Cùng Thú Triền Miên
Chương 54: Rượu trái cây
"Ngoan ngoãn, đừng lộn xộn!" Da La nghiêm nghị quát lớn, ngón tay rút nhanh ra, cực đại bên dưới chợt đâm mạnh vào.
"Ừm! Đau, đi ra ——" Đau đớn tê liệt khiến Đường Lâm khó chịu mà vặn vẹo người. Cô vừa động liền khiến hai người trước sau cứng đờ, tai nghe tiếng thở hổn hển khe khẽ của cô, u kính bên dưới vặn chặt, cảm giác tê dại truyền khắp toàn thân từ chỗ kết hợp.
Hai người tăng sức công thành đoạt đất, bỗng húc vào một chỗ hơi gồ lên, người Đường Lâm căng chặt, sắc mặt hơi tái nhợt nhiễm ửng hồng. Hai người liếc mắt một cái, rất ăn ý mà hung hăng công tới chỗ thịt mềm này. Đột nhiên xuất hiện khoái cảm co rút khiến Đường Lâm ngửa người lên theo phản xạ, toàn thân căng chặt.
"Là chỗ này!" Giọng Da La nghe có vẻ rất vui sướng, tăng nhanh tốc độ, đâm vào chỗ thịt mềm nhạy cảm này nhiều lần rất đúng mức, kích thích u kính của Đường Lâm không ngừng co rút lại, mút chặt dị vật trong cơ thể. Nước suối chảy ra không ngừng từ chỗ kết hợp của bọn họ.
Cô mím môi, "Ừ! Ư ư ••••••" Tiếng rên rỉ không kiềm nén được truyền ra từ miệng, toàn thân yếu ớt vô lực áp sát vài người Arthur, để mặ hai người này tàn sát bừa bãi, chiếm đoạt trong cơ thể cô. Từng luồng tê dại ngứa ngái thổi qua toàn thân. Đường Lâm khó chịu, hơi ngửa đầu thở dốc, dư quang khóe mắt đảo qua phía dưới, cả người không khỏi sửng sốt. Người cô cứng lại, hoa hành co rút, liếc thấy hai cự vật một trước một sau, một nhanh một chậm ra vào hai nơi hoa hành phía dưới, xa mỹ mà dâm mị.
Một lúc au, cô rúc vào lòng Arthur, bình phục kích tình trước đó không lâu, để mặc hai tay Da La chạy trên người để rửa sạch cho mình. Bên tai thỉnh thoảng truyefn tới tiếng đào thạch bích. Cách dạ trú còn hơn nửa tháng, mọi người trong bộ lạc đều rất bận rộn, rối rít chuẩn bị chuyện cần cho dạ trú. Nhất định họ phải an cư trước khi dạ trú tới.
May mà hang động đá vôi tự nhiên chỗ này rộng rãi, sửa một chút là có thể ở được. Chỗ không tốt duy nhất là không có lối đi. Toàn bộ giống đực không ra ngoài săn đang sửa sang lối đi trong hang đá vôi. Chim muông vốn sống trong hang đã sớm bị đuổi ra ngoài. Đường lên đây cũng đã được che lại rất kỹ.
Trước đó vài ngày bộ lạc Cự Mục còn truyền tin tới, hỏi bộ lạc Hắc Sơn có tìm được nơi di chuyển thích hợp không? Nếu không tìm được thì dạ trú có thể tới bộ lạc Cự Mục nghỉ ngơi d&đ&l&q&đ hồi phục trước. Horry thẳng thắn trả lời là bọn họ tới núi Thiên Thần, định thừa dịp dạ trú sẽ cắm rễ ở đó. Nghe câu trả lời của bộ lạc Hắc Sơn, bộ lạc Cự Mục cười cười, không lên tiếng nữa, hơn phân nửa là cười bộ lạc Hắc Sơn không biết suy xét.
Nếu núi Thiên Thần này dễ cắm rễ vậy thì bộ lạc Cự Mục đã sớm ra tay, còn tới phiên bộ lạc Hắc Sơn nhặt được món lợi này à. Cho nên chuyện bộ lạc Hắc Sơn không lĩnh tình của bọn họ thì bọn họ cũng sẽ không hạ mình tự kiếm chuyện mất mặt.
Sau khi Đường Lâm nghe thấy thì cười khẽ, lắc đầu không nói. Nếu không phải phát hiện ra huyền cơ ẩn dưới núi Thiên Thần này thì không chừng cô sẽ khuyên một phen. Tuy là ăn nhờ ở đậu nhưng dù sao cũng tốt hơn là hy sinh.
"Joss bảo anh hỏi em một tiếng, hôm qua bọn Wall ra ngoài đi săn, hái được không ít quả dại, hỏi có cần đưa tới cho em không?" Arthur khẽ vuốt mái tóc óng mượt của Đường Lâm, chấm chút lá thơm từ từ tắm cho cô. Một thời gian trước, Đường Lâm thần bí dặn dò Horry, bảo giống đực ra ngoài đi săn thấy quả dại thì hái nhiều loại mang về, cô có chỗ cần dùng.
Đường Lâm đã mở miệng, đương nhiên Horry không hỏi nhiều. Sau đó, mọi người trong bộ lạc đi ra ngoài săn đều sẽ hái quả dại giao cho Đường Lâm. Cô rửa sạch những quả này xong thì thần bí đặt lqđ ở một chỗ trong bộ lạc, bất kể mọi người hỏi ra sao cô cũng không muốn nói dùng quả dại làm gì, chỉ nhìn ba cái bình được chôn mà cười vô cùng vui vẻ.
Ba cái bình được chôn kia được Đường Lâm giấu một cách cẩn thận, không cho ai đụng vào. Cô nói phải thêm một thời gian nữa mới có thể biết tác dụng, dần dà, mọi người cũng không hỏi nhiều nữa. Nhưng họ chưa bao giờ quên những quả dại này.
Arthur vừa mở miệng, Đường Lâm gật đầu lia lịa ngay. Cô nghĩ lâu vậy rồi, thứ ủ trong bình cũng đã tới lúc mở ra, vừa hay bộ lạc di chuyển, đợi lát nữa để mọi người nếm thử chút mới mẻ.
"Để Joss cầm quả dại qua, sau đó bộ lạc cử hành lễ mừng đúng không? Em cho mọi người một kinh hỉ." Khóe môi chứa nụ cười thản nhiên, khiến hai người Arthur không hiểu ra sao nhưng cũng không hỏi nhiều.
Da La quay đầu sang chỗ khác, kinh ngạc mà nhìn Đường Lâm, hỏi với ý vô cùng thú vị: "Kinh hỉ? Kinh hỉ gì?" Lực cầm vừa đủ để Đường Lâm lười nhác dựa lên Arthur không muốn dịch chuyển. Trong hang đá vôi mờ tối, ngoài thạch nhũ phát sáng óng ánh thì từ từ có ánh lửa tỏa ra. Bộ lạc đã đốt lửa rồi. Thấy vậy, động tác của Arthur và Da La cũng nhanh hơn không ít.
Sửa sang lại váy thú xong, Đường Lâm không đi theo hai người Arthur mà là đi một mình về phía hang đá. Cô bới đất để lộ ba cái bình dùng vỏ cây và lá đậy kín chôn dưới đất lên, cẩn thận dùng tay d-d-l-q-đ gạt đất ra, lại cẩn thận lấy mấy miếng gõ ra, lấy ra cái bình chôn ngoài cùng phía bên phải. Sau đó cô chôn kỹ những bình còn lại lại, dùng đất che lên.
Bưng bình từ từ đi tới đàn tế chỗ hang đá rộng nhát, tiếng ồn ào từ từ vang lên, tiếng đào và tiếng gõ từ từ bị át đi, chỉ còn lại tiếng cười đùa cạnh đống lửa.
Bàn gỗ thật dài được bày thành ba hàng ngang, chia ra xung quanh đống lửa. Bên cạnh đống lửa có mấy giống đực đang ngồi, quay thịt nướng trên cành cây. Trên bàn gỗ dưới đàn tế bày một con heo, màu vàng sáng bóng tản ra mùi thơm mê người. Đường Lâm không nhanh không chậm chào hỏi với người thú xung quanh, bưng bình được chôn kỹ đi thẳng tới chỗ cạnh bàn gỗ, đặt nó xuống, gọi Joss đứng bên cạnh cầm ba cái chén gỗ qua.
Thấy hành động này của Đường Lâm, mọi người lẳng lặng nhìn cô, trong mắt mang theo sự tò mò. Nhưng không ai lên tiếng hỏi trước. Horry xoa xoa tay, mũi phập phồng như ngửi được mùi hương thoang thoảng đậm đà. Những giống đực bên cạnh hắn cũng không bỏ lỡ, đôi mắt hổ nhìn chằm chằm vào cái bình trong tay Đường Lâm, hận không thể bước lên cướp.
Theo cách thức nung đất học được từ bộ lạc Cự Mục, Horry vốn định để giống cái làm thử, nhưng chuyện này đành phải hoãn lại. Đồ gốm trong bộ lạc vẫn là được đổi từ bộ lạc Cự Mục về. Chén, bình gì đó vẫn là bằng gỗ, chỉ chờ ổn định mới có thể tìm cách nung đất.
Đường Lâm nhận chén gỗ từ trong tay Joss, bày từng cái trên bàn. Bàn gỗ giữa đài tế là để tế thiên thần, lúc này còn chưa bày lư hương, trên bàn chỉ có một con heo và vài thứ trang sức bằng vỏ sò.
Cô đưa tay gạt lớp lá cây trên nắp bình, một mùi thơm của rượu trái cây tràn ngập hang động đá vôi. Không chỉ có giống đực rục rịch mà ngay cả giống cái cũng có vẻ mặt nhao nhao muốn thử. Joss đứng gần nhất trợn tròn đôi mắt hoa đào, ánh mắt nhìn chằm chằm vào cái bình trên bàn gỗ, hận không thể đoạt lấy từ tay Đường Lâm.
"Lâm, đây là cái gì?" Nuốt mạnh nước miếng, nếu không phải còn có Horry lôi lại thì e rằng đầu Joss đã vục vào trong cái bình rồi. Những người khác cũng không tốt hơn là bao.
Đường Lâm cẩn thận nghiêng cái bình được chôn kỹ, rót khoảng một phần ba cái chén gỗ, sau đó đậy kín bình lại, gật đầu mà nói: "Rượu trái cây, dùng quả dại ủ thành, mùi vị quả dại không giống nhau, mùi rượu trái cây cũng có chỗ khác. Bình rượu trái cây này khá ngọt, hợp cho giống cái uống. Những bình khác thì phải chờ thêm vài ngày. Đến lúc đó mọi người nếm thử một chút thật tốt. Trước tế bái thiên thần đi! Sau đó sẽ không thiếu phần tỷ." Cô vươn tay búng trán Joss một cái, ý trêu đùa rất đậm.
Joss ngượng ngùng quay đầu đi, giả vờ không thấy Đường Lâm trêu đùa.
Horry đứng trên cùng, bưng một ly rượu trái cây ở giữa, giơ cao qua đầu. Giống cái bên dưới nhảy điệu múa của thảo nguyên, giống đực thì gõ gậy gỗ luân phiên, ào ào chạm vào đất. Điệu múa lqđ không nhẹ nhàng như múa hiện đại nhưng mang theo sự cuồng dã nguyên thủy, lực và cái đẹp kết hợp khiến Đường Lâm không khỏi thất thần. Cô nhẹ nhàng nhảy múa theo nhịp điệu.
"Lâm, tôi muốn."
"Tôi cũng muốn."
"Tôi nữa."
••••••
Vừa tế bái xong, một đám người vọt tới bên cạnh Đường Lâm, trên tay mỗi người là một cái chén gỗ, mắt nhìn chằm chằm vào cô. Ngay cả giống đực bên cạnh Horry cũng mang vẻ mặt nóng nảy. Có một đám giống cái không dám lên tiếng nhưng ánh mắt tội nghiệp vô cùng rung động lòng người.
Da La chen thẳng tới bên cạnh Đường Lâm, cúi người nói khẽ: "Lâm đừng quên bọn anh." Nói là làm nũng, giọng nói kia rõ ràng là đe dọa. Tay hắn dừng cạnh eo cô, nhéo thịt mềm ở đó, ý tứ không cần nói cũng biết.
Người Đường Lâm cứng lại, bụng dưới nóng lên, cả gương mặt đỏ ửng, tức tới mức thở hổn hển, hận không thể một cước đá văng Da La chướng mắt này. Nhưng quay sang nhìn mấy người Arthur, trên mặt đều là dáng vẻ tủi thân, khóe môi cô hơi giật giật.
"Ngồi đàng hoàng đi. Một bình này, mọi người nếm thử trước. Thứ này không khó làm. Ngày mai không thiếu phần của mọi người." Đường Lâm trợn trắng mắt, tức giận mà nhìn mọi người vây xung quanh.
Nghe Đường Lâm nói thế, mọi người nhanh chóng lùi lại, ngoan ngoãn làm theo lời cô, mắt ngóng trông mà nhìn cái bình trong tay cô. Chỉ ngửi mùi đã khiến người ta thèm thuồng, chắc chắn là đồ tốt. Thời đại này không có gì để giải trí, ngay cả thức ăn cũng vô cùng đơn giản. Thấy hành động này của Đường Lâm, đương nhiên không tránh khỏi tranh giành một trận.
Đổ một ít vào chén của mỗi người, không nhiều lắm, vừa đủ mỗi người một miếng.
"Cay cay, ngòn ngọt, uống ngon lắm! Lâm, cái này làm thế nào?" Joss mím môi, mắt nhìn chằm chằm cái bình trong tay Đường Lâm, ra sức chép miệng. Horry bưng rượu trái cây trong tay, liếm một chút rồi đưa tới trước mặt Joss. Dáng vẻ này của Joss hắn còn không hiểu sao.
"Dùng quả dại làm thành. Muội vốn định thử xem có thể làm không, không ngờ lại thành thật. Chẳng phải tỷ nói hôm qua Wall mang về không ít quả dại à? Để muội dạy các tỷ cách làm." Đường Lâm dốc ngược bình lên, không còn một giọt! Đừng có mà thèm thuồng.
Sau khi ăn uống no say, Arthur kề sát vào tai Đường Lâm, khẽ nói: "Bối Lý chờ em trong phòng." Dứt lời liền đi theo những giống đực khác, đào lối đi tiếp. Mệt thì họ ngủ, không mệt thì tiếp tục, thời gian không còn nhiều. Dù sao thời gian này khá nguy hiểm, trong lòng mọi người đều biết.
Đã qua thời gian uống cạn chung trà, Đường Lâm đứng trước hang đá, chần chừ không vào. Hang đá vừa sửa sang lại tốt, vốn là hang động đá vôi mà thành, rất rộng rãi, trong đặt năm sáu cái giường gỗ rộng. Bên cạnh đó còn kê một cái giường gỗ nhỏ, trải đệm da thú rất dày. Xung quanh bày chút đồ gia dụng đơn sơ, không có vật gì che chắn. Đường Lâm vừa đứng ở cửa thì Bối Lý bên trong đã thấy ngay.
Cô hơi căng thẳng. Trong thời gian này bận rộn, Bối Lý tính tình chín chắn, không giống Da La. Đường Lâm hơi có sự khác biệt khi đối xử với hắn. Nói thế nào thì Bối Lý cũng được coi là nam nhân đầu tiên của cô, không có cảm giác khác là không thể.
"Vào đây." Bối Lý hơi vội vàng với sự chần chừ của Đường Lâm. Đã thật lâu không chạm vào cô, thật vất vả mới có cơ hội, đương nhiên không muốn bỏ qua. Da thú trên người đã bị Bối Lý cởi sạch, lộ ra thân thể gầy gò khỏe đẹp. Ánh thạch nhũ chiếu lên, ánh lửa lờ mờ khiến làn da màu đồng cổ càng tản ra ánh sáng mê người.
Không đợi Đường Lâm ngồi xuống, Bối Lý đã không chờ kịp mà túm cô qua, để cô giạng chân ngồi ngang eo mình.
"Ừm! Đau, đi ra ——" Đau đớn tê liệt khiến Đường Lâm khó chịu mà vặn vẹo người. Cô vừa động liền khiến hai người trước sau cứng đờ, tai nghe tiếng thở hổn hển khe khẽ của cô, u kính bên dưới vặn chặt, cảm giác tê dại truyền khắp toàn thân từ chỗ kết hợp.
Hai người tăng sức công thành đoạt đất, bỗng húc vào một chỗ hơi gồ lên, người Đường Lâm căng chặt, sắc mặt hơi tái nhợt nhiễm ửng hồng. Hai người liếc mắt một cái, rất ăn ý mà hung hăng công tới chỗ thịt mềm này. Đột nhiên xuất hiện khoái cảm co rút khiến Đường Lâm ngửa người lên theo phản xạ, toàn thân căng chặt.
"Là chỗ này!" Giọng Da La nghe có vẻ rất vui sướng, tăng nhanh tốc độ, đâm vào chỗ thịt mềm nhạy cảm này nhiều lần rất đúng mức, kích thích u kính của Đường Lâm không ngừng co rút lại, mút chặt dị vật trong cơ thể. Nước suối chảy ra không ngừng từ chỗ kết hợp của bọn họ.
Cô mím môi, "Ừ! Ư ư ••••••" Tiếng rên rỉ không kiềm nén được truyền ra từ miệng, toàn thân yếu ớt vô lực áp sát vài người Arthur, để mặ hai người này tàn sát bừa bãi, chiếm đoạt trong cơ thể cô. Từng luồng tê dại ngứa ngái thổi qua toàn thân. Đường Lâm khó chịu, hơi ngửa đầu thở dốc, dư quang khóe mắt đảo qua phía dưới, cả người không khỏi sửng sốt. Người cô cứng lại, hoa hành co rút, liếc thấy hai cự vật một trước một sau, một nhanh một chậm ra vào hai nơi hoa hành phía dưới, xa mỹ mà dâm mị.
Một lúc au, cô rúc vào lòng Arthur, bình phục kích tình trước đó không lâu, để mặc hai tay Da La chạy trên người để rửa sạch cho mình. Bên tai thỉnh thoảng truyefn tới tiếng đào thạch bích. Cách dạ trú còn hơn nửa tháng, mọi người trong bộ lạc đều rất bận rộn, rối rít chuẩn bị chuyện cần cho dạ trú. Nhất định họ phải an cư trước khi dạ trú tới.
May mà hang động đá vôi tự nhiên chỗ này rộng rãi, sửa một chút là có thể ở được. Chỗ không tốt duy nhất là không có lối đi. Toàn bộ giống đực không ra ngoài săn đang sửa sang lối đi trong hang đá vôi. Chim muông vốn sống trong hang đã sớm bị đuổi ra ngoài. Đường lên đây cũng đã được che lại rất kỹ.
Trước đó vài ngày bộ lạc Cự Mục còn truyền tin tới, hỏi bộ lạc Hắc Sơn có tìm được nơi di chuyển thích hợp không? Nếu không tìm được thì dạ trú có thể tới bộ lạc Cự Mục nghỉ ngơi d&đ&l&q&đ hồi phục trước. Horry thẳng thắn trả lời là bọn họ tới núi Thiên Thần, định thừa dịp dạ trú sẽ cắm rễ ở đó. Nghe câu trả lời của bộ lạc Hắc Sơn, bộ lạc Cự Mục cười cười, không lên tiếng nữa, hơn phân nửa là cười bộ lạc Hắc Sơn không biết suy xét.
Nếu núi Thiên Thần này dễ cắm rễ vậy thì bộ lạc Cự Mục đã sớm ra tay, còn tới phiên bộ lạc Hắc Sơn nhặt được món lợi này à. Cho nên chuyện bộ lạc Hắc Sơn không lĩnh tình của bọn họ thì bọn họ cũng sẽ không hạ mình tự kiếm chuyện mất mặt.
Sau khi Đường Lâm nghe thấy thì cười khẽ, lắc đầu không nói. Nếu không phải phát hiện ra huyền cơ ẩn dưới núi Thiên Thần này thì không chừng cô sẽ khuyên một phen. Tuy là ăn nhờ ở đậu nhưng dù sao cũng tốt hơn là hy sinh.
"Joss bảo anh hỏi em một tiếng, hôm qua bọn Wall ra ngoài đi săn, hái được không ít quả dại, hỏi có cần đưa tới cho em không?" Arthur khẽ vuốt mái tóc óng mượt của Đường Lâm, chấm chút lá thơm từ từ tắm cho cô. Một thời gian trước, Đường Lâm thần bí dặn dò Horry, bảo giống đực ra ngoài đi săn thấy quả dại thì hái nhiều loại mang về, cô có chỗ cần dùng.
Đường Lâm đã mở miệng, đương nhiên Horry không hỏi nhiều. Sau đó, mọi người trong bộ lạc đi ra ngoài săn đều sẽ hái quả dại giao cho Đường Lâm. Cô rửa sạch những quả này xong thì thần bí đặt lqđ ở một chỗ trong bộ lạc, bất kể mọi người hỏi ra sao cô cũng không muốn nói dùng quả dại làm gì, chỉ nhìn ba cái bình được chôn mà cười vô cùng vui vẻ.
Ba cái bình được chôn kia được Đường Lâm giấu một cách cẩn thận, không cho ai đụng vào. Cô nói phải thêm một thời gian nữa mới có thể biết tác dụng, dần dà, mọi người cũng không hỏi nhiều nữa. Nhưng họ chưa bao giờ quên những quả dại này.
Arthur vừa mở miệng, Đường Lâm gật đầu lia lịa ngay. Cô nghĩ lâu vậy rồi, thứ ủ trong bình cũng đã tới lúc mở ra, vừa hay bộ lạc di chuyển, đợi lát nữa để mọi người nếm thử chút mới mẻ.
"Để Joss cầm quả dại qua, sau đó bộ lạc cử hành lễ mừng đúng không? Em cho mọi người một kinh hỉ." Khóe môi chứa nụ cười thản nhiên, khiến hai người Arthur không hiểu ra sao nhưng cũng không hỏi nhiều.
Da La quay đầu sang chỗ khác, kinh ngạc mà nhìn Đường Lâm, hỏi với ý vô cùng thú vị: "Kinh hỉ? Kinh hỉ gì?" Lực cầm vừa đủ để Đường Lâm lười nhác dựa lên Arthur không muốn dịch chuyển. Trong hang đá vôi mờ tối, ngoài thạch nhũ phát sáng óng ánh thì từ từ có ánh lửa tỏa ra. Bộ lạc đã đốt lửa rồi. Thấy vậy, động tác của Arthur và Da La cũng nhanh hơn không ít.
Sửa sang lại váy thú xong, Đường Lâm không đi theo hai người Arthur mà là đi một mình về phía hang đá. Cô bới đất để lộ ba cái bình dùng vỏ cây và lá đậy kín chôn dưới đất lên, cẩn thận dùng tay d-d-l-q-đ gạt đất ra, lại cẩn thận lấy mấy miếng gõ ra, lấy ra cái bình chôn ngoài cùng phía bên phải. Sau đó cô chôn kỹ những bình còn lại lại, dùng đất che lên.
Bưng bình từ từ đi tới đàn tế chỗ hang đá rộng nhát, tiếng ồn ào từ từ vang lên, tiếng đào và tiếng gõ từ từ bị át đi, chỉ còn lại tiếng cười đùa cạnh đống lửa.
Bàn gỗ thật dài được bày thành ba hàng ngang, chia ra xung quanh đống lửa. Bên cạnh đống lửa có mấy giống đực đang ngồi, quay thịt nướng trên cành cây. Trên bàn gỗ dưới đàn tế bày một con heo, màu vàng sáng bóng tản ra mùi thơm mê người. Đường Lâm không nhanh không chậm chào hỏi với người thú xung quanh, bưng bình được chôn kỹ đi thẳng tới chỗ cạnh bàn gỗ, đặt nó xuống, gọi Joss đứng bên cạnh cầm ba cái chén gỗ qua.
Thấy hành động này của Đường Lâm, mọi người lẳng lặng nhìn cô, trong mắt mang theo sự tò mò. Nhưng không ai lên tiếng hỏi trước. Horry xoa xoa tay, mũi phập phồng như ngửi được mùi hương thoang thoảng đậm đà. Những giống đực bên cạnh hắn cũng không bỏ lỡ, đôi mắt hổ nhìn chằm chằm vào cái bình trong tay Đường Lâm, hận không thể bước lên cướp.
Theo cách thức nung đất học được từ bộ lạc Cự Mục, Horry vốn định để giống cái làm thử, nhưng chuyện này đành phải hoãn lại. Đồ gốm trong bộ lạc vẫn là được đổi từ bộ lạc Cự Mục về. Chén, bình gì đó vẫn là bằng gỗ, chỉ chờ ổn định mới có thể tìm cách nung đất.
Đường Lâm nhận chén gỗ từ trong tay Joss, bày từng cái trên bàn. Bàn gỗ giữa đài tế là để tế thiên thần, lúc này còn chưa bày lư hương, trên bàn chỉ có một con heo và vài thứ trang sức bằng vỏ sò.
Cô đưa tay gạt lớp lá cây trên nắp bình, một mùi thơm của rượu trái cây tràn ngập hang động đá vôi. Không chỉ có giống đực rục rịch mà ngay cả giống cái cũng có vẻ mặt nhao nhao muốn thử. Joss đứng gần nhất trợn tròn đôi mắt hoa đào, ánh mắt nhìn chằm chằm vào cái bình trên bàn gỗ, hận không thể đoạt lấy từ tay Đường Lâm.
"Lâm, đây là cái gì?" Nuốt mạnh nước miếng, nếu không phải còn có Horry lôi lại thì e rằng đầu Joss đã vục vào trong cái bình rồi. Những người khác cũng không tốt hơn là bao.
Đường Lâm cẩn thận nghiêng cái bình được chôn kỹ, rót khoảng một phần ba cái chén gỗ, sau đó đậy kín bình lại, gật đầu mà nói: "Rượu trái cây, dùng quả dại ủ thành, mùi vị quả dại không giống nhau, mùi rượu trái cây cũng có chỗ khác. Bình rượu trái cây này khá ngọt, hợp cho giống cái uống. Những bình khác thì phải chờ thêm vài ngày. Đến lúc đó mọi người nếm thử một chút thật tốt. Trước tế bái thiên thần đi! Sau đó sẽ không thiếu phần tỷ." Cô vươn tay búng trán Joss một cái, ý trêu đùa rất đậm.
Joss ngượng ngùng quay đầu đi, giả vờ không thấy Đường Lâm trêu đùa.
Horry đứng trên cùng, bưng một ly rượu trái cây ở giữa, giơ cao qua đầu. Giống cái bên dưới nhảy điệu múa của thảo nguyên, giống đực thì gõ gậy gỗ luân phiên, ào ào chạm vào đất. Điệu múa lqđ không nhẹ nhàng như múa hiện đại nhưng mang theo sự cuồng dã nguyên thủy, lực và cái đẹp kết hợp khiến Đường Lâm không khỏi thất thần. Cô nhẹ nhàng nhảy múa theo nhịp điệu.
"Lâm, tôi muốn."
"Tôi cũng muốn."
"Tôi nữa."
••••••
Vừa tế bái xong, một đám người vọt tới bên cạnh Đường Lâm, trên tay mỗi người là một cái chén gỗ, mắt nhìn chằm chằm vào cô. Ngay cả giống đực bên cạnh Horry cũng mang vẻ mặt nóng nảy. Có một đám giống cái không dám lên tiếng nhưng ánh mắt tội nghiệp vô cùng rung động lòng người.
Da La chen thẳng tới bên cạnh Đường Lâm, cúi người nói khẽ: "Lâm đừng quên bọn anh." Nói là làm nũng, giọng nói kia rõ ràng là đe dọa. Tay hắn dừng cạnh eo cô, nhéo thịt mềm ở đó, ý tứ không cần nói cũng biết.
Người Đường Lâm cứng lại, bụng dưới nóng lên, cả gương mặt đỏ ửng, tức tới mức thở hổn hển, hận không thể một cước đá văng Da La chướng mắt này. Nhưng quay sang nhìn mấy người Arthur, trên mặt đều là dáng vẻ tủi thân, khóe môi cô hơi giật giật.
"Ngồi đàng hoàng đi. Một bình này, mọi người nếm thử trước. Thứ này không khó làm. Ngày mai không thiếu phần của mọi người." Đường Lâm trợn trắng mắt, tức giận mà nhìn mọi người vây xung quanh.
Nghe Đường Lâm nói thế, mọi người nhanh chóng lùi lại, ngoan ngoãn làm theo lời cô, mắt ngóng trông mà nhìn cái bình trong tay cô. Chỉ ngửi mùi đã khiến người ta thèm thuồng, chắc chắn là đồ tốt. Thời đại này không có gì để giải trí, ngay cả thức ăn cũng vô cùng đơn giản. Thấy hành động này của Đường Lâm, đương nhiên không tránh khỏi tranh giành một trận.
Đổ một ít vào chén của mỗi người, không nhiều lắm, vừa đủ mỗi người một miếng.
"Cay cay, ngòn ngọt, uống ngon lắm! Lâm, cái này làm thế nào?" Joss mím môi, mắt nhìn chằm chằm cái bình trong tay Đường Lâm, ra sức chép miệng. Horry bưng rượu trái cây trong tay, liếm một chút rồi đưa tới trước mặt Joss. Dáng vẻ này của Joss hắn còn không hiểu sao.
"Dùng quả dại làm thành. Muội vốn định thử xem có thể làm không, không ngờ lại thành thật. Chẳng phải tỷ nói hôm qua Wall mang về không ít quả dại à? Để muội dạy các tỷ cách làm." Đường Lâm dốc ngược bình lên, không còn một giọt! Đừng có mà thèm thuồng.
Sau khi ăn uống no say, Arthur kề sát vào tai Đường Lâm, khẽ nói: "Bối Lý chờ em trong phòng." Dứt lời liền đi theo những giống đực khác, đào lối đi tiếp. Mệt thì họ ngủ, không mệt thì tiếp tục, thời gian không còn nhiều. Dù sao thời gian này khá nguy hiểm, trong lòng mọi người đều biết.
Đã qua thời gian uống cạn chung trà, Đường Lâm đứng trước hang đá, chần chừ không vào. Hang đá vừa sửa sang lại tốt, vốn là hang động đá vôi mà thành, rất rộng rãi, trong đặt năm sáu cái giường gỗ rộng. Bên cạnh đó còn kê một cái giường gỗ nhỏ, trải đệm da thú rất dày. Xung quanh bày chút đồ gia dụng đơn sơ, không có vật gì che chắn. Đường Lâm vừa đứng ở cửa thì Bối Lý bên trong đã thấy ngay.
Cô hơi căng thẳng. Trong thời gian này bận rộn, Bối Lý tính tình chín chắn, không giống Da La. Đường Lâm hơi có sự khác biệt khi đối xử với hắn. Nói thế nào thì Bối Lý cũng được coi là nam nhân đầu tiên của cô, không có cảm giác khác là không thể.
"Vào đây." Bối Lý hơi vội vàng với sự chần chừ của Đường Lâm. Đã thật lâu không chạm vào cô, thật vất vả mới có cơ hội, đương nhiên không muốn bỏ qua. Da thú trên người đã bị Bối Lý cởi sạch, lộ ra thân thể gầy gò khỏe đẹp. Ánh thạch nhũ chiếu lên, ánh lửa lờ mờ khiến làn da màu đồng cổ càng tản ra ánh sáng mê người.
Không đợi Đường Lâm ngồi xuống, Bối Lý đã không chờ kịp mà túm cô qua, để cô giạng chân ngồi ngang eo mình.
Tác giả :
Nhàn Thính Lạc Vũ