Cùng Quân Ca
Chương 33: Bỗng nhiên gặp nhau
Hà tiểu thư nghe vậy nghi hoặc nhìn thiếu nữ trước mắt, không cần nhạc công, chỉ mình nàng múa?
"Xuân Hương không có ở đây, nhạc công khác cũng không được, như vậy, ngươi liền tự mình múa."
"Làm sao có thể!" Hà tiểu thư lúc này mới nghe hiểu lời nói của Lâm Lập Hạ, lập tức lớn tiếng kinh hô.
Lâm Lập Hạ miễn cưỡng nhìn nàng một cái, "Sao lại không thể?"
"Đương, đương nhiên là không thể nào!" Hà tiểu thư bị ánh mắt kiên định của Lâm Lập Hạ nhìn chẳng biết tại sao lại có chút hốt hoảng , "Làm sao có thể múa mà không có nhạc công chứ."
"Có." Lâm Lập Hạ nhẹ nhàng mở miệng, ánh mắt nhìn Hà tiểu thư từng câu từng chữ nói, "Ta đã thấy vũ điệu như vậy."
"Không có âm nhạc, không có sân khấu, không có người xem, họ vẫn có thể múa xuất thần như vậy, cho đến khi hấp dẫn ánh mắt của mọi người."
Hà tiểu thư nghe có chút mơ hồ, "Họ là ai?"
"Họ là người bị chúng ta coi thường, không có thân thể khỏe mạnh giống như chúng ta, lại có trái tim kiên cường hơn chúng ta rất nhiều."
Đó là những người tàn tật trong xã hội, có người không nhìn thấy nổi một tia ánh sáng, có không phát ra được một âm thanh mỹ diệu, nhưng tình yêu cuộc sống của họ, cũng không bị mịt mờ ăn mòn tâm hồn.
d.iễ.nđà.nl.ê.q.úyđ.ôn
Sáng sớm trên phố, người đi đường vẫn còn ít ỏi, họ mặc Vũ Y vừa vặn, không tiếng động bắt đầu vũ điệu của mình.
Tứ chi mềm mại ưu nhã múa, họ nhắm chặt hai mắt, mặc sức chìm trong vũ điệu, dường như cùng người khác tách rời ở hai không gian.
Từ từ, mọi người bắt đầu vây quanh bọn họ, không có ai mở miệng, chỉ yên lặng nhìn họ.
Lâm Lập Hạ cho đến bây giờ vẫn không quên được cảm xúc lúc đó, đó là một loại hi vọng không tiếng động, hi vọng với cuộc sống.
Hà tiểu thư nhìn nụ cười yếu ớt trên mặt Lâm Lập Hạ chậm rãi mở miệng, "Thật ra thì ngươi ở đây nói gì ta cũng không hiểu, nhưng mà không có nhạc công thật sự có thể không?"
Bây giờ nàng đã không còn biện pháp nào khác, từ nhỏ đã lệ thuộc vào tiếng đàn của Xuân Hương mới có thể tìm được cảm giác múa, nàng đã từng đã thử để nhạc công khác đàn cho nàng múa, nhưng mà kết quả đều là rối tinh rối mù.
Nàng biết mình rất vô dụng, nàng vốn muốn rút hội khỏi hoa thần… Nhưng cứ rời khỏi như vậy thì liên lụy đến phụ thân.
Người thiếu nữ trước mắt này nói nàng có thể không cần nhạc công, nàng không biết mình có thể hay không, nhưng mà bây giờ chỉ còn cách ngựa chết chữa thành ngựa sống, hơn nữa, thiếu nữ trước mắt cho nàng một loại cảm giác an tâm. Giống như, không có người khác nàng vẫn có thể.
"Có thể chứ." Lâm Lập Hạ cười híp mắt nói, đặt tay lên bả vai của nàng, "Hà tiểu thư, ngươi có thể làm được."
"Ừ." Hà Tri Thu gật đầu lia lịa, đúng, nàng có thể!
* * *
Nước trà trên tay Lí Triệt không biết đã đổi qua mấy chén, trên mặt hắn vẫn không có cảm xúc gì nhìn đối diện. Trên đài đối diện thiếu nữ xinh đẹp đang ra sức gảy đàn tranh, mồ hôi trên trán lấm tấm rỉ ra.
Trước mắt giai nhân đông đảo, tâm tư Lý Triệt lại nửa điểm đều không ở chỗ này.
Lý Triệt khẽ nhíu mày, cách lần hắn bị ám sát đã qua hơn một tháng, cách Hắc Đạt hồi báo với hắn Diêm Vương các đã bị tiêu diệt cũng hơn một tháng, nhưng chuyện lại đúng như Hắc Đạt nói quá mức thuận lợi.
Mười ba âm phủ là sát thủ bí ẩn dưới tay hắn, luận võ công dĩ nhiên là không giống bình thường, nhưng những người lần trước ám sát hắn võ công ly kỳ cổ quái, dù là mười ba âm phủ cũng phải mất một phen công phu mới có thể diệt sạch, nhưng những người đó lại bị giết không có chút phản kháng nào.
Bồ.Công.Anh-d..d.l...q.d
Hắn sai Hắc Đạt đi điều tra tin tức về Diêm Vương các, nhưng Hắc Đạt mang về cũng chỉ là những thông tin lưu truyền trên giang hồ, cũng không có tin tức gì đáng giá.
Diêm Vương các, rốt cuộc là tổ chức gì? Các chủ Diêm Vương các là ai ? Diêm Vương các là bị ủy thác của người nào ám sát hắn? Những thứ này cũng không biết gì cả.
Nghĩ tới đây hai tay cầm ly trà của Lý Triệt nắm thật chặt, bất luận là người nào, hắn đều muốn đem hắn bắt lại.
Lúc này đột nhiên đám người huyên náo, quan viên đứng sau lưng cũng bắt đầu bàn luận xôn xao, Lý Triệt giương mắt nhìn về phía đối diện, sau khi nhìn thấy thiếu nữ trên đài hắn không khỏi ngây ngẩn cả người.
Ngộ Không?
(nói thật thì mỗi lần thấy nhắc đến cái tên này là lại thấy buồn cười)
Trên đài, Hà Tri Thu khẩn trương buông mắt xuống, lòng bàn tay nắm chặt đã ươn ướt rồi.
"Chuyện gì xảy ra với đại tiểu thư Hà gia này vậy, không phải nói sẽ múa sao, sao mà lên đài lại không nhúc nhích gì vậy."
"Tại sao không có nhạc công vậy, nhạc công của nàng đâu?"
"Chẳng lẽ lại không có ở đây, lần đó Hà tri phủ làm đại thọ muốn cho nữ nhi hiến một vũ khúc, đúng lúc nhạc công nàng bị nhiễm phong hàn, không thể làm gì khác là thay nhạc công khác, nào biết lại múa loạn thất bát tao!"
"Chuyện này ta cũng biết rõ, chỉ là không ngờ Hà đại tiểu thư này lại vô dụng như vậy. Xem ra hôm nay còn xấu xí hơn."
Những lời huyên náo lọt vào tai, ở giữa xen lẫn những lời châm chọc châm biếm cùng chất vấn của người khác, trong lòng nàng đột nhiên khiếp sợ, con ngươi lo lắng chuyển động.
Nàng vẫn chưa được, không được, phía dưới đài nhiều người như vậy, Xuân Hương lại không ở nơi này, nàng sẽ không múa được , giống như trước kia!
Nghĩ như vậy nàng càng thêm sợ hãi rụt người một cái, trong lòng không ngừng hét to, nàng, nàng muốn đi xuống, nàng căn bản múa không được!
Lâm Lập Hạ cách đó không xa đang nhìn nàng thấy thế nhíu chân mày lại.
Hà Tri Thu hốt hoảng ngẩng đầu lên, tầm mắt tìm kiếm trong đám người, Xuân Hương, Xuân Hương ở chỗ nào, Xuân Hương có ở đó hay không.
Chợt nàng nhìn thấy Lâm Lập Hạ trong đám người, nàng đang hơi nhíu mày nhìn nàng chằm chằm, Hà Tri Thu hình như lại trở về ngày ấy, mẹ cũng nhìn nàng như vậy, trong ánh mắt tràn đầy thất vọng.
Hà Tri Thu lại theo thói quen hồng vành mắt, đừng nhìn như vậy nàng, nàng không muốn như vậy , nàng không muốn như vậy!
Lâm Lập Hạ thở dài trong lòng một cái, Hà tiểu thư này lại loạn rồi, mới vừa rồi làm công tác tư tưởng cho nàng hình như còn chưa đủ. Nàng hướng Hà Tri Thu vẫy vẫy tay, nói khẩu hình với nàng.
"Không nên suy nghĩ quá nhiều, múa."
Hà Tri Thu thấy rõ ràng lời "Nói" của Lâm Lập Hạ, tiếp đó trên mặt Lâm Lập Hạ lại lộ ra nụ cười, một nụ cười tràn đầy tin tưởng.
Đáy lòng Hà Tri Thu nảy sinh chút cảm giác mới lạ, đây là lần đầu tiên có người không dùng ánh mắt thất vọng nhìn nàng, không nói nàng sao lại vô dụng như vậy.
Nàng thử bình ổn tâm tư, cắn răng nghĩ, hôm nay bất luận thế nào nàng đều phải múa, ít nhất, ít nhất còn có người nhìn nàng, kỳ vọng nàng múa.
Dịch cô nương nói nàng không cần nghĩ quá nhiều, cũng không cần nhìn phản ứng của người khác, tin tưởng mình là tốt rồi.
Hà Tri Thu nhắm mắt lại hít một hơi thật sâu, không cần để ý đến suy nghĩ của người khác, không cần để ý đến suy nghĩ của người khác, suy nghĩ một chút bình thường mình múa như thế nào, suy nghĩ một chút tiếng đàn của Xuân Hương nhu hòa dường nào.
d.i.3n.d@n.l3.q.uy.d0n
Nàng muốn múa, tựa như hiện tại còn có tiếng đàn của Xuân Hương.
Hà Tri Thu giơ tay lên bắt đầu múa, thở hổn hển, tay chân cứng ngắc.
Dưới đài không ngoài dự đoán một mảnh ồn ào, nhưng trên đài, Hà Tri Thu cũng không hỗn loạn giống như lúc vừa bắt đầu.
Trước mắt của nàng là một vùng tăm tối, nhưng nàng giống như thấy được cảnh tượng năm sáu tuổi lần đầu tiên thấy Xuân Hương, nàng ngã nhào trên đất đau lòng khóc lớn, Xuân Hương kéo tay của nàng cùng nàng ngồi xuống đất.
"Tiểu thư, người làm chuyện gì thì nô tỳ cũng ở cùng với người."
Vì vậy nàng múa, Xuân Hương đánh đàn. Nàng đã thành thói quen chuyện gì đều có Xuân Hương làm bạn, nhưng Dịch cô nương nói rất đúng, Xuân Hương cuối cùng không thể vĩnh viễn ở cùng với nàng, nàng muốn dựa vào chính mình.
Không có Xuân Hương, nàng cũng có thể.
Tứ chi Hà Tri Thu từ từ thả lòng xuống, trên mặt cũng nở nụ cười nhu hòa. Nàng đang nhắm mắt rốt cuộc cũng giải khai tâm kết, đúng, bây giờ nàng đang múa, không có tiếng đàn của Xuân Hương cũng có thể múa.
Lâm Lập Hạ thấy thế trong mắt tràn ngập nụ cười, xem ra Hà Tri Thu đã hiểu được mấu chốt rồi. Hà Tri Thu cũng không phải không thể, mà là từ nhỏ đã quá lệ thuộc vào cái người nhạc công tên là Xuân Hương, không có thói quen không có tiếng đàn nàng, cộng thêm có thể nhiều lần gặp khó khăn, nàng càng ngày càng không tự tin, trong lòng đã nhận định không có Xuân Hương nàng sẽ không thể, cho nên mới biến thành bộ dáng bây giờ.
Nếu nàng có thể múa được, cũng có nghĩa đó là thực lực của chính nàng, những thứ khác cũng chỉ là phụ trợ mà thôi, không người nào có thể cướp đi bản lĩnh của chính nàng. Chỉ cần tin tưởng mình, có cái gì mà không thể?
Lâm Lập Hạ có chút khổ não dùng ngón tay chọc chọc trán của mình, những lời này sao lại quen tai như vậy, là trong quảng cáo nào đây?
Trong lầu Như Thủy, nét mặt Lý Triệt cùng Lý Dục không giống nhau.
Lý Triệt đã sớm để ly trà trong tay xuống, nhìn không chớp mắt thiếu nữ có thân thể mềm mại trên đài, một lát sau trong mắt hắn thoáng qua một tia thất vọng mà bản thân cũng không nhận ra.
Thiếu nữ tên Hà Tri Thu không phải Ngộ Không.
Trong mắt hắn Ngộ Không là một nữ tử nhàn hạ, không quan tâm ánh mắt thế tục, sẽ không giống nữ tử bình thường đụng phải một ít chuyện chỉ biết run lẩy bẩy mảnh mai không chịu nổi, mặc dù diện mạo nữ tử này rất giống Ngộ Không, nhưng một thân khí chất nhu nhược làm thế nào cũng không giống.
Bồ.Công.Anh.d.iễ.nđ.à.nlê.q.u.ýđ.ôn
Hắn khôi phục tư thế cũ, lần nữa lại cầm ly trà lên uống.
"Hoàng thúc có hứng thú với nữ tử Hà Tri Thu sao?" Lý Dục ở một bên lười biếng mở miệng, Lý Triệt từ khi Hà Tri Thu lên đài liền sửng sốt ngơ ngác nhìn nàng, dĩ nhiên, biểu hiện của Hà Tri Thu này quả thật rất thú vị.
Lý Triệt nghe vậy nhàn nhạt nhìn hắn một cái, "Không có, ngược lại Tiểu Cửu có nữ tử nào hợp ý không?"
Lý Dục duỗi ra ngón tay lắc lắc, "Chuyến này ta đến đây vốn là đặc biệt vì đệ nhất mỹ nữ tới Lạc Dương."
"Hả?" Lý Triệt nhíu mày, nói cách khác hiện tại thay đổi mục tiêu.
Lý Dục tà tà cười cười, "Hoàng thúc, ta đột nhiên đối với Hà Tri Thu này cảm thấy hứng thú."
Lý Triệt mặc dù biết người nọ không phải Ngộ Không, nhưng thấy dung nhan tương tự này vẫn còn có chút vui mừng, nhưng nếu Tiểu Cửu mở miệng vậy coi như xong, "Tiểu Cửu thích là tốt rồi, nghe nói Hà Tri Thu này cũng vô cùng có tri thức hiểu lễ nghĩa."
Lý Triệt quay mặt sang tiếp tục nhìn nữ tử trên đài, Hà Tri Thu vừa lúc nhảy xong một điệu múa, hô hấp rối loạn mở mắt, tầm mắt thật chặt nhìn về phía bên phải đám người.
Lý Triệt theo tầm mắt của nàng nhìn sang, lúc nhìn thấy một người thì hắn chợt đứng lên, gương mặt tuấn tú hiện lên nụ cười.
* * *
Lâm Lập Hạ sau khi thấy Hà Tri Thu múa xong thì cười cười, nhìn xem, không phải nàng làm rất tốt sao. Lúc này nàng đột nhiên phát Mạch Tuệ cùng Trọng Lương, trời ạ, nàng quên khuấy mất bọn họ.
Nàng xoay người thoát ra khỏi đám người, lúc đang chuẩn bị đi ra ngoài lại bị một nam tử mặc y phục màu xanh dương thẫm chặn lại đường đi.
"Ngộ Không tiểu sư phụ, thật là đã lâu không gặp." Môi mỏng của nam tử hơi nhếch lên, trên mặt tuấn tú tràn đầy nụ cười, trong mắt lóe lên ánh sáng.
"Xuân Hương không có ở đây, nhạc công khác cũng không được, như vậy, ngươi liền tự mình múa."
"Làm sao có thể!" Hà tiểu thư lúc này mới nghe hiểu lời nói của Lâm Lập Hạ, lập tức lớn tiếng kinh hô.
Lâm Lập Hạ miễn cưỡng nhìn nàng một cái, "Sao lại không thể?"
"Đương, đương nhiên là không thể nào!" Hà tiểu thư bị ánh mắt kiên định của Lâm Lập Hạ nhìn chẳng biết tại sao lại có chút hốt hoảng , "Làm sao có thể múa mà không có nhạc công chứ."
"Có." Lâm Lập Hạ nhẹ nhàng mở miệng, ánh mắt nhìn Hà tiểu thư từng câu từng chữ nói, "Ta đã thấy vũ điệu như vậy."
"Không có âm nhạc, không có sân khấu, không có người xem, họ vẫn có thể múa xuất thần như vậy, cho đến khi hấp dẫn ánh mắt của mọi người."
Hà tiểu thư nghe có chút mơ hồ, "Họ là ai?"
"Họ là người bị chúng ta coi thường, không có thân thể khỏe mạnh giống như chúng ta, lại có trái tim kiên cường hơn chúng ta rất nhiều."
Đó là những người tàn tật trong xã hội, có người không nhìn thấy nổi một tia ánh sáng, có không phát ra được một âm thanh mỹ diệu, nhưng tình yêu cuộc sống của họ, cũng không bị mịt mờ ăn mòn tâm hồn.
d.iễ.nđà.nl.ê.q.úyđ.ôn
Sáng sớm trên phố, người đi đường vẫn còn ít ỏi, họ mặc Vũ Y vừa vặn, không tiếng động bắt đầu vũ điệu của mình.
Tứ chi mềm mại ưu nhã múa, họ nhắm chặt hai mắt, mặc sức chìm trong vũ điệu, dường như cùng người khác tách rời ở hai không gian.
Từ từ, mọi người bắt đầu vây quanh bọn họ, không có ai mở miệng, chỉ yên lặng nhìn họ.
Lâm Lập Hạ cho đến bây giờ vẫn không quên được cảm xúc lúc đó, đó là một loại hi vọng không tiếng động, hi vọng với cuộc sống.
Hà tiểu thư nhìn nụ cười yếu ớt trên mặt Lâm Lập Hạ chậm rãi mở miệng, "Thật ra thì ngươi ở đây nói gì ta cũng không hiểu, nhưng mà không có nhạc công thật sự có thể không?"
Bây giờ nàng đã không còn biện pháp nào khác, từ nhỏ đã lệ thuộc vào tiếng đàn của Xuân Hương mới có thể tìm được cảm giác múa, nàng đã từng đã thử để nhạc công khác đàn cho nàng múa, nhưng mà kết quả đều là rối tinh rối mù.
Nàng biết mình rất vô dụng, nàng vốn muốn rút hội khỏi hoa thần… Nhưng cứ rời khỏi như vậy thì liên lụy đến phụ thân.
Người thiếu nữ trước mắt này nói nàng có thể không cần nhạc công, nàng không biết mình có thể hay không, nhưng mà bây giờ chỉ còn cách ngựa chết chữa thành ngựa sống, hơn nữa, thiếu nữ trước mắt cho nàng một loại cảm giác an tâm. Giống như, không có người khác nàng vẫn có thể.
"Có thể chứ." Lâm Lập Hạ cười híp mắt nói, đặt tay lên bả vai của nàng, "Hà tiểu thư, ngươi có thể làm được."
"Ừ." Hà Tri Thu gật đầu lia lịa, đúng, nàng có thể!
* * *
Nước trà trên tay Lí Triệt không biết đã đổi qua mấy chén, trên mặt hắn vẫn không có cảm xúc gì nhìn đối diện. Trên đài đối diện thiếu nữ xinh đẹp đang ra sức gảy đàn tranh, mồ hôi trên trán lấm tấm rỉ ra.
Trước mắt giai nhân đông đảo, tâm tư Lý Triệt lại nửa điểm đều không ở chỗ này.
Lý Triệt khẽ nhíu mày, cách lần hắn bị ám sát đã qua hơn một tháng, cách Hắc Đạt hồi báo với hắn Diêm Vương các đã bị tiêu diệt cũng hơn một tháng, nhưng chuyện lại đúng như Hắc Đạt nói quá mức thuận lợi.
Mười ba âm phủ là sát thủ bí ẩn dưới tay hắn, luận võ công dĩ nhiên là không giống bình thường, nhưng những người lần trước ám sát hắn võ công ly kỳ cổ quái, dù là mười ba âm phủ cũng phải mất một phen công phu mới có thể diệt sạch, nhưng những người đó lại bị giết không có chút phản kháng nào.
Bồ.Công.Anh-d..d.l...q.d
Hắn sai Hắc Đạt đi điều tra tin tức về Diêm Vương các, nhưng Hắc Đạt mang về cũng chỉ là những thông tin lưu truyền trên giang hồ, cũng không có tin tức gì đáng giá.
Diêm Vương các, rốt cuộc là tổ chức gì? Các chủ Diêm Vương các là ai ? Diêm Vương các là bị ủy thác của người nào ám sát hắn? Những thứ này cũng không biết gì cả.
Nghĩ tới đây hai tay cầm ly trà của Lý Triệt nắm thật chặt, bất luận là người nào, hắn đều muốn đem hắn bắt lại.
Lúc này đột nhiên đám người huyên náo, quan viên đứng sau lưng cũng bắt đầu bàn luận xôn xao, Lý Triệt giương mắt nhìn về phía đối diện, sau khi nhìn thấy thiếu nữ trên đài hắn không khỏi ngây ngẩn cả người.
Ngộ Không?
(nói thật thì mỗi lần thấy nhắc đến cái tên này là lại thấy buồn cười)
Trên đài, Hà Tri Thu khẩn trương buông mắt xuống, lòng bàn tay nắm chặt đã ươn ướt rồi.
"Chuyện gì xảy ra với đại tiểu thư Hà gia này vậy, không phải nói sẽ múa sao, sao mà lên đài lại không nhúc nhích gì vậy."
"Tại sao không có nhạc công vậy, nhạc công của nàng đâu?"
"Chẳng lẽ lại không có ở đây, lần đó Hà tri phủ làm đại thọ muốn cho nữ nhi hiến một vũ khúc, đúng lúc nhạc công nàng bị nhiễm phong hàn, không thể làm gì khác là thay nhạc công khác, nào biết lại múa loạn thất bát tao!"
"Chuyện này ta cũng biết rõ, chỉ là không ngờ Hà đại tiểu thư này lại vô dụng như vậy. Xem ra hôm nay còn xấu xí hơn."
Những lời huyên náo lọt vào tai, ở giữa xen lẫn những lời châm chọc châm biếm cùng chất vấn của người khác, trong lòng nàng đột nhiên khiếp sợ, con ngươi lo lắng chuyển động.
Nàng vẫn chưa được, không được, phía dưới đài nhiều người như vậy, Xuân Hương lại không ở nơi này, nàng sẽ không múa được , giống như trước kia!
Nghĩ như vậy nàng càng thêm sợ hãi rụt người một cái, trong lòng không ngừng hét to, nàng, nàng muốn đi xuống, nàng căn bản múa không được!
Lâm Lập Hạ cách đó không xa đang nhìn nàng thấy thế nhíu chân mày lại.
Hà Tri Thu hốt hoảng ngẩng đầu lên, tầm mắt tìm kiếm trong đám người, Xuân Hương, Xuân Hương ở chỗ nào, Xuân Hương có ở đó hay không.
Chợt nàng nhìn thấy Lâm Lập Hạ trong đám người, nàng đang hơi nhíu mày nhìn nàng chằm chằm, Hà Tri Thu hình như lại trở về ngày ấy, mẹ cũng nhìn nàng như vậy, trong ánh mắt tràn đầy thất vọng.
Hà Tri Thu lại theo thói quen hồng vành mắt, đừng nhìn như vậy nàng, nàng không muốn như vậy , nàng không muốn như vậy!
Lâm Lập Hạ thở dài trong lòng một cái, Hà tiểu thư này lại loạn rồi, mới vừa rồi làm công tác tư tưởng cho nàng hình như còn chưa đủ. Nàng hướng Hà Tri Thu vẫy vẫy tay, nói khẩu hình với nàng.
"Không nên suy nghĩ quá nhiều, múa."
Hà Tri Thu thấy rõ ràng lời "Nói" của Lâm Lập Hạ, tiếp đó trên mặt Lâm Lập Hạ lại lộ ra nụ cười, một nụ cười tràn đầy tin tưởng.
Đáy lòng Hà Tri Thu nảy sinh chút cảm giác mới lạ, đây là lần đầu tiên có người không dùng ánh mắt thất vọng nhìn nàng, không nói nàng sao lại vô dụng như vậy.
Nàng thử bình ổn tâm tư, cắn răng nghĩ, hôm nay bất luận thế nào nàng đều phải múa, ít nhất, ít nhất còn có người nhìn nàng, kỳ vọng nàng múa.
Dịch cô nương nói nàng không cần nghĩ quá nhiều, cũng không cần nhìn phản ứng của người khác, tin tưởng mình là tốt rồi.
Hà Tri Thu nhắm mắt lại hít một hơi thật sâu, không cần để ý đến suy nghĩ của người khác, không cần để ý đến suy nghĩ của người khác, suy nghĩ một chút bình thường mình múa như thế nào, suy nghĩ một chút tiếng đàn của Xuân Hương nhu hòa dường nào.
d.i.3n.d@n.l3.q.uy.d0n
Nàng muốn múa, tựa như hiện tại còn có tiếng đàn của Xuân Hương.
Hà Tri Thu giơ tay lên bắt đầu múa, thở hổn hển, tay chân cứng ngắc.
Dưới đài không ngoài dự đoán một mảnh ồn ào, nhưng trên đài, Hà Tri Thu cũng không hỗn loạn giống như lúc vừa bắt đầu.
Trước mắt của nàng là một vùng tăm tối, nhưng nàng giống như thấy được cảnh tượng năm sáu tuổi lần đầu tiên thấy Xuân Hương, nàng ngã nhào trên đất đau lòng khóc lớn, Xuân Hương kéo tay của nàng cùng nàng ngồi xuống đất.
"Tiểu thư, người làm chuyện gì thì nô tỳ cũng ở cùng với người."
Vì vậy nàng múa, Xuân Hương đánh đàn. Nàng đã thành thói quen chuyện gì đều có Xuân Hương làm bạn, nhưng Dịch cô nương nói rất đúng, Xuân Hương cuối cùng không thể vĩnh viễn ở cùng với nàng, nàng muốn dựa vào chính mình.
Không có Xuân Hương, nàng cũng có thể.
Tứ chi Hà Tri Thu từ từ thả lòng xuống, trên mặt cũng nở nụ cười nhu hòa. Nàng đang nhắm mắt rốt cuộc cũng giải khai tâm kết, đúng, bây giờ nàng đang múa, không có tiếng đàn của Xuân Hương cũng có thể múa.
Lâm Lập Hạ thấy thế trong mắt tràn ngập nụ cười, xem ra Hà Tri Thu đã hiểu được mấu chốt rồi. Hà Tri Thu cũng không phải không thể, mà là từ nhỏ đã quá lệ thuộc vào cái người nhạc công tên là Xuân Hương, không có thói quen không có tiếng đàn nàng, cộng thêm có thể nhiều lần gặp khó khăn, nàng càng ngày càng không tự tin, trong lòng đã nhận định không có Xuân Hương nàng sẽ không thể, cho nên mới biến thành bộ dáng bây giờ.
Nếu nàng có thể múa được, cũng có nghĩa đó là thực lực của chính nàng, những thứ khác cũng chỉ là phụ trợ mà thôi, không người nào có thể cướp đi bản lĩnh của chính nàng. Chỉ cần tin tưởng mình, có cái gì mà không thể?
Lâm Lập Hạ có chút khổ não dùng ngón tay chọc chọc trán của mình, những lời này sao lại quen tai như vậy, là trong quảng cáo nào đây?
Trong lầu Như Thủy, nét mặt Lý Triệt cùng Lý Dục không giống nhau.
Lý Triệt đã sớm để ly trà trong tay xuống, nhìn không chớp mắt thiếu nữ có thân thể mềm mại trên đài, một lát sau trong mắt hắn thoáng qua một tia thất vọng mà bản thân cũng không nhận ra.
Thiếu nữ tên Hà Tri Thu không phải Ngộ Không.
Trong mắt hắn Ngộ Không là một nữ tử nhàn hạ, không quan tâm ánh mắt thế tục, sẽ không giống nữ tử bình thường đụng phải một ít chuyện chỉ biết run lẩy bẩy mảnh mai không chịu nổi, mặc dù diện mạo nữ tử này rất giống Ngộ Không, nhưng một thân khí chất nhu nhược làm thế nào cũng không giống.
Bồ.Công.Anh.d.iễ.nđ.à.nlê.q.u.ýđ.ôn
Hắn khôi phục tư thế cũ, lần nữa lại cầm ly trà lên uống.
"Hoàng thúc có hứng thú với nữ tử Hà Tri Thu sao?" Lý Dục ở một bên lười biếng mở miệng, Lý Triệt từ khi Hà Tri Thu lên đài liền sửng sốt ngơ ngác nhìn nàng, dĩ nhiên, biểu hiện của Hà Tri Thu này quả thật rất thú vị.
Lý Triệt nghe vậy nhàn nhạt nhìn hắn một cái, "Không có, ngược lại Tiểu Cửu có nữ tử nào hợp ý không?"
Lý Dục duỗi ra ngón tay lắc lắc, "Chuyến này ta đến đây vốn là đặc biệt vì đệ nhất mỹ nữ tới Lạc Dương."
"Hả?" Lý Triệt nhíu mày, nói cách khác hiện tại thay đổi mục tiêu.
Lý Dục tà tà cười cười, "Hoàng thúc, ta đột nhiên đối với Hà Tri Thu này cảm thấy hứng thú."
Lý Triệt mặc dù biết người nọ không phải Ngộ Không, nhưng thấy dung nhan tương tự này vẫn còn có chút vui mừng, nhưng nếu Tiểu Cửu mở miệng vậy coi như xong, "Tiểu Cửu thích là tốt rồi, nghe nói Hà Tri Thu này cũng vô cùng có tri thức hiểu lễ nghĩa."
Lý Triệt quay mặt sang tiếp tục nhìn nữ tử trên đài, Hà Tri Thu vừa lúc nhảy xong một điệu múa, hô hấp rối loạn mở mắt, tầm mắt thật chặt nhìn về phía bên phải đám người.
Lý Triệt theo tầm mắt của nàng nhìn sang, lúc nhìn thấy một người thì hắn chợt đứng lên, gương mặt tuấn tú hiện lên nụ cười.
* * *
Lâm Lập Hạ sau khi thấy Hà Tri Thu múa xong thì cười cười, nhìn xem, không phải nàng làm rất tốt sao. Lúc này nàng đột nhiên phát Mạch Tuệ cùng Trọng Lương, trời ạ, nàng quên khuấy mất bọn họ.
Nàng xoay người thoát ra khỏi đám người, lúc đang chuẩn bị đi ra ngoài lại bị một nam tử mặc y phục màu xanh dương thẫm chặn lại đường đi.
"Ngộ Không tiểu sư phụ, thật là đã lâu không gặp." Môi mỏng của nam tử hơi nhếch lên, trên mặt tuấn tú tràn đầy nụ cười, trong mắt lóe lên ánh sáng.
Tác giả :
Thiên Hạ Vô Bệnh