Cùng Trời Với Thú
Chương 90: Sông băng màu đen
Editor: ChieuNinh
Thứ trong túi càn khôn rất lộn xộn, nhưng mà đại đa số là tài nguyên chuẩn bị cho người tu luyện.
Sở Chước lục lọi một lần, trừ bỏ tài nguyên tu luyện ra không có tìm được Mộc Linh chi tâm.
"Mười mấy năm nay, bọn họ giết nhiều Nguyệt Nữ tộc như vậy, có được không ít Mộc Linh chi tâm, đặc biệt vài năm gần đây Tuyết Y lâu cũng có được mấy cái Mộc Linh chi tâm, hẳn là đã giao cho bọn hắn, không có khả năng không có. Có phải bọn họ đặt Mộc Linh chi tâm ở địa phương khác hay không?" Mặc Sĩ Thiên Kỳ hỏi.
"Hẳn là vậy." Sở Chước suy nghĩ nói: "Nói không chừng khi Tuyết Y lâu có được Mộc Linh chi tâm, thì phái người đưa ra khỏi đại lục Thiên Thượng Hải, có lẽ ở trên đại lục khác, có đám người mang mặt nạ băng ngọc diện chờ tiếp thu. Chỉ là lần này bởi vì chúng ta nhúng tay, dẫn tới Tuyết Y lâu đã chết một chủ lầu không nói, ngay cả Mộc Linh chi tâm của Nguyệt Thụ cũng không lấy được, Tuyết Y lâu dưới sự phẫn nộ, mới sẽ truyền tin tức đi, để cho đám người kia tự mình đi đến đại lục Thiên Thượng Hải..."
Có lẽ bản thân Tuyết Y lâu cũng không nghĩ tới, đám người kia làm việc tàn nhẫn như thế, thế nhưng ở khi quyết định lấy được Mộc Linh chi tâm, muốn đại lục Thiên Thượng Hải cùng bị phá huỷ, căn bản chính là đang lợi dụng Tuyết Y lâu làm việc.
Dựa theo quỹ đạo đời trước, Nguyệt Nữ tộc bị bọn họ giết hại gần như tận diệt, Thiên Thượng Hải không còn nữa tồn tại. Mà bởi vì Nguyệt Thụ đưa Mộc Linh chi tâm cho Mặc Sĩ Thiên Kỳ, Tuyết Y lâu không tập hợp đầy đủ Mộc Linh chi tâm, đám người người đeo mặt nạ băng ngọc vẫn sẽ đến đại lục Thiên Thượng Hải, cuối cùng để cho Huyết Ma hủy diệt đại lục Thiên Thượng Hải...
Đột nhiên Sở Chước hiểu rõ ràng vì sao khi đó Mặc Sĩ Thiên Kỳ sẽ hắc hóa đến lợi hại như vậy.
Phỏng chừng lúc ấy, Huyết Ma tàn sát bừa bãi đại lục Thiên Thượng Hải, cho dù có người trốn đi, thì thoát được cũng không nhiều. Thẳng đến khi Huyết Ma coi người tu luyện đại lục Thiên Thượng Hải đều trở thành đồ ăn hút đi, sương mù máu trên người Huyết Ma ô nhiễm toàn bộ linh khí đại lục, Thiên Thượng Hải cứ như vậy biến thành một tòa đại lục yên lặng.
Rốt cuộc sau khi khâu lại toàn bộ chân tướng đại lục Thiên Thượng Hải hủy diệt đời trước, Sở Chước cũng thở dài trong lòng.
Nhưng mà đời này, quỹ đạo của đại lục Thiên Thượng Hải đã thay đổi, người tu luyện ngoại lai xâm nhập bị giết chết, Huyết Ma cũng dưới sự sai sót ngẫu nhiên bị bọn họ đưa lên núi Ô Vân, cùng chết với quỷ quái Nhân Hoàng cảnh trên núi Ô Vân ở thông đạo không gian.
Vừa nghĩ như vậy, Sở Chước phát hiện bọn họ ngoài ý muốn đi đến đại lục Thiên Thượng Hải, thế nhưng trong lúc vô ý thay đổi vận mệnh đại lục Thiên Thượng Hải.
Nói không chừng bọn họ chính là người cứu thế của đại lục Thiên Thượng Hải.
Khi nghĩ như vậy, Sở Chước nhìn nhìn Mặc Sĩ Thiên Kỳ, nói lời thấm thía với hắn: "Như vậy xem ra, lần này ít nhiều cũng là chúng ta vô ý lưu lạc đến đại lục Thiên Thượng Hải, đại lục Thiên Thượng Hải mới có thể bảo vệ, về sau huynh cần phải báo đáp chúng ta thật tốt đó."
Mặc Sĩ Thiên Kỳ cũng hiểu rõ điểm ấy, giống như là đánh máu gà, vỗ bộ ngực liên tục cam đoan: "Các người yên tâm, ta không phải là người không biết tốt xấu, nếu không có mọi người, đại lục Thiên Thượng Hải quả thật không bảo đảm. Về sau các người chính là ân nhân đại lục Thiên Thượng Hải, chỉ cần ta có, mọi người cứ việc cầm."
Mặc Sĩ Thiên Kỳ có thể có, là tiềm lực luyện đan của hắn, tương lai Thần Hoàng đan còn phải dựa vào hắn.
Sở Chước vươn tay vỗ vỗ bờ vai của hắn, giống như những người bạn tốt, cười nói: "Tốt lắm, nhớ kỹ lời huynh."
Bích Tầm Châu, A Chiếu nhìn Mặc Sĩ Thiên Kỳ bị Sở Chước nói mấy câu thì máu gà lên não, yên lặng cảm thấy, gia hỏa này có thể bình an sống đến bây giờ, thật đúng là may mắn.
Tiếp theo, Sở Chước lại tiếp tục kiểm kê đồ trong túi càn khôn.
Khi Sở Chước lấy ra một đám linh thảo của vị Nhân Hoàng cảnh nọ, Mặc Sĩ Thiên Kỳ lập tức đã bỏ qua cực phẩm linh thạch đó, vẻ mặt cuồng nhiệt nhào tới. Dien%^%dan*^*le#*#quy^_^!don~ChieuNinh
Sở Chước thấy thế, rất sảng khoái quăng linh thảo này cho hắn, hơn nữa nói: "Huynh vừa mắt cái gì thì cứ việc cầm."
Mặc Sĩ Thiên Kỳ vẻ mặt cảm động nhìn nàng: "Sở tỷ, tỷ đối với ta thật tốt."
Sở Chước cười mà không nói, nàng đối với hắn đương nhiên tốt rồi, Huyền Uyên bọn họ cần linh đan về sau còn phải dựa vào hắn mà. Đây cũng là nguyên nhân nàng thường xuyên tận hết sức lực tẩy não cho hắn, cần phải lung lạc hắn đến trong đội ngũ bọn họ. Như vậy thì bọn họ đã có luyện đan sư ngự dụng của mình, không cần giống như người tu luyện khác, phải bưng một đống lớn linh thạch đi cầu luyện đan sư cao cấp luyện chế linh đan.
Ngay lập tức Mặc Sĩ Thiên Kỳ ôm một đống lớn linh thảo hắn nhìn trúng rồi đi, hưng trí vang dội quyết định muốn đi luyện mấy lò linh đan.
Sở Chước cũng không quản hắn, tiếp theo lấy ra linh đan từ trong túi càn khôn, chia phần cho đám Bích Tầm Châu.
Yêu thú có thể coi linh đan làm đường đậu mà cắn, cắn bao nhiêu cũng không có vấn đề gì, lại càng sẽ không để lại mầm bệnh ở trong cơ thể, cho nên khi Sở Chước chăn nuôi bọn họ vô cùng hào phóng. Đời trước thời điểm khó khăn như vậy, nàng cũng cắn chặt răng mua linh đan cho bọn hắn, hiện tại có điều kiện, lại sẽ càng không ủy khuất bọn họ.
Trước tiên phải để cho A Chiếu chọn thứ vừa mắt, nhưng mà ánh mắt A Chiếu cao, linh đan hợp nhãn thật đúng là không có bao nhiêu, chỉ chọn hai viên linh đan cấp mười, cái khác đều là phần của Bích Tầm Châu và Huyền Uyên. Bích Tầm Châu là yêu thú cao cấp, thực lực không tầm thường, linh đan hắn cần cũng là cao cấp hơn, cho nên chọn được cũng ít, cuối cùng phần lớn linh đan đều thuộc về Huyền Uyên.
Bé rùa tuổi còn nhỏ, tu vi cũng không cao, linh đan cấp thấp vừa vặn thích hợp nó.
Sở Chước đều phân tất cả linh đan đi xuống, không có giữ lại cho mình.
【Chủ nhân không giữ lại một chút sao?】Huyền Uyên rất săn sóc hỏi.
Sở Chước sờ sờ mai rùa của nó, cười nói: "Ta không cần, linh đan chính là vật phụ trợ, người tu luyện không nên dùng nhiều, để tránh hình thành ỷ lại nó, mất nhiều hơn được."
Trừ phi bị thương không nhẹ, nếu không vào thời điểm bình thường, Sở Chước chưa bao giờ nhờ vào linh đan.
Phân chia linh đan xong, Sở Chước lấy ra năm cái mặt nạ băng ngọc từ trong túi càn khôn.
Bích Tầm Châu ồ lên một tiếng, đưa tay tiếp nhận, phát hiện thứ này vào tay băng lãnh, giống như một khối hàn băng ngọc luyện chế ra.
Hắn lấy mặt nạ băng ngọc đậy lên trên mặt, khi chạm đến làn da trên mặt, mặt nạ băng ngọc tự động điều chỉnh hình dáng bộ dạng cho thích hợp bộ mặt, gắt gao dính chặt ở trên mặt, ngăn cách ngũ quan diện mạo.
Sở Chước đưa linh thức thăm dò qua, phát hiện linh thức không thể xuyên thấu mặt nạ, xem xét chân diện mục dưới mặt nạ.
Bích Tầm Châu thí nghiệm xong, nói với Sở Chước: "Mặt nạ này dùng tài liệu hẳn là một loại ngọc cực âm hàn, hơn nữa ngọc cực âm hàn này có hiệu quả ngăn cách linh thức. Cũng không biết rốt cuộc bọn họ là thế lực gì, thế nhưng xa xỉ như thế dùng ngọc cực âm hàn chế tạo mặt nạ, có lẽ là sợ bị người ta nhận ra được."
Sở Chước không khỏi cười: "Xem ra những người này quả thật là làm chuyện ám muội, nếu không làm sao có thể bảo hộ mình thành như vậy?"
Bích Tầm Châu gật đầu đồng ý.
Sở Chước nghiên cứu xong, tùy tay quăng năm cái mặt nạ băng ngọc này vào trong một cái túi càn khôn chuyên để đồ linh tinh.
Cuối cùng, Sở Chước chỉnh lý hết mọi thứ trong túi càn khôn, phát hiện để cho nàng vui sướng vẫn là số lượng linh thạch.
Một khối linh thạch cực phẩm, ba khối linh thạch thượng phẩm, một trăm linh thạch trung cấp, trăm ngàn linh thạch hạ cấp. Những cái này hoàn toàn có thể dùng để làm tài chính cho đại lục Tấn Thiên bắt đầu thành lập thế lực ở Linh thế giới dùng.
Sở Chước thu hồi linh thạch hạ cấp lại, phân chia những linh thạch phẩm chất khác ra.
Cực phẩm linh thạch cho A Chiếu —— tuy nói Bích Tầm Châu công lao khá lớn, nhưng ai kêu A Chiếu mới là lão đại chứ.
Linh thạch thượng phẩm lại cho Sở Chước, Bích Tầm Châu, Huyền Uyên mỗi người một khối, linh thạch trung cấp phân năm phần, mỗi người một phần, trong đó cũng bao gồm Mặc Sĩ Thiên Kỳ. Linh thạch hạ phẩm, Sở Chước nghĩ nghĩ, quyết định chuyển ra một ít cho Mặc Sĩ Thiên Kỳ.
"Cho ta?" Mặc Sĩ Thiên Kỳ vui sướng hỏi, hắn còn tưởng rằng mình không có phần đâu, dù sao hắn cũng chưa làm gì, chỉ theo chân bọn họ đi một chuyến.
Sở Chước ừ một tiếng: "Không phải huynh thích linh thảo sao? Về sau đụng phải hợp ý thì đi mua đi."
Mặc Sĩ Thiên Kỳ vô cùng vui vẻ, càng cảm thấy rằng Sở Chước bọn họ đối hắn thật tốt, thành đồng bạn của bọn họ thật sự là quá tốt, có bằng hữu như vậy, còn hơn hết thảy.
Mặc Sĩ Thiên Kỳ đưa toàn bộ linh đan mình luyện xong cho Sở Chước, lại hưng trí bừng bừng đi luyện đan.
Sở Chước nhịn không được cười nhẹ, ngốc bạch ngọt thật dễ dỗ, nhưng mà nếu phẩm tính của hắn không tốt, cũng sẽ không chỉ một chút ân huệ nhỏ có thể làm cho hắn vô cùng cảm kích.
Sau khi đều sửa sang lại túi càn khôn đục nước béo cò lần này đụng đến ở Tuyết Bình Châu một lần, Sở Chước vẫn vừa lòng đối với thu hoạch lần này.
Tuy rằng thứ trong túi càn khôn cũng không nhiều, so ra kém số lẻ trong túi càn khôn tôn giả Nhân Hoàng cảnh, nhưng tốt xấu gì cũng là tài nguyên không phải sao? Đối với đại lục Tấn Thiên linh khí loãng mà nói, mấy thứ này đã xem như không kém. Diendanlequydon~ChieuNinh
Sau khi thu thập xong, Sở Chước liền đứng lên.
A Chiếu đang cào trên mai rùa thấy thế, nhảy đến trên vai nàng, dùng đầu lông xù cọ cọ gương mặt của nàng, cọ đến Sở Chước ngứa mà cười không ngừng.
"Tầm Châu ca, hiện tại xuyên chiến hạm còn ở trong thông đạo không gian sao? Chung quanh cũng có lối ra thông đạo không gian?"
Bích Tầm Châu liếc mắt nhìn tin tức phòng khống chế bên kia truyền lại một cái, lắc đầu nói: "Còn chưa có nhìn thấy."
Sở Chước quyết định đi trong phòng nghỉ ngơi trước, nói với Bích Tầm Châu: "Nếu gặp được lối ra không gian, nhớ rõ nói cho ta biết."
"Đã biết." Bích Tầm Châu đáp ứng một tiếng, liền đi tới phòng khống chế xuyên chiến hạm.
Nay xuyên chiến hạm đổi chủ, Sở Chước trực tiếp để cho Bích Tầm Châu trở thành chủ nhân của nó, coi nó trở thành phương tiện giao thông bọn họ xuyên qua ở các thế giới về sau.
***
Sở Chước chọn một gian phòng làm phòng nghỉ, phát hiện linh khí trong phòng nghỉ này vẫn rất là sung túc, suy nghĩ một chút thì hiểu rõ, đây là xuyên chiến hạm cung cấp.
Lúc trước ở trong linh thuyền của Yến Nhã Chính, linh thuyền không nhiều linh khí lắm, muốn tu luyện cũng không có biện pháp. Mà xuyên chiến hạm là bảo khí trung cấp, bên trong nó có một bộ linh khí chuyển đổi khí, chỉ cần lấp đầy linh thạch vào, thì sẽ lấy ra linh khí trên linh thạch, tự động chuyển thành linh khí người tu luyện cần, cung cấp cho các phòng nghỉ, để cho người tu luyện có thể tu luyện ở trong phòng nghỉ.
Như thế, mặc kệ lữ hành dài đăng đẳng, cũng sẽ không bức bối.
Sở Chước đầu tiên là tu luyện một lát, thẳng đến khi tinh thần cảm giác được mỏi mệt, mới nằm xuống trên giường nghỉ ngơi.
A Chiếu nhảy đến trong ổ của nàng chăn, cuộn mình thành một cục tròn vo, ngủ ở chỗ hõm vai nàng, cái đuôi đảo qua cổ nàng.
"Tuy rằng lần này thời gian đi đến đại lục Thiên Thượng Hải cũng không dài, nhưng chuyện trải qua cũng thật không ít, cũng không biết lần này rời khỏi, về sau còn có thể trở về hay không." Sở Chước vuốt cái đuôi A Chiếu, lầm bầm lầu bầu: "Hẳn là sẽ trở về đi, cuối cùng ta cảm thấy ta và thượng cổ bách tộc rất hữu duyên, nếu như có rảnh, còn có thể về đây thăm bọn Nguyệt Thụ..."
A Chiếu dùng cái đuôi quét quét cánh tay của nàng, xem như hồi đáp nàng.
Đột nhiên A Chiếu nghĩ đến cái gì, từ trên gối đầu lấy ra cực phẩm linh thạch giao cho nàng.
"Cho ta sao?" Sở Chước kinh ngạc nhìn nó.
A Chiếu lại dùng cái đuôi quét quét tay nàng, xem như trả lời.
Tươi cười trên khóe miệng Sở Chước dần dần biến lớn, nhịn không được ôm yêu thú nho nhỏ đến trong lòng, hôn nhúm lông trắng trên đầu ở nó một cái.
A Chiếu bình tĩnh tùy nàng hôn, trong khoảng thời gian này bị nàng hôn nhiều, đã thành thói quen.
Sở Chước thay đổi nằm úp sấp trên giường, mò đầu A Chiếu, ngón tay nhẹ nhàng mà nhéo nhéo lỗ tai mềm mềm của nó, cười nói: "Lúc trước ở Tuyết Bình Châu, hình tượng của A Chiếu thực uy phong, không nghĩ tới sau khi ngươi lớn lên sẽ là cái dạng này, như vậy cũng không tệ."
Tuy rằng vẫn là đại yêu thú, nhưng rốt cuộc chủng loại cao cấp hơn Ngọc Bích Băng Nhện, có lẽ A Chiếu cũng giống như Uyên Đồ Huyền Quy, kỳ thực có huyết mạch thần thú, cũng không biết thần huyết này có thể kích hoạt hay không.
A Chiếu đầu tiên là kiêu ngạo mà nâng cằm lên, nhưng mà nghĩ đến đó cũng không phải là bộ dạng cực uy phong của mình, không thể để cho nàng nhìn thấy một mặt lợi hại nhất của nó, trong lòng nó vẫn rất là thất vọng.
Nó hy vọng bọn họ mau chóng đến Đại Hoang giới, sau đó nó tìm kiếm cơ hội khôi phục thực lực trước kia, uy phong lẫm lẫm xuất hiện ở trước mặt nàng, nàng nhất định sẽ sùng bái nó.
Nghĩ đến Sở Chước sẽ dùng thần sắc sùng bái nhìn nó, thì không hiểu sao A Chiếu đỏ mặt, chôn mặt ở giữa hai móng.
"Ồ, lỗ tai của ngươi giống như độ ấm biến cao, sao lại nóng như vậy?" Sở Chước đang nắm bắt lỗ tai nó kỳ quái hỏi.
A Chiếu thấy nàng không biết không thấy, lại có điểm rất mất mặt, cái đuôi bộp quét rơi tay nàng, xoay người, dùng mông lông xù quay qua nàng.
Sở Chước nhìn đến mông nhỏ lông xù đó, không khỏi buồn cười, vươn tay qua chọc chọc, phát hiện xúc cảm cũng rất không tệ.
A Chiếu: "......"
***
Xuyên chiến hạm phi hành vỏn vẹn ba ngày, rốt cuộc gặp được lối ra không gian.
Sở Chước và Mặc Sĩ Thiên Kỳ, A Chiếu, Huyền Uyên đều chạy đến phòng khống chế, xuyên thấu qua một mặt màn che thủy tinh đen của phòng khống chế, có thể nhìn thấy tình huống bên ngoài.
Chung quanh là các loại lực không gian hình thành đường ảo, không ngừng mà biến ảo, nhìn như là đường ảo cào một cái thì cắt ra, kì thực nó có thể dễ dàng cắt khí lực người tu luyện, vô cùng đáng sợ.
Mà trong đường ảo không gian biến ảo, có thể nhìn thấy một cái vòng xoáy hắc ám cách đó không xa. Diendanlequydon~ChieuNinh
Vòng xoáy hắc ám này tức là lối ra thông đạo không gian, chung quanh có ít đường ảo không gian, nhưng mà khi nó tán dật đi ra ngoài, vẫn có thể dễ dàng tạo ra tai nạn đáng sợ.
Lập tức thì xuyên chiến hạm tiến vào vòng xoáy hắc ám, đi xuyên qua từ trong vòng xoáy hắc ám.
Khi xuyên chiến hạm rời khỏi vòng xoáy hắc ám, xuất hiện ở một địa phương gió thổi mạnh.
Địa phương bọn họ xuất hiện, là một điểm chỗ không gian bạc nhược, khe hở không gian vỡ ra chậm rãi khép lại, ở trước khi khép lại, từ trong khe hở không gian bật ra lực không gian, quấy nhiễu dòng khí chung quanh, khiến cho xuyên chiến hạm khi đi ra từ thông đạo không gian, bị cuồng phong mãnh liệt đó thổi trúng lung lay sắp đổ.
Bích Tầm Châu vội vàng khống chế xuyên chiến hạm bay khỏi nơi đây.
Xuyên chiến hạm bay trong chốc lát, ánh sáng chung quanh từ hắc ám đến u ám, dần dần có vài phần sáng ngời.
"Đây là đại lục gì? Mọi người có biết không?" Mặc Sĩ Thiên Kỳ đi tới gần, nhìn hoàn cảnh bên ngoài.
Đám người Sở Chước cũng cẩn thận đánh giá hoàn cảnh chung quanh, đến gần ánh sáng hơi hơi sáng, có thể nhìn thấy núi non trùng điệp nhấp nhô trên mặt sông băng. Cũng không biết có phải ánh sáng vấn đề hay không, dù sao cứ cảm thấy sông băng đó là màu đen.
Một lát sau, mọi người mới nhìn rõ, thì ra là tầng ngoài sông băng có từng đợt từng đợt gió màu đen thổi qua, khiến cho băng tầng mặt ngoài cũng bị gió màu đen đó ăn mòn thành màu đen, biến thành một loại hắc băng (băng đen). Mà hắc băng này chiết xạ ra ánh sáng, che giấu ráng mây ngũ sắc giữa bầu trời, ánh sáng mặt trời không thể thẩm thấu tầng hắc quang thật dày này, khiến cho ánh sáng chung quanh cũng không sáng ngời.
Sông băng màu đen kéo dài nhấp nhô, không biết xa bao nhiêu ngàn dặm, xuyên chiến hạm một đường bay qua, phát hiện nơi này trừ bỏ sông băng vẫn là sông băng.
Đột nhiên, Bích Tầm Châu mở miệng nói: "Chúng ta phải đi ra ngoài."
"Làm sao vậy?" Sở Chước hỏi hắn.
Bích Tầm Châu thần sắc lạnh lùng: "Hắc phong trên sông băng này sẽ ăn mòn linh khí, còn tiếp tục như vậy, xuyên chiến hạm sẽ bị hủy."
"Cái gì?" Mặc Sĩ Thiên Kỳ giật mình nói: "Xuyên chiến hạm này rõ ràng là bảo khí..." Bảo khí làm sao có thể dễ dàng bị hủy rơi?
"Các ngươi tự mình xem sẽ biết."
Nghe được lời Bích Tầm Châu nói, Sở Chước và Mặc Sĩ Thiên Kỳ đều thả linh thức đi ra, thì lập tức nhìn thấy bên ngoài xuyên chiến hạm phủ lên một tầng băng màu đen. Mà hắc băng đó đúng là ăn mòn xuyên chiến hạm, màu ánh sáng xuyên chiến hạm phai nhạt vài phần.
Lập tức không cần Bích Tầm Châu mở miệng, mọi người liền quyết định vội vàng đi xuống.
"Nhớ rõ thả linh khí ra ngoài, không cần tiếp xúc với hắc phong đó." Bích Tầm Châu mở miệng nói.
Đợi Bích Tầm Châu mở cửa xuyên chiến hạm ra, Sở Chước nhét Huyền Uyên về túi linh thú, tiếp theo phóng âm cát dị thủy ra ngoài, hình thành một cái lồng phòng ngự ngoài thân thể, mới nhảy xuống.
A Chiếu vẫn như mọi ngày, ngồi xổm ở bả vai Sở Chước, do nàng mang đi.
Bích Tầm Châu cũng túm lấy Mặc Sĩ Thiên Kỳ, nhảy lên sông băng.
Khi hai chân dẫm lên trên sông băng, đoàn người đều nhịn không được sợ run cả người.
Thật sự là cực lạnh.
Loại lạnh này là băng lãnh thẩm thấu tiến vào trong xương cốt, nhè nhẹ dày đặc từ lòng bàn chân nhảy lên trên, tiến vào trong xương cốt, ngay cả linh khí cũng không thể trừ bỏ.
"Sao, sao, lạnh... như vậy..." Mặc Sĩ Thiên Kỳ lạnh run răng nanh va vào nhau, vang lên khanh khách.
Sở Chước thấy thế, ném cho hắn một bộ áo choàng dùng da hỏa chuột làm thành, áo choàng này vẫn là nàng mua ở trong cửa hàng Nhân Gian phường. Mỗi khi nàng đến một nơi, thì có thói quen thu thập đủ thứ đồ, cho dù trong lúc nhất thời không cần đến, cũng không có nghĩa là về sau không cần được.
Mặc Sĩ Thiên Kỳ vội vàng khoác lên trên người, lập tức thân thể liền ấm áp lại.
Da hỏa chuột này là da yêu thú cấp năm chế tạo, phát ra hơi thở hỏa thuộc tính, dùng để chống lạnh thì không thể tốt hơn.
Sở Chước cũng quấn một cái áo choàng, vốn là muốn cho Bích Tầm Châu một cái, nhưng Bích Tầm Châu cự tuyệt.
"Ta là yêu thú thuộc tính băng, cái này đối ta mà nói không tính là cái gì."
Tuy nói là như vậy, nhưng nhìn sông băng màu đen vô biên vô hạn, thần sắc Bích Tầm Châu có vài phần đông lạnh. Hắn có thể cảm giác được sông băng này cũng không phải sông băng thuần túy, màu đen lắng đọng lại trên sông băng phát ra một loại hơi thở khiến người ta chán ghét.
Hết chương 90.
Thứ trong túi càn khôn rất lộn xộn, nhưng mà đại đa số là tài nguyên chuẩn bị cho người tu luyện.
Sở Chước lục lọi một lần, trừ bỏ tài nguyên tu luyện ra không có tìm được Mộc Linh chi tâm.
"Mười mấy năm nay, bọn họ giết nhiều Nguyệt Nữ tộc như vậy, có được không ít Mộc Linh chi tâm, đặc biệt vài năm gần đây Tuyết Y lâu cũng có được mấy cái Mộc Linh chi tâm, hẳn là đã giao cho bọn hắn, không có khả năng không có. Có phải bọn họ đặt Mộc Linh chi tâm ở địa phương khác hay không?" Mặc Sĩ Thiên Kỳ hỏi.
"Hẳn là vậy." Sở Chước suy nghĩ nói: "Nói không chừng khi Tuyết Y lâu có được Mộc Linh chi tâm, thì phái người đưa ra khỏi đại lục Thiên Thượng Hải, có lẽ ở trên đại lục khác, có đám người mang mặt nạ băng ngọc diện chờ tiếp thu. Chỉ là lần này bởi vì chúng ta nhúng tay, dẫn tới Tuyết Y lâu đã chết một chủ lầu không nói, ngay cả Mộc Linh chi tâm của Nguyệt Thụ cũng không lấy được, Tuyết Y lâu dưới sự phẫn nộ, mới sẽ truyền tin tức đi, để cho đám người kia tự mình đi đến đại lục Thiên Thượng Hải..."
Có lẽ bản thân Tuyết Y lâu cũng không nghĩ tới, đám người kia làm việc tàn nhẫn như thế, thế nhưng ở khi quyết định lấy được Mộc Linh chi tâm, muốn đại lục Thiên Thượng Hải cùng bị phá huỷ, căn bản chính là đang lợi dụng Tuyết Y lâu làm việc.
Dựa theo quỹ đạo đời trước, Nguyệt Nữ tộc bị bọn họ giết hại gần như tận diệt, Thiên Thượng Hải không còn nữa tồn tại. Mà bởi vì Nguyệt Thụ đưa Mộc Linh chi tâm cho Mặc Sĩ Thiên Kỳ, Tuyết Y lâu không tập hợp đầy đủ Mộc Linh chi tâm, đám người người đeo mặt nạ băng ngọc vẫn sẽ đến đại lục Thiên Thượng Hải, cuối cùng để cho Huyết Ma hủy diệt đại lục Thiên Thượng Hải...
Đột nhiên Sở Chước hiểu rõ ràng vì sao khi đó Mặc Sĩ Thiên Kỳ sẽ hắc hóa đến lợi hại như vậy.
Phỏng chừng lúc ấy, Huyết Ma tàn sát bừa bãi đại lục Thiên Thượng Hải, cho dù có người trốn đi, thì thoát được cũng không nhiều. Thẳng đến khi Huyết Ma coi người tu luyện đại lục Thiên Thượng Hải đều trở thành đồ ăn hút đi, sương mù máu trên người Huyết Ma ô nhiễm toàn bộ linh khí đại lục, Thiên Thượng Hải cứ như vậy biến thành một tòa đại lục yên lặng.
Rốt cuộc sau khi khâu lại toàn bộ chân tướng đại lục Thiên Thượng Hải hủy diệt đời trước, Sở Chước cũng thở dài trong lòng.
Nhưng mà đời này, quỹ đạo của đại lục Thiên Thượng Hải đã thay đổi, người tu luyện ngoại lai xâm nhập bị giết chết, Huyết Ma cũng dưới sự sai sót ngẫu nhiên bị bọn họ đưa lên núi Ô Vân, cùng chết với quỷ quái Nhân Hoàng cảnh trên núi Ô Vân ở thông đạo không gian.
Vừa nghĩ như vậy, Sở Chước phát hiện bọn họ ngoài ý muốn đi đến đại lục Thiên Thượng Hải, thế nhưng trong lúc vô ý thay đổi vận mệnh đại lục Thiên Thượng Hải.
Nói không chừng bọn họ chính là người cứu thế của đại lục Thiên Thượng Hải.
Khi nghĩ như vậy, Sở Chước nhìn nhìn Mặc Sĩ Thiên Kỳ, nói lời thấm thía với hắn: "Như vậy xem ra, lần này ít nhiều cũng là chúng ta vô ý lưu lạc đến đại lục Thiên Thượng Hải, đại lục Thiên Thượng Hải mới có thể bảo vệ, về sau huynh cần phải báo đáp chúng ta thật tốt đó."
Mặc Sĩ Thiên Kỳ cũng hiểu rõ điểm ấy, giống như là đánh máu gà, vỗ bộ ngực liên tục cam đoan: "Các người yên tâm, ta không phải là người không biết tốt xấu, nếu không có mọi người, đại lục Thiên Thượng Hải quả thật không bảo đảm. Về sau các người chính là ân nhân đại lục Thiên Thượng Hải, chỉ cần ta có, mọi người cứ việc cầm."
Mặc Sĩ Thiên Kỳ có thể có, là tiềm lực luyện đan của hắn, tương lai Thần Hoàng đan còn phải dựa vào hắn.
Sở Chước vươn tay vỗ vỗ bờ vai của hắn, giống như những người bạn tốt, cười nói: "Tốt lắm, nhớ kỹ lời huynh."
Bích Tầm Châu, A Chiếu nhìn Mặc Sĩ Thiên Kỳ bị Sở Chước nói mấy câu thì máu gà lên não, yên lặng cảm thấy, gia hỏa này có thể bình an sống đến bây giờ, thật đúng là may mắn.
Tiếp theo, Sở Chước lại tiếp tục kiểm kê đồ trong túi càn khôn.
Khi Sở Chước lấy ra một đám linh thảo của vị Nhân Hoàng cảnh nọ, Mặc Sĩ Thiên Kỳ lập tức đã bỏ qua cực phẩm linh thạch đó, vẻ mặt cuồng nhiệt nhào tới. Dien%^%dan*^*le#*#quy^_^!don~ChieuNinh
Sở Chước thấy thế, rất sảng khoái quăng linh thảo này cho hắn, hơn nữa nói: "Huynh vừa mắt cái gì thì cứ việc cầm."
Mặc Sĩ Thiên Kỳ vẻ mặt cảm động nhìn nàng: "Sở tỷ, tỷ đối với ta thật tốt."
Sở Chước cười mà không nói, nàng đối với hắn đương nhiên tốt rồi, Huyền Uyên bọn họ cần linh đan về sau còn phải dựa vào hắn mà. Đây cũng là nguyên nhân nàng thường xuyên tận hết sức lực tẩy não cho hắn, cần phải lung lạc hắn đến trong đội ngũ bọn họ. Như vậy thì bọn họ đã có luyện đan sư ngự dụng của mình, không cần giống như người tu luyện khác, phải bưng một đống lớn linh thạch đi cầu luyện đan sư cao cấp luyện chế linh đan.
Ngay lập tức Mặc Sĩ Thiên Kỳ ôm một đống lớn linh thảo hắn nhìn trúng rồi đi, hưng trí vang dội quyết định muốn đi luyện mấy lò linh đan.
Sở Chước cũng không quản hắn, tiếp theo lấy ra linh đan từ trong túi càn khôn, chia phần cho đám Bích Tầm Châu.
Yêu thú có thể coi linh đan làm đường đậu mà cắn, cắn bao nhiêu cũng không có vấn đề gì, lại càng sẽ không để lại mầm bệnh ở trong cơ thể, cho nên khi Sở Chước chăn nuôi bọn họ vô cùng hào phóng. Đời trước thời điểm khó khăn như vậy, nàng cũng cắn chặt răng mua linh đan cho bọn hắn, hiện tại có điều kiện, lại sẽ càng không ủy khuất bọn họ.
Trước tiên phải để cho A Chiếu chọn thứ vừa mắt, nhưng mà ánh mắt A Chiếu cao, linh đan hợp nhãn thật đúng là không có bao nhiêu, chỉ chọn hai viên linh đan cấp mười, cái khác đều là phần của Bích Tầm Châu và Huyền Uyên. Bích Tầm Châu là yêu thú cao cấp, thực lực không tầm thường, linh đan hắn cần cũng là cao cấp hơn, cho nên chọn được cũng ít, cuối cùng phần lớn linh đan đều thuộc về Huyền Uyên.
Bé rùa tuổi còn nhỏ, tu vi cũng không cao, linh đan cấp thấp vừa vặn thích hợp nó.
Sở Chước đều phân tất cả linh đan đi xuống, không có giữ lại cho mình.
【Chủ nhân không giữ lại một chút sao?】Huyền Uyên rất săn sóc hỏi.
Sở Chước sờ sờ mai rùa của nó, cười nói: "Ta không cần, linh đan chính là vật phụ trợ, người tu luyện không nên dùng nhiều, để tránh hình thành ỷ lại nó, mất nhiều hơn được."
Trừ phi bị thương không nhẹ, nếu không vào thời điểm bình thường, Sở Chước chưa bao giờ nhờ vào linh đan.
Phân chia linh đan xong, Sở Chước lấy ra năm cái mặt nạ băng ngọc từ trong túi càn khôn.
Bích Tầm Châu ồ lên một tiếng, đưa tay tiếp nhận, phát hiện thứ này vào tay băng lãnh, giống như một khối hàn băng ngọc luyện chế ra.
Hắn lấy mặt nạ băng ngọc đậy lên trên mặt, khi chạm đến làn da trên mặt, mặt nạ băng ngọc tự động điều chỉnh hình dáng bộ dạng cho thích hợp bộ mặt, gắt gao dính chặt ở trên mặt, ngăn cách ngũ quan diện mạo.
Sở Chước đưa linh thức thăm dò qua, phát hiện linh thức không thể xuyên thấu mặt nạ, xem xét chân diện mục dưới mặt nạ.
Bích Tầm Châu thí nghiệm xong, nói với Sở Chước: "Mặt nạ này dùng tài liệu hẳn là một loại ngọc cực âm hàn, hơn nữa ngọc cực âm hàn này có hiệu quả ngăn cách linh thức. Cũng không biết rốt cuộc bọn họ là thế lực gì, thế nhưng xa xỉ như thế dùng ngọc cực âm hàn chế tạo mặt nạ, có lẽ là sợ bị người ta nhận ra được."
Sở Chước không khỏi cười: "Xem ra những người này quả thật là làm chuyện ám muội, nếu không làm sao có thể bảo hộ mình thành như vậy?"
Bích Tầm Châu gật đầu đồng ý.
Sở Chước nghiên cứu xong, tùy tay quăng năm cái mặt nạ băng ngọc này vào trong một cái túi càn khôn chuyên để đồ linh tinh.
Cuối cùng, Sở Chước chỉnh lý hết mọi thứ trong túi càn khôn, phát hiện để cho nàng vui sướng vẫn là số lượng linh thạch.
Một khối linh thạch cực phẩm, ba khối linh thạch thượng phẩm, một trăm linh thạch trung cấp, trăm ngàn linh thạch hạ cấp. Những cái này hoàn toàn có thể dùng để làm tài chính cho đại lục Tấn Thiên bắt đầu thành lập thế lực ở Linh thế giới dùng.
Sở Chước thu hồi linh thạch hạ cấp lại, phân chia những linh thạch phẩm chất khác ra.
Cực phẩm linh thạch cho A Chiếu —— tuy nói Bích Tầm Châu công lao khá lớn, nhưng ai kêu A Chiếu mới là lão đại chứ.
Linh thạch thượng phẩm lại cho Sở Chước, Bích Tầm Châu, Huyền Uyên mỗi người một khối, linh thạch trung cấp phân năm phần, mỗi người một phần, trong đó cũng bao gồm Mặc Sĩ Thiên Kỳ. Linh thạch hạ phẩm, Sở Chước nghĩ nghĩ, quyết định chuyển ra một ít cho Mặc Sĩ Thiên Kỳ.
"Cho ta?" Mặc Sĩ Thiên Kỳ vui sướng hỏi, hắn còn tưởng rằng mình không có phần đâu, dù sao hắn cũng chưa làm gì, chỉ theo chân bọn họ đi một chuyến.
Sở Chước ừ một tiếng: "Không phải huynh thích linh thảo sao? Về sau đụng phải hợp ý thì đi mua đi."
Mặc Sĩ Thiên Kỳ vô cùng vui vẻ, càng cảm thấy rằng Sở Chước bọn họ đối hắn thật tốt, thành đồng bạn của bọn họ thật sự là quá tốt, có bằng hữu như vậy, còn hơn hết thảy.
Mặc Sĩ Thiên Kỳ đưa toàn bộ linh đan mình luyện xong cho Sở Chước, lại hưng trí bừng bừng đi luyện đan.
Sở Chước nhịn không được cười nhẹ, ngốc bạch ngọt thật dễ dỗ, nhưng mà nếu phẩm tính của hắn không tốt, cũng sẽ không chỉ một chút ân huệ nhỏ có thể làm cho hắn vô cùng cảm kích.
Sau khi đều sửa sang lại túi càn khôn đục nước béo cò lần này đụng đến ở Tuyết Bình Châu một lần, Sở Chước vẫn vừa lòng đối với thu hoạch lần này.
Tuy rằng thứ trong túi càn khôn cũng không nhiều, so ra kém số lẻ trong túi càn khôn tôn giả Nhân Hoàng cảnh, nhưng tốt xấu gì cũng là tài nguyên không phải sao? Đối với đại lục Tấn Thiên linh khí loãng mà nói, mấy thứ này đã xem như không kém. Diendanlequydon~ChieuNinh
Sau khi thu thập xong, Sở Chước liền đứng lên.
A Chiếu đang cào trên mai rùa thấy thế, nhảy đến trên vai nàng, dùng đầu lông xù cọ cọ gương mặt của nàng, cọ đến Sở Chước ngứa mà cười không ngừng.
"Tầm Châu ca, hiện tại xuyên chiến hạm còn ở trong thông đạo không gian sao? Chung quanh cũng có lối ra thông đạo không gian?"
Bích Tầm Châu liếc mắt nhìn tin tức phòng khống chế bên kia truyền lại một cái, lắc đầu nói: "Còn chưa có nhìn thấy."
Sở Chước quyết định đi trong phòng nghỉ ngơi trước, nói với Bích Tầm Châu: "Nếu gặp được lối ra không gian, nhớ rõ nói cho ta biết."
"Đã biết." Bích Tầm Châu đáp ứng một tiếng, liền đi tới phòng khống chế xuyên chiến hạm.
Nay xuyên chiến hạm đổi chủ, Sở Chước trực tiếp để cho Bích Tầm Châu trở thành chủ nhân của nó, coi nó trở thành phương tiện giao thông bọn họ xuyên qua ở các thế giới về sau.
***
Sở Chước chọn một gian phòng làm phòng nghỉ, phát hiện linh khí trong phòng nghỉ này vẫn rất là sung túc, suy nghĩ một chút thì hiểu rõ, đây là xuyên chiến hạm cung cấp.
Lúc trước ở trong linh thuyền của Yến Nhã Chính, linh thuyền không nhiều linh khí lắm, muốn tu luyện cũng không có biện pháp. Mà xuyên chiến hạm là bảo khí trung cấp, bên trong nó có một bộ linh khí chuyển đổi khí, chỉ cần lấp đầy linh thạch vào, thì sẽ lấy ra linh khí trên linh thạch, tự động chuyển thành linh khí người tu luyện cần, cung cấp cho các phòng nghỉ, để cho người tu luyện có thể tu luyện ở trong phòng nghỉ.
Như thế, mặc kệ lữ hành dài đăng đẳng, cũng sẽ không bức bối.
Sở Chước đầu tiên là tu luyện một lát, thẳng đến khi tinh thần cảm giác được mỏi mệt, mới nằm xuống trên giường nghỉ ngơi.
A Chiếu nhảy đến trong ổ của nàng chăn, cuộn mình thành một cục tròn vo, ngủ ở chỗ hõm vai nàng, cái đuôi đảo qua cổ nàng.
"Tuy rằng lần này thời gian đi đến đại lục Thiên Thượng Hải cũng không dài, nhưng chuyện trải qua cũng thật không ít, cũng không biết lần này rời khỏi, về sau còn có thể trở về hay không." Sở Chước vuốt cái đuôi A Chiếu, lầm bầm lầu bầu: "Hẳn là sẽ trở về đi, cuối cùng ta cảm thấy ta và thượng cổ bách tộc rất hữu duyên, nếu như có rảnh, còn có thể về đây thăm bọn Nguyệt Thụ..."
A Chiếu dùng cái đuôi quét quét cánh tay của nàng, xem như hồi đáp nàng.
Đột nhiên A Chiếu nghĩ đến cái gì, từ trên gối đầu lấy ra cực phẩm linh thạch giao cho nàng.
"Cho ta sao?" Sở Chước kinh ngạc nhìn nó.
A Chiếu lại dùng cái đuôi quét quét tay nàng, xem như trả lời.
Tươi cười trên khóe miệng Sở Chước dần dần biến lớn, nhịn không được ôm yêu thú nho nhỏ đến trong lòng, hôn nhúm lông trắng trên đầu ở nó một cái.
A Chiếu bình tĩnh tùy nàng hôn, trong khoảng thời gian này bị nàng hôn nhiều, đã thành thói quen.
Sở Chước thay đổi nằm úp sấp trên giường, mò đầu A Chiếu, ngón tay nhẹ nhàng mà nhéo nhéo lỗ tai mềm mềm của nó, cười nói: "Lúc trước ở Tuyết Bình Châu, hình tượng của A Chiếu thực uy phong, không nghĩ tới sau khi ngươi lớn lên sẽ là cái dạng này, như vậy cũng không tệ."
Tuy rằng vẫn là đại yêu thú, nhưng rốt cuộc chủng loại cao cấp hơn Ngọc Bích Băng Nhện, có lẽ A Chiếu cũng giống như Uyên Đồ Huyền Quy, kỳ thực có huyết mạch thần thú, cũng không biết thần huyết này có thể kích hoạt hay không.
A Chiếu đầu tiên là kiêu ngạo mà nâng cằm lên, nhưng mà nghĩ đến đó cũng không phải là bộ dạng cực uy phong của mình, không thể để cho nàng nhìn thấy một mặt lợi hại nhất của nó, trong lòng nó vẫn rất là thất vọng.
Nó hy vọng bọn họ mau chóng đến Đại Hoang giới, sau đó nó tìm kiếm cơ hội khôi phục thực lực trước kia, uy phong lẫm lẫm xuất hiện ở trước mặt nàng, nàng nhất định sẽ sùng bái nó.
Nghĩ đến Sở Chước sẽ dùng thần sắc sùng bái nhìn nó, thì không hiểu sao A Chiếu đỏ mặt, chôn mặt ở giữa hai móng.
"Ồ, lỗ tai của ngươi giống như độ ấm biến cao, sao lại nóng như vậy?" Sở Chước đang nắm bắt lỗ tai nó kỳ quái hỏi.
A Chiếu thấy nàng không biết không thấy, lại có điểm rất mất mặt, cái đuôi bộp quét rơi tay nàng, xoay người, dùng mông lông xù quay qua nàng.
Sở Chước nhìn đến mông nhỏ lông xù đó, không khỏi buồn cười, vươn tay qua chọc chọc, phát hiện xúc cảm cũng rất không tệ.
A Chiếu: "......"
***
Xuyên chiến hạm phi hành vỏn vẹn ba ngày, rốt cuộc gặp được lối ra không gian.
Sở Chước và Mặc Sĩ Thiên Kỳ, A Chiếu, Huyền Uyên đều chạy đến phòng khống chế, xuyên thấu qua một mặt màn che thủy tinh đen của phòng khống chế, có thể nhìn thấy tình huống bên ngoài.
Chung quanh là các loại lực không gian hình thành đường ảo, không ngừng mà biến ảo, nhìn như là đường ảo cào một cái thì cắt ra, kì thực nó có thể dễ dàng cắt khí lực người tu luyện, vô cùng đáng sợ.
Mà trong đường ảo không gian biến ảo, có thể nhìn thấy một cái vòng xoáy hắc ám cách đó không xa. Diendanlequydon~ChieuNinh
Vòng xoáy hắc ám này tức là lối ra thông đạo không gian, chung quanh có ít đường ảo không gian, nhưng mà khi nó tán dật đi ra ngoài, vẫn có thể dễ dàng tạo ra tai nạn đáng sợ.
Lập tức thì xuyên chiến hạm tiến vào vòng xoáy hắc ám, đi xuyên qua từ trong vòng xoáy hắc ám.
Khi xuyên chiến hạm rời khỏi vòng xoáy hắc ám, xuất hiện ở một địa phương gió thổi mạnh.
Địa phương bọn họ xuất hiện, là một điểm chỗ không gian bạc nhược, khe hở không gian vỡ ra chậm rãi khép lại, ở trước khi khép lại, từ trong khe hở không gian bật ra lực không gian, quấy nhiễu dòng khí chung quanh, khiến cho xuyên chiến hạm khi đi ra từ thông đạo không gian, bị cuồng phong mãnh liệt đó thổi trúng lung lay sắp đổ.
Bích Tầm Châu vội vàng khống chế xuyên chiến hạm bay khỏi nơi đây.
Xuyên chiến hạm bay trong chốc lát, ánh sáng chung quanh từ hắc ám đến u ám, dần dần có vài phần sáng ngời.
"Đây là đại lục gì? Mọi người có biết không?" Mặc Sĩ Thiên Kỳ đi tới gần, nhìn hoàn cảnh bên ngoài.
Đám người Sở Chước cũng cẩn thận đánh giá hoàn cảnh chung quanh, đến gần ánh sáng hơi hơi sáng, có thể nhìn thấy núi non trùng điệp nhấp nhô trên mặt sông băng. Cũng không biết có phải ánh sáng vấn đề hay không, dù sao cứ cảm thấy sông băng đó là màu đen.
Một lát sau, mọi người mới nhìn rõ, thì ra là tầng ngoài sông băng có từng đợt từng đợt gió màu đen thổi qua, khiến cho băng tầng mặt ngoài cũng bị gió màu đen đó ăn mòn thành màu đen, biến thành một loại hắc băng (băng đen). Mà hắc băng này chiết xạ ra ánh sáng, che giấu ráng mây ngũ sắc giữa bầu trời, ánh sáng mặt trời không thể thẩm thấu tầng hắc quang thật dày này, khiến cho ánh sáng chung quanh cũng không sáng ngời.
Sông băng màu đen kéo dài nhấp nhô, không biết xa bao nhiêu ngàn dặm, xuyên chiến hạm một đường bay qua, phát hiện nơi này trừ bỏ sông băng vẫn là sông băng.
Đột nhiên, Bích Tầm Châu mở miệng nói: "Chúng ta phải đi ra ngoài."
"Làm sao vậy?" Sở Chước hỏi hắn.
Bích Tầm Châu thần sắc lạnh lùng: "Hắc phong trên sông băng này sẽ ăn mòn linh khí, còn tiếp tục như vậy, xuyên chiến hạm sẽ bị hủy."
"Cái gì?" Mặc Sĩ Thiên Kỳ giật mình nói: "Xuyên chiến hạm này rõ ràng là bảo khí..." Bảo khí làm sao có thể dễ dàng bị hủy rơi?
"Các ngươi tự mình xem sẽ biết."
Nghe được lời Bích Tầm Châu nói, Sở Chước và Mặc Sĩ Thiên Kỳ đều thả linh thức đi ra, thì lập tức nhìn thấy bên ngoài xuyên chiến hạm phủ lên một tầng băng màu đen. Mà hắc băng đó đúng là ăn mòn xuyên chiến hạm, màu ánh sáng xuyên chiến hạm phai nhạt vài phần.
Lập tức không cần Bích Tầm Châu mở miệng, mọi người liền quyết định vội vàng đi xuống.
"Nhớ rõ thả linh khí ra ngoài, không cần tiếp xúc với hắc phong đó." Bích Tầm Châu mở miệng nói.
Đợi Bích Tầm Châu mở cửa xuyên chiến hạm ra, Sở Chước nhét Huyền Uyên về túi linh thú, tiếp theo phóng âm cát dị thủy ra ngoài, hình thành một cái lồng phòng ngự ngoài thân thể, mới nhảy xuống.
A Chiếu vẫn như mọi ngày, ngồi xổm ở bả vai Sở Chước, do nàng mang đi.
Bích Tầm Châu cũng túm lấy Mặc Sĩ Thiên Kỳ, nhảy lên sông băng.
Khi hai chân dẫm lên trên sông băng, đoàn người đều nhịn không được sợ run cả người.
Thật sự là cực lạnh.
Loại lạnh này là băng lãnh thẩm thấu tiến vào trong xương cốt, nhè nhẹ dày đặc từ lòng bàn chân nhảy lên trên, tiến vào trong xương cốt, ngay cả linh khí cũng không thể trừ bỏ.
"Sao, sao, lạnh... như vậy..." Mặc Sĩ Thiên Kỳ lạnh run răng nanh va vào nhau, vang lên khanh khách.
Sở Chước thấy thế, ném cho hắn một bộ áo choàng dùng da hỏa chuột làm thành, áo choàng này vẫn là nàng mua ở trong cửa hàng Nhân Gian phường. Mỗi khi nàng đến một nơi, thì có thói quen thu thập đủ thứ đồ, cho dù trong lúc nhất thời không cần đến, cũng không có nghĩa là về sau không cần được.
Mặc Sĩ Thiên Kỳ vội vàng khoác lên trên người, lập tức thân thể liền ấm áp lại.
Da hỏa chuột này là da yêu thú cấp năm chế tạo, phát ra hơi thở hỏa thuộc tính, dùng để chống lạnh thì không thể tốt hơn.
Sở Chước cũng quấn một cái áo choàng, vốn là muốn cho Bích Tầm Châu một cái, nhưng Bích Tầm Châu cự tuyệt.
"Ta là yêu thú thuộc tính băng, cái này đối ta mà nói không tính là cái gì."
Tuy nói là như vậy, nhưng nhìn sông băng màu đen vô biên vô hạn, thần sắc Bích Tầm Châu có vài phần đông lạnh. Hắn có thể cảm giác được sông băng này cũng không phải sông băng thuần túy, màu đen lắng đọng lại trên sông băng phát ra một loại hơi thở khiến người ta chán ghét.
Hết chương 90.
Tác giả :
Vụ Thỉ Dực