Cùng Quân Hoan Hảo
Chương 9
Thượng Quan Cẩm nhìn Đường Chấn Đông, đường nhìn thâm thúy dừng ở khuôn mặt hắn, không rõ hắn đang suy nghĩ gì mà trên mặt tỏ vẻ chua xót và đau thương. Thượng Quan Cẩm nhịn không được vỗ vai hắn, nói, “Chúng ta trở về đi."
“Được." Đường Chấn Đông đáp lại, xách sọt lên muốn đeo vào lưng.
Thượng Quan Cẩm ngăn cản, “Để cái sọt ở lại, ngày mai còn phải lên núi hái tiếp."
Đường Chấn Đông nhìn cái sọt chưa đầy, rồi ngẩng đầu hỏi Thượng Quan Cẩm, “Để đây có an toàn không?"
Thượng Quan Cẩm nheo đôi mắt phượng dài mảnh của hắn, trong đôi mắt giống như đá vỏ chai lóe lên sự nhu hòa, “Người ở đây rất thuần phác, sẽ không ai lấy những lá trà này." Dừng một chút, hắn nói tiếp, “Đi thôi, nếu không trời mưa tiếp thì phiền."
“Được." Đường Chấn Đông nhìn bầu trời u ám, không dây dưa nữa mà theo hắn xuống núi.
Bởi vì trời mưa nên đường xuống núi vừa ướt lại vừa trơn, không cẩn thận sẽ dễ bị té ngã, vì thế Đường Chấn Đông bước từng bước chậm rãi, vô tình thấy một phụ nhân lưng đeo sọt nhịp chân nhẹ nhàng nhanh chóng đi xuống chân núi, hắn không khỏi xấu hổ đỏ mặt.
Có thể là thấy hắn nhìn phụ nhân hái trà, Thượng Quan Cẩm không do dự mà nói một câu, “Các nàng ở đây nhiều năm rồi, động tác đương nhiên nhanh hơn người bình thường."
Đường Chấn Đông giật mình, trong lòng tràn ngập ấm áp, bởi vì biết hắn không quen đường trên núi, hơn nữa mặt đất trơn bóng, cái sọt trên lưng sẽ mất thăng bằng nên Thượng Quan Cẩm mới bảo hắn để sọt ở lại trong đình. Sự quan tâm của Thượng Quan Cẩm dành cho hắn đều lặng lẽ như vậy.
“Ta đi vài lần là sẽ quen đường, rồi sẽ đi được rất nhanh." Đường Chấn Đông nói.
Thượng Quan Cẩm vẫn bình thản như trước nhưng trong giọng nói trầm thấp lại mang theo sự ấm áp, “Ta biết."
Bởi lẽ đường chật hẹp, chỉ cho phép một người qua, Đường Chấn Đông đi theo sau Thượng Quan Cẩm. Trên đỉnh đầu mây đen cuồn cuộn, tấm lưng Thượng Quan Cẩm rắn chắc mà rộng rãi, tỏa ra cảm giác an toàn mạnh mẽ của nam nhân. Dường như cảm nhận được ánh mắt của hắn, Thượng Quan Cẩm nghiêng đầu nhìn hắn một cái.
Đường Chấn Đông vội cúi đầu, cấp thiết theo sát bước chân hắn, không hiểu tại sao mình lại hoảng sợ, hai người đều là nam nhân nhưng ánh mắt của hắn làm Đường Chấn Đông không được tự nhiên. Thượng Quan Cẩm có lẽ không thích nam nhân, mà ánh mắt của hắn cũng không có bất kì dục vọng gì.
Thật sự chỉ là quan tâm hắn…
Đường Chấn Đông ngẩng đầu, hoang mang nhìn Thượng Quan Cẩm ở phía trước, nhưng hắn chìm vào suy nghĩ quá sâu, bước chân loạng choạng, còn chưa kịp bắt lấy vật gì đó để chống đỡ, cả người đã trượt xuống trên con đường xuống núi.
Thấy hắn sắp đụng phải tảng đá rất lớn, Thượng Quan Cẩm phóng người tới, ôm hắn vào lòng, nhưng bị lực rất mạnh đánh vào, khiến Thượng Quan Cẩm quay mình vài vòng, cho đến khi được tảng đá ngăn cản, cơ thể mới không tiếp tục lăn xuống nữa.
Bởi vì được Thượng Quan Cẩm dùng cơ thể bảo vệ chính mình nên Đường Chấn Đông chỉ bị rách da, hoảng hồn ngẩng đầu, phát hiện cả người hắn đè lên trên người Thượng Quan Cẩm, khuôn mặt họ kề rất gần nhau, hô hấp hòa vào nhau, bốn mắt giao nhau. Đường Chấn Đông đối diện với con ngươi sâu thẳm như hồ nước của hắn, tình cảm tràn ngập trong đáy mắt khiến Đường Chấn Đông không thở nổi, hoàn hồn, như sét đánh mà nhảy dựng lên.
“Xin lỗi… Ta…" Ta hồi lâu nhưng không nói nên lời.
Thượng Quan Cẩm bình thản đứng dậy, vẻ mặt không có gì quái dị, tựa như chuyện mới xảy ra chỉ là ảo giác.
Đường Chấn Đông cứng ngắc đứng tại chỗ, thấy cả người Thượng Quan Cẩm dơ bẩn, rất chật vật, không khỏi áy náy mà xin lỗi hắn, lại cẩn thận hỏi, “Ngươi có bị thương không?"
Sắc mặt Thượng Quan Cẩm lập tức đen lại, dường như muốn trách móc hắn, khóe miệng khẽ nâng lên, “Ngươi đang nghĩ cái gì, đi mà không nhìn đường, nếu không có ta ở đây, lăn xuống thì đầu khớp xương đều nát."
Hiếm khi Thượng Quan Cẩm trở nên nóng tính như vậy, ánh mắt sắc bén dồn hắn vào chỗ chết, Đường Chấn Đông vô thức lùi về phía sau mấy bước, không ngờ phía sau là tảng đá, suýt nữa lại té ngã, cũng may Thượng Quan Cẩm phản ứng nhanh, kéo lấy cánh tay hắn.
“Ta đáng sợ như thế à?"
“Ta không có sợ ngươi." Đường Chấn Đông lúng túng lắc đầu, lại nhìn Thượng Quan Cẩm mà hỏi, “Tại sao lại cứu ta?"
Thượng Quan Cẩm im lặng một lát, trong con ngươi đen láy dâng lên tình cảm sâu xa, “Chờ khi ý thức được thì đã làm như vậy." Hình như sợ để lộ quá nhiều, Thượng Quan Cẩm quay đầu đi chỗ khác, nói, “Nếu có thời gian lo lắng, thì không được bất cẩn."
“Ta biết ngươi đã cứu ta, cảm ơn ngươi." Trong ngực Đường Chấn Đông chớp mắt nóng lên.
Hiếm khi Thượng Quan Cẩm không nhìn thẳng vào mặt Đường Chấn Đông, hắn nhẹ nhàng dắt tay Đường Chấn Đông. Đường Chấn Đông theo phản xạ muốn rút tay về, Thượng Quan Cẩm nắm chặt thêm, hắn nói, “Vì không muốn có thêm chuyện ngoài ý muốn, ta đưa ngươi xuống núi."
Đường Chấn Đông kinh ngạc nhìn hắn, chưa kịp thấy rõ nét mặt hắn thì đã bị nắm đi.
Mặc dù mới vừa rồi lăn trong bùn đất cùng Thượng Quan Cẩm nhưng tay Thượng Quan Cẩm vẫn sạch sẽ đầy sức mạnh, hơi thở mùi ánh dương dễ chịu. Vì ngăn cành cây làm thương tổn hắn, Thượng Quan Cẩm đi ở một bên, thản nhiên gạt mở cành cây. Lúc này Đường Chấn Đông mới phát hiện quần áo hắn đã bị xé rách, lờ mờ thấy được lưng hắn bị hòn đá ma sát cho máu thịt lẫn lộn. Đường Chấn Đông lo lắng nhìn về phía Thượng Quan Cẩm, chỉ thấy khuôn mặt hắn lạnh lùng, ánh mắt nhàn nhạt vẫn nhìn thẳng phía trước, giống như không có cảm giác đau đớn gì. Nếu là lần đầu tiên gặp mặt chắc chắn Đường Chấn Đông sẽ vì nét mặt của hắn mà hiểu lầm, nhưng chuyện vừa xảy ra khiến Đường Chấn Đông hiểu hắn không phải là người lạnh lùng đến thế.
“Ta sẽ không quên ân tình của ngươi, sau này nhất định báo đáp ngươi." Hắn nói.
“Không cần sau này, đêm nay đi, trở về giúp ta băng bó vết thương." Dứt lời, Thượng Quan Cẩm vẫn nắm tay hắn như trước, sống lưng cũng thẳng tắp như cây tùng, hoàn toàn không giống người bị thương, mà người này còn quan tâm đến sự an toàn của hắn như vậy.
“Được." Đường Chấn Đông không thể thoát khỏi tay hắn, thậm chí bởi vì nhiệt độ giữa hai tay của hai người mà con mắt hắn nóng lên, từ khi sống ở thành Lạc Dương với khuôn mặt xấu xí, đây là lần đầu tiên có người để ý đến hắn, còn vì hắn mà bị thương.
Sau khi trở lại nhà tre, Đường Chấn Đông vội vàng đến nhà bếp nấu nước. Hắn bưng nước nóng trở lại khách phòng, thấy Thượng Quan Cẩm đang cởi y phục sau tấm bình phong. Thấy Đường Chấn Đông tiến vào, Thượng Quan Cẩm không hề mất tự nhiên, ngược lại Đường Chấn Đông cảm thấy mắc cỡ xấu hổ.
Cũng không phải hắn chưa nhìn thấy cơ thể của nam nhân. Những ngày nắng nóng, tạp dịch trong hậu viện thường để trần thân trên mà ngủ trưa, nhưng khi hắn đối mặt với Thượng Quan Cẩm cảm giác lại thay đổi. Tuy nhiên vì lo lắng cho vết thương của Thượng Quan Cẩm, Đường Chấn Đông đành phải ngẩng đầu lên nhìn hắn, hai má chợt nóng lên.
Khuôn mặt của Thượng Quan Cẩm rất đẹp, vóc người to lớn rắn chắc, giống như một con sư tử đầu đàn oai phong lẫm liệt. Toàn thân trên dưới không có một chút sẹo lồi dư thừa, da thịt màu ngà giống như tơ lụa, những múi cơ bụng và cơ ngực tựa như điêu khắc, mỗi một đường cong đều hoàn mỹ đến tận cùng.
Không khí tỏa ra hơi thở nam tính của hắn, Đường Chấn Đông vô tình nhìn thẳng vào mắt hắn, cảm thấy trong ánh mắt thâm thúy có chút nguy hiểm, trong lòng run sợ, tránh ánh mắt bức người của hắn, Đường Chấn Đông cầm lấy khăn mặt, nói, “Thiếu gia, ngươi nằm xuống."
Thượng Quan Cẩm làm theo lời hắn mà nằm úp sấp trên giường, để lộ tấm lưng máu thịt lẫn lộn. Trong lòng Đường Chấn Đông đau đớn, đáy mắt nổi lên sự chua xót khổ sở. Hắn dùng khăn mặt nhẹ nhàng lau đi vết máu, nhìn kỹ, sâu trong vết thương còn có đá vụn, hắn vội vàng tìm một cái kẹp để xử lý, nhưng đá vùi vào trong thịt, không dễ dàng để gắp ra. Cảm giác luống cuống khiến tay hắn bắt đầu run rẩy, chỉ sợ Thượng Quan Cẩm đau đớn khó chịu, hắn nhịn không được mà nói, “Hay là ta gọi đại phu đến?"
“Không cần phiền phức." Thượng Quan Cẩm đưa cho hắn một cái bình sứ, “Xoa dược vào vết thương, qua hai ngày sẽ tốt lên."
“Nhưng mà…"
“Đã quên đồng ý với ta điều gì rồi sao?"
“…" Đường Chấn Đông muốn nói nhưng đành nuốt lời lại.
Thật vất vả mới xử lý xong đá vụn, nước trong chậu đã lạnh mà vết thương vẫn chảy máu không ngừng, Đường Chấn Đông ổn định cơn sợ hãi, rắc dược phấn (thuốc bột) trong bình sứ trắng lên vết thương. Dường như dược phấn (thuốc bột) thẩm thấu vào trong da thịt khiến Thượng Quan Cẩm rất đau đớn, cơ thể hắn đột ngột run rẩy, nhưng rất nhanh liền bình ổn lại. Đường Chấn Đông không kiềm chế được sự xúc động, động tác càng nhẹ nhàng.
Đợi xoa dược xong, Đường Chấn Đông bảo Thượng Quan Cẩm ngồi dậy, sau đó lấy vải bố trắng băng bó vết thương cho hắn. Trong lúc vô tình đụng phải da thịt mềm mịn tuyết trắng của Thượng Quan Cẩm, Đường Chấn Đông mới phát hiện tư thế này vô cùng ám muội, gần như cả người hắn dán vào người Thượng Quan Cẩm, hắn xấu hổ đến mức muốn chạy trốn khỏi nơi này nhưng nhìn sắc mặt tái nhợt của Thượng Quan Cẩm, nhớ tới việc Thượng Quan Cẩm bị thương là do hắn, lại không thể mặc kệ mà bỏ đi.
Vì thế hắn đỏ mặt tía tai băng bó, tiếng trái tim đập thình thịch không ngừng vang to, Đường Chấn Đông rất sợ Thượng Quan Cẩm nghe được, nên lúng túng đến khó khở, thái dương đổ ra một lớp mồ hôi mỏng.
Sau khi băng bó cẩn thận vết thương, ngay cả phần cổ của Đường Chấn Đông cũng đỏ ửng, “Được rồi."
Thượng Quan Cẩm nhìn Đường Chấn Đông không rời mắt, sự xâm lược trong ánh mắt dần dần tăng lên, hắn nắm lấy cánh tay Đường Chấn Đông, nói, “Tại sao ngươi đổ nhiều mồ hôi như vậy?"
“Ta không quen gần gũi với người khác…" Đường Chấn Đông cúi đầu, cảm giác được ánh mắt như lửa thiêu đốt thân thể hắn của Thượng Quan Cẩm, vầng trán không ngừng ứa mồ hôi.
“Ngươi có thể từ từ thích ứng, ta sẽ không làm tổn thương ngươi." Thượng Quan Cẩm dịu dàng lau đi mồ hôi trên thái dương hắn, phát hiện hắn không có hành vi tránh né, một chút vui sướng ánh lên trong mắt.
Đường Chấn Đông dù chậm chạp cũng hiểu rõ được cử chỉ thân mật của Thượng Quan Cẩm, vượt xa tình cảm bằng hữu (bạn bè), trong lòng hắn do dự, cố gắng phủ nhận tình cảm phát sinh, hắn sợ hiểu lầm ý tứ của Thượng Quan Cẩm, dù sao trước đó Thượng Quan Cẩm đã nói sẽ đối xử với hắn như bằng hữu.
Dường như biết được xung đột trong lòng hắn, Thượng Quan Cẩm buông hắn ra, làm như không có gì mà nói, “Trở về nghỉ ngơi đi."
“Ta có thể ở lại đây không?" Đường Chấn Đông hỏi.
Tâm tư Thượng Quan Cẩm rối bời, nhưng nét mặt lại tỏ ra vô cùng bình tĩnh, hắn hỏi Đường Chấn Đông, “Ngươi chắc không?"
“Nếu như buổi tối ngươi cảm thấy khó chịu, ta sẽ chăm sóc ngươi." Đường Chấn Đông cúi đầu nói.
Thượng Quan Cẩm thâm trầm nhìn Đường Chấn Đông một lúc lâu, khẳng định hắn thật sự muốn ở lại, mới không khách khí mà đồng ý.
Đường Chấn Đông thu dọn sạch sẽ đống hỗn độn trong phòng, lại bưng một chậu nước nóng cho Thượng Quan Cẩm rửa mặt, vô tình thấy ngọc bội màu ngọc bích vứt trên mặt đất. Có lẽ do đụng vào tảng đá nên ngọc bội bị vỡ thành hai nửa. Hắn nhặt ngọc bội lên hỏi Thượng Quan Cẩm, “Ngươi vứt sao?"
“Ừ." Thượng Quan Cẩm nằm ở trên giường, không hề chớp mắt mà nói.
Vẻ mặt Đường Chấn Đông nghiêm túc, “Chờ ta có bạc, sẽ mua một miếng khác đền cho ngươi."
“Miếng ngọc bội đó trước kia đã bị rơi một lần, sớm muộn cũng vỡ." Vẻ mặt Thượng Quan Cẩm nhàn nhạt, liếc mắt nhìn Đường Chấn Đông, “Ngươi kiếm tiền không dễ dàng, giữ lại mà mua thứ ngươi thích."
Ngoài cửa sổ trời tối đen như mực, mưa rơi lộp bộp trên mái nhà.
Đường Chấn Đông nằm ở một góc trên giường gỗ, trong đầu hồi tưởng chuyện xảy ra ngày hôm nay. Ngủ chẳng được bao lâu, mơ mơ màng màng nghe được Thượng Quan Cẩm xoay người muốn uống nước. Đường Chấn Đông vội vàng mặc thêm y phục, rót một chén nước ấm cho hắn. Thấy bộ dạng uống nước khó khăn của Thượng Quan Cẩm, Đường Chấn Đông nâng nửa thân trên của hắn lên, đưa chén nước đến bên miệng hắn, giúp Thượng Quan Cẩm uống vài miếng xong, đặt hắn nằm xuống. Thượng Quan Cẩm túm chặt hắn, bỗng nhiên đè hắn lên giường, sự cưỡng chế áp bức nóng bỏng khiến Đường Chấn Đông vô cùng kinh hoàng, muốn thoát khỏi sự đè ép của Thượng Quan Cẩm, “Buông ra!"
“Thật lạnh…" Ngón tay nóng rực của Thượng Quan Cẩm đã luồn vào xiêm y của hắn.
Cả người Đường Chấn Đông đỏ ửng giống như con tôm luộc, hắn nảy dựng lên nhưng lại bị Thượng Quan Cẩm vững vàng đè ở trên giường, không thể nhúc nhích.
“Đừng lộn xộn… Ta nóng quá…" Hơi thở nóng hừng hực của Thượng Quan Cẩm phả vào lỗ tai hắn. Thỉnh thoảng Thượng Quan Cẩm vươn đầu lưỡi liếm Đường Chấn Đông, còn ngậm vành tai vào khoang miệng nóng bỏng của hắn mà hút.
Toàn thân Đường Chấn Đông cứng ngắc, giãy dụa muốn lên tiếng, trong mê man dường như Thượng Quan Cẩm ngửi được mùi hương của hắn, tỏ vẻ rất thỏa mãn, hàm răng ẩm ướt cắn da thịt vùng cổ hắn, mạnh đến độ Đường Chấn Đông bật ra tiếng rên đau đớn.
“Đừng…"
Khác với giọng nói thận trọng vững vàng thường ngày, trong tiếng rên trầm thấp của hắn mang theo chút khàn đục, Thượng Quan Cẩm bất chợt ôm chặt Đường Chấn Đông, liên tục liếm mút đôi môi hắn, giống như dã thú đói khát lâu ngày, hai tay cũng thô lỗ xoa nắn thân thể cường tráng của hắn.
“…" Đường Chấn Đông cắn chặt khớp hàm, sắc mặt tái mét, trí óc chợt vụt qua hình ảnh không tốt trong quá khứ, hắn chống cự cố gắng đẩy Thượng Quan Cẩm ra. Thượng Quan Cẩm mạnh mẽ siết chặt hắn, không để cho hắn có cơ hội giãy dụa.
Đường Chấn Đông vốn định dùng vũ lực, nhưng nghĩ đến thương tích trên người Thượng Quan Cẩm, chịu đựng sự khó chịu không kể xiết mà ôm lấy Thượng Quan Cẩm. Thượng Quan Cẩm được hắn ôm lấy thì không tiếp tục lộn xộn nữa, dường như chỉ là khao khát nhiệt độ lạnh lẽo của cơ thể hắn, tựa như con thú bị thương muốn tìm kiếm phương thức xoa dịu. Đường Chấn Đông vươn tay chạm vào trán Thượng Quan Cẩm… Rất nóng… Quả nhiên là do bị sốt mới trở thành như vậy…
Là do vết thương nhiễm trùng hay còn nguyên nhân nào khác, Đường Chấn Đông sốt ruột muốn xem xét nhưng lại bị Thượng Quan Cẩm ôm không buông, rơi vào đường cùng hắn đành phải nằm bất động. Sau khi Đường Chấn Đông xác định Thượng Quan Cẩm ngủ say mới dám đẩy hắn ra, tìm dược hạ sốt cho hắn uống.
“Được." Đường Chấn Đông đáp lại, xách sọt lên muốn đeo vào lưng.
Thượng Quan Cẩm ngăn cản, “Để cái sọt ở lại, ngày mai còn phải lên núi hái tiếp."
Đường Chấn Đông nhìn cái sọt chưa đầy, rồi ngẩng đầu hỏi Thượng Quan Cẩm, “Để đây có an toàn không?"
Thượng Quan Cẩm nheo đôi mắt phượng dài mảnh của hắn, trong đôi mắt giống như đá vỏ chai lóe lên sự nhu hòa, “Người ở đây rất thuần phác, sẽ không ai lấy những lá trà này." Dừng một chút, hắn nói tiếp, “Đi thôi, nếu không trời mưa tiếp thì phiền."
“Được." Đường Chấn Đông nhìn bầu trời u ám, không dây dưa nữa mà theo hắn xuống núi.
Bởi vì trời mưa nên đường xuống núi vừa ướt lại vừa trơn, không cẩn thận sẽ dễ bị té ngã, vì thế Đường Chấn Đông bước từng bước chậm rãi, vô tình thấy một phụ nhân lưng đeo sọt nhịp chân nhẹ nhàng nhanh chóng đi xuống chân núi, hắn không khỏi xấu hổ đỏ mặt.
Có thể là thấy hắn nhìn phụ nhân hái trà, Thượng Quan Cẩm không do dự mà nói một câu, “Các nàng ở đây nhiều năm rồi, động tác đương nhiên nhanh hơn người bình thường."
Đường Chấn Đông giật mình, trong lòng tràn ngập ấm áp, bởi vì biết hắn không quen đường trên núi, hơn nữa mặt đất trơn bóng, cái sọt trên lưng sẽ mất thăng bằng nên Thượng Quan Cẩm mới bảo hắn để sọt ở lại trong đình. Sự quan tâm của Thượng Quan Cẩm dành cho hắn đều lặng lẽ như vậy.
“Ta đi vài lần là sẽ quen đường, rồi sẽ đi được rất nhanh." Đường Chấn Đông nói.
Thượng Quan Cẩm vẫn bình thản như trước nhưng trong giọng nói trầm thấp lại mang theo sự ấm áp, “Ta biết."
Bởi lẽ đường chật hẹp, chỉ cho phép một người qua, Đường Chấn Đông đi theo sau Thượng Quan Cẩm. Trên đỉnh đầu mây đen cuồn cuộn, tấm lưng Thượng Quan Cẩm rắn chắc mà rộng rãi, tỏa ra cảm giác an toàn mạnh mẽ của nam nhân. Dường như cảm nhận được ánh mắt của hắn, Thượng Quan Cẩm nghiêng đầu nhìn hắn một cái.
Đường Chấn Đông vội cúi đầu, cấp thiết theo sát bước chân hắn, không hiểu tại sao mình lại hoảng sợ, hai người đều là nam nhân nhưng ánh mắt của hắn làm Đường Chấn Đông không được tự nhiên. Thượng Quan Cẩm có lẽ không thích nam nhân, mà ánh mắt của hắn cũng không có bất kì dục vọng gì.
Thật sự chỉ là quan tâm hắn…
Đường Chấn Đông ngẩng đầu, hoang mang nhìn Thượng Quan Cẩm ở phía trước, nhưng hắn chìm vào suy nghĩ quá sâu, bước chân loạng choạng, còn chưa kịp bắt lấy vật gì đó để chống đỡ, cả người đã trượt xuống trên con đường xuống núi.
Thấy hắn sắp đụng phải tảng đá rất lớn, Thượng Quan Cẩm phóng người tới, ôm hắn vào lòng, nhưng bị lực rất mạnh đánh vào, khiến Thượng Quan Cẩm quay mình vài vòng, cho đến khi được tảng đá ngăn cản, cơ thể mới không tiếp tục lăn xuống nữa.
Bởi vì được Thượng Quan Cẩm dùng cơ thể bảo vệ chính mình nên Đường Chấn Đông chỉ bị rách da, hoảng hồn ngẩng đầu, phát hiện cả người hắn đè lên trên người Thượng Quan Cẩm, khuôn mặt họ kề rất gần nhau, hô hấp hòa vào nhau, bốn mắt giao nhau. Đường Chấn Đông đối diện với con ngươi sâu thẳm như hồ nước của hắn, tình cảm tràn ngập trong đáy mắt khiến Đường Chấn Đông không thở nổi, hoàn hồn, như sét đánh mà nhảy dựng lên.
“Xin lỗi… Ta…" Ta hồi lâu nhưng không nói nên lời.
Thượng Quan Cẩm bình thản đứng dậy, vẻ mặt không có gì quái dị, tựa như chuyện mới xảy ra chỉ là ảo giác.
Đường Chấn Đông cứng ngắc đứng tại chỗ, thấy cả người Thượng Quan Cẩm dơ bẩn, rất chật vật, không khỏi áy náy mà xin lỗi hắn, lại cẩn thận hỏi, “Ngươi có bị thương không?"
Sắc mặt Thượng Quan Cẩm lập tức đen lại, dường như muốn trách móc hắn, khóe miệng khẽ nâng lên, “Ngươi đang nghĩ cái gì, đi mà không nhìn đường, nếu không có ta ở đây, lăn xuống thì đầu khớp xương đều nát."
Hiếm khi Thượng Quan Cẩm trở nên nóng tính như vậy, ánh mắt sắc bén dồn hắn vào chỗ chết, Đường Chấn Đông vô thức lùi về phía sau mấy bước, không ngờ phía sau là tảng đá, suýt nữa lại té ngã, cũng may Thượng Quan Cẩm phản ứng nhanh, kéo lấy cánh tay hắn.
“Ta đáng sợ như thế à?"
“Ta không có sợ ngươi." Đường Chấn Đông lúng túng lắc đầu, lại nhìn Thượng Quan Cẩm mà hỏi, “Tại sao lại cứu ta?"
Thượng Quan Cẩm im lặng một lát, trong con ngươi đen láy dâng lên tình cảm sâu xa, “Chờ khi ý thức được thì đã làm như vậy." Hình như sợ để lộ quá nhiều, Thượng Quan Cẩm quay đầu đi chỗ khác, nói, “Nếu có thời gian lo lắng, thì không được bất cẩn."
“Ta biết ngươi đã cứu ta, cảm ơn ngươi." Trong ngực Đường Chấn Đông chớp mắt nóng lên.
Hiếm khi Thượng Quan Cẩm không nhìn thẳng vào mặt Đường Chấn Đông, hắn nhẹ nhàng dắt tay Đường Chấn Đông. Đường Chấn Đông theo phản xạ muốn rút tay về, Thượng Quan Cẩm nắm chặt thêm, hắn nói, “Vì không muốn có thêm chuyện ngoài ý muốn, ta đưa ngươi xuống núi."
Đường Chấn Đông kinh ngạc nhìn hắn, chưa kịp thấy rõ nét mặt hắn thì đã bị nắm đi.
Mặc dù mới vừa rồi lăn trong bùn đất cùng Thượng Quan Cẩm nhưng tay Thượng Quan Cẩm vẫn sạch sẽ đầy sức mạnh, hơi thở mùi ánh dương dễ chịu. Vì ngăn cành cây làm thương tổn hắn, Thượng Quan Cẩm đi ở một bên, thản nhiên gạt mở cành cây. Lúc này Đường Chấn Đông mới phát hiện quần áo hắn đã bị xé rách, lờ mờ thấy được lưng hắn bị hòn đá ma sát cho máu thịt lẫn lộn. Đường Chấn Đông lo lắng nhìn về phía Thượng Quan Cẩm, chỉ thấy khuôn mặt hắn lạnh lùng, ánh mắt nhàn nhạt vẫn nhìn thẳng phía trước, giống như không có cảm giác đau đớn gì. Nếu là lần đầu tiên gặp mặt chắc chắn Đường Chấn Đông sẽ vì nét mặt của hắn mà hiểu lầm, nhưng chuyện vừa xảy ra khiến Đường Chấn Đông hiểu hắn không phải là người lạnh lùng đến thế.
“Ta sẽ không quên ân tình của ngươi, sau này nhất định báo đáp ngươi." Hắn nói.
“Không cần sau này, đêm nay đi, trở về giúp ta băng bó vết thương." Dứt lời, Thượng Quan Cẩm vẫn nắm tay hắn như trước, sống lưng cũng thẳng tắp như cây tùng, hoàn toàn không giống người bị thương, mà người này còn quan tâm đến sự an toàn của hắn như vậy.
“Được." Đường Chấn Đông không thể thoát khỏi tay hắn, thậm chí bởi vì nhiệt độ giữa hai tay của hai người mà con mắt hắn nóng lên, từ khi sống ở thành Lạc Dương với khuôn mặt xấu xí, đây là lần đầu tiên có người để ý đến hắn, còn vì hắn mà bị thương.
Sau khi trở lại nhà tre, Đường Chấn Đông vội vàng đến nhà bếp nấu nước. Hắn bưng nước nóng trở lại khách phòng, thấy Thượng Quan Cẩm đang cởi y phục sau tấm bình phong. Thấy Đường Chấn Đông tiến vào, Thượng Quan Cẩm không hề mất tự nhiên, ngược lại Đường Chấn Đông cảm thấy mắc cỡ xấu hổ.
Cũng không phải hắn chưa nhìn thấy cơ thể của nam nhân. Những ngày nắng nóng, tạp dịch trong hậu viện thường để trần thân trên mà ngủ trưa, nhưng khi hắn đối mặt với Thượng Quan Cẩm cảm giác lại thay đổi. Tuy nhiên vì lo lắng cho vết thương của Thượng Quan Cẩm, Đường Chấn Đông đành phải ngẩng đầu lên nhìn hắn, hai má chợt nóng lên.
Khuôn mặt của Thượng Quan Cẩm rất đẹp, vóc người to lớn rắn chắc, giống như một con sư tử đầu đàn oai phong lẫm liệt. Toàn thân trên dưới không có một chút sẹo lồi dư thừa, da thịt màu ngà giống như tơ lụa, những múi cơ bụng và cơ ngực tựa như điêu khắc, mỗi một đường cong đều hoàn mỹ đến tận cùng.
Không khí tỏa ra hơi thở nam tính của hắn, Đường Chấn Đông vô tình nhìn thẳng vào mắt hắn, cảm thấy trong ánh mắt thâm thúy có chút nguy hiểm, trong lòng run sợ, tránh ánh mắt bức người của hắn, Đường Chấn Đông cầm lấy khăn mặt, nói, “Thiếu gia, ngươi nằm xuống."
Thượng Quan Cẩm làm theo lời hắn mà nằm úp sấp trên giường, để lộ tấm lưng máu thịt lẫn lộn. Trong lòng Đường Chấn Đông đau đớn, đáy mắt nổi lên sự chua xót khổ sở. Hắn dùng khăn mặt nhẹ nhàng lau đi vết máu, nhìn kỹ, sâu trong vết thương còn có đá vụn, hắn vội vàng tìm một cái kẹp để xử lý, nhưng đá vùi vào trong thịt, không dễ dàng để gắp ra. Cảm giác luống cuống khiến tay hắn bắt đầu run rẩy, chỉ sợ Thượng Quan Cẩm đau đớn khó chịu, hắn nhịn không được mà nói, “Hay là ta gọi đại phu đến?"
“Không cần phiền phức." Thượng Quan Cẩm đưa cho hắn một cái bình sứ, “Xoa dược vào vết thương, qua hai ngày sẽ tốt lên."
“Nhưng mà…"
“Đã quên đồng ý với ta điều gì rồi sao?"
“…" Đường Chấn Đông muốn nói nhưng đành nuốt lời lại.
Thật vất vả mới xử lý xong đá vụn, nước trong chậu đã lạnh mà vết thương vẫn chảy máu không ngừng, Đường Chấn Đông ổn định cơn sợ hãi, rắc dược phấn (thuốc bột) trong bình sứ trắng lên vết thương. Dường như dược phấn (thuốc bột) thẩm thấu vào trong da thịt khiến Thượng Quan Cẩm rất đau đớn, cơ thể hắn đột ngột run rẩy, nhưng rất nhanh liền bình ổn lại. Đường Chấn Đông không kiềm chế được sự xúc động, động tác càng nhẹ nhàng.
Đợi xoa dược xong, Đường Chấn Đông bảo Thượng Quan Cẩm ngồi dậy, sau đó lấy vải bố trắng băng bó vết thương cho hắn. Trong lúc vô tình đụng phải da thịt mềm mịn tuyết trắng của Thượng Quan Cẩm, Đường Chấn Đông mới phát hiện tư thế này vô cùng ám muội, gần như cả người hắn dán vào người Thượng Quan Cẩm, hắn xấu hổ đến mức muốn chạy trốn khỏi nơi này nhưng nhìn sắc mặt tái nhợt của Thượng Quan Cẩm, nhớ tới việc Thượng Quan Cẩm bị thương là do hắn, lại không thể mặc kệ mà bỏ đi.
Vì thế hắn đỏ mặt tía tai băng bó, tiếng trái tim đập thình thịch không ngừng vang to, Đường Chấn Đông rất sợ Thượng Quan Cẩm nghe được, nên lúng túng đến khó khở, thái dương đổ ra một lớp mồ hôi mỏng.
Sau khi băng bó cẩn thận vết thương, ngay cả phần cổ của Đường Chấn Đông cũng đỏ ửng, “Được rồi."
Thượng Quan Cẩm nhìn Đường Chấn Đông không rời mắt, sự xâm lược trong ánh mắt dần dần tăng lên, hắn nắm lấy cánh tay Đường Chấn Đông, nói, “Tại sao ngươi đổ nhiều mồ hôi như vậy?"
“Ta không quen gần gũi với người khác…" Đường Chấn Đông cúi đầu, cảm giác được ánh mắt như lửa thiêu đốt thân thể hắn của Thượng Quan Cẩm, vầng trán không ngừng ứa mồ hôi.
“Ngươi có thể từ từ thích ứng, ta sẽ không làm tổn thương ngươi." Thượng Quan Cẩm dịu dàng lau đi mồ hôi trên thái dương hắn, phát hiện hắn không có hành vi tránh né, một chút vui sướng ánh lên trong mắt.
Đường Chấn Đông dù chậm chạp cũng hiểu rõ được cử chỉ thân mật của Thượng Quan Cẩm, vượt xa tình cảm bằng hữu (bạn bè), trong lòng hắn do dự, cố gắng phủ nhận tình cảm phát sinh, hắn sợ hiểu lầm ý tứ của Thượng Quan Cẩm, dù sao trước đó Thượng Quan Cẩm đã nói sẽ đối xử với hắn như bằng hữu.
Dường như biết được xung đột trong lòng hắn, Thượng Quan Cẩm buông hắn ra, làm như không có gì mà nói, “Trở về nghỉ ngơi đi."
“Ta có thể ở lại đây không?" Đường Chấn Đông hỏi.
Tâm tư Thượng Quan Cẩm rối bời, nhưng nét mặt lại tỏ ra vô cùng bình tĩnh, hắn hỏi Đường Chấn Đông, “Ngươi chắc không?"
“Nếu như buổi tối ngươi cảm thấy khó chịu, ta sẽ chăm sóc ngươi." Đường Chấn Đông cúi đầu nói.
Thượng Quan Cẩm thâm trầm nhìn Đường Chấn Đông một lúc lâu, khẳng định hắn thật sự muốn ở lại, mới không khách khí mà đồng ý.
Đường Chấn Đông thu dọn sạch sẽ đống hỗn độn trong phòng, lại bưng một chậu nước nóng cho Thượng Quan Cẩm rửa mặt, vô tình thấy ngọc bội màu ngọc bích vứt trên mặt đất. Có lẽ do đụng vào tảng đá nên ngọc bội bị vỡ thành hai nửa. Hắn nhặt ngọc bội lên hỏi Thượng Quan Cẩm, “Ngươi vứt sao?"
“Ừ." Thượng Quan Cẩm nằm ở trên giường, không hề chớp mắt mà nói.
Vẻ mặt Đường Chấn Đông nghiêm túc, “Chờ ta có bạc, sẽ mua một miếng khác đền cho ngươi."
“Miếng ngọc bội đó trước kia đã bị rơi một lần, sớm muộn cũng vỡ." Vẻ mặt Thượng Quan Cẩm nhàn nhạt, liếc mắt nhìn Đường Chấn Đông, “Ngươi kiếm tiền không dễ dàng, giữ lại mà mua thứ ngươi thích."
Ngoài cửa sổ trời tối đen như mực, mưa rơi lộp bộp trên mái nhà.
Đường Chấn Đông nằm ở một góc trên giường gỗ, trong đầu hồi tưởng chuyện xảy ra ngày hôm nay. Ngủ chẳng được bao lâu, mơ mơ màng màng nghe được Thượng Quan Cẩm xoay người muốn uống nước. Đường Chấn Đông vội vàng mặc thêm y phục, rót một chén nước ấm cho hắn. Thấy bộ dạng uống nước khó khăn của Thượng Quan Cẩm, Đường Chấn Đông nâng nửa thân trên của hắn lên, đưa chén nước đến bên miệng hắn, giúp Thượng Quan Cẩm uống vài miếng xong, đặt hắn nằm xuống. Thượng Quan Cẩm túm chặt hắn, bỗng nhiên đè hắn lên giường, sự cưỡng chế áp bức nóng bỏng khiến Đường Chấn Đông vô cùng kinh hoàng, muốn thoát khỏi sự đè ép của Thượng Quan Cẩm, “Buông ra!"
“Thật lạnh…" Ngón tay nóng rực của Thượng Quan Cẩm đã luồn vào xiêm y của hắn.
Cả người Đường Chấn Đông đỏ ửng giống như con tôm luộc, hắn nảy dựng lên nhưng lại bị Thượng Quan Cẩm vững vàng đè ở trên giường, không thể nhúc nhích.
“Đừng lộn xộn… Ta nóng quá…" Hơi thở nóng hừng hực của Thượng Quan Cẩm phả vào lỗ tai hắn. Thỉnh thoảng Thượng Quan Cẩm vươn đầu lưỡi liếm Đường Chấn Đông, còn ngậm vành tai vào khoang miệng nóng bỏng của hắn mà hút.
Toàn thân Đường Chấn Đông cứng ngắc, giãy dụa muốn lên tiếng, trong mê man dường như Thượng Quan Cẩm ngửi được mùi hương của hắn, tỏ vẻ rất thỏa mãn, hàm răng ẩm ướt cắn da thịt vùng cổ hắn, mạnh đến độ Đường Chấn Đông bật ra tiếng rên đau đớn.
“Đừng…"
Khác với giọng nói thận trọng vững vàng thường ngày, trong tiếng rên trầm thấp của hắn mang theo chút khàn đục, Thượng Quan Cẩm bất chợt ôm chặt Đường Chấn Đông, liên tục liếm mút đôi môi hắn, giống như dã thú đói khát lâu ngày, hai tay cũng thô lỗ xoa nắn thân thể cường tráng của hắn.
“…" Đường Chấn Đông cắn chặt khớp hàm, sắc mặt tái mét, trí óc chợt vụt qua hình ảnh không tốt trong quá khứ, hắn chống cự cố gắng đẩy Thượng Quan Cẩm ra. Thượng Quan Cẩm mạnh mẽ siết chặt hắn, không để cho hắn có cơ hội giãy dụa.
Đường Chấn Đông vốn định dùng vũ lực, nhưng nghĩ đến thương tích trên người Thượng Quan Cẩm, chịu đựng sự khó chịu không kể xiết mà ôm lấy Thượng Quan Cẩm. Thượng Quan Cẩm được hắn ôm lấy thì không tiếp tục lộn xộn nữa, dường như chỉ là khao khát nhiệt độ lạnh lẽo của cơ thể hắn, tựa như con thú bị thương muốn tìm kiếm phương thức xoa dịu. Đường Chấn Đông vươn tay chạm vào trán Thượng Quan Cẩm… Rất nóng… Quả nhiên là do bị sốt mới trở thành như vậy…
Là do vết thương nhiễm trùng hay còn nguyên nhân nào khác, Đường Chấn Đông sốt ruột muốn xem xét nhưng lại bị Thượng Quan Cẩm ôm không buông, rơi vào đường cùng hắn đành phải nằm bất động. Sau khi Đường Chấn Đông xác định Thượng Quan Cẩm ngủ say mới dám đẩy hắn ra, tìm dược hạ sốt cho hắn uống.
Tác giả :
Mặc Hắc Hoa