Cùng Thần Linh Yêu Đương Qua Mạng Trong Trò Chơi Trốn Thoát
Chương 14

Cùng Thần Linh Yêu Đương Qua Mạng Trong Trò Chơi Trốn Thoát

Chương 14

Tề Hoan đứng trước tủ lạnh, không biết mình đã đoán sai chỗ nào.

Tất cả manh mối đều là đang chỉ việc viện trưởng giết Tina, bọn họ cũng đã tìm thấy đầu Tina ở trong phòng viện trưởng.

Vậy tại sao đáp án lại sai?

Lúc trong đầu cậu nhanh chóng suy nghĩ thì viện trưởng đã chậm rãi đi tới trước mặt bọn họ, cô nở nụ cười trên gương mặt tái nhợt, hai tay cầm dao phẫu thuật giơ lên, ánh mắt nhìn thẳng vào bọn họ nói “Từ bỏ việc giãy giụa đi, các ngươi trốn không thoát đâu."

“Cô nằm mơ!" Văn Tu đột nhiên nhảy lên ôm lấy viện trưởng “Tề Hoan! Anh đi nhanh đi! Đi tìm manh mối! Em ở lại chặn cô ấy!"

Tề Hoan ôm đầu người kinh ngạc nhìn Văn Tu đột nhiên chạy tới chặn lại viện trưởng, thật ra Văn Tu nói đúng, hai người ở lại đây thì đều phải chết, nhưng trong lúc này cũng không thể tìm được manh mối khác, trong lòng cậu cũng không có cách nào bỏ mặc một đứa trẻ vị thành niên như Văn Tu ở lại nơi nguy hiểm này.

Viện trưởng không ngờ rằng Văn Tu nhìn gầy gầy nhỏ nhỏ mà lại có sức lực lớn như vậy, trong một lúc cũng không thể giãy ra, nụ cười trên mặt cô biến mất rồi hừ lạnh một tiếng, lập tức trở tay dùng dao phẫu thuật sắc bén đâm vào cánh tay của Văn Tu.

Máu từ tay Văn Tu lập tức ào ào chảy ra, miệng vết thương sâu tới mức có thể nhìn thấy cả xương, Văn Tu ăn đau nên cánh tay không thể dùng sức bị viện trưởng đá một cái ngã ra đất.

“Đám thực tập sinh ngu ngốc….." Viện trưởng khinh thường nhìn Văn Tu ôm lấy cánh tay, lại quay người đi về phía Tề Hoan, ánh mắt dán chặt lên đầu lâu trên tay cậu giọng điệu ngạo mạn “Đem đầu người đưa cho ta, ta sẽ để các ngươi sống sót rời khỏi nơi này."

“Nếu tôi không đưa thì sao?" Tề Hoan vừa lui về phía sau vừa suy nghĩ cách đối phó.

“Vậy thì đừng trách ta tiễn các ngươi xuống địa ngục." Viện trưởng giơ dao phẫu thuật lên một lần nữa đâm thẳng vào chỗ trái tim Tề Hoan, cậu nhanh chóng lách về bên phải, dao phẫu thuật trực tiếp cắm vào tủ lạnh sau lưng cậu.

Tề Hoan còn tưởng rằng dao phẫu thuật đâm vào tủ lạnh sẽ bị gãy, nhưng hình như dao phẫu thuật là được làm từ vật liệu đặc biệt, dao đâm vào tủ lạnh cũng không bị cong, ngược lại tủ lạnh nhìn như là đậu hũ vậy bị rạch một đường vừa sâu vừa dài.

Viện trưởng thấy đâm không trúng liền rút dao phẫu thuật rồi điên cuồng chém về phía Tề Hoan.

Trong tay Tề Hoan ngoài đầu người thì chỉ còn một cái tua vít để mở khóa, căn bản không phải là đối thủ của viện trưởng, cậu chỉ có thể phán đoán hướng đâm của viện trưởng rồi tránh né mà thôi, nhưng sau khi chém vài nhát không trúng thì viện trưởng nổi giận, cô hét lên một tiếng rồi xông về phía Tề Hoan chém loạn xạ không hề có tính quy luật nào.

Tề Hoan trái né phải tránh nhưng thể lực càng ngày càng kém, hành động cũng dần chậm lại, lần này thật sự né không kịp nên cậu vội vàng giơ đầu người ra chắn trước ngực.

Xoẹt một tiếng, bình đựng bị chém vỡ, dung dịch fomalin ở bên trong chảy ra ngoài, viện trưởng thấy bình đựng bị hủy thì vẻ mặt hiện lên sự sợ hãi, nhưng ngay sau đó những đòn tấn công của cô càng thêm mạnh mẽ, trực tiếp nhảy tới trước mặt Tề Hoan giống như muốn đồng quy vu tận với cậu.

Tề Hoan không kịp trở tay bị viện trưởng nhảy tới đè xuống, đầu người trong tay cũng tuột ra lăn về một bên.

Dao phẫu thuật trong tay viện trưởng đâm mạnh vào con mắt Tề Hoan, hai tay Tề Hoan ôm lấy tay viện trưởng nhưng tiếc là cậu nằm phía dưới nên không thể dùng nhiều sức được,  hai người cứ giằng co một hồi, Tề Hoan chỉ có thể trơ mắt nhìn dao phẫu thuật cách mắt mình càng ngày càng gần.

Con dao phẫu thuật này rất đẹp, sống dao mỏng lại sắc bén, Tề Hoan có thể nhìn rõ ánh đèn chiết xạ trên thân dao, ánh sáng chói mắt chiết xạ dọc theo thân dao thành từng vòng tròn, không khó để tưởng tượng được rằng nếu dao phẫu thuật cắm vào mắt cậu thì có thể  sẽ xuyên qua cả đầu của cậu luôn. Khoảng cách ngày càng gần, tới khi chỉ còn cách khoảng 5cm, 4cm, 3cm….còn 1cm thì Tề Hoan liền chấp nhận số phận mà nhắm mắt lại, cậu đã cố gắng hết sức, có lẽ vận mệnh đã định sẵn cậu phải chết, không thể thay đổi được.

Nhưng mà không có đau đớn như trong dự đoán truyền tới, trên mặt bị một loại chất lỏng ấm nóng nhỏ xuống, Tề Hoan đột nhiên trợn mắt nhìn lại phát hiện lưỡi dao cách mắt mình chỉ khoảng 5mm, thậm chí lông mi của cậu có thể đụng phải sống dao phẫu thuật.

“Anh Tề, anh không thể buông xuôi như vậy! Em còn đang chờ anh tìm được đáp án giúp em thông quan mà!" Là Văn Tu, hai tay cậu nhóc đang gắt gao giữ chặt hai tay của viện trưởng, vết thương trên cánh tay bị vỡ ra, máu chảy ra nhỏ xuống mặt Tề Hoan “Anh Tề, anh mau suy nghĩ lại đi!"

Tề Hoan ngây ngẩn cả người, không ngờ rằng cánh tay Văn Tu bị thương nặng như vậy mà vẫn còn tới giúp cậu.

Máu tươi trên mặt làm cậu bình tĩnh lại, phó bản này vẫn chưa kết thúc, chỉ cần cậu còn sống thì nhất định có thể thông quan.

Cậu nhìn khuôn mặt vặn vẹo ở phía trên, đột nhiên Tề Hoan có một suy nghĩ rất táo bạo, suy nghĩ này làm cho cậu cảm thấy lạnh cả người.

Chẳng lẽ người trước mắt này không phải là Amy, thi thể trong tủ lạnh mới chính là Amy? Nếu không thì không có cách nào có thể giải thích được tại sao Tina chết rồi mà trái tim của thi thể lại không cánh mà bay.

Nhưng giả thiết này lại có thêm vấn đề khác nữa.

Bây giờ các manh mối đang có đều chỉ về hướng các thi thể chết năm 1934, mà Amy đã làm việc tại bệnh viện tâm thần Phúc Âm từ trước năm 1934.

Nếu như Tina thay thế Amy làm bác sĩ thì tại sao lại không có ai phát hiện ra?

Có một bộ phận người làm trong bệnh viện tâm thần đã vào làm từ trước năm 1934, chỉ trong một đêm đồng nghiệp đột nhiên bị đổi thành một người khác chẳng lẽ bọn họ sẽ không nghi ngờ sao?

Việc hai người đổi thân phận có chút khó tin nhưng bây giờ Tề Hoan không thể nghĩ ra đáp án nào khác.

Tề Hoan liếc mắt nhìn về phía đầu người bị lăn qua một bên, bởi vì dung dịch chống phân hủy đã bị chảy ra ngoài nên cái đầu cũng theo vết nứt vỡ lăn lại bên này tóc dài che mất phía trên khuôn mặt chỉ lộ ra cái cằm nhỏ.

Cái cằm vừa nhỏ vừa thon, bởi vì ngâm trong dung dịch nên màu da trắng bệch khác thường.

Tề Hoan trợn mắt nhìn rồi lại thu hồi ánh mắt, xuyên qua dao giải phẫu lần đầu tiên cậu cảm thấy mình bình tĩnh lạnh nhạt như vậy, ở giữa ranh giới sống chết này còn có thể tỉ mỉ quan sát cái cằm của viện trưởng.

Gương mặt viện trưởng hiện lên vẻ giận dữ nhưng điều này cũng không làm ảnh hưởng đến việc Tề Hoan quan sát, cằm của cô và cằm của thi thể đều giống nhau, vừa nhỏ vừa thon.

Chị em có khuôn mặt hơi giống nhau cũng rất bình thường, Tề Hoan cảm thấy suy nghĩ lúc trước của mình có chút nhầm lẫn, nếu hai chị em này không phải là chị em bình thường thì sao?

Nếu các cô là song sinh cùng trứng thì sao? Hai chị em giống nhau như đúc là điều có thể xảy ra! Như vậy ngoài trừ cha mẹ ra, những đồng nghiệp không tiếp xúc nhiều thì sẽ không thể phát hiện được người chết chính là Amy!

Tề Hoan càng nghĩ càng cảm thấy đúng, mũi dao còn đang treo trên con ngươi làm cho cậu không có thời gian do dự nữa, Tề Hoan vội vàng nói “Thi thể đã chết mới đúng là Amy, mà cô ấy bị cô giết chết, có đúng không? Tina?"

Tề Hoan vừa nói xong thì bảng điện tử đã đổi mới.

[Chúc mừng người chơi Tề Hoan là người đầu tiên hoàn thành nhiệm vụ con, khen thưởng hai mươi ngày thời gian sống, những người chơi mở ra nhiệm vụ con khác đạt được mười ngày thời gian sống.]

Viện trưởng, không, bây giờ có lẽ nên gọi là Tina, sau khi nghe Tề Hoan nói xong liền thả dao phẫu thuật trong tay ra, ánh mắt vô cùng hoảng sợ “Không, không đúng, ngươi nói không đúng, tôi không phải Tina."

“Cô chính là Tina." Cuối cùng Tề Hoan đã có thể thoát khỏi sự khống chế của Tina, ánh mắt của cậu còn hơi mơ hồ, vừa ngồi nghỉ ngơi ở bên cạnh vừa lạnh lùng vạch trần lời nói dối của cô “Cô sau khi giết chết Amy liền đem thi thể cô ấy ngụy trang thành đã chết từ lâu, nhưng lại lo lắng sau này người làm sẽ phát hiện khuôn mặt của cô và chị gái mình giống nhau sẽ nghi ngờ thân phận của mình nên đã cắt đầu của Amy giấu ở trong văn phòng của mình."

“Nếu không cô giải thích thế nào về việc tới đây lúc nửa đêm? Đối với những người khác mà nói, nhà xác là nơi có quỷ quái, buổi tối không dám đặt chân tới nhưng trong mắt cô thì nơi này có thể thỏa mãn thú vui mở tiệc đứng ăn uống. Bởi vì mỗi thi thể đều có trái tim mà cô thích ăn nhất, thi thể sẽ không nói chuyện cũng không phản kháng, cô có thể ăn thỏa thích."

Tina vẫn còn liên tục lắc đầu phủ nhận, cho dù cô có phủ nhận như thế nào đều không thể thay đổi được sự thật rằng cô chính là người có sở thích ăn uống kỳ lạ bị bắt nhập viện, em gái Amy —–Tina.

Văn Tu kích động ôm lấy cổ Tề Hoan “Anh Tề! Anh Tề! Em biết là anh có thể mà! Em không có nhận nhầm người!"

Tề Hoan cười cười, vừa định xem miệng vết thương của Văn Tu thì đầu người ở một bên đột nhiên động đậy.

Tề Hoan và Văn Tu giật thót.

Đầu người kia giống như có ý thức vậy, tự động tìm thân thể, cuối cùng lại chậm rãi bay lên không trung rồi chầm chậm bay vào trong tủ lạnh.

Văn Tu dụi dụi mắt không dám tin “Em không nhìn nhầm chứ, cái đầu kia tự nó di chuyển sao?"

Trên mặt Tề Hoan cũng hiện lên vẻ ngạc nhiên, không nghĩ rằng sau khi kết thúc phó bản còn có thể chứng kiến một cảnh tượng hoang đường như vậy, nhưng mà cậu cũng không thấy sợ hãi gì, cho dù thi thể Amy có sống lại cũng không thể tổn thương bọn họ.

Một lúc sau, trong tủ lạnh vang lên vài âm thanh nhỏ, Tề Hoan và Văn Tu cùng nhìn chằm chằm nơi đó, sợ sẽ có thứ gì kỳ lạ chui ra, nhưng cuối cùng lại là một người hoàn chỉnh bò ra.

Đầu Amy chủ động hợp lại với thân thể, ngoại trừ ở cổ có một vết cắt rất nhỏ ra thì rất khó mà phát hiện ra được thi thể đã từng bị cắt đầu tách rời khỏi thân.

Amy nhẹ nhàng bẻ bẻ cổ, Tề Hoan và Văn Tu còn chưa sợ tới mức kêu lên thì Tina thân là em gái lại giống như nhìn thấy quỷ, vừa bò dậy muốn chạy khỏi tầng hai.

Chân Tina vừa nhấc lên, Amy đứng im, sau đó tóc của cô nhanh chóng dài ra đuổi theo Tina, Tina luống cuống tay chân chạy về phía thang máy nhưng vẫn chậm một bước, cả người cô bị tóc như rong biển bao phủ bọc thành một cái bánh tét, chỉ có khuôn mặt là vẫn còn lộ ra bên ngoài. Tina giống như đồ bỏ bị bắt về, nước mắt chảy đầy mặt, miệng không ngừng cầu xin tha thứ “Chị, chị, em xin chị, bỏ qua cho em đi, không phải em cố ý giết chị, là em quá sợ hãi. Mỗi buổi sáng thức dậy đều gặp những người ngu ngốc không thể tự chăm sóc cho bản thân, bọn họ chỉ biết nhìn em cười một cách mơ hồ, còn đánh em nữa, bọn họ vốn không phải người bình thường chỉ là súc vật không thể suy nghĩ!"

“Người bệnh cũng là người, cô nói bọn họ không thể suy nghĩ, vậy cô có biết không? Lúc cô đi tới tầng ba tìm chúng tôi thì lúc đó chúng tôi đang ở trong phòng bệnh." Tề Hoan nghe Tina nói người bệnh như vậy liền không nhịn được lên tiếng cắt đứt lời nói của cô “Người bệnh nhân tâm thần mà cô coi thường đó lại âm thầm bảo vệ chúng tôi, còn bảo chúng tôi nhanh chóng rời đi."

“Đầu óc của các bệnh nhân có lẽ chỉ giống như trẻ con vậy, nhưng họ rất mẫn cảm đối với thái độ yêu ghét của những người bên cạnh, cô hao tâm tổn trí lét lút giấu đầu Amy ở trong văn phòng muốn che giấu bí mật của mình, có thể cô không biết rằng những người bệnh may mắn sống sót trong vụ hỏa hoạn đều biết cô vốn không phải là bác sĩ."

Nghe Tề Hoan nói vậy sắc mặt Tina trở nên dữ tợn, điên cuồng muốn đánh Tề Hoan nhưng lại bị tóc Amy trói chặt, chỉ có thể bất lực đứng tại chỗ gào thét như một con thú hoang “Tao biết ngay mà…Tao biết ngay mà, chúng mày là đám hèn hạ chết tiệt! Từ lúc đầu tao nên giết chết chúng mày!"

“Tina." Amy luôn im lặng đột nhiên ngẩng đầu lên nói chuyện, mặt cô ấy và Tina giống nhau như đúc, các cô giống như hai người đứng soi gương vậy “Em còn gì để nói không."

Thấy Amy nói chuyện thì Tina trở mặt ngay lập tức, khuôn mặt tỏ vẻ tội nghiệp “Chị à, em chỉ muốn sống như một người bình thường mà thôi, mấy năm nay em vẫn luôn hối hận…"

“Vậy trận hỏa hoạn kia em giải thích như thế nào?" Amy đi lên phía trước vài bước, cách Tina ngày càng gần “Giết chị, em liền có thể tự do nên chị không trách em, nhưng vì sao em còn đốt lửa? Em có biết vì điều này mà khiến bao nhiêu người chết không?"

Tina không thể cãi được, chỉ có thể bất lực lắc đầu xin lỗi “Thật sự xin lỗi, thật sự xin lỗi…."

Cũng không biết là câu nói này có được mấy phần thật lòng.

Amy cũng không tiếp tục nói chuyện với Tina nữa, đầu hơi nghiêng, đưa tay quét qua vết thương ở cánh tay Văn Tu, ngay lập tức miệng vết thương ngừng chảy máu, da bắt đầu khép lại.

“Chị sẽ quản lý em gái mình thật tốt, đã làm phiền các em rồi." Amy nhẹ nhàng nói với Văn Tu và Tề Hoan “Cảm ơn các em đã giúp chị được nhìn thấy ánh mặt trời một lần nữa, các em là những thực tập sinh xuất sắc, chị có thêm hai món quà muốn tặng cho các em."

Bảng điện tử lại hiện lên trước mặt Tề Hoan, phía trên xuất hiện một đoạn văn.

[Người chơi Tề Hoan nhận được quà do NPC tặng, có nhận hay không?]

Tề Hoan nhấn ô ‘có’, trong tay đột nhiên xuất hiện một con dao phẫu thuật.

[Dao phẫu thuật Amy: đây là quà tốt nghiệp mà giáo viên của Amy đã tặng cho cô ấy, nó chứa đựng sự hi vọng của giáo viên đối với cô ấy trong tương lai, Amy rất yêu quý nó.]

[Tác dụng của đạo cụ: Dao giải phẫu chứa hy vọng và sự chính trực của Amy, nhưng đối với các loại sinh vật âm u quỷ quái có thể tạo thành tổn thương thật sự, sức tàn phá dựa vào vị trí bị tấn công, dao phẫu thuật có thể sử dụng ở mọi phó bản [thời gian CD] 24 giờ đồng hồ.]

Đây chẳng phải là con dao mà Tina dùng để chém cậu sao? Thì ra là quà tốt nghiệp của Amy, bây giờ đã nằm trong tay cậu rồi.

“Anh, anh nhận được dao phẫu thuật sao?" Cánh tay Văn Tu đã lành rồi, cả người hoạt bát hẳn lên, cậu nhóc cũng đã nhận được lễ vật “Của em là một bộ đồ giả chống tổn thương, sức phòng ngự sẽ tăng thêm 10%, giống như mặc thêm một cái áo choàng phù thủy vậy, sau này hai bên đoàn chiến cũng không cần sợ, trực tiếp khai chiến!"

Amy nhìn bọn họ nở nụ cười, sau khi thấy bọn họ đều nhận được quà thì mới nói với Tề Hoan “Chị thật sự rất thích em, trong tình huống nguy hiểm như vậy mà vẫn bình tĩnh suy nghĩ một cách rõ ràng, sau này nhất định sẽ đạt được nhiều thành tựu."

“Mong cho sự lương thiện và chính nghĩa sẽ luôn đồng hành cùng em."

Nói xong, cô nhẹ nhàng phất tay, Tề Hoan cảm giác có một trận gió cát thổi qua, khi mở mắt nhìn thì tất cả kiến trúc của bệnh viện đã không còn, bể phun nước trên bãi cỏ cũng không thấy nữa, chỉ còn bốn người chơi ở chỗ này, giống như tất cả những thứ vừa rồi chỉ là một giấc mơ vậy.

[Phó bản ‘bệnh viện tâm thần’ chính thức kết thúc, người mới lần đầu tiên thông quan có thể mở ra cửa hàng mua sắm, có thể bắt đầu mua sắm trao đổi.]

[Mười phút sau người chơi sẽ bị truyền tống về thế giới thật, trong thế giới thật không thể vào cửa hàng mua sắm, xin hãy nhớ điều này.]

Hệ thống vừa nói xong Tề Hoan liền nhấn mở bảng điện tử, đúng là ở góc phải phía dưới xuất hiện một cái ký hiệu cửa hàng tiện lợi, Tề Hoan nhấn mở, bên trong dựa vào tác dụng của đạo cụ mà chia thành nhiều khu vực khác nhau, tiền trong cửa hàng chính là thời gian sống, các loại đạo cụ khác đều hiện lên màu xám không thể mở lên xem, chỉ có đạo cụ tổ đội là cái duy nhất được mở ra cho người mới, người chơi sau khi mua thì điền tên của đồng đội vào là có thể cùng nhau tiến vào cùng một phó bản, giá tiền là 0 thời gian sống.

Nói cách khác hành vi tổ đội là được trò chơi ngầm cho phép, thậm chí là được khuyến khích.

Văn Tu chạy tới trước mặt Tề Hoan “Anh Tề, cửa hàng của em mở rồi, có thể mua đạo cụ tổ đội, lần sau chúng ta vào chung phó bản nha."

Tề Hoan gật gật đầu, trò chơi này đối với người chơi một mình thật sự không tốt, tổ đội là phương pháp an toàn nhất, cậu cũng mua một cái rồi điền tên của mình và Văn Tu vào.

Vừa điền xong đạo cụ thì thời gian 10 phút đã hết. Trước mắt Tề Hoan là một mảnh tối đen, khi mở mắt nhìn thì thấy cậu đã đứng trước cái thang máy quen thuộc kia.
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại