Cuộc Hôn Nhân 365 Ngày
Chương 49: Chuyến du lịch ngoài dự liệu (6)
"Cốc cốc cốc..."
Tiếng gõ cửa bất ngờ vang lên làm hai con người đang quấn quít nhau trên giường khẽ nhíu mày, nhưng động tác dường như không ai ngừng lại.
"Cốc cốc cốc cốc..."
Tiếng gõ lại càng lớn và dồn dập hơn nữa.
- "Chết... tiệt!" - Mục Tống Thần trầm thấp cất giọng, hơi thở đầy gấp gáp và phẫn nộ.
- "Mau..." - Lập An Hạ "lợi dụng" lúc hắn dừng lại vài giây để điều chỉnh nhịp thở - "Đã khuya thế này rồi, gọi chúng ta khẳng định là chuyện rất gấp..."
- "Nhưng mà..." - Hắn cúi người xuống, hôn mạnh vào cổ cô - "Chúng ta còn chưa xong màn dạo đầu..." Thậm chí áo còn chưa...!
- "Uhm... Mau đi, chuyện này... tính sau!"
"Cốc cốc cốc..."
- "Tốt lắm, nếu không phải là chuyện gấp, thì các người chết chắc!" - Hắn chính sửa lại áo quần, bước ra mở cửa, mặt mày đen như dính lọ.
- "Thần!" - Là Lan Mị.
- "Có chuyện gì? Mày có biết đã mấy giờ rồi không hả?" - Hắn nghiến răng.
- "Không xong rồi! Hòa Diệu Chi đã biến mất!" - Lan Mị giọng hơi hốt hoảng.
- "Biến mất?"
Lập An Hạ khoác thêm ngoài áo rồi bước ra cửa. Nhìn thấy vẻ mặt lo âu của Lan Mị, cô khẽ hỏi.
- "Mị Nhi, sao thế?"
- "Diệu Chi biến mất rồi, Hạ Hạ!"
- "Biến mất?" - Cô nhíu mày - "Biến mất... là thế nào?"
- "Không có trong phòng..."
- "Cô ta không có trong phòng mày liền khẳng định biến mất?" - Mục Tống Thần dụi dụi đầu vào vai An Hạ - "Cô ta cũng không còn là trẻ con nữa, biết đâu lại đi dạo đâu đó? Mà không phải công ty cô ta ở đây sao? Chắc là trở lại đó thôi?"
- "Công ty Diệu Chi vừa quay về Cali tối hôm nay! Nó bảo muốn ở lại đây chơi với nhóm chúng ta ít hôm nữa." - Lan Mị khẽ lắc đầu - "Nó nhắn tin bảo muốn có người tâm sự..." - Nói xong Lan Mị lại khẽ liếc An Hạ - "Có lẽ nó có tâm sự..."
Cái liếc này nghĩa là gì?
- "Nhưng tao qua phòng tìm thì không thấy Diệu Chi đâu cả. Tao tưởng nó ngồi bên ngoài đợi nên ra tìm mấy vòng cũng không thấy..."
- "Mày tốt nhất nên quay về phòng đánh một giấc đi! Cô ta không phải là con nít, biết mình cần cái gì!" - Mục Tống Thần lắc đầu ngán ngẩm, vòng tay ôm eo Lập An Hạ - "Tao với vợ còn cần phải ngủ nữa!"
- "Mị Nhi, chúng ta cùng đi tìm cậu ấy!" - Lập An Hạ sốt sắng trong bụng, đẩy đẩy tay Mục Tống Thần ra.
Hòa Diệu Chi không phải là một cô gái như vậy. Cô ấy không thích để người ấy phải bận tâm về mình, không muốn người khác vì mình mà phải chịu phiền phức. Lại nói, tại sao người Hòa Diệu Chi nhắn tin muốn tâm sự không phải là cô, mà lại là Lan Mị? Tình bạn của họ bao nhiêu năm nay, rốt cuộc vì cái gì mà thay đổi rồi đây? Suy nghĩ làm trái tim An Hạ khẽ co rút, một cảm giác hụt hẫng xen lẫn đau nhói tràn vào mọi giác quan của cô. Nếu không phải là bạn thân, sẽ không có cảm giác này...
Mục Tống Thần trưng ra bộ mặt bất đắc dĩ, sau đó khóa cửa phòng rồi nhanh chóng chạy theo hai người kia. Gần hai giờ sáng, gió biển lạnh từng đợt không ngừng ùa vào bờ. Lập An Hạ rút vai lại, nhưng mắt vẫn không ngừng tìm kiếm. Một chiếc jacket đen ấm sực đột nhiên được phủ lên vai cô. Quay đầu, An Hạ nhìn thấy Mục Tống Thần bặm môi:
- "Mặc vào rồi tìm!"
Sau đó nhanh chóng đi lên trước. Cả ba đi vòng quanh resort nhưng không thấy bóng dáng của Hòa Diệu Chi, định tìm cách khác thì đột nhiên nghe tiếng kêu hãi hùng của Lan Mị:
- "Diệu Chi!"
Cả Mục Tống Thần và Lập An Hạ nhanh chóng dời mắt theo hướng tay Lan Mị chỉ. Cô ấy đang nằm ngửa trên mặt biển phía xa! Những mảng đen tối của sắc trời làm cô không nhìn rõ được gương mặt của Diệu Chi hoàn toàn, nhưng nhìn dáng người và bộ quần áo kia, khẳng định chính là cô ấy! Đầu ngón tay An Hạ run rẩy, miệng lúc đầu còn lắp bắp nhưng sau đó nhanh chóng hét lên:
- "Cứu cô ấy! Nhanh cứu cô ấy! Diệu Chi!"
Lan Mị và Lập An Hạ chạy ra gần bờ, vừa định nhảy xuống thì Mục Tống Thần đã nhanh hơn một bước. Hắn ném vào khoác vào lòng An Hạ, sau đó tung một sải dài rồi biến mất xuống lòng biển. Trái tim cô hụt mất một nhịp. Nhưng rất nhanh sau đó, Mục Tống Thần đã bơi đến chỗ Hòa Diệu Chi. Chỉ thấy cô ấy không cử động, được hắn dìu vào bờ.
- "Diệu Chi!"
Lập An Hạ sợ đến mức toàn thân run run, lay người Hòa Diệu Chi nhưng thấy mắt cô ấy vẫn nhắm nghiền.
- "Phải hô hấp nhân tạo thôi!" - Mục Tống Thần cười nửa miệng, sau đó cúi xuống gần tai Diệu Chi, thì thầm - "Diệu Chi, hoặc là mở mắt, hoặc là hô hấp nhân tạo..."
Nhưng Hòa Diệu Chi vẫn không có bất kì phản ứng gì.
- "Mục Tống Thần, anh mau chóng hô hấp nhân tạo cho cô ấy đi!" - Mặc dù có chút... keo kiệt, nhưng LẬp An Hạ cũng không còn cách nào khác.
- "A! Chú ơi, chú mau lại đây giúp cháu hô hấp cho cô gái này với! Cháu không biết phải làm thế nào!"
Hắn đột nhiên vẫy tay về phía xa. Lập An Hạ đực mặt ra một chút, quay đầu nhìn, làm gì có ai? Lan Mị thì chỉ nở nụ cười nửa miệng đầy thú vị. Quả nhiên...
- "Khụ... Khụ.... Khụ..." - Hòa Diệu Chi bật họ sặc sụa, nhưng khi thấy xung quanh không có một bóng người, trong lòng lại khẽ mắng thầm. - "Khụ..."
Hắn thu tay lại, nhếch mép đứng về phía sau An Hạ.
- "Diệu Chi, cậu bị điên hả? Hai giờ sáng lại xuống biển, muốn chết à?"
- "Em đó, tại sao lại xuống biển giờ này chứ!" - Lan Mị tặc lưỡi - "Trúng gió thì có mà về chầu ông bà, thật là!"
- "Tại em không ngủ được ấy mà..." - Hòa Diệu Chi ảo não đứng dậy - "Cảm ơn Hạ, cảm ơn chị, còn có... anh Mục! Em về phòng trước đây!"
- "Để mình đưa cậu về!" - An Hạ bước lên phía trước một bước.
- "Được rồi, Hạ Hạ, chúng ta cùng đi!"
Để hai cô gái sóng vai nhau đi về phòng trước, Lan Mị mới vỗ vai Mục Tống Thần:
- "Xem ra, con bé có kế hoạch cả rồi!"
- "Tao chỉ sợ An Hạ bị lợi dụng! Cô ấy ngốc không chịu nổi!"
- "Bạn bè ấy mà, thân như thế cuối cùng lại vì một người đàn ông mả trở mặt!" - Còn liếc ai kia - "Mày nên lựa lợi nói cho Hạ Hạ hiểu, kẻo sau này con bé bị người gọi là bạn thân cắm sừng mà không biết!"
Lan Mị nói thế rồi cũng trở về phòng, để lại một mình Mục Tống Thần đứng đó. Hắn thẩn người ra vài giây sau đó đi theo hai người kia.
____
Dừng trước cửa phòng mình, Hòa Diệu Chi khẽ xoay người, cười với Lập An Hạ:
- "Cảm ơn cậu, mình có thể tự vào phòng rồi!"
- "Diệu Chi... Cậu có thể... đừng nói cảm ơn không?"
Hòa Diệu Chi trầm mặc trong vài giây.
- "Bởi vì khi cậu nói hai từ đó, mình cảm thấy chúng ta thật xa lạ... Không phải, từ lúc cậu rời khỏi Bắc Kinh, cậu đã trở nên vô cùng xa lạ rồi! Nói cho mình biết đi, được không? Vì sao mà..."
- "Hạ!" - Hòa Diệu Chi day day mi tâm - "Mình vào phòng đây! Cậu về ngủ trước đi!"
Lập An Hạ cúi đầu, không nói gì, rồi lại khẽ gật đầu. Cô cười khổ trong lòng. Xem ra, đúng là đã xa lạ mất rồi! Trước khi cánh cửa phòng khép lại, Diệu Chi còn khẽ cười với cô:
- "Hạ, cậu hãy ghi nhớ một điều, ai rồi cũng phải thay đổi!"
Rồi cửa đóng. Lập An Hạ bần thần nhìn cánh cửa trước mắt. Có lẽ từ giây phút này, giữa hai người đã chính thức hình thành một rào cản lớn. Một rào cản vĩnh viễn không thể xóa bỏ. Tuy vô hình, nhưng kì lạ thay, cô lại có thể cảm nhận được sự tồn tại của nó vô cùng rõ ràng. Đã từng hứa sẽ là bạn cả đời, vì sao không nói không rằng gì đã trở nên như thế này rồi?
Đầu óc còn đang mông lung, thì phía sau truyền đến một vòng ôm rất chặt.
- "Về phòng thôi, chú gà ngốc nghếch. Đừng nhìn nữa, mọi chuyện rồi sẽ lại ổn cả mà!"
Kì thực, rõ ràng là muốn mỉm cười, nhưng khi xoay đầu nhìn Mục Tống Thần, nước mắt cô lại không kìm được khẽ trào ra.
Tiếng gõ cửa bất ngờ vang lên làm hai con người đang quấn quít nhau trên giường khẽ nhíu mày, nhưng động tác dường như không ai ngừng lại.
"Cốc cốc cốc cốc..."
Tiếng gõ lại càng lớn và dồn dập hơn nữa.
- "Chết... tiệt!" - Mục Tống Thần trầm thấp cất giọng, hơi thở đầy gấp gáp và phẫn nộ.
- "Mau..." - Lập An Hạ "lợi dụng" lúc hắn dừng lại vài giây để điều chỉnh nhịp thở - "Đã khuya thế này rồi, gọi chúng ta khẳng định là chuyện rất gấp..."
- "Nhưng mà..." - Hắn cúi người xuống, hôn mạnh vào cổ cô - "Chúng ta còn chưa xong màn dạo đầu..." Thậm chí áo còn chưa...!
- "Uhm... Mau đi, chuyện này... tính sau!"
"Cốc cốc cốc..."
- "Tốt lắm, nếu không phải là chuyện gấp, thì các người chết chắc!" - Hắn chính sửa lại áo quần, bước ra mở cửa, mặt mày đen như dính lọ.
- "Thần!" - Là Lan Mị.
- "Có chuyện gì? Mày có biết đã mấy giờ rồi không hả?" - Hắn nghiến răng.
- "Không xong rồi! Hòa Diệu Chi đã biến mất!" - Lan Mị giọng hơi hốt hoảng.
- "Biến mất?"
Lập An Hạ khoác thêm ngoài áo rồi bước ra cửa. Nhìn thấy vẻ mặt lo âu của Lan Mị, cô khẽ hỏi.
- "Mị Nhi, sao thế?"
- "Diệu Chi biến mất rồi, Hạ Hạ!"
- "Biến mất?" - Cô nhíu mày - "Biến mất... là thế nào?"
- "Không có trong phòng..."
- "Cô ta không có trong phòng mày liền khẳng định biến mất?" - Mục Tống Thần dụi dụi đầu vào vai An Hạ - "Cô ta cũng không còn là trẻ con nữa, biết đâu lại đi dạo đâu đó? Mà không phải công ty cô ta ở đây sao? Chắc là trở lại đó thôi?"
- "Công ty Diệu Chi vừa quay về Cali tối hôm nay! Nó bảo muốn ở lại đây chơi với nhóm chúng ta ít hôm nữa." - Lan Mị khẽ lắc đầu - "Nó nhắn tin bảo muốn có người tâm sự..." - Nói xong Lan Mị lại khẽ liếc An Hạ - "Có lẽ nó có tâm sự..."
Cái liếc này nghĩa là gì?
- "Nhưng tao qua phòng tìm thì không thấy Diệu Chi đâu cả. Tao tưởng nó ngồi bên ngoài đợi nên ra tìm mấy vòng cũng không thấy..."
- "Mày tốt nhất nên quay về phòng đánh một giấc đi! Cô ta không phải là con nít, biết mình cần cái gì!" - Mục Tống Thần lắc đầu ngán ngẩm, vòng tay ôm eo Lập An Hạ - "Tao với vợ còn cần phải ngủ nữa!"
- "Mị Nhi, chúng ta cùng đi tìm cậu ấy!" - Lập An Hạ sốt sắng trong bụng, đẩy đẩy tay Mục Tống Thần ra.
Hòa Diệu Chi không phải là một cô gái như vậy. Cô ấy không thích để người ấy phải bận tâm về mình, không muốn người khác vì mình mà phải chịu phiền phức. Lại nói, tại sao người Hòa Diệu Chi nhắn tin muốn tâm sự không phải là cô, mà lại là Lan Mị? Tình bạn của họ bao nhiêu năm nay, rốt cuộc vì cái gì mà thay đổi rồi đây? Suy nghĩ làm trái tim An Hạ khẽ co rút, một cảm giác hụt hẫng xen lẫn đau nhói tràn vào mọi giác quan của cô. Nếu không phải là bạn thân, sẽ không có cảm giác này...
Mục Tống Thần trưng ra bộ mặt bất đắc dĩ, sau đó khóa cửa phòng rồi nhanh chóng chạy theo hai người kia. Gần hai giờ sáng, gió biển lạnh từng đợt không ngừng ùa vào bờ. Lập An Hạ rút vai lại, nhưng mắt vẫn không ngừng tìm kiếm. Một chiếc jacket đen ấm sực đột nhiên được phủ lên vai cô. Quay đầu, An Hạ nhìn thấy Mục Tống Thần bặm môi:
- "Mặc vào rồi tìm!"
Sau đó nhanh chóng đi lên trước. Cả ba đi vòng quanh resort nhưng không thấy bóng dáng của Hòa Diệu Chi, định tìm cách khác thì đột nhiên nghe tiếng kêu hãi hùng của Lan Mị:
- "Diệu Chi!"
Cả Mục Tống Thần và Lập An Hạ nhanh chóng dời mắt theo hướng tay Lan Mị chỉ. Cô ấy đang nằm ngửa trên mặt biển phía xa! Những mảng đen tối của sắc trời làm cô không nhìn rõ được gương mặt của Diệu Chi hoàn toàn, nhưng nhìn dáng người và bộ quần áo kia, khẳng định chính là cô ấy! Đầu ngón tay An Hạ run rẩy, miệng lúc đầu còn lắp bắp nhưng sau đó nhanh chóng hét lên:
- "Cứu cô ấy! Nhanh cứu cô ấy! Diệu Chi!"
Lan Mị và Lập An Hạ chạy ra gần bờ, vừa định nhảy xuống thì Mục Tống Thần đã nhanh hơn một bước. Hắn ném vào khoác vào lòng An Hạ, sau đó tung một sải dài rồi biến mất xuống lòng biển. Trái tim cô hụt mất một nhịp. Nhưng rất nhanh sau đó, Mục Tống Thần đã bơi đến chỗ Hòa Diệu Chi. Chỉ thấy cô ấy không cử động, được hắn dìu vào bờ.
- "Diệu Chi!"
Lập An Hạ sợ đến mức toàn thân run run, lay người Hòa Diệu Chi nhưng thấy mắt cô ấy vẫn nhắm nghiền.
- "Phải hô hấp nhân tạo thôi!" - Mục Tống Thần cười nửa miệng, sau đó cúi xuống gần tai Diệu Chi, thì thầm - "Diệu Chi, hoặc là mở mắt, hoặc là hô hấp nhân tạo..."
Nhưng Hòa Diệu Chi vẫn không có bất kì phản ứng gì.
- "Mục Tống Thần, anh mau chóng hô hấp nhân tạo cho cô ấy đi!" - Mặc dù có chút... keo kiệt, nhưng LẬp An Hạ cũng không còn cách nào khác.
- "A! Chú ơi, chú mau lại đây giúp cháu hô hấp cho cô gái này với! Cháu không biết phải làm thế nào!"
Hắn đột nhiên vẫy tay về phía xa. Lập An Hạ đực mặt ra một chút, quay đầu nhìn, làm gì có ai? Lan Mị thì chỉ nở nụ cười nửa miệng đầy thú vị. Quả nhiên...
- "Khụ... Khụ.... Khụ..." - Hòa Diệu Chi bật họ sặc sụa, nhưng khi thấy xung quanh không có một bóng người, trong lòng lại khẽ mắng thầm. - "Khụ..."
Hắn thu tay lại, nhếch mép đứng về phía sau An Hạ.
- "Diệu Chi, cậu bị điên hả? Hai giờ sáng lại xuống biển, muốn chết à?"
- "Em đó, tại sao lại xuống biển giờ này chứ!" - Lan Mị tặc lưỡi - "Trúng gió thì có mà về chầu ông bà, thật là!"
- "Tại em không ngủ được ấy mà..." - Hòa Diệu Chi ảo não đứng dậy - "Cảm ơn Hạ, cảm ơn chị, còn có... anh Mục! Em về phòng trước đây!"
- "Để mình đưa cậu về!" - An Hạ bước lên phía trước một bước.
- "Được rồi, Hạ Hạ, chúng ta cùng đi!"
Để hai cô gái sóng vai nhau đi về phòng trước, Lan Mị mới vỗ vai Mục Tống Thần:
- "Xem ra, con bé có kế hoạch cả rồi!"
- "Tao chỉ sợ An Hạ bị lợi dụng! Cô ấy ngốc không chịu nổi!"
- "Bạn bè ấy mà, thân như thế cuối cùng lại vì một người đàn ông mả trở mặt!" - Còn liếc ai kia - "Mày nên lựa lợi nói cho Hạ Hạ hiểu, kẻo sau này con bé bị người gọi là bạn thân cắm sừng mà không biết!"
Lan Mị nói thế rồi cũng trở về phòng, để lại một mình Mục Tống Thần đứng đó. Hắn thẩn người ra vài giây sau đó đi theo hai người kia.
____
Dừng trước cửa phòng mình, Hòa Diệu Chi khẽ xoay người, cười với Lập An Hạ:
- "Cảm ơn cậu, mình có thể tự vào phòng rồi!"
- "Diệu Chi... Cậu có thể... đừng nói cảm ơn không?"
Hòa Diệu Chi trầm mặc trong vài giây.
- "Bởi vì khi cậu nói hai từ đó, mình cảm thấy chúng ta thật xa lạ... Không phải, từ lúc cậu rời khỏi Bắc Kinh, cậu đã trở nên vô cùng xa lạ rồi! Nói cho mình biết đi, được không? Vì sao mà..."
- "Hạ!" - Hòa Diệu Chi day day mi tâm - "Mình vào phòng đây! Cậu về ngủ trước đi!"
Lập An Hạ cúi đầu, không nói gì, rồi lại khẽ gật đầu. Cô cười khổ trong lòng. Xem ra, đúng là đã xa lạ mất rồi! Trước khi cánh cửa phòng khép lại, Diệu Chi còn khẽ cười với cô:
- "Hạ, cậu hãy ghi nhớ một điều, ai rồi cũng phải thay đổi!"
Rồi cửa đóng. Lập An Hạ bần thần nhìn cánh cửa trước mắt. Có lẽ từ giây phút này, giữa hai người đã chính thức hình thành một rào cản lớn. Một rào cản vĩnh viễn không thể xóa bỏ. Tuy vô hình, nhưng kì lạ thay, cô lại có thể cảm nhận được sự tồn tại của nó vô cùng rõ ràng. Đã từng hứa sẽ là bạn cả đời, vì sao không nói không rằng gì đã trở nên như thế này rồi?
Đầu óc còn đang mông lung, thì phía sau truyền đến một vòng ôm rất chặt.
- "Về phòng thôi, chú gà ngốc nghếch. Đừng nhìn nữa, mọi chuyện rồi sẽ lại ổn cả mà!"
Kì thực, rõ ràng là muốn mỉm cười, nhưng khi xoay đầu nhìn Mục Tống Thần, nước mắt cô lại không kìm được khẽ trào ra.
Tác giả :
Ẩn