Cuộc Hôn Nhân Dài Lâu
Chương 13: Vào viện
Nhìn viên đá đã bị Lê Diệp xoa đến nhẵn bóng, lại nhìn gương mặt bầm dập của cô, Hạ Tiểu Chước quay mặt đi, hít một hơi thật sâu, tâm trạng cực kỳ phức tạp.
Rõ ràng Lê Diệp là kẻ thấy lợi quên tình, vì sao còn đeo cái vòng đó, vì sao lúc bị cướp lại bỏ ba lô cùng xấp tiền mặt chỉ để giữ món đồ không đáng giá này…
Hạ Tiểu Chước không muốn nghĩ nữa, cô ấy không đủ thông minh để nghĩ ra nguyên nhân ở cái tầng sâu xa ấy. Cô ấy chỉ biết rằng, người này đã phản bội anh trai của cô ấy để lên giường cùng kẻ có tiền, còn anh trai cô, phải ngồi tù, tiền đồ tan tành.
Lê Diệp lại hỏi, “Em vừa nói, là người của Bác Khoa đến gây rồi ư?"
Hạ Tiểu Chước nhíu mày vẻ mất kiên nhẫn, “Chuyện đó không liên quan đến chị! Chị mau biến đi!"
“Nếu đúng là Bác Khoa, Tiểu Chước, em phải cẩn thận, thế lực của bọn họ rất lớn."
“Chị không nghe hiểu người khác nói gì à?" Cơn giận dâng lên, Hạ Tiểu Chước móc ít tiền trong túi ra, để vào lòng Lê Diệp, “Chỗ tiền này cho chị đi đường, chị từ đâu đến đây thì quay về đó đi, đừng xuất hiện trước mặt tôi nữa…Bất kể chị làm gì đi nữa, tôi cũng sẽ không tha thứ cho chị đâu, vĩnh viễn không!"
Lê Diệp giật giật khóe môi sưng vù, “Tiểu Chước, em đi học lại đi."
“Đường của tôi đi như thế nào không cần chị nêu ý kiến."
“Em nên học xong đại học rồi tìm một công việc ổn định, tiệm bánh bao không hợp với em đâu."
Hạ Tiểu Chước lạnh giọng cắt ngang, “Đừng đứng đây giả mù sa mưa, giả vờ làm người tốt cái gì chứ!"
Lê Diệp biết cô ấy sẽ không nghe lời khuyên của mình, thở dài, “Anh trai em, có biết chuyện em nghỉ học không?"
Hạ Tiểu Chước lập tức nổi điên, “Đừng nhắc đến anh tôi! Chị không có tư cách nhắc đến anh ấy!"
Hơi giông giống bị tâm thần, Hạ Tiểu Chước chỉ ra xa, lầm bầm nói, “Cút ngay! Chị làm chuyện xấu thì vĩnh viễn không đáng được tha thứ, đừng để tôi nhìn thấy chị lần nữa!"
Một giọt mồ hôi trong lăn dài trên trán, Lê Diệp hạ thấp giọng, “Tiểu Chước, không phải kích động, em tự chăm sóc mình nhé…"
HạTiểu Chước không hề để ý đến cô, cũng chẳng quay đầu mà đi thẳng vào trong cửa hàng.
Lê Diệp ngồi lại một lát, sắc mặt tái nhợt. Thấy xe cảnh sát đang đi về phía này, cô đè lại bả vai, lăn xe rời khỏi cửa hàng.
***
Bệnh viện.
Xử lý vết thương ở bả vai cho cô, y tá tiêm thêm một mũi, còn chưa kịp dặn dò cô vài câu, vừa cúi xuống đã thấy cô nằm sấp ngủ say sưa.
Bởi vừa nghe tin bà lâm bệnh nặng, cô vội vàng trở về, hơn nữa liên tục trông đêm, đã lâu rồi Lê Diệp không được chợp mắt. Cho dù ý chí có kiên cường đến đâu đi nữa thì cơ thể cũng không thể chịu nổi.
Cô y tá chỉnh lại tốc độ chảy của chai nước biển rồi ra ngoài.
Phòng bệnh tĩnh mịch, ánh mặt trời rọi qua cửa sổ, một bông hồng trắng nở rộ trong bình yên. Đa số mọi người đều ghét bệnh viện, nhưng ở đây Lê Diệp lại tìm được một chút yên lặng.
Cô ngủ rất say, thế nên không hề nghe thấy tiếng bước chân vừa vào cửa.
Từng giọt nước nhỏ xuống tí tách. Cô gái nằm bên gối rũ hàng mi, khuôn mặt tái nhợt yếu ớt, cả khóe miệng và hai má đều sưng vù, chắc chắn là bị đánh.
Rất lâu sau, cả căn phòng tĩnh lặng hệt như một bức tranh, chỉ có cái bóng được ánh mặt trời hắt dài ra cửa là chuyển động.
Một lát sau, cô y tá đẩy cửa vào xem tình hình, thấy người đàn ông đứng cạnh giường thì nhất thời hoảng sợ.
“Anh à, anh là người nhà của bệnh nhân ạ?" Cô y tá bất giác đánh giá anh. Anh mặc một bộ âu phục màu xám, quần áo ôm lấy từng đường nét cơ thể anh, vai lưng dài rộng, thật sự rất rắn rỏi. Hướng lên trên là gương mặt tuấn tú chững chạc. Anh đứng hơi xa nên trông thần thái không rõ, nhưng đôi mắt kia lại để lộ ra khí phách không tầm thường.
Rõ ràng Lê Diệp là kẻ thấy lợi quên tình, vì sao còn đeo cái vòng đó, vì sao lúc bị cướp lại bỏ ba lô cùng xấp tiền mặt chỉ để giữ món đồ không đáng giá này…
Hạ Tiểu Chước không muốn nghĩ nữa, cô ấy không đủ thông minh để nghĩ ra nguyên nhân ở cái tầng sâu xa ấy. Cô ấy chỉ biết rằng, người này đã phản bội anh trai của cô ấy để lên giường cùng kẻ có tiền, còn anh trai cô, phải ngồi tù, tiền đồ tan tành.
Lê Diệp lại hỏi, “Em vừa nói, là người của Bác Khoa đến gây rồi ư?"
Hạ Tiểu Chước nhíu mày vẻ mất kiên nhẫn, “Chuyện đó không liên quan đến chị! Chị mau biến đi!"
“Nếu đúng là Bác Khoa, Tiểu Chước, em phải cẩn thận, thế lực của bọn họ rất lớn."
“Chị không nghe hiểu người khác nói gì à?" Cơn giận dâng lên, Hạ Tiểu Chước móc ít tiền trong túi ra, để vào lòng Lê Diệp, “Chỗ tiền này cho chị đi đường, chị từ đâu đến đây thì quay về đó đi, đừng xuất hiện trước mặt tôi nữa…Bất kể chị làm gì đi nữa, tôi cũng sẽ không tha thứ cho chị đâu, vĩnh viễn không!"
Lê Diệp giật giật khóe môi sưng vù, “Tiểu Chước, em đi học lại đi."
“Đường của tôi đi như thế nào không cần chị nêu ý kiến."
“Em nên học xong đại học rồi tìm một công việc ổn định, tiệm bánh bao không hợp với em đâu."
Hạ Tiểu Chước lạnh giọng cắt ngang, “Đừng đứng đây giả mù sa mưa, giả vờ làm người tốt cái gì chứ!"
Lê Diệp biết cô ấy sẽ không nghe lời khuyên của mình, thở dài, “Anh trai em, có biết chuyện em nghỉ học không?"
Hạ Tiểu Chước lập tức nổi điên, “Đừng nhắc đến anh tôi! Chị không có tư cách nhắc đến anh ấy!"
Hơi giông giống bị tâm thần, Hạ Tiểu Chước chỉ ra xa, lầm bầm nói, “Cút ngay! Chị làm chuyện xấu thì vĩnh viễn không đáng được tha thứ, đừng để tôi nhìn thấy chị lần nữa!"
Một giọt mồ hôi trong lăn dài trên trán, Lê Diệp hạ thấp giọng, “Tiểu Chước, không phải kích động, em tự chăm sóc mình nhé…"
HạTiểu Chước không hề để ý đến cô, cũng chẳng quay đầu mà đi thẳng vào trong cửa hàng.
Lê Diệp ngồi lại một lát, sắc mặt tái nhợt. Thấy xe cảnh sát đang đi về phía này, cô đè lại bả vai, lăn xe rời khỏi cửa hàng.
***
Bệnh viện.
Xử lý vết thương ở bả vai cho cô, y tá tiêm thêm một mũi, còn chưa kịp dặn dò cô vài câu, vừa cúi xuống đã thấy cô nằm sấp ngủ say sưa.
Bởi vừa nghe tin bà lâm bệnh nặng, cô vội vàng trở về, hơn nữa liên tục trông đêm, đã lâu rồi Lê Diệp không được chợp mắt. Cho dù ý chí có kiên cường đến đâu đi nữa thì cơ thể cũng không thể chịu nổi.
Cô y tá chỉnh lại tốc độ chảy của chai nước biển rồi ra ngoài.
Phòng bệnh tĩnh mịch, ánh mặt trời rọi qua cửa sổ, một bông hồng trắng nở rộ trong bình yên. Đa số mọi người đều ghét bệnh viện, nhưng ở đây Lê Diệp lại tìm được một chút yên lặng.
Cô ngủ rất say, thế nên không hề nghe thấy tiếng bước chân vừa vào cửa.
Từng giọt nước nhỏ xuống tí tách. Cô gái nằm bên gối rũ hàng mi, khuôn mặt tái nhợt yếu ớt, cả khóe miệng và hai má đều sưng vù, chắc chắn là bị đánh.
Rất lâu sau, cả căn phòng tĩnh lặng hệt như một bức tranh, chỉ có cái bóng được ánh mặt trời hắt dài ra cửa là chuyển động.
Một lát sau, cô y tá đẩy cửa vào xem tình hình, thấy người đàn ông đứng cạnh giường thì nhất thời hoảng sợ.
“Anh à, anh là người nhà của bệnh nhân ạ?" Cô y tá bất giác đánh giá anh. Anh mặc một bộ âu phục màu xám, quần áo ôm lấy từng đường nét cơ thể anh, vai lưng dài rộng, thật sự rất rắn rỏi. Hướng lên trên là gương mặt tuấn tú chững chạc. Anh đứng hơi xa nên trông thần thái không rõ, nhưng đôi mắt kia lại để lộ ra khí phách không tầm thường.
Tác giả :
Vân Quán Phong