Cùng Quân Ca
Chương 86: Vạn u mộc
Lý Dục đưa tay vén lên rèm, chiếc rèm lưu ly màu sắc rực rỡ thoáng chốc va chạm phát ra âm thanh giòn tan như tiếng chuông vang, rất êm tai. Hắn nhìn nữ tử nằm yên lặng trên giường, chẳng biết tại sao có chút mất hồn.
Lâm Lập Hạ như vậy thật là im lặng, không có nụ cười nhàn nhã như bình thường, không có mồm miệng lanh lợi như mọi khi, nàng cứ yên lặng nằm như vậy, giống như đang ngủ.
Lý Dục chợt nâng môi mỏng lên cười cười, trên thực tế đúng là nàng đang ngủ, chỉ là giấc ngủ này có thể không tỉnh lại được nữa.
Có thể, chỉ là có thể mà thôi.
Lâm Lập Hạ đúng là đã chết, cái chết dứt khoát không chút nghi ngờ nào.
Hắn nhớ tới bộ dạng của Lý Huyền vừa rồi, giống như một cái xác không hồn, ôm thật chặt thi thể Lâm Lập Hạ.
Quốc sư đứng một bên vô cùng đau đớn: "Tử Thần đã rơi, Tử Thần đã rơi! Triều ta cuối cùng không tránh khỏi một vài tai họa!"
Trong lòng hắn cảm thấy buồn cười, một vương triều to như vậy chẳng lẽ thật sự ký thác vào trên người một nữ tử? Mặc dù hắn đối đầu với Tứ ca, nhưng cũng biết rõ Tứ ca tuyệt đối có tài trị quốc, nếu không sao hắn có thể tặng ngôi vị hoàng đế này cho Tứ ca? Ngược lại sự tồn tại của Lâm Lập Hạ trở thành chướng ngại một đời đế vương của Tứ ca. Là một đế vương giả, cần dứt chân tình đoạn chân ý, mọi việc lấy quốc sự làm trọng, cho dù thủ đoạn sắc bén cũng không thương tiếc, đồng thời ngàn vạn lần không thể có nhược điểm. Cho nên, Lâm Lập Hạ này không thể không trừ.
Hắn mặc cho Tứ ca dẫn Lâm Lập Hạ vào trong cung, hắn không quản không hỏi, lại âm thầm thúc đẩy Doãn Vô Song xuống tay độc hại nàng, hôm nay đại công cáo thành, tất cả cũng nên kết thúc rồi.
Lý Dục theo thói quen xoay xoay chiếc nhẫn bằng đá hồng ngọc trên tay, lười nhác híp híp mắt.
Hắn cũng không phải thật lòng muốn Lâm Lập Hạ chết, nhưng nàng chết đi thúc đẩy quá nhiều chuyện tốt, không thể không chết. Cũng được, dù sao trong tay hắn cũng có vạn u mộc, để nàng chết một lần thì có làm sao?
Lý Dục lấy ra một chiếc hộp xa xỉ đẹp đẽ quý giá từ trong tay áo, trong đôi mắt đào hoa nhỏ dài ngập tràn ý cười.
Lâm Lập Hạ à Lâm Lập Hạ, hôm nay hắn dùng vạn u mộc này ở trên người nàng đúng là đã bỏ ra đủ vốn liếng, ai bảo món đồ chơi này gợi lên hứng thú của hắn chứ? Tử vong cũng không phải kết thúc, mà là một sự bắt đầu khác.
Hắn ngồi xuống bên mép giường, ngón tay thon dài cầm lấy một lọn tóc của nàng, tỉ mỉ quấn quanh. Ngón tay chậm rãi hướng về phía trước, nhẹ nhàng xẹt qua cánh môi không có chút huyết sắc nào của nàng, sống mũi xinh xắn lạnh lẽo, cho đến cặp mắt nghiêm nghiêm thực thực nhắm chặt.
Trong đầu hắn đột nhiên hiện lên biểu cảm sinh động của nàng, đối với Tứ ca thì nhàn nhã, đối với Bát thúc lúc thì lơ đễnh, còn đối với hắn thì đề phòng và tức giận.
Lý Dục không nhịn được cười khẽ một tiếng, quả nhiên, hắn vẫn thích Lâm Lập Hạ đối với hắn trợn mắt nhìn nhau.
Lý Dục không hề biết vẻ mặt của mình giờ phút này là cỡ nào trước đó chưa từng có, cơ nào... Cưng chiều và trầm luân.
Tay hắn phủ lên bàn tay lạnh lẽo của nàng, nhỏ giọng nỉ non, "Lần này, mạng của nàng là của ta."
Lý Dục trở lại bên cạnh bàn đốt nến lên, sau đó mở hộp gấm lấy ra vật thể hình vuông dùng tơ lụa màu đen bao quanh.
Hắn vươn ngón tay từ từ cởi miếng vải ra, ngón tay thon dài đặt trên tơ lụa màu đen làm nổi bật làn da trắng nõn như tuyết, trắng đen rõ ràng, đoan chính sinh ra một loại vẻ đẹp mê hoặc. Đồ vật được bao bọc rốt cuộc cũng lộ ra, mùi hương thơm ngát không rõ ràng thoáng chốc tràn ngập cả căn phòng.
Lý Dục chỉ cảm giác thần kinh chính mình run lên, chăm chú nhìn chằm chằm vật thể hình vuông màu nâu trong tay mình, con ngươi đen rạng rỡ tỏa sáng như ngôi sao trong đêm tối.
Vạn u mộc.
Kỳ dị lục có nói: Vạn u mộc, linh vật này, sống ở nơi cực hàn, vạn năm mới lớn thành một gốc cây, rồi sau đó bị hương trùng ăn, chỉ chừa tinh hoa này, mùi thơm thanh u, ngửi vào có thể khỏi bệnh. Đốt lên, trong vòng ba ngày, người chết có thể sống lại.
Lý Dục cười tà khí, kỳ dị lục này là do một trộm mộ trộm ra từ trong cổ mộ ngàn năm, ngàn năm trước Đại Minh Vương Triều còn chưa thành lập, cũng không biết là vật bồi táng của ai. Lúc đó sau khi hắn xem xong thì xem thường, sách này nói vạn u mộc cũng quá mức thần kỳ, nếu thế gian thật sự có vật như vậy còn không danh dương thiên hạ? Lại còn làm người chết sống lại? Không khỏi cũng quá thần kỳ.
Mãi đến ngày ấy cao tăng tặng vạn u mộc cho phụ hoàng*, hắn vừa nghe được tên thì nội tâm cả kinh, vạn u mộc, thế gian thật sự có vạn u mộc? Chỉ là không biết hiệu quả như thế nào?
*Xem lại
Cao tăng kia chỉ mang vẻ mặt không rõ cười cười mà nói ra: "Vật này là thần vật thượng cổ, người hữu duyên tự có thể được nó."
Phụ hoàng nghe không hiểu ra sao, mặc dù đáy lòng tức giận lại chỉ có thể cười đáp tạ. Vì vậy khối vạn u mộc không ai biết có ích lợi gì này liền được coi như là vật úy báu mà cất giữ.
Hắn vẫn luôn có lòng tò mò đối với vạn u mộc, liền lúc đi săn có nói bên tai phụ hoàng mấy câu. Ngày đó tâm tình phụ hoàng rất tốt, cộng thêm không biết vậy này có công dụng gì, vậy mà cũng đồng ý.
Cứ như vậy, vạn u mộc liền rơi vào tay hắn, hôm nay, hắn phải thử một chút xem nó có thật sự thần kỳ như vậy không.
Lý Dục đặt vạn u mộc phía trên vật dễ cháy, nhìn ngọn lửa màu đỏ cam lượn lờ vấn vít, không khỏi nín thở.
Chỉ chốc lát sau hắn liền mở to cặp mắt, trong mắt tràn đầy không dám tin.
Vạn u mộc vậy mà, vậy mà không cách nào đốt?
Lý Dục cảm thấy kinh ngạc, động tác trong tay lại nghiêm túc, cầm vạn u mộc nhích tới gần ngọn lửa hơn. Nhưng hồi lâu sau vạn u mộc vẫn không nhiễm chút lửa nào.
Lần này Lý Dục kinh ngạc thu hồi vạn u mộc lại, cẩn thận quan sát. Chỉ thấy mặt ngoài khối vạn u mộc màu nâu này vẫn bóng loáng không thôi, nơi bị lửa đốt vẫn chút nào đổi sắc.
Lý Dục kinh hãi, đây là có chuyện gì?
Hắn không tin lại thả lại trên lửa lần nữa, ước chừng đốt nửa khắc đồng hồ, chỉ là, chỉ là vạn u mộc này vẫn không có bất kỳ biến hóa nào.
Lý Dục không khỏi nắm chặt tay, không để ý khối vạn u mộc trong lòng bàn tay nóng lên.
Tại sao có thể như vậy.
Rõ ràng trên kỳ dị lục đã viết, đốt lên, trong vòng ba ngày, người chết có thể sống lại.
Đốt, đã là đốt. Mà đốt nhất định là dùng lửa cháy, nhưng tại sao vạn u mộc này không thể đốt? Chẳng lẽ đây là giả?
Nghĩ như vậy Lý Dục lại cảm thấy ngực giống bị đập một cái, thân thể không ổn định lùi về phía sau mấy bước.
Nếu như vạn u mộc này là giả, vậy thì sẽ không có công hiệu cải tử hồi sinh, Lâm Lập Hạ cũng sẽ không thể tỉnh lại đượ nữa.
Trong con mắt đào hoa của Lý Dục hiện lên tia thâm độc u ám, hung hăng ném vạn u mộc xuống đất!
Nếu như Lâm Lập Hạ vẫn chưa tỉnh lại, nếu như nàng vẫn chưa tỉnh lại...
Lý Dục chợt cảm thấy hô hấp của mình có chút khó khăn, cảm xúc có chút phức tạp làm hắn ý thức có chút hỗn loạn, hắn làm sao có thể sơ suất như vậy, không hề nghĩ đến vạn u mộc là giả? Hiện tại, hiện tại phải làm sao bây giờ?
Lần đầu tiên trong đời Lý Dục biết được hoang mang lo sợ là ý gì.
Hắn đi qua đi lại không ngừng, thỉnh thoảng nhìn về phía nữ tử đang yên lặng ngủ say trên giường.
Giả, vạn u mộc là giả, Lâm Lập Hạ không sống được rồi.
Lý Dục đột nhiên vung một quyền lên mặt bàn, cái bàn bị đập thủng một lỗ, mà bàn tay xinh đẹp của hắn cũng bị máu nhuộm đỏ.
Sao có thể lại là giả!
Hắn phẫn hận không thôi, rồi lại thấy được khối vạn u mộc kia trên mặt đất.
Hắn đột nhiên híp híp mắt, khom người nhặt vạn u mộc lên nhìn kỹ .
Vừa rồi rõ ràng hắn đã dụng hết toàn lực ném nó xuống mặt đất, nhưng vì sao miếng gỗ này lại không có một chút hư hại? Ngay cả một chút vết tích đụng chạm cũng không tìm thấy?
Hắn lại nhìn cái bàn bị mình đập thủng một lỗ, trong bụng lại có ý niệm.
Trong tay hắn rõ ràng là một miếng gỗ, nhưng miếng gỗ này so với tảng đá còn cứng rắn hơn, hơn nữa dùng lửa không thể đốt được.
Trên đời vốn không thể có một miếng gỗ không thể đốt, như vậy... Có phải có thể cho là còn có một tia hi vọng hay không, vạn u mộc này là thật?
Lý Dục nhíu mày một cái, quay đầu nhìn nhìn Lâm Lập Hạ trên giường thật sâu, nắm chặt vạn u mộc đi ra ngoài.
Hắn bước đi như bay nói với Hỏa Nhi đang đứng hầu hạ bên ngoài, "Bảo Tô Luân trong vòng hai ngày tìm tất cả các loại sách nói về gỗ!"
Hỏa Nhi hơi sững sờ, tiếp đó cúi đầu nói, "Nô tỳ sẽ đi nói cho Tô công tử." Điện hạ đây là... Làm sao vậy?
Mặc dù trong lòng Hỏa Nhi có nghi vấn, nhưng lại không dám nhiều lời, nhanh chóng lui xuống.
Còn lại Lý Dục trên khuôn mặt tuấn mỹ đã sớm không có lười nhác tà khí như bình thường, chỉ còn lại ngập tràn âm u và nóng nảy.
Sau khi Tô Luân được Hỏa Nhi truyền lời liền lập tức làm theo, vơ vét hàng loạt các loại sách về gỗ, dĩ nhiên, chỉ là âm thầm tiến hành.
Hai ngày sau Tô Luân nhìn về phía thư phòng hỗn loạn ngập tràn sách ai oán kêu lên: "Điện hạ, người đến cùng là bị làm sao vậy, tìm gỗ gỗ gì đó làm gì chứ."
Lý Dục nhanh chóng lật xem, cũng không ngẩng đầu trả lời, "Thất Xảo, ngươi có phát hiện gì không?"
Tô Luân không chiếm được trả lời đành phải bĩu môi nhìn về phía Thất Xảo.
Giờ phút này cả người Thất Xảo cũng giống như chôn trong sách, nàng nhíu mày trả lời, "Điện hạ, vẫn không có."
Tô Luân nghe vậy lười biếng tựa lưng vào ghế nói, "Ta nói này Điện hạ, ngươi có thể nói cho ta biết ngươi tìm vạn u mộc này là gì được không a..."
Lời còn chưa dứt, Lý Dục đưa tay ném ra một cây bút, đánh trúng cái ghế Tô Luân đang ngồi, cái ghế mất thăng bằng đổ về một bên, Tô Luân bị liên lụy cũng cực kỳ nhếch nhác ngã xuống mặt đất.
Tô Luân thuận tay cầm một quyển rách nát lên nói, "Ta ngay cả loại sách trang giấy nát vụn này cũng tìm khắp tới mang về đây, hoàng tử của ta à, ngươi chắc chắn cái gì đó ngươi muốn tìm có thể tìm được chứ?"
Dứt lời hắn liền tùy ý lật đi lật lại quyển sách rách trên tay, chỉ là nụ cười châm chọc trên khóe môi lập tức cứng lại.
"Điện hạ, vạn u mộc." Tô Luân vội vàng đứng dậy, trên mặt đã sớm không còn vẻ nhạo báng.
Lý Dục đoạt lấy sách, cẩn thận nhìn lại.
Vạn u mộc, chỉ riêng vạn mộc này không thể dùng lửa để đốt, không giống với những loại gỗ bình thường khác.
Lý Dục tức giận đập ly trà xuống đất.
Không có? Cái này không có?
"Tìm! Tiếp tục tìm cho ta!" Lý Dục nghiến răng nói: "Ta cũng không tin vạn u mộc này không thể đốt! Tô Luân! Ngươi mang theo vạn u mộc đi thử lửa!"
Tô Luân kinh ngạc há to miệng, "Thử lửa?"
Lý Dục âm trầm nhìn hắn một cái, "Đúng, thử lửa."
Ba ngày trôi qua cực nhanh, chớp mắt đã là ngày cuối cùng.
Chỉ thấy mặt mũi mấy người trong phòng cúi đầu lật sách đã vô cùng uể oải, thỉnh thoảng ngáp một cái. Còn Lý Dục mặc dù vẫn là khuôn mặt tuấn mỹ, nhưng lại giấu không đi lau không hết vẻ tiều tụy trên mặt hắn.
Không tìm được, ngoạt trừ mấy câu nói ngắn ngủn hôm đó, cái gì cũng không tìm được nữa.
Lý Dục tức giận vò nát một quyển sách, trong lòng cuồng nộ nóng nảy.
Tô Luân đẩy cửa đi vào, trong miệng lẩm bẩm nói, "Điện hạ, ngươi chắc chắn đây thật sự là gỗ chứ, miếng gỗ này thế nào cũng không đốt được đâu."
Lý Dục nhíu con mắt đào hoa lại, thuận tay cầm nghiên mực bên cạnh lên ném về phía hắn.
Tô Luân hiểm hiểm tránh được, như có điều suy nghĩ nhìn Lý Dục.
Lý Dục đứng dậy không chút do dự đi ra ngoài, chỉ còn lại mấy người kia nhìn trộm mặt nhau.
Gian phòng an trí Lâm Lập Hạ vẫn yên lặng như cũ, nữ tử trên giường mặt khuôn mặt xinh đẹp, nhưng chỉ là một cỗ thi thể.
Trong đầu Lý Dục không ngừng nhớ lại cảnh tượng mình và nàng chung sống, càng nghĩ ngực càng nặng nề, cuối cùng hóa thành tiếng nỉ non thật thấp.
"Không cho chết, trong tay ta có vạn u mộc, nàng làm sao có thể chết."
Hắn tức giận không thôi, vạn u mộc, vạn u mộc! Ngươi đã không cách nào đốt, vậy ta cần ngươi có tác dụng gì!
Hắn dùng sức ném đồ trong tay ra ngoài cửa sổ, không lâu sau lại nghe một người nhỏ giọng hiền lành nói, "Thí chủ ném bảo vật này, chẳng lẽ không muốn cứu vị cô nương nữa soa?"
Lý Dục cảnh giác quay đầu lại, lại thấy một hòa thượng mặt đỏ ửng đang đứng sau lưng mình.
Lý Dục nguy hiểm híp híp mắt, cuối cùng vẫn khách khí hỏi, "Không biết đại sư là?"
Hòa thượng cười cười, "Lão nạp là ai thí chủ không cần hỏi nhiều, hôm nay lão nạp tới chỉ vì vạn u mộc này."
Lý Dục đứng dậy, ngón tay không ngừng vuốt vuốt nhẫn, "Ý của đại sư là?"
"Vạn u mộc chỉ cứu người hữu duyên." Hòa thượng nói.
Lý Dục âm thầm vui mừng, trên mặt vẫn không chút biến hóa, "Đại sư biết dùng vạn u mộc này như thế nào sao?"
Hòa thượng cười gật đầu.
"Không biết đại sư và Trần đại sư là... ?" Liễu Trần chính là người ngày đó đưa vạn u mộc cho Lý Minh Đạt.
Hòa thượng khép đôi tay lại nói: " Liễu Trần là gia sư. Thí chủ, mỗi người đều có số mệnh riêng, mệnh của nữ tử này vẫn chưa chấm dứt, xin cho lão nạp thay nàng hoàn hồn, qua canh giờ thì sẽ không kịp nữa."
Lý Dục cầu còn không được, lập tức cung kính nói, "Mời Đại sư."
Hòa thượng lại nói, "Xin thí chủ ra bên ngoài là có thể."
Sắc mặt Lý Dục có chút khó coi, nhưng vẫn lui ra khỏi phòng, lẳng lặng đứng chờ ngoài cửa phòng.
Ước chừng sau một canh giờ, hòa thượng rốt cuộc mở cửa, Lý Dục bước một bước dài đi vào phòng, chóp mũi chỉ ngửi được mùi hương nhàn nhạt.
Hắn không chú ý được nhiều như vậy, chạy gấp đến bên giường nhìn về phía Lâm Lập Hạ, chỉ thấy sắc mặt nữ tử vốn trắng bệch lạnh lẽo giờ phút này đã hai má đỏ hồng.
Hắn vươn tay muốn chạm vào mặt của nàng, lại phát hiện tay của mình khẽ run.
Nóng.
Lo lắng trong lòng mấy ngày liên tiếp cuối cùng cũng có thể buông xuống. Xoay người đang muốn đáp tạ hòa thượng kia, lại phát hiện người nọ đã sớm không thấy tung tích. Lại nhìn lên trên bàn, ngay ngắn đặt một khối màu đen gì đó.
Hắn đi đến sờ nhẹ, vạn u mộc đã thành màu đen này vậy mà thoáng chốc thành tro, chỉ để lại một đống cát đen nho nhỏ.
Hắn trở về bên giường không kìm lòng nổi cúi người xuống cắn cánh môi của Lâm Lập Hạ, cho đến khi huyết sắc đỏ tươi. Đưa tay đặt lên trước ngực nàng, cảm thấy nhịp tim rất nhỏ lại vững vàng dưới bàn tay.
Nàng cuối cùng đã sống lại.
Nhận thức này khiến Lý Dục vô cùng vui vẻ, trong vui vẻ lại có vô hạn suy nghĩ sâu xa và... Khủng hoảng.
Bắt đầu từ lúc nào, nàng lại có thể vững vàng nắm cảm xúc của hắn trong tay như vậy?
Lâm Lập Hạ vẫn hôn mê như cũ, không biết tất cả mọi chuyện xảy ra và biến hóa cảm xúc bên ngoài.
Nửa tháng sau, Lý Dục nhìn thân thể dần Lâm Lập Hạ dần chuyển biến tốt nhưng vẫn hôn mê bất tỉnh như cũ mà mất hồn, cuối cùng lạnh lùng nói với Lục Lung bên cạnh, "Ngươi đi truyền lời cho thị nữ của nàng."
Lục Lung đương nhiên biết ý nghĩa câu này là gì, chỉ là Điện hạ trăm cay nghìn đắng hoàn hồn cho nàng, bây giờ lại muốn tặng nàng đi sao?
Lý Dục lười biếng cầm ngón tay Lâm Lập Hạ lên vuốt vuốt, "Nàng không thể ở lại bên cạnh ta." Ít nhất là hiện tại không thể.
Lục Lung không nói thêm gì nữa, yên lặng lui ra.
Lý Dục ôm Lâm Lập Hạ còn đang hôn mê vào trong ngực, mị hoặc nhỏ giọng nói, "Nhớ, sau này mạng của nàng, là của ta."
Ba năm sau, một tòa nào đó trong thành cạnh biên quan.
Ánh mặt trời bình yên, ấm áp từ lúc mở cửa sổ chiếu vào, trên chiếc giường bên cửa sổ đang có một người lười biếng nằm, một quyển sách bìa màu xanh dương che đi dung nhan của hắn (nàng) .
Lúc này cửa bị người rầm một tiếng đá văng.
Người tới tướng mạo thanh tú đoan chính thanh nhã, một thân y phục thủy sắc càng lộ ra khí chất văn tĩnh của nàng, chỉ là nữ tử phong cách dịu dàng ít nói như vậy vừa mở miệng liền...
"Ngươi đấy, đã mấy giờ rồi còn ngủ, muốn bị lão nương đánh hay sao!" Nữ tử văn tĩnh, cũng chính là Giang Hiểu Tiếu chống nạnh mắng to, hoàn toàn không thèm để ý hình tượng.
Cái người bị mắng kia giật giật thân thể, tiếp đó mơ hồ hỏi, "Hả? Mấy giờ rồi?"
Giang Hiểu Tiểu không nói gì vỗ vỗ trán của mình, sau đó một tay lôi người nọ dậy, vén tay áo lộ ra chiếc đồng hồ điện tử cực kỳ không hòa hợp nói, "Mười hai giờ tính theo giờ Bắc Kinh!"
Quyển sách úp trên mặt để che nắng được lấy xuống, lộ ra gương mặt nhập tràn bối rối và mơ hồ... Người này không phải Lâm Lập Hạ thì là ai?
Chỉ thấy nàng cười cười qua loa lấy lệ, tiếp đó lại nằm xuống giường êm nói: "Đáng tiếc, bây giờ chúng ta không ở Bắc Kinh."
Chỗ các nàng đang ở là một thời không khác, Đại Minh Vương Triều.
Lập Hạ sống lại, nữ tử càng thêm lười biếng và lạnh nhạt.
Lâm Lập Hạ như vậy thật là im lặng, không có nụ cười nhàn nhã như bình thường, không có mồm miệng lanh lợi như mọi khi, nàng cứ yên lặng nằm như vậy, giống như đang ngủ.
Lý Dục chợt nâng môi mỏng lên cười cười, trên thực tế đúng là nàng đang ngủ, chỉ là giấc ngủ này có thể không tỉnh lại được nữa.
Có thể, chỉ là có thể mà thôi.
Lâm Lập Hạ đúng là đã chết, cái chết dứt khoát không chút nghi ngờ nào.
Hắn nhớ tới bộ dạng của Lý Huyền vừa rồi, giống như một cái xác không hồn, ôm thật chặt thi thể Lâm Lập Hạ.
Quốc sư đứng một bên vô cùng đau đớn: "Tử Thần đã rơi, Tử Thần đã rơi! Triều ta cuối cùng không tránh khỏi một vài tai họa!"
Trong lòng hắn cảm thấy buồn cười, một vương triều to như vậy chẳng lẽ thật sự ký thác vào trên người một nữ tử? Mặc dù hắn đối đầu với Tứ ca, nhưng cũng biết rõ Tứ ca tuyệt đối có tài trị quốc, nếu không sao hắn có thể tặng ngôi vị hoàng đế này cho Tứ ca? Ngược lại sự tồn tại của Lâm Lập Hạ trở thành chướng ngại một đời đế vương của Tứ ca. Là một đế vương giả, cần dứt chân tình đoạn chân ý, mọi việc lấy quốc sự làm trọng, cho dù thủ đoạn sắc bén cũng không thương tiếc, đồng thời ngàn vạn lần không thể có nhược điểm. Cho nên, Lâm Lập Hạ này không thể không trừ.
Hắn mặc cho Tứ ca dẫn Lâm Lập Hạ vào trong cung, hắn không quản không hỏi, lại âm thầm thúc đẩy Doãn Vô Song xuống tay độc hại nàng, hôm nay đại công cáo thành, tất cả cũng nên kết thúc rồi.
Lý Dục theo thói quen xoay xoay chiếc nhẫn bằng đá hồng ngọc trên tay, lười nhác híp híp mắt.
Hắn cũng không phải thật lòng muốn Lâm Lập Hạ chết, nhưng nàng chết đi thúc đẩy quá nhiều chuyện tốt, không thể không chết. Cũng được, dù sao trong tay hắn cũng có vạn u mộc, để nàng chết một lần thì có làm sao?
Lý Dục lấy ra một chiếc hộp xa xỉ đẹp đẽ quý giá từ trong tay áo, trong đôi mắt đào hoa nhỏ dài ngập tràn ý cười.
Lâm Lập Hạ à Lâm Lập Hạ, hôm nay hắn dùng vạn u mộc này ở trên người nàng đúng là đã bỏ ra đủ vốn liếng, ai bảo món đồ chơi này gợi lên hứng thú của hắn chứ? Tử vong cũng không phải kết thúc, mà là một sự bắt đầu khác.
Hắn ngồi xuống bên mép giường, ngón tay thon dài cầm lấy một lọn tóc của nàng, tỉ mỉ quấn quanh. Ngón tay chậm rãi hướng về phía trước, nhẹ nhàng xẹt qua cánh môi không có chút huyết sắc nào của nàng, sống mũi xinh xắn lạnh lẽo, cho đến cặp mắt nghiêm nghiêm thực thực nhắm chặt.
Trong đầu hắn đột nhiên hiện lên biểu cảm sinh động của nàng, đối với Tứ ca thì nhàn nhã, đối với Bát thúc lúc thì lơ đễnh, còn đối với hắn thì đề phòng và tức giận.
Lý Dục không nhịn được cười khẽ một tiếng, quả nhiên, hắn vẫn thích Lâm Lập Hạ đối với hắn trợn mắt nhìn nhau.
Lý Dục không hề biết vẻ mặt của mình giờ phút này là cỡ nào trước đó chưa từng có, cơ nào... Cưng chiều và trầm luân.
Tay hắn phủ lên bàn tay lạnh lẽo của nàng, nhỏ giọng nỉ non, "Lần này, mạng của nàng là của ta."
Lý Dục trở lại bên cạnh bàn đốt nến lên, sau đó mở hộp gấm lấy ra vật thể hình vuông dùng tơ lụa màu đen bao quanh.
Hắn vươn ngón tay từ từ cởi miếng vải ra, ngón tay thon dài đặt trên tơ lụa màu đen làm nổi bật làn da trắng nõn như tuyết, trắng đen rõ ràng, đoan chính sinh ra một loại vẻ đẹp mê hoặc. Đồ vật được bao bọc rốt cuộc cũng lộ ra, mùi hương thơm ngát không rõ ràng thoáng chốc tràn ngập cả căn phòng.
Lý Dục chỉ cảm giác thần kinh chính mình run lên, chăm chú nhìn chằm chằm vật thể hình vuông màu nâu trong tay mình, con ngươi đen rạng rỡ tỏa sáng như ngôi sao trong đêm tối.
Vạn u mộc.
Kỳ dị lục có nói: Vạn u mộc, linh vật này, sống ở nơi cực hàn, vạn năm mới lớn thành một gốc cây, rồi sau đó bị hương trùng ăn, chỉ chừa tinh hoa này, mùi thơm thanh u, ngửi vào có thể khỏi bệnh. Đốt lên, trong vòng ba ngày, người chết có thể sống lại.
Lý Dục cười tà khí, kỳ dị lục này là do một trộm mộ trộm ra từ trong cổ mộ ngàn năm, ngàn năm trước Đại Minh Vương Triều còn chưa thành lập, cũng không biết là vật bồi táng của ai. Lúc đó sau khi hắn xem xong thì xem thường, sách này nói vạn u mộc cũng quá mức thần kỳ, nếu thế gian thật sự có vật như vậy còn không danh dương thiên hạ? Lại còn làm người chết sống lại? Không khỏi cũng quá thần kỳ.
Mãi đến ngày ấy cao tăng tặng vạn u mộc cho phụ hoàng*, hắn vừa nghe được tên thì nội tâm cả kinh, vạn u mộc, thế gian thật sự có vạn u mộc? Chỉ là không biết hiệu quả như thế nào?
*Xem lại
Cao tăng kia chỉ mang vẻ mặt không rõ cười cười mà nói ra: "Vật này là thần vật thượng cổ, người hữu duyên tự có thể được nó."
Phụ hoàng nghe không hiểu ra sao, mặc dù đáy lòng tức giận lại chỉ có thể cười đáp tạ. Vì vậy khối vạn u mộc không ai biết có ích lợi gì này liền được coi như là vật úy báu mà cất giữ.
Hắn vẫn luôn có lòng tò mò đối với vạn u mộc, liền lúc đi săn có nói bên tai phụ hoàng mấy câu. Ngày đó tâm tình phụ hoàng rất tốt, cộng thêm không biết vậy này có công dụng gì, vậy mà cũng đồng ý.
Cứ như vậy, vạn u mộc liền rơi vào tay hắn, hôm nay, hắn phải thử một chút xem nó có thật sự thần kỳ như vậy không.
Lý Dục đặt vạn u mộc phía trên vật dễ cháy, nhìn ngọn lửa màu đỏ cam lượn lờ vấn vít, không khỏi nín thở.
Chỉ chốc lát sau hắn liền mở to cặp mắt, trong mắt tràn đầy không dám tin.
Vạn u mộc vậy mà, vậy mà không cách nào đốt?
Lý Dục cảm thấy kinh ngạc, động tác trong tay lại nghiêm túc, cầm vạn u mộc nhích tới gần ngọn lửa hơn. Nhưng hồi lâu sau vạn u mộc vẫn không nhiễm chút lửa nào.
Lần này Lý Dục kinh ngạc thu hồi vạn u mộc lại, cẩn thận quan sát. Chỉ thấy mặt ngoài khối vạn u mộc màu nâu này vẫn bóng loáng không thôi, nơi bị lửa đốt vẫn chút nào đổi sắc.
Lý Dục kinh hãi, đây là có chuyện gì?
Hắn không tin lại thả lại trên lửa lần nữa, ước chừng đốt nửa khắc đồng hồ, chỉ là, chỉ là vạn u mộc này vẫn không có bất kỳ biến hóa nào.
Lý Dục không khỏi nắm chặt tay, không để ý khối vạn u mộc trong lòng bàn tay nóng lên.
Tại sao có thể như vậy.
Rõ ràng trên kỳ dị lục đã viết, đốt lên, trong vòng ba ngày, người chết có thể sống lại.
Đốt, đã là đốt. Mà đốt nhất định là dùng lửa cháy, nhưng tại sao vạn u mộc này không thể đốt? Chẳng lẽ đây là giả?
Nghĩ như vậy Lý Dục lại cảm thấy ngực giống bị đập một cái, thân thể không ổn định lùi về phía sau mấy bước.
Nếu như vạn u mộc này là giả, vậy thì sẽ không có công hiệu cải tử hồi sinh, Lâm Lập Hạ cũng sẽ không thể tỉnh lại đượ nữa.
Trong con mắt đào hoa của Lý Dục hiện lên tia thâm độc u ám, hung hăng ném vạn u mộc xuống đất!
Nếu như Lâm Lập Hạ vẫn chưa tỉnh lại, nếu như nàng vẫn chưa tỉnh lại...
Lý Dục chợt cảm thấy hô hấp của mình có chút khó khăn, cảm xúc có chút phức tạp làm hắn ý thức có chút hỗn loạn, hắn làm sao có thể sơ suất như vậy, không hề nghĩ đến vạn u mộc là giả? Hiện tại, hiện tại phải làm sao bây giờ?
Lần đầu tiên trong đời Lý Dục biết được hoang mang lo sợ là ý gì.
Hắn đi qua đi lại không ngừng, thỉnh thoảng nhìn về phía nữ tử đang yên lặng ngủ say trên giường.
Giả, vạn u mộc là giả, Lâm Lập Hạ không sống được rồi.
Lý Dục đột nhiên vung một quyền lên mặt bàn, cái bàn bị đập thủng một lỗ, mà bàn tay xinh đẹp của hắn cũng bị máu nhuộm đỏ.
Sao có thể lại là giả!
Hắn phẫn hận không thôi, rồi lại thấy được khối vạn u mộc kia trên mặt đất.
Hắn đột nhiên híp híp mắt, khom người nhặt vạn u mộc lên nhìn kỹ .
Vừa rồi rõ ràng hắn đã dụng hết toàn lực ném nó xuống mặt đất, nhưng vì sao miếng gỗ này lại không có một chút hư hại? Ngay cả một chút vết tích đụng chạm cũng không tìm thấy?
Hắn lại nhìn cái bàn bị mình đập thủng một lỗ, trong bụng lại có ý niệm.
Trong tay hắn rõ ràng là một miếng gỗ, nhưng miếng gỗ này so với tảng đá còn cứng rắn hơn, hơn nữa dùng lửa không thể đốt được.
Trên đời vốn không thể có một miếng gỗ không thể đốt, như vậy... Có phải có thể cho là còn có một tia hi vọng hay không, vạn u mộc này là thật?
Lý Dục nhíu mày một cái, quay đầu nhìn nhìn Lâm Lập Hạ trên giường thật sâu, nắm chặt vạn u mộc đi ra ngoài.
Hắn bước đi như bay nói với Hỏa Nhi đang đứng hầu hạ bên ngoài, "Bảo Tô Luân trong vòng hai ngày tìm tất cả các loại sách nói về gỗ!"
Hỏa Nhi hơi sững sờ, tiếp đó cúi đầu nói, "Nô tỳ sẽ đi nói cho Tô công tử." Điện hạ đây là... Làm sao vậy?
Mặc dù trong lòng Hỏa Nhi có nghi vấn, nhưng lại không dám nhiều lời, nhanh chóng lui xuống.
Còn lại Lý Dục trên khuôn mặt tuấn mỹ đã sớm không có lười nhác tà khí như bình thường, chỉ còn lại ngập tràn âm u và nóng nảy.
Sau khi Tô Luân được Hỏa Nhi truyền lời liền lập tức làm theo, vơ vét hàng loạt các loại sách về gỗ, dĩ nhiên, chỉ là âm thầm tiến hành.
Hai ngày sau Tô Luân nhìn về phía thư phòng hỗn loạn ngập tràn sách ai oán kêu lên: "Điện hạ, người đến cùng là bị làm sao vậy, tìm gỗ gỗ gì đó làm gì chứ."
Lý Dục nhanh chóng lật xem, cũng không ngẩng đầu trả lời, "Thất Xảo, ngươi có phát hiện gì không?"
Tô Luân không chiếm được trả lời đành phải bĩu môi nhìn về phía Thất Xảo.
Giờ phút này cả người Thất Xảo cũng giống như chôn trong sách, nàng nhíu mày trả lời, "Điện hạ, vẫn không có."
Tô Luân nghe vậy lười biếng tựa lưng vào ghế nói, "Ta nói này Điện hạ, ngươi có thể nói cho ta biết ngươi tìm vạn u mộc này là gì được không a..."
Lời còn chưa dứt, Lý Dục đưa tay ném ra một cây bút, đánh trúng cái ghế Tô Luân đang ngồi, cái ghế mất thăng bằng đổ về một bên, Tô Luân bị liên lụy cũng cực kỳ nhếch nhác ngã xuống mặt đất.
Tô Luân thuận tay cầm một quyển rách nát lên nói, "Ta ngay cả loại sách trang giấy nát vụn này cũng tìm khắp tới mang về đây, hoàng tử của ta à, ngươi chắc chắn cái gì đó ngươi muốn tìm có thể tìm được chứ?"
Dứt lời hắn liền tùy ý lật đi lật lại quyển sách rách trên tay, chỉ là nụ cười châm chọc trên khóe môi lập tức cứng lại.
"Điện hạ, vạn u mộc." Tô Luân vội vàng đứng dậy, trên mặt đã sớm không còn vẻ nhạo báng.
Lý Dục đoạt lấy sách, cẩn thận nhìn lại.
Vạn u mộc, chỉ riêng vạn mộc này không thể dùng lửa để đốt, không giống với những loại gỗ bình thường khác.
Lý Dục tức giận đập ly trà xuống đất.
Không có? Cái này không có?
"Tìm! Tiếp tục tìm cho ta!" Lý Dục nghiến răng nói: "Ta cũng không tin vạn u mộc này không thể đốt! Tô Luân! Ngươi mang theo vạn u mộc đi thử lửa!"
Tô Luân kinh ngạc há to miệng, "Thử lửa?"
Lý Dục âm trầm nhìn hắn một cái, "Đúng, thử lửa."
Ba ngày trôi qua cực nhanh, chớp mắt đã là ngày cuối cùng.
Chỉ thấy mặt mũi mấy người trong phòng cúi đầu lật sách đã vô cùng uể oải, thỉnh thoảng ngáp một cái. Còn Lý Dục mặc dù vẫn là khuôn mặt tuấn mỹ, nhưng lại giấu không đi lau không hết vẻ tiều tụy trên mặt hắn.
Không tìm được, ngoạt trừ mấy câu nói ngắn ngủn hôm đó, cái gì cũng không tìm được nữa.
Lý Dục tức giận vò nát một quyển sách, trong lòng cuồng nộ nóng nảy.
Tô Luân đẩy cửa đi vào, trong miệng lẩm bẩm nói, "Điện hạ, ngươi chắc chắn đây thật sự là gỗ chứ, miếng gỗ này thế nào cũng không đốt được đâu."
Lý Dục nhíu con mắt đào hoa lại, thuận tay cầm nghiên mực bên cạnh lên ném về phía hắn.
Tô Luân hiểm hiểm tránh được, như có điều suy nghĩ nhìn Lý Dục.
Lý Dục đứng dậy không chút do dự đi ra ngoài, chỉ còn lại mấy người kia nhìn trộm mặt nhau.
Gian phòng an trí Lâm Lập Hạ vẫn yên lặng như cũ, nữ tử trên giường mặt khuôn mặt xinh đẹp, nhưng chỉ là một cỗ thi thể.
Trong đầu Lý Dục không ngừng nhớ lại cảnh tượng mình và nàng chung sống, càng nghĩ ngực càng nặng nề, cuối cùng hóa thành tiếng nỉ non thật thấp.
"Không cho chết, trong tay ta có vạn u mộc, nàng làm sao có thể chết."
Hắn tức giận không thôi, vạn u mộc, vạn u mộc! Ngươi đã không cách nào đốt, vậy ta cần ngươi có tác dụng gì!
Hắn dùng sức ném đồ trong tay ra ngoài cửa sổ, không lâu sau lại nghe một người nhỏ giọng hiền lành nói, "Thí chủ ném bảo vật này, chẳng lẽ không muốn cứu vị cô nương nữa soa?"
Lý Dục cảnh giác quay đầu lại, lại thấy một hòa thượng mặt đỏ ửng đang đứng sau lưng mình.
Lý Dục nguy hiểm híp híp mắt, cuối cùng vẫn khách khí hỏi, "Không biết đại sư là?"
Hòa thượng cười cười, "Lão nạp là ai thí chủ không cần hỏi nhiều, hôm nay lão nạp tới chỉ vì vạn u mộc này."
Lý Dục đứng dậy, ngón tay không ngừng vuốt vuốt nhẫn, "Ý của đại sư là?"
"Vạn u mộc chỉ cứu người hữu duyên." Hòa thượng nói.
Lý Dục âm thầm vui mừng, trên mặt vẫn không chút biến hóa, "Đại sư biết dùng vạn u mộc này như thế nào sao?"
Hòa thượng cười gật đầu.
"Không biết đại sư và Trần đại sư là... ?" Liễu Trần chính là người ngày đó đưa vạn u mộc cho Lý Minh Đạt.
Hòa thượng khép đôi tay lại nói: " Liễu Trần là gia sư. Thí chủ, mỗi người đều có số mệnh riêng, mệnh của nữ tử này vẫn chưa chấm dứt, xin cho lão nạp thay nàng hoàn hồn, qua canh giờ thì sẽ không kịp nữa."
Lý Dục cầu còn không được, lập tức cung kính nói, "Mời Đại sư."
Hòa thượng lại nói, "Xin thí chủ ra bên ngoài là có thể."
Sắc mặt Lý Dục có chút khó coi, nhưng vẫn lui ra khỏi phòng, lẳng lặng đứng chờ ngoài cửa phòng.
Ước chừng sau một canh giờ, hòa thượng rốt cuộc mở cửa, Lý Dục bước một bước dài đi vào phòng, chóp mũi chỉ ngửi được mùi hương nhàn nhạt.
Hắn không chú ý được nhiều như vậy, chạy gấp đến bên giường nhìn về phía Lâm Lập Hạ, chỉ thấy sắc mặt nữ tử vốn trắng bệch lạnh lẽo giờ phút này đã hai má đỏ hồng.
Hắn vươn tay muốn chạm vào mặt của nàng, lại phát hiện tay của mình khẽ run.
Nóng.
Lo lắng trong lòng mấy ngày liên tiếp cuối cùng cũng có thể buông xuống. Xoay người đang muốn đáp tạ hòa thượng kia, lại phát hiện người nọ đã sớm không thấy tung tích. Lại nhìn lên trên bàn, ngay ngắn đặt một khối màu đen gì đó.
Hắn đi đến sờ nhẹ, vạn u mộc đã thành màu đen này vậy mà thoáng chốc thành tro, chỉ để lại một đống cát đen nho nhỏ.
Hắn trở về bên giường không kìm lòng nổi cúi người xuống cắn cánh môi của Lâm Lập Hạ, cho đến khi huyết sắc đỏ tươi. Đưa tay đặt lên trước ngực nàng, cảm thấy nhịp tim rất nhỏ lại vững vàng dưới bàn tay.
Nàng cuối cùng đã sống lại.
Nhận thức này khiến Lý Dục vô cùng vui vẻ, trong vui vẻ lại có vô hạn suy nghĩ sâu xa và... Khủng hoảng.
Bắt đầu từ lúc nào, nàng lại có thể vững vàng nắm cảm xúc của hắn trong tay như vậy?
Lâm Lập Hạ vẫn hôn mê như cũ, không biết tất cả mọi chuyện xảy ra và biến hóa cảm xúc bên ngoài.
Nửa tháng sau, Lý Dục nhìn thân thể dần Lâm Lập Hạ dần chuyển biến tốt nhưng vẫn hôn mê bất tỉnh như cũ mà mất hồn, cuối cùng lạnh lùng nói với Lục Lung bên cạnh, "Ngươi đi truyền lời cho thị nữ của nàng."
Lục Lung đương nhiên biết ý nghĩa câu này là gì, chỉ là Điện hạ trăm cay nghìn đắng hoàn hồn cho nàng, bây giờ lại muốn tặng nàng đi sao?
Lý Dục lười biếng cầm ngón tay Lâm Lập Hạ lên vuốt vuốt, "Nàng không thể ở lại bên cạnh ta." Ít nhất là hiện tại không thể.
Lục Lung không nói thêm gì nữa, yên lặng lui ra.
Lý Dục ôm Lâm Lập Hạ còn đang hôn mê vào trong ngực, mị hoặc nhỏ giọng nói, "Nhớ, sau này mạng của nàng, là của ta."
Ba năm sau, một tòa nào đó trong thành cạnh biên quan.
Ánh mặt trời bình yên, ấm áp từ lúc mở cửa sổ chiếu vào, trên chiếc giường bên cửa sổ đang có một người lười biếng nằm, một quyển sách bìa màu xanh dương che đi dung nhan của hắn (nàng) .
Lúc này cửa bị người rầm một tiếng đá văng.
Người tới tướng mạo thanh tú đoan chính thanh nhã, một thân y phục thủy sắc càng lộ ra khí chất văn tĩnh của nàng, chỉ là nữ tử phong cách dịu dàng ít nói như vậy vừa mở miệng liền...
"Ngươi đấy, đã mấy giờ rồi còn ngủ, muốn bị lão nương đánh hay sao!" Nữ tử văn tĩnh, cũng chính là Giang Hiểu Tiếu chống nạnh mắng to, hoàn toàn không thèm để ý hình tượng.
Cái người bị mắng kia giật giật thân thể, tiếp đó mơ hồ hỏi, "Hả? Mấy giờ rồi?"
Giang Hiểu Tiểu không nói gì vỗ vỗ trán của mình, sau đó một tay lôi người nọ dậy, vén tay áo lộ ra chiếc đồng hồ điện tử cực kỳ không hòa hợp nói, "Mười hai giờ tính theo giờ Bắc Kinh!"
Quyển sách úp trên mặt để che nắng được lấy xuống, lộ ra gương mặt nhập tràn bối rối và mơ hồ... Người này không phải Lâm Lập Hạ thì là ai?
Chỉ thấy nàng cười cười qua loa lấy lệ, tiếp đó lại nằm xuống giường êm nói: "Đáng tiếc, bây giờ chúng ta không ở Bắc Kinh."
Chỗ các nàng đang ở là một thời không khác, Đại Minh Vương Triều.
Lập Hạ sống lại, nữ tử càng thêm lười biếng và lạnh nhạt.
Tác giả :
Thiên Hạ Vô Bệnh