Cuộc Chiến Trạch Nam

Chương 4

Sau vài tuần từ khi hai người có giao hẹn, Chung Ấn Nghiêu đã quen dần, có thể cùng Thư Muội Dao tán gẫu vài câu mà không lắp bắp.

Đồng thời anh cũng cảm nhận được thái độ thân mật cùng đáp lại của đối phương. Cô thậm chí còn tặng anh hai chiếc kẹo, mặc dù đó chỉ là kẹo miễn phí chủ quán đưa cho mọi người, nhưng hành động này đối với anh mà nói, là một sự ủng hộ rất lớn.

Anh cũng thử lấy các loại tặng phẩm của công ty, trên danh nghĩa đưa cho cô một ít, hiệu quả không kém, cô xem ra cũng thật vui vẻ.

Tuy rằng hai người ngoài mặt chẳng qua chỉ là chào hỏi đơn giản vào buổi sáng, tiến triển nhiều hơn là có thể nói chuyện nhiều hơn mấy câu. Nhưng Chung Ấn Nghiêu biết, không khí xa lạ căng thẳng giữa hai người, đến bây giờ đã tự do thoải mái, thật sự là cải thiện rất nhiều.

Vốn là, anh cho rằng mình giữa mình và Thư Muội Dao có một đoạn “Hữu nghị" này, có thể cứ như thế ổn định đi tiếp.

Nhưng anh hình như đã quên mất chuyện tên bạn thân Tiền Quán Kiệt thích tốc chiến tốc thắng, lại không có tính kiên nhẫn, lúc trước từng khoe khoang rằng không giúp anh theo đuổi bạn gái liền thề không làm người.

Trên cơ bản, anh cũng không coi Tiền Quán Kiệt là người, ít nhất không phải người bình thường.

Trong Ngải Bảo có thể nói không có người bình thường, nếu không có quái vật, thì chính là quái thai, hoặc là kẻ điên.

Cho nên anh rất đương nhiên không thèm để ý đến lời nói kia của thằng bạn, chỉ cho đó là lời nói nhàm chán muốn tìm chút trò vui của cậu ta.

Cũng bởi vậy, anh mới có thể ở cùng Thư Muội Dao giao hẹn sẽ tham dự lễ kỉ niệm thành lập trường của em trai và em gái cô hai ngày trước, khi nhận được điện thoại cô đùng đùng nổi giận, mà đầu đầy mờ mịt.

Lúc ấy đã là buổi tối chín giờ hơn.

Bởi vì một câu“Tôi có việc tìm anh" của cô , anh bỏ dở hội nghị đang họp trên webcam, trong vòng 15 phút, từ nhà chạy đến chỗ nhà trọ các cô đang thuê.

Không phải anh khoe khoang, anh cảm thấy vài tuần trước biểu hiện nổi trội xuất sắc, hơn nữa hai người nghiễm nhiên đã trở thành bạn bè, nhận được cuộc gọi hư hư thực thực tràn đầy tức giận của cô, anh hiện tại rất hoang mang.

Anh hoài nghi cùng khó hiểu, tâm tình cũng bất an không yên, thận trọng ấn chuông điện.

Chuông vang chưa được mấy tiếng, cửa liền mở, người anh muốn tìm đang đứng bên kia ván cửa.

“Hai." Mặc dù đã mỗi ngày gặp mặt nói chuyện phiếm, anh vẫn như trước có vài phần ngượng ngùng, lên tiếng chào hỏi trước.

Nhưng đối phương lại không cười như bình thường, mà là xụ mặt.

“Chúng ta ra ngoài nói chuyện." Phòng là cùng nhau thuê, khách là đàn ông đều phải dừng bước, cho dù là anh trai Hân Di cũng là giống nhau. Cô cùng anh ra khỏi nhà trọ.

“Được." Anh giống như một đứa nhỏ làm sai chuyện, ngoan ngoãn gật đầu lùi lại nửa bước, để quý cô đi đằng trước.

Hai người lên xe, Chung Ấn Nghiêu đề nghị đến quán cà phê, nhưng Thư Muội Dao ngại phiền toái, anh liền ra siêu thị mua chút đồ uống cùng bánh bích quy, để xe dừng ven đường.

“Em tìm tôi?" Anh vẫn là Trượng nhị kim cương (?) sờ không ra đầu mối.

Nhìn anh rất giống như muốn đi chơi ngoại ô ăn cơm dã ngoại, sau khi nhồi vào long cô một đống thức ăn, Thư Muội Dao phát hiện bản thân phải dùng hết sức, mới có thể tiếp tục duy trì vẻ mặt mẹ kế hiện tại này.

Thật sự là ở chung càng lâu, cô càng phát ra hiện người đàn ông này giống như một đứa trẻ đơn thuần. Bọn họ ở cùng nhau không tệ lắm, cô cũng phát hiện Chung Ấn Nghiêu ngoài có chút giống nhau, đó là quen chăm sóc người bên mình, vẫn là người hiền lành xin gì được nấy.

“Tôi muốn nói chuyện công việc với anh." Cô để đống đồ ăn trên tay qua một bên, ho nhẹ vài tiếng.

Chung Ấn Nghiêu nhỏ nhẹ. “Được, có chuyện cần tôi giúp sao?" Chẳng lẽ cô ấy muốn đổi việc làm?

Tiếng nói trong trẻo lạnh lùng của cô làm anh “như đứng đống lửa, như ngồi đống than".

“Công ty các anh thời gian này số lượng bữa sáng đặt hàng rất ít."

“Uh, bởi vì giữa trưa còn đặt cơm hộp." Anh đáp rõ ràng. “Công ty bọn anh không cần đánh thẻ đi làm, mỗi ngày người đến không cố định, đặt nhiều có người không ăn sẽ lãng phí." Cái này lúc trước anh cũng nói qua với cô.

Thư Muội Dao đương nhiên cũng biết, bởi vì bọn họ đặt cơm hộp cũng chính là chỗ làm việc khác của cô.

“Lúc nãy tôi nhận được điện thoại của bà chủ ở cửa hàng ăn sáng." Giọng nói cô thấp đi một chút, Chung Ấn Nghiêu có thể cảm nhận được áp suất chung quanh càng ngày càng thấp nghiêm trọng. “Bà ấy nói tôi ngày mai không cần đi làm nữa."

Vẻ mặt của anh có vẻ thập phần kinh ngạc. “Vì sao?"

Ánh mắt cô lạnh lùng lườm anh. “Anh không biết sao?"

Anh thành thật lắc đầu.

“Có người nói với bà chủ, nói công ty các anh cảm thấy tôi là một cô gái, loại việc sáng sớm phải chạy đến nhiều nơi giao đồ này quá nguy hiểm, cho nên mới đặt hàng ít một chút giảm bớt gánh nặng cho tôi." Giọng nói của cô nhất thời lạnh đến cực điểm.

Chung Ấn Nghiêu nhíu mi. Lời này nghe qua thực quen tai, anh giống như đã nói qua, nhưng là không được đầy đủ như thế.

“Cái đó không phải tôi nói."

“Anh từng nói qua với tôi như thế."

“Tôi là nói công việc em làm đều là chạy vào những giờ cao điểm của giao thông," Sáng sớm, trưa, tan tầm, ba cái khoảng thời gian ấy cô toàn bộ bao hết.

“Nếu có cơ hội làm việc khác, em có thể suy nghĩ, công việc bên trong có vẻ thoải mái cũng an toàn hơn." Anh nói một câu khá chuẩn.

“Nhưng ở công ty anh, tôi chỉ biết mỗi anh mà thôi." Cô nghiêm túc trừng mắt nhìn anh.

Bà chủ ở chỗ bán thức ăn sáng còn bảo với cô, nói bà ấy biết Ngải Bảo còn đặt hàng ở chỗ tiệm cơm hộp cô làm buổi trưa, chỉ kém không công khai mắng cô ngầm phá hỏng việc buôn bán của cửa hàng.

Cô lập tức á khẩu không trả lời được.

Ngay từ đầu Chung Ấn Nghiêu xác thực có ý muốn giúp cô kiếm được nhiều tiền thưởng, sau bị cô mắng một trận mới thôi, lại bởi vì công ty bọn họ có người phản ứng, rất thích cơm hộp ở đó, mới lại tiếp tục đặt. Cô không cố ý đoạt việc buôn bán của cửa hàng, nhưng bàn về ngọn nguồn, cô hình như cũng không thoát khỏi có liên quan.

Ra ngoài xã hội lâu như thế rồi, từ trước đến nay cô luôn tận tâm hết sức với công việc, đây là lần đầu làm việc gặp phải loại phiền toái này.

Cô không biết rốt cuộc là ai cố ý đến trước mặt bà chủ thêm mắm thêm muối, bàn chuyện thị phi, cũng không biết nên tức ai, hay là tức chính mình.

Bụng đầy buồn bực mà không có chỗ phát tiết, tâm tình cô tệ hết biết rồi.

“Là đúng vậy…… Nhưng mà……" Cô bỏ qua thái độ hoài nghi làm cho anh chịu khổ sở, nhưng lời cô nói xác thực cũng đúng, trong Ngải Bảo cô chỉ biết có mỗi anh, tuy rằng toàn công ty gần như đều biết cô là nhân vật nào, nhưng hẳn sẽ không có người rảnh rỗi đi làm cái chuyện đó, ngoại trừ –

Trong đầu anh hiện lên một cái tên nhàm chán.

“Cái kia…… Muội Dao, em chờ tôi một chút!" Anh tay chân vụng về cởi dây an toàn, ra khỏi xe, đến bên đường lấy điện thoại ra gọi.

Bất hạnh thay, cái tên ở đầu bên kia điện thoại xác nhận suy đoán của anh, làm anh thiếu chút nữa khóc ra ngoài.

“Cậu rốt cuộc đang làm cái gì? Chuyện nghiêm trọng này mà cậu cũng đùa được! Cậu không biết công việc đối với cô ấy rất quan trọng sao?"Anh khó có lúc tức giận chửi ầm lên.

“Tại sao? Cậu không phải cũng lo lắng đấy thôi, thừa dịp bây giờ đoạt lấy người, công ty chúng ta lúc nào cũng có chỗ trống." Tiền Quán Kiệt ngược lại nói rất thoải mái đơn giản.

Dù sao Ngải Bảo cũng rất biết kiếm tiền, cho dù nuôi thêm một nhân viên bán vé đối với bọn họ cũng không sao.

Giận đến mức trên đầu bốc ra khói trắng, Chung Ấn Nghiêu cùng hắn ông nói gà bà nói vịt vài câu, tức giận chấm dứt cuộc gọi.

Đứng ở ven đường hít sâu vài cái, điều chỉnh lại suy nghĩ, anh mới nhớ tới bên trong xe.

“Ai nói vậy?" Thư Muội Dao ngồi ở ghế điều khiển phụ, từ trong xe nghe được vài câu đối thoại, biết được hung thủ là người anh quen.

“Tôi…… bạn bè."

“Công ty các anh?"

“Uh."

“Vì sao?" Cô phải biết rõ đáp án.

“Bởi vì…… À……" Anh cố gắng nghĩ nên trả lời như thế nào. “Bởi vì…… Tôi……"

“Anh?"

“Bởi vì tôi…… Lo lắng em…… Cho nên……" Chung Ấn Nghiêu luôn không biết nói dối, để tránh nói ra cái gì không đúng, anh quyết định thực hiện phương pháp an toàn nhất — nói lời xin lỗi. “Thật xin lỗi."

Nhưng Thư Muội Dao rất khó tiếp nhận lời nói từ anh.

“Bạn của anh bởi vì anh, nên gọi điện thoại cho bà chủ ở cửa hàng ăn sáng nói những lời này, hại tôi bị cuốn gói?"

Giọng nói vốn lạnh băng, giờ phút này lại tràn ngập mùi thuốc súng không thể tin được.

“Thật xin lỗi……"

“Thật xin lỗi cái gì chứ?" Cái này quả thực là đáp án khó hiểu, khiến cảm xúc kìm nén mấy tiếng trước của Thư Muội Dao, lập tức bạo phát tại đây. “Anh ta nghĩ anh ta là ai? Anh vì sao không ngăn cản anh ta!"

“Ách, tôi không biết……"

“Sao anh lại có thể không biết chứ!"

“Tôi không cố ý……" Đối mặt với lửa giận khí thế bức người, anh không có sức chống đỡ.

“Anh tốt nhất không phải cố ý!" Cô hét lên. “Tôi cũng không phải Hân Di, cho dù là bản thân Hân Di, anh cùng bạn anh không có tư cách can thiệp!" Bởi vì lo lắng mà làm người ta mất việc?! Chuyện này quả thực còn ác bá hơn là khủng bố!

“Tôi, tôi không có xem em là con bé……"

Vẻ mặt anh vô tội, khiến cô không nhịn được càng phát hỏa.

“Nói thừa! Hai chúng tôi khác nhau rất nhiều!"

“……" Khác rất nhiều? Trong đầu Chung Ấn Nghiêu vội vàng tự hỏi hàm ý những lời này rồi nói tiếp. “Đúng, đúng rồi…… Em xinh đẹp hơn Hân Di ……"

Thư Muội Dao nhướn mày, hoài nghi có phải mình nghe nhầm hay không.

“Cái gì?"

“Tôi biết hai người khác nhau rất nhiều……" Lâu rồi không còn nói lắp bắp với cô, đêm nay lại bị lặp lại, “Cái kia…… Em so với Hân Di…… Cũng rất…… Xinh đẹp……" Anh nói xong vẻ mặt đỏ bừng.

Rõ là lửa giận đang giương cao nhưng trong nháy mắt dừng lại giữa không trung, vẻ mặt cô quỷ dị nhìn cái tên đang đỏ bừng mặt bên cạnh.

Cũng không tới vài giây, cô lại lần nữa không nể mặt, “Nói mỉa người ta kiểu đấy vui lắm à?"

“Cái gì –" Chung Ấn Nghiêu bị phản ứng của cô dọa. “Không, tôi không phải mỉa mai gì em đâu!"

“Tôi tự biết mình dài rộng như thế nào." Tóm lại sẽ không dính mác mĩ nữ bên trên.

Mà Hân Di nhà bọn họ có gen tốt, ngày ngày tự biết chăm sóc mình,không như cô lăn lộn bên ngoài, làm trong phòng bếp vấy mỡ bám bụi, hai người khác nhau hoàn toàn.

Lấy cô so sánh với Hân Di, cố ý trêu đùa sao?

“Không…… tôi không phải……"Nghe thấy lời ấy, anh cũng nhận ra được vẻ không vui trong giọng cô. Nhưng anh còn không biết mình nói sai cái gì?

“Tôi không biết anh rốt cuộc muốn làm cái gì, nhưng anh không cần quá mức thế nhé! Nếu anh còn đùa giỡn như vậy, cho dù là anh trai Hân Di, tôi cũng sẽ trở mặt với anh!"

“Không, tôi không phải –" Đợi Chung Ấn Nghiêu biết nên vì mình mà cãi lại, người ngồi trên chỗ điểu khiển phụ đã muốn đẩy cửa xuống xe, tuyên cáo cuộc nói chuyện nhàm chán đến đây chấm dứt.

Anh tay chân lóng ngóng cũng mở cửa xe, đuổi theo.

Buổi tối đã gần 10 giờ, một đôi nam nữ một trước một sau từ bên đường bước nhanh đi qua.

Tuy rằng thân ở giới trạch nam, may mắn Chung Ấn Nghiêu thời học sinh cùng bọn bạn cùng phòng mưa dầm thấm đất, vẫn định kì đến phòng thể thao tập chạy bộ, thể lực không kém, anh rất nhanh liền đuổi theo Thư Muội Dao, giữ chặt cánh tay của cô.

“Đợi chút, Muội…… Muội Dao……"

Kết quả đối phương vừa quay người, nhưng lại tặng cho anh một cái tát.

Tiếng vang bàn tay ở trong đêm phá lệ rõ ràng làm người ta thấy sợ hãi.

Chung Ấn Nghiêu kinh ngạc sờ bên má của mình, cảm giác nóng rát chứng thực đây không phải ảo giác, anh bị cùng một người phụ nữ tặng cái tát hai lần, cũng là kinh nghiệm duy nhất xảy ra với người khác.

Tính tình anh không tệ, nhưng không có nghĩa là không biết giận. Lần trước đúng là anh sai, cho dù bị đánh, nhưng mà lần này anh xác thực không làm sai cái gì.

Anh thậm chí khen ngợi cô!

“Em không nên đánh tôi." Anh nhíu mi, thái độ vừa chuyển, sử dụng sức mạnh đàn ông trời sinh của mình, không cho cô giãy ra khỏi tay mình.

Ở thời điểm động thủ Thư Muội Dao liền hối hận, nhưng lúc này cô có chút không khống chế được.

Cô nghĩ bọn họ ít nhất cũng là bạn bè, mà đã là bạn không nên hại cô bị đuổi việc, là bạn cũng không nên dùng phương thức ác liệt này trêu đùa cô.

“Anh cũng không nên đùa cợt tôi!"

“Tôi không có." Tuy có chút không hờn giận, nhưng anh vẫn phong độ mười phần, chỉ là giọng nói trầm xuống, “Tôi không hay nói đùa, tôi nói đều là sự thật."

“Không cần giả vờ, chiêu này trước kia tôi đã biết qua rồi!" Thái độ của cô cũng thập phần cường ngạnh. “Giả vờ ca ngợi người ta, rồi cười trộm sau lưng vui lắm sao? Anh cũng cùng bạn bè cá cược cái gì đi!"

Kí ức xấu hổ đã bị bụi phủ đầy đột nhiên đánh úp lại, Thư Muội Dao cả người run run.

Đủ! Cô chịu đủ! Không xinh đẹp cũng không phải do cô, bọn người kia bằng cái tài trí hơn người gì mà trêu cợt người, tự tiện đem người khác trở thành trò đùa?

Lúc này Chung Ấn Nghiêu cũng thông minh ra đầu không bãi công nữa, từ lời nói của cô dễ dàng cân nhắc ra nhân quả trước sau.

Nhưng anh lại không biết nên xử lý tình huống trước mắt ra sao.

Anh có thể viết chương trình, có thể nói chuyện nghiệp vụ, cùng các thiên tài trong lĩnh vực máy tính của công ty câu thông, nhưng giải thích suy nghĩ của mình với một cô gái đang trong cơn thịnh nộ, cái này không có trong phạm vi năng lực của anh.

Nhìn khuôn mặt phía trước tổn thương lớn hơn tức giận, anh làm ra một hành động mà chưa suy nghĩ –

Cúi đầu hôn cô.

Nhìn khuôn mặt tuấn tú phóng đại trước mặt, Thư Muội Dao cuối cùng bình tĩnh xuống.

Có lẽ cũng có thể nói là bị dọa choáng váng.

Sao anh có thể hôn cô?!

Ai cũng không ngờ được, Chung Ấn Nghiêu bình thường thoạt nhìn ngượng ngùng thành thật, vừa hôn xuống, liền giống như con bạch tuộc tám chân lao đến dính chặt.

Anh ôm chặt thắt lưng cô, tay kia nâng sau gáy, áp cô lên mình.

Thư Muội Dao cảm thấy một làn khí nóng đánh thẳng vào não, đầu óc trống rỗng, trong lúc nhất thời lại cũng quên đẩy anh ra. Đợi đến khi cô lấy lại tinh thần, bản thân đã bị khóa trụ chặt chẽ.

Cánh môi mềm mại đụng vào nhau, Chung Ấn Nghiêu nhiệt tình lại có chút trúc trắc mút hôn hương vị ngọt ngào của cô, Thư Muội Dao hai tay đặt trên vai anh, lại không có bao nhiêu khí lực.

Không đầy một lát, tư thế của hai người hòa tan vấn đề của cô, cánh tay ngăn ở giữa dần mất đi sức lực, cô đổ vào lòng anh, dựa vào thân thể cùng tay anh mà đỡ chính mình.

Thẳng đến khi có tiếng còi ô tô làm họ bừng tỉnh, Chung Ấn Nghiêu mới rời khỏi môi cô, nhưng tay anh vẫn vòng ở thắt lưng cô như cũ.

Khoảng cách quá gần, hai người mắt nhìn nhau, thở phì phò, Thư Muội Dao khó hiểu vì sao lại phát sinh chuyện thế này, chỉ có thể nhìn anh, chờ đợi giải thích.

“Anh sẽ không xin lỗi." Câu đầu tiên của anh liền nói rõ.

Cô có chút dại ra, khẽ thở, sau một lúc lâu, mới phát ra âm thanh, “Không xin lỗi chuyện bạn anh làm sai?" Bản thân hẳn nên tức giận, giận dữ, nhưng giờ phút này cô lại lựa chọn cố gắng trấn định.

“Không phải……" Vì tự mình không đầu không đuôi toát ra một câu, Chung Ấn Nghiêu mặt lại đỏ.“Chuyện này." Hít vào một hơi, anh tiếp tục nói: “Anh thật sự cảm thấy em rất đẹp……"

Liên tiếp khiếp sợ, Thư Muội Dao phát hiện mình lại không nói nên lời.

Tính cách bình thường của hai người, giờ phút này hình như đã đổi cho nhau.

“Anh…… khi lần đầu tiên nhìn thấy em, liền có ấn tượng rất sâu……" Chung Ấn Nghiêu hoàn toàn không chú ý tới đường lớn không phải chỗ thích hợp để tỏ tình, bắt đầu vào chuyện, liền không khống chế được muốn nói, “Anh nhớ rõ ngày đó em cột tóc đuôi ngựa, mặc một cái áo T-shirt màu đen, tới muộn 2 phút……

“Khi em chạy vào trong nhà hàng, hai má hồng hồng, còn đang thở gấp, Hân Di nói với em chỉ là ăn cơm, không cần chạy gấp như vậy, nhưng em lại nói với con bé, đã hẹn rồi nhất định sẽ không thất hứa, tới muộn cũng coi như là một loại thất hứa……" Khi đó anh chỉ biết em gái mình đã tìm một người bạn cùng phòng rất tốt, cho dù bản thân không thể ở bên chăm sóc em gái, khẳng định cũng không thành vấn đề.

Sự thật cũng chứng minh chính xác là như vậy.

“Khi đó chúng ta không tính là quen biết, cũng không có nhiều cơ hội tán gẫu, nhưng sau khi Hân Di thường nhắc về em với anh. Tuy rằng anh chỉ gặp em qua lần đó, nhưng mà……" Anh dừng một chút. “Nhưng mà…… Khi đó anh liền cảm thấy em rất đẹp……"

Thư Muội Dao vẫn là nói không nên lời.

“Anh cảm thấy…… trái tim em rất đẹp." Anh lại bổ sung.

Cô thế nhưng lại học anh, không khống chế được đỏ mặt.

“À…… Đương nhiên không chỉ trái tim…… Vẻ ngoài của em cũng rất được, dáng người cũng tốt lắm –" Anh không phát giác mình lại tự vạch áo cho người xem lưng.

Nhưng không đợi đến khi Thư Muội Dao phản ứng, đột nhiên một tiếng gọi to, cắt đứt cuộc đối thoại đơn phương giữa bọn họ.

“Anh trai! Anh đang làm gì thế?"

Chung Hân Di từ trong siêu thị đi ra, thấy bóng dáng quen thuộc cách đó không xa, đến gần nhìn xem.

Vừa nhìn đến, cô chấn động.

Giống như bị bắt gian tại giường, nghe thấy tiếng gọi hai người liền tách nhau ra.

Chung Hân Di mới nhìn rõ ràng khuôn mặt trong lòng anh trai.

“Dao Dao?!"

Bất chấp tiếng kêu như là kinh ngạc hay hưng phấn của bạn cùng phòng, Thư Muội Dao đè thấp khuôn mặt đỏ hồng, xoay người chạy như điên về hướng nhà trọ.

Đêm hôm đó, có chút xấu hổ, cũng có chút hỗn loạn.

Chuyện Thư Muội Dao vốn đang lưu tâm tức giận, nhất thời bị quăng luôn đến tít chân trời, biến mất không thấy.

Cũng bởi vì cô bị đuổi việc, khi giữa trưa đi qua Ngải Bảo đưa cơm hộp, Chung Ấn Nghiêu lại không ở công ty, đã qua hai ngày mặt trời mọc bọn họ cũng không gặp nhau, ngày hẹn cách đây mấy tuần đã đên.

Sáng sớm, Thư Muội Dao đã cùng em gái Thư Ngọc San hẹn thời gian.

Buổi sáng không có việc gì cô vốn còn lo lắng chuyện lần trước, cứ nghĩ đến mình có hẹn, đối phương cũng có thể xuất hiện, vẫn nên quyết định sớm thời gian xuất phát.

Cô có thể gọi điện cho Chung Ấn Nghiêu để xác nhận, nhưng sau đêm đó, cô cảm thấy bản thân hiện giờ không chạy trốn đã tốt lắm rồi, nếu chủ động liên lạc, thật sự làm khó cô. Huống chi hơn một ngày, đối phương cũng không liên lạc với cô, vì cái gì mà muốn cô chủ động chứ?

Thời gian càng ngày càng gần kề, gần đến ba giờ chiều, từ cửa hàng cơm hộp về nhà trọ, cũng rửa mặt chải đầu xong rồi cô càng cảm thấy bất an.

Mặc trên người vẫn là cái áo cũ trăm năm không đổi cùng chiếc quần bò, cũng bình thường giống như khuôn mặt này, chỉ bôi qua kem chống nắng, cô vẫn nhịn không được từ trong gương, thừa nhận dáng vẻ của bản thân.

Trong kính chiếu ra một người chỉ có diện mạo bình thường.

Mái tóc đen không có tạo hình chỉ quá bả vai một ít, màu da trường kì bôn ba phơi nắng bên ngoài có vẻ tối, lông mày của cô cũng không thanh tú, thậm trí cùng tính tình của cô lại phối hợp chặt chẽ, có chút cục mịch, cái mũi không phải rất đẹp, nhưng cô khá vừa lòng với đôi mắt của mình, cô tự nhận mình có đôi mắt hữu thần (có hồn), nhìn trên mặt đó có thể coi là chỗ xinh đẹp nhất của cô.

Đã không rõ là lần thứ mấy nhìn chằm chằm vào gương, vài phút sau, cô bắt đầu chán ghét hành động của mình.

Dù sao mấy trăm năm trước, đã sớm quyết định đời này sẽ là kẻ cô đơn, hiện tại là vì sao chứ?

Một cô gái 26 tuổi không có một chút nhiệt tình đối với chuyện yêu đương hoặc với mấy thứ lưu hành mới mẻ khác, Thư Muội Dao cảm thấy mình đã sắp già rồi.

Cho tới nay, cô cứ như sinh vật ngoài hành tinh, mỗi ngày mở mắt ra liền vì chuyện kiếm tiền mà liều mạng, thật vất vả để nuôi em trai em gái trưởng thành, hiện tại học ở viện nghiên cứu Dật Thanh, Ngọc San cũng đã học năm thứ ba, cả hai đều đã có thể tự sống bằng chính sức mình, gánh nặng kinh tế của cô thật sự đã giảm bớt.

Cảm thấy cuối cùng có thể được nghỉ ngơi, nhưng quay đầu lại nhìn thấy sự khác biệt giữa mình và các bạn cùng trang lứa, khiến cô cảm thấy không hợp cùng hoang mang.

Cô mới hai mươi sáu tuổi, không cần phải liều mình kiếm tiền nữa, cô bỗng cảm thấy mất đi trọng tâm cùng mục tiêu. Trước kia cô không có thời gian yêu đương, hiện tại đối mặt với tình cảm, lại cảm thấy giống như một bà dì tang thương, hoàn toàn không có kinh nghiệm đi theo người ta lộn xộn mò mẫm cùng lãng phí thanh xuân của người khác.

Cô không hiểu, rốt cuộc Chung Ấn Nghiêu thấy được ở cô cái gì?

Khi buồn rầu đến mức tưởng như đầu muốn nổ tung, chuông điện đột nhiên vang.

Cô sợ tới mức thiếu chút nữa nhảy dựng lên.

“Được rồi! Không nghĩ nữa!" Cô ở trước gương, dùng sức vỗ vỗ hai má, bắt buộc bản thân tỉnh lại.

Có nghĩ nữa cũng vô dụng, hai mươi sáu năm đã ăn mòn tinh thần cô rồi! Trời không tuyệt đường người, thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng, dù sao cũng cứ nhìn tình huống, gặp chiêu tiếp chiêu.

Đi tới trước cửa, cô ổn định lại nhịp tim đang đập nhanh, hít sâu vài cái, mới mở cửa ra.

Ngoài cửa quả nhiên là cái người đã hẹn cùng cô kia.

“Hai." Chung Ấn Nghiêu mặc bộ đồ thoải mái, vẻ mặt như cũ ngượng ngùng lên tiếng chào hỏi cô.

Thư Muội Dao phát hiện bản thân nói không ra lời, cô cắn nhẹ môi, gật đầu thay câu trả lời, đi giày vào, rồi ra ngoài.

Hai người ở cầu thang, khoảng cách rất gần đứng nhìn nhau ngây ngốc vài giây.

“Cái kia……" Lúc này lại là Chung Ấn Nghiêu tiên phong đánh vỡ xấu hổ, “Thật có lỗi…… Ách…… Anh…… Có chút căng thẳng."

Nhìn anh có vẻ luống cuống, trên mặt đầy sự ngượng ngùng, bất an đứng trước cô.

Thư Muội Dao ngẩng đầu nhìn anh. Tuy rằng mặt cô không chút thay đổi, nhìn như trấn định, trên thực tế cũng không tốt như vậy, nói không chừng so với anh còn khẩn trương hơn.

Nhưng nhìn anh mặc dù căng thẳng cùng bất an, nhưng vẫn cố gắng nói chuyện lấy lòng, tim cô đập cảm giác như tốc độ bão táp, mất rất nhiều sức, mới có thể duy trì dáng vẻ không chút thay đổi.

“…… Ngồi xe của anh được không?" Nhìn cô không phản ứng gì, anh đành nghĩ biện pháp tiếp tục đề tài.

“Uh." Cô lúc này cuối cùng cũng lên tiếng, gật nhẹ đầu, nhưng vẫn là dáng vẻ lạnh lùng.

Xuống dưới tầng đến chỗ đậu xe bên đường, Chung Ấn Nghiêu trong đầu suy nghĩ như ngựa hoang mất cương.

Thực ra anh đã chuẩn bị tốt tâm lý bị cô cho leo cây, loại chuyện này không phải anh chưa gặp qua, thậm chí không chỉ một lần, đối tượng là bạn gái cũ…… À, cứ coi là bạn gái đi, tuy rằng bọn họ chỉ quen nhau có năm ngày.

Muội Dao với anh nhiều nhất cũng chỉ được coi là bạn bè, nhưng cô chung quy vẫn ở lại đợi anh, đây là chắc là…… Đại biểu anh còn có cơ hội?

Trong lòng anh không yên, muốn hỏi, lại không dám mở miệng.

Nói không chừng cô chỉ là không muốn so đo chuyện cũ với anh, cũng không chứng tỏ anh có thể tiến thêm bước nữa.

Trong tình huống suy nghĩ cực độ hỗn loạn, hai người lên xe.

“Muội Dao……" Anh cuối cùng cố lấy dũng khí mở miệng.

“Ừ?" Thư Muội Dao tầm mắt nhìn thẳng tắp phía trước, không quay đầu.

Anh có chút khiếp đảm, nhưng ở trong xe so với ngoài đường kín đáo hơn, cho dù anh cứ như thế mà xuất bao, lại một lần nữa ăn tát, cũng không sợ mất mặt, anh vẫn phải đem tâm tư nói rõ, bằng bất cứ giá nào,

“Chuyện hôm kia……"

“Không cần nói."

“A, được rồi."

Trong lòng mơ hồ cảm thấy sụp đổ, Chung Ấn Nghiêu không nhiều lời, theo ý của cô cài dây an toàn, lái xe ra đường.

“Đợi chút nữa sau khi đến đại học W……" Trong xe trầm mặc một lát, đột nhiên lại toát ra thanh âm. Tầm mắt Thư Muội Dao vẫn nhìn phía trước, giọng nói thoáng tiết lộ cô đang khẩn trương. “Tôi hy vọng chúng ta có thể như trước, nói chuyện bình thường, không nên có cái gì kì quái," Ở trước mặt em trai em gái, cô còn muốn duy trì hình tượng người chị cả. “Có chuyện gì, chờ sau đó hẵng nói."

Hiểu được ý tứ của cô, vẻ mặt Chung Ấn Nghiêu lại trở về dáng vẻ ngượng ngùng ngây ngốc, nhìn về cô. Mà Thư Muội Dao, cũng cuối cùng quay đầu nhìn anh một cái.

Một cái liếc mắt này, anh rõ ràng nhìn thấy trong mắt cô vẻ không tự nhiên, cùng một chút ửng đỏ trên má.

Tim đập như trống nổi, anh vội vàng quay mặt đi nhìn về phía đường.

“À…… được."

Trước khi tới nơi, anh không dám quay đầu lại, chỉ sợ chiêu bài lái xe an toàn của mình, bởi vì những hình ảnh khiến tim đập mạnh kia mà bị hủy sạch
Tác giả : Mễ Bao
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại