Cuộc Sống Bình Thản Hoàn Mỹ Sau Khi Trùng Sinh
Chương 17: Phát thanh viên nhỏ
Thời gian gần đây của Ngô Thần càng ngày càng bận rộn!
Bởi vì lần trước cô dùng trực giác xử lý được kế hoạch của ba Ngô, ba Ngô vào buổi tối hàng ngày bắt đầu dậy Ngô Thần học quản lý kinh tế. Ban ngày học tập, buổi tối cũng học tập, Ngô Thần cuối cùng cũng hiểu được những người thừa kế của một gia tộc cần phải vất vả thế nào !
Cuối tuần trong khóa học dương cầm, Âu Dương Hiên thấy được Ngô Thần tinh thần mệt mỏi . Đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy Ngô Thần như vậy, cho dù ở lúc học quân sự cô cũng không mệt mỏi đến như vậy.
“Em làm sao thế? Tối hôm qua không ngủ được hả?" Ngô Thần ngẩng đầu Âu Dương Hiên một cái, sau đó lắc đầu.
“Không phải đâu , tối hôm qua trên cơ bản là không có được ngủ! Quá mệt mỏi a !" Ngô Thần thầm oán.
Âu Dương Hiên nhíu mày, bé con này thức đêm làm cái gì? !"Em không ngủ thì em làm cái gì?"
“Chính là ông bố vô lương tâm của em đó! Hơi bị quá đáng! Áp bức sức lao động trẻ con của em ~!" Ngô Thần căm giận oán giận cùng với Âu Dương Hiên.
Lúc sau Đường Vũ cũng chen vào, vừa rồi cô cùng với Lưu Mẫn học ở bên trong~
“Tiểu Thần a,em đây là sao thế, tối hôm qua em đi ăn trộm hả!" Đường Vũ kinh ngạc nhìn Ngô Thần ~
“Chị ra rồi à ~" Ngô Thần nhìn thoáng qua Đường Vũ, nhắm mắt lại dựa vào Âu Dương Hiên nghỉ ngơi một lát, lát nữa cô còn phải học nữa đấy ~ Ngô Thần nghĩ đến những trương trình học có chút đau đầu, làm sao có thể biến thành như vậy được nhỉ? !
“Chẳng lẽ trong gia đình của các em trẻ con đều như vậy hả? Chị cũng nhìn thấy Mộ Dung Tấn thường xuyên đeo đôi mắt gấu mèo đi vào lớp đấy ,Tiểu Thần chẳng lẽ sau này em lại muốn sống cuộc sống như vậy hay sao?" Đường Vũ đau lòng nhìn thoáng qua Ngô Thần.
“Cái này là không thể nào đâu! Về sau sẽ quen dần là tốt rồi. Cứ nhìn Hoàng Tuấn thì biết, sau thành thói quen là tốt rồi, quen là tốt rồi!" Ngô Thần nhắm mắt lại trả lời vấn đề của Đường Vũ .
Đường Vũ nhìn thấy Âu Dương Hiên nhìn chằm chằm vào ánh mắt Ngô Thần , đột nhiên nói “Thần thần, em tìm một người bạn trai về giúp em đi!"
Đường Vũ nói câu đó xong, Âu Dương Hiên nhíu mày một chút, không nghe thấy Đường Vũ, tiếp tục nhìn Ngô Thần. Kỳ thật cũng là đang chờ câu trả lời Ngô Thần .
“Cái này là quên đi! Nếu sau này em theo nghiệp gia đình, còn chuyện sau này thì đến đâu tính đến đó! Cái đầu nhỏ của em không nghĩ được nhiều thứ như thế đâu,có lẽ sau này em sẽ tìm một người giúp đỡ em là tốt rồi!" Ngô Thần suy nghĩ thật lâu rồi cho Đường Vũ đáp án này.
Ngô Thần cũng đã nghĩ đến chuyện mày, bản thân mình chưa biết theo con đường nào, nếu như không tìm một người đồng hành . Bằng không mình chỉ là một đứa bé có thể làm được cái gì? Nhưng hai người hai công việc thì cuộc sống gia đình làm sao mà mỹ mãn được ~! Về phần những lời này, cô sẽ không nói cho người khác, tự mình hiểu được là tốt rồi.
“Tiểu Thần sau này em muốn làm cái gì?" Âu Dương Hiên đột nhiên hỏi Ngô Thần vấn đề này.
Ngô Thần sửng sốt một chút, “Hiện tại xem ra, công việc trong nhà khẳng định là em trốn không thoát . Có thể học sớm được chút nào thì thoải mái chút ấy! Khi học đại học em muốn học khoa Hán ngữ, em cũng muốn học cả pháp luật nữa, nhưng mà em cũng không thể làm luật sư , chỉ có thể học để hiểu biết mà để sau này không bị lừa mà thôi, đại khái về luật pháp cũng có thể hiểu được ! Làm sao vậy?"
“Không sao. Anh chỉ muốn biết suy nghĩ của em thôi."
Ngô Thần thật sự là không có sức đi trả lời vấn đề bọn họ, sau đó chính là Đường Vũ nói, Ngô Thần nghe, có khi trả lời hai câu. Bởi vì đợi lát nữa còn phải đi học, Ngô Thần hiện tại chỉ hận không được nằm xuống ngủ một giấc , bằng không đợi lát nữa nhất đinh sẽ mơ hồ. Nói một hồi, Lưu Mẫn cũng học xong, nhìn thấy Ngô Thần như vậy cũng đau lòng muốn cho cô trở về nghỉ ngơi.
Lưu Mẫn đối với chuyện của Ngô Thần cũng biết chút ít , bởi vì ngày đó ba Lưu sau khi trở về tìm Lưu Mẫn nói chuyện của Ngô Thần.
Kỳ thật ba Lưu cũng hy vọng Lưu Mẫn về sau có thể trực tiếp thay ông tiếp quản gia nghiệp, nhưng mà Lưu Mẫn bây giờ rõ ràng còn chưa có ý nghĩ như vậy, chỉ có thể mượn chuyện của Ngô Thần để nói cho Lưu Mẫn hay, nhắc nhở cô, tuổi của cô cũng không nhỏ lắm cũng nên học tập những chuyện này rồi !
Lưu Mẫn biết ý định của ba, chỉ là cô vẫn cảm thấy mình không thích hợp với chuyện này. Tuy rằng biết gia đình của mình chỉ có một mình cô, về sau công việc của ba không thể tránh được. Nhưng bây giờ, cô vẫn muốn sống cuộc sống của mình.
Khi thấy Ngô Thần nói như vậy,lại nghe được Đường Vũ nói vấn đề lý tưởng với Ngô Thần , côbiết, ý nghĩ của mình còn thật ngây thơ. Đến ngay cả Ngô thần mới có 8 tuổi đã hiểu chuyện như vậy, vậy mà cô còn trốn tránh cái gì? !
Ngô Thần gián tiếp giúp ba Lưu một vài kế hoạch, cho nên ba Lưu đối với Ngô Thần càng ngày càng tốt!
Bởi vì quá trình học tập dày đặc như thế này làm cho Ngô Thần hận không thể một ngày có 48 tiếng. Trước cuộc thi giữa kỳ 1, Ngô Thần bỏ hết những khóa học của ba Ngô an bài ,tập trung cho cuộc thi ở trường. Cô cũng không muốn bản thân vì những công việc này mà thành tích bị hạ xuống. Thứ hạng bị hạ xuống , sau này muốn bổ sung lại càng khó khăn !
Sau ba ngày tập trung ôn thi, kỳ thật cô cũng chỉ là xem xét củng cố lại trí nhớ của bản thân mà thôi, nhưng bởi vì môn học khá nhiều, cho nên Ngô Thần mất ba ngày mới có thể học hết toàn bộ.
Hô ~ sau khi có thành tích, Ngô Thần thở dài nhẹ nhõm. Tuy rằng không phải trong top ba, nhưng vẫn đứng thứ năm. Cô không muôn đi đến Thanh Hoa hay Bắc đại, với đại học mà cô mong muốn ,cứ duy trì thành tích như hiện tại là tốt rồi ! Mà giấc mộng đại học của Ngô Thần R đại ở tỉnh B! Khi Âu Dương Hiên biết mục tiêu này của cô,vô cùng quyết đoán đem mục tiêu của mình tiến tới khoa kinh tế và pháp luật của Đại học R!
Sau kỳ thi , chính là đại hội thể dục thể thao mỗi năm một lần.
Đại hội thể dục thể thao được cử hành ngay tại trong sân thể dục của trường, bởi vì hạng mục và số lượng người tham gia nhiều, cho nên đại hội thể dục thể thao chia làm hai ngày.
Học sinh lớp 1 hầu như không có ai thuộc dạng mọt sách hết, dù sao nếu có mọt sách cũng không có vấn đề gì hết ~! Mấy chục cái hạng mục thi loại trừ Ngô Thần ra đều đã phân chia hoàn hảo!
Cao Hứng uỷ viên thể dục nhìn thấy tình huống này cảm thấy rất là vừa lòng, vì các bạn học cùng lớp hầu như là những bạn học cùng nhau từ cấp 1, có thể hiểu được công tác của cậu, Cao Hứng cảm thấy đặc biệt cao hứng ~! Ha ha ~!
Ngô Thần bởi vì tuổi quá nhỏ cho nên bị trực tiếp xem nhẹ! Cho nên chỉ có thể phụ trách viết biển hiệu cổ vũ, còn được Âu Dương Hiên đề cử giáo viên cho cô phụ trách phát thanh lần đại hội lần này. Ngô Thần thấy có thể giúp được các bạn học , đối với an bài của bọn họ thấy vô cùng cảm kích! Cảm ơn bọn họ hiểu tấm lòng của cô~
Kỳ thật nói đến chuyện phát thanh này, cũng chính là ngồi ở trên sân khấu, đọc các bản cáo của các lớp đưa lên. Nhưng Ngô Thần thật cao hứng có thể làm như vậy, cô không hy vọng bởi vì tuổi cô nhỏ mà bị bọn họ để danh nghĩa bảo vệ độc lập khỏi tổ chức. Cho nên, cô thật sự thực cảm kích, thực cảm tạ, tóm lại, phi thường cảm động ~!
Trước đại hội thể dục thể thao một ngày, Ngô Thần đi đến radio báo danh.
“Em là Ngô Thần?" Một nam sinh lớn lớn hỏi cô.
“Dạ, em là Ngô Thần."
“Em đã từng làm công tác này bao giờ chưa?"
“Đã làm rất nhiều rồi ạ ~!" Cô quả thật không có nói dối đâu, cô đã làm nhiệm vụ phát thanh viên này nhiều lần ở kiếp trước rồi đấy.
“Vậy là tốt rồi, buổi sáng ngày mai em cứ tới đây,trước trận đấu anh còn phải giảithích một số thứ nữa. Lời diễn thuyết của em sáng mai anh sẽ đưa cho"
“Được rồi, vậylàm phiền học trưởng !"
“Ha ha, học muội em thật đáng yêu a! Anh tên là Vương Húc, học trên các em một lớp. Chủ yếu là trường học lân này yêu cầu phải người phối hợp với những người cùng độ tuổi nhưng mà, thật cao hứng khi được quen một cô bé đáng yêu như em!" Vương Húc cười hì hì nhìn Ngô Thần.
Lúc Vương Húc vừa nhìn thấy Ngô Thần, một con bé cao một mét ba có chút kinh ngạc, nhưng là nghe được cô nói tiếng phổ thông so với mình còn chuẩn hơn, nên cái gì cũng không nói. Dù sao ở đâu thực lực cũng đều rất quan trọng!
Buổi chiều tan học về nhà, Ngô Thần ngồi ở xe đạp của Âu Dương Hiên, đầu dựa vào lưng của Âu Dương Hiên , nhẹ nhàng nói câu"Cám ơn!"
Âu Dương Hiên hơi cười cười ~!
Hẹn nhau giờ ra cửa, bởi vì tám giờ là các cuộc thi sẽ bắt đầu, Âu Dương Hiên cần phải đi sớm phụ trách. đi lớp Mà Ngô Thần cũng cần phải đi đọc bài viêt cho quen, cho nên hẹn nhau bảy giờ gặp.
Sáng sớm hôm sau, Ngô Thần đứng trước gương ,nhỏ giọng nói câu cố lên, rửa mặt xong đi xuống lầu. Âu Dương Hiên đã ở dưới lầu chờ Ngô Thần ! Tự nhiên leo lên xe, tự nhiên mà lái xe, bọn họ càng ngày càng ăn ý!
Sau khi đến trường học , hai người trực tiếp đi đến sân vận động. Các lớp đều có chỗ để nghỉ ngơi, Ngô Thần đi qua chào hỏi bọn Lưu Mẫn bọn họ sau đó phải lên trên sân khấu để tìm Vương Húc.
“Học trưởng." Ngô Thần thực dễ dàng tìm được rồi Vương Húc.
“Ừ, để anh giới thiệu với em , đây là Tương Khanh, cũng là học sinh năm hai, bình thường là người cùng anh thay phiên nhau phát thanh. Nếu em có hứng thú, cũng có thể đến với radio của bọn anh ~! Giọng nói của em rất chuẩn đấy!" Vương Húc đem hai người giới thiệu cho nhau một chút. Sau đó bắt đầu phân chia lớp.
Vương Húc cố ý đem bản thảo của lớp 1 năm nhất cho Ngô Thần, " Chắc em sẽ có hứng thú với tờ này đấy ~!"
“Ha ha, cám ơn học trưởng!"
Ngô Thần vui vẻ nhận bản thảo, có thể làm chút chuyện cho lớp cô rất hưng phấn!
“Thưa các quý vị khách mời và các bạn học sinh thân mến, đang hướng đến phía khán đài chính là nhóm học sinh lớp một năm nhất của trường chúng ta. Khi huấn luyện tân sinh bọn họ cũng đã đạt được những thành thích vô cùng nổi bật…… ••••••" Giọng Ngô Thần hơi non nớt ttheo radio truyền đến, các bạn cùng lớp nghe được cảm thấy vô cùng cao hứng.
Một đám trẻ con nghe được bạn học giới thiệu đều ngẩng đầu ưỡn ngực bước đi một cách tiêu chuẩn qua khán đài.
Bởi vì cần phải tập trung phát thanh, cho nên Ngô Thần vẫn đều ngồi ở trên khán đài, thời gian giữa trưa bọn Âu Dương Hiên tới đón Ngô Thần cùng đi ăn cơm.
“Mệt không em?" Âu Dương Hiên ôn nhu hỏi Ngô Thần.
Ngô Thần lắc đầu, nhìn về phía bọn họ"Mọi người cũng không ai thèm kể cho em nghe tình huống ngày hôm nay sao!" Sau đó dùng ánh mắt đáng thương nhìn bọn họ.
Hải Biên bất đắc dĩ nhìn Ngô Thần, xoa xoa đầu của cô"Con bé này! Kết quả của trận đấu thế nào không phải đều do em thông báo hả? Những ai có thể tiến vào trận chung kết ngày mai chẳng lẽ em còn không biết!"
“Hừ, chuyện em biết cùng với chuyện mọi người kể cho em là khác nhau hoàn toàn nha! Em cũng không thể nói cố lên được với mọi người!" Nói xong dùng ánh mắt đáng thương hề hề nhìn Hoàng Tuấn.
Hoàng Tuấn không thể nhìn được nữa, càng nhìn càng cảm thấy mình tội lỗi chồng chất, nhanh chóng đem ánh mắt cầu cứu nhìn về phía Âu Dương Hiên. Cậu vốn là muốn đi lên an ủi Ngô Thần, nhưng mà nghĩ lại đến cái ý nghĩ bảo hộ toàn tập của Âu Dương, thì cậu cảm thấy tốt nhất là không nên manh động ~!
“Được rồi, đừng dùng một chiêu như thế nữa ! Đói không em?" Âu Dương Hiên lên tiếng , Ngô Thần muốn nói thêm nưẵ nhưng lại sợ cậu trừng mắt, đành phải nhẫn nhịn khẩu khí này~! Thức thời là trang tuấn kiệt!
“Đói chứ, chúng ta đi ăn cơm thôi!" Nói xong chạy tới ôm cánh tay của Lưu Mẫn . Lưu Mẫn thấy cô như vậy rất cao hứng, mà Âu Dương Hiên chỉ bất đắc dĩ cùng với bọn Hoàng Tuấn đi ở phía trước.
Hai ngày sau, lớp 1 năm nhất nhận được quán quân toàn khối, nhận được phần thưởng cổ vũ đặc biệt!
Cuộc sống sau đó lại khôi phục lại trạng thai ban đầu, mỗi ngày giữa trưa vẫn là mười người cùng nhau ăn cơm, sau đó buổi chiều Âu Dương Hiên cùng Cao Hứng vẫn như cũ đưa Ngô Thần về nhà, lại sau đó lại đâm đầu vào học tập ~
Trước đêm kết thúc học kỳ, Tỉnh A đã vài năm không có tuyết rơi nay lại rơi một trận lớn! Đây là Ngô Thần phát hiện sau khi tỉnh dậy vào buổi sáng hôm sau , mà hôm nay chính là ngày sinh nhật 8 tuổi của cô !
Bởi vì lần trước cô dùng trực giác xử lý được kế hoạch của ba Ngô, ba Ngô vào buổi tối hàng ngày bắt đầu dậy Ngô Thần học quản lý kinh tế. Ban ngày học tập, buổi tối cũng học tập, Ngô Thần cuối cùng cũng hiểu được những người thừa kế của một gia tộc cần phải vất vả thế nào !
Cuối tuần trong khóa học dương cầm, Âu Dương Hiên thấy được Ngô Thần tinh thần mệt mỏi . Đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy Ngô Thần như vậy, cho dù ở lúc học quân sự cô cũng không mệt mỏi đến như vậy.
“Em làm sao thế? Tối hôm qua không ngủ được hả?" Ngô Thần ngẩng đầu Âu Dương Hiên một cái, sau đó lắc đầu.
“Không phải đâu , tối hôm qua trên cơ bản là không có được ngủ! Quá mệt mỏi a !" Ngô Thần thầm oán.
Âu Dương Hiên nhíu mày, bé con này thức đêm làm cái gì? !"Em không ngủ thì em làm cái gì?"
“Chính là ông bố vô lương tâm của em đó! Hơi bị quá đáng! Áp bức sức lao động trẻ con của em ~!" Ngô Thần căm giận oán giận cùng với Âu Dương Hiên.
Lúc sau Đường Vũ cũng chen vào, vừa rồi cô cùng với Lưu Mẫn học ở bên trong~
“Tiểu Thần a,em đây là sao thế, tối hôm qua em đi ăn trộm hả!" Đường Vũ kinh ngạc nhìn Ngô Thần ~
“Chị ra rồi à ~" Ngô Thần nhìn thoáng qua Đường Vũ, nhắm mắt lại dựa vào Âu Dương Hiên nghỉ ngơi một lát, lát nữa cô còn phải học nữa đấy ~ Ngô Thần nghĩ đến những trương trình học có chút đau đầu, làm sao có thể biến thành như vậy được nhỉ? !
“Chẳng lẽ trong gia đình của các em trẻ con đều như vậy hả? Chị cũng nhìn thấy Mộ Dung Tấn thường xuyên đeo đôi mắt gấu mèo đi vào lớp đấy ,Tiểu Thần chẳng lẽ sau này em lại muốn sống cuộc sống như vậy hay sao?" Đường Vũ đau lòng nhìn thoáng qua Ngô Thần.
“Cái này là không thể nào đâu! Về sau sẽ quen dần là tốt rồi. Cứ nhìn Hoàng Tuấn thì biết, sau thành thói quen là tốt rồi, quen là tốt rồi!" Ngô Thần nhắm mắt lại trả lời vấn đề của Đường Vũ .
Đường Vũ nhìn thấy Âu Dương Hiên nhìn chằm chằm vào ánh mắt Ngô Thần , đột nhiên nói “Thần thần, em tìm một người bạn trai về giúp em đi!"
Đường Vũ nói câu đó xong, Âu Dương Hiên nhíu mày một chút, không nghe thấy Đường Vũ, tiếp tục nhìn Ngô Thần. Kỳ thật cũng là đang chờ câu trả lời Ngô Thần .
“Cái này là quên đi! Nếu sau này em theo nghiệp gia đình, còn chuyện sau này thì đến đâu tính đến đó! Cái đầu nhỏ của em không nghĩ được nhiều thứ như thế đâu,có lẽ sau này em sẽ tìm một người giúp đỡ em là tốt rồi!" Ngô Thần suy nghĩ thật lâu rồi cho Đường Vũ đáp án này.
Ngô Thần cũng đã nghĩ đến chuyện mày, bản thân mình chưa biết theo con đường nào, nếu như không tìm một người đồng hành . Bằng không mình chỉ là một đứa bé có thể làm được cái gì? Nhưng hai người hai công việc thì cuộc sống gia đình làm sao mà mỹ mãn được ~! Về phần những lời này, cô sẽ không nói cho người khác, tự mình hiểu được là tốt rồi.
“Tiểu Thần sau này em muốn làm cái gì?" Âu Dương Hiên đột nhiên hỏi Ngô Thần vấn đề này.
Ngô Thần sửng sốt một chút, “Hiện tại xem ra, công việc trong nhà khẳng định là em trốn không thoát . Có thể học sớm được chút nào thì thoải mái chút ấy! Khi học đại học em muốn học khoa Hán ngữ, em cũng muốn học cả pháp luật nữa, nhưng mà em cũng không thể làm luật sư , chỉ có thể học để hiểu biết mà để sau này không bị lừa mà thôi, đại khái về luật pháp cũng có thể hiểu được ! Làm sao vậy?"
“Không sao. Anh chỉ muốn biết suy nghĩ của em thôi."
Ngô Thần thật sự là không có sức đi trả lời vấn đề bọn họ, sau đó chính là Đường Vũ nói, Ngô Thần nghe, có khi trả lời hai câu. Bởi vì đợi lát nữa còn phải đi học, Ngô Thần hiện tại chỉ hận không được nằm xuống ngủ một giấc , bằng không đợi lát nữa nhất đinh sẽ mơ hồ. Nói một hồi, Lưu Mẫn cũng học xong, nhìn thấy Ngô Thần như vậy cũng đau lòng muốn cho cô trở về nghỉ ngơi.
Lưu Mẫn đối với chuyện của Ngô Thần cũng biết chút ít , bởi vì ngày đó ba Lưu sau khi trở về tìm Lưu Mẫn nói chuyện của Ngô Thần.
Kỳ thật ba Lưu cũng hy vọng Lưu Mẫn về sau có thể trực tiếp thay ông tiếp quản gia nghiệp, nhưng mà Lưu Mẫn bây giờ rõ ràng còn chưa có ý nghĩ như vậy, chỉ có thể mượn chuyện của Ngô Thần để nói cho Lưu Mẫn hay, nhắc nhở cô, tuổi của cô cũng không nhỏ lắm cũng nên học tập những chuyện này rồi !
Lưu Mẫn biết ý định của ba, chỉ là cô vẫn cảm thấy mình không thích hợp với chuyện này. Tuy rằng biết gia đình của mình chỉ có một mình cô, về sau công việc của ba không thể tránh được. Nhưng bây giờ, cô vẫn muốn sống cuộc sống của mình.
Khi thấy Ngô Thần nói như vậy,lại nghe được Đường Vũ nói vấn đề lý tưởng với Ngô Thần , côbiết, ý nghĩ của mình còn thật ngây thơ. Đến ngay cả Ngô thần mới có 8 tuổi đã hiểu chuyện như vậy, vậy mà cô còn trốn tránh cái gì? !
Ngô Thần gián tiếp giúp ba Lưu một vài kế hoạch, cho nên ba Lưu đối với Ngô Thần càng ngày càng tốt!
Bởi vì quá trình học tập dày đặc như thế này làm cho Ngô Thần hận không thể một ngày có 48 tiếng. Trước cuộc thi giữa kỳ 1, Ngô Thần bỏ hết những khóa học của ba Ngô an bài ,tập trung cho cuộc thi ở trường. Cô cũng không muốn bản thân vì những công việc này mà thành tích bị hạ xuống. Thứ hạng bị hạ xuống , sau này muốn bổ sung lại càng khó khăn !
Sau ba ngày tập trung ôn thi, kỳ thật cô cũng chỉ là xem xét củng cố lại trí nhớ của bản thân mà thôi, nhưng bởi vì môn học khá nhiều, cho nên Ngô Thần mất ba ngày mới có thể học hết toàn bộ.
Hô ~ sau khi có thành tích, Ngô Thần thở dài nhẹ nhõm. Tuy rằng không phải trong top ba, nhưng vẫn đứng thứ năm. Cô không muôn đi đến Thanh Hoa hay Bắc đại, với đại học mà cô mong muốn ,cứ duy trì thành tích như hiện tại là tốt rồi ! Mà giấc mộng đại học của Ngô Thần R đại ở tỉnh B! Khi Âu Dương Hiên biết mục tiêu này của cô,vô cùng quyết đoán đem mục tiêu của mình tiến tới khoa kinh tế và pháp luật của Đại học R!
Sau kỳ thi , chính là đại hội thể dục thể thao mỗi năm một lần.
Đại hội thể dục thể thao được cử hành ngay tại trong sân thể dục của trường, bởi vì hạng mục và số lượng người tham gia nhiều, cho nên đại hội thể dục thể thao chia làm hai ngày.
Học sinh lớp 1 hầu như không có ai thuộc dạng mọt sách hết, dù sao nếu có mọt sách cũng không có vấn đề gì hết ~! Mấy chục cái hạng mục thi loại trừ Ngô Thần ra đều đã phân chia hoàn hảo!
Cao Hứng uỷ viên thể dục nhìn thấy tình huống này cảm thấy rất là vừa lòng, vì các bạn học cùng lớp hầu như là những bạn học cùng nhau từ cấp 1, có thể hiểu được công tác của cậu, Cao Hứng cảm thấy đặc biệt cao hứng ~! Ha ha ~!
Ngô Thần bởi vì tuổi quá nhỏ cho nên bị trực tiếp xem nhẹ! Cho nên chỉ có thể phụ trách viết biển hiệu cổ vũ, còn được Âu Dương Hiên đề cử giáo viên cho cô phụ trách phát thanh lần đại hội lần này. Ngô Thần thấy có thể giúp được các bạn học , đối với an bài của bọn họ thấy vô cùng cảm kích! Cảm ơn bọn họ hiểu tấm lòng của cô~
Kỳ thật nói đến chuyện phát thanh này, cũng chính là ngồi ở trên sân khấu, đọc các bản cáo của các lớp đưa lên. Nhưng Ngô Thần thật cao hứng có thể làm như vậy, cô không hy vọng bởi vì tuổi cô nhỏ mà bị bọn họ để danh nghĩa bảo vệ độc lập khỏi tổ chức. Cho nên, cô thật sự thực cảm kích, thực cảm tạ, tóm lại, phi thường cảm động ~!
Trước đại hội thể dục thể thao một ngày, Ngô Thần đi đến radio báo danh.
“Em là Ngô Thần?" Một nam sinh lớn lớn hỏi cô.
“Dạ, em là Ngô Thần."
“Em đã từng làm công tác này bao giờ chưa?"
“Đã làm rất nhiều rồi ạ ~!" Cô quả thật không có nói dối đâu, cô đã làm nhiệm vụ phát thanh viên này nhiều lần ở kiếp trước rồi đấy.
“Vậy là tốt rồi, buổi sáng ngày mai em cứ tới đây,trước trận đấu anh còn phải giảithích một số thứ nữa. Lời diễn thuyết của em sáng mai anh sẽ đưa cho"
“Được rồi, vậylàm phiền học trưởng !"
“Ha ha, học muội em thật đáng yêu a! Anh tên là Vương Húc, học trên các em một lớp. Chủ yếu là trường học lân này yêu cầu phải người phối hợp với những người cùng độ tuổi nhưng mà, thật cao hứng khi được quen một cô bé đáng yêu như em!" Vương Húc cười hì hì nhìn Ngô Thần.
Lúc Vương Húc vừa nhìn thấy Ngô Thần, một con bé cao một mét ba có chút kinh ngạc, nhưng là nghe được cô nói tiếng phổ thông so với mình còn chuẩn hơn, nên cái gì cũng không nói. Dù sao ở đâu thực lực cũng đều rất quan trọng!
Buổi chiều tan học về nhà, Ngô Thần ngồi ở xe đạp của Âu Dương Hiên, đầu dựa vào lưng của Âu Dương Hiên , nhẹ nhàng nói câu"Cám ơn!"
Âu Dương Hiên hơi cười cười ~!
Hẹn nhau giờ ra cửa, bởi vì tám giờ là các cuộc thi sẽ bắt đầu, Âu Dương Hiên cần phải đi sớm phụ trách. đi lớp Mà Ngô Thần cũng cần phải đi đọc bài viêt cho quen, cho nên hẹn nhau bảy giờ gặp.
Sáng sớm hôm sau, Ngô Thần đứng trước gương ,nhỏ giọng nói câu cố lên, rửa mặt xong đi xuống lầu. Âu Dương Hiên đã ở dưới lầu chờ Ngô Thần ! Tự nhiên leo lên xe, tự nhiên mà lái xe, bọn họ càng ngày càng ăn ý!
Sau khi đến trường học , hai người trực tiếp đi đến sân vận động. Các lớp đều có chỗ để nghỉ ngơi, Ngô Thần đi qua chào hỏi bọn Lưu Mẫn bọn họ sau đó phải lên trên sân khấu để tìm Vương Húc.
“Học trưởng." Ngô Thần thực dễ dàng tìm được rồi Vương Húc.
“Ừ, để anh giới thiệu với em , đây là Tương Khanh, cũng là học sinh năm hai, bình thường là người cùng anh thay phiên nhau phát thanh. Nếu em có hứng thú, cũng có thể đến với radio của bọn anh ~! Giọng nói của em rất chuẩn đấy!" Vương Húc đem hai người giới thiệu cho nhau một chút. Sau đó bắt đầu phân chia lớp.
Vương Húc cố ý đem bản thảo của lớp 1 năm nhất cho Ngô Thần, " Chắc em sẽ có hứng thú với tờ này đấy ~!"
“Ha ha, cám ơn học trưởng!"
Ngô Thần vui vẻ nhận bản thảo, có thể làm chút chuyện cho lớp cô rất hưng phấn!
“Thưa các quý vị khách mời và các bạn học sinh thân mến, đang hướng đến phía khán đài chính là nhóm học sinh lớp một năm nhất của trường chúng ta. Khi huấn luyện tân sinh bọn họ cũng đã đạt được những thành thích vô cùng nổi bật…… ••••••" Giọng Ngô Thần hơi non nớt ttheo radio truyền đến, các bạn cùng lớp nghe được cảm thấy vô cùng cao hứng.
Một đám trẻ con nghe được bạn học giới thiệu đều ngẩng đầu ưỡn ngực bước đi một cách tiêu chuẩn qua khán đài.
Bởi vì cần phải tập trung phát thanh, cho nên Ngô Thần vẫn đều ngồi ở trên khán đài, thời gian giữa trưa bọn Âu Dương Hiên tới đón Ngô Thần cùng đi ăn cơm.
“Mệt không em?" Âu Dương Hiên ôn nhu hỏi Ngô Thần.
Ngô Thần lắc đầu, nhìn về phía bọn họ"Mọi người cũng không ai thèm kể cho em nghe tình huống ngày hôm nay sao!" Sau đó dùng ánh mắt đáng thương nhìn bọn họ.
Hải Biên bất đắc dĩ nhìn Ngô Thần, xoa xoa đầu của cô"Con bé này! Kết quả của trận đấu thế nào không phải đều do em thông báo hả? Những ai có thể tiến vào trận chung kết ngày mai chẳng lẽ em còn không biết!"
“Hừ, chuyện em biết cùng với chuyện mọi người kể cho em là khác nhau hoàn toàn nha! Em cũng không thể nói cố lên được với mọi người!" Nói xong dùng ánh mắt đáng thương hề hề nhìn Hoàng Tuấn.
Hoàng Tuấn không thể nhìn được nữa, càng nhìn càng cảm thấy mình tội lỗi chồng chất, nhanh chóng đem ánh mắt cầu cứu nhìn về phía Âu Dương Hiên. Cậu vốn là muốn đi lên an ủi Ngô Thần, nhưng mà nghĩ lại đến cái ý nghĩ bảo hộ toàn tập của Âu Dương, thì cậu cảm thấy tốt nhất là không nên manh động ~!
“Được rồi, đừng dùng một chiêu như thế nữa ! Đói không em?" Âu Dương Hiên lên tiếng , Ngô Thần muốn nói thêm nưẵ nhưng lại sợ cậu trừng mắt, đành phải nhẫn nhịn khẩu khí này~! Thức thời là trang tuấn kiệt!
“Đói chứ, chúng ta đi ăn cơm thôi!" Nói xong chạy tới ôm cánh tay của Lưu Mẫn . Lưu Mẫn thấy cô như vậy rất cao hứng, mà Âu Dương Hiên chỉ bất đắc dĩ cùng với bọn Hoàng Tuấn đi ở phía trước.
Hai ngày sau, lớp 1 năm nhất nhận được quán quân toàn khối, nhận được phần thưởng cổ vũ đặc biệt!
Cuộc sống sau đó lại khôi phục lại trạng thai ban đầu, mỗi ngày giữa trưa vẫn là mười người cùng nhau ăn cơm, sau đó buổi chiều Âu Dương Hiên cùng Cao Hứng vẫn như cũ đưa Ngô Thần về nhà, lại sau đó lại đâm đầu vào học tập ~
Trước đêm kết thúc học kỳ, Tỉnh A đã vài năm không có tuyết rơi nay lại rơi một trận lớn! Đây là Ngô Thần phát hiện sau khi tỉnh dậy vào buổi sáng hôm sau , mà hôm nay chính là ngày sinh nhật 8 tuổi của cô !
Tác giả :
Hạo Trăn