Cuộc Đối Đầu Đỉnh Cao Của Tra Công Và Tra Công
Quyển 1 - Chương 10
Tam thiếu gia quả nhiên tuân thủ hứa hẹn, đem một chỗ bất động sản gần cầu Tam Nguyên cho Lý Hổ, còn đưa cho hắn năm trăm đồng bạc trắng để ổn định cuộc sống.
Bất động sản là tòa lầu tiểu dương hai tầng, tuy không xa hoa, cũng sạch sẽ, còn thêm một lão bộc giúp xử lý một ít tạp vụ. Năm trăm đồng bạc trắng, cũng đủ gia đình bình thường lập kế hoạch vượt qua một đời.
kiến trúc nước ngoài có nhà, vườn hoa.
Chỗ cầu Tam Nguyên hoang vu, phù hợp ẩn cư. Lý Hổ nửa đời trước tạo nghiệp chướng quá nhiều, kết cừu gia vô số, giờ rớt đài, người muốn mệnh hắn có thể xếp thẳng từ Tử Cấm thành đến vòng rào lớn. Tam thiếu gia lặng yên không một tiếng động đưa hắn an trí ở chỗ này, hắn liền cả ngày trốn ở trong phòng, chân không bước ra khỏi nhà.
Trải qua một trận quá mức đau thương, cho dù ngoan cường như Lý Hổ, cũng cần trốn đi hảo hảo liếm liếm miệng vết thương.
Hai cánh tay của hắn xem như phế đi, nâng không nổi thứ nặng hơn bát cơm. Lúc ở bệnh viện hắn lén hỏi qua bác sĩ, bác sĩ nói đời này không còn thể khỏi hẳn.
Sau khi được câu trả lời thuyết phục này, hắn nhịn không được lại trộm khóc rống một hồi, cũng từng một dạo mất hết hi vọng. Nhưng qua một ít thời gian, từ trong đống tro tàn đó lại thoát ra đốm lửa nho nhỏ, ý nghĩ không cam lòng và muốn báo thù quẩn quanh mãi trong đầu khiến hắn chưa đến mức không gượng dậy nổi.
Vì thế, mấy tháng sau, hắn bắt đầu núp núp ẩn ẩn đi ra, thò đầu ra ngoài muốn hỏi thăm một ít tin tức.
Nhưng có lẽ là tạo nghiệp quá nhiều, lão thiên gia thật muốn thu hắn, ngay lúc Lý Hổ vừa mới khôi phục hai phân sinh khí, đã có cừu nhân tìm tới cửa.
Hà Ngọc Tiên tiếu sinh sinh mặc một bộ trường sam tuyết trắng, cừu hận khiến sắc mặt y trở nên giống như quần áo trên người y, vài người vạm vỡ đứng ở phía sau y.
xinh đẹp, đẹp đẽ.
Y lạnh lùng thoáng nở nụ cười.
– Hổ gia cũng có ngày hôm nay! Ngọc Tiên nghe được chuyện của ngài, đặc biệt tới thăm cố nhân.
Hoá ra sau khi y đã trải qua lần trước với Lý Hổ, trăm cay nghìn đắng trở lại Bắc Bình, bên cạnh Tam thiếu gia lại đã có tân sủng, mặc dù cũng từng rút chút thời gian khuyên giải y vài câu, đưa một khoản tiền lớn an ủi, nhưng từ nay về sau đó là thất sủng.
Y liên tiếp gặp bất hạnh, cho rằng đều là lỗi của Lý Hổ, trong lòng liền hận độc hắn.
Hà Ngọc Tiên ở bên cạnh Tam thiếu gia một thời gian, quen biết kha khá mấy người tùy tùng. Vì vậy cơ duyên xảo hợp, nghe được cảnh ngộ của Lý Hổ, liền khẩn cấp chạy tới trả thù.
.o.
Hà Ngọc Tiên là một đào kép lớn. Đêm hôm đó, dưới ánh lửa đầy trời, đối với Lý Hổ trong vũng máu, y thản nhiên xướng một đoạn “Mẫu Đơn đình", thật sự là nghi thái vạn thiên, phong hoa tuyệt đại.
Tam thiếu gia mặc áo bành tô bạc nỉ màu đen, trên cổ phối hợp một cái khăn quàng cổ đan len màu tím thoáng có chút chẳng ăn nhập gì.
Đây là thiên kim của Đoàn Bộ trưởng Bộ Tài chính mất nửa tháng tự tay đan. Vị tiểu thư này thuở nhỏ du học, điệu bộ luôn luôn vô cùng kiểu Tây, nhưng một trận trước gặp Tạ Tam thiếu gia, lại đột nhiên có hứng thú làm nữ công.
Cái gì cô đũng không biết làm, vì thế liền kiếm thứ đơn giản nhất học, mất một hồi công sức, đan chiếc khăn quàng cổ có vẻ cẩu thả này. Vốn rất có chút xấu hổ, nhưng Tam thiếu gia lại rất tán thưởng một hồi, ngay tại chỗ choàng quấn vào trên cổ. Hắn cao lớn khí vũ hiên ngang, lớn lên lại trắng nõn, bởi vậy choàng lên cũng có một phần hương vị.
Đoàn tiểu thư không tự giác đỏ mặt, cùng Tạ Tam thiếu gia nói ngủ ngon với nhau, mới dõi theo hắn lên xe rời đi. Xe chạy ra một đoạn, Tam thiếu gia thuận tay kéo xuống khăn quàng cổ, tùy ý ném nó vào một bên.
Khi nãy hắn cùng cha Đoàn tiểu thư Đoạn Bộ trưởng uống hơn vài chén rượu, giờ tuy trên mặt nhìn không ra cái gì, lại thoáng có chút phiền muộn. Bởi vậy bảo tài xế chạy chầm chậm, đồng thời mở cửa kính xe, nhàn rỗi nhìn bên ngoài.
Đây là một ngã tư hoang vắng, vào ban đêm mùa đông, trên đường không có lấy một bóng người. Đột nhiên, có một bóng người từ trong tối chạy ra, nhanh như chớp chạy tới phía trước.
Ngay sau đó, một bóng người đuổi theo phía sau, vừa đuổi theo, miệng còn vừa hung dữ chửi bậy.
– Thằng ranh con, bố mày mà bắt được mày, bố lột sống da mày!
Hai người ngươi đuổi ta trốn, trong khoảnh khắc liền chạy trốn nhìn không thấy bóng dáng.
Xe chậm rãi chạy ra phố này, tại đầu phố xoay cái vòng, liền lại thấy hai người vừa rồi. Người chạy trốn đằng trước không may đã bị đuổi theo, người rượt hắn đang hung ác tiến lên đánh nhau với hắn. Hiển nhiên hai người lực lượng cách xa, một người đánh mang theo đá, một người té trên mặt đất cuộn người, không hề có lực đánh trả.
Đây là màn vô cùng bình thường trong thành thị này, vô vị ở trước mắt Tam thiếu gia xẹt qua, một lát liền bị xe hơi để lại phía sau.
Xe lại chạy ra một đoạn thật dài, Tam thiếu gia lại đột nhiên nhớ tới có vật quan trọng để quên ở nhà Đoàn Bộ trưởng, vì thế xe hơi quay đầu, theo đường cũ trở lại.
Xe hơi lại một lần nữa chạy qua ngã tư vừa rồi, hai người kia vẫn còn ở chỗ cũ như khi nãy, nhưng thoáng có chút để người kinh ngạc là, ẩu đả đã ngừng lại, hoặc là nói, thay đổi tính chất, diễn biến thành một trận cường bạo. Thân hình hai người kia hiển nhiên đều là nam tử, lúc này một người đang đè một người khác ở dưới đất, trong bóng đêm đen kịt, nhìn thấy được đoạn mông trắng bóng dưới thân gã.
Cảnh này tuy không thông thường, nhưng Tam thiếu gia cũng không có hứng thú lại xem, nhưng mà hai người này lại chiếm chính giữa ngã tư đường, một con đường nhỏ hẹp, xe hơi tuyệt không thể từ bên cạnh chạy qua.
Vì thế tài xế dừng xe, hùng hổ đi xuống quát tháo.
Cái tên đang thực thi cường bạo bị quấy rầy, hung hãn lên, liền muốn đánh tài xế. Gã là tráng hán cao lớn thô kệch, vốn tự cho là nắm chắc phần thắng, nhưng sau một lát, đã nằm trên mặt đất rên rỉ.
Tài xế tuỳ tiện ném gã vào ven đường, vì thế giữa ngã tư, cũng chỉ còn lại kẻ bị hại xui xẻo.
Hắn đang cố gắng muốn đứng lên, nhưng hình như lực bất tòng tâm. Có lẽ là bởi vì vừa rồi bị đánh, hai cánh tay như hỏng mất, hoàn toàn không dụng được lực. Hắn dùng tay chống, thử vài lần, đều không đứng dậy được, vì thế dùng đầu gối đẩy, đẩy đẩy thử đứng lên. Đáng thương mông hắn còn lộ ở bên ngoài, theo động tác loáng lên một cái lại loáng lên một cái.
Tam thiếu gia vươn đầu ngoài cửa sổ, đối diện tài xế bảo.
– A Thành, giúp vị tiên sinh này một tay.
Kỳ quái là, người nọ nghe được lời Tam thiếu gia nói, lại tức khắc cả người chấn động, cứng đờ tại chỗ như bị ma pháp làm hóa đá!
Bất động sản là tòa lầu tiểu dương hai tầng, tuy không xa hoa, cũng sạch sẽ, còn thêm một lão bộc giúp xử lý một ít tạp vụ. Năm trăm đồng bạc trắng, cũng đủ gia đình bình thường lập kế hoạch vượt qua một đời.
kiến trúc nước ngoài có nhà, vườn hoa.
Chỗ cầu Tam Nguyên hoang vu, phù hợp ẩn cư. Lý Hổ nửa đời trước tạo nghiệp chướng quá nhiều, kết cừu gia vô số, giờ rớt đài, người muốn mệnh hắn có thể xếp thẳng từ Tử Cấm thành đến vòng rào lớn. Tam thiếu gia lặng yên không một tiếng động đưa hắn an trí ở chỗ này, hắn liền cả ngày trốn ở trong phòng, chân không bước ra khỏi nhà.
Trải qua một trận quá mức đau thương, cho dù ngoan cường như Lý Hổ, cũng cần trốn đi hảo hảo liếm liếm miệng vết thương.
Hai cánh tay của hắn xem như phế đi, nâng không nổi thứ nặng hơn bát cơm. Lúc ở bệnh viện hắn lén hỏi qua bác sĩ, bác sĩ nói đời này không còn thể khỏi hẳn.
Sau khi được câu trả lời thuyết phục này, hắn nhịn không được lại trộm khóc rống một hồi, cũng từng một dạo mất hết hi vọng. Nhưng qua một ít thời gian, từ trong đống tro tàn đó lại thoát ra đốm lửa nho nhỏ, ý nghĩ không cam lòng và muốn báo thù quẩn quanh mãi trong đầu khiến hắn chưa đến mức không gượng dậy nổi.
Vì thế, mấy tháng sau, hắn bắt đầu núp núp ẩn ẩn đi ra, thò đầu ra ngoài muốn hỏi thăm một ít tin tức.
Nhưng có lẽ là tạo nghiệp quá nhiều, lão thiên gia thật muốn thu hắn, ngay lúc Lý Hổ vừa mới khôi phục hai phân sinh khí, đã có cừu nhân tìm tới cửa.
Hà Ngọc Tiên tiếu sinh sinh mặc một bộ trường sam tuyết trắng, cừu hận khiến sắc mặt y trở nên giống như quần áo trên người y, vài người vạm vỡ đứng ở phía sau y.
xinh đẹp, đẹp đẽ.
Y lạnh lùng thoáng nở nụ cười.
– Hổ gia cũng có ngày hôm nay! Ngọc Tiên nghe được chuyện của ngài, đặc biệt tới thăm cố nhân.
Hoá ra sau khi y đã trải qua lần trước với Lý Hổ, trăm cay nghìn đắng trở lại Bắc Bình, bên cạnh Tam thiếu gia lại đã có tân sủng, mặc dù cũng từng rút chút thời gian khuyên giải y vài câu, đưa một khoản tiền lớn an ủi, nhưng từ nay về sau đó là thất sủng.
Y liên tiếp gặp bất hạnh, cho rằng đều là lỗi của Lý Hổ, trong lòng liền hận độc hắn.
Hà Ngọc Tiên ở bên cạnh Tam thiếu gia một thời gian, quen biết kha khá mấy người tùy tùng. Vì vậy cơ duyên xảo hợp, nghe được cảnh ngộ của Lý Hổ, liền khẩn cấp chạy tới trả thù.
.o.
Hà Ngọc Tiên là một đào kép lớn. Đêm hôm đó, dưới ánh lửa đầy trời, đối với Lý Hổ trong vũng máu, y thản nhiên xướng một đoạn “Mẫu Đơn đình", thật sự là nghi thái vạn thiên, phong hoa tuyệt đại.
Tam thiếu gia mặc áo bành tô bạc nỉ màu đen, trên cổ phối hợp một cái khăn quàng cổ đan len màu tím thoáng có chút chẳng ăn nhập gì.
Đây là thiên kim của Đoàn Bộ trưởng Bộ Tài chính mất nửa tháng tự tay đan. Vị tiểu thư này thuở nhỏ du học, điệu bộ luôn luôn vô cùng kiểu Tây, nhưng một trận trước gặp Tạ Tam thiếu gia, lại đột nhiên có hứng thú làm nữ công.
Cái gì cô đũng không biết làm, vì thế liền kiếm thứ đơn giản nhất học, mất một hồi công sức, đan chiếc khăn quàng cổ có vẻ cẩu thả này. Vốn rất có chút xấu hổ, nhưng Tam thiếu gia lại rất tán thưởng một hồi, ngay tại chỗ choàng quấn vào trên cổ. Hắn cao lớn khí vũ hiên ngang, lớn lên lại trắng nõn, bởi vậy choàng lên cũng có một phần hương vị.
Đoàn tiểu thư không tự giác đỏ mặt, cùng Tạ Tam thiếu gia nói ngủ ngon với nhau, mới dõi theo hắn lên xe rời đi. Xe chạy ra một đoạn, Tam thiếu gia thuận tay kéo xuống khăn quàng cổ, tùy ý ném nó vào một bên.
Khi nãy hắn cùng cha Đoàn tiểu thư Đoạn Bộ trưởng uống hơn vài chén rượu, giờ tuy trên mặt nhìn không ra cái gì, lại thoáng có chút phiền muộn. Bởi vậy bảo tài xế chạy chầm chậm, đồng thời mở cửa kính xe, nhàn rỗi nhìn bên ngoài.
Đây là một ngã tư hoang vắng, vào ban đêm mùa đông, trên đường không có lấy một bóng người. Đột nhiên, có một bóng người từ trong tối chạy ra, nhanh như chớp chạy tới phía trước.
Ngay sau đó, một bóng người đuổi theo phía sau, vừa đuổi theo, miệng còn vừa hung dữ chửi bậy.
– Thằng ranh con, bố mày mà bắt được mày, bố lột sống da mày!
Hai người ngươi đuổi ta trốn, trong khoảnh khắc liền chạy trốn nhìn không thấy bóng dáng.
Xe chậm rãi chạy ra phố này, tại đầu phố xoay cái vòng, liền lại thấy hai người vừa rồi. Người chạy trốn đằng trước không may đã bị đuổi theo, người rượt hắn đang hung ác tiến lên đánh nhau với hắn. Hiển nhiên hai người lực lượng cách xa, một người đánh mang theo đá, một người té trên mặt đất cuộn người, không hề có lực đánh trả.
Đây là màn vô cùng bình thường trong thành thị này, vô vị ở trước mắt Tam thiếu gia xẹt qua, một lát liền bị xe hơi để lại phía sau.
Xe lại chạy ra một đoạn thật dài, Tam thiếu gia lại đột nhiên nhớ tới có vật quan trọng để quên ở nhà Đoàn Bộ trưởng, vì thế xe hơi quay đầu, theo đường cũ trở lại.
Xe hơi lại một lần nữa chạy qua ngã tư vừa rồi, hai người kia vẫn còn ở chỗ cũ như khi nãy, nhưng thoáng có chút để người kinh ngạc là, ẩu đả đã ngừng lại, hoặc là nói, thay đổi tính chất, diễn biến thành một trận cường bạo. Thân hình hai người kia hiển nhiên đều là nam tử, lúc này một người đang đè một người khác ở dưới đất, trong bóng đêm đen kịt, nhìn thấy được đoạn mông trắng bóng dưới thân gã.
Cảnh này tuy không thông thường, nhưng Tam thiếu gia cũng không có hứng thú lại xem, nhưng mà hai người này lại chiếm chính giữa ngã tư đường, một con đường nhỏ hẹp, xe hơi tuyệt không thể từ bên cạnh chạy qua.
Vì thế tài xế dừng xe, hùng hổ đi xuống quát tháo.
Cái tên đang thực thi cường bạo bị quấy rầy, hung hãn lên, liền muốn đánh tài xế. Gã là tráng hán cao lớn thô kệch, vốn tự cho là nắm chắc phần thắng, nhưng sau một lát, đã nằm trên mặt đất rên rỉ.
Tài xế tuỳ tiện ném gã vào ven đường, vì thế giữa ngã tư, cũng chỉ còn lại kẻ bị hại xui xẻo.
Hắn đang cố gắng muốn đứng lên, nhưng hình như lực bất tòng tâm. Có lẽ là bởi vì vừa rồi bị đánh, hai cánh tay như hỏng mất, hoàn toàn không dụng được lực. Hắn dùng tay chống, thử vài lần, đều không đứng dậy được, vì thế dùng đầu gối đẩy, đẩy đẩy thử đứng lên. Đáng thương mông hắn còn lộ ở bên ngoài, theo động tác loáng lên một cái lại loáng lên một cái.
Tam thiếu gia vươn đầu ngoài cửa sổ, đối diện tài xế bảo.
– A Thành, giúp vị tiên sinh này một tay.
Kỳ quái là, người nọ nghe được lời Tam thiếu gia nói, lại tức khắc cả người chấn động, cứng đờ tại chỗ như bị ma pháp làm hóa đá!
Tác giả :
A Ngốc