Cuộc Gặp Gỡ Định Mệnh
Chương 14
Ngày hôm sau.
Cô vẫn đi xuyên qua những lời nói cùng những ánh mắt chán ghét, khinh bỉ của mọi người dành cho mình. Dừng lại trước mặt phu nhân.
Mọi người đều trông chờ xem có chuyện gì xảy ra, thậm chí còn rút điện thoại ra sẵn sàng quay phim. Nhưng tiếc là cô với phu nhân ở trong phòng được ngăn cách bởi cửa kính nên chẳng nghe được.
Phu nhân im lặng, không nói gì, chỉ nhìn cô chờ đợi kết quả.
Cô đưa chiếc điện thoại của mình ra. Bà bình tĩnh cầm điện thoại lên nhìn. Tấm ảnh mà bà đã đưa cho cô hôm qua. Tấm đó được khoanh rõ chiếc nốt ruổi son trên bắp đùi. Rồi tiếp đó là chứng minh nhân dân: Đỗ Thị Phương Anh. Đặc điểm nhận dạng: nốt ruồi son sau đùi cách đầu gối 8cm.
Bà không hiểu sao người làm giấy lại để đặc điểm nhận dạng ở dưới đùi chứ không phải trên mặt.
"Tại trên mặt và trên người cô ta không có một vết sẹo hay nốt ruồi nào, chỉ có ở dưới chân. Có lẽ là... đi phẫu thuật thẩm mĩ từ bé." Nghĩ rồi lại nói tiếp. "Bố mẹ cô ta mở một thẩm mĩ viện."
Lúc này bà mới à lên vài tiếng xem như đã hiểu. "Cô chắc chứ?"
"100% thưa bà. Bà cũng thấy cô ta rất giống tôi mà."
Đúng là giống thật.
"Được rồi. Tôi tin cô lần này. Đừng để tôi phát hiện cô nói dối."
"Cảm ơn, tạm biệt."
Cô đi ra trong ánh mắt kì lạ của mọi người. Thế này là... bình tĩnh quá rồi.
Đang lúc mọi người còn ngơ ngác nhìn nhau thì phu nhân đi ra.
"Cô ấy không phải người trong ảnh, phiền đừng bàn luận nữa."
Nói rồi đi thẳng. Cô đứng ở một góc, nhìn bà phu nhân đi xa dần.
"Tin hot mọi người, phu nhân đích thân thông báo Mai không phải nhân tình của chủ tịch, chỉ là người giống người thôi."
Chị Hana vội chạy vào phòng. Cô bật cười. Chị ấy thật giống cái loa phát thanh, trưởng phòng tham cả việc làm loa phát thanh của người mới rồi- Đức Anh.
"Chị Hana, chị lại tranh việc của em rồi."-Đức Anh bặm miệng giậm chân. Ôi em nó mới 21 tuổi.
"Xin lỗi, chị quên mất."-Hana gãi đầu cười trừ. Chị ấy thật trẻ con trong khi đã 27 tuổi. Cô thầm cười. Rồi chợt nhận ra, cô đã quen với việc có chị Hana, Phương, và hay hơn là Đức Anh cũng đã được cho vào danh sách bạn bè thân thiết của cô.
"Chị Mai, chị Phương, các chị nói chị Hana đi. Em nói mãi chị ấy vẫn cứ thế."
Nằm không trúng đạn. Cô phản đối việc này.
"Chị Phương nói đi." Cô đẩy cục nợ về phía Phương. Phương bằng tuổi Hana.
"Chị xin dơ tay rút lui thôi." Phương dơ tay ngang đầu.
"Mấy người ồn quá." My nhăn nhó lên tiếng.
"Vậy xin chuyển phòng đi." Cô cười "thân thiện" nhìn My.
"Cô..."
"Boss giá lâm." Chị Hana hô một tiếng.
-Hết chương 14-
Cô vẫn đi xuyên qua những lời nói cùng những ánh mắt chán ghét, khinh bỉ của mọi người dành cho mình. Dừng lại trước mặt phu nhân.
Mọi người đều trông chờ xem có chuyện gì xảy ra, thậm chí còn rút điện thoại ra sẵn sàng quay phim. Nhưng tiếc là cô với phu nhân ở trong phòng được ngăn cách bởi cửa kính nên chẳng nghe được.
Phu nhân im lặng, không nói gì, chỉ nhìn cô chờ đợi kết quả.
Cô đưa chiếc điện thoại của mình ra. Bà bình tĩnh cầm điện thoại lên nhìn. Tấm ảnh mà bà đã đưa cho cô hôm qua. Tấm đó được khoanh rõ chiếc nốt ruổi son trên bắp đùi. Rồi tiếp đó là chứng minh nhân dân: Đỗ Thị Phương Anh. Đặc điểm nhận dạng: nốt ruồi son sau đùi cách đầu gối 8cm.
Bà không hiểu sao người làm giấy lại để đặc điểm nhận dạng ở dưới đùi chứ không phải trên mặt.
"Tại trên mặt và trên người cô ta không có một vết sẹo hay nốt ruồi nào, chỉ có ở dưới chân. Có lẽ là... đi phẫu thuật thẩm mĩ từ bé." Nghĩ rồi lại nói tiếp. "Bố mẹ cô ta mở một thẩm mĩ viện."
Lúc này bà mới à lên vài tiếng xem như đã hiểu. "Cô chắc chứ?"
"100% thưa bà. Bà cũng thấy cô ta rất giống tôi mà."
Đúng là giống thật.
"Được rồi. Tôi tin cô lần này. Đừng để tôi phát hiện cô nói dối."
"Cảm ơn, tạm biệt."
Cô đi ra trong ánh mắt kì lạ của mọi người. Thế này là... bình tĩnh quá rồi.
Đang lúc mọi người còn ngơ ngác nhìn nhau thì phu nhân đi ra.
"Cô ấy không phải người trong ảnh, phiền đừng bàn luận nữa."
Nói rồi đi thẳng. Cô đứng ở một góc, nhìn bà phu nhân đi xa dần.
"Tin hot mọi người, phu nhân đích thân thông báo Mai không phải nhân tình của chủ tịch, chỉ là người giống người thôi."
Chị Hana vội chạy vào phòng. Cô bật cười. Chị ấy thật giống cái loa phát thanh, trưởng phòng tham cả việc làm loa phát thanh của người mới rồi- Đức Anh.
"Chị Hana, chị lại tranh việc của em rồi."-Đức Anh bặm miệng giậm chân. Ôi em nó mới 21 tuổi.
"Xin lỗi, chị quên mất."-Hana gãi đầu cười trừ. Chị ấy thật trẻ con trong khi đã 27 tuổi. Cô thầm cười. Rồi chợt nhận ra, cô đã quen với việc có chị Hana, Phương, và hay hơn là Đức Anh cũng đã được cho vào danh sách bạn bè thân thiết của cô.
"Chị Mai, chị Phương, các chị nói chị Hana đi. Em nói mãi chị ấy vẫn cứ thế."
Nằm không trúng đạn. Cô phản đối việc này.
"Chị Phương nói đi." Cô đẩy cục nợ về phía Phương. Phương bằng tuổi Hana.
"Chị xin dơ tay rút lui thôi." Phương dơ tay ngang đầu.
"Mấy người ồn quá." My nhăn nhó lên tiếng.
"Vậy xin chuyển phòng đi." Cô cười "thân thiện" nhìn My.
"Cô..."
"Boss giá lâm." Chị Hana hô một tiếng.
-Hết chương 14-
Tác giả :
Dương Nguyễn