Cược Cho Anh Thắng
Chương 21-1: Cược cả vào anh! (1)
- Mày thật sự nói là theo đuổi ông ấy hả?
Sương tròn mắt nhìn Thanh đang thành thạo cho nốt khay canh vào cặp lồng giữ ấm, tỉnh bơ gật đầu nói:
- Mày tự ăn đi nhé, tao mang cơm cho ông ấy đây.
Đần người nhìn Thanh hí hửng cho cặp lồng vào trong bịch bóng hoa văn lòe loẹt, nhanh chóng khuất sau cánh cửa. Sương vừa lắc đầu vừa chậc lưỡi:
- Đáng ra không nên ủng hộ nó. Ai gu… cảm giác sắp gả con gái lớn ra ngoài.
Sau gần cả tuần suy nghĩ và lên kế hoạch, thay vì mang cơm sang nhà như Duy từng làm, Thanh quyết định đưa ra hẳn gara cho anh. Nếu Thanh nhớ không nhầm, trước đây Duy đã từng gợi ý cô điều đó rồi thì phải. Tính ra việc đến gara vừa cười vừa nói vui vẻ cùng ăn cơm với anh như thế này, thật tốt!
Cuối thu tiết trời đã hơi chuyển lạnh, nhưng vẫn là thứ không khí dễ chịu. Trời cao trong vắt đưa làn gió se se thổi tới mơn man trên da thịt thật nhẹ nhàng. Tâm trạng đang vui vẻ bừng bừng khí thế bỗng khựng lại bởi khung cảnh trước mắt. Mới sáng sớm người qua lại chưa nhiều, trước cửa gara sầm uất Thanh nhìn thấy cô ca sĩ Hồng Ngọc xinh đẹp. Mặc một chiếc đầm voan mỏng dài tay trông thật thanh thoát, không màng đến sự nổi tiếng của bản thân, đang tha thiết kéo tay Duy, nhưng anh lại chỉ bày ra một nụ cười khá nguy hiểm giống như đã hạ quyết tâm điều gì đó. Không phải do cô nên hai người mới trở mặt như vậy chứ? Hơn nữa, rõ ràng Duy có thể âm thầm theo cô như vậy, mà tại sao vẫn động lòng với người con gái khác? Vừa lúc Thanh đang ngẩn người nhìn vào bàn tay thon nhỏ trắng trẻo bấu víu nơi cánh tay Duy, thì anh quay lại bắt gặp khuôn mặt bần thần của cô. Ánh mắt đang tối sầm bỗng nhiên vì thấy Thanh mà dịu dàng hẳn đi, anh gạt tay Hồng Ngọc ra, bước nhanh lại chỗ Thanh đang đứng giọng rất bình thản:
- Em tới sớm vậy? Vào ăn thôi nào.
Thanh nhìn lướt qua khuôn mặt xinh đẹp khẽ trầm, ánh mắt ngây ngẩn cụp xuống khiến người ta phải thương cảm. Ai đã nói con người luôn dễ dàng rung động trước cái đẹp nhỉ? Một người con gái “thoát tục" như thế, chính Thanh còn khó cưỡng lại chứ nói gì đến Duy. Nhìn Hồng Ngọc một bộ dạng nữ tính cực kì nhu thuận mang vẻ đẹp tinh tế trang nhã, lại nhìn mình mặc nguyên bộ thể thao xám màu đi đôi adidas khủng bố chạy tới đây, thậm chí son môi còn chưa kịp bôi một lớp. Thanh có cảm giác như mình là mụ dì ghẻ trong truyền thuyết, đang nhẫn tâm chia cắt đôi tình nhân, ức hiếp nữ chính vậy. Giọng ngán ngẩm cũng đủ kìm nén, Thanh nói:
- Em vào trong đợi, anh nhanh chóng giải quyết cho xong đi.
Vỗ vai Duy một cái, Thanh thẳng lưng ưỡng ngực hiên ngang mở cửa đi vào. Để lại ánh mắt yêu chiều và tán thưởng của Duy. Tính Thanh ấy mà, cái gì không quyết là của mình, thì phải chịu thôi. Còn cái gì quyết tâm rồi, chỉ sợ có biến thành phù thủy, chắc cô cũng chẳng ngại lắm đâu. Một bộ dạng xinh đẹp thì sao, chẳng qua cô chưa đập mấy tấn phấn lên mặt thôi nhé. Nhu thuận như vậy hẳn là Thanh không luyện thành được, nhưng nhu thuận hơn thế, cố gắng chắc cũng có thể ấy chứ.
Đặt cặp lồng lên bàn rồi, Thanh hơi kéo khóa áo khoác adidas bên ngoài xuống, buộc cao hơn mái tóc hơi lộn xộn của mình, tự rót cho bản thân một ly trà hoa cúc ấm, sau đó liền ngồi vắt chéo chân rất thoải mái chờ đợi. Ước chừng chỉ khoảng năm phút sau Duy đã đoàng hoàng đứng trước mặt Thanh. Đặt ly nước xuống bàn, Thanh từ tốn hỏi:
- Anh bắt cá hai tay đấy à?
Huơ huơ hai tay thật mạnh mẽ trước mặt Duy bon chen ngồi xuống cạnh Thanh nịnh nọt:
- Không có không có, anh nào dám. Hai tay bắt một con cá mà còn sợ giữ không nổi, làm sao dám léng phéng gì.
Điềm nhiên nhấc ly nước lên chậm rãi uống một ngụm Thanh tiếp:
- Cho anh mười phút để giải thích, đủ không?
Phòng làm việc đơn giản của Duy không khiến người ta có cảm giác xa hoa hay lạc lõng, nhưng hiện tại nhiệt độ trong phòng lại cho người ta cảm giác lạnh lẽo đến hoang mang. Thanh hơi kìm nén nhìn khuôn mặt trầm ngâm của Duy mà không biết nên nói tiếp như thế nào. Cô có quyền ấy chứ nhỉ, nếu anh nói đúng là có tình cảm với Hồng Ngọc, thì phải làm sao đây?
- Anh không biết giải thích như thế nào. Nhưng nếu anh nói anh và cô ấy không có bất cứ liên quan nào em sẽ tin chứ?
Thanh hơi cười nhớ lại lời Hải từng hỏi: “Anh nói thật lòng quan tâm em, em sẽ tin chứ hả?". Lúc đó Thanh rất lạnh lùng cho Hải thấy cô không tin, và hiện giờ cô cũng rất không tin, nhưng lại chẳng biết nói như thế nào mới đúng. Thanh ngồi thẳng lưng lên, giọng nói có phần nghiêm túc:
- Em rất muốn nói là em tin. Nhưng anh biết đấy, em không nói dối được như vậy. Nếu anh và cô ấy không có gì, vì sao cách đây mấy tháng, lại tràn ngập hình ảnh hai người lôi kéo nhau trên báo. Hôm nay thậm chí mới sáng sớm người ta còn tìm tới tận nơi bấu víu vào anh.
Ngừng một lúc như để suy nghĩ gì đó, Thanh mới tiếp:
- Em chỉ muốn nói, nếu anh và cô ấy từng có khoảng thời gian bên nhau, em cũng không tính toán gì. Chỉ cần nếu anh đã lựa chọn bên cạnh em, thì phải giải quyết thật gọn gàng các mối quan hệ của anh. Em không muốn gặp phải những chuyện tương tự. Còn nếu không, anh cứ thẳng thắn với em, sau đó yên tâm ở bên cô ấy.
Thanh còn đang muốn nói tiếp nhưng Duy đã bất ngờ hôn xuống làm cô giật mình, ánh mắt lơ đãng chuyển dời nhìn thẳng vào ánh mắt tràn ngập ý cười của Duy. Anh gẩy mấy sợi tóc mái của Thanh một cách quen thuộc, ngón tay cái miết qua đôi môi thanh khiết ngọt ngào, giọng nói trầm ấm cưng chiều vang lên:
- Anh chỉ có thể nói cho em biết, người Hồng Ngọc yêu là Khánh. Nhưng cô ấy chính là vợ chưa cưới của Hưng.
Dường như đã tỉnh táo hơn Thanh nghiêng đầu hỏi:
- Anh Hưng mở cả quán ăn chỉ để phục vụ vợ đấy á?
Duy gật đầu khẳng định:
- Đúng vậy, người mà em thần tượng mùi vị thức ăn cậu ta nấu đó.
Nhíu mày giọng đầy khẳng định hỏi tiếp:
- Khánh? Có phải là Khánh đang yêu Dương của em không?
Duy bất đắc dĩ gật đầu, lại còn “Dương của em" cơ đấy. Còn anh thì của ai không biết. Chưa kịp nghĩ gì thêm Thanh đã bất ngờ đứng dậy, đẩy Duy đang ngồi sát cạnh mình ra, khuôn mặt biến hóa khôn lường:
- Từ sau anh tự nấu hoặc mua ngoài mà ăn. Cho chừa cái tôi lôi kéo bấu víu đi. Nói cho mà biết, em còn chưa tính cái tội anh vỗ đầu cô ấy rồi đứng giữa đường mà dung dăng dung dẻ với nhau đâu đấy.
Duy còn ngơ ngẩn chưa định hình được gì thì Thanh đã xoay người bước thẳng. Đến cả phút sau anh mới bật cười lắc đầu, hóa ra ngọt nhạt với anh nãy giờ chỉ để anh thành thật khai cho ra. Đạt được mục đích rồi là lập tức đá vèo đi luôn, nhưng phải nói cô gái này ghen còn đang nhẹ nhàng quá đi chứ. Hơn nữa, anh biết được rằng hiện tại cô ấy không có chút ý định nào buông tay anh ra nữa rồi. Chỉ cần như vậy mọi chuyện gần như đã được giải quyết!
*
Vừa bàn bạc xong chuyện xuất bản với Tùng, đang định đứng lên đi về thì Thanh bắt gặp Diệu cùng mấy người đàn ông lạ mặt đi về phía này. Cô lại kéo Tùng ngồi xuống, tiếp tục uống ly cà phê còn lại chút ít mà nghe ngóng. Tùng không hiểu gì chỉ thấy hành động đáng nghi của Thanh nên hỏi:
- Chị làm cái trò gì thế?
Thanh ra dấu “suỵt" một cái rồi thì thầm:
- Đó là em gái chị, thấy đi cùng một lũ đàn ông không quen, nên hơi nghi ngờ.
Tùng nghển cổ ngó về phía sau lưng Thanh, nhíu mày nhìn một lượt rồi nói nhỏ:
- Mấy thằng cha ấy đều chụp hình cho người mẫu áo tắm hoặc nude. Sao em chị lại quen vậy? Tính làm mẫu ảnh nude à?
Thanh trầm ngâm uống nốt ngụm cà phê cuối cùng, rồi đột ngột đứng lên làm Tùng giật mình. Hơi chỉnh lại quần áo một chút, Thanh xoay người đi thẳng tới nói “xin lỗi" rồi tươi cười ngồi xuống cạnh Diệu.
Không màng tới khuôn mặt ngạc nhiên đến nghẹn lời của cô em gái, Thanh lịch sự chìa tay hướng mấy người đàn ông vừa cười vừa nói:
- Xin chào, tôi là chị gái của Diệu. Không biết các anh hẹn em tôi ra gặp mặt có chuyện gì vậy?
Thấy khí chất sành sỏi, cặp mắt tinh tường của Thanh liền biết đây không phải người dễ lừa. Nên mấy người đàn ông liền đổi tư thế đề phòng hẳn, nhìn nhau vài cái một tay trung tuổi đại diện trả lời:
-À, chúng tôi gặp Diệu khi đi thăm quan trường Kinh tế. Thấy cô ấy là người rất có tiềm năng và tố chất nên muốn dẫn dắt một chút.
Thanh cười không chút khách khí hỏi lại:
- Dẫn dắt? Cho hỏi nghề nghiệp của các vị.
Ba người đàn ông bây giờ mới ngẩn ngơ ‘à’ một tiếng, lục đục đưa tấm card ra giới thiệu:
- Chúng tôi là nhiếp ảnh gia…
Thanh không trực tiếp cầm lấy mà đánh mắt nhìn Tùng một cái, cậu ta hiểu chuyện lanh lẹ đưa tay nhận lấy tấm danh thiếp rồi đứng lại phía sau lưng Thanh. Vắt chéo chân lên, vẫn chẳng ngó tới khuôn mặt ngây ngô của Diệu, Thanh nói:
- Các anh làm việc cho công ty nào vậy?
- À…
Sự ngập ngừng trong mắt tên đàn ông trung tuổi làm Thanh lạnh nhạt cười, nhưng người trẻ hơn ngồi bên cạnh đã nhanh nhảu:
- Chúng tôi làm tự do, tự do thôi.
Thanh lướt qua cậu thanh niên trẻ trung khá đẹp trai đó, lại nhìn đến ánh mắt ngẩn ngơ của Diệu thì hơi hiểu ra vấn đề. Khẽ nhéo cô em gái một cái rồi Thanh mới tiếp:
- Tự do? Vậy thì dẫn dắt em gái tôi như thế nào nhỉ? Như thế này nhé, nếu các anh là nhiếp ảnh gia có tên tuổi, tôi cũng không ngần ngại mà để em gái tôi hợp tác cùng. Nhưng hình như các anh vẫn đang là thời điểm bắt đầu công việc, nên chúng tôi cần suy nghĩ một chút, có gì sẽ liên lạc lại với các anh nhé.
Sau đó liền kéo Diệu đứng lên mặc cô ta nì nèo:
- Chị làm cái gì thế.
Không nao núng, với sức khỏe của mình, chỉ một phát Thanh đã kéo thẳng được cô tiểu thư liễu yếu đào tơ ra khỏi quán cà phê đó. Diệu vùng vằng hất tay Thanh ra, cướp lấy danh thiếp từ tay Tùng hếch mặt lên nhìn Thanh:
- Chuyện của tôi từ khi nào khiến chị quan tâm vậy hả?
Thanh sầm mặt không nói gì, chỉ có Tùng bất bình lên tiếng:
- Cô em, biết mấy tay đó là nhiếp ảnh gia chuyên chụp ảnh nude bán lấy tiền không hả? Không những chẳng giúp gì được cho em, thậm chí có thể quay ra tống tiền em cũng nên ấy.
Diệu quay lại nhìn Tùng từ trên xuống rồi tỉnh bơ nói:
- Hay thật, nếu ngay cả anh cũng có thể biết những chuyện như thế, vậy chẳng phải mấy người đó nên bị công an bắt hết rồi sao?
Tùng còn nhăm nhe cãi lại thì Thanh đã đột ngột ngắt lời:
- Lớn rồi thì tự biết lo cho bản thân. Giúp em lần này và cảnh báo với em như vậy, nếu em thật sự không tin, không muốn theo thì cũng tùy em thôi.
Diệu vuốt vuốt tấm danh thiếp trong tay, không quan tâm tới Thanh chút nào, ngúng nguẩy khoác túi lên nói:
- Chẳng khiến chị quan tâm.
Thanh không thấy khó chịu, cười mỉa rồi nhìn từ trên xuống dưới cô em gái chưa biết suy nghĩ của mình trả lời:
- Chị đây không rảnh.
Sau đó xách túi đi thẳng, Tùng cũng vội vàng chạy theo sau không ngoái lại nhìn lấy một cái làm Diệu dậm chân hậm hực:
- Không rảnh mà phá ngang chuyện của tôi. Chắc không rảnh chỉ rỗi việc thôi phải không.
Mặt trời nhạt màu chiếu lại bóng dáng mạnh mẽ của Thanh phía trước làm Tùng thất thần. Rõ ràng Thanh chẳng còn là cấp trên của cậu nữa, vậy mà vừa hất mặt, cậu vẫn theo lệ cũ nhanh chóng làm theo ý Thanh không chút suy nghĩ nào. Đúng là thói quen ăn sâu vào tiềm thức có khác, thậm chí Tùng còn cho rằng đó là việc dĩ nhiên mới chết chứ. Vừa thở dài một cái liền nhìn thấy Thanh quay lại, giọng cô dứt khoát khiến Tùng tập trung cao độ:
- Con bé ngu ngốc, kiểu gì cũng tìm đến mấy thằng cha ấy cho mà xem. Cậu giúp tôi để ý nó một chút được không.
Vô thức gật đầu như giã tỏi, Tùng không dám hở miệng cãi lại lời Thanh bởi khỉ thế ngùn ngụt trong mắt cô hiện giờ. Ai dà, thân phận cu li đúng là không ngóc đầu dậy nổi.
*
Tùng giúp Thanh thuê vài người đi theo Diệu, hình ảnh Diệu ngồi uống trà cùng Hồng Ngọc và ba tên nhiếp ảnh càng làm Thanh sốt ruột. Cô bắt đầu lo lắng đứng ngồi không yên, muốn nói chuyện này với Duy nhưng lại sợ anh nói cô làm quá lên. Hơn nữa dạo này Thanh thấy Duy rất bận rộn, hình như đã phải sang tên ba cái showroom rồi thì phải. Hỏi Duy có phải anh gặp rắc rối gì không, Duy lại chỉ cười cười nói nếu anh hết tiền, cô có chấp nhận cho anh ăn bám không. Rõ ràng là anh đang gặp chuyện gì đó, lại không tiện nói với Thanh, cô thấy anh hay nhận những cuộc gọi quốc tế khá lâu. Thậm chí đầu tuần này anh còn bay sang Philipin những ba ngày, vừa trở về liền lên kế hoạch sang tên thêm một gara nữa. Thấy anh đầu tắt mặt tối, vùi đầu trong phòng làm việc, Thanh chỉ có thể lặng lẽ nấu cơm và chuẩn bị cho Duy ít đồ ăn vặt mà thôi.
Đã gần chín giờ tối mà Duy vẫn bàn bạc với ai đó bằng điện thoại không dứt ra nổi. Thanh nhẹ nhàng gõ cửa phòng làm việc lại chỉ thấy Duy ra hiệu đợi một chút. Nhưng khái niệm một chút của anh quả thật quá dài, Thanh không cách nào đợi được liền viết dòng chữ vào tờ giấy nhớ, gắn trên lồng bàn rồi về bên căn hộ của mình. Duy xong việc ra được khỏi phòng, thì chẳng thấy bóng dáng Thanh đâu nữa, cầm tờ giấy nhớ vàng vàng cùng nét chữ mềm mại “nhớ ăn tối" của Thanh để lại, trong lòng vừa không cam tâm lại vừa ân ẩn đau. Hình như Thanh vì đợi anh mà cũng chưa ăn thì phải. Duy chau mày kéo chỗ ấn đường một chút cho đỡ đau đầu, thời gian này đã lơ là Thanh quá rồi. Thậm chí còn chẳng có thời gian cùng cô hẹn hò nửa buổi, ăn với nhau bữa cơm quả thật cũng quá khó khăn. Nhưng phải làm sao nhanh chóng giải quyết cục diện hiện tại đây. Tất cả đang rối như tơ vò mà anh lại không cách nào thu xếp nổi.
Duy xếp đồ ăn, một tay lăm lăm chiếc chìa khóa nhà Thanh, một tay cẩn thận đỡ khay đồ ăn đó. Phòng khách chỉ còn ánh đèn vàng mờ nhạt hòa lẫn mùi tinh dầu dịu nhẹ khiến tâm tình anh bỗng chốc được thả lỏng. Mở cửa phòng Thanh, Duy nghe thấy tiếng nước chảy vọng lại. Anh cười cười viết một tờ giấy nhớ gắn vào gương nơi bàn trang điểm rồi ra phía phòng bếp cho đồ ăn vào lò vi sóng.
Vừa lau tóc vừa ngồi vào bàn trang điểm liền nhìn thấy mẩu giấy màu vàng “đợi em ở bàn ăn nhé". Thanh mỉm cười định sấy tóc để bắt anh đợi một lúc cho đáng nhưng chẳng hiểu sao tự mình lại nhanh chóng vứt luôn chiếc khăn sang một bên. Muốn lập tức bay luôn ra ngoài, nhưng cô hơi khựng lại, quay về soi gương vuốt lại tóc mình, tô một lớp son hồng nhạt, bậm hai môi vào nhau. Soi gương lại lần nữa mới hài lòng gật đầu, rồi chạy thẳng về phía phòng bếp. Đảm bảo là khuôn mặt gắn đúng hai chữ “hớn hở" to đùng trên trán. Nhưng bước chân bỗng chậm lại bởi hình ảnh người đàn ông với thân hình cao lớn, mặc chiếc áo thun xám màu cùng quần Jeans đơn giản, đi đôi xép xốp trong nhà màu xanh dương, mắt chăm chú nhìn vào đồ ăn đang xoay tròn trong lò vi sóng.
Ánh điện vàng từ lò vi sóng hắt lại, nhàn nhạt tô đậm một bên sườn mặt anh. Tiếng “tinh" nhẹ nhàng vang lên, điện vàng cũng tắt ngấm, Duy bận rộn thành thạo lấy hai miếng vải bắc nồi mầu cam đưa tô sành trong lò ra ngoài. Thanh bật cười bởi nét mặt chăm chú và nghiêm túc cùng sự cẩn trọng quá đáng của anh. Nhìn thấy cô, anh chỉ cười, vậy thôi mà cô cảm thấy an yên hẳn.
Có đôi lúc vì bận rộn, bạn cho rằng tình yêu đã mờ nhạt đi, nhưng chợt một phút giây nào đó, bạn sẽ đột ngột nhận ra tình yêu ấy đáng trân trọng bao nhiêu. Nó sâu đậm từ những điều đơn giản nhất.
- Ăn thôi nào, anh đói quá.
Thanh ngồi vào bàn, vô tư hưởng thụ sự phục vụ của Duy. Nhận lấy bát cơm được gắp đầy thịt Thanh hơi khều khều nhìn Duy hỏi:
- Dạo này công việc bận lắm à?
Uống một bát canh cải bằm thịt trước, Duy mới nói:
- Em hay tới chỗ Dương không?
Thanh ngừng đôi đũa lại, nhìn vào khuôn mặt Duy trả lời:
- Mấy hôm trước còn ngồi tần ngần ở nhà em. Dạo này nó có việc gì suy nghĩ lắm.
Duy “ừ" một tiếng rồi lấy đầy cơm vào bát mình, anh tiếp:
- Thời gian này và thời gian tới, chắc là em nên gần gũi Dương một chút. Khánh đi công tác rồi, anh sợ cô ấy buồn và suy nghĩ linh tinh.
Thanh đặt hẳn bát cơm xuống bàn, giọng nghiêm túc hỏi:
- Đi công tác thật không? Em thấy Khánh đi Philipin cũng mấy tuần rồi, bữa trước anh cũng đi ba ngày. Thậm chí còn sang tên mấy cái showroom rồi. Có chuyện gì phải không?
Duy ăn nốt chút cơm còn sót lại trong bát, rồi đưa ly nước lên uống một ngụm. Hít vào mấy hơi sau đó mới với qua, cầm lấy tay của Thanh trầm ngâm nghịch mấy ngón tay của cô, đều giọng nói:
- Em biết không, trước đây khi anh mất tất cả, người bên cạnh anh cũng chỉ có Khánh. Bây giờ…
Tuy hơi dừng lại, nhưng Duy vẫn không từ bỏ bàn tay ngoan ngoãn của Thanh. Anh bất chợt nhìn lên khuôn mặt thanh tú cùng ánh mắt dịu dàng đang nhìn mình, nói tiếp:
- Không tính là cậu ấy mất tất cả, nhưng khoảng thời gian này thực sự rất khó khăn. Cậu ấy cần có một tinh thần sắt thép để vượt qua trận chiến này, và anh dù có mất đi tất cả tài sản của mình, cũng phải đồng hành cùng cậu ấy.
Thanh hơi thẳng lưng vì ngữ điệu không tỏ ra cảm xúc gì của Duy, nhưng tận sâu trong giọng nói ấy là sự quyết tâm và lo lắng của anh. Cô biết có thể Khánh đã gặp biến cố gì đó kinh khủng lắm, đến nỗi Duy còn phải lo lắng cho cả Dương thì không phải chuyện đơn giản rồi. Thanh đứng lên đi vòng qua bên Duy, tự nhiên ngồi lên đùi anh, tựa lưng vào ngực anh, ôm lấy hai tay anh ở nơi bụng mình, giọng chắc chắn:
- Anh biết không, em luôn có lòng tin vững bền vào anh. Dù trận nào, anh cũng sẽ thắng thôi.
Đặt cằm mình lên vai Thanh, Duy nhắm mắt lại tìm chút yên bình cho bản thân:
- Anh thật sự đang rất rối loạn, chỉ sợ rằng Khánh khó lòng thoát ra được vướng mắc này.
Thanh cúi đầu, xoa nhẹ vào mu bàn tay khô ráp của Duy:
- Đừng lo, tuy các anh xấu tính, nhưng lòng dạ khá lương thiện. Trời sẽ không triệt đường sống của ai bao giờ đâu. Cùng lắm khi anh “táng gia bại sản" em nuôi anh là được chứ gì.
Duy trầm giọng cười trêu chọc:
- Cuối cùng cũng có lúc em tình nguyện “bao nuôi" anh hả?
Không gian tĩnh lặng chỉ có tiếng tích tắc thật nhỏ của chiếc đồng hồ treo tường, và hương tinh dầu khiến lòng người ta dễ chịu đến cực điểm. Duy siết chặt hơn vòng ôm của mình anh nói:
- Ngày mai anh phải qua Philipin một chuyến nữa chắc cũng cả tuần, em ở nhà nhớ để ý đến Dương. Nhưng đừng nói gì về việc anh kể cho em nhé. Khánh không muốn cô ấy lo lắng quá. Hơn nữa, anh nghĩ cậu ấy cũng có tính toán của riêng mình.
Thanh nhẹ nhàng gật đầu, cô quá hiểu quy luật ấy. Người ở ngoài nói sao cũng hay, chỉ có trong cuộc mới biết mình cần phải làm gì. Có thể thời điểm này chính là lúc tình yêu của họ bị thử thách. Có thể nửa năm, một năm hoặc hai năm, chỉ cần họ vượt qua được, chính là lúc tình yêu đó thăng hoa tới kết quả hạnh phúc nhất. Đây là việc người ngoài không thể nào giúp đỡ nổi.
*
Duy đi được bốn hôm, mà sao lòng Thanh cứ như lửa đốt. Anh mới gọi cho cô một cuộc điện thoại sau khi sang tới nơi, còn lại đều không thấy tăm hơi đâu nữa. Liệu có khi nào giống Khánh, nói đi là mất hút như vậy không? Thanh ra ra vào vào, một chữ cho chương truyện mới cũng không viết nổi, tối nay là thời gian giao bản thảo rồi mà không sao hoàn thành được. Số điện thoại của Tùng nhấp nháy càng làm Thanh đau đầu hơn nữa, cậu ta lại giục nộp bài đây mà:
- Vầng, chị đây.
- Chị Thanh, em gái chị theo mấy thằng cha kia đi bàn chuyện, chả hiểu sao lại lôi nhau vào nhà nghỉ rồi. Có cần đến xem chút không?
Thanh thở dài vỗ trán một cái, vội vàng hỏi Tùng địa chỉ nhà nghỉ mà Diệu đã vào. Sau đó mới cẩn thận dặn dò:
- Cậu xem nếu không thấy tôi ra, nhớ gọi cho công an nhá.
- Chị định một mình vào đó ấy hả, hay em đi cùng chị.
- Được rồi, cậu ở ngoài đi. Chứ sợ bọn nó kích động thì xong chuyện luôn.
- Vậy… chị cẩn thận nhé.
Nhưng Thanh ngàn vạn lần cũng chẳng nghĩ tới vừa cúp máy, lập tức đã có số lạ gọi tới. Mới chỉ bắt máy chẳng kịp “alo" tiếng nào đã nghe thấy giọng Diệu nức nở:
- Chị ơi, cứu em với!
Thanh sửng sốt bởi giọng điệu hoảng hốt lần đầu tiên bắt gặp của cô em gái đỏng đảnh, nhanh chóng khoác vào chiếc áo rồi vội nói:
- Đừng lo, chị lập tức đến ngay.
- Dừng ngay việc gọi công an lại. Một mình đến đây thôi nhé.
Giọng nói vừa lạ lẫm lại có chút quen thuộc sặc mùi ngạo mạn khiến Thanh cứng người, không tin nổi hỏi lại:
- Hồng Ngọc?
Tiếng cười khẽ từ đầu dây bên kia vọng lại làm Thanh thấy muốn dựng cả tóc gáy:
- Nhớ tôi à?
Thanh hít thở để lấy tinh thần, buộc nốt dây giày thể thao rồi mới chuyển điện thoại đang kẹp bên tai sang tay mình:
- Chị tính làm cái gì vậy?
- Có địa chỉ rồi, tới đây gặp tôi đi. Không cần gọi tới cả công an đâu. Đến đây đưa em gái về. Nhưng phải nhanh lên, nếu không tôi cũng không đảm bảo được tính an toàn đâu nhé.
Tiếng tút dài làm tâm tình Thanh có chút hoảng loạn, gọi lại cho Tùng cô dặn dò:
- Bên kia có động rồi, có lẽ nhắm vào chị. Cậu giúp chị liên lạc cho Duy nhé, anh ấy đang ở Philipin. Đừng gọi công an nữa, có lẽ chúng biết bên mình theo dõi rồi. Giờ chị đi đây, vòng ngoài đành nhờ cậu nhé.
- Gọi anh Phong nhé chị?
Chẳng kịp suy nghĩ nhiều, Thanh trả lời luôn:
- Chị gửi số điện thoại sang rồi. Chuyện này có thể liên quan đến Duy và bạn anh ấy. Cậu gọi cho anh ấy trước giúp chị nhé, anh ấy sẽ tìm cách giải quyết.
Thanh không phải cố chấp, nhưng trước khi tìm đến người khác, cô vẫn muốn tìm người mà mình tin tưởng nhất đã. Dù sao chỉ thông báo với anh thì cô mới có cảm giác yên tâm và an toàn được. Cũng may Thanh đã một mực làm cho anh một tài khoản Facebook, còn thức tới quá nửa đêm để dạy anh cách dùng nữa. Nên trước khi đi cô còn kịp nhắn một tin vào Facebook của Duy, chỉ hi vọng Tùng có thể liên lạc với anh.
*
Nhìn lên bảng hiệu nhà nghỉ hoạt động “24/24" Thanh hít một hơi thật dài rồi mới bước vào. Dù sao cũng tính là ban ngày ban mặt, lại giữa trung tâm thành phố chứ không phải nơi heo hút gì nên Thanh cũng yên tâm hơn phần nào. Nhưng đúng là không ngờ tới đây là là nhà nghỉ mà Hồng Ngọc kinh doanh. Giời ạ, có khi nào chờ đến tối bọn chúng mới lôi hai chị em cô ra ngoại thành xử lí không hả trời?
Bước vào thang máy do một “anh trọc đầu" tháp tùng, ngoài mặt thì giả vờ ngầu lắm nhưng tim Thanh bắt đầu nhảy samba không ra nhịp điệu gì. Cửa phòng mở ra, Thanh nhìn thấy Diệu không mặc đồ, bị trói tay chân bằng sợi dây vải màu trắng, đầu tóc rũ rượi, trên người chỉ tùy ý trùm chiếc chăn mỏng, chắc chắn chỉ khẽ cử động là lập tức rơi xuống luôn. Thanh hốt hoảng chạy lại lấy chiếc áo khoác của mình trùm vào cho Diệu, còn lấy hai đầu chiếc chăn buộc lại với nhau thật chắc chắn rồi mới loay hoay cởi trói. Nhưng giọng phụ nữ rất nhẹ nhàng từ phía sau vọng lại hòa cùng tiếng thút thít của Diệu tạo thành một tổ hợp âm thanh thật đáng sợ:
- Xin chào.
Mắt đục ngầu Thanh quay lại nhìn thẳng khuôn mặt được trang điểm kĩ lưỡng của Hồng Ngọc. Hôm nay không còn hình ảnh thục nữ nhu mì như trước nữa, mắt cô ta kẻ đậm đánh màu khói, đeo lens nâu, môi đỏ trầm thêm tóc đánh rối và bộ trang phục có phần hở hang. Hẳn là vừa ở một show diễn nào về. Tự nhiên nhìn tới Hồng Ngọc, Thanh lại liên tưởng đến mụ phù thủy hai sừng trên đầu ma mãnh. Bất giác phun ra một câu chửi vì chính Thanh không ngăn cản nổi sự tức giận của mình:
- Biến thái. Chị cũng là phụ nữ mà sao suy nghĩ vặn vẹo thế? Hành hạ người ta đến như thế này, vui vẻ lắm không?
Hồng Ngọc cười cười, đi về phía salong đối diện giường lớn, nhìn Thanh lấy chiếc dao nhỏ mang theo trong người cắt bỏ vải trói của Diệu, vuốt lại tóc Diệu sau đó gật đầu với em gái đang run rẩy một cái rồi mới phủi tay đứng lên. Ba người phụ nữ trong phòng tạo ra những thế giới thật khác nhau. Ở Hồng Ngọc là sự ngạo mạn của nữ vương nắm giữ cục diện, Diệu là một cô gái thê thảm đáng thương, còn Thanh lại là khí thế vững vàng và sẵn sàng chiến đấu.
Kéo Diệu tới phía sau lưng mình Thanh nhìn sang Hồng Ngọc lạnh giọng hỏi:
- Chị muốn sao?
Chỉ vào camera trong phòng Hồng Ngọc tươi tỉnh:
- Chào người yêu của cô đi, anh ta đang nhìn thấy cô lúc này đấy. Để tôi bật tiếng, hai người sẽ nói chuyện được với nhau.
Nhìn hành động phẩy tay bình thản của Hồng Ngọc, Thanh bắt đầu thấy máu nóng bốc lên tận đỉnh đầu. Chả hiểu sao từ lúc mở cửa phòng nhìn thấy Diệu bị hành hạ ra cái dạng này, Thanh đã chẳng còn thấy sợ sệt chút nào, mà chỉ cảm thấy điên hết cả người, muốn một cước đá bay “con mẹ điên" này ra khỏi tầm mắt mà thôi. Giờ cô ta còn nói Duy đang nhìn thấy cô nữa thì thật hay quá, hẳn là anh biết cô đang muốn cào tan nát cái bộ mặt xinh đẹp kia ra như thế nào đấy.
Thanh chuyển tư thế, kéo một chiếc ghế cho Diệu ngồi vào, sau đó mới tự mình ngồi vào chiếc ghế khác đối diện với Hồng Ngọc. Ánh mắt mỉa mai nhìn xoáy vào khuôn mặt cô ta, Thanh tựa lưng vào ghế rất thoải mái:
- Không biết em gái tôi đây đắc tôi gì với chị vậy?
Diệu hơi cúi đầu khi thấy ánh mắt Thanh lướt qua, còn Hồng Ngọc lại đan hai tay vào nhau cười nguy hiểm trả lời:
- Lúc đầu thì chẳng liên quan gì, nhưng sau đó thì cô ta lại là em gái cô, tiếp đến lại là cái gì mà chủ tịch hội Anti Fan của tôi. Sau lưng tôi không biết làm bao nhiêu chuyện xấu xa rồi.
Thanh xuất ra một nụ cười hài lòng, lần đầu tiên đưa tay vuốt vuốt mái tóc lộn xộn của Diệu một cách đầy yêu thương, ánh mắt sắc bén rất ưng ý mà nói:
- Thật không ngờ đứa em này của tôi lại có mắt nhìn người như vậy. Nó là Anti fan của chị tôi rất tán thưởng, tuy hơi ngốc nghếch đụng vào cả mụ điên để tới nỗi bị cắn thành cái dạng này. Nhưng sau hôm nay tôi sẽ nhìn nó bằng một ánh mắt thán phục.
Sau đó Thanh vỗ vai, khuyến khích Diệu đang sợ hãi nhìn lên mình, cô siết chặt thêm lực ở tay mình trên đôi vai run rẩy nói:
- Can đảm lắm!
Rồi Thanh ý tứ lướt qua chiếc camera đang chiếu thẳng vào mình, Thanh cười thật duyên dáng nhìn sang Hồng Ngọc đang nén giận:
- Có chắc là Duy đang ở bên kia nhìn tôi không hả chị gái?
Hồng Ngọc đay nghiến:
- Trần Ngọc Duy, anh mà còn không lên tiếng có tin tôi cho người vào bẻ gãy tay cô ta không hả?
Một tiếng “ừm" rất nhỏ vang lên vừa xa cách lại vừa thân thuộc, tim Thanh cũng như ngừng đập theo tiếng “ừm" bất mãn đó. Cô lấy lại tình thần, nắm tay Diệu vuốt vuốt chỗ bầm tím trên mu bàn tay trắng nhỏ:
- Anh đang ở đâu vậy?
Tiếng nói rè rè hơi ngắt quãng vọng lại làm Thanh yên tâm hơn hẳn:
- Vẫn đang ở Philipin.
Thanh cười cười, nhìn lên Hồng Ngọc đàm phán:
- Thả em gái tôi đi, tôi ở đây thay nó. Dù sao chị muốn ra điều kiện với Duy, cũng phải là tôi mới có giá trị.
Cảm thấy bàn tay nhỏ run rẩy nắm chặt tay mình hơn, Thanh cười vỗ vỗ mu bàn tay Diệu, nhìn Hồng Ngọc nói:
- Cả chuyện nó là Anti fan nữa, cùng lắm thì tính luôn trên người tôi là được rồi.
Hồng Ngọc đứng lên cười ha ha đi vòng quanh người Diệu và Thanh, giống như bị điều gì kích động ghê gớm lắm:
- Giờ cô thấy mình có tư cách gì mà ra lệnh cho tôi hả?
Thanh xịch ghế mình lại gần Diệu, giống như đang âm thầm tiếp thêm sức mạnh cho cô gái nhỏ. Ánh mắt hướng về camera vẫn đang nhấp nháy kia mà nói:
- Anh thấy đấy, chị ta không cho em thương lượng. Anh cứ làm như ý định của anh đi. Chỉ cần làm mờ mặt em gái em là được, chị ta thích trực tiếp, anh cứ cho chị ta lên sóng luôn đi.
Hồng Ngọc hốt hoảng ngắt luôn camera đang thu hình, chính thức gián đoạn giao tiếp của Duy và Thanh. Ấn đầu Thanh một cái Hồng Ngọc nổi điên:
- Thích chết hả? Vào tới địa bàn của tôi mà còn dám lên mặt.
Thanh xô ghế đứng lên, tóm lấy tay Hồng Ngọc dùng sức nắm chặt lại, hếch mặt lên nói:
- Có người nào vừa điên vừa ngu như chị không? Cùng đường rồi nên không biết suy nghĩ hả?
Hất tay Hồng Ngọc ra Thanh tiếp tục to tiếng:
- Đây là giữa thành phố Hà Nội, nghe không? Tôi không báo công an không có nghĩa là không ai biết tôi bước chân vào đây. Ngu đến thế là cùng, còn phát camera trực tiếp. Đầu óc chị lú lẫn à, hả?
Thanh bước từng bước tiến tới khiến Hồng Ngọc sợ hãi trước khí thế dũng mãnh ấy mà phải lùi lại, run lập bập cất tiếng gọi:
- Các anh, các anh vào đi. Vào trói cô ta lại cho tôi.
Mấy tên trọc đầu lực lưỡng mở toang cửa bước vào, còn có tay nhiếp ảnh gia trẻ trung đẹp trai ở quán cà phê hôm trước cũng theo sau. Nhìn những khuôn mặt hùng hổ đã xâm hại mình, Diệu run rẩy đứng bật dậy núp sau lưng Thanh. Quay người lại nhìn Diệu, Thanh hỏi:
- Bọn họ… chạm vào đây của em chưa?
Chỉ vào phần dưới của Diệu, Thanh cay đắng nhìn những giọt nước mắt thi nhau rơi xuống của em gái mình. Máu nóng chạy dọc cơ thể đang tức giận, mắt long lên nhìn Hồng Ngọc đứng trước mặt. Thanh bất ngờ nhảy vào túm lấy mái tóc được tạo rối đầy nghệ thuật đó, kéo giật về phía mình làm cô ta hét lên đau đớn. Mấy gã đàn ông kia thì hoảng hốt thủ thế mà chưa nhận lệnh lại không dám làm gì. Hồng Ngọc hét lên thất thanh:
- Tôi không có, tôi chỉ nói bọn họ dọa em cô một trận, chứ tôi không nói họ làm thế.
- Mẹ kiếp, làm bà đây ngứa ngáy thì khoái chí phải không? Lại còn có người phụ nữ đáng chết như thế này. Không có em gái cũng không biết thương thân à? Xâm hại tình dục, chị muốn tù chung thân không hả?
Vừa nói vừa kéo tóc Hồng Ngọc, Thanh thấy mình đúng là không bỏ phí quãng thời gian Duy bắt phải học vài chiêu tự vệ để đề phòng, kể từ khi gặp chuyện trên Đại lộ Thăng Long. Cái cô tiểu thư chỉ biết uốn éo trên sân khấu, còn đang đi giày cao gót mười hai phân như Hồng Ngọc, chỉ vài nháy là Thanh cân xong rồi chứ lào cào à?
- Tôi đã nói không có, tôi không có làm đến mức ấy.
Hồng Ngọc hét lên bất lực còn Thanh lại tiếp:
- Cởi đồ của nó trói nó lại, đánh nó bầm tím còn dám nói không làm đến mức ấy. Chết tiệt, bắt nạn một người con gái không cách nào tự vệ. Chị sung sướng lắm hả?
Hồng Ngọc giằng được tay Thanh ra, nhìn theo nắm tóc của mình trên tay Thanh gào tướng lên:
- Lũ ngu, còn đứng đấy nhìn cái gì, không mau xông vào trói cô ta lại.
Ba gã đàn ông phăm phăm xông lên, Thanh liền đứng chắn trước mặt Diệu giọng cứng rắn:
- Cô ta trả các anh bao nhiêu, tôi trả gấp bốn lần.
Nghe thấy được nâng mức tiền thưởng mấy tên bặm trợn liền khựng lại, Hồng Ngọc lại hét lên:
- Đồ ngu, cô ta để các anh thoát à mà dám tin. Mau…
Chưa để Hồng Ngọc dứt lời, Thanh đã rút ra cả nắm tiền tung lên không trung khiến mấy tên đàn ông hám của thi nhau lượm nhặt. Tranh thủ lúc ấy liền kéo Diệu chạy ra ngoài, Hồng Ngọc hoảng hốt chạy theo hét với mấy tên đang bên ngoài:
- Không được để chúng nó chạy, người đâu…
Thanh kéo tay Diệu nhắm mắt xô cửa chạy ra, thì bất ngờ va vào một lồng ngực rắn rỏi. Cái ôm gấp gáp và trọn vẹn rất thân thuộc làm Thanh đang hoảng sợ cũng nhanh chóng bình ổn lại.
- Anh tới rồi…
Hơi thở ấm áp mơn trớn nơi vành tai Thanh nhẹ nhàng.Chỉ ba từ đơn giản vậy cũng có thể khiến Thanh thở phào buông lỏng bản thân, còn Hồng Ngọc thì mặt mày biến sắc bước lùi lại lắp bắp không thành lời:
- Anh, anh… chẳng phải còn ở Philipin sao… định vị…
Vẫn ôm Thanh trong lòng, Duy nhếch môi tạo một nụ cười mang đầy mùi vị nguy hiểm:
- Tôi nói sao càng ngày IQ của cô càng sụt giảm thế hả? Đừng nói đến cô, người đàn ông yêu cô giúp cô trốn chạy, tôi cũng truy đến cùng.
Hồng Ngọc tựa vào tường cười như người lên cơn điên:
- Anh quên sao? Anh ta là Hưng, là Hưng. Bạn anh đó.
Vuốt vuốt lưng Thanh đầy bao bọc yêu chiều, nhưng giọng điệu thì càng lúc càng đi xuống khiến đối phương bất giác ớn lạnh:
- Bạn? Tôi không nhớ mình còn loại bạn như thế. Cô và cậu ta, đúng là nên hợp thành một đôi. Chỉ bằng gương mặt và tính cách điên rồ như vậy, mà muốn ở bên Khánh? Dám làm tới mức này, cô đúng là hết thuốc chữa rồi.
Duy tách Thanh ra, hất mặt với Tùng ở phía sau, Tùng liền tiến lên khoác thêm áo khoác của cậu lên người Diệu. Vừa lúc ấy Diệu cũng chính thức ngất lịm đi, yên lặng một cách đáng thương trong vòng tay Tùng. Cậu khẽ vuốt mái tóc dài lộn xộn, làm lộ ra khuôn mặt trắng trẻo có vài dấu bầm tím của cô gái này, bỗng nhiên trong lòng là tư vị thương cảm đau xót. Hành hạ một người con gái ra mức này, Hồng Ngọc đúng là bị kích thích đến điên rồ rồi. Một tiểu thư luôn được nhõng nhẽo và yêu chiều, phải trải qua đả kích như vậy, cầm cự được tới lúc này đúng là rất can đảm rồi. Tùng bế Diệu đứng lên, gật đầu với Duy một cái rồi nhanh chóng bước ra ngoài.
Hồng Ngọc trân trân đối diện với ánh mắt tăm tối đang mặc sức tàn sát mình của Duy. Đâu phải cô ta không biết Duy nguy hiểm, nhưng dựa vào đâu, dựa vào đâu mà cô ta lại thất bại như vậy cơ chứ? Đã phải nhường Khánh cho Trang, nhưng cuối cùng thì sao, cả hai chị em đều chẳng thể đứng cạnh Khánh. Thậm chí em gái cô ta còn phải sống cuộc đời thực vật. Công bằng ở đâu? Cô ta yêu Khánh bao nhiêu năm? Cả một thời thanh xuân rực rỡ đều chỉ yên lặng đi theo anh. Vậy nhưng em gái cô ta cũng chỉ gặp Khánh một lần đã lao vào như con thiêu thân bất chấp. Trang đã quỳ trước mặt Hồng Ngọc xin cô ta buông bỏ Khánh. Vậy đấy, cuối cùng anh lại lựa chọn người con gái khác. Nên Khánh phải trả giá, trả giá cho thanh xuân của cô ta và cuộc sống bình thường mà Trang đã mất đi. Cớ gì lại hết người này đến người kia giúp đỡ Khánh.
Hồng Ngọc đã mất bao công sức mới có thể dồn Khánh vào đường cùng. Cô ta phải đụng tay vào chuỗi nhà hàng du thuyền của Khánh và Hưng cùng nhau mở ở Philipin, khiến Khánh bị cảnh sát Manila triệu tập để điều tra về vụ an toàn thực phẩm. Rồi còn phải tìm biết bao mối quan hệ, mới mua được ma túy thuê người lén bỏ vào túi của Khánh. Khi Khánh vừa đặt chân tới sân bay Ninoy Aquino, cảnh sát liền ập tới, lập tức khống chế anh. Tự động kiểm tra hành lý, tìm được một gói nhỏ với chất bột màu trắng. Chính thức đẩy Khánh vào công cuộc tù tội, thậm chí có thể bị đem ra hành quyết bất cứ lúc nào. Bởi tổng thống Philipin đang thanh trừng ma túy rất sát sao và thêm vào luật lệ “bắn không cần xét xử" của đất nước này hiện tại, Hồng Ngọc tin chắc mạng sống của Khánh chỉ còn đếm được từng ngày mà thôi.
Duy là ai? Tiềm lực như thế nào? Hồng Ngọc không cần biết, bởi dù Duy có xả thân lăn vào, cũng không thể lôi Khánh ra khỏi nhà tù tối tăm và kéo lại mạng sống đang treo trên họng súng đó. Nhưng cô ngàn vạn lần không ngờ, lại có người khác giúp Khánh cầm cự, còn nhiệm vụ mà Duy nhắm tới chính là chuỗi nhà hàng du thuyền kia. Hưng đang dần bị đẩy khỏi việc kinh doanh trên địa bàn Philipin, và chính cô ta “chạy trời không khỏi nắng" dưới sự “truy kích" của Duy. Không đành lòng chấp nhận thất bại như vậy, “không ăn được thì phải đạp cho đổ". Hồng Ngọc đành liều một chuyến, ra tay trên người Thanh, nhưng Thanh lại quá cẩn trọng và luôn có người của Duy ngấm ngầm bảo vệ. Vậy chỉ còn em gái cô ta thôi, nói chung bằng mọi cách phải ép Duy buông bỏ sự giúp đỡ dành cho Khánh. Và đó cũng chính là tìm cho cô ta một con đường sống toàn vẹn… Chỉ là, tại sao người của cô theo dõi vẫn báo về Duy còn đang ở Manila, rõ ràng mới mười tiếng trước vẫn định vị được Duy đang ở nhà tù nơi Khánh bị giam giữ cơ mà. Camera phát về, Duy đang trầm ngâm trong căn phòng khách sạn theo dõi Thanh bên này… Vậy tại sao?
Hồng Ngọc hoảng loạn nhìn xoáy vào đôi môi đang khẽ nhếch của Duy. Đằng nào cũng không thể sống, chi bằng chết luôn đi cho rồi. Có sống Khánh cũng không là của cô ta, và cũng không thoát khỏi ma trảo này… Hồng Ngọc ngừng lại việc giật lùi về phía sau. Cô ta ngửa cổ cười ha hả bộc lộ rõ ràng sự cuồng loạn của mình. Vậy đấy, tình yêu là mật ngọt, là trái đắng, cũng có thể trở thành thuốc độc của một con người mù quáng. Thanh chặt chẽ nắm lấy bàn tay Duy cùng anh nhìn về hướng Hồng Ngọc đang rồ dại đập phá hết đồ đạc trong phòng.
Cô ta bước lên chiếc ghế gỗ, mở toang cửa sổ tầng sáu, nhắm mắt lại đón nhận chút gió đầu đông lạnh lẽo đang ngang qua da thịt mình. Ngoài trời đã xẩm tối đem bóng đen dần bao trùm lên tất cả, Hồng Ngọc dang hai tay ra như muốn hòa mình vào thiên nhiên một cách đơn giản nhất, cô ta tạo ra một bức tranh ma mị đến ám ảnh khiến ai cũng phải hốt hoảng nghẹn lời. Thanh nhìn thấy nét đau khổ, chấp nhận ẩn giẩu sau lớp trang điểm nặng nề, đôi môi xinh đẹp với màu son đỏ trầm huyền bí mỉm cười một cách nhạt nhòa, đôi hàng mi dài cong vút run rẩy như cánh bướm mỏng manh chấp chới, đang gồng mình che đậy giọt nước mắt thầm kín. Thanh bất giác bước gần lại, đưa tay ra gấp gáp nói:
- Đừng như vậy, chị biết đó mọi chuyện chúng ta đều có thể giải quyết mà.
Vẫn nhắm mắt lại không màng gì tới Thanh, Hồng Ngọc giữ nguyên nụ cười thường trực của mình, giống như muốn tạo ra một hình ảnh cuối cùng xinh đẹp nhất.
- Cô không hiểu, mãi cũng không hiểu được đâu.
Giọng nói Hồng Ngọc thật bình thản, trong trẻo khiến Thanh liên tưởng đến câu hát: “Qua bao thời gian, sống trong bình an, lỡ yêu người ta gieo trái ngang". Hồng Ngọc đã tự nhiên hát lên câu hát ấy trong một lần đi diễn ở phòng trà. Trước đây Thanh không quá để ý ca sĩ này diễn viên nọ, nhưng từ lúc thấy Hồng Ngọc và Duy có hẳn mối quan hệ lên mặt báo. Thanh đã tìm hiểu nhiều hơn về Hồng Ngọc, và cô thấy Hồng Ngọc là một ca sĩ có thực lực. Đi lên từ một cuộc thi âm nhạc, và có những bước đệm rất vững chắc, hình ảnh sạch sẽ. Nhưng bây giờ… Thanh chỉ có thể cố gắng nài nỉ:
- Tôi cũng từng có thời gian như chị. Đã yêu một người bằng tất cả thanh xuân của mình nhưng kết quả vẫn chỉ là con số không tròn trĩnh. Và rồi tôi chấp nhận buông tay, buông bỏ sự dày vò đó, tôi lại tìm được một tình yêu khác giành cho mình và phù hợp với mình.
Hồng Ngọc mở mắt ra, đôi mắt long lanh chứa đựng những tổn thương tự tạo, mông lung nhìn xuống khuôn mặt khiên nhẫn của Thanh. Lướt qua sự lạnh lùng cố hữu của Duy cô lại cười ngây ngô làm Thanh lo lắng nhíu mày.
- Em gái tôi vì nhìn thấy Khánh ôm ấp người con gái khác, mà gặp tai nạn đúng ngày valetine. Nó đã cầu xin tôi để Khánh lại cho nó, nhưng ngu ngốc vẫn là ngu ngốc. Anh ta vốn đâu phải của tôi mà để lại. Cuối cùng, vì nó tôi tước bỏ quyền theo đuổi của mình. Vậy mà nó lại chỉ có thể nằm một chỗ ăn qua sonde và dịch truyền. Tôi thì cả ngày điên điên rồ rồ tính hết kế này kế nọ. Không sớm chết đi, thì khẳng định tôi cũng chẳng sống nổi với những suy nghĩ ấy.
- Vậy gia đình chị, bố mẹ chị thì sao?
Thanh từng bước một tiến dần lại khi Hồng Ngọc không chú ý, tiếp tục nói:
- Một người con gái nằm đó, một người con gái khác chết đi. Chị nghĩ trên đời này chỉ có tình yêu thôi à?
Mông lung với hình ảnh Huy, cậu em trai út nhà mình bơ phờ đáng thương túc trực cả đêm ngoài phòng mổ đợi Trang được đẩy ra. Cả khuôn mặt cậu trai trẻ như bừng sáng, được tiếp thêm sức mạnh khi thấy Ngọc bước tới. Giọng nói mệt mỏi nhưng cứng rắn, mang đầy yêu thương cẩn trọng gọi “chị Ngọc". Gió đầu mùa thổi tới, mang theo chút buồn lại thêm chút nhớ. Mẹ cô chắc là giờ vẫn đang nắm tay Trang kể cho Trang nghe vài mẩu chuyện xưa cũ. Ba cô thì sao, hẳn là đang ngồi bàn bạc cách giải quyết cùng bác sĩ chăng? Ngoài tình yêu ra cô có gia đình, nhưng ngoài Khánh ra cô cũng chẳng còn tình yêu nào hết. Đẩy anh đi, chính là đẩy anh ra hẳn khỏi cuộc đời cô, lúc ấy không chút lưu tình, sao giờ lại đau lòng đến thế?
Thanh đã đứng ngay gần Hồng Ngọc, ngoái lại ra dấu gọi Duy tới giúp mình, nhưng anh lại chỉ nhếch môi tạo một nụ cười vô cảm. Đuôi mắt híp lại đầy nguy hiểm khiến Thanh hoang mang, Duy đâu phải người thấy chết không cứu, dù Hồng Ngọc đã làm gì thì cũng không đến lượt Duy hay Thanh trừng phạt. Nhưng anh, sao có thể lạnh lùng đứng im một chỗ không nhúc nhích như thế kia. Thanh quay lại nhìn khuôn mặt đã loang lổ nước mắt lấp lánh của Hồng Ngọc, niềm thương cảm trào lên đau xót đến khó tả. Chung quy lại cũng chỉ vì tình yêu mà thê thảm đến thế. Định bụng đột ngột kéo Hồng Ngọc về phía mình, cùng lắm thì bản thân chấp nhận làm đệm thịt cho cô ấy một lần vậy. Nhưng không ngờ chỉ trong tích tắc, thân hình của Hồng Ngọc run rẩy, đôi guốc cao gót nhọn hoắt phản chủ. Hồng Ngọc chênh vênh không có gì để bấu víu. Tiếng hét của Thanh và Hồng Ngọc đồng loạt vang lên. Bất chấp nguy hiểm, Thanh với người ra muốn túm lấy tay Hồng Ngọc. Nhưng hi vọng không tên im lặng cắt đứt tất cả, ngay đến ngón tay của Hồng Ngọc, Thanh cũng chẳng kịp chạm vào. Một thân hình mảnh mai dần khuất trong tầm nhìn của Thanh. Hoảng loạn la lên một tiếng “không", theo quán tính Thanh đổ người ra phía thành cửa sổ toang hoang. Duy hoảng hốt kéo cô lại ôm vào vòng tay mình giọng gắt lên:
- Em điên à, muốn chết hay sao?
- Hồng Ngọc, chị ấy, chị ấy…
Thanh lắp bắp, run rẩy không nói được thành lời túm lấy tay Duy, ánh mắt long lanh ngập đầy sự cầu cứu. Duy thở dài vuốt lưng cô bất lực nói:
- Không sao, cô ta không chết. Anh cũng không cho cô ta chết dễ dàng thế. Đừng lo.
Càng lúc càng mông lung hoảng loạn, Thanh chưa kịp định hình rõ lời Duy nói. Chỉ bất ngờ đổ ngửa ra, ngồi bệt xuống đất. Nền đá hoa lạnh toát dội lại cảm giác ê ẩm dần đưa Thanh tình táo hơn. Ánh mắt hoài nghi nhìn trực diện vào Duy đang thở dài đứng sừng sững trước mặt:
- Anh đưa em xuống dưới, đi nào!
Duy đỡ Thanh đứng lên thật cẩn thận, lại thấy cô gái nhỏ bị dọa cho tim đập chân run, lẩy bẩy đứng không vững. Chỉ đành cởi áo, khoác lên người Thanh, rồi một nhịp bế cô lên tay mình. Để cô tùy ý dựa vào ngực mình, đi ra phía thang máy, thủng thẳng bước vào.
Sương tròn mắt nhìn Thanh đang thành thạo cho nốt khay canh vào cặp lồng giữ ấm, tỉnh bơ gật đầu nói:
- Mày tự ăn đi nhé, tao mang cơm cho ông ấy đây.
Đần người nhìn Thanh hí hửng cho cặp lồng vào trong bịch bóng hoa văn lòe loẹt, nhanh chóng khuất sau cánh cửa. Sương vừa lắc đầu vừa chậc lưỡi:
- Đáng ra không nên ủng hộ nó. Ai gu… cảm giác sắp gả con gái lớn ra ngoài.
Sau gần cả tuần suy nghĩ và lên kế hoạch, thay vì mang cơm sang nhà như Duy từng làm, Thanh quyết định đưa ra hẳn gara cho anh. Nếu Thanh nhớ không nhầm, trước đây Duy đã từng gợi ý cô điều đó rồi thì phải. Tính ra việc đến gara vừa cười vừa nói vui vẻ cùng ăn cơm với anh như thế này, thật tốt!
Cuối thu tiết trời đã hơi chuyển lạnh, nhưng vẫn là thứ không khí dễ chịu. Trời cao trong vắt đưa làn gió se se thổi tới mơn man trên da thịt thật nhẹ nhàng. Tâm trạng đang vui vẻ bừng bừng khí thế bỗng khựng lại bởi khung cảnh trước mắt. Mới sáng sớm người qua lại chưa nhiều, trước cửa gara sầm uất Thanh nhìn thấy cô ca sĩ Hồng Ngọc xinh đẹp. Mặc một chiếc đầm voan mỏng dài tay trông thật thanh thoát, không màng đến sự nổi tiếng của bản thân, đang tha thiết kéo tay Duy, nhưng anh lại chỉ bày ra một nụ cười khá nguy hiểm giống như đã hạ quyết tâm điều gì đó. Không phải do cô nên hai người mới trở mặt như vậy chứ? Hơn nữa, rõ ràng Duy có thể âm thầm theo cô như vậy, mà tại sao vẫn động lòng với người con gái khác? Vừa lúc Thanh đang ngẩn người nhìn vào bàn tay thon nhỏ trắng trẻo bấu víu nơi cánh tay Duy, thì anh quay lại bắt gặp khuôn mặt bần thần của cô. Ánh mắt đang tối sầm bỗng nhiên vì thấy Thanh mà dịu dàng hẳn đi, anh gạt tay Hồng Ngọc ra, bước nhanh lại chỗ Thanh đang đứng giọng rất bình thản:
- Em tới sớm vậy? Vào ăn thôi nào.
Thanh nhìn lướt qua khuôn mặt xinh đẹp khẽ trầm, ánh mắt ngây ngẩn cụp xuống khiến người ta phải thương cảm. Ai đã nói con người luôn dễ dàng rung động trước cái đẹp nhỉ? Một người con gái “thoát tục" như thế, chính Thanh còn khó cưỡng lại chứ nói gì đến Duy. Nhìn Hồng Ngọc một bộ dạng nữ tính cực kì nhu thuận mang vẻ đẹp tinh tế trang nhã, lại nhìn mình mặc nguyên bộ thể thao xám màu đi đôi adidas khủng bố chạy tới đây, thậm chí son môi còn chưa kịp bôi một lớp. Thanh có cảm giác như mình là mụ dì ghẻ trong truyền thuyết, đang nhẫn tâm chia cắt đôi tình nhân, ức hiếp nữ chính vậy. Giọng ngán ngẩm cũng đủ kìm nén, Thanh nói:
- Em vào trong đợi, anh nhanh chóng giải quyết cho xong đi.
Vỗ vai Duy một cái, Thanh thẳng lưng ưỡng ngực hiên ngang mở cửa đi vào. Để lại ánh mắt yêu chiều và tán thưởng của Duy. Tính Thanh ấy mà, cái gì không quyết là của mình, thì phải chịu thôi. Còn cái gì quyết tâm rồi, chỉ sợ có biến thành phù thủy, chắc cô cũng chẳng ngại lắm đâu. Một bộ dạng xinh đẹp thì sao, chẳng qua cô chưa đập mấy tấn phấn lên mặt thôi nhé. Nhu thuận như vậy hẳn là Thanh không luyện thành được, nhưng nhu thuận hơn thế, cố gắng chắc cũng có thể ấy chứ.
Đặt cặp lồng lên bàn rồi, Thanh hơi kéo khóa áo khoác adidas bên ngoài xuống, buộc cao hơn mái tóc hơi lộn xộn của mình, tự rót cho bản thân một ly trà hoa cúc ấm, sau đó liền ngồi vắt chéo chân rất thoải mái chờ đợi. Ước chừng chỉ khoảng năm phút sau Duy đã đoàng hoàng đứng trước mặt Thanh. Đặt ly nước xuống bàn, Thanh từ tốn hỏi:
- Anh bắt cá hai tay đấy à?
Huơ huơ hai tay thật mạnh mẽ trước mặt Duy bon chen ngồi xuống cạnh Thanh nịnh nọt:
- Không có không có, anh nào dám. Hai tay bắt một con cá mà còn sợ giữ không nổi, làm sao dám léng phéng gì.
Điềm nhiên nhấc ly nước lên chậm rãi uống một ngụm Thanh tiếp:
- Cho anh mười phút để giải thích, đủ không?
Phòng làm việc đơn giản của Duy không khiến người ta có cảm giác xa hoa hay lạc lõng, nhưng hiện tại nhiệt độ trong phòng lại cho người ta cảm giác lạnh lẽo đến hoang mang. Thanh hơi kìm nén nhìn khuôn mặt trầm ngâm của Duy mà không biết nên nói tiếp như thế nào. Cô có quyền ấy chứ nhỉ, nếu anh nói đúng là có tình cảm với Hồng Ngọc, thì phải làm sao đây?
- Anh không biết giải thích như thế nào. Nhưng nếu anh nói anh và cô ấy không có bất cứ liên quan nào em sẽ tin chứ?
Thanh hơi cười nhớ lại lời Hải từng hỏi: “Anh nói thật lòng quan tâm em, em sẽ tin chứ hả?". Lúc đó Thanh rất lạnh lùng cho Hải thấy cô không tin, và hiện giờ cô cũng rất không tin, nhưng lại chẳng biết nói như thế nào mới đúng. Thanh ngồi thẳng lưng lên, giọng nói có phần nghiêm túc:
- Em rất muốn nói là em tin. Nhưng anh biết đấy, em không nói dối được như vậy. Nếu anh và cô ấy không có gì, vì sao cách đây mấy tháng, lại tràn ngập hình ảnh hai người lôi kéo nhau trên báo. Hôm nay thậm chí mới sáng sớm người ta còn tìm tới tận nơi bấu víu vào anh.
Ngừng một lúc như để suy nghĩ gì đó, Thanh mới tiếp:
- Em chỉ muốn nói, nếu anh và cô ấy từng có khoảng thời gian bên nhau, em cũng không tính toán gì. Chỉ cần nếu anh đã lựa chọn bên cạnh em, thì phải giải quyết thật gọn gàng các mối quan hệ của anh. Em không muốn gặp phải những chuyện tương tự. Còn nếu không, anh cứ thẳng thắn với em, sau đó yên tâm ở bên cô ấy.
Thanh còn đang muốn nói tiếp nhưng Duy đã bất ngờ hôn xuống làm cô giật mình, ánh mắt lơ đãng chuyển dời nhìn thẳng vào ánh mắt tràn ngập ý cười của Duy. Anh gẩy mấy sợi tóc mái của Thanh một cách quen thuộc, ngón tay cái miết qua đôi môi thanh khiết ngọt ngào, giọng nói trầm ấm cưng chiều vang lên:
- Anh chỉ có thể nói cho em biết, người Hồng Ngọc yêu là Khánh. Nhưng cô ấy chính là vợ chưa cưới của Hưng.
Dường như đã tỉnh táo hơn Thanh nghiêng đầu hỏi:
- Anh Hưng mở cả quán ăn chỉ để phục vụ vợ đấy á?
Duy gật đầu khẳng định:
- Đúng vậy, người mà em thần tượng mùi vị thức ăn cậu ta nấu đó.
Nhíu mày giọng đầy khẳng định hỏi tiếp:
- Khánh? Có phải là Khánh đang yêu Dương của em không?
Duy bất đắc dĩ gật đầu, lại còn “Dương của em" cơ đấy. Còn anh thì của ai không biết. Chưa kịp nghĩ gì thêm Thanh đã bất ngờ đứng dậy, đẩy Duy đang ngồi sát cạnh mình ra, khuôn mặt biến hóa khôn lường:
- Từ sau anh tự nấu hoặc mua ngoài mà ăn. Cho chừa cái tôi lôi kéo bấu víu đi. Nói cho mà biết, em còn chưa tính cái tội anh vỗ đầu cô ấy rồi đứng giữa đường mà dung dăng dung dẻ với nhau đâu đấy.
Duy còn ngơ ngẩn chưa định hình được gì thì Thanh đã xoay người bước thẳng. Đến cả phút sau anh mới bật cười lắc đầu, hóa ra ngọt nhạt với anh nãy giờ chỉ để anh thành thật khai cho ra. Đạt được mục đích rồi là lập tức đá vèo đi luôn, nhưng phải nói cô gái này ghen còn đang nhẹ nhàng quá đi chứ. Hơn nữa, anh biết được rằng hiện tại cô ấy không có chút ý định nào buông tay anh ra nữa rồi. Chỉ cần như vậy mọi chuyện gần như đã được giải quyết!
*
Vừa bàn bạc xong chuyện xuất bản với Tùng, đang định đứng lên đi về thì Thanh bắt gặp Diệu cùng mấy người đàn ông lạ mặt đi về phía này. Cô lại kéo Tùng ngồi xuống, tiếp tục uống ly cà phê còn lại chút ít mà nghe ngóng. Tùng không hiểu gì chỉ thấy hành động đáng nghi của Thanh nên hỏi:
- Chị làm cái trò gì thế?
Thanh ra dấu “suỵt" một cái rồi thì thầm:
- Đó là em gái chị, thấy đi cùng một lũ đàn ông không quen, nên hơi nghi ngờ.
Tùng nghển cổ ngó về phía sau lưng Thanh, nhíu mày nhìn một lượt rồi nói nhỏ:
- Mấy thằng cha ấy đều chụp hình cho người mẫu áo tắm hoặc nude. Sao em chị lại quen vậy? Tính làm mẫu ảnh nude à?
Thanh trầm ngâm uống nốt ngụm cà phê cuối cùng, rồi đột ngột đứng lên làm Tùng giật mình. Hơi chỉnh lại quần áo một chút, Thanh xoay người đi thẳng tới nói “xin lỗi" rồi tươi cười ngồi xuống cạnh Diệu.
Không màng tới khuôn mặt ngạc nhiên đến nghẹn lời của cô em gái, Thanh lịch sự chìa tay hướng mấy người đàn ông vừa cười vừa nói:
- Xin chào, tôi là chị gái của Diệu. Không biết các anh hẹn em tôi ra gặp mặt có chuyện gì vậy?
Thấy khí chất sành sỏi, cặp mắt tinh tường của Thanh liền biết đây không phải người dễ lừa. Nên mấy người đàn ông liền đổi tư thế đề phòng hẳn, nhìn nhau vài cái một tay trung tuổi đại diện trả lời:
-À, chúng tôi gặp Diệu khi đi thăm quan trường Kinh tế. Thấy cô ấy là người rất có tiềm năng và tố chất nên muốn dẫn dắt một chút.
Thanh cười không chút khách khí hỏi lại:
- Dẫn dắt? Cho hỏi nghề nghiệp của các vị.
Ba người đàn ông bây giờ mới ngẩn ngơ ‘à’ một tiếng, lục đục đưa tấm card ra giới thiệu:
- Chúng tôi là nhiếp ảnh gia…
Thanh không trực tiếp cầm lấy mà đánh mắt nhìn Tùng một cái, cậu ta hiểu chuyện lanh lẹ đưa tay nhận lấy tấm danh thiếp rồi đứng lại phía sau lưng Thanh. Vắt chéo chân lên, vẫn chẳng ngó tới khuôn mặt ngây ngô của Diệu, Thanh nói:
- Các anh làm việc cho công ty nào vậy?
- À…
Sự ngập ngừng trong mắt tên đàn ông trung tuổi làm Thanh lạnh nhạt cười, nhưng người trẻ hơn ngồi bên cạnh đã nhanh nhảu:
- Chúng tôi làm tự do, tự do thôi.
Thanh lướt qua cậu thanh niên trẻ trung khá đẹp trai đó, lại nhìn đến ánh mắt ngẩn ngơ của Diệu thì hơi hiểu ra vấn đề. Khẽ nhéo cô em gái một cái rồi Thanh mới tiếp:
- Tự do? Vậy thì dẫn dắt em gái tôi như thế nào nhỉ? Như thế này nhé, nếu các anh là nhiếp ảnh gia có tên tuổi, tôi cũng không ngần ngại mà để em gái tôi hợp tác cùng. Nhưng hình như các anh vẫn đang là thời điểm bắt đầu công việc, nên chúng tôi cần suy nghĩ một chút, có gì sẽ liên lạc lại với các anh nhé.
Sau đó liền kéo Diệu đứng lên mặc cô ta nì nèo:
- Chị làm cái gì thế.
Không nao núng, với sức khỏe của mình, chỉ một phát Thanh đã kéo thẳng được cô tiểu thư liễu yếu đào tơ ra khỏi quán cà phê đó. Diệu vùng vằng hất tay Thanh ra, cướp lấy danh thiếp từ tay Tùng hếch mặt lên nhìn Thanh:
- Chuyện của tôi từ khi nào khiến chị quan tâm vậy hả?
Thanh sầm mặt không nói gì, chỉ có Tùng bất bình lên tiếng:
- Cô em, biết mấy tay đó là nhiếp ảnh gia chuyên chụp ảnh nude bán lấy tiền không hả? Không những chẳng giúp gì được cho em, thậm chí có thể quay ra tống tiền em cũng nên ấy.
Diệu quay lại nhìn Tùng từ trên xuống rồi tỉnh bơ nói:
- Hay thật, nếu ngay cả anh cũng có thể biết những chuyện như thế, vậy chẳng phải mấy người đó nên bị công an bắt hết rồi sao?
Tùng còn nhăm nhe cãi lại thì Thanh đã đột ngột ngắt lời:
- Lớn rồi thì tự biết lo cho bản thân. Giúp em lần này và cảnh báo với em như vậy, nếu em thật sự không tin, không muốn theo thì cũng tùy em thôi.
Diệu vuốt vuốt tấm danh thiếp trong tay, không quan tâm tới Thanh chút nào, ngúng nguẩy khoác túi lên nói:
- Chẳng khiến chị quan tâm.
Thanh không thấy khó chịu, cười mỉa rồi nhìn từ trên xuống dưới cô em gái chưa biết suy nghĩ của mình trả lời:
- Chị đây không rảnh.
Sau đó xách túi đi thẳng, Tùng cũng vội vàng chạy theo sau không ngoái lại nhìn lấy một cái làm Diệu dậm chân hậm hực:
- Không rảnh mà phá ngang chuyện của tôi. Chắc không rảnh chỉ rỗi việc thôi phải không.
Mặt trời nhạt màu chiếu lại bóng dáng mạnh mẽ của Thanh phía trước làm Tùng thất thần. Rõ ràng Thanh chẳng còn là cấp trên của cậu nữa, vậy mà vừa hất mặt, cậu vẫn theo lệ cũ nhanh chóng làm theo ý Thanh không chút suy nghĩ nào. Đúng là thói quen ăn sâu vào tiềm thức có khác, thậm chí Tùng còn cho rằng đó là việc dĩ nhiên mới chết chứ. Vừa thở dài một cái liền nhìn thấy Thanh quay lại, giọng cô dứt khoát khiến Tùng tập trung cao độ:
- Con bé ngu ngốc, kiểu gì cũng tìm đến mấy thằng cha ấy cho mà xem. Cậu giúp tôi để ý nó một chút được không.
Vô thức gật đầu như giã tỏi, Tùng không dám hở miệng cãi lại lời Thanh bởi khỉ thế ngùn ngụt trong mắt cô hiện giờ. Ai dà, thân phận cu li đúng là không ngóc đầu dậy nổi.
*
Tùng giúp Thanh thuê vài người đi theo Diệu, hình ảnh Diệu ngồi uống trà cùng Hồng Ngọc và ba tên nhiếp ảnh càng làm Thanh sốt ruột. Cô bắt đầu lo lắng đứng ngồi không yên, muốn nói chuyện này với Duy nhưng lại sợ anh nói cô làm quá lên. Hơn nữa dạo này Thanh thấy Duy rất bận rộn, hình như đã phải sang tên ba cái showroom rồi thì phải. Hỏi Duy có phải anh gặp rắc rối gì không, Duy lại chỉ cười cười nói nếu anh hết tiền, cô có chấp nhận cho anh ăn bám không. Rõ ràng là anh đang gặp chuyện gì đó, lại không tiện nói với Thanh, cô thấy anh hay nhận những cuộc gọi quốc tế khá lâu. Thậm chí đầu tuần này anh còn bay sang Philipin những ba ngày, vừa trở về liền lên kế hoạch sang tên thêm một gara nữa. Thấy anh đầu tắt mặt tối, vùi đầu trong phòng làm việc, Thanh chỉ có thể lặng lẽ nấu cơm và chuẩn bị cho Duy ít đồ ăn vặt mà thôi.
Đã gần chín giờ tối mà Duy vẫn bàn bạc với ai đó bằng điện thoại không dứt ra nổi. Thanh nhẹ nhàng gõ cửa phòng làm việc lại chỉ thấy Duy ra hiệu đợi một chút. Nhưng khái niệm một chút của anh quả thật quá dài, Thanh không cách nào đợi được liền viết dòng chữ vào tờ giấy nhớ, gắn trên lồng bàn rồi về bên căn hộ của mình. Duy xong việc ra được khỏi phòng, thì chẳng thấy bóng dáng Thanh đâu nữa, cầm tờ giấy nhớ vàng vàng cùng nét chữ mềm mại “nhớ ăn tối" của Thanh để lại, trong lòng vừa không cam tâm lại vừa ân ẩn đau. Hình như Thanh vì đợi anh mà cũng chưa ăn thì phải. Duy chau mày kéo chỗ ấn đường một chút cho đỡ đau đầu, thời gian này đã lơ là Thanh quá rồi. Thậm chí còn chẳng có thời gian cùng cô hẹn hò nửa buổi, ăn với nhau bữa cơm quả thật cũng quá khó khăn. Nhưng phải làm sao nhanh chóng giải quyết cục diện hiện tại đây. Tất cả đang rối như tơ vò mà anh lại không cách nào thu xếp nổi.
Duy xếp đồ ăn, một tay lăm lăm chiếc chìa khóa nhà Thanh, một tay cẩn thận đỡ khay đồ ăn đó. Phòng khách chỉ còn ánh đèn vàng mờ nhạt hòa lẫn mùi tinh dầu dịu nhẹ khiến tâm tình anh bỗng chốc được thả lỏng. Mở cửa phòng Thanh, Duy nghe thấy tiếng nước chảy vọng lại. Anh cười cười viết một tờ giấy nhớ gắn vào gương nơi bàn trang điểm rồi ra phía phòng bếp cho đồ ăn vào lò vi sóng.
Vừa lau tóc vừa ngồi vào bàn trang điểm liền nhìn thấy mẩu giấy màu vàng “đợi em ở bàn ăn nhé". Thanh mỉm cười định sấy tóc để bắt anh đợi một lúc cho đáng nhưng chẳng hiểu sao tự mình lại nhanh chóng vứt luôn chiếc khăn sang một bên. Muốn lập tức bay luôn ra ngoài, nhưng cô hơi khựng lại, quay về soi gương vuốt lại tóc mình, tô một lớp son hồng nhạt, bậm hai môi vào nhau. Soi gương lại lần nữa mới hài lòng gật đầu, rồi chạy thẳng về phía phòng bếp. Đảm bảo là khuôn mặt gắn đúng hai chữ “hớn hở" to đùng trên trán. Nhưng bước chân bỗng chậm lại bởi hình ảnh người đàn ông với thân hình cao lớn, mặc chiếc áo thun xám màu cùng quần Jeans đơn giản, đi đôi xép xốp trong nhà màu xanh dương, mắt chăm chú nhìn vào đồ ăn đang xoay tròn trong lò vi sóng.
Ánh điện vàng từ lò vi sóng hắt lại, nhàn nhạt tô đậm một bên sườn mặt anh. Tiếng “tinh" nhẹ nhàng vang lên, điện vàng cũng tắt ngấm, Duy bận rộn thành thạo lấy hai miếng vải bắc nồi mầu cam đưa tô sành trong lò ra ngoài. Thanh bật cười bởi nét mặt chăm chú và nghiêm túc cùng sự cẩn trọng quá đáng của anh. Nhìn thấy cô, anh chỉ cười, vậy thôi mà cô cảm thấy an yên hẳn.
Có đôi lúc vì bận rộn, bạn cho rằng tình yêu đã mờ nhạt đi, nhưng chợt một phút giây nào đó, bạn sẽ đột ngột nhận ra tình yêu ấy đáng trân trọng bao nhiêu. Nó sâu đậm từ những điều đơn giản nhất.
- Ăn thôi nào, anh đói quá.
Thanh ngồi vào bàn, vô tư hưởng thụ sự phục vụ của Duy. Nhận lấy bát cơm được gắp đầy thịt Thanh hơi khều khều nhìn Duy hỏi:
- Dạo này công việc bận lắm à?
Uống một bát canh cải bằm thịt trước, Duy mới nói:
- Em hay tới chỗ Dương không?
Thanh ngừng đôi đũa lại, nhìn vào khuôn mặt Duy trả lời:
- Mấy hôm trước còn ngồi tần ngần ở nhà em. Dạo này nó có việc gì suy nghĩ lắm.
Duy “ừ" một tiếng rồi lấy đầy cơm vào bát mình, anh tiếp:
- Thời gian này và thời gian tới, chắc là em nên gần gũi Dương một chút. Khánh đi công tác rồi, anh sợ cô ấy buồn và suy nghĩ linh tinh.
Thanh đặt hẳn bát cơm xuống bàn, giọng nghiêm túc hỏi:
- Đi công tác thật không? Em thấy Khánh đi Philipin cũng mấy tuần rồi, bữa trước anh cũng đi ba ngày. Thậm chí còn sang tên mấy cái showroom rồi. Có chuyện gì phải không?
Duy ăn nốt chút cơm còn sót lại trong bát, rồi đưa ly nước lên uống một ngụm. Hít vào mấy hơi sau đó mới với qua, cầm lấy tay của Thanh trầm ngâm nghịch mấy ngón tay của cô, đều giọng nói:
- Em biết không, trước đây khi anh mất tất cả, người bên cạnh anh cũng chỉ có Khánh. Bây giờ…
Tuy hơi dừng lại, nhưng Duy vẫn không từ bỏ bàn tay ngoan ngoãn của Thanh. Anh bất chợt nhìn lên khuôn mặt thanh tú cùng ánh mắt dịu dàng đang nhìn mình, nói tiếp:
- Không tính là cậu ấy mất tất cả, nhưng khoảng thời gian này thực sự rất khó khăn. Cậu ấy cần có một tinh thần sắt thép để vượt qua trận chiến này, và anh dù có mất đi tất cả tài sản của mình, cũng phải đồng hành cùng cậu ấy.
Thanh hơi thẳng lưng vì ngữ điệu không tỏ ra cảm xúc gì của Duy, nhưng tận sâu trong giọng nói ấy là sự quyết tâm và lo lắng của anh. Cô biết có thể Khánh đã gặp biến cố gì đó kinh khủng lắm, đến nỗi Duy còn phải lo lắng cho cả Dương thì không phải chuyện đơn giản rồi. Thanh đứng lên đi vòng qua bên Duy, tự nhiên ngồi lên đùi anh, tựa lưng vào ngực anh, ôm lấy hai tay anh ở nơi bụng mình, giọng chắc chắn:
- Anh biết không, em luôn có lòng tin vững bền vào anh. Dù trận nào, anh cũng sẽ thắng thôi.
Đặt cằm mình lên vai Thanh, Duy nhắm mắt lại tìm chút yên bình cho bản thân:
- Anh thật sự đang rất rối loạn, chỉ sợ rằng Khánh khó lòng thoát ra được vướng mắc này.
Thanh cúi đầu, xoa nhẹ vào mu bàn tay khô ráp của Duy:
- Đừng lo, tuy các anh xấu tính, nhưng lòng dạ khá lương thiện. Trời sẽ không triệt đường sống của ai bao giờ đâu. Cùng lắm khi anh “táng gia bại sản" em nuôi anh là được chứ gì.
Duy trầm giọng cười trêu chọc:
- Cuối cùng cũng có lúc em tình nguyện “bao nuôi" anh hả?
Không gian tĩnh lặng chỉ có tiếng tích tắc thật nhỏ của chiếc đồng hồ treo tường, và hương tinh dầu khiến lòng người ta dễ chịu đến cực điểm. Duy siết chặt hơn vòng ôm của mình anh nói:
- Ngày mai anh phải qua Philipin một chuyến nữa chắc cũng cả tuần, em ở nhà nhớ để ý đến Dương. Nhưng đừng nói gì về việc anh kể cho em nhé. Khánh không muốn cô ấy lo lắng quá. Hơn nữa, anh nghĩ cậu ấy cũng có tính toán của riêng mình.
Thanh nhẹ nhàng gật đầu, cô quá hiểu quy luật ấy. Người ở ngoài nói sao cũng hay, chỉ có trong cuộc mới biết mình cần phải làm gì. Có thể thời điểm này chính là lúc tình yêu của họ bị thử thách. Có thể nửa năm, một năm hoặc hai năm, chỉ cần họ vượt qua được, chính là lúc tình yêu đó thăng hoa tới kết quả hạnh phúc nhất. Đây là việc người ngoài không thể nào giúp đỡ nổi.
*
Duy đi được bốn hôm, mà sao lòng Thanh cứ như lửa đốt. Anh mới gọi cho cô một cuộc điện thoại sau khi sang tới nơi, còn lại đều không thấy tăm hơi đâu nữa. Liệu có khi nào giống Khánh, nói đi là mất hút như vậy không? Thanh ra ra vào vào, một chữ cho chương truyện mới cũng không viết nổi, tối nay là thời gian giao bản thảo rồi mà không sao hoàn thành được. Số điện thoại của Tùng nhấp nháy càng làm Thanh đau đầu hơn nữa, cậu ta lại giục nộp bài đây mà:
- Vầng, chị đây.
- Chị Thanh, em gái chị theo mấy thằng cha kia đi bàn chuyện, chả hiểu sao lại lôi nhau vào nhà nghỉ rồi. Có cần đến xem chút không?
Thanh thở dài vỗ trán một cái, vội vàng hỏi Tùng địa chỉ nhà nghỉ mà Diệu đã vào. Sau đó mới cẩn thận dặn dò:
- Cậu xem nếu không thấy tôi ra, nhớ gọi cho công an nhá.
- Chị định một mình vào đó ấy hả, hay em đi cùng chị.
- Được rồi, cậu ở ngoài đi. Chứ sợ bọn nó kích động thì xong chuyện luôn.
- Vậy… chị cẩn thận nhé.
Nhưng Thanh ngàn vạn lần cũng chẳng nghĩ tới vừa cúp máy, lập tức đã có số lạ gọi tới. Mới chỉ bắt máy chẳng kịp “alo" tiếng nào đã nghe thấy giọng Diệu nức nở:
- Chị ơi, cứu em với!
Thanh sửng sốt bởi giọng điệu hoảng hốt lần đầu tiên bắt gặp của cô em gái đỏng đảnh, nhanh chóng khoác vào chiếc áo rồi vội nói:
- Đừng lo, chị lập tức đến ngay.
- Dừng ngay việc gọi công an lại. Một mình đến đây thôi nhé.
Giọng nói vừa lạ lẫm lại có chút quen thuộc sặc mùi ngạo mạn khiến Thanh cứng người, không tin nổi hỏi lại:
- Hồng Ngọc?
Tiếng cười khẽ từ đầu dây bên kia vọng lại làm Thanh thấy muốn dựng cả tóc gáy:
- Nhớ tôi à?
Thanh hít thở để lấy tinh thần, buộc nốt dây giày thể thao rồi mới chuyển điện thoại đang kẹp bên tai sang tay mình:
- Chị tính làm cái gì vậy?
- Có địa chỉ rồi, tới đây gặp tôi đi. Không cần gọi tới cả công an đâu. Đến đây đưa em gái về. Nhưng phải nhanh lên, nếu không tôi cũng không đảm bảo được tính an toàn đâu nhé.
Tiếng tút dài làm tâm tình Thanh có chút hoảng loạn, gọi lại cho Tùng cô dặn dò:
- Bên kia có động rồi, có lẽ nhắm vào chị. Cậu giúp chị liên lạc cho Duy nhé, anh ấy đang ở Philipin. Đừng gọi công an nữa, có lẽ chúng biết bên mình theo dõi rồi. Giờ chị đi đây, vòng ngoài đành nhờ cậu nhé.
- Gọi anh Phong nhé chị?
Chẳng kịp suy nghĩ nhiều, Thanh trả lời luôn:
- Chị gửi số điện thoại sang rồi. Chuyện này có thể liên quan đến Duy và bạn anh ấy. Cậu gọi cho anh ấy trước giúp chị nhé, anh ấy sẽ tìm cách giải quyết.
Thanh không phải cố chấp, nhưng trước khi tìm đến người khác, cô vẫn muốn tìm người mà mình tin tưởng nhất đã. Dù sao chỉ thông báo với anh thì cô mới có cảm giác yên tâm và an toàn được. Cũng may Thanh đã một mực làm cho anh một tài khoản Facebook, còn thức tới quá nửa đêm để dạy anh cách dùng nữa. Nên trước khi đi cô còn kịp nhắn một tin vào Facebook của Duy, chỉ hi vọng Tùng có thể liên lạc với anh.
*
Nhìn lên bảng hiệu nhà nghỉ hoạt động “24/24" Thanh hít một hơi thật dài rồi mới bước vào. Dù sao cũng tính là ban ngày ban mặt, lại giữa trung tâm thành phố chứ không phải nơi heo hút gì nên Thanh cũng yên tâm hơn phần nào. Nhưng đúng là không ngờ tới đây là là nhà nghỉ mà Hồng Ngọc kinh doanh. Giời ạ, có khi nào chờ đến tối bọn chúng mới lôi hai chị em cô ra ngoại thành xử lí không hả trời?
Bước vào thang máy do một “anh trọc đầu" tháp tùng, ngoài mặt thì giả vờ ngầu lắm nhưng tim Thanh bắt đầu nhảy samba không ra nhịp điệu gì. Cửa phòng mở ra, Thanh nhìn thấy Diệu không mặc đồ, bị trói tay chân bằng sợi dây vải màu trắng, đầu tóc rũ rượi, trên người chỉ tùy ý trùm chiếc chăn mỏng, chắc chắn chỉ khẽ cử động là lập tức rơi xuống luôn. Thanh hốt hoảng chạy lại lấy chiếc áo khoác của mình trùm vào cho Diệu, còn lấy hai đầu chiếc chăn buộc lại với nhau thật chắc chắn rồi mới loay hoay cởi trói. Nhưng giọng phụ nữ rất nhẹ nhàng từ phía sau vọng lại hòa cùng tiếng thút thít của Diệu tạo thành một tổ hợp âm thanh thật đáng sợ:
- Xin chào.
Mắt đục ngầu Thanh quay lại nhìn thẳng khuôn mặt được trang điểm kĩ lưỡng của Hồng Ngọc. Hôm nay không còn hình ảnh thục nữ nhu mì như trước nữa, mắt cô ta kẻ đậm đánh màu khói, đeo lens nâu, môi đỏ trầm thêm tóc đánh rối và bộ trang phục có phần hở hang. Hẳn là vừa ở một show diễn nào về. Tự nhiên nhìn tới Hồng Ngọc, Thanh lại liên tưởng đến mụ phù thủy hai sừng trên đầu ma mãnh. Bất giác phun ra một câu chửi vì chính Thanh không ngăn cản nổi sự tức giận của mình:
- Biến thái. Chị cũng là phụ nữ mà sao suy nghĩ vặn vẹo thế? Hành hạ người ta đến như thế này, vui vẻ lắm không?
Hồng Ngọc cười cười, đi về phía salong đối diện giường lớn, nhìn Thanh lấy chiếc dao nhỏ mang theo trong người cắt bỏ vải trói của Diệu, vuốt lại tóc Diệu sau đó gật đầu với em gái đang run rẩy một cái rồi mới phủi tay đứng lên. Ba người phụ nữ trong phòng tạo ra những thế giới thật khác nhau. Ở Hồng Ngọc là sự ngạo mạn của nữ vương nắm giữ cục diện, Diệu là một cô gái thê thảm đáng thương, còn Thanh lại là khí thế vững vàng và sẵn sàng chiến đấu.
Kéo Diệu tới phía sau lưng mình Thanh nhìn sang Hồng Ngọc lạnh giọng hỏi:
- Chị muốn sao?
Chỉ vào camera trong phòng Hồng Ngọc tươi tỉnh:
- Chào người yêu của cô đi, anh ta đang nhìn thấy cô lúc này đấy. Để tôi bật tiếng, hai người sẽ nói chuyện được với nhau.
Nhìn hành động phẩy tay bình thản của Hồng Ngọc, Thanh bắt đầu thấy máu nóng bốc lên tận đỉnh đầu. Chả hiểu sao từ lúc mở cửa phòng nhìn thấy Diệu bị hành hạ ra cái dạng này, Thanh đã chẳng còn thấy sợ sệt chút nào, mà chỉ cảm thấy điên hết cả người, muốn một cước đá bay “con mẹ điên" này ra khỏi tầm mắt mà thôi. Giờ cô ta còn nói Duy đang nhìn thấy cô nữa thì thật hay quá, hẳn là anh biết cô đang muốn cào tan nát cái bộ mặt xinh đẹp kia ra như thế nào đấy.
Thanh chuyển tư thế, kéo một chiếc ghế cho Diệu ngồi vào, sau đó mới tự mình ngồi vào chiếc ghế khác đối diện với Hồng Ngọc. Ánh mắt mỉa mai nhìn xoáy vào khuôn mặt cô ta, Thanh tựa lưng vào ghế rất thoải mái:
- Không biết em gái tôi đây đắc tôi gì với chị vậy?
Diệu hơi cúi đầu khi thấy ánh mắt Thanh lướt qua, còn Hồng Ngọc lại đan hai tay vào nhau cười nguy hiểm trả lời:
- Lúc đầu thì chẳng liên quan gì, nhưng sau đó thì cô ta lại là em gái cô, tiếp đến lại là cái gì mà chủ tịch hội Anti Fan của tôi. Sau lưng tôi không biết làm bao nhiêu chuyện xấu xa rồi.
Thanh xuất ra một nụ cười hài lòng, lần đầu tiên đưa tay vuốt vuốt mái tóc lộn xộn của Diệu một cách đầy yêu thương, ánh mắt sắc bén rất ưng ý mà nói:
- Thật không ngờ đứa em này của tôi lại có mắt nhìn người như vậy. Nó là Anti fan của chị tôi rất tán thưởng, tuy hơi ngốc nghếch đụng vào cả mụ điên để tới nỗi bị cắn thành cái dạng này. Nhưng sau hôm nay tôi sẽ nhìn nó bằng một ánh mắt thán phục.
Sau đó Thanh vỗ vai, khuyến khích Diệu đang sợ hãi nhìn lên mình, cô siết chặt thêm lực ở tay mình trên đôi vai run rẩy nói:
- Can đảm lắm!
Rồi Thanh ý tứ lướt qua chiếc camera đang chiếu thẳng vào mình, Thanh cười thật duyên dáng nhìn sang Hồng Ngọc đang nén giận:
- Có chắc là Duy đang ở bên kia nhìn tôi không hả chị gái?
Hồng Ngọc đay nghiến:
- Trần Ngọc Duy, anh mà còn không lên tiếng có tin tôi cho người vào bẻ gãy tay cô ta không hả?
Một tiếng “ừm" rất nhỏ vang lên vừa xa cách lại vừa thân thuộc, tim Thanh cũng như ngừng đập theo tiếng “ừm" bất mãn đó. Cô lấy lại tình thần, nắm tay Diệu vuốt vuốt chỗ bầm tím trên mu bàn tay trắng nhỏ:
- Anh đang ở đâu vậy?
Tiếng nói rè rè hơi ngắt quãng vọng lại làm Thanh yên tâm hơn hẳn:
- Vẫn đang ở Philipin.
Thanh cười cười, nhìn lên Hồng Ngọc đàm phán:
- Thả em gái tôi đi, tôi ở đây thay nó. Dù sao chị muốn ra điều kiện với Duy, cũng phải là tôi mới có giá trị.
Cảm thấy bàn tay nhỏ run rẩy nắm chặt tay mình hơn, Thanh cười vỗ vỗ mu bàn tay Diệu, nhìn Hồng Ngọc nói:
- Cả chuyện nó là Anti fan nữa, cùng lắm thì tính luôn trên người tôi là được rồi.
Hồng Ngọc đứng lên cười ha ha đi vòng quanh người Diệu và Thanh, giống như bị điều gì kích động ghê gớm lắm:
- Giờ cô thấy mình có tư cách gì mà ra lệnh cho tôi hả?
Thanh xịch ghế mình lại gần Diệu, giống như đang âm thầm tiếp thêm sức mạnh cho cô gái nhỏ. Ánh mắt hướng về camera vẫn đang nhấp nháy kia mà nói:
- Anh thấy đấy, chị ta không cho em thương lượng. Anh cứ làm như ý định của anh đi. Chỉ cần làm mờ mặt em gái em là được, chị ta thích trực tiếp, anh cứ cho chị ta lên sóng luôn đi.
Hồng Ngọc hốt hoảng ngắt luôn camera đang thu hình, chính thức gián đoạn giao tiếp của Duy và Thanh. Ấn đầu Thanh một cái Hồng Ngọc nổi điên:
- Thích chết hả? Vào tới địa bàn của tôi mà còn dám lên mặt.
Thanh xô ghế đứng lên, tóm lấy tay Hồng Ngọc dùng sức nắm chặt lại, hếch mặt lên nói:
- Có người nào vừa điên vừa ngu như chị không? Cùng đường rồi nên không biết suy nghĩ hả?
Hất tay Hồng Ngọc ra Thanh tiếp tục to tiếng:
- Đây là giữa thành phố Hà Nội, nghe không? Tôi không báo công an không có nghĩa là không ai biết tôi bước chân vào đây. Ngu đến thế là cùng, còn phát camera trực tiếp. Đầu óc chị lú lẫn à, hả?
Thanh bước từng bước tiến tới khiến Hồng Ngọc sợ hãi trước khí thế dũng mãnh ấy mà phải lùi lại, run lập bập cất tiếng gọi:
- Các anh, các anh vào đi. Vào trói cô ta lại cho tôi.
Mấy tên trọc đầu lực lưỡng mở toang cửa bước vào, còn có tay nhiếp ảnh gia trẻ trung đẹp trai ở quán cà phê hôm trước cũng theo sau. Nhìn những khuôn mặt hùng hổ đã xâm hại mình, Diệu run rẩy đứng bật dậy núp sau lưng Thanh. Quay người lại nhìn Diệu, Thanh hỏi:
- Bọn họ… chạm vào đây của em chưa?
Chỉ vào phần dưới của Diệu, Thanh cay đắng nhìn những giọt nước mắt thi nhau rơi xuống của em gái mình. Máu nóng chạy dọc cơ thể đang tức giận, mắt long lên nhìn Hồng Ngọc đứng trước mặt. Thanh bất ngờ nhảy vào túm lấy mái tóc được tạo rối đầy nghệ thuật đó, kéo giật về phía mình làm cô ta hét lên đau đớn. Mấy gã đàn ông kia thì hoảng hốt thủ thế mà chưa nhận lệnh lại không dám làm gì. Hồng Ngọc hét lên thất thanh:
- Tôi không có, tôi chỉ nói bọn họ dọa em cô một trận, chứ tôi không nói họ làm thế.
- Mẹ kiếp, làm bà đây ngứa ngáy thì khoái chí phải không? Lại còn có người phụ nữ đáng chết như thế này. Không có em gái cũng không biết thương thân à? Xâm hại tình dục, chị muốn tù chung thân không hả?
Vừa nói vừa kéo tóc Hồng Ngọc, Thanh thấy mình đúng là không bỏ phí quãng thời gian Duy bắt phải học vài chiêu tự vệ để đề phòng, kể từ khi gặp chuyện trên Đại lộ Thăng Long. Cái cô tiểu thư chỉ biết uốn éo trên sân khấu, còn đang đi giày cao gót mười hai phân như Hồng Ngọc, chỉ vài nháy là Thanh cân xong rồi chứ lào cào à?
- Tôi đã nói không có, tôi không có làm đến mức ấy.
Hồng Ngọc hét lên bất lực còn Thanh lại tiếp:
- Cởi đồ của nó trói nó lại, đánh nó bầm tím còn dám nói không làm đến mức ấy. Chết tiệt, bắt nạn một người con gái không cách nào tự vệ. Chị sung sướng lắm hả?
Hồng Ngọc giằng được tay Thanh ra, nhìn theo nắm tóc của mình trên tay Thanh gào tướng lên:
- Lũ ngu, còn đứng đấy nhìn cái gì, không mau xông vào trói cô ta lại.
Ba gã đàn ông phăm phăm xông lên, Thanh liền đứng chắn trước mặt Diệu giọng cứng rắn:
- Cô ta trả các anh bao nhiêu, tôi trả gấp bốn lần.
Nghe thấy được nâng mức tiền thưởng mấy tên bặm trợn liền khựng lại, Hồng Ngọc lại hét lên:
- Đồ ngu, cô ta để các anh thoát à mà dám tin. Mau…
Chưa để Hồng Ngọc dứt lời, Thanh đã rút ra cả nắm tiền tung lên không trung khiến mấy tên đàn ông hám của thi nhau lượm nhặt. Tranh thủ lúc ấy liền kéo Diệu chạy ra ngoài, Hồng Ngọc hoảng hốt chạy theo hét với mấy tên đang bên ngoài:
- Không được để chúng nó chạy, người đâu…
Thanh kéo tay Diệu nhắm mắt xô cửa chạy ra, thì bất ngờ va vào một lồng ngực rắn rỏi. Cái ôm gấp gáp và trọn vẹn rất thân thuộc làm Thanh đang hoảng sợ cũng nhanh chóng bình ổn lại.
- Anh tới rồi…
Hơi thở ấm áp mơn trớn nơi vành tai Thanh nhẹ nhàng.Chỉ ba từ đơn giản vậy cũng có thể khiến Thanh thở phào buông lỏng bản thân, còn Hồng Ngọc thì mặt mày biến sắc bước lùi lại lắp bắp không thành lời:
- Anh, anh… chẳng phải còn ở Philipin sao… định vị…
Vẫn ôm Thanh trong lòng, Duy nhếch môi tạo một nụ cười mang đầy mùi vị nguy hiểm:
- Tôi nói sao càng ngày IQ của cô càng sụt giảm thế hả? Đừng nói đến cô, người đàn ông yêu cô giúp cô trốn chạy, tôi cũng truy đến cùng.
Hồng Ngọc tựa vào tường cười như người lên cơn điên:
- Anh quên sao? Anh ta là Hưng, là Hưng. Bạn anh đó.
Vuốt vuốt lưng Thanh đầy bao bọc yêu chiều, nhưng giọng điệu thì càng lúc càng đi xuống khiến đối phương bất giác ớn lạnh:
- Bạn? Tôi không nhớ mình còn loại bạn như thế. Cô và cậu ta, đúng là nên hợp thành một đôi. Chỉ bằng gương mặt và tính cách điên rồ như vậy, mà muốn ở bên Khánh? Dám làm tới mức này, cô đúng là hết thuốc chữa rồi.
Duy tách Thanh ra, hất mặt với Tùng ở phía sau, Tùng liền tiến lên khoác thêm áo khoác của cậu lên người Diệu. Vừa lúc ấy Diệu cũng chính thức ngất lịm đi, yên lặng một cách đáng thương trong vòng tay Tùng. Cậu khẽ vuốt mái tóc dài lộn xộn, làm lộ ra khuôn mặt trắng trẻo có vài dấu bầm tím của cô gái này, bỗng nhiên trong lòng là tư vị thương cảm đau xót. Hành hạ một người con gái ra mức này, Hồng Ngọc đúng là bị kích thích đến điên rồ rồi. Một tiểu thư luôn được nhõng nhẽo và yêu chiều, phải trải qua đả kích như vậy, cầm cự được tới lúc này đúng là rất can đảm rồi. Tùng bế Diệu đứng lên, gật đầu với Duy một cái rồi nhanh chóng bước ra ngoài.
Hồng Ngọc trân trân đối diện với ánh mắt tăm tối đang mặc sức tàn sát mình của Duy. Đâu phải cô ta không biết Duy nguy hiểm, nhưng dựa vào đâu, dựa vào đâu mà cô ta lại thất bại như vậy cơ chứ? Đã phải nhường Khánh cho Trang, nhưng cuối cùng thì sao, cả hai chị em đều chẳng thể đứng cạnh Khánh. Thậm chí em gái cô ta còn phải sống cuộc đời thực vật. Công bằng ở đâu? Cô ta yêu Khánh bao nhiêu năm? Cả một thời thanh xuân rực rỡ đều chỉ yên lặng đi theo anh. Vậy nhưng em gái cô ta cũng chỉ gặp Khánh một lần đã lao vào như con thiêu thân bất chấp. Trang đã quỳ trước mặt Hồng Ngọc xin cô ta buông bỏ Khánh. Vậy đấy, cuối cùng anh lại lựa chọn người con gái khác. Nên Khánh phải trả giá, trả giá cho thanh xuân của cô ta và cuộc sống bình thường mà Trang đã mất đi. Cớ gì lại hết người này đến người kia giúp đỡ Khánh.
Hồng Ngọc đã mất bao công sức mới có thể dồn Khánh vào đường cùng. Cô ta phải đụng tay vào chuỗi nhà hàng du thuyền của Khánh và Hưng cùng nhau mở ở Philipin, khiến Khánh bị cảnh sát Manila triệu tập để điều tra về vụ an toàn thực phẩm. Rồi còn phải tìm biết bao mối quan hệ, mới mua được ma túy thuê người lén bỏ vào túi của Khánh. Khi Khánh vừa đặt chân tới sân bay Ninoy Aquino, cảnh sát liền ập tới, lập tức khống chế anh. Tự động kiểm tra hành lý, tìm được một gói nhỏ với chất bột màu trắng. Chính thức đẩy Khánh vào công cuộc tù tội, thậm chí có thể bị đem ra hành quyết bất cứ lúc nào. Bởi tổng thống Philipin đang thanh trừng ma túy rất sát sao và thêm vào luật lệ “bắn không cần xét xử" của đất nước này hiện tại, Hồng Ngọc tin chắc mạng sống của Khánh chỉ còn đếm được từng ngày mà thôi.
Duy là ai? Tiềm lực như thế nào? Hồng Ngọc không cần biết, bởi dù Duy có xả thân lăn vào, cũng không thể lôi Khánh ra khỏi nhà tù tối tăm và kéo lại mạng sống đang treo trên họng súng đó. Nhưng cô ngàn vạn lần không ngờ, lại có người khác giúp Khánh cầm cự, còn nhiệm vụ mà Duy nhắm tới chính là chuỗi nhà hàng du thuyền kia. Hưng đang dần bị đẩy khỏi việc kinh doanh trên địa bàn Philipin, và chính cô ta “chạy trời không khỏi nắng" dưới sự “truy kích" của Duy. Không đành lòng chấp nhận thất bại như vậy, “không ăn được thì phải đạp cho đổ". Hồng Ngọc đành liều một chuyến, ra tay trên người Thanh, nhưng Thanh lại quá cẩn trọng và luôn có người của Duy ngấm ngầm bảo vệ. Vậy chỉ còn em gái cô ta thôi, nói chung bằng mọi cách phải ép Duy buông bỏ sự giúp đỡ dành cho Khánh. Và đó cũng chính là tìm cho cô ta một con đường sống toàn vẹn… Chỉ là, tại sao người của cô theo dõi vẫn báo về Duy còn đang ở Manila, rõ ràng mới mười tiếng trước vẫn định vị được Duy đang ở nhà tù nơi Khánh bị giam giữ cơ mà. Camera phát về, Duy đang trầm ngâm trong căn phòng khách sạn theo dõi Thanh bên này… Vậy tại sao?
Hồng Ngọc hoảng loạn nhìn xoáy vào đôi môi đang khẽ nhếch của Duy. Đằng nào cũng không thể sống, chi bằng chết luôn đi cho rồi. Có sống Khánh cũng không là của cô ta, và cũng không thoát khỏi ma trảo này… Hồng Ngọc ngừng lại việc giật lùi về phía sau. Cô ta ngửa cổ cười ha hả bộc lộ rõ ràng sự cuồng loạn của mình. Vậy đấy, tình yêu là mật ngọt, là trái đắng, cũng có thể trở thành thuốc độc của một con người mù quáng. Thanh chặt chẽ nắm lấy bàn tay Duy cùng anh nhìn về hướng Hồng Ngọc đang rồ dại đập phá hết đồ đạc trong phòng.
Cô ta bước lên chiếc ghế gỗ, mở toang cửa sổ tầng sáu, nhắm mắt lại đón nhận chút gió đầu đông lạnh lẽo đang ngang qua da thịt mình. Ngoài trời đã xẩm tối đem bóng đen dần bao trùm lên tất cả, Hồng Ngọc dang hai tay ra như muốn hòa mình vào thiên nhiên một cách đơn giản nhất, cô ta tạo ra một bức tranh ma mị đến ám ảnh khiến ai cũng phải hốt hoảng nghẹn lời. Thanh nhìn thấy nét đau khổ, chấp nhận ẩn giẩu sau lớp trang điểm nặng nề, đôi môi xinh đẹp với màu son đỏ trầm huyền bí mỉm cười một cách nhạt nhòa, đôi hàng mi dài cong vút run rẩy như cánh bướm mỏng manh chấp chới, đang gồng mình che đậy giọt nước mắt thầm kín. Thanh bất giác bước gần lại, đưa tay ra gấp gáp nói:
- Đừng như vậy, chị biết đó mọi chuyện chúng ta đều có thể giải quyết mà.
Vẫn nhắm mắt lại không màng gì tới Thanh, Hồng Ngọc giữ nguyên nụ cười thường trực của mình, giống như muốn tạo ra một hình ảnh cuối cùng xinh đẹp nhất.
- Cô không hiểu, mãi cũng không hiểu được đâu.
Giọng nói Hồng Ngọc thật bình thản, trong trẻo khiến Thanh liên tưởng đến câu hát: “Qua bao thời gian, sống trong bình an, lỡ yêu người ta gieo trái ngang". Hồng Ngọc đã tự nhiên hát lên câu hát ấy trong một lần đi diễn ở phòng trà. Trước đây Thanh không quá để ý ca sĩ này diễn viên nọ, nhưng từ lúc thấy Hồng Ngọc và Duy có hẳn mối quan hệ lên mặt báo. Thanh đã tìm hiểu nhiều hơn về Hồng Ngọc, và cô thấy Hồng Ngọc là một ca sĩ có thực lực. Đi lên từ một cuộc thi âm nhạc, và có những bước đệm rất vững chắc, hình ảnh sạch sẽ. Nhưng bây giờ… Thanh chỉ có thể cố gắng nài nỉ:
- Tôi cũng từng có thời gian như chị. Đã yêu một người bằng tất cả thanh xuân của mình nhưng kết quả vẫn chỉ là con số không tròn trĩnh. Và rồi tôi chấp nhận buông tay, buông bỏ sự dày vò đó, tôi lại tìm được một tình yêu khác giành cho mình và phù hợp với mình.
Hồng Ngọc mở mắt ra, đôi mắt long lanh chứa đựng những tổn thương tự tạo, mông lung nhìn xuống khuôn mặt khiên nhẫn của Thanh. Lướt qua sự lạnh lùng cố hữu của Duy cô lại cười ngây ngô làm Thanh lo lắng nhíu mày.
- Em gái tôi vì nhìn thấy Khánh ôm ấp người con gái khác, mà gặp tai nạn đúng ngày valetine. Nó đã cầu xin tôi để Khánh lại cho nó, nhưng ngu ngốc vẫn là ngu ngốc. Anh ta vốn đâu phải của tôi mà để lại. Cuối cùng, vì nó tôi tước bỏ quyền theo đuổi của mình. Vậy mà nó lại chỉ có thể nằm một chỗ ăn qua sonde và dịch truyền. Tôi thì cả ngày điên điên rồ rồ tính hết kế này kế nọ. Không sớm chết đi, thì khẳng định tôi cũng chẳng sống nổi với những suy nghĩ ấy.
- Vậy gia đình chị, bố mẹ chị thì sao?
Thanh từng bước một tiến dần lại khi Hồng Ngọc không chú ý, tiếp tục nói:
- Một người con gái nằm đó, một người con gái khác chết đi. Chị nghĩ trên đời này chỉ có tình yêu thôi à?
Mông lung với hình ảnh Huy, cậu em trai út nhà mình bơ phờ đáng thương túc trực cả đêm ngoài phòng mổ đợi Trang được đẩy ra. Cả khuôn mặt cậu trai trẻ như bừng sáng, được tiếp thêm sức mạnh khi thấy Ngọc bước tới. Giọng nói mệt mỏi nhưng cứng rắn, mang đầy yêu thương cẩn trọng gọi “chị Ngọc". Gió đầu mùa thổi tới, mang theo chút buồn lại thêm chút nhớ. Mẹ cô chắc là giờ vẫn đang nắm tay Trang kể cho Trang nghe vài mẩu chuyện xưa cũ. Ba cô thì sao, hẳn là đang ngồi bàn bạc cách giải quyết cùng bác sĩ chăng? Ngoài tình yêu ra cô có gia đình, nhưng ngoài Khánh ra cô cũng chẳng còn tình yêu nào hết. Đẩy anh đi, chính là đẩy anh ra hẳn khỏi cuộc đời cô, lúc ấy không chút lưu tình, sao giờ lại đau lòng đến thế?
Thanh đã đứng ngay gần Hồng Ngọc, ngoái lại ra dấu gọi Duy tới giúp mình, nhưng anh lại chỉ nhếch môi tạo một nụ cười vô cảm. Đuôi mắt híp lại đầy nguy hiểm khiến Thanh hoang mang, Duy đâu phải người thấy chết không cứu, dù Hồng Ngọc đã làm gì thì cũng không đến lượt Duy hay Thanh trừng phạt. Nhưng anh, sao có thể lạnh lùng đứng im một chỗ không nhúc nhích như thế kia. Thanh quay lại nhìn khuôn mặt đã loang lổ nước mắt lấp lánh của Hồng Ngọc, niềm thương cảm trào lên đau xót đến khó tả. Chung quy lại cũng chỉ vì tình yêu mà thê thảm đến thế. Định bụng đột ngột kéo Hồng Ngọc về phía mình, cùng lắm thì bản thân chấp nhận làm đệm thịt cho cô ấy một lần vậy. Nhưng không ngờ chỉ trong tích tắc, thân hình của Hồng Ngọc run rẩy, đôi guốc cao gót nhọn hoắt phản chủ. Hồng Ngọc chênh vênh không có gì để bấu víu. Tiếng hét của Thanh và Hồng Ngọc đồng loạt vang lên. Bất chấp nguy hiểm, Thanh với người ra muốn túm lấy tay Hồng Ngọc. Nhưng hi vọng không tên im lặng cắt đứt tất cả, ngay đến ngón tay của Hồng Ngọc, Thanh cũng chẳng kịp chạm vào. Một thân hình mảnh mai dần khuất trong tầm nhìn của Thanh. Hoảng loạn la lên một tiếng “không", theo quán tính Thanh đổ người ra phía thành cửa sổ toang hoang. Duy hoảng hốt kéo cô lại ôm vào vòng tay mình giọng gắt lên:
- Em điên à, muốn chết hay sao?
- Hồng Ngọc, chị ấy, chị ấy…
Thanh lắp bắp, run rẩy không nói được thành lời túm lấy tay Duy, ánh mắt long lanh ngập đầy sự cầu cứu. Duy thở dài vuốt lưng cô bất lực nói:
- Không sao, cô ta không chết. Anh cũng không cho cô ta chết dễ dàng thế. Đừng lo.
Càng lúc càng mông lung hoảng loạn, Thanh chưa kịp định hình rõ lời Duy nói. Chỉ bất ngờ đổ ngửa ra, ngồi bệt xuống đất. Nền đá hoa lạnh toát dội lại cảm giác ê ẩm dần đưa Thanh tình táo hơn. Ánh mắt hoài nghi nhìn trực diện vào Duy đang thở dài đứng sừng sững trước mặt:
- Anh đưa em xuống dưới, đi nào!
Duy đỡ Thanh đứng lên thật cẩn thận, lại thấy cô gái nhỏ bị dọa cho tim đập chân run, lẩy bẩy đứng không vững. Chỉ đành cởi áo, khoác lên người Thanh, rồi một nhịp bế cô lên tay mình. Để cô tùy ý dựa vào ngực mình, đi ra phía thang máy, thủng thẳng bước vào.
Tác giả :
Gumiho_lanh_lung