Cùng Quân Hoan Hảo
Chương 13
Ngủ thẳng đến nửa đêm, Đường Chấn Đông bị sốt nhẹ, ngủ mê, dường như do ngày hôm nay nhớ lại chuyện lúc nhỏ, trong mộng có bóng dáng mẫu thân hắn.
Khi đó không lâu sau khi phụ thân qua đời, mẫu thân một mình nuôi hắn, cảnh giác hơn người bình thường. Để phòng kẻ trộm, cửa trong nhà bao giờ cũng được khóa kỹ. Một thời gian không đi đọc sách, hắn bị nhốt ở trong nhà, sau đó mẫu thân hắn mới ra ngoài làm việc. Về sau gom góp được chút bạc, hắn đến học đường học bài, tan học không muốn về nhà, dù sao về nhà cũng chỉ có mình hắn.
Thế là hắn cùng các hài tử khác đi thám hiểm, tình cờ thấy có kẹo rơi rớt trên mặt đấy, nhìn trái phải xung quanh thấy không có ai, hắn không chê bẩn mà nhặt lên ăn. Đến lúc ăn cơm tối hắn vẫn tiếp tục nhặt, cứ thế ở bên ngoài đến khi trời tối đen mới về nhà.
Có hôm làm mất ngọc bội phụ thân giữ lại cho hắn, mẫu thân hắn sau khi biết được tức giận đánh hắn, khàn giọng hỏi hắn làm mất ở đâu, lại hỏi có phải đã cầm đi bán đổi đồ ăn rồi không. Hắn cảm thấy oan ức, phẫn nộ chống đối nàng, đương nhiên đị đánh cho rất thảm. Nửa đêm hắn bị sốt, mê man khô nóng, trằn trọc ngủ, vết thương trên người cũng nóng như lửa…
Hắn biết mẫu thân rất tức giận, chắc chắn sẽ không quan tâm đến hắn, cả người đầy mồ hôi chật vật đứng lên, rót cho bản thân một chén nước, lại lấy cam thảo ngậm vào miệng, tiếp theo nằm trở về giường, đợi cơ thể hết đau đớn, hắn sẽ xin lỗi mẫu thân…
Ý thức hỗn độn, Đường Chấn Đông mơ màng nằm chệch choạng, cổ họng đau nhức, muốn ngồi dậy nhưng cảm thấy tay chân bủn rủn, không thể cử động. Hắn muốn uống nước nhưng không mở miệng nói được, chỉ có thể đau đớn nhíu lông mày.
“Muốn uống nước?" Giọng nói đầy từ tính của nam nhân vang lên bên tai, sau đó cơ thể được ôm dậy, nước mát đưa đến bên môi hắn, từng chút cho hắn uống. Dòng nước mát rượi thoáng cái giảm bớt nhiệt độ trong cổ họng, hắn mệt nhọc mở mắt ra thấy Thượng Quan Cẩm ngồi ở bên giường. Thượng Quan Cẩm cẩn thận lau mồ hôi trên trán hắn, sau đó còn cho hắn uống dược, lúc này mới đặt hắn nằm thẳng xuống.
Cho hắn uống dược xong, Thượng Quan Cẩm lấy tấm khăn dày lau mồ hôi cho hắn. Đã là ngày hôm sau, mặc dù vẫn hơi choáng váng, cả người toàn là mồ hôi, nhưng hắn đã giảm sốt, đầu óc cũng tỉnh táo hơn.
Đường Chấn Đông quay đầu nhìn về phía bên cạnh, bất ngờ không thấy Thượng Quan Cẩm đâu. Đường Chấn Đông chống người ngồi dậy, ngoài cửa có tiếng bước chân, ngẩng đầu nhìn ra thì thấy Thượng Quan Cẩm toàn thân màu trắng đi vào, ánh mặt trời chiếu vào khuôn mặt trắng nõn trẻ tuổi, con mắt hắn giống như đại dương mênh mông, lông mày anh tuấn càng tăng thêm vẻ tuấn mỹ của hắn, hắn hỏi, “Tốt hơn chưa?"
“Ừm." Đường Chấn Đông gật đầu nói.
Thượng Quan Cẩm đem cháo đặt lên bàn, cúi người lấy tay chạm vào trán hắn. Hơi thở thơm mát và nhiệt độ ấm áp kéo đến, Đường Chấn Đông ngạc nhiên trừng to mắt, nhìn khuôn mặt tuấn mỹ chỉ cách mình vài tấc, vội vàng quay đầu đi.
“Đã đỡ hơn rồi, ngày hôm nay không cần uống dược nữa." Thượng Quan Cẩm nhìn vẻ mặt hỗn loạn của hắn, mỉm cười nhìn chằm chằm hắn.
Ánh mắt Thượng Quan Cẩm chẳng đơn thuần chút nào, Đường Chấn Đông cảm thấy hai má nóng lên, không dám nhìn hắn. Đường Chấn Đông tình nguyện để mặc Thượng Quan Cẩm bình thản nhìn kỹ hắn, ít nhất hắn còn cảm thấy tự nhiên. Nhưng hiện tại sự dịu dàng mềm mại đó làm cho lòng hắn lộn xộn. Cảm giác ánh mắt Thượng Quan Cẩm vẫn dính ở trên người hắn, lỗ chân lông trên toàn cơ thể cũng căng thẳng co cụm lại, trái tim đập nhanh hơn, Đường Chấn Đông nhịn không được mà giơ tay lên, cố sức che khuất mặt mình, “Đừng nhìn ta nữa!"
Thượng Quan Cẩm ngẩn người, môi cong lên, nhẹ nhàng bật cười.
Đây là lần đầu tiên Đường Quan Cẩm nghe được tiếng cười của Thượng Quan Cẩm, không khỏi cảm thấy khác lạ. Bình thường Thượng Quan Cẩm giống như một ngọn núi tuyết tỏa ra hơi lạnh làm cho người ta run lên. Ngoại trừ khuôn mặt không có độ ấm ra thì cũng có khả năng cười một chút.
Thượng Quan Cẩm vươn tay muốn kéo bàn tay đang che mặt của Đường Chấn Đông xuống nhưng hắn vừa vững vàng che chắn vừa đẩy Thượng Quan Cẩm ra. Thượng Quan Cẩm trở tay nắm chặt bắt được đôi bàn tay cố chấp chống cự kia, thuận thế ấn xuống bên cạnh đầu gối phát hiện Đường Chấn Đông kháng cự càng mãnh liệt, ôn hòa nói, “Bỏ tay ra đi, nếu không ta sẽ không buông ra!"
“Vậy, ngươi không được nhìn chằm chằm vào ta."
“Được." Thượng Quan Cẩm thản nhiên gật đầu.
Đường Chấn Đông do dự một lúc, sau mới buông lỏng tay che mặt ra, dù sao ngượng ngùng như thế cũng chẳng ra sao. Không ngờ Thượng Quan Cẩm vẫn duy trì nguyên trạng như trước, không chớp mắt mà nhìn hắn, hơn nữa còn nắm cổ tay hắn. Hai người đang áp sát vào nhau, không chú ý môi sẽ chạm môi. Đường Chấn Đông nhíu mày, nhanh chóng liếc mắt nhìn Thượng Quan Cẩm, sau đó vội vàng chuyển tầm mắt, “Ngươi đã quên ngươi vừa nói gì sao?"
Thấy hắn căng thẳng cực độ, Thượng Quan Cẩm buông tay hắn ra, một lát sau cũng rời đường nhìn đi chỗ khác, bưng cháo đang đặt trên bàn, “Ăn một chút gì đi."
Tối qua không ăn gì, biết dù không đói cũng nên ăn gì đó nên Đường Chấn Đông ngẩng đầu nói lời cảm ơn. Tay Đường Chấn Đông vươn ra muốn tiếp nhận cháo nhưng phát hiện Thượng Quan Cẩm không có ý đưa cháo cho mình, nghi hoặc nhìn hắn.
Vẻ mặt Thượng Quan Cẩm dịu dàng, hắn ôn hòa nói, “Ta đút cho ngươi."
“Không cần." Đường Chấn Đông vô thức từ chối.
“Không nên khách sáo với ta." Vẻ mặt Thượng Quan Cẩm không thay đổi, tự mình múc cháo đút cho hắn. Đường Chấn Đông dù xấu hổ nhưng cũng phải tiếp nhận, huống hồ hắn quả thật không có nhiều sức lực, thuận theo động tác của Thượng Quan Cẩm mà ăn cháo.
Sau khi ăn xong, Thượng Quan Cẩm giúp hắn rửa mặt. Khi lau mặt cho hắn thấy mái tóc bết mồ hôi của hắn, Thượng Quan Cẩm nói, “Gội đầu cho thoải mái." Dứt lời, hắn bước ra cửa, một lát sau đi vào mang theo một chậu nước nóng.
Đường Chấn Đông giãy dụa muốn ngồi dậy, “Để tự ta làm."
“Ngươi là người bệnh." Vẻ mặt Thượng Quan Cẩm nhàn nhạt, ánh mắt xa xăm nhưng hai tai hơi đỏ lên, nhìn giống như hồng ngọc, “Huống hồ bởi vì ta nên ngươi mới bị sốt, ta chăm sóc ngươi là đúng."
“…" Chỗ nào đó trong ngực Đường Chấn Đông đập điên cuồng, muốn nói nhưng lại không thể cất lời.
Thượng Quan Cẩm đặt chậu nước ở bên chân rồi nâng Đường Chấn Đông ngồi dậy, đặt đầu hắn trên đầu gối mình, bắt đầu giúp hắn gội đầu. Động tác của Thượng Quan Cẩm rất gượng gạo, mạnh mẽ nhưng nhẹ nhàng chậm rãi, vò bồ kết ra bọt trong lòng bàn tay rồi mới chà xát vào trong tóc.
Những ngón tay của Thượng Quan Cẩm thon dài đẹp đẽ, móng tay cũng được cắt gọn gàng, có một vết thương đặc biệt nổi bật trên đầu ngón tay trắng ngần của hắn. Đường Chấn Đông rũ mi mắt, chắc chắn Thượng Quan Cẩm chưa từng một lần nấu cháo, không biết cách nấu nước, lại càng không nói đến chuyện cúi người chăm sóc người khác.
Dường như cảm nhận được ánh mắt của hắn, Thượng Quan Cẩm ngước mắt nhìn hắn, “Ta làm ngươi đau sao?"
Đường Chấn Đông vô thức nói, “Không có." Dừng một lát hắn nói thêm, “Cảm ơn." Từ năm tuổi trở đi, đã không có ai gội đầu cho hắn như thế, vì thế mỗi lần thấy tiểu hài tử nằm ở trên đầu gối mẫu thân được mẫu thân gội đầu, trong lòng hắn lại có cảm giác ước ao khao khát.
“Không cần khách khí." Thượng Quan Cẩm mỉm cười, dùng cái gáo múc nước nóng đổ vào mái tóc. Sau khi gội sạch đầu cho Đường Chấn Đông xong, hắn dùng khăn lau khô nước, mới để Đường Chấn Đông nằm trở lại trên giường.
Đầu tóc sạch sẽ khiến cả người Đường Chấn Đông nhẹ nhàng khoan khoái, ngẩng đầu nhìn Thượng Quan Cẩm, “Ngươi không đi xem hàng hóa sao?" Suốt đêm qua Thượng Quan Cẩm ở cạnh hắn, buổi trưa cũng ở lại bên hắn, không thấy Thượng Quan Cẩm ra ngoài, hắn không khỏi để ý đến công sự của Thượng Quan Cẩm.
“Có Từ Chung sẽ không có việc gì." Thượng Quan Cẩm lặng lẽ nhìn hắn rồi lấy ra một hộp dược cao (thuốc mỡ) đưa cho hắn.
Sau khi nhận lấy Đường Chấn Đông nghi hoặc hỏi, “Đây là dược gì?"
“Là tinh dầu tinh chế từ cây trà, có tác dụng với vết sẹo trên mặt ngươi."
Đường Chấn Đông kinh ngạc nhìn Thượng Quan Cẩm…
Thượng Quan Cẩm cầm tay hắn, sau đó nói, “Có lẽ không phục hồi như cũ nhưng có thể làm nhạt dấu vết."
Đường Chấn Đông nhìn đôi đồng tử sâu thăm thẳm của Thượng Quan Cẩm được lấp đầy với sự dịu dàng chưa từng có và thương cảm sâu sắc, trong lòng Đường Chấn Đông tràn đầy cay đắng xen lẫn cảm động, “Cám ơn." Sau khi bị thương, hắn không dám tùy tiện dùng dược, sợ vết thương ngày càng xấu đi, cứ thế bỏ qua thời gian trị liệu tốt nhất. Cũng may hắn không phải cô nương, không quá để ý đến dung mạo. Tuy nhiên Thượng Quan Cẩm thấy vết sẹo của hắn sẽ thắc mắc hắn từng trải qua chuyện gì, không bằng chăm chỉ bôi dược, cho đến khi vết sẹo không còn nghiêm trọng như vậy.
Một hôm trở về từ vườn trà, người chưa vào nhà tre, những lực áp bức trong không khí dồn đến. Đường Chấn Đông đi vào trong sân, dưới ánh trăng nhàn nhạt, một bóng người đang bay lượn lên xuống. Dáng người tuấn mỹ mạnh mẽ, trường kiếm trong tay đen như mực, mỗi lần ra kiếm thần tốc thân kiếm sẽ phát ra âm thanh giống như tiếng hạc kêu.
Cho dù Đường Chấn Đông đứng ở xa, vẫn có thể cảm nhận được những đợt sóng lạnh. Hắn ra tay rất nhanh, chiêu thức phong phú, động tác liền mạch lưu loát, nhưng nếu ác ý tàn nhẫn, một kiếm trí mạng, nhìn cũng cảm giác được sát khí cường liệt.
Đường Chấn Đông say sưa mê mẩn nhìn.
Từ nhỏ hắn không luyện võ, sau khi làm thị vệ mới có người truyền thụ võ công, nhưng hắn vẫn chưa thể múa kiếm lưu loát linh động đến thế, tựa như kiếm là một phần của cơ thể. Vì vậy hắn rất ngưỡng mộ Thượng Quan Cẩm, nếu như hắn có tuyệt thế võ công giống vậy, những ngày lang thang đầu đường xó chợ đó sẽ không bị người làm cho chật vật chịu không nổi, cả người bị sỉ nhục. Chênh lệch giữa Thượng Quan Cẩm và hắn sẽ không quá nhiều.
Lấy cấp bậc mà quyết định, võ công của Thượng Quan Cẩm là cấp bậc thuộc hàng vương giả. Nếu hắn muốn mặc áo giáp ra chiến trường thì gió thổi cỏ rạp, bách chiến bách thắng, mà tiểu binh quân địch sẽ chết không có chỗ chôn chỉ vì một chút sơ sẩy.
Đột nhiên, Thượng Quan Cẩm dừng lại, cơ thể lay động, lập tức che miệng, kịch liệt ho khan.
Đường Chấn Đông vội vã chạy đến đỡ lấy Thượng Quan Cẩm, vẻ mặt lo lắng hỏi, “Ngươi có chuyện gì vậy, có phải có chịu ở đâu không?"
Thượng Quan Cẩm thấy hắn, cố sức đè ép cơn ho, nhẹ nhàng cầm tay hắn, nói, “Đã lâu không luyện kiếm, hơi thở không ổn định mà thôi, không cần lo lắng."
“Thật sao?" Đường Chấn Đông hoài nghi nhìn hắn, thấy hắn thản nhiên gật đầu, lại chú ý đến trường kiếm trong tay hắn. Nhìn thanh kiếm đen nhánh, nhịn không được ca ngợi, “Kiếm của ngươi rất đẹp."
Thượng Quan Cẩm không bàn luận gì, vẻ mặt nhàn nhạt hỏi Đường Chấn Đông, “Thích không?"
“Thích."
“Tặng ngươi!"
Đường Chấn Đông kinh ngạc nhìn Thượng Quan Cẩm “…!"
Thượng Quan Cẩm vô cùng tự nhiên đưa cả thanh kiếm cùng vỏ cho Đường Chấn Đông. Đường Chấn Đông không nhận lấy, sau khi hoàn hồn liền nói, “Võ công của ta không tốt, tặng ta kiếm tốt như vậy cũng là lãng phí." Không ngờ Thượng Quan Cẩm nói tặng liền tặng, hù họa trái tim hắn lỡ nhịp.
Thượng Quan Cẩm cười cười, đường cong trên mặt trở nên dịu dàng, “Ta có thể dạy ngươi."
“Ta học gì cũng chậm, ngươi không dạy được đâu." Đường Chấn Đông cúi đầu, thẳng thắn không giấu diếm. Hắn không phải người thông minh, trước đây khi tập võ hắn phải luyện tập rất lâu, cuối cùng đi tỷ thí, võ công vẫn thua xa các thị vệ khác.
“Đừng xem thường chính mình." Thượng Quan Cẩm đặt tay lên vai Đường Chấn Đông, “Có ta dạy cho ngươi, hơn nữa với tính kiên nhẫn của ngươi, võ công sẽ có tiến bộ."
Da thịt Đường Chấn Đông trong bóng đêm đỏ lên, “Chờ đến khi ngày đó đến, ta mới đủ điều kiện để có một thanh kiếm tốt." Hắn không cho rằng nhận được kiếm tốt là căn cứ xác minh thực lực của mình, rút kiếm ra khỏi vỏ, nhưng không thể kiểm soát nó thì càng mất mặt.
Thượng Quan Cẩm bật cười xoa mái tóc dày của hắn, “Ngươi có phần quá nghiêm túc rồi."
“Ngươi bao giờ quay về phủ?" Đường Chấn Đông nắm lấy tay Thượng Quan Cẩm, vẻ mặt chăm chú nhìn hắn.
Thượng Quan Cẩm trả lời một nẻo, “Ngươi muốn trở về?"
“Ừm." Đường Chấn Đông gật đầu.
Thượng Quan Cẩm ngừng cười, trong đôi mắt có tâm tư, u ám khó dò, chỉ lặng lẽ nhìn chằm chằm vào Đường Chấn Đông, một lúc sau, hắn hỏi, “Không thích ở lại vườn trà?"
“Cũng tạm." Đường Chấn Đông không nhìn hắn.
Thượng Quan Cẩm lại hỏi, “Ở cùng với ta rất không thú vị sao, cho nên nôn nóng muốn trở về?"
“…" Đường Chấn Đông ngạc nhiên ngẩng đầu.
Khi đó không lâu sau khi phụ thân qua đời, mẫu thân một mình nuôi hắn, cảnh giác hơn người bình thường. Để phòng kẻ trộm, cửa trong nhà bao giờ cũng được khóa kỹ. Một thời gian không đi đọc sách, hắn bị nhốt ở trong nhà, sau đó mẫu thân hắn mới ra ngoài làm việc. Về sau gom góp được chút bạc, hắn đến học đường học bài, tan học không muốn về nhà, dù sao về nhà cũng chỉ có mình hắn.
Thế là hắn cùng các hài tử khác đi thám hiểm, tình cờ thấy có kẹo rơi rớt trên mặt đấy, nhìn trái phải xung quanh thấy không có ai, hắn không chê bẩn mà nhặt lên ăn. Đến lúc ăn cơm tối hắn vẫn tiếp tục nhặt, cứ thế ở bên ngoài đến khi trời tối đen mới về nhà.
Có hôm làm mất ngọc bội phụ thân giữ lại cho hắn, mẫu thân hắn sau khi biết được tức giận đánh hắn, khàn giọng hỏi hắn làm mất ở đâu, lại hỏi có phải đã cầm đi bán đổi đồ ăn rồi không. Hắn cảm thấy oan ức, phẫn nộ chống đối nàng, đương nhiên đị đánh cho rất thảm. Nửa đêm hắn bị sốt, mê man khô nóng, trằn trọc ngủ, vết thương trên người cũng nóng như lửa…
Hắn biết mẫu thân rất tức giận, chắc chắn sẽ không quan tâm đến hắn, cả người đầy mồ hôi chật vật đứng lên, rót cho bản thân một chén nước, lại lấy cam thảo ngậm vào miệng, tiếp theo nằm trở về giường, đợi cơ thể hết đau đớn, hắn sẽ xin lỗi mẫu thân…
Ý thức hỗn độn, Đường Chấn Đông mơ màng nằm chệch choạng, cổ họng đau nhức, muốn ngồi dậy nhưng cảm thấy tay chân bủn rủn, không thể cử động. Hắn muốn uống nước nhưng không mở miệng nói được, chỉ có thể đau đớn nhíu lông mày.
“Muốn uống nước?" Giọng nói đầy từ tính của nam nhân vang lên bên tai, sau đó cơ thể được ôm dậy, nước mát đưa đến bên môi hắn, từng chút cho hắn uống. Dòng nước mát rượi thoáng cái giảm bớt nhiệt độ trong cổ họng, hắn mệt nhọc mở mắt ra thấy Thượng Quan Cẩm ngồi ở bên giường. Thượng Quan Cẩm cẩn thận lau mồ hôi trên trán hắn, sau đó còn cho hắn uống dược, lúc này mới đặt hắn nằm thẳng xuống.
Cho hắn uống dược xong, Thượng Quan Cẩm lấy tấm khăn dày lau mồ hôi cho hắn. Đã là ngày hôm sau, mặc dù vẫn hơi choáng váng, cả người toàn là mồ hôi, nhưng hắn đã giảm sốt, đầu óc cũng tỉnh táo hơn.
Đường Chấn Đông quay đầu nhìn về phía bên cạnh, bất ngờ không thấy Thượng Quan Cẩm đâu. Đường Chấn Đông chống người ngồi dậy, ngoài cửa có tiếng bước chân, ngẩng đầu nhìn ra thì thấy Thượng Quan Cẩm toàn thân màu trắng đi vào, ánh mặt trời chiếu vào khuôn mặt trắng nõn trẻ tuổi, con mắt hắn giống như đại dương mênh mông, lông mày anh tuấn càng tăng thêm vẻ tuấn mỹ của hắn, hắn hỏi, “Tốt hơn chưa?"
“Ừm." Đường Chấn Đông gật đầu nói.
Thượng Quan Cẩm đem cháo đặt lên bàn, cúi người lấy tay chạm vào trán hắn. Hơi thở thơm mát và nhiệt độ ấm áp kéo đến, Đường Chấn Đông ngạc nhiên trừng to mắt, nhìn khuôn mặt tuấn mỹ chỉ cách mình vài tấc, vội vàng quay đầu đi.
“Đã đỡ hơn rồi, ngày hôm nay không cần uống dược nữa." Thượng Quan Cẩm nhìn vẻ mặt hỗn loạn của hắn, mỉm cười nhìn chằm chằm hắn.
Ánh mắt Thượng Quan Cẩm chẳng đơn thuần chút nào, Đường Chấn Đông cảm thấy hai má nóng lên, không dám nhìn hắn. Đường Chấn Đông tình nguyện để mặc Thượng Quan Cẩm bình thản nhìn kỹ hắn, ít nhất hắn còn cảm thấy tự nhiên. Nhưng hiện tại sự dịu dàng mềm mại đó làm cho lòng hắn lộn xộn. Cảm giác ánh mắt Thượng Quan Cẩm vẫn dính ở trên người hắn, lỗ chân lông trên toàn cơ thể cũng căng thẳng co cụm lại, trái tim đập nhanh hơn, Đường Chấn Đông nhịn không được mà giơ tay lên, cố sức che khuất mặt mình, “Đừng nhìn ta nữa!"
Thượng Quan Cẩm ngẩn người, môi cong lên, nhẹ nhàng bật cười.
Đây là lần đầu tiên Đường Quan Cẩm nghe được tiếng cười của Thượng Quan Cẩm, không khỏi cảm thấy khác lạ. Bình thường Thượng Quan Cẩm giống như một ngọn núi tuyết tỏa ra hơi lạnh làm cho người ta run lên. Ngoại trừ khuôn mặt không có độ ấm ra thì cũng có khả năng cười một chút.
Thượng Quan Cẩm vươn tay muốn kéo bàn tay đang che mặt của Đường Chấn Đông xuống nhưng hắn vừa vững vàng che chắn vừa đẩy Thượng Quan Cẩm ra. Thượng Quan Cẩm trở tay nắm chặt bắt được đôi bàn tay cố chấp chống cự kia, thuận thế ấn xuống bên cạnh đầu gối phát hiện Đường Chấn Đông kháng cự càng mãnh liệt, ôn hòa nói, “Bỏ tay ra đi, nếu không ta sẽ không buông ra!"
“Vậy, ngươi không được nhìn chằm chằm vào ta."
“Được." Thượng Quan Cẩm thản nhiên gật đầu.
Đường Chấn Đông do dự một lúc, sau mới buông lỏng tay che mặt ra, dù sao ngượng ngùng như thế cũng chẳng ra sao. Không ngờ Thượng Quan Cẩm vẫn duy trì nguyên trạng như trước, không chớp mắt mà nhìn hắn, hơn nữa còn nắm cổ tay hắn. Hai người đang áp sát vào nhau, không chú ý môi sẽ chạm môi. Đường Chấn Đông nhíu mày, nhanh chóng liếc mắt nhìn Thượng Quan Cẩm, sau đó vội vàng chuyển tầm mắt, “Ngươi đã quên ngươi vừa nói gì sao?"
Thấy hắn căng thẳng cực độ, Thượng Quan Cẩm buông tay hắn ra, một lát sau cũng rời đường nhìn đi chỗ khác, bưng cháo đang đặt trên bàn, “Ăn một chút gì đi."
Tối qua không ăn gì, biết dù không đói cũng nên ăn gì đó nên Đường Chấn Đông ngẩng đầu nói lời cảm ơn. Tay Đường Chấn Đông vươn ra muốn tiếp nhận cháo nhưng phát hiện Thượng Quan Cẩm không có ý đưa cháo cho mình, nghi hoặc nhìn hắn.
Vẻ mặt Thượng Quan Cẩm dịu dàng, hắn ôn hòa nói, “Ta đút cho ngươi."
“Không cần." Đường Chấn Đông vô thức từ chối.
“Không nên khách sáo với ta." Vẻ mặt Thượng Quan Cẩm không thay đổi, tự mình múc cháo đút cho hắn. Đường Chấn Đông dù xấu hổ nhưng cũng phải tiếp nhận, huống hồ hắn quả thật không có nhiều sức lực, thuận theo động tác của Thượng Quan Cẩm mà ăn cháo.
Sau khi ăn xong, Thượng Quan Cẩm giúp hắn rửa mặt. Khi lau mặt cho hắn thấy mái tóc bết mồ hôi của hắn, Thượng Quan Cẩm nói, “Gội đầu cho thoải mái." Dứt lời, hắn bước ra cửa, một lát sau đi vào mang theo một chậu nước nóng.
Đường Chấn Đông giãy dụa muốn ngồi dậy, “Để tự ta làm."
“Ngươi là người bệnh." Vẻ mặt Thượng Quan Cẩm nhàn nhạt, ánh mắt xa xăm nhưng hai tai hơi đỏ lên, nhìn giống như hồng ngọc, “Huống hồ bởi vì ta nên ngươi mới bị sốt, ta chăm sóc ngươi là đúng."
“…" Chỗ nào đó trong ngực Đường Chấn Đông đập điên cuồng, muốn nói nhưng lại không thể cất lời.
Thượng Quan Cẩm đặt chậu nước ở bên chân rồi nâng Đường Chấn Đông ngồi dậy, đặt đầu hắn trên đầu gối mình, bắt đầu giúp hắn gội đầu. Động tác của Thượng Quan Cẩm rất gượng gạo, mạnh mẽ nhưng nhẹ nhàng chậm rãi, vò bồ kết ra bọt trong lòng bàn tay rồi mới chà xát vào trong tóc.
Những ngón tay của Thượng Quan Cẩm thon dài đẹp đẽ, móng tay cũng được cắt gọn gàng, có một vết thương đặc biệt nổi bật trên đầu ngón tay trắng ngần của hắn. Đường Chấn Đông rũ mi mắt, chắc chắn Thượng Quan Cẩm chưa từng một lần nấu cháo, không biết cách nấu nước, lại càng không nói đến chuyện cúi người chăm sóc người khác.
Dường như cảm nhận được ánh mắt của hắn, Thượng Quan Cẩm ngước mắt nhìn hắn, “Ta làm ngươi đau sao?"
Đường Chấn Đông vô thức nói, “Không có." Dừng một lát hắn nói thêm, “Cảm ơn." Từ năm tuổi trở đi, đã không có ai gội đầu cho hắn như thế, vì thế mỗi lần thấy tiểu hài tử nằm ở trên đầu gối mẫu thân được mẫu thân gội đầu, trong lòng hắn lại có cảm giác ước ao khao khát.
“Không cần khách khí." Thượng Quan Cẩm mỉm cười, dùng cái gáo múc nước nóng đổ vào mái tóc. Sau khi gội sạch đầu cho Đường Chấn Đông xong, hắn dùng khăn lau khô nước, mới để Đường Chấn Đông nằm trở lại trên giường.
Đầu tóc sạch sẽ khiến cả người Đường Chấn Đông nhẹ nhàng khoan khoái, ngẩng đầu nhìn Thượng Quan Cẩm, “Ngươi không đi xem hàng hóa sao?" Suốt đêm qua Thượng Quan Cẩm ở cạnh hắn, buổi trưa cũng ở lại bên hắn, không thấy Thượng Quan Cẩm ra ngoài, hắn không khỏi để ý đến công sự của Thượng Quan Cẩm.
“Có Từ Chung sẽ không có việc gì." Thượng Quan Cẩm lặng lẽ nhìn hắn rồi lấy ra một hộp dược cao (thuốc mỡ) đưa cho hắn.
Sau khi nhận lấy Đường Chấn Đông nghi hoặc hỏi, “Đây là dược gì?"
“Là tinh dầu tinh chế từ cây trà, có tác dụng với vết sẹo trên mặt ngươi."
Đường Chấn Đông kinh ngạc nhìn Thượng Quan Cẩm…
Thượng Quan Cẩm cầm tay hắn, sau đó nói, “Có lẽ không phục hồi như cũ nhưng có thể làm nhạt dấu vết."
Đường Chấn Đông nhìn đôi đồng tử sâu thăm thẳm của Thượng Quan Cẩm được lấp đầy với sự dịu dàng chưa từng có và thương cảm sâu sắc, trong lòng Đường Chấn Đông tràn đầy cay đắng xen lẫn cảm động, “Cám ơn." Sau khi bị thương, hắn không dám tùy tiện dùng dược, sợ vết thương ngày càng xấu đi, cứ thế bỏ qua thời gian trị liệu tốt nhất. Cũng may hắn không phải cô nương, không quá để ý đến dung mạo. Tuy nhiên Thượng Quan Cẩm thấy vết sẹo của hắn sẽ thắc mắc hắn từng trải qua chuyện gì, không bằng chăm chỉ bôi dược, cho đến khi vết sẹo không còn nghiêm trọng như vậy.
Một hôm trở về từ vườn trà, người chưa vào nhà tre, những lực áp bức trong không khí dồn đến. Đường Chấn Đông đi vào trong sân, dưới ánh trăng nhàn nhạt, một bóng người đang bay lượn lên xuống. Dáng người tuấn mỹ mạnh mẽ, trường kiếm trong tay đen như mực, mỗi lần ra kiếm thần tốc thân kiếm sẽ phát ra âm thanh giống như tiếng hạc kêu.
Cho dù Đường Chấn Đông đứng ở xa, vẫn có thể cảm nhận được những đợt sóng lạnh. Hắn ra tay rất nhanh, chiêu thức phong phú, động tác liền mạch lưu loát, nhưng nếu ác ý tàn nhẫn, một kiếm trí mạng, nhìn cũng cảm giác được sát khí cường liệt.
Đường Chấn Đông say sưa mê mẩn nhìn.
Từ nhỏ hắn không luyện võ, sau khi làm thị vệ mới có người truyền thụ võ công, nhưng hắn vẫn chưa thể múa kiếm lưu loát linh động đến thế, tựa như kiếm là một phần của cơ thể. Vì vậy hắn rất ngưỡng mộ Thượng Quan Cẩm, nếu như hắn có tuyệt thế võ công giống vậy, những ngày lang thang đầu đường xó chợ đó sẽ không bị người làm cho chật vật chịu không nổi, cả người bị sỉ nhục. Chênh lệch giữa Thượng Quan Cẩm và hắn sẽ không quá nhiều.
Lấy cấp bậc mà quyết định, võ công của Thượng Quan Cẩm là cấp bậc thuộc hàng vương giả. Nếu hắn muốn mặc áo giáp ra chiến trường thì gió thổi cỏ rạp, bách chiến bách thắng, mà tiểu binh quân địch sẽ chết không có chỗ chôn chỉ vì một chút sơ sẩy.
Đột nhiên, Thượng Quan Cẩm dừng lại, cơ thể lay động, lập tức che miệng, kịch liệt ho khan.
Đường Chấn Đông vội vã chạy đến đỡ lấy Thượng Quan Cẩm, vẻ mặt lo lắng hỏi, “Ngươi có chuyện gì vậy, có phải có chịu ở đâu không?"
Thượng Quan Cẩm thấy hắn, cố sức đè ép cơn ho, nhẹ nhàng cầm tay hắn, nói, “Đã lâu không luyện kiếm, hơi thở không ổn định mà thôi, không cần lo lắng."
“Thật sao?" Đường Chấn Đông hoài nghi nhìn hắn, thấy hắn thản nhiên gật đầu, lại chú ý đến trường kiếm trong tay hắn. Nhìn thanh kiếm đen nhánh, nhịn không được ca ngợi, “Kiếm của ngươi rất đẹp."
Thượng Quan Cẩm không bàn luận gì, vẻ mặt nhàn nhạt hỏi Đường Chấn Đông, “Thích không?"
“Thích."
“Tặng ngươi!"
Đường Chấn Đông kinh ngạc nhìn Thượng Quan Cẩm “…!"
Thượng Quan Cẩm vô cùng tự nhiên đưa cả thanh kiếm cùng vỏ cho Đường Chấn Đông. Đường Chấn Đông không nhận lấy, sau khi hoàn hồn liền nói, “Võ công của ta không tốt, tặng ta kiếm tốt như vậy cũng là lãng phí." Không ngờ Thượng Quan Cẩm nói tặng liền tặng, hù họa trái tim hắn lỡ nhịp.
Thượng Quan Cẩm cười cười, đường cong trên mặt trở nên dịu dàng, “Ta có thể dạy ngươi."
“Ta học gì cũng chậm, ngươi không dạy được đâu." Đường Chấn Đông cúi đầu, thẳng thắn không giấu diếm. Hắn không phải người thông minh, trước đây khi tập võ hắn phải luyện tập rất lâu, cuối cùng đi tỷ thí, võ công vẫn thua xa các thị vệ khác.
“Đừng xem thường chính mình." Thượng Quan Cẩm đặt tay lên vai Đường Chấn Đông, “Có ta dạy cho ngươi, hơn nữa với tính kiên nhẫn của ngươi, võ công sẽ có tiến bộ."
Da thịt Đường Chấn Đông trong bóng đêm đỏ lên, “Chờ đến khi ngày đó đến, ta mới đủ điều kiện để có một thanh kiếm tốt." Hắn không cho rằng nhận được kiếm tốt là căn cứ xác minh thực lực của mình, rút kiếm ra khỏi vỏ, nhưng không thể kiểm soát nó thì càng mất mặt.
Thượng Quan Cẩm bật cười xoa mái tóc dày của hắn, “Ngươi có phần quá nghiêm túc rồi."
“Ngươi bao giờ quay về phủ?" Đường Chấn Đông nắm lấy tay Thượng Quan Cẩm, vẻ mặt chăm chú nhìn hắn.
Thượng Quan Cẩm trả lời một nẻo, “Ngươi muốn trở về?"
“Ừm." Đường Chấn Đông gật đầu.
Thượng Quan Cẩm ngừng cười, trong đôi mắt có tâm tư, u ám khó dò, chỉ lặng lẽ nhìn chằm chằm vào Đường Chấn Đông, một lúc sau, hắn hỏi, “Không thích ở lại vườn trà?"
“Cũng tạm." Đường Chấn Đông không nhìn hắn.
Thượng Quan Cẩm lại hỏi, “Ở cùng với ta rất không thú vị sao, cho nên nôn nóng muốn trở về?"
“…" Đường Chấn Đông ngạc nhiên ngẩng đầu.
Tác giả :
Mặc Hắc Hoa