Cuộc Đối Đầu Đỉnh Cao Của Tra Công Và Tra Công
Quyển 2 - Chương 10
Lý Hổ dùng sức chớp hai con mắt tròn tròn của hắn, tận lực ở trên mặt làm ra một vẻ mặt chân thành.
Mặc dù có một con mắt dốc không lên lực, nhưng một con khác vẫn ánh mắt sáng ngời, giãy dụa định sóng mắt lưu chuyển.
– Làm sao có thể… Đảng ta hướng tới là kiên quyết chủ trương bỏ ân oán, cùng chung kháng Nhật! Ta cam đoan với đồng chí Mác, tuyệt sẽ không báo thù… Ta đã sớm bỏ ý nghĩ đó trong đầu.
Tạ Viễn hút một hơi thuốc, nhíu mày.
– Lý Liên lạc viên, ngài đây là giả đại biện toán đến nghiện rồi?!
ngụy quân tử bất lương mưu mô gian ác, làm bộ nhân nghĩa đạo đức vì nước vì dân.
Hắn gảy tàn thuốc vào gạt tàn, như có chút đăm chiêu gật gật đầu.
– Hôm nay không có tâm tình, ngày sau nhớ nhắc Tam gia ngươi, hảo hảo sửa chữa ngươi một chút! Mông thông, người liền đứng đắn.
Lý Hổ nghe xong lời này, ‘xì’ bốc ra một luồng hơi nóng, sắc mặt trở nên hơi hơi biến hồng.
Hắn trong lòng không phục, nóng lòng muốn cãi lại. Ma xui quỷ khiến, cư nhiên phản bác một câu.
– Đồ nhát gan, nói không tâm tình thì để bố đến, ta giúp ngươi thông thông mông!
Lời vừa nói ra, hắn trong lòng đã thầm nói một tiếng ‘Không xong!’
Quả nhiên, Tạ Viễn nâng mắt nhìn qua, tựa tiếu phi tiếu.
– Tiểu lão hổ đây là đói nóng nảy!
Hắn từ trên ghế sô pha chậm rãi đứng lên, đi tới trước mặt Lý Hổ. Sờ sờ râu trên cằm, vươn tay đến, ở trên mông Lý Hổ vỗ mạnh một chưởng.
– Chúng ta hiện tại liền đi làm nó!
…
Trên người Tạ Viễn có mùi mồ hôi và khói thuốc súng, râu đâm vào mặt, mang đến hơi hơi đau đớn.
Hắn ép Lý Hổ vững dưới thân, hai người miệng lưỡi giao triền, bởi vì quá mức kịch liệt, quả thực gọi là đang cắn lẫn nhau. Lý Hổ cánh tay con mắt đều không xài được, nhưng cũng may còn có một hàm răng tốt. Hắn dũng cảm tiến tới, đem môi Tạ cầm thú cắn nát toạc, vì thế, miệng hai người đều tràn ngập mùi máu tươi.
Tạ Viễn nhếch lông mày, nghiến răng nghiến lợi lột Lý Hổ sạch trơn. Hắn lật Lý Hổ qua, đè lại bả vai, bắt buộc hắn nâng mông cao cao, ở phía trên không lưu tình chút nào cắn mạnh một miếng, lưu lại dấu hai hàng răng thật sâu. Lý Hổ đau đến khẽ run rẩy. Gia hỏa của hắn, thế nhưng đã run rẩy dựng lên.
Tạ Viễn đem ngón trỏ vào cái cửa miệng kia, xoay tròn vài cái, lại thêm một ngón tay, hai ngón tay hợp lại, ở bên trong xoay tròn ra ra vào vào.
Hắn vừa làm, vừa từ trong kẽ răng phát ra âm thanh trầm trầm.
– Tiểu lão hổ quả nhiên là thiếu làm… Giờ há miệng cắn chặt Tam gia.
Lý Hổ lớn tiếng thở dốc một thoáng, giãy dụa cãi lại nói.
– Đổi bố sờ ngươi, ngươi chỗ đó cắn càng chặt!
Tạ Viễn lông mày nhíu, mắt hơi hơi nheo lại. Hắn không khách khí với Lý Hổ nữa, rút ra ngón tay, đem gia hỏa mình để ở cửa miệng, hai tay kẹp chặt eo Lý Hổ, mạnh mẽ dùng sức đâm về phía trước, cứ như vậy mà vào toàn bộ!
“A!" Lý Hổ há to miệng, cảm giác mông lập tức bị bổ ra từ giữa.
– Đ! Vừa còn nói ngươi không tâm tình…
Tạ Viễn đã cử động, một tay hắn nắm eo Lý Hổ, một tay vươn đến phía trước, bắt lấy gia hỏa của Lý Hổ cùng động.
– Tiểu lão hổ ra sức câu dẫn ta như vậy, dù sao vẫn phải cho ngươi chút mặt mũi… M mông này thật sự là bảo bối, ta hiện tại tâm tình tốt hơn nhiều!
– Đh bác ngươi! … A…
– Đã nói với ngươi, ta không có bác, hẳn là đ cha ta!
– Hừ… Bố đ cha con các ngươi! … A!!
Tạ Viễn lấy ngón tay đem đầu đồ chơi Lý Hổ bịt lại, cười đến dữ tợn.
– Nhanh như vậy đã không được, còn muốn đ hai?!!"
…
Hai người hầu như là đồng thời đạt tới cao trào. Sau khi bắn ra, Tạ Viễn lật thân Lý Hổ qua.
Hắn thở hồng hộc đè lên người Lý Hổ, hai mắt nhìn thẳng Lý Hổ mặt, tỉ mỉ quan sát…
Lý Hổ đột nhiên run mạnh lên, hai mắt đều nhắm chặt lại, ở dưới thân Tạ Viễn bắt đầu run run.
Nguyên lai, đầu lưỡi của Tạ Viễn, đang vô cùng dịu dàng, tại mí mắt trái hắn, từng chút từng chút liếm qua.
Bên tai vang lên một giọng trầm trầm.
– C m n nếu ngươi nói là thật tâm, Tam gia liền vui vẻ.
Mặc dù có một con mắt dốc không lên lực, nhưng một con khác vẫn ánh mắt sáng ngời, giãy dụa định sóng mắt lưu chuyển.
– Làm sao có thể… Đảng ta hướng tới là kiên quyết chủ trương bỏ ân oán, cùng chung kháng Nhật! Ta cam đoan với đồng chí Mác, tuyệt sẽ không báo thù… Ta đã sớm bỏ ý nghĩ đó trong đầu.
Tạ Viễn hút một hơi thuốc, nhíu mày.
– Lý Liên lạc viên, ngài đây là giả đại biện toán đến nghiện rồi?!
ngụy quân tử bất lương mưu mô gian ác, làm bộ nhân nghĩa đạo đức vì nước vì dân.
Hắn gảy tàn thuốc vào gạt tàn, như có chút đăm chiêu gật gật đầu.
– Hôm nay không có tâm tình, ngày sau nhớ nhắc Tam gia ngươi, hảo hảo sửa chữa ngươi một chút! Mông thông, người liền đứng đắn.
Lý Hổ nghe xong lời này, ‘xì’ bốc ra một luồng hơi nóng, sắc mặt trở nên hơi hơi biến hồng.
Hắn trong lòng không phục, nóng lòng muốn cãi lại. Ma xui quỷ khiến, cư nhiên phản bác một câu.
– Đồ nhát gan, nói không tâm tình thì để bố đến, ta giúp ngươi thông thông mông!
Lời vừa nói ra, hắn trong lòng đã thầm nói một tiếng ‘Không xong!’
Quả nhiên, Tạ Viễn nâng mắt nhìn qua, tựa tiếu phi tiếu.
– Tiểu lão hổ đây là đói nóng nảy!
Hắn từ trên ghế sô pha chậm rãi đứng lên, đi tới trước mặt Lý Hổ. Sờ sờ râu trên cằm, vươn tay đến, ở trên mông Lý Hổ vỗ mạnh một chưởng.
– Chúng ta hiện tại liền đi làm nó!
…
Trên người Tạ Viễn có mùi mồ hôi và khói thuốc súng, râu đâm vào mặt, mang đến hơi hơi đau đớn.
Hắn ép Lý Hổ vững dưới thân, hai người miệng lưỡi giao triền, bởi vì quá mức kịch liệt, quả thực gọi là đang cắn lẫn nhau. Lý Hổ cánh tay con mắt đều không xài được, nhưng cũng may còn có một hàm răng tốt. Hắn dũng cảm tiến tới, đem môi Tạ cầm thú cắn nát toạc, vì thế, miệng hai người đều tràn ngập mùi máu tươi.
Tạ Viễn nhếch lông mày, nghiến răng nghiến lợi lột Lý Hổ sạch trơn. Hắn lật Lý Hổ qua, đè lại bả vai, bắt buộc hắn nâng mông cao cao, ở phía trên không lưu tình chút nào cắn mạnh một miếng, lưu lại dấu hai hàng răng thật sâu. Lý Hổ đau đến khẽ run rẩy. Gia hỏa của hắn, thế nhưng đã run rẩy dựng lên.
Tạ Viễn đem ngón trỏ vào cái cửa miệng kia, xoay tròn vài cái, lại thêm một ngón tay, hai ngón tay hợp lại, ở bên trong xoay tròn ra ra vào vào.
Hắn vừa làm, vừa từ trong kẽ răng phát ra âm thanh trầm trầm.
– Tiểu lão hổ quả nhiên là thiếu làm… Giờ há miệng cắn chặt Tam gia.
Lý Hổ lớn tiếng thở dốc một thoáng, giãy dụa cãi lại nói.
– Đổi bố sờ ngươi, ngươi chỗ đó cắn càng chặt!
Tạ Viễn lông mày nhíu, mắt hơi hơi nheo lại. Hắn không khách khí với Lý Hổ nữa, rút ra ngón tay, đem gia hỏa mình để ở cửa miệng, hai tay kẹp chặt eo Lý Hổ, mạnh mẽ dùng sức đâm về phía trước, cứ như vậy mà vào toàn bộ!
“A!" Lý Hổ há to miệng, cảm giác mông lập tức bị bổ ra từ giữa.
– Đ! Vừa còn nói ngươi không tâm tình…
Tạ Viễn đã cử động, một tay hắn nắm eo Lý Hổ, một tay vươn đến phía trước, bắt lấy gia hỏa của Lý Hổ cùng động.
– Tiểu lão hổ ra sức câu dẫn ta như vậy, dù sao vẫn phải cho ngươi chút mặt mũi… M mông này thật sự là bảo bối, ta hiện tại tâm tình tốt hơn nhiều!
– Đh bác ngươi! … A…
– Đã nói với ngươi, ta không có bác, hẳn là đ cha ta!
– Hừ… Bố đ cha con các ngươi! … A!!
Tạ Viễn lấy ngón tay đem đầu đồ chơi Lý Hổ bịt lại, cười đến dữ tợn.
– Nhanh như vậy đã không được, còn muốn đ hai?!!"
…
Hai người hầu như là đồng thời đạt tới cao trào. Sau khi bắn ra, Tạ Viễn lật thân Lý Hổ qua.
Hắn thở hồng hộc đè lên người Lý Hổ, hai mắt nhìn thẳng Lý Hổ mặt, tỉ mỉ quan sát…
Lý Hổ đột nhiên run mạnh lên, hai mắt đều nhắm chặt lại, ở dưới thân Tạ Viễn bắt đầu run run.
Nguyên lai, đầu lưỡi của Tạ Viễn, đang vô cùng dịu dàng, tại mí mắt trái hắn, từng chút từng chút liếm qua.
Bên tai vang lên một giọng trầm trầm.
– C m n nếu ngươi nói là thật tâm, Tam gia liền vui vẻ.
Tác giả :
A Ngốc