Cuộc Đời Này Đáng Để Chờ Đợi!
Chương 53: (Ký ức của Hà Trừng)

Cuộc Đời Này Đáng Để Chờ Đợi!

Chương 53: (Ký ức của Hà Trừng)

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Buổi chiều 2 giờ rưỡi, trời trong.
Bởi vì buổi trưa ngủ thẳng giấc cho nên tiết đầu đến trễ mấy phút, sau khi ghi tên ở cửa bảo vệ liền vội vã đến giáo lầu.
Đối diện thao trường là giáo lầu, buổi chiều lười biếng nên nhìn tất cả cũng không có tinh thần,những bức tượng trên đường chạy thể dục thoạt nhìn lỏng lẻo, ánh mặt trời chói chang khiến người ta không thể mở mắt nổi.
Cũng chính ngày này, tôi gặp Chu Tiểu Dĩ.
Sau này nghĩ lại, hôm đó đi thăm ba của người bạn nên ra ngoài sớm, hôm đó tôi ngủ trưa sớm, hôm đó tôi tắt báo thức sau đó lập tức rời giường, hôm đó tôi không đi trễ, có phải cũng sẽ không gặp được chị ấy.
Như vậy cuộc sống của tôi không biết sẽ như thế nào?
Ừm, bên chị ấy thật lâu, lại nhiễm cái khuyết điểm thích đặt giả thuyết của chị ấy.
Đến trễ đã thành sự thật, dứt khoát không cần vội vàng, đứng ở thao trường, chờ lớp kia chạy qua, tôi mới đi qua đường, nhưng mới đi hai bước, bỗng nhiên túi sách phía sau bị kéo lại, cả người lui ra sau mấy bước.
Quay đầu nhìn, phía sau là một nữ sinh, cuộn người, ra hiệu cho tôi im lặng.
Khi đó chị ấy cũng mặc đồng phục giống tôi, đuôi ngựa buộc cao, nắm túi sách của tôi cuộn người như chú mèo, mắt mở to nhìn tôi.
Tôi nhìn đầu kia, giáo viên thể dục của chị ấy đang cúi đầu nhìn điện thoại, lúc ngẩng đầu chị ấy kéo tôi xuống, ngồi chồm hổm.
Mấy phút sau tôi mới hiểu được, người này trốn chạy nửa vòng, kéo tôi từ đầu thao trường này đến kia, buông ra, lúc này mới hòa vòng đám người kia.
Tôi nhìn thấy chị ấy le lưỡi với bạn học, le lưỡi xong mới cẩn thận nhìn về phía lão sư đang đứng.
Tôi không ngừng bước về phía trước, chỉ đi mấy bước thì nghe thấy tiếng chị ấy gọi tôi.
"Bạn học!"
Âm thanh thanh thúy, tôi quay đầu nhìn chị ấy.
"Cảm ơn!"
Chị ấy vừa nói vừa chạy, còn vẫy tay với tôi, tóc bị thổi tung bay tạo thành một góc 90 với cơ thể, ánh mặt trời chói chang giống như bị chị ấy kiểm soát trên đầu ngón tay, làm cho chị ấy nổi bật dưới ánh mặt trời rực rỡ.
Nụ cười xán lạn, lúm đồng tiền sâu bên má, khắc vào trong đầu tôi.
Từ lần đó, tôi ở trường thường xuyên gặp chị ấy hơn, có thể là thể dục buổi sáng, xa xa nhìn, có thể là thấy chị ấy cùng bạn học nói chuyện phiếm, có thể là ở căn tin nhìn chị ấy tham ăn đến mua đồ ăn vặt, có thể là trên đường đi học về, vô tư cười.
Khi đó tôi không biết đó là thích, chỉ biết học tỷ này thật đáng yêu, chị ấy luôn cười.
Nghĩ tới hôm nay gặp lại chị ấy, tâm tình của tôi tốt lên.
Sau này tôi biết lớp của chị ấy, sau này tôi biết tên của chị ấy, sau này tôi biết địa chỉ nhà của chị ấy.
Sau này chị ấy tốt nghiệp.
Tôi lại là một người xa lạ trong cuộc đời của chị ấy, chị ấy lúc nào cũng chỉ gặp thoáng qua tôi, cho tới bây giờ chưa từng chú ý tới tôi, chị ấy yên lặng không một tiếng động tốt nghiệp, không thông báo cho tôi biết.
Đương nhiên, cũng không cho tôi cơ hội tiễn chị ấy.
Chị ấy không biết tôi là ai, cũng sẽ không biết chị ấy bởi vì trốn chạy bộ mà đánh cắp con tim một cô gái.
Khai giảng năm hai Cao trung tất cả trở lại bình thường, không có gì thay đổi, trường vẫn là dáng vẻ đó, bất quá nghe nói sẽ thay đổi ký túc xá, tôi nghĩ, nếu như tôi quen chị ấy, nếu như tôi đem chuyện này nói cho chị ấy biết, có phải chị ấy sẽ hướng về phía tôi gào khóc, nói vì sao chị ấy vừa đi trường liền đổi mới.
Tôi cúi đầu cười, ngẩng đầu lên nhìn cột thông báo trên bảng vinh dự, hàng thứ nhất người cuối cùng, chính là Chu Tiểu Dĩ, thành tích của chị ấy rất xuất sắc đậu trường danh tiếng.
Chỉ có thể nhìn mà ao ước, có thể đó chính là duyên phận của chúng tôi.
Chỉ là không nghĩ tới, nửa năm sau tôi lại gặp chị ấy.
Đó là tiết Anh của giáo viên chủ nhiệm, trước khi vào học lão sư nói hôm nay có 2 học tỷ đã tốt nghiệp tới dự thính, bảo mọi người thể hiện tốt một chút, không được làm mất mặt lão sư.
Lớp học đang 'thoi thóp' bởi vì vậy mà phấn khởi lên, đồng loạt hướng về phía cửa nhìn, thật không nghĩ tới cửa sau truyền tới giọng nói kia.
Cuộc sống đại học làm cho ăn mặc của chị ấy có chút thay đổi, đã không còn là bộ đồng phục trong trí nhớ của tôi, đuôi tóc hơi xoăn, chúng tôi quay đầu nhìn, chị ấy đang kéo tay Phùng Giang, ngượng ngùng cười.
Ngồi cùng bàn bởi vì bị bệnh nên xin nghỉ một tuần, hàng cuối có một bàn trống, lúc lão sư xếp chỗ tôi khẩn trương tới nổi lòng bàn tay chảy mồ hôi, không dám lui ra sau nhìn.
Mấy giây sau, chị ấy kéo cái ghế bên cạnh ngồi xuống, cười với tôi, nói:
"Chào em."
Tôi không dám nhìn chị ấy, chỉ có thể cúi đầu xem sách, nhỏ giọng trả lời:
"Chào chị."
Nếu như nói duyên phận của chúng tôi không sâu, vậy tại sao chị ấy có thể một lần rồi một lần xuất hiện trước mặt tôi, nhưng nếu nói duyên phận chúng tôi sâu, tại sao tôi chỉ là khách qua đường trong cuộc đời chị ấy.
Tiết Anh văn này hầu như tôi không nghe giảng, chị ấy rất im lặng, đầu tiên là giả vờ nghe mấy phút sau đó buồn chán chơi điện thoại mấy phút, sau cùng cất điện thoại, nhẹ nhàng kéo tay áo tôi.
Từ đầu đến giờ trong mắt tôi đều là chị ấy, mỗi động tác nhỏ của chị ấy cũng làm cho tim tôi đập một cách dị thường.
Chị ấy nói:
"Bạn học, cho chị mượn tờ giấy, giấy nháp là được."
Tôi rút quyển bài tập trên bàn của mình, lật tới một trang trắng đưa cho cho chị ấy.
Chị ấy xoa xoa tay:
"Cái kia, bút chì."
Tôi liếm liếm môi, kéo hộp bút ra, lấy bút chì đưa cho chị ấy.
Thời gian tiếp theo, chị ấy càng yên lặng gục xuống bàn, vẽ vẽ lên tờ giấy tôi đưa.
Tôi bắt đầu cảm ơn vì cái thứ gọi là dư quang, chí ít sẽ khiến cho tôi không dùng ánh mắt sáng quắc quan sát chị ấy, chị ấy thuần thục vẽ trên giấy, thỉnh thoảng chuyển bút, chiếc bút chì kia cứ như nhảy múa trên những ngón tay linh hoạt của chị ấy, ở góc độ này có thể thấy bên dưới cổ áo sơ mi, bên trong là chiếc áo len, nó nghịch ngợm vểnh lên.
Lúc nghiêm túc hé miệng, thậm chí lúc vẽ phác họa cũng khiến cho chị ấy nhíu mày.
Chị ấy đang vẽ, chính chị ấy cũng đẹp giống như một bức tranh, mỗi nét vẽ đều vẽ vào lòng tôi, đem tâm tư lắng đọng đã lâu, từng chút từng chút từng nét từng nét câu dẫn lòng tôi.
Thật lâu sau đó, có một ngày chị ấy ở trước mặt tôi cảm thán, ôm hoài nghĩ trong lòng hỏi tôi, hỏi tại sao tôi thích chị ấy, có phải tôi giúp khi chị ấy khi chị bận rộn hay là đã xảy ra chuyện nhỏ gì đó.
Tôi nói không có.
Không có Chu Tiểu Dĩ.
Chị không làm gì cả, nhưng em đã thích chị rồi.
----------------------------------
Tiết mục ăn thức ăn cho cẩu đêm khuya tiếp tục diễn ra :v
Ps. Chúc mừng sinh nhật gei chúa Kwon Yuri  :v Lão công của quốc dân, thành viên của gánh hài quốc dân :v

Tác giả : Mễ Nháo Nháo
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại