Cuộc Chiến Ngầm
Chương 7
Mẹ Tôn như mùa xuân đến hẹn.
Ngày đầu tiên, để tiếp đón mẹ chồng, Lâm Vi đưa cả gia đình đến nhà hàng.
Ngày thứ hai, bà đích thân xuống bếp trổ tài nấu nướng, cả nhà sum họp rất vui vẻ và hòa thuận.
Sang ngày thứ ba, Lâm Vi nhờ mẹ chỉ dạy, cô chuẩn bị một bàn đầy thức ăn.
Ba ngày liên tiếp không nhận được tin tức của Tôn Vũ Phi, Tùng San San đứng ngồi không yên. Cô ta không thèm quan tâm xem Vũ Phi có ở nhà hay không, bất tiện như thế nào, mặc nhiên cầm điện thoại lên nhắn cho anh ta một tin: Nếu hôm nay anh không đến thì em sẽ bỏ đi.
Tôn Vũ Phi cuống cuồng, vừa tức lại vừa sợ. Tức vì Tùng San San không hiểu chuyện. Còn vội vì anh ta không biết phải đối phó việc này ra sao. Lại sợ Tùng San San kiên quyết đánh đến cùng tìm tới tận cửa nhà mình. Lúc này anh ta mới thấy hối hận: " không có kim cương thì cũng đừng nhìn ngắm sành sứ".
Ngày thứ tư vừa tan sở, Tôn Vũ Phi liền gọi về nhà: " Mẹ, hôm nay con phải đi tiếp khách công ty nên không về ăn cơm được".
" A". Mẹ chồng ngay lập tức cảnh giác: " Con đi tiếp khách với ai vậy?"
" Cùng…Hầy, con có nói thì mẹ cũng không biết đâu. Đúng rồi, Lâm Vi về thì mẹ nói với cô ấy một câu nhé. Bảo cô ấy là con đi ăn ở nhà hàng Trương Sinh, ăn uống xong con còn phải đưa khách đi tắm, tối muộn mới về". Tôn Vũ Phi còn dặn dò thêm: " Mọi người ngủ trước đi, không phải chờ con".
Anh ta cố ý bịa chuyện, nói tiếp khách tại nhà hàng quen. Mọi cuộc tiếp khách lớn nhỏ đều được sắp xếp tại đây. Lâm Vi cũng hay ăn ở nhà hàng này, càng là nơi quen thuộc thì càng ít bị nghi ngờ.
Lúc đi đón Tùng San San qua trung tâm mua sắm, Tôn Vũ Phi muốn mua quà tặng San San thay cho lời xin lỗi. Phụ nữ chẳng phải dễ dụ dỗ sao? Vì vợ đã chi trả hơn hai nghìn tệ để mua sắm quần áo nên tài khoản của Tôn Vũ Phi chỉ còn một nửa. Giờ mọi thứ đều đắt đỏ, đồ rẻ thì trông không đẹp, mà đồ trông vừa mắt thì giá lại cao. Cân nhắc mãi cuối cùng vẫn không quyết được. Lại còn chuyện ăn cơm, thuê phòng như thế nào cho khỏi tốn kém nữa chứ.
Thật ra sau khi gửi tin nhắn đi, Tùng San San hơi hối hận. Tôn Vũ Phi dạo này ngày nào cũng về nhà ăn cơm. Rõ ràng Lâm Vi đang áp dụng phương pháp " nhựa cao su", bề ngoài coi như không có gì nhưng lại ngầm nhẹ nhàng mang chồng ra dính chặt. Lúc này cô ta hiển nhiên không thể nài ép níu kéo. Cùng là phụ nữ như nhau, ai sẽ là người yếu thế? Cô mạnh hơn vì cô là vợ, còn tôi sẽ thắng cô vì tôi có được thứ tình cảm gọi là mãnh liệt. Huống chi giữa vợ chồng cô đã chẳng còn thứ tình cảm mãnh liệt đó. Điều này chẳng phải rất nghiêm trọng? Không nghiêm trọng thì sao trong nhiều vụ án giết người, người đầu tiên mà cảnh sát nghi ngờ chính là vợ hoặc chồng?
Tôn Vũ Phi rất buồn bực, rõ ràng Tùng San San gửi tin nhắn uy hiếp nhưng lúc gặp mặt lại không nói lời nào, chỉ mỉm cười nhìn anh ta:
" Hôm nay chúng ta ăn gì?"
" Em nói xem"
" Em đang muốn ăn anh". Tùng San San cắn môi cười xấu xa.
" Được, hôm nay sẽ để em ăn sạch". Tôn Vũ Phi ôm cô ta vào lòng, nhiệt huyết sôi trào, thầm nghĩ người phụ nữ này quả là tiểu yêu tinh.
Hơn bảy giờ tối Lâm Vi mới bước chân về nhà, mẹ chồng nhanh nhẹn báo cáo: " Vũ Phi nói phải đi tiếp khách công ty đến tối mới về. Nó dặn mẹ nói với con một tiếng là nó đi ăn ở quán Trương Sinh gì đó. Con nói xem, liệu nó có đi cùng với con hồ ly tinh kia không?"
Lâm Vi hôm nay gặp phải một khách hàng đặc biệt khó chịu nên tâm trạng bực bội. Cô ủ rũ hất tóc: " Con không biết. Cứ để anh ấy đi đi, cùng lắm thì ly hôn".
Mẹ chồng tỏ ra không vui, bà chỉ vào đứa cháu đích tôn đang nằm bò trên bàn: " Lâm Vi, mẹ tới để giúp con. Mẹ cũng chưa xác thực lại lời con nói. Mẹ sẽ gọi điện cho Tôn Vũ Phi, bắt nó gác tất cả mọi chuyện về đây ba mặt một lời nói cho ra nhẽ". Bà vừa nói vừa cầm điện thoại lên.
Lúc này Lâm Vi mới tỉnh táo trở lại, nhấn điện thoại xuống: " Mẹ, đây không phải chuyện vẻ vang gì để phải đối chất. Nói thẳng ra thì chia tay ai cũng sẽ thấy nhục nhã thôi". Cô nói trong nghẹn ngào.
" Đừng khóc, đừng khóc, có mẹ ở đây, con đừng sợ". Mẹ chồng đúng là chỗ dựa cho cô.
Lâm Vi cảm kích liếc mắt nhìn bà. Bà bực mình vì mâu thuẫn gia đình nhà ai cũng có nhưng quan trọng hơn cả là chuyện này lại do chính người trong nhà gây ra. Lâm Vi tự mình rót nước rồi làm một hơi hết sạch, tâm trạng thấy ổn định hơn. Sau đó cô gọi điện đến nhà hàng Trương Sinh: " Xin chào, cho tôi hỏi công ty TTC có tiếp khách ở đây không ạ? À, không có ạ, cảm ơn. Tạm biệt". Lâm Vi gác điện thoại, vẻ mặt hết sức phức tạp. Cô quay lại nói với mẹ chồng: " Chín mười phần Tôn Vũ Phi đã nói dối".
" Con gọi nó về đây ngay". Mẹ chồng lập tức nổi nóng.
Lâm Vi lấy lại bình tĩnh gọi điện cho Tôn Vũ Phi: " Mẹ nghe nói anh đang ăn cơm ở nhà hàng Trương Sinh. Mẹ chờ em đã nửa ngày rồi, em muốn đưa mẹ đến đó ăn thử xem".
"Hả?". Tôn Vũ Phi luống cuống.
" Anh lại uống nhiều rượu rồi phải không?". Lâm Vi hỏi.
" Ừ". Tôn Vũ Phi đành ậm ừ.
" Em đoán chắc anh uống không ít rượu mà. Hay là anh đưa chìa khóa cho em, ăn cơm xong em sẽ lái xe chở mọi người về".
" Việc này…"
" Còn chần chừ gì nữa. Khi nào đến đại sảnh, em sẽ gọi điện cho anh". Lâm Vi không nói thêm gì, cúp máy luôn.
Ngày đầu tiên, để tiếp đón mẹ chồng, Lâm Vi đưa cả gia đình đến nhà hàng.
Ngày thứ hai, bà đích thân xuống bếp trổ tài nấu nướng, cả nhà sum họp rất vui vẻ và hòa thuận.
Sang ngày thứ ba, Lâm Vi nhờ mẹ chỉ dạy, cô chuẩn bị một bàn đầy thức ăn.
Ba ngày liên tiếp không nhận được tin tức của Tôn Vũ Phi, Tùng San San đứng ngồi không yên. Cô ta không thèm quan tâm xem Vũ Phi có ở nhà hay không, bất tiện như thế nào, mặc nhiên cầm điện thoại lên nhắn cho anh ta một tin: Nếu hôm nay anh không đến thì em sẽ bỏ đi.
Tôn Vũ Phi cuống cuồng, vừa tức lại vừa sợ. Tức vì Tùng San San không hiểu chuyện. Còn vội vì anh ta không biết phải đối phó việc này ra sao. Lại sợ Tùng San San kiên quyết đánh đến cùng tìm tới tận cửa nhà mình. Lúc này anh ta mới thấy hối hận: " không có kim cương thì cũng đừng nhìn ngắm sành sứ".
Ngày thứ tư vừa tan sở, Tôn Vũ Phi liền gọi về nhà: " Mẹ, hôm nay con phải đi tiếp khách công ty nên không về ăn cơm được".
" A". Mẹ chồng ngay lập tức cảnh giác: " Con đi tiếp khách với ai vậy?"
" Cùng…Hầy, con có nói thì mẹ cũng không biết đâu. Đúng rồi, Lâm Vi về thì mẹ nói với cô ấy một câu nhé. Bảo cô ấy là con đi ăn ở nhà hàng Trương Sinh, ăn uống xong con còn phải đưa khách đi tắm, tối muộn mới về". Tôn Vũ Phi còn dặn dò thêm: " Mọi người ngủ trước đi, không phải chờ con".
Anh ta cố ý bịa chuyện, nói tiếp khách tại nhà hàng quen. Mọi cuộc tiếp khách lớn nhỏ đều được sắp xếp tại đây. Lâm Vi cũng hay ăn ở nhà hàng này, càng là nơi quen thuộc thì càng ít bị nghi ngờ.
Lúc đi đón Tùng San San qua trung tâm mua sắm, Tôn Vũ Phi muốn mua quà tặng San San thay cho lời xin lỗi. Phụ nữ chẳng phải dễ dụ dỗ sao? Vì vợ đã chi trả hơn hai nghìn tệ để mua sắm quần áo nên tài khoản của Tôn Vũ Phi chỉ còn một nửa. Giờ mọi thứ đều đắt đỏ, đồ rẻ thì trông không đẹp, mà đồ trông vừa mắt thì giá lại cao. Cân nhắc mãi cuối cùng vẫn không quyết được. Lại còn chuyện ăn cơm, thuê phòng như thế nào cho khỏi tốn kém nữa chứ.
Thật ra sau khi gửi tin nhắn đi, Tùng San San hơi hối hận. Tôn Vũ Phi dạo này ngày nào cũng về nhà ăn cơm. Rõ ràng Lâm Vi đang áp dụng phương pháp " nhựa cao su", bề ngoài coi như không có gì nhưng lại ngầm nhẹ nhàng mang chồng ra dính chặt. Lúc này cô ta hiển nhiên không thể nài ép níu kéo. Cùng là phụ nữ như nhau, ai sẽ là người yếu thế? Cô mạnh hơn vì cô là vợ, còn tôi sẽ thắng cô vì tôi có được thứ tình cảm gọi là mãnh liệt. Huống chi giữa vợ chồng cô đã chẳng còn thứ tình cảm mãnh liệt đó. Điều này chẳng phải rất nghiêm trọng? Không nghiêm trọng thì sao trong nhiều vụ án giết người, người đầu tiên mà cảnh sát nghi ngờ chính là vợ hoặc chồng?
Tôn Vũ Phi rất buồn bực, rõ ràng Tùng San San gửi tin nhắn uy hiếp nhưng lúc gặp mặt lại không nói lời nào, chỉ mỉm cười nhìn anh ta:
" Hôm nay chúng ta ăn gì?"
" Em nói xem"
" Em đang muốn ăn anh". Tùng San San cắn môi cười xấu xa.
" Được, hôm nay sẽ để em ăn sạch". Tôn Vũ Phi ôm cô ta vào lòng, nhiệt huyết sôi trào, thầm nghĩ người phụ nữ này quả là tiểu yêu tinh.
Hơn bảy giờ tối Lâm Vi mới bước chân về nhà, mẹ chồng nhanh nhẹn báo cáo: " Vũ Phi nói phải đi tiếp khách công ty đến tối mới về. Nó dặn mẹ nói với con một tiếng là nó đi ăn ở quán Trương Sinh gì đó. Con nói xem, liệu nó có đi cùng với con hồ ly tinh kia không?"
Lâm Vi hôm nay gặp phải một khách hàng đặc biệt khó chịu nên tâm trạng bực bội. Cô ủ rũ hất tóc: " Con không biết. Cứ để anh ấy đi đi, cùng lắm thì ly hôn".
Mẹ chồng tỏ ra không vui, bà chỉ vào đứa cháu đích tôn đang nằm bò trên bàn: " Lâm Vi, mẹ tới để giúp con. Mẹ cũng chưa xác thực lại lời con nói. Mẹ sẽ gọi điện cho Tôn Vũ Phi, bắt nó gác tất cả mọi chuyện về đây ba mặt một lời nói cho ra nhẽ". Bà vừa nói vừa cầm điện thoại lên.
Lúc này Lâm Vi mới tỉnh táo trở lại, nhấn điện thoại xuống: " Mẹ, đây không phải chuyện vẻ vang gì để phải đối chất. Nói thẳng ra thì chia tay ai cũng sẽ thấy nhục nhã thôi". Cô nói trong nghẹn ngào.
" Đừng khóc, đừng khóc, có mẹ ở đây, con đừng sợ". Mẹ chồng đúng là chỗ dựa cho cô.
Lâm Vi cảm kích liếc mắt nhìn bà. Bà bực mình vì mâu thuẫn gia đình nhà ai cũng có nhưng quan trọng hơn cả là chuyện này lại do chính người trong nhà gây ra. Lâm Vi tự mình rót nước rồi làm một hơi hết sạch, tâm trạng thấy ổn định hơn. Sau đó cô gọi điện đến nhà hàng Trương Sinh: " Xin chào, cho tôi hỏi công ty TTC có tiếp khách ở đây không ạ? À, không có ạ, cảm ơn. Tạm biệt". Lâm Vi gác điện thoại, vẻ mặt hết sức phức tạp. Cô quay lại nói với mẹ chồng: " Chín mười phần Tôn Vũ Phi đã nói dối".
" Con gọi nó về đây ngay". Mẹ chồng lập tức nổi nóng.
Lâm Vi lấy lại bình tĩnh gọi điện cho Tôn Vũ Phi: " Mẹ nghe nói anh đang ăn cơm ở nhà hàng Trương Sinh. Mẹ chờ em đã nửa ngày rồi, em muốn đưa mẹ đến đó ăn thử xem".
"Hả?". Tôn Vũ Phi luống cuống.
" Anh lại uống nhiều rượu rồi phải không?". Lâm Vi hỏi.
" Ừ". Tôn Vũ Phi đành ậm ừ.
" Em đoán chắc anh uống không ít rượu mà. Hay là anh đưa chìa khóa cho em, ăn cơm xong em sẽ lái xe chở mọi người về".
" Việc này…"
" Còn chần chừ gì nữa. Khi nào đến đại sảnh, em sẽ gọi điện cho anh". Lâm Vi không nói thêm gì, cúp máy luôn.
Tác giả :
Lam Tiểu Tịnh