Cuộc Hôn Nhân Mù Quáng
Chương 51
Editor: Mỹ Mạnh Mẽ
Trên quảng trưởng tụ tập không ít người, có các cặp đôi, cũng có vợ chồng trẻ dẫn theo con cái, vô cùng náo nhiệt vui vẻ. Đường Khải Sâm cầm cái xẻng xúc tuyết nhỏ vừa mua ở siêu thị gần đó từng bước đi tới, từ xa đã trông thấy Khương Vãn Hảo và nhóc con đứng trong tuyết chờ anh.
Trong nháy mắt đó, thành phố vốn bị bao phủ bởi những xô bồ thương nghiệp, ồn ào náo động xung quanh gần như tiêu biến, chỉ còn một lớn một nhỏ đứng tại chỗ kia, chứa đầy kì vọng chờ đợi anh. Bỗng nhiên Đường Khải Sâm có loại ảo giác, phảng phất thứ cả đời anh nhọc lòng tìm kiếm chính là hai người này…
Anh vô thức bước nhanh hơn, mặt đường cũng trơn, nhưng trái tim đều ngập tràn dáng vẻ hai người kia, còn vài bước nữa anh bất ngờ bị trượt chân. Nhóc con cùng Khương Vãn Hảo đều lo lắng hô thành tiếng: “Cẩn thận!"
Mắt Bắc Bắc trừng to, khuôn mặt nhỏ nhắn lộ rõ vẻ khẩn trương, Khương Vãn Hảo thì càng không phải nói, mắt không hề chớp lấy một lần.
Bỗng nhiên có người lo lắng, có người quan tâm, Đường Khải Sâm cảm thấy cho dù bị vấp ngã một lần như vậy cũng rất đáng giá, không khỏi lộ ra ý cười ôn hòa: “Không sao, thân thủ của anh rất tốt."
Như là để chứng minh mình mạnh mẽ, anh đắc ý vẫy vẫy tay với hai người, nào ngờ vừa mới nói xong, hình như ông trời không xem nổi anh nói khoác, lập tức khiến anh không còn hình tượng ngã thẳng vào trong tuyết.
Trên quảng trường đã có nhiều tuyết đọng, nhưng dù sao cũng không đủ dày, ngã xuống thực sự là rất đau, Đường Khải Sâm nghe được tiếng cười cố nén của nhóc con, giương mắt ra vẻ hung ác lườm bé, kết quả là bắt gặp Khương Vãn Hảo cũng đang cười.
Tên quỷ nhỏ Bắc Bắc thè lưỡi với anh: “Ba già, người lớn tuổi không được cậy mạnh nha!"
Thực ra một tiếng “Ba" kia đối với nhóc con không có ý nghĩa gì, nhưng Đường Khải Sâm nghe được lại thấy trong lòng trăm mối ngổn ngang… Mãi đến khi Khương Vãn Hảo vươn tay về phía anh, đứng trước mặt anh nhỏ giọng hỏi han: “Không sao chứ?"
Miệng cô nói như thế, nhưng trong mắt lại không giấu được ý cười, rõ ràng cô rất vui vẻ nhìn trạng thái chật vật của anh.
Đường Khải Sâm thu lại tâm tình rất nhanh, cũng vươn tay nắm ngón tay cô, thuận thế kéo người cùng nhau lăn vào trong tuyết. Vãn Hảo bị anh ôm chặt trong ngực, hơi thở rối loạn nhìn xuống người đàn ông đã khắc sâu trong lòng, bên tai ù ù, dường như chỉ còn lại tiếng hét chói tai ồn ào của Bắc Bắc, cô bối rối cố gắng trốn tránh: “Đường Khải Sâm, anh thế này thật sự rất ngây thơ!"
Anh lại cố tình không nghe thấy, ngước cổ lên hôn vào trán cô một cái thật mạnh, lần này không giống lần cưỡng hôn trước, không có ý muốn xâm lược cũng không gợi tình, lại sợ cô chưa đủ hỗn loạn anh kẽ thì thầm vào tai: “Như vậy mới giống người một nhà, có nạn cùng chịu."
Vãn Hảo thấy đuôi mắt cong cong ý cười của anh, chóp mũi hơi chua xót, nhanh chóng thoát khỏi anh đứng lên, vẫn chưa hết giận đá một phát lên đùi anh: “Bệnh thần kinh, mau đứng dậy cẩn thận bị cảm, Bắc Bắc sẽ học anh mất."
Giọng điệu hung dữ, nhưng đỏ ửng bên má không giấu được, Đường Khải Sâm nằm trong tuyết cười, cả trái tim đều thấy ấm áp lạ thường.d~~đ**l$$q@@đ##
***
Trẻ con luôn có một loại cố chấp khó có thể hình dung với việc đắp người tuyết, Bắc Bắc đeo găng tay bận rộn đến vui sướng, lộ ra ngoài khăn quàng là nửa khuôn mặt vì lạnh mà đỏ như trái táo, hưng phấn gọi to: “Ba ba mau mau! Nếu không tuyết sẽ bị lấy hết."
Đường Khải Sâm cùng Vãn Hảo giúp bé con cố định người tuyết, lại theo lời chỉ huy của bé mà trang trí mũi và mắt, Bắc Bắc vui vẻ sắp lật tung trời, vây quanh người tuyết chạy tới chạy lui: “Cái này còn lớn hơn người tuyết lần trước con làm cùng mẹ, chú dì thật là lợi hại."
Vẫn là gọi không quen, bé con nhanh chóng sửa lại miệng, trong lòng Đường Khải Sâm vô cùng dày vò nhưng cũng hiểu rõ chuyện này không thể gấp gáp. Anh cố hết sức để bản thân trông bình thản như thường, mạnh mẽ vỗ vỗ bụng người tuyết, nâng cằm cao ngạo nhìn nhóc con: “Đương nhiên, lúc lớn bằng cháu, chú đã một mình ở trong sân đắp rất nhiều người tuyết."
“Sao lại một mình? Chú không có ba ba sao?" Bắc Bắc tò mò dừng lại nói.
Động tác trong tay Đường Khải Sâm chậm lại, cuối cùng mỉm cười: “Ba của chú bị bệnh, không thể chơi với chú, chú đành phải tự chơi một mình."
Vãn Hảo ngoài ý muốn nhìn anh một cái, chuyện hồi nhỏ của Đường Khải Sâm cô cũng không biết, lúc lấy nhau cơ hội trao đổi giữa bọn họ rất ít, thì ra anh không phải sau khi trưởng thành mới vất vả, mà lúc nhỏ cũng không được vui vẻ…
Bắc Bắc có bộ dáng bừng tỉnh đại ngộ, ra sức gật đầu: “Cháu hiểu được, giống như ba ba cháu đúng không ạ?"
“Cũng không khác lắm." Đường Khải Sâm cười cười nhéo mặt bé.
Bắc Bắc dừng lại, bỗng nhiên chạy tới ôm lấy chân anh, Đường Khải Sâm không hiểu ra sao cúi đầu, chợt nghe nhóc con mở miệng nói giòn tan: “Chú à, thì ra chú lại giống cháu, về sau cháu sẽ đối xứ với chú tốt hơn một chút. Chúng ta ngoéo tay từ nay trở thành bạn tốt đi?"
Đường Khải Sâm dở khóc dở cười, lại bị tâm tư thiện lương này của nhóc con làm cho cảm động, cởi găng tay ngoéo tay với bé: “Được, chúng ta làm bạn tốt."
Nói xong lại thì thầm vào tai bé: “Vậy cháu nên thường xuyên khen ngợi chú trước mặt dì nhé."
Ai biết sau khi Bắc Bắc nghe xong lời này, vẻ mặt khó xử nhìn Đường Khải Sâm, vẻ mặt rối rắm cân nhắc kia làm anh suýt hộc máu. Không phải nói làm bạn tốt sao? Chẳng lẽ anh lại không có ưu điểm nào xứng đáng để con trai mình mở miệng khen một câu ư?
Mặc dù thi thoảng vẫn bị nhóc con không có việc gì làm cho nghẹn một chút, nhưng rõ ràng Bắc Bắc đã đổi xử ân cần với Đường Khải Sâm hơn, hai người ở chung càng lúc càng thân thiết, lại còn thông đồng với nhau chòng nghẹo Vãn Hảo!
Vãn Hảo đang hết sức chăm chú dùng nhánh cây làm cổ áo cho người tuyết, bỗng nhiên cảm thấy lạnh toát trên mặt, quay đầu liền thấy mặt Đường Khải Sâm gần trong gang tấc, sau đó chưa kịp nói chuyện, liền bị xoa một nắm tuyết lên mũi.
Bắc Bắc cười nghiêng ngả: “Dì, trông dì thật đáng yêu."
Vãn Hảo phẫn uất nắm một nắm tuyết, đuổi theo đánh Đường Khải Sâm, kết quả anh ôm lấy Bắc Bắc chạy đi. Bắc Bắc ghé lên vai Đường Khải Sâm làm vẻ mặt ngáo ộp dọa cô: “Dì đuổi không kịp kìa, chân chú thật dài!"
Vãn Hảo càng thêm thẹn quá thành giận, chỉ vào bóng dáng Đường Khải Sâm mắng: "Đường Khải Sâm, Bắc Bắc học xấu đều tại anh!"
"Có sao?" Thế nhưng Đường Khải Sâm ôm tên nhóc lui lại cạnh cô, ý vị thâm trường liếc mắt nhìn hai chân cô: “Nó chỉ nói thật mà thôi, đúng không bảo bối?"
Bắc Bắc ra sức gật đầu.
“Tên nhóc thối!" Vãn Hảo đỏ mặt đuổi theo, nhưng mà hai người kia chạy rất nhanh.
Tiếng cười của họ lẫn trong đám người, dường như đêm nay nhất định không trở rét, khắp nơi đều là cảnh tượng hòa thuận vui vẻ, khiến trong lòng Vãn Hảo sinh ra một loại ảo giác, hình như bọn họ thực sự biến thành người một nhà, những vấn đề khúc mắc đau khổ đều biến mất.
Đợi đắp xong người tuyết Bắc Bắc nhất định muốn chụp ảnh chung với nó, Đường Khải Sâm nhân cơ hội ôm vai Vãn Hảo, chỉnh di động: “Chúng ta cùng chụp ảnh gia đình."
Vừa nói xong, anh liền cảm giác được bả vai đơn bạc của người phụ nữ này có hơi cứng lại, nhưng rất nhanh đã thoải mái tươi cười: “Tốt quá."
Vản Hảo nói xong dùng sức đập vào ngực anh một cái, ngoài cười trong không cười: “Chụp ảnh thì chụp ảnh, đừng động chân động tay, đùa giỡn lưu manh đến nghiện rồi hả?"
Bắc Bắc cười vui vẻ về phía máy ảnh, nhóc con kia rất thích chụp ảnh, thậm chí còn bày ra vẻ mặt dương dương tự đắc. Trong chớp mắt ấn nút chụp ảnh, Đường Khải Sâm vẫn cứ dùng sức ôm sát người phụ nữ bên cạnh, mặt hai người rất gần, tuy rằng nét mặt không biến hóa nhiều, nhưng trong mắt đều tràn đầy ý cười. d.d.l.q.d.
Hình ảnh lưu lại, tuyết đêm giá lạnh, lại tràn đầy yêu thương.
***
Lúc rời đi Vãn Hảo thấy ở đầu ngõ không xa có người bán khoai nướng, đồ bình dân đó không biết Đường Khải Sâm có ăn quen không? Nhưng khi còn nhỏ cô thích nhất là mùa đông hai cha con mua khoai về nướng cùng nhau vây quanh bếp củi ăn, bây giờ đột nhiên cực kì nhớ mùi vị năm đó.
Vì thế cô mở miệng gọi người đang đi phía trước: “Này, Đường Khải Sâm! Chúng ta đi ăn cái kia được không?"
Đường Khải Sâm dừng chân quay đầu, không có cảm xúc gì đặc biệt, chỉ hơi hơi nhướn mày lộ ra vài phần nghi hoặc, thoạt nhìn vị tổng giám đốc đại nhân thật có vẻ thực sự chưa từng ăn khoai nướng.
Vãn Hảo đi về phía người bán khoai mua ba củ, một nhà ba người ngồi ở bậc thang một mái hiên ăn khoai. Bắc Bắc ngồi giữa hai người, thỏa mãn thở dài: “Thật ngọt, thật mềm, giống như kẹo đường vậy."
“…"
Hai người còn lại nhịn không được liếc nhau, hoài nghi thứ mà nhóc con ăn rốt cuộc có giống của bọn họ không vậy? Ăn thế nào lại ra hương vị kẹo đường?
Vãn Hảo quan sát Đường Khải Sâm, không khỏi hơi buồn cười, người đàn ông cao lớn mặc áo khoác dài được thiết kế tỉ mỉ, lại ngồi bên đường ăn khoai nướng cùng cô không để ý hình tượng, cảnh tượng này nếu là trước đây cố tuyệt đối không dám nghĩ tới. d.d.l.q.d.
Đường Khải Sâm phát hiện cô đang chăm chú nhìn mình, hơi hơi nghiêng đầu liếc cô: “Có phải cảm thấy anh thế này rất đẹp trai hay không?"
Vãn Hảo trợn trắng mắt, lúc quay đầu không nhịn được nhẹ nâng khóe môi.
“Người phụ nữ trong ngoài bất nhất này."
Nghe anh giễu cợt, Vãn Hảo cũng trả lời lại một cách mỉa mai: "Anh thì không trong ngoài bất nhất?"
“Không nhé, trước giờ anh đều thẳng thắn." Đường Khải Sâm cười nhìn cô, từ từ kề lại gần: “Khương Vãn Hảo, anh thích em."
Vãn Hảo sửng sốt, lập tức đẩy anh ra, quay đầu không nói chuyện. Cho dù hôm nay hai người ở chung rất được, nhưng cô vẫn không có dũng khí bước thêm…
Tuyết đã ngừng từ bao giờ, khắp nơi đều trắng xoá, Bắc Bắc vây quanh bếp lò nói chuyện cùng ông lão bán khoai, bắc chước dáng vẻ nướng khoai của ông lão. Trên bậc thang chỉ còn Khương Vãn Hảo và Đường Khải Sâm ngồi sóng vai, nhất thời hai người đều không biết nên nói gì.
Vẫn là Đường Khải Sâm mở miệng trước: "Đêm nay anh rất vui."
Anh nói xong mới quay đầu nhìn cô, một đôi mắt tối đen như mực, rõ ràng đang chờ câu trả lời của cô. Vãn Hảo do dự hai giây, cũng nhẹ nhàng gật đầu: "Tôi cũng thế."
Có thể bình thản ở chung như vậy, mang theo Bắc Bắc, có lẽ tương lai sẽ không có cơ hội, trong lòng hai người đều ăn ý, ai cũng không đành lòng đánh vỡ yên tĩnh ngắn ngủi này.
Trên quảng trưởng tụ tập không ít người, có các cặp đôi, cũng có vợ chồng trẻ dẫn theo con cái, vô cùng náo nhiệt vui vẻ. Đường Khải Sâm cầm cái xẻng xúc tuyết nhỏ vừa mua ở siêu thị gần đó từng bước đi tới, từ xa đã trông thấy Khương Vãn Hảo và nhóc con đứng trong tuyết chờ anh.
Trong nháy mắt đó, thành phố vốn bị bao phủ bởi những xô bồ thương nghiệp, ồn ào náo động xung quanh gần như tiêu biến, chỉ còn một lớn một nhỏ đứng tại chỗ kia, chứa đầy kì vọng chờ đợi anh. Bỗng nhiên Đường Khải Sâm có loại ảo giác, phảng phất thứ cả đời anh nhọc lòng tìm kiếm chính là hai người này…
Anh vô thức bước nhanh hơn, mặt đường cũng trơn, nhưng trái tim đều ngập tràn dáng vẻ hai người kia, còn vài bước nữa anh bất ngờ bị trượt chân. Nhóc con cùng Khương Vãn Hảo đều lo lắng hô thành tiếng: “Cẩn thận!"
Mắt Bắc Bắc trừng to, khuôn mặt nhỏ nhắn lộ rõ vẻ khẩn trương, Khương Vãn Hảo thì càng không phải nói, mắt không hề chớp lấy một lần.
Bỗng nhiên có người lo lắng, có người quan tâm, Đường Khải Sâm cảm thấy cho dù bị vấp ngã một lần như vậy cũng rất đáng giá, không khỏi lộ ra ý cười ôn hòa: “Không sao, thân thủ của anh rất tốt."
Như là để chứng minh mình mạnh mẽ, anh đắc ý vẫy vẫy tay với hai người, nào ngờ vừa mới nói xong, hình như ông trời không xem nổi anh nói khoác, lập tức khiến anh không còn hình tượng ngã thẳng vào trong tuyết.
Trên quảng trường đã có nhiều tuyết đọng, nhưng dù sao cũng không đủ dày, ngã xuống thực sự là rất đau, Đường Khải Sâm nghe được tiếng cười cố nén của nhóc con, giương mắt ra vẻ hung ác lườm bé, kết quả là bắt gặp Khương Vãn Hảo cũng đang cười.
Tên quỷ nhỏ Bắc Bắc thè lưỡi với anh: “Ba già, người lớn tuổi không được cậy mạnh nha!"
Thực ra một tiếng “Ba" kia đối với nhóc con không có ý nghĩa gì, nhưng Đường Khải Sâm nghe được lại thấy trong lòng trăm mối ngổn ngang… Mãi đến khi Khương Vãn Hảo vươn tay về phía anh, đứng trước mặt anh nhỏ giọng hỏi han: “Không sao chứ?"
Miệng cô nói như thế, nhưng trong mắt lại không giấu được ý cười, rõ ràng cô rất vui vẻ nhìn trạng thái chật vật của anh.
Đường Khải Sâm thu lại tâm tình rất nhanh, cũng vươn tay nắm ngón tay cô, thuận thế kéo người cùng nhau lăn vào trong tuyết. Vãn Hảo bị anh ôm chặt trong ngực, hơi thở rối loạn nhìn xuống người đàn ông đã khắc sâu trong lòng, bên tai ù ù, dường như chỉ còn lại tiếng hét chói tai ồn ào của Bắc Bắc, cô bối rối cố gắng trốn tránh: “Đường Khải Sâm, anh thế này thật sự rất ngây thơ!"
Anh lại cố tình không nghe thấy, ngước cổ lên hôn vào trán cô một cái thật mạnh, lần này không giống lần cưỡng hôn trước, không có ý muốn xâm lược cũng không gợi tình, lại sợ cô chưa đủ hỗn loạn anh kẽ thì thầm vào tai: “Như vậy mới giống người một nhà, có nạn cùng chịu."
Vãn Hảo thấy đuôi mắt cong cong ý cười của anh, chóp mũi hơi chua xót, nhanh chóng thoát khỏi anh đứng lên, vẫn chưa hết giận đá một phát lên đùi anh: “Bệnh thần kinh, mau đứng dậy cẩn thận bị cảm, Bắc Bắc sẽ học anh mất."
Giọng điệu hung dữ, nhưng đỏ ửng bên má không giấu được, Đường Khải Sâm nằm trong tuyết cười, cả trái tim đều thấy ấm áp lạ thường.d~~đ**l$$q@@đ##
***
Trẻ con luôn có một loại cố chấp khó có thể hình dung với việc đắp người tuyết, Bắc Bắc đeo găng tay bận rộn đến vui sướng, lộ ra ngoài khăn quàng là nửa khuôn mặt vì lạnh mà đỏ như trái táo, hưng phấn gọi to: “Ba ba mau mau! Nếu không tuyết sẽ bị lấy hết."
Đường Khải Sâm cùng Vãn Hảo giúp bé con cố định người tuyết, lại theo lời chỉ huy của bé mà trang trí mũi và mắt, Bắc Bắc vui vẻ sắp lật tung trời, vây quanh người tuyết chạy tới chạy lui: “Cái này còn lớn hơn người tuyết lần trước con làm cùng mẹ, chú dì thật là lợi hại."
Vẫn là gọi không quen, bé con nhanh chóng sửa lại miệng, trong lòng Đường Khải Sâm vô cùng dày vò nhưng cũng hiểu rõ chuyện này không thể gấp gáp. Anh cố hết sức để bản thân trông bình thản như thường, mạnh mẽ vỗ vỗ bụng người tuyết, nâng cằm cao ngạo nhìn nhóc con: “Đương nhiên, lúc lớn bằng cháu, chú đã một mình ở trong sân đắp rất nhiều người tuyết."
“Sao lại một mình? Chú không có ba ba sao?" Bắc Bắc tò mò dừng lại nói.
Động tác trong tay Đường Khải Sâm chậm lại, cuối cùng mỉm cười: “Ba của chú bị bệnh, không thể chơi với chú, chú đành phải tự chơi một mình."
Vãn Hảo ngoài ý muốn nhìn anh một cái, chuyện hồi nhỏ của Đường Khải Sâm cô cũng không biết, lúc lấy nhau cơ hội trao đổi giữa bọn họ rất ít, thì ra anh không phải sau khi trưởng thành mới vất vả, mà lúc nhỏ cũng không được vui vẻ…
Bắc Bắc có bộ dáng bừng tỉnh đại ngộ, ra sức gật đầu: “Cháu hiểu được, giống như ba ba cháu đúng không ạ?"
“Cũng không khác lắm." Đường Khải Sâm cười cười nhéo mặt bé.
Bắc Bắc dừng lại, bỗng nhiên chạy tới ôm lấy chân anh, Đường Khải Sâm không hiểu ra sao cúi đầu, chợt nghe nhóc con mở miệng nói giòn tan: “Chú à, thì ra chú lại giống cháu, về sau cháu sẽ đối xứ với chú tốt hơn một chút. Chúng ta ngoéo tay từ nay trở thành bạn tốt đi?"
Đường Khải Sâm dở khóc dở cười, lại bị tâm tư thiện lương này của nhóc con làm cho cảm động, cởi găng tay ngoéo tay với bé: “Được, chúng ta làm bạn tốt."
Nói xong lại thì thầm vào tai bé: “Vậy cháu nên thường xuyên khen ngợi chú trước mặt dì nhé."
Ai biết sau khi Bắc Bắc nghe xong lời này, vẻ mặt khó xử nhìn Đường Khải Sâm, vẻ mặt rối rắm cân nhắc kia làm anh suýt hộc máu. Không phải nói làm bạn tốt sao? Chẳng lẽ anh lại không có ưu điểm nào xứng đáng để con trai mình mở miệng khen một câu ư?
Mặc dù thi thoảng vẫn bị nhóc con không có việc gì làm cho nghẹn một chút, nhưng rõ ràng Bắc Bắc đã đổi xử ân cần với Đường Khải Sâm hơn, hai người ở chung càng lúc càng thân thiết, lại còn thông đồng với nhau chòng nghẹo Vãn Hảo!
Vãn Hảo đang hết sức chăm chú dùng nhánh cây làm cổ áo cho người tuyết, bỗng nhiên cảm thấy lạnh toát trên mặt, quay đầu liền thấy mặt Đường Khải Sâm gần trong gang tấc, sau đó chưa kịp nói chuyện, liền bị xoa một nắm tuyết lên mũi.
Bắc Bắc cười nghiêng ngả: “Dì, trông dì thật đáng yêu."
Vãn Hảo phẫn uất nắm một nắm tuyết, đuổi theo đánh Đường Khải Sâm, kết quả anh ôm lấy Bắc Bắc chạy đi. Bắc Bắc ghé lên vai Đường Khải Sâm làm vẻ mặt ngáo ộp dọa cô: “Dì đuổi không kịp kìa, chân chú thật dài!"
Vãn Hảo càng thêm thẹn quá thành giận, chỉ vào bóng dáng Đường Khải Sâm mắng: "Đường Khải Sâm, Bắc Bắc học xấu đều tại anh!"
"Có sao?" Thế nhưng Đường Khải Sâm ôm tên nhóc lui lại cạnh cô, ý vị thâm trường liếc mắt nhìn hai chân cô: “Nó chỉ nói thật mà thôi, đúng không bảo bối?"
Bắc Bắc ra sức gật đầu.
“Tên nhóc thối!" Vãn Hảo đỏ mặt đuổi theo, nhưng mà hai người kia chạy rất nhanh.
Tiếng cười của họ lẫn trong đám người, dường như đêm nay nhất định không trở rét, khắp nơi đều là cảnh tượng hòa thuận vui vẻ, khiến trong lòng Vãn Hảo sinh ra một loại ảo giác, hình như bọn họ thực sự biến thành người một nhà, những vấn đề khúc mắc đau khổ đều biến mất.
Đợi đắp xong người tuyết Bắc Bắc nhất định muốn chụp ảnh chung với nó, Đường Khải Sâm nhân cơ hội ôm vai Vãn Hảo, chỉnh di động: “Chúng ta cùng chụp ảnh gia đình."
Vừa nói xong, anh liền cảm giác được bả vai đơn bạc của người phụ nữ này có hơi cứng lại, nhưng rất nhanh đã thoải mái tươi cười: “Tốt quá."
Vản Hảo nói xong dùng sức đập vào ngực anh một cái, ngoài cười trong không cười: “Chụp ảnh thì chụp ảnh, đừng động chân động tay, đùa giỡn lưu manh đến nghiện rồi hả?"
Bắc Bắc cười vui vẻ về phía máy ảnh, nhóc con kia rất thích chụp ảnh, thậm chí còn bày ra vẻ mặt dương dương tự đắc. Trong chớp mắt ấn nút chụp ảnh, Đường Khải Sâm vẫn cứ dùng sức ôm sát người phụ nữ bên cạnh, mặt hai người rất gần, tuy rằng nét mặt không biến hóa nhiều, nhưng trong mắt đều tràn đầy ý cười. d.d.l.q.d.
Hình ảnh lưu lại, tuyết đêm giá lạnh, lại tràn đầy yêu thương.
***
Lúc rời đi Vãn Hảo thấy ở đầu ngõ không xa có người bán khoai nướng, đồ bình dân đó không biết Đường Khải Sâm có ăn quen không? Nhưng khi còn nhỏ cô thích nhất là mùa đông hai cha con mua khoai về nướng cùng nhau vây quanh bếp củi ăn, bây giờ đột nhiên cực kì nhớ mùi vị năm đó.
Vì thế cô mở miệng gọi người đang đi phía trước: “Này, Đường Khải Sâm! Chúng ta đi ăn cái kia được không?"
Đường Khải Sâm dừng chân quay đầu, không có cảm xúc gì đặc biệt, chỉ hơi hơi nhướn mày lộ ra vài phần nghi hoặc, thoạt nhìn vị tổng giám đốc đại nhân thật có vẻ thực sự chưa từng ăn khoai nướng.
Vãn Hảo đi về phía người bán khoai mua ba củ, một nhà ba người ngồi ở bậc thang một mái hiên ăn khoai. Bắc Bắc ngồi giữa hai người, thỏa mãn thở dài: “Thật ngọt, thật mềm, giống như kẹo đường vậy."
“…"
Hai người còn lại nhịn không được liếc nhau, hoài nghi thứ mà nhóc con ăn rốt cuộc có giống của bọn họ không vậy? Ăn thế nào lại ra hương vị kẹo đường?
Vãn Hảo quan sát Đường Khải Sâm, không khỏi hơi buồn cười, người đàn ông cao lớn mặc áo khoác dài được thiết kế tỉ mỉ, lại ngồi bên đường ăn khoai nướng cùng cô không để ý hình tượng, cảnh tượng này nếu là trước đây cố tuyệt đối không dám nghĩ tới. d.d.l.q.d.
Đường Khải Sâm phát hiện cô đang chăm chú nhìn mình, hơi hơi nghiêng đầu liếc cô: “Có phải cảm thấy anh thế này rất đẹp trai hay không?"
Vãn Hảo trợn trắng mắt, lúc quay đầu không nhịn được nhẹ nâng khóe môi.
“Người phụ nữ trong ngoài bất nhất này."
Nghe anh giễu cợt, Vãn Hảo cũng trả lời lại một cách mỉa mai: "Anh thì không trong ngoài bất nhất?"
“Không nhé, trước giờ anh đều thẳng thắn." Đường Khải Sâm cười nhìn cô, từ từ kề lại gần: “Khương Vãn Hảo, anh thích em."
Vãn Hảo sửng sốt, lập tức đẩy anh ra, quay đầu không nói chuyện. Cho dù hôm nay hai người ở chung rất được, nhưng cô vẫn không có dũng khí bước thêm…
Tuyết đã ngừng từ bao giờ, khắp nơi đều trắng xoá, Bắc Bắc vây quanh bếp lò nói chuyện cùng ông lão bán khoai, bắc chước dáng vẻ nướng khoai của ông lão. Trên bậc thang chỉ còn Khương Vãn Hảo và Đường Khải Sâm ngồi sóng vai, nhất thời hai người đều không biết nên nói gì.
Vẫn là Đường Khải Sâm mở miệng trước: "Đêm nay anh rất vui."
Anh nói xong mới quay đầu nhìn cô, một đôi mắt tối đen như mực, rõ ràng đang chờ câu trả lời của cô. Vãn Hảo do dự hai giây, cũng nhẹ nhàng gật đầu: "Tôi cũng thế."
Có thể bình thản ở chung như vậy, mang theo Bắc Bắc, có lẽ tương lai sẽ không có cơ hội, trong lòng hai người đều ăn ý, ai cũng không đành lòng đánh vỡ yên tĩnh ngắn ngủi này.
Tác giả :
Phong Tử Tam Tam