh thì sao? !
“Lão Ngô, đây là đứa nhỏ của nhà ông hả? Con bé còn nhỏ như vậy a? Anh so với tôi cũng có nhỏ hơn chút nào đâu!"Chú Lưu nhìn cô rồi nhìn ba ba cười nói.
“Này tôi không phải là thực hiện tốt chính sách của quốc gia cưới muộn đẻ muộn à. Tôi đâu có lấy vợ sớm như ông đâu ha!"
“Sớm hay không sớm thì cũng vẫn vậy cơ mà. Dù sao cô bé con này thật xinh đẹp nha, lớn lên con bé nhất định sẽ là một mỹ nữ đấy!"
“Bảo bối của tôi ai dám nói nó không xinh đẹp nào!"
Bạn học Ngô Thần nghe thấy những lời tán dương này mặt mũi đen xì, nhưng cái quan hệ này thật đúng là rất tốt. Đời trước baba làm sao mà có thể quen biết được ông chú Lưu này cơ chứ?
Đang nói chuyện , thì một dì dẫn theo một tiểu loli đi đến. Đây dúng thật là một tiểu loli nha! Khoảng tầm mười tuổi, chiều cao tầm một thước ba. Vì sao cô có thể biết được chiều cao của người ta á? Ngô Thần năm tuổi vì rèn luyện cơ thể cho nên chiều cao phát triển rất tốt đã cao gần một thước.
Kiếp trước khi Ngô Thần 12 tuổi lúc đó cô cũng đã cao đến 1m6, nhưng mà sau đó mãi cho đến khi trưởng thành, chiều cao của Ngô Thần cũng không có tăng lên nhiều lắm, cho nên, đời này vì chiều cao Ngô Thần phải cố gắng hơn nữa, nếu không được 1m7 thì cũng phải được 1m68. Đời trước cô cách chiều cao tiêu chuẩn của một tiếp viên hàng không quá xa, đời này chăc chắn có thể phục thù rồi đúng không ~!
Tiểu loli cười cười đi tới. Ôi chao ôi nụ cười mới đáng yêu làm sao, làm cho người khác thật yêu thích.Nhìn vậy có thể thấy được, chú Lưu dậy dỗ gia giáo rất nghiêm khắc. Hơn nữa khí chất của tiểu loli cũng tốt lắm nha ~!
“Lão Ngô, đây là Lưu Mẫn của nhà tôi. Là một tiểu mỹ nữ xinh đẹp đúng không! Điều nay tôi rất chắc chắn đấy." Ngô Thần nhìn thấy khi chú Lưu nói xong câu đó thì gương mặt của tiểu Loli đỏ lên trong nháy mắt. Thật đáng yêu a ~!
“Ừ, Cô bé rất xinh . Đã lâu không gặp tiểu Lí. Tiểu Thần, đây là dì Lí và chị Mẫn Mẫn." Baba khen tiểu loli sau đó chào hỏi mẹ của tiểu loli.
“Chào dì Lí, chào chị Mẫn Mẫn. Ôi dì Lí trông dì thật là trẻ nha, chị Mẫn Mẫn chị cười rất là xinh, em thích chị Mẫn Mẫn." Nói xong chạy lại kéo tay của Lưu Mẫn.
Chú Lưu nghe nói như thế ha ha nở nụ cười, “Ha ha, tiểu gia hỏa này nhà ông chơi thật vui nha, may mắn là một tiểu nha đầu, bằng không tôi chắc chắn sẽ nghĩ nhà ông có một tiểu sắc quỷ."
Ngô baba mắt ánh mắt mang theo thâm ý nhìn thoáng qua tiểu Ngô Thần, cười nói"Cho dù không phải một tiểu nha đầu, hai đứa chúng nó cũng có thể làm gì được nào? Nhiều nhất cũng chỉ là chị em mà thôi, ông còn mong muốn chúng nó có gì à? Đi vào đây nào!"
“Đi nao, tiểu Thần a, con có gì thắc mắc cứ hỏi chị Mẫn Mẫn nhé, chị Mẫn Mẫn bây giờ cũng đang học ở trường A đó, chú nghe ba con nói năm nay con cũng nhập học trường này hả, nếu như vậy thì đem sách của chị tới cho con học nha. Thành tích của chị Mẫn Mẫn cũng giỏi lắm nhé, luôn luôn ở top 3 đó. Bây giờ đang học lớp 5." Chú Lưu vô cùng nhiệt tình giới thiệu Mẫn Mẫn cho cô. Khó trách tại sao chú Lưu này chỉ trong vòng mấy năm mà có thể phát triển cơ ngơi lớn như vậy, năng lực giao tiếp của chú ấy quả thật không chê được vào đâu.
“Vâng, có vấn đề cháu nhất định sẽ hỏi chị Mẫn Mẫn . Chị Mẫn Mẫn chị sẽ không chê em phiền toái đúng không?" Ngô Thần nhìn Lưu Mẫn hỏi.
Sống hai mươi mấy năm trên đời, Ngô Thần đã sớm hiểu được, nếu muốn tìm được bạn tốt, nhất định phải tìm người bạn nhiệt tình với mình, nếu không người bạn như vậy cũng chỉ có thể gọi là bè thôi, sớm tụ sớm tan.
“Không đâu, chị cũng rất thích tiểu Thần Thần mà." ánh mắt Lưu Mẫn trong suốt làm cho Ngô Thần không tự chủ muốn thân cận với cô bé. Đối với người bạn như vậy, Ngô Thần rất nguyện ý thân cận."Tin tưởng rằng cô ấy chắc sẽ không làm cho minh thất vọng đi." Trong lòng Ngô Thần lặng lẽ nói với chính mình.
“Này hai tiểu nha đầu có vẻ rất hợp nhau nha. Xem ra hai nhà chúng ta thật đúng là có duyên. Đêm nay các ngươi cho tiểu Mẫn ở lại nhà chúng ta đi, vừa vặn ngày mai sẽ khai giảng, để cho tiểu Mẫn chỉ cho tiểu Thần biết cần những gì đi! Dù sao tiểu Thần sau khi khai giảng sẽ vào học lớp ba , nhưng mà con bé chưa bao giờ tiếp xúc với các bạn khác đấy!" Mẹ Ngô và mẹ Lưu Mẫn cùng nhau ngồi nói chuyện , nàng hiện tại hiểu được làm như thế nào là tốt nhất, mặc dù có một ít nhân tố khác ở bên trong, nhưng mà nàng vẫn là thực thích đứa nhỏ hay ngại ngùng này.
“Ta biết, nhà các ngươi thì ta không lo lắng cái gì . Nhưng tiểu nha đầu nhà ngươi ngày mai phải học luôn lớp ba liệu có ổn không? Sự cạnh tranh trong trường này rất lớn đó!" Chú Lưu không ngại ngần nói ra nghi vấn trong lòng.
“Không sao đâu, ngày hôm qua con bé tham gia cuộc thi để xếp lớp, bài thi là bài thi cuối kỳ năm ngoái, thành tích không sai, thầy giáo còn muốn ngày mai ta mang trực tiếp con bé đến học. Thôi thì cứ xem xem con bé có theo được hay không, nếu không thì thay đổi lại." Ngô baba nói một câu chứa tính mê hoặc trong lời nói, làm cho chú Lưu nghĩ rằng Ngô ba trước hết cứ thử cho Ngô Thần học lớp ba, nếu không theo được thì chỉnh lại sau.
Kỳ thật trong lòng Ngô ba ba là rất muốn nói cho lão Lưu biêt được năng lực của bảo bối nhà hắn, sang năm con bé sẽ trở thành bạn cùng lớp với nha đầu nhà ông đấy, nhưng mà vạn nhất người ta không tin thì sao, cho nên a, bây giờ còn phải chịu hạ thấp môt ít, đến lúc đó mới có kinh hỉ phải không. Ngô baba nghĩ như vậy vui vẻ nở nụ cười! Nghĩ đến con gái rượu của nhà minh thật đúng là bảo bối mà!
Ngô Thần nhìn thấy ngô ba ba tươi cười thì biết rằng ông đang suy nghĩ cái gì. Đã hơn 30 tuổi rồi, sao lại còn có cái thú vui trẻ con thế. Kỳ thật cô vẫn cảm thấy tính tình của Ngô ba và tuổi của mẹ Ngô thật xứng đôi.
Ba mẹ hơn kém nhau 8 tuổi, họ lấy nhau khi Ngô ba đã 31 tuổi, tuổi tác của Ngô mẹ vẫn rất trẻ, khi Ngô baba gần đến bốn mươi càng thuần thục hấp dẫn, mà mẹ cũng vừa đến tuổi trông rất đằm thắm, cho nên chỉ cần baba trở thành một nam nhân chuẩn mực điển hình, mẹ khẳng định sẽ giữ chặt ba trong tay! Như vậy về vấn đề phương diện gia đình Ngô Thần cũng coi như đã thuận lợi giải quyết xong ~
Nhà mới so với nhà cũ lớn hơn gấp đôi, bốn phòng ngủ, hai phòng khách, phòng của ba mẹ và phòng của Ngô Thần đều có nhà vệ sinh riêng biệt, điều này làm cho Ngô Thần cảm thấy thật vừa lòng.
Còn hai gian phòng khác, một gian đổi thành phòng tập luyên của Ngô Thần, xung quanh 4 bức tường đều là gương, dưới lát thảm thô, vừa có thể khiêu vũ vừa có thể luyện võ thuật.
Một gian khác đổi thành thư phòng, hai cái giá sách, một cái là của Ngô ba ba , một cái là của Ngô Thần , giữa phòng là một cái bàn học lớn, Ngô Thần suy nghĩ có nên mua máy tính hay không, nhưng máy tính hiện nay quả thật hơi cồng kềnh, hơn nữa Internet hiện tại cũng không được tốt lắm .Bây giờ mới sáu tuổi, máy tính hay là thôi đi!
Phòng ngủ đều được sơn màu vàng lòng đỏ trứng trông rất ấm áp, , phòng khách còn lại là màu phấn trắng, đèn treo mấy cái đèn vàng lớn.
Đồ dùng và giường của Ngô Thần đều là màu lam, bàn ghế giường tủ đều là một bộ vô cùng dễ thương. Tuy rằng cô rất muốn một căn nhà có cửa sổ sát đất, nhưng mà ở thời đại này, nhà ở như thế này đã rất độc đáo rồi , Ngô Thần vẫn là nên yên phận thôi! Đàn dương cầm của Ngô thần được đặt ở phòng ngủ, chắc là vì Ngô mẹ nghĩ Ngô Thần có thể thoái mái tập luyện và nghỉ ngơi. Mẹ thật cẩn thận!
Đêm nay Ngô thần cùng Lưu Mẫn cùng nhau ngủ ở trên chiếc giường mới của cô, mà cũng chỉ có nơi này có thể ngủ, ai da, ai bảo phòng khách trong nhà còn chưa có chuẩn bị xong!
Quần áo của Lưu Mẫn được dì Lí đưa đến, dù sao ngày mai còn phải tới trường, về phần đồ dùng học tập linh tinh , ngày mai dì Lí sẽ đem đến đây, ngày mai mới chỉ là khai giảng, nhưng vẫn cần phải đi nộp học phí a !
Ngô Thần và Lưu Mẫn thật ra không có nhiều đề tài để nói , chỉ là nhân cơ hội hỏi tình huống ở lớp 5 của nàng thôi, dù sao cô biết mình học lớp 3 cũng không học hết cả một kỳ, nếu như vào được nửa học kỳ bản thân có thể nhảy cóc, như vậy Ngô Thần sẽ lựa chọn ở khi thi học kỳ sẽ vinh quang mà nhảy cóc lên lớp 5! Đương nhiên, có được hay không mai còn phải đi hỏi hiệu trưởng.
Ngô Thần mơ mơ màng màng mà ngủ, lại mơ mơ màng màng tỉnh dậy. Đồng hồ sinh học của Ngô Thần luôn luôn chính xác , Ngô Thần dụi dụi mắt bò khỏi giường thay quần áo. Khi thay quần áo thì Mẫn Mẫn cũng tỉnh lại,
“Chị Mẫn Mẫn buổi sáng tốt lành, ngại quá em làm chị tỉnh ạ ." Ngô Thần ngượng ngùng cười cười với Lưu Mẫn.
“Không có, chỉ là thói quen buổi sáng khi tỉnh dậy thôi. Em cũng dậy rất sớm ." Lưu Mẫn cười cười ôn nhu đối với Ngô Thần. Tối hôm qua nhìn bộ dáng Ngô Thần ngủ , Lưu Mẫn không tự giác ở trong lòng nói với chính mình rằng phải bảo vệ thật tốt tiểu thiên sứ đáng yêu này. Khi mới buổi sáng có thể nhìn thấy em ấy nở nu cười thật tươi trong lòng cảm thấy thật hạnh phúc.
“Hôm nay em sẽ bắt đầu cuộc sống học tiểu học, chị Mẫn Mẫn phải giúp đỡ em nhé."
“Ừ, có chuyện gì chị nhất định sẽ giải quyết tốt hộ em." Ngay trong sáng sớm hôm nay, trong nháy mắt này, tình cảm còn thân thiết hơn ruột thịt của hai tiêu thiên sứ này được lập nên . Tương lai, mặc kệ là đã xảy ra chuyện gì, hai người đều lựa chọn dắt tay cùng nhau bước qua.
Ngày 1 tháng 9, ngày truờng tiểu học cả nước khai giảng . Ngô Thần 6 tuổi được ba mẹ dắt di, chị Lưu Mẫn cũng đi cùng, bước vào cuộc đời học sinh của cô. Thiên tài sáu tuổi bắt đầu nàng cuộc sống hoàn mỹ của nàng ~
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: cảnh tượng: một góc yến hội
Ngô mẹ: bảo bối, sao con không đi tìm chị Mẫn Mẫn chơi?
Ngô cục cưng: con không muốn đi.
Ngô mẹ: làm sao vậy a? Mất hứng sao?
Ngô cục cưng: mẹ, vì sao nhiều như vậy bằng hữu đến nơi này như thế, cũng không thèm để ý con, không ai thèm nhắn lại cho con một câu?
Ngô mẹ: ~~!!!!!
Trước ngày khai giảng của Ngô Thần, một nhà ba người Ngô Thần chuyển vào ở nhà mới. Ông bà nội vốn đang ở nhà cô cả cũng về giúp đỡ hai ngày. Hôm nay chuyển nhà, baba mời đến rất nhiều cô chú khác đến nhà mới. Bữa tiệc tân gia này cũng tương đương với một bữa tiệc quy mô nhỏ rồi . Xem ra, năm vừa rồi công việc mới của ba mẹ làm ăn rất khấm khá nha.
Kỳ thật cũng không kỳ lạ, công việc cũ của Ngô baba vốn là quản lí công tác doanh tiêu, kiêm quản lý tiêu thụ. Mà công việc mới của baba cũng rất liên quan đến hai thứ này sao mà có thể không làm tốt được? Baba của mình làm được như vậy Ngô Thần vô cùng cao hứng.
Bởi vì cô tin tưởng Ngô baba có thể giải quyết vấn đề công việc tốt lắm , nếu ông ấy chuẩn bị tiến vào ngành nông nghiệp sản xuất, với sự hiểu biết với tương lai của Ngô Thần, cô chắc chắn sẽ giúp đỡ ba mình hết mình .
“Thần Thần, đây là chú Lưu." Ngô baba đem Ngô Thần ăn diện như một công chúa đưa đến trước mặt một ông chú mập mạp.
“Cháu chào chú Lưu." Nụ cười của Ngô thần mang theo sự nhu thuận nhìn ông chú mập này. Người này Ngô Thần biết, đương nhiên là ở kiếp trước. Bởi vì chỉ sang năm ông ấy sẽ mở một chuỗi siêu thị, mà chuỗi siêu thi này, hầu như lũng đoạn thị trường bán lẻ thành H, còn thành công vươn đến cả thành A.
Đương nhiên, người như vậy làm sao có thể không làm quen thân thiết được chứ! Vài năm sau trong tay ông ấy không chỉ nắm mối làm ăn nhỏ thôi đâu. Nếu baba có thể quen biết ông ấy, biết đâu cũng có thể được chia một bát canh thì sao? !
“Lão Ngô, đây là đứa nhỏ của nhà ông hả? Con bé còn nhỏ như vậy a? Anh so với tôi cũng có nhỏ hơn chút nào đâu!"Chú Lưu nhìn cô rồi nhìn ba ba cười nói.
“Này tôi không phải là thực hiện tốt chính sách của quốc gia cưới muộn đẻ muộn à. Tôi đâu có lấy vợ sớm như ông đâu ha!"
“Sớm hay không sớm thì cũng vẫn vậy cơ mà. Dù sao cô bé con này thật xinh đẹp nha, lớn lên con bé nhất định sẽ là một mỹ nữ đấy!"
“Bảo bối của tôi ai dám nói nó không xinh đẹp nào!"
Bạn học Ngô Thần nghe thấy những lời tán dương này mặt mũi đen xì, nhưng cái quan hệ này thật đúng là rất tốt. Đời trước baba làm sao mà có thể quen biết được ông chú Lưu này cơ chứ?
Đang nói chuyện , thì một dì dẫn theo một tiểu loli đi đến. Đây dúng thật là một tiểu loli nha! Khoảng tầm mười tuổi, chiều cao tầm một thước ba. Vì sao cô có thể biết được chiều cao của người ta á? Ngô Thần năm tuổi vì rèn luyện cơ thể cho nên chiều cao phát triển rất tốt đã cao gần một thước.
Kiếp trước khi Ngô Thần 12 tuổi lúc đó cô cũng đã cao đến 1m6, nhưng mà sau đó mãi cho đến khi trưởng thành, chiều cao của Ngô Thần cũng không có tăng lên nhiều lắm, cho nên, đời này vì chiều cao Ngô Thần phải cố gắng hơn nữa, nếu không được 1m7 thì cũng phải được 1m68. Đời trước cô cách chiều cao tiêu chuẩn của một tiếp viên hàng không quá xa, đời này chăc chắn có thể phục thù rồi đúng không ~!
Tiểu loli cười cười đi tới. Ôi chao ôi nụ cười mới đáng yêu làm sao, làm cho người khác thật yêu thích.Nhìn vậy có thể thấy được, chú Lưu dậy dỗ gia giáo rất nghiêm khắc. Hơn nữa khí chất của tiểu loli cũng tốt lắm nha ~!
“Lão Ngô, đây là Lưu Mẫn của nhà tôi. Là một tiểu mỹ nữ xinh đẹp đúng không! Điều nay tôi rất chắc chắn đấy." Ngô Thần nhìn thấy khi chú Lưu nói xong câu đó thì gương mặt của tiểu Loli đỏ lên trong nháy mắt. Thật đáng yêu a ~!
“Ừ, Cô bé rất xinh . Đã lâu không gặp tiểu Lí. Tiểu Thần, đây là dì Lí và chị Mẫn Mẫn." Baba khen tiểu loli sau đó chào hỏi mẹ của tiểu loli.
“Chào dì Lí, chào chị Mẫn Mẫn. Ôi dì Lí trông dì thật là trẻ nha, chị Mẫn Mẫn chị cười rất là xinh, em thích chị Mẫn Mẫn." Nói xong chạy lại kéo tay của Lưu Mẫn.
Chú Lưu nghe nói như thế ha ha nở nụ cười, “Ha ha, tiểu gia hỏa này nhà ông chơi thật vui nha, may mắn là một tiểu nha đầu, bằng không tôi chắc chắn sẽ nghĩ nhà ông có một tiểu sắc quỷ."
Ngô baba mắt ánh mắt mang theo thâm ý nhìn thoáng qua tiểu Ngô Thần, cười nói"Cho dù không phải một tiểu nha đầu, hai đứa chúng nó cũng có thể làm gì được nào? Nhiều nhất cũng chỉ là chị em mà thôi, ông còn mong muốn chúng nó có gì à? Đi vào đây nào!"
“Đi nao, tiểu Thần a, con có gì thắc mắc cứ hỏi chị Mẫn Mẫn nhé, chị Mẫn Mẫn bây giờ cũng đang học ở trường A đó, chú nghe ba con nói năm nay con cũng nhập học trường này hả, nếu như vậy thì đem sách của chị tới cho con học nha. Thành tích của chị Mẫn Mẫn cũng giỏi lắm nhé, luôn luôn ở top 3 đó. Bây giờ đang học lớp 5." Chú Lưu vô cùng nhiệt tình giới thiệu Mẫn Mẫn cho cô. Khó trách tại sao chú Lưu này chỉ trong vòng mấy năm mà có thể phát triển cơ ngơi lớn như vậy, năng lực giao tiếp của chú ấy quả thật không chê được vào đâu.
“Vâng, có vấn đề cháu nhất định sẽ hỏi chị Mẫn Mẫn . Chị Mẫn Mẫn chị sẽ không chê em phiền toái đúng không?" Ngô Thần nhìn Lưu Mẫn hỏi.
Sống hai mươi mấy năm trên đời, Ngô Thần đã sớm hiểu được, nếu muốn tìm được bạn tốt, nhất định phải tìm người bạn nhiệt tình với mình, nếu không người bạn như vậy cũng chỉ có thể gọi là bè thôi, sớm tụ sớm tan.
“Không đâu, chị cũng rất thích tiểu Thần Thần mà." ánh mắt Lưu Mẫn trong suốt làm cho Ngô Thần không tự chủ muốn thân cận với cô bé. Đối với người bạn như vậy, Ngô Thần rất nguyện ý thân cận."Tin tưởng rằng cô ấy chắc sẽ không làm cho minh thất vọng đi." Trong lòng Ngô Thần lặng lẽ nói với chính mình.
“Này hai tiểu nha đầu có vẻ rất hợp nhau nha. Xem ra hai nhà chúng ta thật đúng là có duyên. Đêm nay các ngươi cho tiểu Mẫn ở lại nhà chúng ta đi, vừa vặn ngày mai sẽ khai giảng, để cho tiểu Mẫn chỉ cho tiểu Thần biết cần những gì đi! Dù sao tiểu Thần sau khi khai giảng sẽ vào học lớp ba , nhưng mà con bé chưa bao giờ tiếp xúc với các bạn khác đấy!" Mẹ Ngô và mẹ Lưu Mẫn cùng nhau ngồi nói chuyện , nàng hiện tại hiểu được làm như thế nào là tốt nhất, mặc dù có một ít nhân tố khác ở bên trong, nhưng mà nàng vẫn là thực thích đứa nhỏ hay ngại ngùng này.
“Ta biết, nhà các ngươi thì ta không lo lắng cái gì . Nhưng tiểu nha đầu nhà ngươi ngày mai phải học luôn lớp ba liệu có ổn không? Sự cạnh tranh trong trường này rất lớn đó!" Chú Lưu không ngại ngần nói ra nghi vấn trong lòng.
“Không sao đâu, ngày hôm qua con bé tham gia cuộc thi để xếp lớp, bài thi là bài thi cuối kỳ năm ngoái, thành tích không sai, thầy giáo còn muốn ngày mai ta mang trực tiếp con bé đến học. Thôi thì cứ xem xem con bé có theo được hay không, nếu không thì thay đổi lại." Ngô baba nói một câu chứa tính mê hoặc trong lời nói, làm cho chú Lưu nghĩ rằng Ngô ba trước hết cứ thử cho Ngô Thần học lớp ba, nếu không theo được thì chỉnh lại sau.
Kỳ thật trong lòng Ngô ba ba là rất muốn nói cho lão Lưu biêt được năng lực của bảo bối nhà hắn, sang năm con bé sẽ trở thành bạn cùng lớp với nha đầu nhà ông đấy, nhưng mà vạn nhất người ta không tin thì sao, cho nên a, bây giờ còn phải chịu hạ thấp môt ít, đến lúc đó mới có kinh hỉ phải không. Ngô baba nghĩ như vậy vui vẻ nở nụ cười! Nghĩ đến con gái rượu của nhà minh thật đúng là bảo bối mà!
Ngô Thần nhìn thấy ngô ba ba tươi cười thì biết rằng ông đang suy nghĩ cái gì. Đã hơn 30 tuổi rồi, sao lại còn có cái thú vui trẻ con thế. Kỳ thật cô vẫn cảm thấy tính tình của Ngô ba và tuổi của mẹ Ngô thật xứng đôi.
Ba mẹ hơn kém nhau 8 tuổi, họ lấy nhau khi Ngô ba đã 31 tuổi, tuổi tác của Ngô mẹ vẫn rất trẻ, khi Ngô baba gần đến bốn mươi càng thuần thục hấp dẫn, mà mẹ cũng vừa đến tuổi trông rất đằm thắm, cho nên chỉ cần baba trở thành một nam nhân chuẩn mực điển hình, mẹ khẳng định sẽ giữ chặt ba trong tay! Như vậy về vấn đề phương diện gia đình Ngô Thần cũng coi như đã thuận lợi giải quyết xong ~
Nhà mới so với nhà cũ lớn hơn gấp đôi, bốn phòng ngủ, hai phòng khách, phòng của ba mẹ và phòng của Ngô Thần đều có nhà vệ sinh riêng biệt, điều này làm cho Ngô Thần cảm thấy thật vừa lòng.
Còn hai gian phòng khác, một gian đổi thành phòng tập luyên của Ngô Thần, xung quanh 4 bức tường đều là gương, dưới lát thảm thô, vừa có thể khiêu vũ vừa có thể luyện võ thuật.
Một gian khác đổi thành thư phòng, hai cái giá sách, một cái là của Ngô ba ba , một cái là của Ngô Thần , giữa phòng là một cái bàn học lớn, Ngô Thần suy nghĩ có nên mua máy tính hay không, nhưng máy tính hiện nay quả thật hơi cồng kềnh, hơn nữa Internet hiện tại cũng không được tốt lắm .Bây giờ mới sáu tuổi, máy tính hay là thôi đi!
Phòng ngủ đều được sơn màu vàng lòng đỏ trứng trông rất ấm áp, , phòng khách còn lại là màu phấn trắng, đèn treo mấy cái đèn vàng lớn.
Đồ dùng và giường của Ngô Thần đều là màu lam, bàn ghế giường tủ đều là một bộ vô cùng dễ thương. Tuy rằng cô rất muốn một căn nhà có cửa sổ sát đất, nhưng mà ở thời đại này, nhà ở như thế này đã rất độc đáo rồi , Ngô Thần vẫn là nên yên phận thôi! Đàn dương cầm của Ngô thần được đặt ở phòng ngủ, chắc là vì Ngô mẹ nghĩ Ngô Thần có thể thoái mái tập luyện và nghỉ ngơi. Mẹ thật cẩn thận!
Đêm nay Ngô thần cùng Lưu Mẫn cùng nhau ngủ ở trên chiếc giường mới của cô, mà cũng chỉ có nơi này có thể ngủ, ai da, ai bảo phòng khách trong nhà còn chưa có chuẩn bị xong!
Quần áo của Lưu Mẫn được dì Lí đưa đến, dù sao ngày mai còn phải tới trường, về phần đồ dùng học tập linh tinh , ngày mai dì Lí sẽ đem đến đây, ngày mai mới chỉ là khai giảng, nhưng vẫn cần phải đi nộp học phí a !
Ngô Thần và Lưu Mẫn thật ra không có nhiều đề tài để nói , chỉ là nhân cơ hội hỏi tình huống ở lớp 5 của nàng thôi, dù sao cô biết mình học lớp 3 cũng không học hết cả một kỳ, nếu như vào được nửa học kỳ bản thân có thể nhảy cóc, như vậy Ngô Thần sẽ lựa chọn ở khi thi học kỳ sẽ vinh quang mà nhảy cóc lên lớp 5! Đương nhiên, có được hay không mai còn phải đi hỏi hiệu trưởng.
Ngô Thần mơ mơ màng màng mà ngủ, lại mơ mơ màng màng tỉnh dậy. Đồng hồ sinh học của Ngô Thần luôn luôn chính xác , Ngô Thần dụi dụi mắt bò khỏi giường thay quần áo. Khi thay quần áo thì Mẫn Mẫn cũng tỉnh lại,
“Chị Mẫn Mẫn buổi sáng tốt lành, ngại quá em làm chị tỉnh ạ ." Ngô Thần ngượng ngùng cười cười với Lưu Mẫn.
“Không có, chỉ là thói quen buổi sáng khi tỉnh dậy thôi. Em cũng dậy rất sớm ." Lưu Mẫn cười cười ôn nhu đối với Ngô Thần. Tối hôm qua nhìn bộ dáng Ngô Thần ngủ , Lưu Mẫn không tự giác ở trong lòng nói với chính mình rằng phải bảo vệ thật tốt tiểu thiên sứ đáng yêu này. Khi mới buổi sáng có thể nhìn thấy em ấy nở nu cười thật tươi trong lòng cảm thấy thật hạnh phúc.
“Hôm nay em sẽ bắt đầu cuộc sống học tiểu học, chị Mẫn Mẫn phải giúp đỡ em nhé."
“Ừ, có chuyện gì chị nhất định sẽ giải quyết tốt hộ em." Ngay trong sáng sớm hôm nay, trong nháy mắt này, tình cảm còn thân thiết hơn ruột thịt của hai tiêu thiên sứ này được lập nên . Tương lai, mặc kệ là đã xảy ra chuyện gì, hai người đều lựa chọn dắt tay cùng nhau bước qua.
Ngày 1 tháng 9, ngày truờng tiểu học cả nước khai giảng . Ngô Thần 6 tuổi được ba mẹ dắt di, chị Lưu Mẫn cũng đi cùng, bước vào cuộc đời học sinh của cô. Thiên tài sáu tuổi bắt đầu nàng cuộc sống hoàn mỹ của nàng ~
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: cảnh tượng: một góc yến hội
Ngô mẹ: bảo bối, sao con không đi tìm chị Mẫn Mẫn chơi?
Ngô cục cưng: con không muốn đi.
Ngô mẹ: làm sao vậy a? Mất hứng sao?
Ngô cục cưng: mẹ, vì sao nhiều như vậy bằng hữu đến nơi này như thế, cũng không thèm để ý con, không ai thèm nhắn lại cho con một câu?
Ngô mẹ: ~~!!!!!
Tác giả :
Hạo Trăn