Cuộc Đời Ngọt Ngào Khi Có Em
Chương 170: Lật ngược tình thế
Edit: Er ଲ(ⓛ ω ⓛ)ଲ
Beta: Dochan
Sau khi cuộc thi đấu kết thúc, đám thành viên của "ZH1" trở về. Lúc đi vào, vài thành viên của đội đua nhìn chằm chằm Bùi Vũ Đường, sắc mặt khó coi.
Nếu như không phải Bùi Vũ Đường không điều tra tin tức rõ ràng thì bọn họ sẽ không đấu với "Speed".
Không đợi "ZH1" mở miệng, Tống Diệu Nam và các thành viên của "Speed" đã đi đến.
Nhìn vẻ mặt của Tống Diệu Nam, Bùi Vũ Đường nắm chặt hai quả đấm, hận không thể cắn chết Tống Diệu Nam.
"Đại thiếu gia Bùi Vũ Đường làm sao vậy? Nhìn mày giống như chó nhà có tang* thế, người ta thấy đều có chút đau lòng đấy." Tống Diệu Nam nhìn chằm chằm Bùi Vũ Đường, cười lạnh một tiếng.
(*Chó nhà có tang ý là chỉ con chó nhà có đám tang. Hiện nay người ta dùng để ví về người không có nơi nương thân.
Câu thành ngữ này có xuất xứ từ "Sử ký - Khổng Tử thế gia". Chi tiết hãy đến với google.
Bản edit hoàn thiện được cập nhật nhanh nhất ở wattpad Meow_team)
Bùi Vũ Đường nhìn Tống Diệu
Nam, khóe miệng khẽ động giống như đang muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng vẫn không nhả ra nửa lời.
Dù sao thắng làm vua thua làm giặc, cuộc đua lần này cậu ta đã thua, nói thêm cũng không được gì, ngược lại còn khiến người ta càng thêm khinh thường mình.
Thấy Bùi Vũ Đường không nói lời nào, một vị thanh niên sau lưng Tống Diệu Nam lạnh lùng nói: "Bùi Vũ Đường, mày chắc chưa quên ván cược với anh Tống nhỉ. Giờ còn đứng ngây ra đó làm gì, chuẩn bị xong chưa, chuẩn bị xong rồi thì trước hết hãy chui qua háng của anh Tống đi."
"Mày...!" Bùi Vũ Đường cắn răng, sắc mặt nghẹn đỏ lên.
Mặc dù trước đó vẫn luôn bị Tống Diệu Nam bức ép nhưng lần đánh cược này thật sự là quá lớn, chỉ một lần thôi cậu ta đã không thể lật lại tình thế.
"Hahaha Bùi Vũ Đường thế nào? Có cần cho mày chút thời gian chuẩn bị trước một chút không? Không sao, tao không vội, mày cứ chuẩn bị đi, tao chờ được." Khi nói chuyện, Tống Diệu Nam ngay trước mặt mọi người dạng ra chân ra.
Lúc này Bùi Vũ Đường nhìn chòng chọc vào Tống Diệu Nam, trên trán đã nổi đầy gân xanh.
Giải tán đội xe cũng được, chui háng cũng được, vụ cá cược này là Bùi Vũ Đường tự mình nói ra. Bây giờ thua Tống Diệu Nam, cũng chỉ có thể trách cậu ta lơ là và sơ suất, không nghiên cứu kĩ Tống Diệu Nam.
Thấy Bùi Vũ Đường vẫn đứng thờ ơ, ngay lập tức một tên bên cạnh Tống Diệu Nam cười lạnh nói: "Đại thiếu gia Bùi Vũ Đường này, ngài không phải là muốn quỵt nợ chứ? Đây là không có ý muốn đánh cược à?"
"Mày thả rắm chó cái gì! Ông mày quỵt nợ lúc nào!" Sắc mặt Bùi Vũ Đường âm trầm, nghiến răng nghiến lợi nói: "Chui thì chui, cho tới bây giờ ông mày đây chưa từng là người thua mà không trả tiền!"
"Đúng rồi, vậy mày còn chờ cái gì? " Tên này nói.
Ngay lúc này trước mặt mọi người, Bùi Vũ Đường hơi khom người xuống.
Nhưng mà không đợi Bùi Vũ Đường làm động tác tiếp theo thì đã bị Lâm Yên đứng bên cạnh kéo lại.
"Chị Yên?" Thấy thế Bùi Vũ Đường không hiểu nhìn lại Lâm Yên.
"Vội cái gì, cá cược giữa chúng ta vẫn chưa xong đâu, coi như muốn thực hiện cá cược thì cũng phải cược xong rồi nói sau." Lâm Yên nói với Bùi Vũ Đường.
"Ồ?" Nghe Lâm Yên nói xong, tầm mắt Tống Diệu Nam rơi trên người Lâm Yên, ý vị sâu xa dò xét cô rồi cười nói: "Cô gái, thế nào, đau lòng sao? Ha... Giữa chúng ta vẫn còn có một trận cá cược nhỉ, nếu cô đau lòng thì tôi sẽ cho cô thỏa đáng."
Lâm Yên mặt không thay đổi nhìn Tống Diệu Nam, nói: "Tôi muốn nói đánh cược giữa tôi và cậu, tỷ thí giữa "ZH1" và "Speed" vẫn chưa kết thúc."
"Thế nào, muốn trốn nợ?" Thanh niên bên cạnh Tống Diệu Nam lạnh giọng quát.
"Đừng nóng vội." Lâm Yên nói: "Tống Diệu Nam, trước đó chính cậu nói đánh cược giữa tôi và cậu tính ở trong sân đua, cậu cũng không nói là sau khi "ZH1" và "Speed" thi đấu xong sẽ mở tiếp một trận đánh cược nữa."
"Thế thì sao? " Tống Diệu Nam mở miệng hỏi.
Lâm Yên mỉm cười: "Cho nên, cuộc cá cược tiếp theo giữa tôi và cậu thì tôi có thể tính là đội viên của "ZH1" không sai chứ?"
Tống Diệu Nam cũng không phản bác. Cô ta muốn chơi trò chơi văn chữ, ngược lại cậu ta muốn xem xem, cô gái này có thể chơi trò đểu gì.
"Cô muốn cho là vậy thì cũng có thể." Tống Diệu Nam mở miệng.
"Đã thế thì dựa theo quy tắc thi đấu lần này tới thực hiện, tôi là đội viên cuối cùng của "ZH1", cho nên tất cả đội viên của "Speed" nhất định phải ra thi đấu, bất cứ một đội viên nào vượt qua tôi thì mới tính trận đấu này chúng tôi thua." Lâm Yên mở miệng nói rõ lí do.
Lâm Yên vừa dứt lời thì tất cả đội
viên "ZH1" cũng nhịn không được mà cười ra tiếng.
Cô gái này đang nói nghiêm túc sao?
Quy tắc đúng là không sai nhưng dựa trên tiền đề: Nếu như muốn lật bàn thì Lâm Yên nhất định phải thắng tất cả đội viên của "Speed". Nếu bị bất cứ ai của Speed vượt qua thì trận đấu này tính là "ZH1" thua.
- ---
Hóng không hóng không? Sắp có cú vả mặt rồi này~~~ tích cực vote và cmt nha. Người đừng lặng im xem chùa như thế, vì lặng im sẽ giết chết con tym:))))). Biết đâu với sự ủng hộ nhiệt tình của mọi người mai team bão 10 chương thì sao nhỉ~?
Beta: Dochan
Sau khi cuộc thi đấu kết thúc, đám thành viên của "ZH1" trở về. Lúc đi vào, vài thành viên của đội đua nhìn chằm chằm Bùi Vũ Đường, sắc mặt khó coi.
Nếu như không phải Bùi Vũ Đường không điều tra tin tức rõ ràng thì bọn họ sẽ không đấu với "Speed".
Không đợi "ZH1" mở miệng, Tống Diệu Nam và các thành viên của "Speed" đã đi đến.
Nhìn vẻ mặt của Tống Diệu Nam, Bùi Vũ Đường nắm chặt hai quả đấm, hận không thể cắn chết Tống Diệu Nam.
"Đại thiếu gia Bùi Vũ Đường làm sao vậy? Nhìn mày giống như chó nhà có tang* thế, người ta thấy đều có chút đau lòng đấy." Tống Diệu Nam nhìn chằm chằm Bùi Vũ Đường, cười lạnh một tiếng.
(*Chó nhà có tang ý là chỉ con chó nhà có đám tang. Hiện nay người ta dùng để ví về người không có nơi nương thân.
Câu thành ngữ này có xuất xứ từ "Sử ký - Khổng Tử thế gia". Chi tiết hãy đến với google.
Bản edit hoàn thiện được cập nhật nhanh nhất ở wattpad Meow_team)
Bùi Vũ Đường nhìn Tống Diệu
Nam, khóe miệng khẽ động giống như đang muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng vẫn không nhả ra nửa lời.
Dù sao thắng làm vua thua làm giặc, cuộc đua lần này cậu ta đã thua, nói thêm cũng không được gì, ngược lại còn khiến người ta càng thêm khinh thường mình.
Thấy Bùi Vũ Đường không nói lời nào, một vị thanh niên sau lưng Tống Diệu Nam lạnh lùng nói: "Bùi Vũ Đường, mày chắc chưa quên ván cược với anh Tống nhỉ. Giờ còn đứng ngây ra đó làm gì, chuẩn bị xong chưa, chuẩn bị xong rồi thì trước hết hãy chui qua háng của anh Tống đi."
"Mày...!" Bùi Vũ Đường cắn răng, sắc mặt nghẹn đỏ lên.
Mặc dù trước đó vẫn luôn bị Tống Diệu Nam bức ép nhưng lần đánh cược này thật sự là quá lớn, chỉ một lần thôi cậu ta đã không thể lật lại tình thế.
"Hahaha Bùi Vũ Đường thế nào? Có cần cho mày chút thời gian chuẩn bị trước một chút không? Không sao, tao không vội, mày cứ chuẩn bị đi, tao chờ được." Khi nói chuyện, Tống Diệu Nam ngay trước mặt mọi người dạng ra chân ra.
Lúc này Bùi Vũ Đường nhìn chòng chọc vào Tống Diệu Nam, trên trán đã nổi đầy gân xanh.
Giải tán đội xe cũng được, chui háng cũng được, vụ cá cược này là Bùi Vũ Đường tự mình nói ra. Bây giờ thua Tống Diệu Nam, cũng chỉ có thể trách cậu ta lơ là và sơ suất, không nghiên cứu kĩ Tống Diệu Nam.
Thấy Bùi Vũ Đường vẫn đứng thờ ơ, ngay lập tức một tên bên cạnh Tống Diệu Nam cười lạnh nói: "Đại thiếu gia Bùi Vũ Đường này, ngài không phải là muốn quỵt nợ chứ? Đây là không có ý muốn đánh cược à?"
"Mày thả rắm chó cái gì! Ông mày quỵt nợ lúc nào!" Sắc mặt Bùi Vũ Đường âm trầm, nghiến răng nghiến lợi nói: "Chui thì chui, cho tới bây giờ ông mày đây chưa từng là người thua mà không trả tiền!"
"Đúng rồi, vậy mày còn chờ cái gì? " Tên này nói.
Ngay lúc này trước mặt mọi người, Bùi Vũ Đường hơi khom người xuống.
Nhưng mà không đợi Bùi Vũ Đường làm động tác tiếp theo thì đã bị Lâm Yên đứng bên cạnh kéo lại.
"Chị Yên?" Thấy thế Bùi Vũ Đường không hiểu nhìn lại Lâm Yên.
"Vội cái gì, cá cược giữa chúng ta vẫn chưa xong đâu, coi như muốn thực hiện cá cược thì cũng phải cược xong rồi nói sau." Lâm Yên nói với Bùi Vũ Đường.
"Ồ?" Nghe Lâm Yên nói xong, tầm mắt Tống Diệu Nam rơi trên người Lâm Yên, ý vị sâu xa dò xét cô rồi cười nói: "Cô gái, thế nào, đau lòng sao? Ha... Giữa chúng ta vẫn còn có một trận cá cược nhỉ, nếu cô đau lòng thì tôi sẽ cho cô thỏa đáng."
Lâm Yên mặt không thay đổi nhìn Tống Diệu Nam, nói: "Tôi muốn nói đánh cược giữa tôi và cậu, tỷ thí giữa "ZH1" và "Speed" vẫn chưa kết thúc."
"Thế nào, muốn trốn nợ?" Thanh niên bên cạnh Tống Diệu Nam lạnh giọng quát.
"Đừng nóng vội." Lâm Yên nói: "Tống Diệu Nam, trước đó chính cậu nói đánh cược giữa tôi và cậu tính ở trong sân đua, cậu cũng không nói là sau khi "ZH1" và "Speed" thi đấu xong sẽ mở tiếp một trận đánh cược nữa."
"Thế thì sao? " Tống Diệu Nam mở miệng hỏi.
Lâm Yên mỉm cười: "Cho nên, cuộc cá cược tiếp theo giữa tôi và cậu thì tôi có thể tính là đội viên của "ZH1" không sai chứ?"
Tống Diệu Nam cũng không phản bác. Cô ta muốn chơi trò chơi văn chữ, ngược lại cậu ta muốn xem xem, cô gái này có thể chơi trò đểu gì.
"Cô muốn cho là vậy thì cũng có thể." Tống Diệu Nam mở miệng.
"Đã thế thì dựa theo quy tắc thi đấu lần này tới thực hiện, tôi là đội viên cuối cùng của "ZH1", cho nên tất cả đội viên của "Speed" nhất định phải ra thi đấu, bất cứ một đội viên nào vượt qua tôi thì mới tính trận đấu này chúng tôi thua." Lâm Yên mở miệng nói rõ lí do.
Lâm Yên vừa dứt lời thì tất cả đội
viên "ZH1" cũng nhịn không được mà cười ra tiếng.
Cô gái này đang nói nghiêm túc sao?
Quy tắc đúng là không sai nhưng dựa trên tiền đề: Nếu như muốn lật bàn thì Lâm Yên nhất định phải thắng tất cả đội viên của "Speed". Nếu bị bất cứ ai của Speed vượt qua thì trận đấu này tính là "ZH1" thua.
- ---
Hóng không hóng không? Sắp có cú vả mặt rồi này~~~ tích cực vote và cmt nha. Người đừng lặng im xem chùa như thế, vì lặng im sẽ giết chết con tym:))))). Biết đâu với sự ủng hộ nhiệt tình của mọi người mai team bão 10 chương thì sao nhỉ~?
Tác giả :
Quẫn Quẫn Hữu Yêu