Cuộc Hôn Nhân Dài Lâu
Chương 86: Khiến cô không thoải mái
Nghe anh nói, Lê Diệp đành lặp lại, “Vòng và nhẫn, bao nhiêu tiền…tôi có thể đi vay."
Cơn giận của anh không thể giấu đi được, anh đi quanh cô một vòng, ánh mắt như có thể phun lửa ra được.
“Làm rơi ở đâu?" Anh trừng mắt nhìn cô, lửa giận như thiêu cháy da thịt cô.
Lê Diệp nắm lấy cổ tay mình, không thể nói chính xác địa điểm, chỉ có thể ấp úng, “Không nhớ rõ…"
Anh nhìn cô, “Còn cái gì mà cô nhớ rõ được? Chuyến bay sắp cất cánh cô quên, nhẫn đánh rơi ở đâu cô cũng quên! Chỉ duy nhất thằng người yêu cũ đang ngồi tù là nhớ mãi không quên, đúng không?"
Lê Diệp không muốn cãi nhau với anh, cô cũng không muốn để xảy ra chuyện này. Cảnh sát nói khó tìm lại được đồ đã mất, cách duy nhất cô có thể làm là nói với anh, sau đó bồi thường cho anh…Mặc dù cách này có thể sẽ khiến anh càng tức giận hơn.
“Xin lỗi…" Cô cúi đầu, áy náy là thật, cô vẫn sờ tay theo thói quen, mỗi lần chạm phải cổ tay trụi lủi, trong lòng lại có cảm giác buồn bực.
Anh nổi trận lôi đình, “Xin lỗi? Cô nói với tôi ba chữ này, có ý nghĩa gì không?"
Đúng vậy, không có ý nghĩa gì, Lê Diệp không phản bác lại mà chỉ hỏi, “Tổng cộng…là bao nhiêu tiền…"
Doãn Chính Đạc liếc nhìn cô một cái, hận không thể rút gân cô. Anh quay đầu đi, lấy điện thoại rồi ra ban công. Làn gió mát bọc kín cơ thể, mà sắc mặt anh lại càng lạnh đi.
Bấm điện thoại, thái dương anh giật liên hồi, “Giúp tôi để ý một chút, xem chiếc nhẫn kim cương tôi mua hôm trước có ai rao bán không."
Dặn dò xong, anh quay lại, mang theo cả thân người lạnh lẽo.
Lê Diệp đang kiểm kê tài sản, tiền mặt, thẻ tín dụng, nhìn cô như vậy, Doãn Chính Đạc càng thêm tức giận.
Lê Diệp kiểm tra xong, biết mình không giàu, tiền lương không cao, sống qua ngày còn đủ chứ chẳng thể mua nổi đồ xa xỉ. Doãn Chính Đạc nói đúng, dựa vào chỗ tiền lương của cô, đừng nói mười năm, cả đời cũng chẳng mua nổi một viên kim cương.
Nhìn bộ dạng muốn mau chóng trả tiền của cô, Doãn Chính Đạc tét mạnh vào tay cô, hung tợn nói, “Lê Diệp, cô là đồ không có lương tâm!"
Lê Diệp không biết mình còn có thể làm gì, nhìn dấu tay anh để lại, cô không lên tiếng.
Cô nói ra sẽ khiến anh tức giận, hay là cứ im lặng không nói thì hơn. Cả người Doãn Chính Đạc như hừng hực lửa giận, anh nhìn chằm chằm vào hòn đá trên cổ cô. Cho dù cô chưa từng nói gì, anh cũng chưa từng hỏi, nhưng anh biết thứ đó liên quan đến ai. Anh vẫn luôn quên đi sự tồn tại của nó, không lẽ nào một viên đá lại được quý trọng hơn một viên kim cương.
Anh chờ cô đổi viên đá đi, chờ cô dời ánh mắt đi nơi khác, nhưng cô không chịu, viên đá vẫn ở đó, còn viên kim cương anh tặng cô lại đánh mất.
Đưa tay ra, anh giật lấy chiếc vòng trên cổ cô. Lê Diệp lập tức lao đến, “Dừng tay!"
Doãn Chính Đạc đùng đùng đi vào nhà vệ sinh, ném viên đá vào bồn cầu, thẳng tay xả nước.
Quay đầu lại, nhìn người phụ nữ đứng ngây ở cửa, dường như anh càng tức hơn, “Nếu đã mất rồi thì cho mất hết đi…đừng giữ lại cái gì nữa."
Lê Diệp không có phản ứng quá mạnh mẽ, có chút sợ sệt, cô nhìn vào khoảng không, vẻ mặt đầy thất vọng.
Anh không thấy vẻ gì khác, lần nào cũng là bộ dạng này, anh lại chợt nghĩ, lúc đánh mất nhẫn cưới, cô có phản ứng gì.
Dửng dưng, sảng khoái, hay là như thế này, có một chút khổ sở?
Lê Diệp không tranh cái với anh, đứng một lát rồi quay đầu đi ra.
Anh không muốn cứ yên lặng thế mà chấm dứt, vội đuổi theo cô, “Sao? Hận tôi ném thứ đó của cô đi?"
Lê Diệp định ngồi vào bàn đọc sách tiếp, cô muốn xem, nếu Hạ Tùng Đào gánh tội thay người khác, anh ta sẽ phải nhận trách nhiệm gì. Anh ta đã thi hành án hai năm rồi, có phải nên được thả ra hay không?
Doãn Chính Đạc kéo lấy vai cô, “Nói với cô đấy!"
Lê Diệp không có gì muốn nói, trên người cô đều trốn không rồi, những nơi đang quen có sự tồn tại của thứ nào đó, đến hôm nay đều trống trơn cả rồi.
Anh không buông tha cho cô, vuốt vuốt cổ cô, “Vòng là do Hạ Tùng Đào cho cô? Đeo nhiều năm rồi?"
Lê Diệp không muốn nói chuyện này với anh, đành trốn tránh, “Đừng như vậy."
“Tại sao tôi không thể như vậy?" Anh lạnh lùng chế giễu, động tác càn giỡ hơn, “Đăng kí kết hôn còn đang trong ngăn kéo, so với bất kỳ ai, tôi đều có tư cách làm như vậy hơn."
Tay anh đưa xuống thân dưới cô, vén váy của cô lên, ngón tay thô lỗ chen tới. Lê Diệp khó chịu, biết anh đang giận lẫy nên tránh né, “Tôi không thoải mái…"
“Sau khi kết hôn, ngày nào cô cũng không thoải mái, đúng không?" Anh áp sát lại, “Ăn cơm với tôi không thoải mái, ngủ cùng giường với tôi không thoải mái, làm lễ cưới cô không thoải mái, ra nước ngoài nghỉ ngơi cô cũng không thoái mái, nhưng cô chỉ có thể chịu đựng thôi. Lê Diệp, lấy tôi, cô đừng mong sống thoải mái! Tôi sẽ khiến cô mỗi giây mỗi phút đều phải khổ sở, tôi muốn cô nhớ mãi mùi vị khi ở bên tôi!"
Lê Diệp bị anh bức đến phát run, “Anh dừng tay lại…Doãn Chính Đạc!"
Đẩy cô xuống giường, anh đè lên, “Tại sao tôi phải nghe cô? Hả? Cô là cái thá gì chứ?"
Trán Lê Diệp lấm tấm mồ hôi, anh cởi thắt lưng, không có khúc dạo đầu mà xông thẳng vào luôn.
Nhìn gương mặt trắng bệch của cô, anh liên tục di chuyển, có chút hả hê, “Đau ư? Đau là được rồi, đây là thứ cô đáng được, cô cũng chỉ xứng đáng với sự đối đãi thế này thôi!"
Cô nghẹn ngào, nắm chặt lấy ga giường.
Bị từng đợt nhấp nhô của anh xâm chiếm, cảm giác đau đớn và căng tức trong Lê Diệp thay nhau xô đến, trong lòng cô bài xích hành vi này, nhưng một chút sức lực cô cũng không có.
Anh véo cằm cô, ép cô phải nhìn mình, vừa miệt mài đến đổ mồ hôi vừa hỏi, “Hôm đó, cô đi đâu?"
Nhìn dáng vẻ yếu ớt của cô, chết tiệt, anh lại mềm lòng…
Chỉ cần cô đưa ra lời giải thích hợp lý, anh sẽ không truy cứu. Anh chính là kẻ mắc trọng bệnh, chỉ cần nhìn thấy thứ mình muốn nhìn, những thứ khác đều có thể quên đi được.
Lê Diệp run rẩy tựa vào đầu vai anh, bị anh ép hỏi, một lát sau, cô nói đứt quãng, “Có chút…có chút việc gấp…"
“Việc gấp gì?" Anh nhìn cô chằm chằm.
Lòng bàn tay Lê Diệp đổ đầy mồ hôi, không hiểu do căng thẳng hay do phản ứng sinh lý. Cô không biết nói dối, cũng không biết làm thế nào để nói dối mà che giấu được anh, cô lắc đầu, nức nở, “Tôi không nhớ rõ…"
Quả thực anh muốn ăn tươi cô luôn, động tác càng hung bạo hơn, “Lê Diệp, là cô tự chuốc lấy đấy!"
Động tác ra vào liên tiếp khiến cô gần như mất khống chế, tiếng hừ nhè nhẹ biến thành tiếng thét chói tai. Cô không giống anh, phát tiết ra sẽ đạt được khoái cảm, cô thấy đau, từ tâm lý đến sinh lý, đều có cảm giác đớn đau khi bị xâm phạm.
Không có ý nghĩ yêu thương, chỉ là sự phát tiết đơn thuần, chẳng bao lâu sau anh liền chấm dứt. Sau khi xâm chiếm không thương tiếc trong cơ thể cô, anh liền rời đi.
Anh tắm nước lạnh qua loa, nhìn cô, vẻ mặt của cô như thể không muốn, như thể anh vấy bẩn cô vậy. Cơn giận này khó mà nguôi được, mặc kệ cô, anh mặc quần áo rồi bỏ đi.
Nằm một lúc lâu, Lê Diệp cũng lấy lại được sức lực. Cô vơ lấy quần áo che mình, trong người nhớp nháp, ẩm ướt, khiến cô vô cùng khó chịu.
Cô lấy một viên thuốc từ trong ngăn tủ ra, uống ngay. Từ khi kết hôn, cô đã có chuẩn bị, số lần không nhiều, nhưng chỉ sợ sẽ có hậu quả ngoài ý muốn.
Hiện giờ, với tình hình của họ, không thể để thêm một người nữa chịu khổ.
Trong phòng không có một tiếng động, thím Kim nghe thấy tiếng đóng cửa rầm rầm của Doãn Chính Đạc liền chạy vội sang xem. Thấy Lê Diệp áo quần không chỉnh tề, gương mặt thất thần, bà biết ngay là có chuyện, cũng hơi bực bội, “Cậu ấy ẩu quá đi! Sao có thể như vậy chứ!"
Nhìn cổ tay cô dày vết bầm, thím Kim vội vàng đi tìm hòm thuốc, vừa ra đến nơi thì tiếng đóng cửa lại vang lên.
Bà ngẩng đầu, thấy Doãn Chính Đạc đã quay lại.
Vẻ mặt anh rất bình tĩnh, anh lấy hòm thuốc trong tay thím Kim, liếc mắt ra cửa, “Ra ngoài đi."
Thím Kim thấy anh có vẻ áy náy liền nhỏ giọng nói, “Với phụ nữ phải dịu dàng một chút chứ."
Doãn Chính Đạc làm như không nghe thấy, thong dong bước đến cạnh giường.
Thím Kim lui ra ngoài, trông anh như vậy, chắc sẽ không làm gì nữa đâu.
Đặt hòm xuống, Doãn Chính Đạc tìm được tuýp thuốc mỡ, bóp ra lòng bàn tay một chút, xoa xoa đều rồi bôi vào cổ tay Lê Diệp.
Cơn giận của anh lúc nặng lúc nhẹ, thay đổi như hai người khác nhau, chính anh cũng không thể khống chế được.
Lê Diệp ngồi im, vừa rồi lăn lộn một trận, cô mệt mỏi, để mặc cho anh loay hoay một hồi, vô cùng ngoan ngoãn.
“Tay kia." Anh buông cổ tay cô ra.
Lê Diệp không nhúc nhích, anh đợi một lát rồi chủ động kéo tay cô lại.
Xoa hai cái, đột nhiên cô khóc, nước mắt nhỏ xuống mu bàn tay anh.
Doãn Chính Đạc run lên, như thể bị trúng một cú đấm, anh ngẩng đầu nhìn cô.
Cơn giận của anh không thể giấu đi được, anh đi quanh cô một vòng, ánh mắt như có thể phun lửa ra được.
“Làm rơi ở đâu?" Anh trừng mắt nhìn cô, lửa giận như thiêu cháy da thịt cô.
Lê Diệp nắm lấy cổ tay mình, không thể nói chính xác địa điểm, chỉ có thể ấp úng, “Không nhớ rõ…"
Anh nhìn cô, “Còn cái gì mà cô nhớ rõ được? Chuyến bay sắp cất cánh cô quên, nhẫn đánh rơi ở đâu cô cũng quên! Chỉ duy nhất thằng người yêu cũ đang ngồi tù là nhớ mãi không quên, đúng không?"
Lê Diệp không muốn cãi nhau với anh, cô cũng không muốn để xảy ra chuyện này. Cảnh sát nói khó tìm lại được đồ đã mất, cách duy nhất cô có thể làm là nói với anh, sau đó bồi thường cho anh…Mặc dù cách này có thể sẽ khiến anh càng tức giận hơn.
“Xin lỗi…" Cô cúi đầu, áy náy là thật, cô vẫn sờ tay theo thói quen, mỗi lần chạm phải cổ tay trụi lủi, trong lòng lại có cảm giác buồn bực.
Anh nổi trận lôi đình, “Xin lỗi? Cô nói với tôi ba chữ này, có ý nghĩa gì không?"
Đúng vậy, không có ý nghĩa gì, Lê Diệp không phản bác lại mà chỉ hỏi, “Tổng cộng…là bao nhiêu tiền…"
Doãn Chính Đạc liếc nhìn cô một cái, hận không thể rút gân cô. Anh quay đầu đi, lấy điện thoại rồi ra ban công. Làn gió mát bọc kín cơ thể, mà sắc mặt anh lại càng lạnh đi.
Bấm điện thoại, thái dương anh giật liên hồi, “Giúp tôi để ý một chút, xem chiếc nhẫn kim cương tôi mua hôm trước có ai rao bán không."
Dặn dò xong, anh quay lại, mang theo cả thân người lạnh lẽo.
Lê Diệp đang kiểm kê tài sản, tiền mặt, thẻ tín dụng, nhìn cô như vậy, Doãn Chính Đạc càng thêm tức giận.
Lê Diệp kiểm tra xong, biết mình không giàu, tiền lương không cao, sống qua ngày còn đủ chứ chẳng thể mua nổi đồ xa xỉ. Doãn Chính Đạc nói đúng, dựa vào chỗ tiền lương của cô, đừng nói mười năm, cả đời cũng chẳng mua nổi một viên kim cương.
Nhìn bộ dạng muốn mau chóng trả tiền của cô, Doãn Chính Đạc tét mạnh vào tay cô, hung tợn nói, “Lê Diệp, cô là đồ không có lương tâm!"
Lê Diệp không biết mình còn có thể làm gì, nhìn dấu tay anh để lại, cô không lên tiếng.
Cô nói ra sẽ khiến anh tức giận, hay là cứ im lặng không nói thì hơn. Cả người Doãn Chính Đạc như hừng hực lửa giận, anh nhìn chằm chằm vào hòn đá trên cổ cô. Cho dù cô chưa từng nói gì, anh cũng chưa từng hỏi, nhưng anh biết thứ đó liên quan đến ai. Anh vẫn luôn quên đi sự tồn tại của nó, không lẽ nào một viên đá lại được quý trọng hơn một viên kim cương.
Anh chờ cô đổi viên đá đi, chờ cô dời ánh mắt đi nơi khác, nhưng cô không chịu, viên đá vẫn ở đó, còn viên kim cương anh tặng cô lại đánh mất.
Đưa tay ra, anh giật lấy chiếc vòng trên cổ cô. Lê Diệp lập tức lao đến, “Dừng tay!"
Doãn Chính Đạc đùng đùng đi vào nhà vệ sinh, ném viên đá vào bồn cầu, thẳng tay xả nước.
Quay đầu lại, nhìn người phụ nữ đứng ngây ở cửa, dường như anh càng tức hơn, “Nếu đã mất rồi thì cho mất hết đi…đừng giữ lại cái gì nữa."
Lê Diệp không có phản ứng quá mạnh mẽ, có chút sợ sệt, cô nhìn vào khoảng không, vẻ mặt đầy thất vọng.
Anh không thấy vẻ gì khác, lần nào cũng là bộ dạng này, anh lại chợt nghĩ, lúc đánh mất nhẫn cưới, cô có phản ứng gì.
Dửng dưng, sảng khoái, hay là như thế này, có một chút khổ sở?
Lê Diệp không tranh cái với anh, đứng một lát rồi quay đầu đi ra.
Anh không muốn cứ yên lặng thế mà chấm dứt, vội đuổi theo cô, “Sao? Hận tôi ném thứ đó của cô đi?"
Lê Diệp định ngồi vào bàn đọc sách tiếp, cô muốn xem, nếu Hạ Tùng Đào gánh tội thay người khác, anh ta sẽ phải nhận trách nhiệm gì. Anh ta đã thi hành án hai năm rồi, có phải nên được thả ra hay không?
Doãn Chính Đạc kéo lấy vai cô, “Nói với cô đấy!"
Lê Diệp không có gì muốn nói, trên người cô đều trốn không rồi, những nơi đang quen có sự tồn tại của thứ nào đó, đến hôm nay đều trống trơn cả rồi.
Anh không buông tha cho cô, vuốt vuốt cổ cô, “Vòng là do Hạ Tùng Đào cho cô? Đeo nhiều năm rồi?"
Lê Diệp không muốn nói chuyện này với anh, đành trốn tránh, “Đừng như vậy."
“Tại sao tôi không thể như vậy?" Anh lạnh lùng chế giễu, động tác càn giỡ hơn, “Đăng kí kết hôn còn đang trong ngăn kéo, so với bất kỳ ai, tôi đều có tư cách làm như vậy hơn."
Tay anh đưa xuống thân dưới cô, vén váy của cô lên, ngón tay thô lỗ chen tới. Lê Diệp khó chịu, biết anh đang giận lẫy nên tránh né, “Tôi không thoải mái…"
“Sau khi kết hôn, ngày nào cô cũng không thoải mái, đúng không?" Anh áp sát lại, “Ăn cơm với tôi không thoải mái, ngủ cùng giường với tôi không thoải mái, làm lễ cưới cô không thoải mái, ra nước ngoài nghỉ ngơi cô cũng không thoái mái, nhưng cô chỉ có thể chịu đựng thôi. Lê Diệp, lấy tôi, cô đừng mong sống thoải mái! Tôi sẽ khiến cô mỗi giây mỗi phút đều phải khổ sở, tôi muốn cô nhớ mãi mùi vị khi ở bên tôi!"
Lê Diệp bị anh bức đến phát run, “Anh dừng tay lại…Doãn Chính Đạc!"
Đẩy cô xuống giường, anh đè lên, “Tại sao tôi phải nghe cô? Hả? Cô là cái thá gì chứ?"
Trán Lê Diệp lấm tấm mồ hôi, anh cởi thắt lưng, không có khúc dạo đầu mà xông thẳng vào luôn.
Nhìn gương mặt trắng bệch của cô, anh liên tục di chuyển, có chút hả hê, “Đau ư? Đau là được rồi, đây là thứ cô đáng được, cô cũng chỉ xứng đáng với sự đối đãi thế này thôi!"
Cô nghẹn ngào, nắm chặt lấy ga giường.
Bị từng đợt nhấp nhô của anh xâm chiếm, cảm giác đau đớn và căng tức trong Lê Diệp thay nhau xô đến, trong lòng cô bài xích hành vi này, nhưng một chút sức lực cô cũng không có.
Anh véo cằm cô, ép cô phải nhìn mình, vừa miệt mài đến đổ mồ hôi vừa hỏi, “Hôm đó, cô đi đâu?"
Nhìn dáng vẻ yếu ớt của cô, chết tiệt, anh lại mềm lòng…
Chỉ cần cô đưa ra lời giải thích hợp lý, anh sẽ không truy cứu. Anh chính là kẻ mắc trọng bệnh, chỉ cần nhìn thấy thứ mình muốn nhìn, những thứ khác đều có thể quên đi được.
Lê Diệp run rẩy tựa vào đầu vai anh, bị anh ép hỏi, một lát sau, cô nói đứt quãng, “Có chút…có chút việc gấp…"
“Việc gấp gì?" Anh nhìn cô chằm chằm.
Lòng bàn tay Lê Diệp đổ đầy mồ hôi, không hiểu do căng thẳng hay do phản ứng sinh lý. Cô không biết nói dối, cũng không biết làm thế nào để nói dối mà che giấu được anh, cô lắc đầu, nức nở, “Tôi không nhớ rõ…"
Quả thực anh muốn ăn tươi cô luôn, động tác càng hung bạo hơn, “Lê Diệp, là cô tự chuốc lấy đấy!"
Động tác ra vào liên tiếp khiến cô gần như mất khống chế, tiếng hừ nhè nhẹ biến thành tiếng thét chói tai. Cô không giống anh, phát tiết ra sẽ đạt được khoái cảm, cô thấy đau, từ tâm lý đến sinh lý, đều có cảm giác đớn đau khi bị xâm phạm.
Không có ý nghĩ yêu thương, chỉ là sự phát tiết đơn thuần, chẳng bao lâu sau anh liền chấm dứt. Sau khi xâm chiếm không thương tiếc trong cơ thể cô, anh liền rời đi.
Anh tắm nước lạnh qua loa, nhìn cô, vẻ mặt của cô như thể không muốn, như thể anh vấy bẩn cô vậy. Cơn giận này khó mà nguôi được, mặc kệ cô, anh mặc quần áo rồi bỏ đi.
Nằm một lúc lâu, Lê Diệp cũng lấy lại được sức lực. Cô vơ lấy quần áo che mình, trong người nhớp nháp, ẩm ướt, khiến cô vô cùng khó chịu.
Cô lấy một viên thuốc từ trong ngăn tủ ra, uống ngay. Từ khi kết hôn, cô đã có chuẩn bị, số lần không nhiều, nhưng chỉ sợ sẽ có hậu quả ngoài ý muốn.
Hiện giờ, với tình hình của họ, không thể để thêm một người nữa chịu khổ.
Trong phòng không có một tiếng động, thím Kim nghe thấy tiếng đóng cửa rầm rầm của Doãn Chính Đạc liền chạy vội sang xem. Thấy Lê Diệp áo quần không chỉnh tề, gương mặt thất thần, bà biết ngay là có chuyện, cũng hơi bực bội, “Cậu ấy ẩu quá đi! Sao có thể như vậy chứ!"
Nhìn cổ tay cô dày vết bầm, thím Kim vội vàng đi tìm hòm thuốc, vừa ra đến nơi thì tiếng đóng cửa lại vang lên.
Bà ngẩng đầu, thấy Doãn Chính Đạc đã quay lại.
Vẻ mặt anh rất bình tĩnh, anh lấy hòm thuốc trong tay thím Kim, liếc mắt ra cửa, “Ra ngoài đi."
Thím Kim thấy anh có vẻ áy náy liền nhỏ giọng nói, “Với phụ nữ phải dịu dàng một chút chứ."
Doãn Chính Đạc làm như không nghe thấy, thong dong bước đến cạnh giường.
Thím Kim lui ra ngoài, trông anh như vậy, chắc sẽ không làm gì nữa đâu.
Đặt hòm xuống, Doãn Chính Đạc tìm được tuýp thuốc mỡ, bóp ra lòng bàn tay một chút, xoa xoa đều rồi bôi vào cổ tay Lê Diệp.
Cơn giận của anh lúc nặng lúc nhẹ, thay đổi như hai người khác nhau, chính anh cũng không thể khống chế được.
Lê Diệp ngồi im, vừa rồi lăn lộn một trận, cô mệt mỏi, để mặc cho anh loay hoay một hồi, vô cùng ngoan ngoãn.
“Tay kia." Anh buông cổ tay cô ra.
Lê Diệp không nhúc nhích, anh đợi một lát rồi chủ động kéo tay cô lại.
Xoa hai cái, đột nhiên cô khóc, nước mắt nhỏ xuống mu bàn tay anh.
Doãn Chính Đạc run lên, như thể bị trúng một cú đấm, anh ngẩng đầu nhìn cô.
Tác giả :
Vân Quán Phong