Cuộc Hôn Nhân Dài Lâu
Chương 49: Không ai có thể thay đổi quyết định của anh
Dưới nhà, Trần Oanh và vợ chồng Doãn Kính Lam đã có mặt, vừa thấy Doãn Chính Đạc xuất hiện, họ lập tức đứng dậy chặn đường.
Trần Oanh nhìn con trai bế Lê Diệp liền cắn răng, “A Đạc, mẹ không ép con kết hôn nữa, con không quên được Sơ Vũ thì thôi, mẹ thà để con độc thân cả đời còn hơn. Con muốn kết hôn với con bé này, mẹ tuyệt đối không đồng ý!"
Doãn Kính Lam cũng nói, “Hôn nhân không phải trò đùa, em có nghĩ đến chuyện, nếu người ngoài biết chuyện em cưới nó thì sẽ nói ra nói vào thế nào không?"
Doãn Chính Đạc bình tĩnh nhìn người nhà, “Không ai có thể thay đổi quyết định của con."
“Con đừng làm chuyện ngốc nghếch!" Trần Oanh nhìn con trai chằm chằm, “Mẹ biết con suy nghĩ gì, hôm nay con đừng mong bước ra khỏi cửa một bước nào!"
Lê Diệp được Doãn Chính Đạc bế, tay chân đều lạnh ngắt, thấy Doãn Chính Đạc bị người nhà phản đối, thật ra cô hy vọng họ có thể thuyết phục được anh từ bỏ ý định trong đầu.
Cô chết cũng được, nhưng cô không muốn lấy anh. Nếu cuộc hôn nhân này hoàn thành, người không thể đối mặt với bên ngoài, không chỉ có anh, ngay cả cô cũng chỉ còn nước độn thổ.
Doãn Chính Đạc không chút do dự, nhìn Trần Oanh, “Mẹ, nếu mẹ còn coi con là con trai thì đừng ngăn con nữa."
Trần Oanh thoáng kinh ngạc, từ nhỏ, đứa con này đã không hay làm nũng mè nheo, nhưng trong lòng thì luôn kính trọng bà, tại sao hôm nay lại nói ra lời này cơ chứ.
Đôi co một hồi, ông cụ đi từ trên cầu thang xuống, trầm giọng nói, “Để nó đi đi."
Trần Oanh ngẩng đầu, ông cụ đứng trên bậc thang nhìn đứa cháu trai cao lớn, “A Đạc, nếu cháu đã biết rõ hậu quả khi làm như vậy mà vẫn muốn làm, vậy thì cháu đi đi, nhưng cháu đừng hối hận."
Doãn Chính Đạc vẫn vô cùng bình tĩnh. Anh ôm cô gái nhẹ tênh trong lòng, cũng không quay đầu lại mà bước đi luôn.
Trần Oanh hổn hển đuổi theo hai bước, ông cụ vội lên tiếng gọi bà, “Thôi…tính cách nó thế nào, không phải là con không biết, ai có thể ngăn được việc nó muốn làm cơ chứ."
Trần Oanh vô cùng chán nản, “Nó không thể cưới con bé kia được! Con bé đó sẽ hủy hoại A Đạc!"
Ông cụ nhìn theo bóng dáng đang dần khuất xa, thầm thở dài, “Chúng ta đều không hiểu rõ tâm tư của nó…"
Doãn Kính Lam đứng bên cạnh, bất đắc dĩ nhún vai, “Xảy ra tai nạn chết người là chuyện sớm muộn thôi…Con bé kia hai năm trước đã điên rồi, giờ ngay cả A Đạc cũng điên luôn."
Ông cụ đưa mắt nhìn cháu gái, lắc đầu, rồi chống quải trượng đi lên tầng.
***
Trên xe.
Kiểm tra đủ giấy tờ của hai người, chắc chắn không quên gì, Doãn Chính Đạc mới dựa vào ghế nghỉ ngơi. Anh không hề nhìn vẻ không cam lòng và kháng cự trên mặt cô gái ngồi bên cạnh, như thể chuyện đó chẳng liên quan gì đến anh cả.
“Đã hẹn trước rồi, tám giờ mở cửa là có thể vào làm thủ tục." Tài xế nói.
Doãn Chính Đạc nheo mắt lại, thoáng chút vừa lòng.
Lê Diệp vẫn nắm chặt tay, chiếc nhẫn kim cương như một quả cân nặng trịch khiến cô cảm thấy khó thở.
Thở ra nặng nề, cô nhìn người đàn ông bên cạnh. Không đợi cô mở miệng, anh liền đưa cánh tay gối sau đầu, “Đừng hỏi tôi có lựa chọn nào khác không, tôi nói cho cô hay, không có."
Trong lòng Lê Diệp như bùng một trận lửa lớn, cô đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ. Mây vẫn trắng, trời vẫn xanh, tất cả đều vẫn tốt đẹp, nhưng cô lại cảm thấy như cả thế giới sắp sụp đổ rồi.
Chẳng mấy chốc, xe đã đến Cục dân chính. Tài xế dừng xe, lấy từ cốp sau xe một chiếc xe lăn mới tinh. Doãn Chính Đạc bế Lê Diệp xuống, đặt cô lên xe, rồi giúp cô đi vào xửa.
Dọc đường đi, mọi người đều đưa mắt nhìn…Người đàn ông quá mức chói mắt, nhưng bên cạnh lại là một cô gái tàn tật. Cái mác có tình có nghĩa lập tức mắc đầy người, mọi người nhìn anh, ánh mắt có thêm chút vẻ sùng kính.
Trần Oanh nhìn con trai bế Lê Diệp liền cắn răng, “A Đạc, mẹ không ép con kết hôn nữa, con không quên được Sơ Vũ thì thôi, mẹ thà để con độc thân cả đời còn hơn. Con muốn kết hôn với con bé này, mẹ tuyệt đối không đồng ý!"
Doãn Kính Lam cũng nói, “Hôn nhân không phải trò đùa, em có nghĩ đến chuyện, nếu người ngoài biết chuyện em cưới nó thì sẽ nói ra nói vào thế nào không?"
Doãn Chính Đạc bình tĩnh nhìn người nhà, “Không ai có thể thay đổi quyết định của con."
“Con đừng làm chuyện ngốc nghếch!" Trần Oanh nhìn con trai chằm chằm, “Mẹ biết con suy nghĩ gì, hôm nay con đừng mong bước ra khỏi cửa một bước nào!"
Lê Diệp được Doãn Chính Đạc bế, tay chân đều lạnh ngắt, thấy Doãn Chính Đạc bị người nhà phản đối, thật ra cô hy vọng họ có thể thuyết phục được anh từ bỏ ý định trong đầu.
Cô chết cũng được, nhưng cô không muốn lấy anh. Nếu cuộc hôn nhân này hoàn thành, người không thể đối mặt với bên ngoài, không chỉ có anh, ngay cả cô cũng chỉ còn nước độn thổ.
Doãn Chính Đạc không chút do dự, nhìn Trần Oanh, “Mẹ, nếu mẹ còn coi con là con trai thì đừng ngăn con nữa."
Trần Oanh thoáng kinh ngạc, từ nhỏ, đứa con này đã không hay làm nũng mè nheo, nhưng trong lòng thì luôn kính trọng bà, tại sao hôm nay lại nói ra lời này cơ chứ.
Đôi co một hồi, ông cụ đi từ trên cầu thang xuống, trầm giọng nói, “Để nó đi đi."
Trần Oanh ngẩng đầu, ông cụ đứng trên bậc thang nhìn đứa cháu trai cao lớn, “A Đạc, nếu cháu đã biết rõ hậu quả khi làm như vậy mà vẫn muốn làm, vậy thì cháu đi đi, nhưng cháu đừng hối hận."
Doãn Chính Đạc vẫn vô cùng bình tĩnh. Anh ôm cô gái nhẹ tênh trong lòng, cũng không quay đầu lại mà bước đi luôn.
Trần Oanh hổn hển đuổi theo hai bước, ông cụ vội lên tiếng gọi bà, “Thôi…tính cách nó thế nào, không phải là con không biết, ai có thể ngăn được việc nó muốn làm cơ chứ."
Trần Oanh vô cùng chán nản, “Nó không thể cưới con bé kia được! Con bé đó sẽ hủy hoại A Đạc!"
Ông cụ nhìn theo bóng dáng đang dần khuất xa, thầm thở dài, “Chúng ta đều không hiểu rõ tâm tư của nó…"
Doãn Kính Lam đứng bên cạnh, bất đắc dĩ nhún vai, “Xảy ra tai nạn chết người là chuyện sớm muộn thôi…Con bé kia hai năm trước đã điên rồi, giờ ngay cả A Đạc cũng điên luôn."
Ông cụ đưa mắt nhìn cháu gái, lắc đầu, rồi chống quải trượng đi lên tầng.
***
Trên xe.
Kiểm tra đủ giấy tờ của hai người, chắc chắn không quên gì, Doãn Chính Đạc mới dựa vào ghế nghỉ ngơi. Anh không hề nhìn vẻ không cam lòng và kháng cự trên mặt cô gái ngồi bên cạnh, như thể chuyện đó chẳng liên quan gì đến anh cả.
“Đã hẹn trước rồi, tám giờ mở cửa là có thể vào làm thủ tục." Tài xế nói.
Doãn Chính Đạc nheo mắt lại, thoáng chút vừa lòng.
Lê Diệp vẫn nắm chặt tay, chiếc nhẫn kim cương như một quả cân nặng trịch khiến cô cảm thấy khó thở.
Thở ra nặng nề, cô nhìn người đàn ông bên cạnh. Không đợi cô mở miệng, anh liền đưa cánh tay gối sau đầu, “Đừng hỏi tôi có lựa chọn nào khác không, tôi nói cho cô hay, không có."
Trong lòng Lê Diệp như bùng một trận lửa lớn, cô đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ. Mây vẫn trắng, trời vẫn xanh, tất cả đều vẫn tốt đẹp, nhưng cô lại cảm thấy như cả thế giới sắp sụp đổ rồi.
Chẳng mấy chốc, xe đã đến Cục dân chính. Tài xế dừng xe, lấy từ cốp sau xe một chiếc xe lăn mới tinh. Doãn Chính Đạc bế Lê Diệp xuống, đặt cô lên xe, rồi giúp cô đi vào xửa.
Dọc đường đi, mọi người đều đưa mắt nhìn…Người đàn ông quá mức chói mắt, nhưng bên cạnh lại là một cô gái tàn tật. Cái mác có tình có nghĩa lập tức mắc đầy người, mọi người nhìn anh, ánh mắt có thêm chút vẻ sùng kính.
Tác giả :
Vân Quán Phong