Cuộc Đối Đầu Đỉnh Cao Của Tra Công Và Tra Công
Quyển 1 - Chương 40
Đỗ Lệ Nương hai hàng lông mày như nhíu, tự bi còn như hỉ. “Chỉ cầu mộng cũ trở lại, này đoạn tân sầu phải làm sao. Suy nghĩ trằn trọc, lại đêm vô miên"…
Âm thanh đó như tơ như lũ, nhất xướng tam điệp, chuyển vào trong lỗ tai người.
đoạn hát lặp đi lặp lại trong kịch.
Tam thiếu gia đặt Lý Hổ lên sô pha, hai người giao triền thành một đoàn. Lý Hổ một chân khoát lên vai Tam thiếu gia, một chân khác vòng bên hông hắn. Hạ thân cùng một chỗ rung động, có chất lỏng nhơn nhớt trơn trượt từ chỗ mập hợp chậm rãi chảy xuống.
Lý Hổ hai chân dài đường cong vô cùng đẹp, theo mỗi một lần Tam thiếu gia đâm vào, bắp thịt trên bắp chân dài nhỏ liền sẽ theo dùng sức mà nổi lên, hiện ra một đường cong rất đẹp. Hắn mười cái móng chân trong chốc lát khó nhịn cong lên, một hồi lại dùng lực duỗi ra. Đầu thiên ở trên sô pha cọ đến cọ đi, cổ vặn vẹo vươn dài, từ trong yết hầu phát ra một loại rên rỉ đứt quãng cực lực đè nén.
Tam thiếu gia vừa dùng sức làm, vừa nhìn về phía cổ trần của Lý Hổ. Mỏng mảnh dài dài, tuy là ở trên người thô kệch này, cũng là tinh tế đến mang theo hai phân yếu ớt.
Yêu thương ở trên cổ cắn một ngụm, cảm giác được cơ thể dưới thân đột nhiên run lên.
Lời hắn vừa mới nói là thật. Này cổ gãy, hắn quả thật sẽ không đành lòng. Lý Hổ cắn chặt khớp hàm, kiệt lực kiềm chế bản thân phát ra tiếng giống chó hoang ***.
Hắn thậm chí hận mông mình, ‘Thật m nó đồ đê tiện! Mới bị đánh thành thịt nướng, bị đâm hai cái liền ở chỗ này phát tao!’
Nhưng cái mông này tự mình thỏa sức vui vẻ, chẳng để ý đến hắn. Mỗi khi bị đâm vào một lần, liền vui vẻ đến hơi run run, run lẩy bẩy chảy ra ít nước.
Lý Hổ trong lòng nghẹn khuất, hận đến muốn chết. Cố tình tại trên lưng Tam thiếu gia cào ra vài vệt máu! Nhưng bất đắc dĩ cách áo sơ-mi, tay lại không dùng được, chỉ phải nắm kéo tóc hắn trút căm phẫn.
Tóc Tam thiếu gia vốn ngay ngắn chỉnh tề, bị hắn kéo thành một ổ gà. Hắn nhìn xem muốn cười, vừa nhếch miệng lại thiếu chút nữa lại chảy ra điểm mã niệu.
mã niệu (nước tiểu ngựa) là kiểu gọi khinh miệt đối với người say và chê đối với thức uống. Điểm mã niệu là gì, mình không biết.
‘M mày tốt nhất giết chết bố ở trong này ngay bây giờ! Nếu không đợi bố trở mình, nhất định gian mày đến chết đi sống lại, sống lại chết đi, gian thành tổ ong vò vẽ!’
…
Một màn xướng xong, tiếng hoan hô xung quanh sấm dậy, trong tiếng như núi thở sóng thần này, hai người cùng đạt tới cao trào.
Tam thiếu gia nhân thể ngã xuống sô pha, ôm Lý Hổ, hai người mồ hôi nhễ nhại chen chúc một chỗ.
Lười nhác chạm tóc Lý Hổ, cúi đầu ngâm một câu,
Nguyên lai xá tử yên hồng khai biến,
Tự giá ban đô phó dữ đoạn tỉnh đồi viên.
Lương thần mỹ cảnh nại hà thiên,
Thưởng tâm nhạc sự thùy gia viện…
Giọng hát hắn có một loại ưu nhã hoa lệ khác biệt, ôn thuần như Nữ Nhi Hồng lâu năm, làm người ta nghe xong, liền say ngã vào năm tháng ấy.
Chú thích:
Nguyên lai xá tử yên hồng khai biến,
Tự giá ban đô phó dữ đoạn tỉnh đồi viên.
Lương thần mỹ cảnh nại hà thiên,
Thưởng tâm nhạc sự thùy gia viện.
Dịch
Trước sao hồng tía đua chen,
Giờ sao giếng lấp tường nghiêng thế này?
Cảnh xuân tươi đẹp làm sao,
Nào có tâm thưởng thức chuyện vui sân nhà ai.
.
Âm thanh đó như tơ như lũ, nhất xướng tam điệp, chuyển vào trong lỗ tai người.
đoạn hát lặp đi lặp lại trong kịch.
Tam thiếu gia đặt Lý Hổ lên sô pha, hai người giao triền thành một đoàn. Lý Hổ một chân khoát lên vai Tam thiếu gia, một chân khác vòng bên hông hắn. Hạ thân cùng một chỗ rung động, có chất lỏng nhơn nhớt trơn trượt từ chỗ mập hợp chậm rãi chảy xuống.
Lý Hổ hai chân dài đường cong vô cùng đẹp, theo mỗi một lần Tam thiếu gia đâm vào, bắp thịt trên bắp chân dài nhỏ liền sẽ theo dùng sức mà nổi lên, hiện ra một đường cong rất đẹp. Hắn mười cái móng chân trong chốc lát khó nhịn cong lên, một hồi lại dùng lực duỗi ra. Đầu thiên ở trên sô pha cọ đến cọ đi, cổ vặn vẹo vươn dài, từ trong yết hầu phát ra một loại rên rỉ đứt quãng cực lực đè nén.
Tam thiếu gia vừa dùng sức làm, vừa nhìn về phía cổ trần của Lý Hổ. Mỏng mảnh dài dài, tuy là ở trên người thô kệch này, cũng là tinh tế đến mang theo hai phân yếu ớt.
Yêu thương ở trên cổ cắn một ngụm, cảm giác được cơ thể dưới thân đột nhiên run lên.
Lời hắn vừa mới nói là thật. Này cổ gãy, hắn quả thật sẽ không đành lòng. Lý Hổ cắn chặt khớp hàm, kiệt lực kiềm chế bản thân phát ra tiếng giống chó hoang ***.
Hắn thậm chí hận mông mình, ‘Thật m nó đồ đê tiện! Mới bị đánh thành thịt nướng, bị đâm hai cái liền ở chỗ này phát tao!’
Nhưng cái mông này tự mình thỏa sức vui vẻ, chẳng để ý đến hắn. Mỗi khi bị đâm vào một lần, liền vui vẻ đến hơi run run, run lẩy bẩy chảy ra ít nước.
Lý Hổ trong lòng nghẹn khuất, hận đến muốn chết. Cố tình tại trên lưng Tam thiếu gia cào ra vài vệt máu! Nhưng bất đắc dĩ cách áo sơ-mi, tay lại không dùng được, chỉ phải nắm kéo tóc hắn trút căm phẫn.
Tóc Tam thiếu gia vốn ngay ngắn chỉnh tề, bị hắn kéo thành một ổ gà. Hắn nhìn xem muốn cười, vừa nhếch miệng lại thiếu chút nữa lại chảy ra điểm mã niệu.
mã niệu (nước tiểu ngựa) là kiểu gọi khinh miệt đối với người say và chê đối với thức uống. Điểm mã niệu là gì, mình không biết.
‘M mày tốt nhất giết chết bố ở trong này ngay bây giờ! Nếu không đợi bố trở mình, nhất định gian mày đến chết đi sống lại, sống lại chết đi, gian thành tổ ong vò vẽ!’
…
Một màn xướng xong, tiếng hoan hô xung quanh sấm dậy, trong tiếng như núi thở sóng thần này, hai người cùng đạt tới cao trào.
Tam thiếu gia nhân thể ngã xuống sô pha, ôm Lý Hổ, hai người mồ hôi nhễ nhại chen chúc một chỗ.
Lười nhác chạm tóc Lý Hổ, cúi đầu ngâm một câu,
Nguyên lai xá tử yên hồng khai biến,
Tự giá ban đô phó dữ đoạn tỉnh đồi viên.
Lương thần mỹ cảnh nại hà thiên,
Thưởng tâm nhạc sự thùy gia viện…
Giọng hát hắn có một loại ưu nhã hoa lệ khác biệt, ôn thuần như Nữ Nhi Hồng lâu năm, làm người ta nghe xong, liền say ngã vào năm tháng ấy.
Chú thích:
Nguyên lai xá tử yên hồng khai biến,
Tự giá ban đô phó dữ đoạn tỉnh đồi viên.
Lương thần mỹ cảnh nại hà thiên,
Thưởng tâm nhạc sự thùy gia viện.
Dịch
Trước sao hồng tía đua chen,
Giờ sao giếng lấp tường nghiêng thế này?
Cảnh xuân tươi đẹp làm sao,
Nào có tâm thưởng thức chuyện vui sân nhà ai.
.
Tác giả :
A Ngốc