Cuộc Hôn Nhân Mù Quáng
Chương 76-2: Anh vốn đa tình (11) (end)
Editor: Linh Đang
Hơi thở của Hiểu Tĩnh bất ổn nhìn anh, đôi mắt bắt đầu phiếm hồng từng chút một, nhưng cô nhanh chóng phát hiện ra chuyện khó lường, giữa hai chân cô có cái gì đó chọc chọc, độ cứng cùng nhiệt độ kia... Dù cho cô chưa trải qua cũng biết đó là cái gì!
Hiển nhiên Gia Minh cũng phát hiện, cúi đầu muốn nhìn.
Cả người Hiểu Tĩnh hóa đá tại chỗ, hoàn toàn không biết nên ứng phó với tình huống trước mắt như thế nào.
Anh kỳ quái vươn tay muốn chạm vào chính mình, Hiểu Tĩnh vội vàng kéo tay anh, con mắt tối đen của Gia Minh nhìn cô chằm chằm, như là muốn hỏi đó là cái gì?
Cả khuôn mặt Hiểu Tĩnh đều đỏ bừng lên, hận không thể giả chết ngất đi, cô ấp úng giải thích nói: "Cái kia... Là bình thường, người yêu hôn nhau, sẽ... Như vậy..."
Gia Minh rất thông minh, nhưng người thông minh luôn có tò mò mãnh liệt, cùng lúc khi Hiểu Tĩnh nhẹ nhàng thở ra, liền phát hiện tay Gia Minh đang hướng xuống bộ phận khó có thể mở miệng kia. Nhất định anh cảm thấy, phản ứng của Hiểu Tĩnh cũng nên giống như mình mới đúng.
Vì thế lúc Lung Linh đến đưa thuốc cho Gia Minh, liền phát hiện Hiểu Tĩnh đỏ mặt chạy, mà người đàn ông trên giường đang mang bộ dáng nghi hoặc.
May mắn Gia Minh rất nghe Hiểu Tĩnh lời nói, biết đây là chuyện người yêu nhau mới có thể làm, như vậy cũng chỉ có người yêu nhau mới có thể thảo luận vấn đề này, cho nên anh tuyệt đối không nói với Lung Linh.
Nhưng từ sau lúc đó, Gia Minh sẽ quấn lấy Hiểu Tĩnh muốn hôn, hôn xong nhất định có phản ứng, Hiểu Tĩnh cũng bị anh trêu chọc không chịu nổi, nhưng cô nào dám chỉ dẫn anh làm cái gì? Mấy lần cô muốn hỏi bác sĩ Lưu một chút, nhưng bác sĩ Lưu là nam, tính tình còn vô cùng cổ quái, cô đi đến cửa văn phòng lại khó chịu chạy trốn.
Tình huống của Gia Minh càng ngày càng tốt, tuy rằng còn chưa nói được câu hoàn chỉnh, nhưng đã có thể đơn giản biểu đạt ý của mình, bác sĩ Lưu cũng nói, thật sự rất hiếm thấy người tiến bộ thần tốc như anh.
Mấy lần Hiểu Tĩnh lén nghĩ, có phải liên quan đến sự cải thiện quan hệ giữa hai người bọn họ không? Nếu quả thật có liên quan, tiếp tục trị liệu thì nhất định Gia Minh có thể hồi phục!
Sắp đến thời điểm cuối năm, lại xảy ra một chuyện làm rối loạn kế hoạch này, bỗng nhiên cha mẹ chồng trước tiên trở về nước, lúc Hiểu Tĩnh biết được, vẫn là nghe Vãn Hảo nói qua điện thoại. Hai người già trở về định mang Bắc Bắc đi, cả nhà định cư tại Hà Lan!
***
Hôm đó Hiểu Tĩnh đặt vé máy bay, ngày hôm sau cùng Gia Minh về nước.
Sự việc thuận lợi hơn một chút so với tưởng tượng của cô, cuối cùng cha mẹ chồng biết được Bắc Bắc không phải đứa nhỏ của cô và Gia Minh thì thì thể hiện thái độ coi như là lí trí. Thật ra Hiểu Tĩnh cũng tin tưởng vững chắc, chỉ cần Gia Minh tiếp tục trị liệu, nhất định bọn họ có thể có con của mình, như này mà nói thì cũng là tâm nguyện chân chính của cha mẹ chồng đúng không?
Đến Tết âm lịch cuối cùng cha mẹ chồng cũng đưa ra quyết định, đối với vấn đề Bắc Bắc đi hay ở, cuối cùng quyết định để đứa nhỏ ở hai bên, đợi đứa nhỏ hoàn toàn tiếp nhận Vãn Hảo cùng Đường Khải Sâm, lại trả đứa nhỏ cho bọn họ.
Cuối cùng với việc này Hiểu Tĩnh cũng thở ra được, qua nhiều năm như vậy, cô luôn cảm thấy không công bằng với đứa nhỏ, mỗi lần đối mặt với ánh mắt đơn thuần của bé luôn cảm thấy có cảm giác tội lỗi. Buổi tối cô nằm ở trên giường vẫn suy nghĩ, hôm nay mẹ chồng nói, nếu cô có thể có con gái, tương lai kết thân sẽ vẹn toàn đôi bên.
Chính Hiểu Tĩnh cũng cảm thấy đây là biện pháp tốt, trong lòng cô cũng luyến tiếc Bắc Bắc, dù sao cũng là đứa nhỏ chính mình mang theo nhiều năm như vậy, nhưng ——
Cô vụng trộm nhìn Gia Minh, lại lập tức hủy bỏ ý nghĩ này, không được, ngộ nhỡ hù dọa Gia Minh thì hỏng mất.
Nhưng lần này trở về vẫn thấy được biến hóa rất lớn của Gia Minh, thậm chí anh có thể cùng Đường Khải Sâm, Bắc Bắc chơi trò chơi, nhìn qua cả người sáng sủa hơn lúc trước.
Thời điểm mùa xuân, hai người lại trở về Hà Lan, lần này chỉ có bọn họ, Hiểu Tĩnh biết việc này không gấp được, dù sao hiện tại bọn họ rất hạnh phúc, tất cả đều đang tiến triển theo phương thức ngày càng tốt.
Mãi đến một ngày bỗng nhiên bác sĩ Lưu gọi cô vào văn phòng, Hiểu Tĩnh cho rằng Gia Minh xảy ra vấn đề gì, kết quả bác sĩ Lưu nói một câu khiến cho mặt cô bỗng đỏ bừng.
"Hai người đã từng sinh hoạt vợ chồng chưa?"
Hiểu Tĩnh nhịn rất lâu mới nhỏ giọng nói: "... Không có."
Bác sĩ Lưu vẫn mang khuôn mặt than, không nhìn ra bộ dáng có chút đáng khinh nào, gọn gàng dứt khoát nói với cô: "Có thể nếm thử xem, tình huống hiện tại của Gia Minh rất tốt, ngày hôm qua còn hỏi tôi về vấn đề thay đổi trạng thái."
"..." Hiểu Tĩnh vừa thẹn vừa giận, hận không thể trực tiếp trốn vào cái lỗ nào đó!
Gia Minh thối này!!
Bác sĩ Lưu thản nhiên liếc mắt nhìn cô, "Tôi đưa cho cậu ấy mấy cuốn sách tham khảo, Gia Minh rất thông minh, hẳn là sẽ nhanh chóng hiểu."
"..."
***
Quả nhiên lúc Hiểu Tĩnh còn chưa nghĩ kĩ nếm thử thế nào, Gia Minh đã bắt đầu chủ động. Đối chuyện ôm hôn này anh đã quen tay hay việc, cho nên nhanh chóng làm cho Hiểu Tĩnh choáng váng, chờ đến lúc cô ý thức được người này còn muốn, tất cả đã không còn kịp rồi...
Vào lúc nào mà đến cởi quần áo anh cũng lợi hại như vậy?
Hiểu Tĩnh định dùng chăn bao lấy cơ thể mình, cô cảm thấy rất xấu hổ, thật ra là thẹn thùng mới đúng.
Dù sao cũng là lần đầu tiên, toàn thân cô đều đỏ rực, huống chi quả thực Gia Minh xem cô như đối tượng để "Nghiên cứu", quan sát cơ thể cô mỗi chỗ một lần, biểu cảm kia chăm chỉ miễn bàn.
Thật là mất mặt.
Hiểu Tĩnh che mặt, vụng trộm quan sát anh từ trong khe hở, lúc nhìn thấy bộ phận kia của anh thì hoàn toàn kinh hãi.
Trước đây cô luôn vui đùa với Vãn Hảo, nhưng thật ra chính mình cũng chỉ là con cọp giấy, bây giờ trong lòng vừa chờ mong lại thấp thỏm, thậm chí có chút sợ hãi.
Nghe nói sẽ rất đau?
Thời điểm mà anh tiến vào, Hiểu Tĩnh cũng không cảm thấy đau, cảm giác kia phong phú khó hình dung, hơn nữa còn là thỏa mãn trong tâm hồn. Gia Minh mà cô yêu, đang ở trong cơ thể cô...
Hiểu Tĩnh nhẹ nhàng vuốt ve tóc anh, ngẩng đầu lên hôn anh.
Lần đầu tiên đối với hai người mà nói cũng không tính là thuận lợi, sau này Vãn Hảo truy hỏi, Hiểu Tĩnh vụng về nói: "À, thì, cứ như vậy thôi."
Cô sẽ tuyệt đối không nói cho Vãn Hảo, ngày đó cô bị Gia Minh nhìn mắc cỡ chết đi được, lại bị anh "Nếm thử" tới tới lui lui vài lần, hơn nữa trong quá trình anh hoàn toàn mang tâm tình nghiên cứu thăm dò cùng tò mò. Hiểu Tĩnh không hoài nghi chút nào, nếu anh có thể nói hoàn chỉnh, nhất định sẽ hỏi làm cô xấu hổ và giận dữ muốn chết!
Có lần đầu tiên nếm thử, đối với chuyện này Gia Minh như thể nghiện, giống như lúc vừa học được cách hôn vậy.
Hiểu Tĩnh kháng nghị không có hiệu quả, trong chuyện này người này hoàn toàn bày ra thói xấu, bá đạo lại cường ngạnh. Nhưng cô cũng không thật sự ghét chuyện cùng anh giường, yêu một người, dường như thân mật thế nào cũng không đủ.
***
Vào năm thứ ba, Hiểu Tĩnh mang thai.
Khi cô nghe được tin tức gần như không thể tin được, đời này cô lại còn có thể có con của mình, là đứa nhỏ chân chính của cô cùng Gia Minh.
Vãn Hảo là người thứ nhất biết được tin tức, ở đầu bên kia cô vui quá mà khóc, tất cả cảm xúc đều chỉ hóa thành hai chữ "Thật tốt". Đúng vậy, chung quy Thượng Đế vẫn đối xử với cô không tệ, vẫn thương xót cô cùng Gia Minh.
Đối với chuyện cô mang thai, tuy rằng Gia Minh không thể hiện ra cảm xúc đặc biệt, nhưng nhìn ra được anh rất khẩn trương, rất nhiều thời điểm đều nhìn chằm chằm bụng của cô, bộ dáng như có điều suy nghĩ.
Hiểu Tĩnh cười nói cho anh biết, "Nơi này có con của chúng ta, là anh và em."
Gia Minh mở to đôi mắt tối đen nhìn cô, cuối cùng khóe miệng hơi hơi giương lên, nhẹ nhàng cười.
Đợi đến thời điểm giáng sinh, bọn họ đã trở về trong nước, lúc đó tuy rằng Gia Minh vẫn không thể nói hoàn chỉnh, nhưng đã tốt hơn trước đây rất nhiều, thậm chí anh còn có thể giúp cô chọn đồ cho con.
Bé con rất biết chọn thời gian sinh ra, thời điểm Hiểu Tĩnh đau từng cơn vào ban ngày, hôm đó đúng lúc là sinh nhật của Bắc Bắc, tất cả mọi người đều vây quanh đang cùng nhau chúc mừng. Kết quả lúc Hiểu Tĩnh kêu lên đau đớn, mọi người đều ngây ngẩn cả người, vẫn là Đường Khải Sâm lấy lại tinh thần đầu tiên, "Nhanh lên, đưa đến bệnh viện, tôi đi lấy xe."D~~Đ~~L~~Q~~Đ~
Gia Minh đã khẩn trương ôm lấy cô, ánh mắt anh gấp gáp đến đỏ lên.
Hiểu Tĩnh đau mồ hôi đầy đầu, vẫn còn sức lực trấn an anh, "Không có việc gì, là đứa nhỏ muốn ra đời."
Hiểu Tĩnh ở trong phòng sinh sáu giờ, trong quá trình kia gian nan nhất là Gia Minh, anh kiên trì đứng trước cửa phòng sinh không nhúc nhích, mặc cho ai nói chuyện với mình cũng không để ý. Sau này mọi người đều chỉ có thể tùy anh.
Mãi đến khi bác sĩ ôm con ra, trên mặt anh mới có một tia dao động, lúc sau nhìn thấy Hiểu Tĩnh thì lập tức xông tới.
Hiểu Tĩnh nhìn anh suy yếu mỉm cười, nắm tay anh nói với anh: "Về sau anh có thêm một thân phận nữa, anh là ba, phải thương con giống em, bằng không em sẽ nổi giận."
Ánh mắt Gia Minh lóe lóe, lập tức cẩn thận đón lấy đứa nhỏ. Đối với anh vật nhỏ này còn rất xa lạ, ánh mắt của anh dừng trên mặt bé rất lâu, bỗng nhiên khó khăn phun ra vài chữ: "Đứa nhỏ... Con, ba... Nhà."
Vài chữ ngắn ngủi, anh nói cực kỳ cố sức, âm lượng cũng không lớn, nhưng Hiểu Tĩnh lập tức hiểu.
Anh đang nói cho cô biết: về sau, đứa nhỏ, cô, còn có anh, chính là nhà của cô, cô không còn là cô đơn một mình..
Hốc mắt Hiểu Tĩnh lập tức ướt át, thì ra mùa hè năm ấy, từng chữ cô nói đều lọt vào lòng anh, vào thời điểm đó đối với anh cô đã là sự khác biệt. Qua nhiều năm như vậy, tất cả đau khổ cùng bi thương của cô anh cũng đều hiểu.
Đã từng cho rằng, cho tới nay đều là cô chăm sóc anh, thì ra là anh cho cô một phần hạnh phúc cùng yên ổn, cô còn chưa biết. Anh vẫn dùng phương thức của mình bảo vệ cô...
Anh tốt như vậy, dù cho không nói vài câu, nhưng càng thêm thâm tình.
May mắn cô không làm mất anh.
—— Toàn văn hoàn——
Hơi thở của Hiểu Tĩnh bất ổn nhìn anh, đôi mắt bắt đầu phiếm hồng từng chút một, nhưng cô nhanh chóng phát hiện ra chuyện khó lường, giữa hai chân cô có cái gì đó chọc chọc, độ cứng cùng nhiệt độ kia... Dù cho cô chưa trải qua cũng biết đó là cái gì!
Hiển nhiên Gia Minh cũng phát hiện, cúi đầu muốn nhìn.
Cả người Hiểu Tĩnh hóa đá tại chỗ, hoàn toàn không biết nên ứng phó với tình huống trước mắt như thế nào.
Anh kỳ quái vươn tay muốn chạm vào chính mình, Hiểu Tĩnh vội vàng kéo tay anh, con mắt tối đen của Gia Minh nhìn cô chằm chằm, như là muốn hỏi đó là cái gì?
Cả khuôn mặt Hiểu Tĩnh đều đỏ bừng lên, hận không thể giả chết ngất đi, cô ấp úng giải thích nói: "Cái kia... Là bình thường, người yêu hôn nhau, sẽ... Như vậy..."
Gia Minh rất thông minh, nhưng người thông minh luôn có tò mò mãnh liệt, cùng lúc khi Hiểu Tĩnh nhẹ nhàng thở ra, liền phát hiện tay Gia Minh đang hướng xuống bộ phận khó có thể mở miệng kia. Nhất định anh cảm thấy, phản ứng của Hiểu Tĩnh cũng nên giống như mình mới đúng.
Vì thế lúc Lung Linh đến đưa thuốc cho Gia Minh, liền phát hiện Hiểu Tĩnh đỏ mặt chạy, mà người đàn ông trên giường đang mang bộ dáng nghi hoặc.
May mắn Gia Minh rất nghe Hiểu Tĩnh lời nói, biết đây là chuyện người yêu nhau mới có thể làm, như vậy cũng chỉ có người yêu nhau mới có thể thảo luận vấn đề này, cho nên anh tuyệt đối không nói với Lung Linh.
Nhưng từ sau lúc đó, Gia Minh sẽ quấn lấy Hiểu Tĩnh muốn hôn, hôn xong nhất định có phản ứng, Hiểu Tĩnh cũng bị anh trêu chọc không chịu nổi, nhưng cô nào dám chỉ dẫn anh làm cái gì? Mấy lần cô muốn hỏi bác sĩ Lưu một chút, nhưng bác sĩ Lưu là nam, tính tình còn vô cùng cổ quái, cô đi đến cửa văn phòng lại khó chịu chạy trốn.
Tình huống của Gia Minh càng ngày càng tốt, tuy rằng còn chưa nói được câu hoàn chỉnh, nhưng đã có thể đơn giản biểu đạt ý của mình, bác sĩ Lưu cũng nói, thật sự rất hiếm thấy người tiến bộ thần tốc như anh.
Mấy lần Hiểu Tĩnh lén nghĩ, có phải liên quan đến sự cải thiện quan hệ giữa hai người bọn họ không? Nếu quả thật có liên quan, tiếp tục trị liệu thì nhất định Gia Minh có thể hồi phục!
Sắp đến thời điểm cuối năm, lại xảy ra một chuyện làm rối loạn kế hoạch này, bỗng nhiên cha mẹ chồng trước tiên trở về nước, lúc Hiểu Tĩnh biết được, vẫn là nghe Vãn Hảo nói qua điện thoại. Hai người già trở về định mang Bắc Bắc đi, cả nhà định cư tại Hà Lan!
***
Hôm đó Hiểu Tĩnh đặt vé máy bay, ngày hôm sau cùng Gia Minh về nước.
Sự việc thuận lợi hơn một chút so với tưởng tượng của cô, cuối cùng cha mẹ chồng biết được Bắc Bắc không phải đứa nhỏ của cô và Gia Minh thì thì thể hiện thái độ coi như là lí trí. Thật ra Hiểu Tĩnh cũng tin tưởng vững chắc, chỉ cần Gia Minh tiếp tục trị liệu, nhất định bọn họ có thể có con của mình, như này mà nói thì cũng là tâm nguyện chân chính của cha mẹ chồng đúng không?
Đến Tết âm lịch cuối cùng cha mẹ chồng cũng đưa ra quyết định, đối với vấn đề Bắc Bắc đi hay ở, cuối cùng quyết định để đứa nhỏ ở hai bên, đợi đứa nhỏ hoàn toàn tiếp nhận Vãn Hảo cùng Đường Khải Sâm, lại trả đứa nhỏ cho bọn họ.
Cuối cùng với việc này Hiểu Tĩnh cũng thở ra được, qua nhiều năm như vậy, cô luôn cảm thấy không công bằng với đứa nhỏ, mỗi lần đối mặt với ánh mắt đơn thuần của bé luôn cảm thấy có cảm giác tội lỗi. Buổi tối cô nằm ở trên giường vẫn suy nghĩ, hôm nay mẹ chồng nói, nếu cô có thể có con gái, tương lai kết thân sẽ vẹn toàn đôi bên.
Chính Hiểu Tĩnh cũng cảm thấy đây là biện pháp tốt, trong lòng cô cũng luyến tiếc Bắc Bắc, dù sao cũng là đứa nhỏ chính mình mang theo nhiều năm như vậy, nhưng ——
Cô vụng trộm nhìn Gia Minh, lại lập tức hủy bỏ ý nghĩ này, không được, ngộ nhỡ hù dọa Gia Minh thì hỏng mất.
Nhưng lần này trở về vẫn thấy được biến hóa rất lớn của Gia Minh, thậm chí anh có thể cùng Đường Khải Sâm, Bắc Bắc chơi trò chơi, nhìn qua cả người sáng sủa hơn lúc trước.
Thời điểm mùa xuân, hai người lại trở về Hà Lan, lần này chỉ có bọn họ, Hiểu Tĩnh biết việc này không gấp được, dù sao hiện tại bọn họ rất hạnh phúc, tất cả đều đang tiến triển theo phương thức ngày càng tốt.
Mãi đến một ngày bỗng nhiên bác sĩ Lưu gọi cô vào văn phòng, Hiểu Tĩnh cho rằng Gia Minh xảy ra vấn đề gì, kết quả bác sĩ Lưu nói một câu khiến cho mặt cô bỗng đỏ bừng.
"Hai người đã từng sinh hoạt vợ chồng chưa?"
Hiểu Tĩnh nhịn rất lâu mới nhỏ giọng nói: "... Không có."
Bác sĩ Lưu vẫn mang khuôn mặt than, không nhìn ra bộ dáng có chút đáng khinh nào, gọn gàng dứt khoát nói với cô: "Có thể nếm thử xem, tình huống hiện tại của Gia Minh rất tốt, ngày hôm qua còn hỏi tôi về vấn đề thay đổi trạng thái."
"..." Hiểu Tĩnh vừa thẹn vừa giận, hận không thể trực tiếp trốn vào cái lỗ nào đó!
Gia Minh thối này!!
Bác sĩ Lưu thản nhiên liếc mắt nhìn cô, "Tôi đưa cho cậu ấy mấy cuốn sách tham khảo, Gia Minh rất thông minh, hẳn là sẽ nhanh chóng hiểu."
"..."
***
Quả nhiên lúc Hiểu Tĩnh còn chưa nghĩ kĩ nếm thử thế nào, Gia Minh đã bắt đầu chủ động. Đối chuyện ôm hôn này anh đã quen tay hay việc, cho nên nhanh chóng làm cho Hiểu Tĩnh choáng váng, chờ đến lúc cô ý thức được người này còn muốn, tất cả đã không còn kịp rồi...
Vào lúc nào mà đến cởi quần áo anh cũng lợi hại như vậy?
Hiểu Tĩnh định dùng chăn bao lấy cơ thể mình, cô cảm thấy rất xấu hổ, thật ra là thẹn thùng mới đúng.
Dù sao cũng là lần đầu tiên, toàn thân cô đều đỏ rực, huống chi quả thực Gia Minh xem cô như đối tượng để "Nghiên cứu", quan sát cơ thể cô mỗi chỗ một lần, biểu cảm kia chăm chỉ miễn bàn.
Thật là mất mặt.
Hiểu Tĩnh che mặt, vụng trộm quan sát anh từ trong khe hở, lúc nhìn thấy bộ phận kia của anh thì hoàn toàn kinh hãi.
Trước đây cô luôn vui đùa với Vãn Hảo, nhưng thật ra chính mình cũng chỉ là con cọp giấy, bây giờ trong lòng vừa chờ mong lại thấp thỏm, thậm chí có chút sợ hãi.
Nghe nói sẽ rất đau?
Thời điểm mà anh tiến vào, Hiểu Tĩnh cũng không cảm thấy đau, cảm giác kia phong phú khó hình dung, hơn nữa còn là thỏa mãn trong tâm hồn. Gia Minh mà cô yêu, đang ở trong cơ thể cô...
Hiểu Tĩnh nhẹ nhàng vuốt ve tóc anh, ngẩng đầu lên hôn anh.
Lần đầu tiên đối với hai người mà nói cũng không tính là thuận lợi, sau này Vãn Hảo truy hỏi, Hiểu Tĩnh vụng về nói: "À, thì, cứ như vậy thôi."
Cô sẽ tuyệt đối không nói cho Vãn Hảo, ngày đó cô bị Gia Minh nhìn mắc cỡ chết đi được, lại bị anh "Nếm thử" tới tới lui lui vài lần, hơn nữa trong quá trình anh hoàn toàn mang tâm tình nghiên cứu thăm dò cùng tò mò. Hiểu Tĩnh không hoài nghi chút nào, nếu anh có thể nói hoàn chỉnh, nhất định sẽ hỏi làm cô xấu hổ và giận dữ muốn chết!
Có lần đầu tiên nếm thử, đối với chuyện này Gia Minh như thể nghiện, giống như lúc vừa học được cách hôn vậy.
Hiểu Tĩnh kháng nghị không có hiệu quả, trong chuyện này người này hoàn toàn bày ra thói xấu, bá đạo lại cường ngạnh. Nhưng cô cũng không thật sự ghét chuyện cùng anh giường, yêu một người, dường như thân mật thế nào cũng không đủ.
***
Vào năm thứ ba, Hiểu Tĩnh mang thai.
Khi cô nghe được tin tức gần như không thể tin được, đời này cô lại còn có thể có con của mình, là đứa nhỏ chân chính của cô cùng Gia Minh.
Vãn Hảo là người thứ nhất biết được tin tức, ở đầu bên kia cô vui quá mà khóc, tất cả cảm xúc đều chỉ hóa thành hai chữ "Thật tốt". Đúng vậy, chung quy Thượng Đế vẫn đối xử với cô không tệ, vẫn thương xót cô cùng Gia Minh.
Đối với chuyện cô mang thai, tuy rằng Gia Minh không thể hiện ra cảm xúc đặc biệt, nhưng nhìn ra được anh rất khẩn trương, rất nhiều thời điểm đều nhìn chằm chằm bụng của cô, bộ dáng như có điều suy nghĩ.
Hiểu Tĩnh cười nói cho anh biết, "Nơi này có con của chúng ta, là anh và em."
Gia Minh mở to đôi mắt tối đen nhìn cô, cuối cùng khóe miệng hơi hơi giương lên, nhẹ nhàng cười.
Đợi đến thời điểm giáng sinh, bọn họ đã trở về trong nước, lúc đó tuy rằng Gia Minh vẫn không thể nói hoàn chỉnh, nhưng đã tốt hơn trước đây rất nhiều, thậm chí anh còn có thể giúp cô chọn đồ cho con.
Bé con rất biết chọn thời gian sinh ra, thời điểm Hiểu Tĩnh đau từng cơn vào ban ngày, hôm đó đúng lúc là sinh nhật của Bắc Bắc, tất cả mọi người đều vây quanh đang cùng nhau chúc mừng. Kết quả lúc Hiểu Tĩnh kêu lên đau đớn, mọi người đều ngây ngẩn cả người, vẫn là Đường Khải Sâm lấy lại tinh thần đầu tiên, "Nhanh lên, đưa đến bệnh viện, tôi đi lấy xe."D~~Đ~~L~~Q~~Đ~
Gia Minh đã khẩn trương ôm lấy cô, ánh mắt anh gấp gáp đến đỏ lên.
Hiểu Tĩnh đau mồ hôi đầy đầu, vẫn còn sức lực trấn an anh, "Không có việc gì, là đứa nhỏ muốn ra đời."
Hiểu Tĩnh ở trong phòng sinh sáu giờ, trong quá trình kia gian nan nhất là Gia Minh, anh kiên trì đứng trước cửa phòng sinh không nhúc nhích, mặc cho ai nói chuyện với mình cũng không để ý. Sau này mọi người đều chỉ có thể tùy anh.
Mãi đến khi bác sĩ ôm con ra, trên mặt anh mới có một tia dao động, lúc sau nhìn thấy Hiểu Tĩnh thì lập tức xông tới.
Hiểu Tĩnh nhìn anh suy yếu mỉm cười, nắm tay anh nói với anh: "Về sau anh có thêm một thân phận nữa, anh là ba, phải thương con giống em, bằng không em sẽ nổi giận."
Ánh mắt Gia Minh lóe lóe, lập tức cẩn thận đón lấy đứa nhỏ. Đối với anh vật nhỏ này còn rất xa lạ, ánh mắt của anh dừng trên mặt bé rất lâu, bỗng nhiên khó khăn phun ra vài chữ: "Đứa nhỏ... Con, ba... Nhà."
Vài chữ ngắn ngủi, anh nói cực kỳ cố sức, âm lượng cũng không lớn, nhưng Hiểu Tĩnh lập tức hiểu.
Anh đang nói cho cô biết: về sau, đứa nhỏ, cô, còn có anh, chính là nhà của cô, cô không còn là cô đơn một mình..
Hốc mắt Hiểu Tĩnh lập tức ướt át, thì ra mùa hè năm ấy, từng chữ cô nói đều lọt vào lòng anh, vào thời điểm đó đối với anh cô đã là sự khác biệt. Qua nhiều năm như vậy, tất cả đau khổ cùng bi thương của cô anh cũng đều hiểu.
Đã từng cho rằng, cho tới nay đều là cô chăm sóc anh, thì ra là anh cho cô một phần hạnh phúc cùng yên ổn, cô còn chưa biết. Anh vẫn dùng phương thức của mình bảo vệ cô...
Anh tốt như vậy, dù cho không nói vài câu, nhưng càng thêm thâm tình.
May mắn cô không làm mất anh.
—— Toàn văn hoàn——
Tác giả :
Phong Tử Tam Tam