Cùng Quân Ca
Chương 1: Xuyên qua cũng xui xẻo
Thời điểm Lâm Lập Hà từ trên taxi xuống vẫn còn cảm thấy hơi choáng váng. Hôm nay cô vừa tan tầm liền đến thẳng quán bar Shangri-la, cùng là do nhóm bạn trung học tổ chức buổi học lớp, lúc cô đến, hầu hết mọi người đều có mặt đông đủ cả, Lâm Lập Hạ vừa vào lập tức bị phạt phải uống vài ly rượu.
Hơi nóng trong bụng bắt đầu bốc lên, cô vội chạy đến đầu một con ngõ âm u vắng vẻ, ngồi xổm xuống liên tục nôn mửa.
Vì sao rõ ràng không thích bia rượu còn cố uống?
Lâm Lập Hạ vừa thở hổn hểnvừa buồn bực nghĩ, trong lòng lại dâng lên một trân thương cảm. Giống như biết rõ mình và người kia không chút quan hệ, lại vẫn ôm hi vọng với anh. Nhưng mà cả buổi tối, anh đều không thèm liếc mắt nhìn cô một cái.
Trong ngõ nhỏ im ắng, chỉ nghe được thanh âm nôn mửa khổ sở của người phụ nữ.
Bỗng nhiên, một tiếng khởi động xe máy vang lên. Lâm Lập Hạ vừa đứng dậy lấy khăn giấy lau miệng, nghe thấy tiếng động liền quay đầu nhìn thoáng theo phản xạ, đèn xe chói mắt làm cô không thể không giơ tay lên che bớt ánh sáng, nhưng lại phát hiện túi xách đang cầm ở tay kia của mình bị một lực kéo ra ngoài.
Không ổn, gặp cướp! Ngay lập tức trong đầu Lâm Lập Hạ hiện ra tin tức này, nhất thời cái gì cũng không kịp nghĩ, hai tay liền nắm chặt lấy túi xách, cùng người trên xe máy giằng co. Đùa à, trong túi đều là tiền lương cô vừa nhận được hôm nay đấy!
Xe máy kéo Lâm Lập Hạ lên phía trước một đoạn, Lâm Lập Hạ vẫn cố chấp không chịu buông tay, có lẽ người trên xe máy cũng không ngờ cô ngoan cố như vậy, tức giận chửi một câu, “Con điên này, bỏ tay tay!"
“Chết đi! Mày mới là thằng điên! Bỏ tay ra thì cũng là mày bỏ mới đúng!" Lâm Lập Hạ không nhịn được buông ra lời chửi tục, có nhầm không vậy, đã đi cướp còn hung hãn thế cơ à? (- -!!!, vầng không hung hẵn thì sao làm trộm cướp.)
Cơn tức giận làm cho mỗ Lâm nào đó hoàn toàn quên mất một sự thật, không hung hãn thì làm sao đi làm cướp?
Mắt thấy phía trước là đường thoát, tên cướp A liếc nhìn Lâm Lập Hạ một cái, dùng hết sức ga xe máy, vứt lại cái túi bỏ chạy.
Lâm Lập Hạ bị tên cướp A đẩy mạnh một cái, giày cao gót ba phân dưới chân loạng choạng, cả người liền ngã mạnh về phía sau . Lâm Lập Hạ uể oải nghĩ, đằng sau vừa hay lại có một tảng đá lớn, sau đó lại uể oải nghĩ kiếp sau không bao giờ uống rượu nữa.
Đời sau cô tuyệt đối, tuyệt đối không cho tên nào cướp đồ của mình nữa!
Trong đầu Lâm Lập Hạ nhanh chóng hiện lên một câu nói như vậy, đằng sau gáy liền truyền đến một trận đau đớn không thể chịu đựng nổi, sau đó, liền mất đi ý thức.
Tất cả đều trở nên yên lặng, đột nhiên ánh trăng chiếu xuống làm ngõ nhỏ sánh rực lên, máu đỏ trên mặt Lâm Lập Hạ tản mát ra ánh sáng tím nhàn nhạt.
Tí tách, tí tách.
Đồng hồ điện tử trong túi người phụ nữa vốn đang chạy bình thường, đột nhiên khi chỉ đến thời điểm 12h 00 phút 00 giây thì dừng lại một cách khó hiểu.
Vương triều Đại Minh.
Ban đêm, một ông lão mặc trường phục màu đen nhìn bầu trời tối như mực, nhíu mày lại.
Đế tinh (ngôi sao Hoàng đế) hiện ra lại bị một ngôi sao màu tím chắn mất, xem ra người dị thế (người ở thế giới khác) cuối cùng cũng xuất hiện.
“Quốc sư, thế nào rồi?" Thân ảnh vàng nhạt phía sau hơi hơi tiến lên vài bước, trong giọng nói mang theo vài phần bất an cung sốt ruột.
Vuốt vuốt râu, Quốc sư lại ngẩng đầu nhìn đế tinh, giờ phút này đế tinh đã hoàn toàn bị ngôi sao màu tím kia che mất tung tích. Ông xoay người, mở miệng nói với quân chủ của vương triều Đại Minh, “Hoàng thượng, vốn đế tinh đã xuất hiện, nhưng lại bị một ngôi sao lạ che mất, phụ thân vi thần từng nói qua, nếu có ngôi sao lạ xuất hiện giấu đi đế tinh thì có nghĩa tử thần chi nữ (Con gái của tử thần) đã xuất hiện." (Tử là màu tím nhá, không phải chết đâu.)
“Tử thần chi nữ?" Lí Minh Đạt kinh ngạc kêu lên, “Ý Quốc sư muốn nói chính là tử thần chi nữ trăm năm mới xuât hiện ở vương triều Đại Minh?"
Quốc sư gật đầu, tiếp tục nói, “Bốn trăm năm kể từ khi vương triều Đại Minh khai quốc cho đến nay đã xuất hiện ba tử thần chi nữ, đều là mẫu nghi thiên hạ, tạo phúc cho dân chúng. Mà tử thần chi nữ hiện, đế tinh đã bị giấu đi không thể quan sat được, điều đó có nghĩa là, tử thần chi nữ lựa chọn người, chính là quân chủ mới của vương triều Đại Minh."
“Vậy Quốc sư có thể tính được tử thần chi nữ xuất hiện ở đâu không?" Trên mặt Lí Minh Đạt hiện ra tia kinh hỉ (kinh ngạc + vui mừng), tử thần chi nữ chính là phúc của vương triều Đại Minh, có tử thần chi nữ, Đại Minh vương triều nhất định sẽ mưa thuận gió hòa, quốc thái dân an.
“Việc này…" Quốc sư khó xử nhìn Lí Minh Đạt, “Vi thần không thể nói chính xác ai là tử thần chi nữ, nhưng có thể thử xem."
Nói xong liền đi tới trước bàn đá, lấy hai hòn đá bói toán màu đen và trắng ra.
“Lạ quá!" Quốc sư nhìn quẻ thượng, liên tục lắc đầu, “Quẻ này nói tổng cộng cso ba người, ở ba hướng khác nhau, vi thần cũng không nhìn ra được ai mới là tử thần chi nữ chân chính."
“Là ba hướng nào?" Lí Minh Đạt gấp rút mở miệng.
“Đông, nam, bắc." Quốc sư vẫn nghi hoặc nhìn quẻ thượng, khó trách phụ thân ông từng nói không thể hiểu rõ thế giới khác được.
Lí Minh Đạt nghe vậy có chút không vui mở miệng, “Quốc sư, kinh thành lớn như vậy, ông nói ba phương hướng, làm sao tìm kiềm được."
Quốc sư cười cười, “Hoàng thượng, tử thần chi nữ nhất định sống trong gia đình đại phú đại quý, người chỉ cần cho người tìm hiểu những gia đình này là được."
Lí Minh Đạt nghe vậy liền vui tươi hớn hở cười, tử thần chi nữ xuất hiện, vương triều Đại Minh của ông nhất định sẽ bình an đại phú.
Trong bóng đêm, vài bóng người không thể nhận ra bay nhanh về ba hướng của kinh thành.
Ngôi sao màu tím trên trời bỗng nhiên rực sáng lên.
Lâm Lập Hạ đang ngủ say đột nhiên cảm thấy có chút không thoải mái, có cái gì đó mềm ềm ướt át đang chuyển động trên cổ cô, khiến cho làn da run rẩy một trận.
Cái loại cảm giác này gióng như trò chơi của yêu thích nhất của Punk, dùng đầu lưỡi liếm cổ cô.
Lâm Lập Hạ liền lấy tay đẩy cái đầu trên cổ ra, lầm bầm nói một câu, “Punk, không đùa nữa."
Nói xong câu đó, cả người Lâm Lập Hạ liền chấn động, ý thức dần dần thanh tỉnh.
Cô, không phải hôm qua cô gặp cướp, cuối cùng bị đẩy ngã đập đầu vào tảng đá sao? Theo lý thuyết thì hẳn là đã chết hay ít nhất thì đầu cũng phải đau kich liệt hay sao? Vì sao hiện tại cô trừ bỏ cả người đau nhức ngoài ý muốn ra, thì không thấy cảm giác gì khác? Hơn nữa, năm trước Punk đã chết do bị bệnh, thế cái vừa liếm cổ cô là gì?
Tim dường như ngừng đập trong nháy mắt, Lâm Lập Hạ cắn chặt răng, dứt khoát mở mắt.
“Tỷ tỷ, tỷ làm sao vậy? Là do đêm qua ta ‘nỗ lực’ quá sao?" Lời nói ái muội lọt vài tai, trước mặt liền hiện lên một thiếu niên dung nhan tươi đẹp sáng sủa như ánh mặt trời cúi đầu nhìn cô cười nói.
Hàng động nhanh hơn lý chí, Lâm Lập Hạ lấy chân dùng sức đạp tên thiếu niên kia xuống giường, miệng không phát ra thanh âm gì, chỉ không ngừng run rẩy.
Ai có thể nói cho cô, cuối cùng là chuyện gì đang diễn ra ử đây?
Cô, Lâm Lập Hạ, cư dân của nước cộng hòa nhân dân Trung Hoa vĩ đại, viên chức ngân hàng hai mươi bốn tuổi, chẳng qua là đột nhiên bị cướp mà chết oan uổng, chiếu theo “Trình tự" bình thường, không phải là nên đi địa phủ báo danh, sau đó uống canh Mạnh Bà quên hết tất cả mọi chuyện, bắt đầu một sinh mệnh mới một lần nữa hay sao?
Nhưng mọi thứ trước mắt là gì? Căn phòng cổ kính, bán gỗ ghế gỗ, giường lớn? Còn có thiếu niên đẹp trai mang biểu cảm vô tội mở to mắt ngồi trên đất kia là sao?
Hơi thở dâm mị tràn ngập căn phòng, chăn mỏng quấn quanh cơ thể, trước ngực đầy dấu hôn, thiếu niên dưới đất nửa thân trên trần trụi hiện ra vài vết móng tay cào, hạ thân chỉ mặc một cái khó mỏng.
Tất cả đều nói lên rằng, cô cùng thiếu niên gọi cô là “Tỷ tỷ" trước mắt, ML! (Make love đó)
Lâm Hành Dật kinh ngạc nhìn Lâm Lập Hạ biểu tình vặn vẹo trên giường, nàng ta vậy mà dám đá hắn xuống giường?
Hừ nhẹ một tiếng, Lâm Hành Dật động tác thong thả đứng lên, vỗ vỗ tro bụi trên người rồi đi đến chiếc giường lớn khắc hoa, “Tỷ tỷ, tỷ rất hưng phấn sao? Hay biểu hiện hôm qua của ta không làm tỷ vừa lòng? Vậy thì hiện tại liền bồi thường cho tỷ được không?"
Ánh mắt vô thần của Lâm Lập Hạ cuối cùng cũng lấy lại tiêu cự, nhìn thiếu niên mang khuôn mặt hồn nhiên tươi cười hướng vè phía cô, mổi mỏng phun ra những lời mang “Huyền cơ", tròng mắt đen như mực hiện lên tia trêu tức.
“Đi ra ngoài!" Lâm Lập Hạ bình tĩnh mở miệng, trong lòng lại sóng trào mãnh liệt hoàn toàn tương phản. Cô hiện tại cố gắng không suy nghĩ tại sao cô lại ở chỗ này, vì sao thiếu niên trước mắt rõ ràng gọi cô là “Tỷ tỷ" lại cùng “Cô" phát sinh quan hệ, cô thực sự muốn một mình yên tĩnh một lát.
“Đi ra ngoài?" Lâm Hành Dật buồn cười nhìn Lâm Lập Hạ, nàng ta bảo hắn đi ra ngoài? “Tỷ tỷ, đây là phòng của ta, muốn đi thì cũng là tỷ đi ra ngoài mới đúng."
“Đi ra ngoài." Lâm Lập Hạ lại mở miệng, giọng nói đã bắt đầu run nhè nhẹ, cô sắp không khống chế được cảm xúc của bản thân, thầm nghĩ muốn ném tên này ra khỏi cửa.
Lâm Hành Dật cuối cùng cũng phát hiện ra chỗ quái dị, cả người Lâm Lập Hạ trước mắt lại có thể phát ra một cố khí thế như có như không?
Bước chân nhỏ vụn ngoài cửa truyền đến, gương mặt trong sáng của Lâm Hành Dật mang theo biểu cảm xem kịch vui, “Đi ra ngoài? Tỷ tỷ đang nói đùa cùng ta sao?"
Nói xong nhảy phốc lên giường ôm lấy Lâm Lập Hạ đang không kịp phản ứng, khóe môi giương lên, lộ ra tươi cười sung sướng, đáy mắt lại mang một mảnh hàn băng, nhưng Lâm Lập Hạ đang bị hắn ôm lấy không có nhìn thấy.
Cùng lúc đó, cửa phòng bị một thiếu nữ mặc trang phục nha hoàn đẩy ra, “Thiếu gia, dậy chải đầu…"
Lời nói còn lại bị cảnh tượng trước dọa nuốt trở lại trong miệng, thiếu gia mà Tía Tô nàng thích nhất lại đang ôm một nữ nhân? Mà nữ nhân đang mang vẻ kinh ngạc kia thế mà lại là đại tiểu thư “Thanh danh vang dội" của Lâm phủ, Lâm! Lập! Hạ!
Lâm Lập Hạ bị tên thiếu niên kia ôm vào lòng, trở tay không kịp, đến khi nhìn thấy vẻ mặt vặn vẹo của nhan hoàn đẩy cửa bước vào, cười khổ, xem ra đây chính là kẻ bắt thông dâm trong truyền thuyết.
“A!!!!!"
Sáng sớm hôm nay, tiếng hét chói tai của nha hoàn Tía Tô vang vọng Lâm phủ.
Lâm Lập Hạ mặt không biểu cảm nhìn một loạt nha hoàn đang cúi đầu trước mặt, giờ phút này, cô đã trở về phòng của “Cô".
Trong lòng Lâm Lập Hạ như có hàng ngàn con bọ chó kêu gào ầm ĩ, rít gào một câu “Ta phải biết rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra." Nhưng kinh nghiệm ứng xử nhiều năm của cô cho biết giờ phút này không thể xúc động, mà phải cần lí trí gấp đôi.
“Cô ở lại, những người khác đều lui ra ngoài hết đi." Lâm Lập Hạ đi tới trước mặt một bé gái khoảng chừng mười hai tuổi, nhìn bộ dáng nàng chính là kiểu người đặc biệt đơn thuần, có lẽ sẽ biết được chút ít tin tức từ trong miệng nàng.
“Nô tỳ?" Nha hoàn bị chỉ điểm ngẩng đầu chớp chớp mắt, người vừa rồi tiểu thư nói là nàng sao?
“Dạ vâng, thưa tiểu thư." Không chờ cô trả lời lại, các nha hoàn khác đã hướng ra ngoài cửa chạy trối chết.
Khóe miệng Lâm Lập Hạ giật giật, những người này đi cũng thật nhanh nha.
Ngồi xuống trước bàn trang điểm, Lâm Lập Hạ nói với tiểu nha hoàn kia, “Đem giúp tôi chậu rửa mặt lại đây." Lời nói mang âm điệu một tiểu thư khuê các, Lâm Lập Hạ vui sướng trong nỗi khổ, ai bảo trước đây cô mê xem Hách giai ngọc oáng.
Tiểu nha hoàn nghe xong liền vui mừng hớn hở mang chậu rửa mặt đến, đôi mắt nhìn Lâm Lập Hạ đầy tò mò.
Lâm Lập Hạ cũng không để ý đến cô bé, mà chăm chú nhìn hình ảnh phản chiếu lại trong chậu nước.
Quả nhiên.
Trong đầu Lâm Lập Hạ hiện lên hai chữ to đùng này.
Gương mặt trong nước tuy còn non nớt nhưng lại vô cùng xinh đẹp, theo cách nói hiện đại, chính là kiểu gương mặt tình nhân. Gương mặt này cùng với khuôn mặt ngày ngày đêm đêm cùng Lâm Lập Hạ trải qua hai mươi tư mùa xuân thì hoàn toàn không giống, cho nên, tất cả nhưng việc không hợp lý kia đều có thể giải thích, hẳn là, Lâm Lập Hạ cô, tá thi hoàn hồn, nói dễ nghe thì là xuyên không, linh hồn xuyên vào thương hiệu thể xác này.
Lâm Lập Hạ liền buông chậu nước đang hiện lên khôn mặt nhỏ nhắn xuống, ngoài miệng lẩm bẩm như đọc kinh, “Bạn giúp đỡ tôi hay thật đấy."
Loại chuyện như trong phim này sao lại xảy ra trên người cô chứ?
Tiểu nha đầu bên cạnh nhìn gương mặt tiểu thư biến hóa từ nghiêm túc trở nên nhăn nhó, cảm thấy thú vị liền mở miệng nói, “Đại tiểu thư, người sao vậy?"
Lâm Lập Hạ nhớ đến cơ thể này còn để lại bao nhiêu rắc rối, hữu khí vô lực nói, “Cô tên gì?"
“Đại tiểu thư, nô tỳ gọi là Mạch Tuệ."
Mạch Tuệ? Tôi là lúa nước nói nhiều? Lâm Lập Hạ bĩu môi, lại thay bằng biểu cảm cao ngạo, hiện tại không phải đang đóng kịch sao, “Hầu hạ tôi bao nhiêu lâu rồi?"
Mạch Tuệ nhữ khí kiêu ngạo tả lời, “Tiểu thư, nô tỳ đã hầu hạ người được ba ngày." Giống như nàng ta nói không phải ba ngày mà ba năm vậy.
Lâm Lập Hạ suýt chút nữa thì ngã từ trên ghế xuống, ba ngày? Thế có nghĩa là nàng đối với cơ thể này cũng giống như cô hoàn toàn không biết gì cả?
“Tiểu thư, tuy nô tỳ hầu hạ người không lâu, nhưng mọi việc của tiểu thư nô tỳ đều biết cả đấy." Mạch Tuệ nhanh nhảu giải thích cho bản thân.
Nghe xong tinh thần Lâm Lập Hạ liền tỉnh táo, giọng điệu cố ý làm ra vẻ không tin tưởng, “A? Vậy cô biết những chuyện gì của tôi?"
Mạch Tuệ bị kích động liền mở miệng, “Tiểu thư gọi là Lâm Lập Hạ, năm nay mười sáu tuổi."
Lâm Lập Hạ? Hóa ra chủ nhân thân thể này có cùng tên với cô. Lâm Lập Hạ nhíu mày ý bảo Mạch Tuệ tiếp tục nói.
Nhưng Mạch Tuệ giống như không tiếp thu được tín hiệu của cô, vẫn nhìn cô cười vui vẻ.
Chẳng lẽ… Lâm Lập Hạ run run mở miệng, “Hết rồi?"
Mạch Tuệ gật đầu mạnh, “Hết rồi!"
Trong lòng Lâm Lập Hạ vô cùng quẫn, xem ra, cô thật không may chỉ ngay vào một nha hoàn dở hơi.
Lúc Mạch Tuệ chăm chú trang điểm cho cô, đáy mắt Lâm Lập Hạ cất giấu suy gnhĩ sâu xa.
Cô thế mà lại xuyên không? Sự tình không tin nổi như vậy, lại là sự thật.
Cô Lâm Lập Hạ xuyên vào cơ thể bé gái mười sáu tuổi, bé gái này cũng tên là Lâm Lập Hạ, chính là không biết đây chỉ là trùng hợp hay còn có huyền cơ gì khác?
Theo như tình huống vừa tỉnh lại, cô bé tên Lâm Lập Hạ này lại dây dưa cùng “đệ đệ" mình, xét theo suy nghĩ của người cổ đại thì hẳn là không thể làm ra hành vi loạn luân lớn mật như vậy, nói cách khác, thiếu niên kia có khả năng là đệ kế của Lâm Lập Hạ.
Vậy giũa bọn họ có khúc mắc gì?
Lâm Lập Hạ đau đầu nhắm mắt lại, mọi người thường nói liếc mắt một cái vạn năm, nhưng hiện tại cô xuyên đến triều đại nào cũng không biết, lại không thể lỗ mãng hỏi, chẳng lẽ muốn học theo phần đông các cô gái xuyên không, mắt mê mang mở to, chớp chớp, yếu ớt nói, “A? Ta là ai? Sao ta lại không nhớ gì cả?"
Nói như vậy chính cũng cô tự phỉ nhổ bản thân trước! Chó nên bây giờ cô chỉ còn cách cẩn trọng dè dặt sắm vai “Lâm đại tiểu thư" không biết gì cả, rồi sau đó dần dần thu thập tin tức.
Vậy, bản thân ở hiện của cô thì thế nào rồi? Đã chết sao?
Lâm Lập Hạ cảm thấy chua xót, ở tuổi hai mươi tư này, cuộc sống vừa mới bắt đầu, lại đã kết thúc.
Người nhà của cô, cha mẹ cô đang ở quê dưỡng lão, có phải đang vì cái chết của cô mà đứt từng khúc ruột?
Bạn học của cô, nhừng người mà cô yêu quý có phải đang thương tiếc cho cuộc đời ngắn ngủi của cô?
Người kia, giữa bọn họ là thương hại lẫn nhau, lúc trước anh lựa chọn buông tay, hiện tại có cảm thấy hối tiếc không?
Cố gắng đè nén cảm xúc mãnh liệt trong lòng, vành mắt Lâm Lập Hạ hơi đỏ lên.
Cô nhìn gương mặt mơ hồ trong gương kiên định nói với chính mình, gấp cái gì, sợ cái gì, trời có sụp xuống thì cô vẫn là Lâm Lập Hạ.
Là Lâm Lập Hạ vĩnh viễn không bao giờ biết lùi bước.
Lại nói, nữ chính trong truyện xuyên không không phải đều có cơ hội trở về sao. Cho nên, hiện tại cô càng phải trấn định, càng phải lý trí, bởi vì hi vọng vẫn còn ở phía trước.
Đột nhiên, Lâm Lập Hạ nhăn mày lại, nhưng mà, nếu bản thân cô ở hiện đại đã chết, vậy cô lại phải xuyên về trên thân thể người khác sao?
Nghĩ đến đâu toàn thân cô nổi hết da gà, lại trấn an bản thân.
Chậc, xuyên về hiện đại vẫn cơn hơn ở đây, ít nhất ở hiện đại còn có điện.
“Tiểu thư, người thật xinh đẹp." Trong mắt Mạch Tuệ hiện lên tia tán thưởng.
Thiếu nữ trước mắt một thân quần lụa mỏng màu tím, tóc đen búi thành một thiếu nữ kế, bên trên cắm trăng sức tinh xảo. Mắt hạnh lấp lánh, quyến rũ vô hạn đều lưu chuyển trong đó, cánh mũi khéo léo cùng đôi môi đỏ mọng hé mở, càng không nói đến da thịt trắng nõn như bạch ngọc kia, nói là sắc đẹp khuynh quốc khuynh thành cũng không đủ.
Lâm Lập Hạ nhìn ngũ quan kia không thể khống chế mà co rúm khóe miệng, chậc, quả thật “Rất xinh đẹp".
“Tiểu thư đã xong chưa? Phu nhân còn đang đợi người ở đại sảnh." Ngoài cửa có người nói.
Lâm Lập Hạ đứng lên, lúc này mới phát hiện ra đầu rất nặng, lại nhìn gương. Trời ạ, trên đầu của cô bị Mạch Tuệ cắm lên ít nhất phải ba mươi cái trâm.
Mạch Tuệ mỉm cười nhìn cô, “Tiêu thư hài lòng chứ ạ? Hôm nay nô tỳ cố ý chọn mấy cái trâm mà cố thường cài."
Lâm Lập Hạ khóc không ra nước mắt, Lâm đại tiểu thư không sợ cổ mình sẽ gãy sao? Đứng dậy, ra đến của, Lâm Lập Hạ cố gắng kiềm chế bất an trong lòng, cố gắng sắm vai Lâm đại tiểu thư cùng đệ đệ mình có “Gian tình".
Một đường đi tới, cô đối với Lâm phủ này cũng thật tán thưởng.
Những hòn đá hỗn độn lại trật tự xếp thành đường đi, hai bên là cây cối xanh tốt, hồng lâu tinh xảo, chu các tinh nhã, không hề kém lâm viên Giang Nam ở hiện đại. Xem ra Lâm phủ này cũng là một nhà giàu có.
Đi khoảng mười phút, nha hoàn dẫn đường cuối cùng cũng dừng lại, cung kính nói với Lâm Lập Hạ, “Đại tiểu thư, đã đến."
Lâm Lập Hạ nhìn “Tiêu trúc sảnh" trước mắt hít sâu một hơi, bước chân vượt qua cánh cửa đi vào.
Đi vào, đầu tiên liền nhìn thấy một người đàn ông trung niên, sau đó là một người phụ nữ trung niên xinh đẹp ngồi trên ghế, xem ra đây là cha kế cùng mẹ của Lâm đại tiểu thư.
Thiếu niên nhìn thấy cô đến thì trên mặt hiện lên nụ cười thật sâu, ý tứ hàm xúc khó hiểu.
Lâm Lập Hạ vừa mới chuẩn bị chào hỏi thì mỹ phụ kia vẻ mặt giận dữ vọt đến trước mặt cô, nâng tay hung hăng tát một cái.
“Tiện nhân! Sao ta có thể sinh ra một người không biết liêm sỉ như ngươi?"
Hơi nóng trong bụng bắt đầu bốc lên, cô vội chạy đến đầu một con ngõ âm u vắng vẻ, ngồi xổm xuống liên tục nôn mửa.
Vì sao rõ ràng không thích bia rượu còn cố uống?
Lâm Lập Hạ vừa thở hổn hểnvừa buồn bực nghĩ, trong lòng lại dâng lên một trân thương cảm. Giống như biết rõ mình và người kia không chút quan hệ, lại vẫn ôm hi vọng với anh. Nhưng mà cả buổi tối, anh đều không thèm liếc mắt nhìn cô một cái.
Trong ngõ nhỏ im ắng, chỉ nghe được thanh âm nôn mửa khổ sở của người phụ nữ.
Bỗng nhiên, một tiếng khởi động xe máy vang lên. Lâm Lập Hạ vừa đứng dậy lấy khăn giấy lau miệng, nghe thấy tiếng động liền quay đầu nhìn thoáng theo phản xạ, đèn xe chói mắt làm cô không thể không giơ tay lên che bớt ánh sáng, nhưng lại phát hiện túi xách đang cầm ở tay kia của mình bị một lực kéo ra ngoài.
Không ổn, gặp cướp! Ngay lập tức trong đầu Lâm Lập Hạ hiện ra tin tức này, nhất thời cái gì cũng không kịp nghĩ, hai tay liền nắm chặt lấy túi xách, cùng người trên xe máy giằng co. Đùa à, trong túi đều là tiền lương cô vừa nhận được hôm nay đấy!
Xe máy kéo Lâm Lập Hạ lên phía trước một đoạn, Lâm Lập Hạ vẫn cố chấp không chịu buông tay, có lẽ người trên xe máy cũng không ngờ cô ngoan cố như vậy, tức giận chửi một câu, “Con điên này, bỏ tay tay!"
“Chết đi! Mày mới là thằng điên! Bỏ tay ra thì cũng là mày bỏ mới đúng!" Lâm Lập Hạ không nhịn được buông ra lời chửi tục, có nhầm không vậy, đã đi cướp còn hung hãn thế cơ à? (- -!!!, vầng không hung hẵn thì sao làm trộm cướp.)
Cơn tức giận làm cho mỗ Lâm nào đó hoàn toàn quên mất một sự thật, không hung hãn thì làm sao đi làm cướp?
Mắt thấy phía trước là đường thoát, tên cướp A liếc nhìn Lâm Lập Hạ một cái, dùng hết sức ga xe máy, vứt lại cái túi bỏ chạy.
Lâm Lập Hạ bị tên cướp A đẩy mạnh một cái, giày cao gót ba phân dưới chân loạng choạng, cả người liền ngã mạnh về phía sau . Lâm Lập Hạ uể oải nghĩ, đằng sau vừa hay lại có một tảng đá lớn, sau đó lại uể oải nghĩ kiếp sau không bao giờ uống rượu nữa.
Đời sau cô tuyệt đối, tuyệt đối không cho tên nào cướp đồ của mình nữa!
Trong đầu Lâm Lập Hạ nhanh chóng hiện lên một câu nói như vậy, đằng sau gáy liền truyền đến một trận đau đớn không thể chịu đựng nổi, sau đó, liền mất đi ý thức.
Tất cả đều trở nên yên lặng, đột nhiên ánh trăng chiếu xuống làm ngõ nhỏ sánh rực lên, máu đỏ trên mặt Lâm Lập Hạ tản mát ra ánh sáng tím nhàn nhạt.
Tí tách, tí tách.
Đồng hồ điện tử trong túi người phụ nữa vốn đang chạy bình thường, đột nhiên khi chỉ đến thời điểm 12h 00 phút 00 giây thì dừng lại một cách khó hiểu.
Vương triều Đại Minh.
Ban đêm, một ông lão mặc trường phục màu đen nhìn bầu trời tối như mực, nhíu mày lại.
Đế tinh (ngôi sao Hoàng đế) hiện ra lại bị một ngôi sao màu tím chắn mất, xem ra người dị thế (người ở thế giới khác) cuối cùng cũng xuất hiện.
“Quốc sư, thế nào rồi?" Thân ảnh vàng nhạt phía sau hơi hơi tiến lên vài bước, trong giọng nói mang theo vài phần bất an cung sốt ruột.
Vuốt vuốt râu, Quốc sư lại ngẩng đầu nhìn đế tinh, giờ phút này đế tinh đã hoàn toàn bị ngôi sao màu tím kia che mất tung tích. Ông xoay người, mở miệng nói với quân chủ của vương triều Đại Minh, “Hoàng thượng, vốn đế tinh đã xuất hiện, nhưng lại bị một ngôi sao lạ che mất, phụ thân vi thần từng nói qua, nếu có ngôi sao lạ xuất hiện giấu đi đế tinh thì có nghĩa tử thần chi nữ (Con gái của tử thần) đã xuất hiện." (Tử là màu tím nhá, không phải chết đâu.)
“Tử thần chi nữ?" Lí Minh Đạt kinh ngạc kêu lên, “Ý Quốc sư muốn nói chính là tử thần chi nữ trăm năm mới xuât hiện ở vương triều Đại Minh?"
Quốc sư gật đầu, tiếp tục nói, “Bốn trăm năm kể từ khi vương triều Đại Minh khai quốc cho đến nay đã xuất hiện ba tử thần chi nữ, đều là mẫu nghi thiên hạ, tạo phúc cho dân chúng. Mà tử thần chi nữ hiện, đế tinh đã bị giấu đi không thể quan sat được, điều đó có nghĩa là, tử thần chi nữ lựa chọn người, chính là quân chủ mới của vương triều Đại Minh."
“Vậy Quốc sư có thể tính được tử thần chi nữ xuất hiện ở đâu không?" Trên mặt Lí Minh Đạt hiện ra tia kinh hỉ (kinh ngạc + vui mừng), tử thần chi nữ chính là phúc của vương triều Đại Minh, có tử thần chi nữ, Đại Minh vương triều nhất định sẽ mưa thuận gió hòa, quốc thái dân an.
“Việc này…" Quốc sư khó xử nhìn Lí Minh Đạt, “Vi thần không thể nói chính xác ai là tử thần chi nữ, nhưng có thể thử xem."
Nói xong liền đi tới trước bàn đá, lấy hai hòn đá bói toán màu đen và trắng ra.
“Lạ quá!" Quốc sư nhìn quẻ thượng, liên tục lắc đầu, “Quẻ này nói tổng cộng cso ba người, ở ba hướng khác nhau, vi thần cũng không nhìn ra được ai mới là tử thần chi nữ chân chính."
“Là ba hướng nào?" Lí Minh Đạt gấp rút mở miệng.
“Đông, nam, bắc." Quốc sư vẫn nghi hoặc nhìn quẻ thượng, khó trách phụ thân ông từng nói không thể hiểu rõ thế giới khác được.
Lí Minh Đạt nghe vậy có chút không vui mở miệng, “Quốc sư, kinh thành lớn như vậy, ông nói ba phương hướng, làm sao tìm kiềm được."
Quốc sư cười cười, “Hoàng thượng, tử thần chi nữ nhất định sống trong gia đình đại phú đại quý, người chỉ cần cho người tìm hiểu những gia đình này là được."
Lí Minh Đạt nghe vậy liền vui tươi hớn hở cười, tử thần chi nữ xuất hiện, vương triều Đại Minh của ông nhất định sẽ bình an đại phú.
Trong bóng đêm, vài bóng người không thể nhận ra bay nhanh về ba hướng của kinh thành.
Ngôi sao màu tím trên trời bỗng nhiên rực sáng lên.
Lâm Lập Hạ đang ngủ say đột nhiên cảm thấy có chút không thoải mái, có cái gì đó mềm ềm ướt át đang chuyển động trên cổ cô, khiến cho làn da run rẩy một trận.
Cái loại cảm giác này gióng như trò chơi của yêu thích nhất của Punk, dùng đầu lưỡi liếm cổ cô.
Lâm Lập Hạ liền lấy tay đẩy cái đầu trên cổ ra, lầm bầm nói một câu, “Punk, không đùa nữa."
Nói xong câu đó, cả người Lâm Lập Hạ liền chấn động, ý thức dần dần thanh tỉnh.
Cô, không phải hôm qua cô gặp cướp, cuối cùng bị đẩy ngã đập đầu vào tảng đá sao? Theo lý thuyết thì hẳn là đã chết hay ít nhất thì đầu cũng phải đau kich liệt hay sao? Vì sao hiện tại cô trừ bỏ cả người đau nhức ngoài ý muốn ra, thì không thấy cảm giác gì khác? Hơn nữa, năm trước Punk đã chết do bị bệnh, thế cái vừa liếm cổ cô là gì?
Tim dường như ngừng đập trong nháy mắt, Lâm Lập Hạ cắn chặt răng, dứt khoát mở mắt.
“Tỷ tỷ, tỷ làm sao vậy? Là do đêm qua ta ‘nỗ lực’ quá sao?" Lời nói ái muội lọt vài tai, trước mặt liền hiện lên một thiếu niên dung nhan tươi đẹp sáng sủa như ánh mặt trời cúi đầu nhìn cô cười nói.
Hàng động nhanh hơn lý chí, Lâm Lập Hạ lấy chân dùng sức đạp tên thiếu niên kia xuống giường, miệng không phát ra thanh âm gì, chỉ không ngừng run rẩy.
Ai có thể nói cho cô, cuối cùng là chuyện gì đang diễn ra ử đây?
Cô, Lâm Lập Hạ, cư dân của nước cộng hòa nhân dân Trung Hoa vĩ đại, viên chức ngân hàng hai mươi bốn tuổi, chẳng qua là đột nhiên bị cướp mà chết oan uổng, chiếu theo “Trình tự" bình thường, không phải là nên đi địa phủ báo danh, sau đó uống canh Mạnh Bà quên hết tất cả mọi chuyện, bắt đầu một sinh mệnh mới một lần nữa hay sao?
Nhưng mọi thứ trước mắt là gì? Căn phòng cổ kính, bán gỗ ghế gỗ, giường lớn? Còn có thiếu niên đẹp trai mang biểu cảm vô tội mở to mắt ngồi trên đất kia là sao?
Hơi thở dâm mị tràn ngập căn phòng, chăn mỏng quấn quanh cơ thể, trước ngực đầy dấu hôn, thiếu niên dưới đất nửa thân trên trần trụi hiện ra vài vết móng tay cào, hạ thân chỉ mặc một cái khó mỏng.
Tất cả đều nói lên rằng, cô cùng thiếu niên gọi cô là “Tỷ tỷ" trước mắt, ML! (Make love đó)
Lâm Hành Dật kinh ngạc nhìn Lâm Lập Hạ biểu tình vặn vẹo trên giường, nàng ta vậy mà dám đá hắn xuống giường?
Hừ nhẹ một tiếng, Lâm Hành Dật động tác thong thả đứng lên, vỗ vỗ tro bụi trên người rồi đi đến chiếc giường lớn khắc hoa, “Tỷ tỷ, tỷ rất hưng phấn sao? Hay biểu hiện hôm qua của ta không làm tỷ vừa lòng? Vậy thì hiện tại liền bồi thường cho tỷ được không?"
Ánh mắt vô thần của Lâm Lập Hạ cuối cùng cũng lấy lại tiêu cự, nhìn thiếu niên mang khuôn mặt hồn nhiên tươi cười hướng vè phía cô, mổi mỏng phun ra những lời mang “Huyền cơ", tròng mắt đen như mực hiện lên tia trêu tức.
“Đi ra ngoài!" Lâm Lập Hạ bình tĩnh mở miệng, trong lòng lại sóng trào mãnh liệt hoàn toàn tương phản. Cô hiện tại cố gắng không suy nghĩ tại sao cô lại ở chỗ này, vì sao thiếu niên trước mắt rõ ràng gọi cô là “Tỷ tỷ" lại cùng “Cô" phát sinh quan hệ, cô thực sự muốn một mình yên tĩnh một lát.
“Đi ra ngoài?" Lâm Hành Dật buồn cười nhìn Lâm Lập Hạ, nàng ta bảo hắn đi ra ngoài? “Tỷ tỷ, đây là phòng của ta, muốn đi thì cũng là tỷ đi ra ngoài mới đúng."
“Đi ra ngoài." Lâm Lập Hạ lại mở miệng, giọng nói đã bắt đầu run nhè nhẹ, cô sắp không khống chế được cảm xúc của bản thân, thầm nghĩ muốn ném tên này ra khỏi cửa.
Lâm Hành Dật cuối cùng cũng phát hiện ra chỗ quái dị, cả người Lâm Lập Hạ trước mắt lại có thể phát ra một cố khí thế như có như không?
Bước chân nhỏ vụn ngoài cửa truyền đến, gương mặt trong sáng của Lâm Hành Dật mang theo biểu cảm xem kịch vui, “Đi ra ngoài? Tỷ tỷ đang nói đùa cùng ta sao?"
Nói xong nhảy phốc lên giường ôm lấy Lâm Lập Hạ đang không kịp phản ứng, khóe môi giương lên, lộ ra tươi cười sung sướng, đáy mắt lại mang một mảnh hàn băng, nhưng Lâm Lập Hạ đang bị hắn ôm lấy không có nhìn thấy.
Cùng lúc đó, cửa phòng bị một thiếu nữ mặc trang phục nha hoàn đẩy ra, “Thiếu gia, dậy chải đầu…"
Lời nói còn lại bị cảnh tượng trước dọa nuốt trở lại trong miệng, thiếu gia mà Tía Tô nàng thích nhất lại đang ôm một nữ nhân? Mà nữ nhân đang mang vẻ kinh ngạc kia thế mà lại là đại tiểu thư “Thanh danh vang dội" của Lâm phủ, Lâm! Lập! Hạ!
Lâm Lập Hạ bị tên thiếu niên kia ôm vào lòng, trở tay không kịp, đến khi nhìn thấy vẻ mặt vặn vẹo của nhan hoàn đẩy cửa bước vào, cười khổ, xem ra đây chính là kẻ bắt thông dâm trong truyền thuyết.
“A!!!!!"
Sáng sớm hôm nay, tiếng hét chói tai của nha hoàn Tía Tô vang vọng Lâm phủ.
Lâm Lập Hạ mặt không biểu cảm nhìn một loạt nha hoàn đang cúi đầu trước mặt, giờ phút này, cô đã trở về phòng của “Cô".
Trong lòng Lâm Lập Hạ như có hàng ngàn con bọ chó kêu gào ầm ĩ, rít gào một câu “Ta phải biết rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra." Nhưng kinh nghiệm ứng xử nhiều năm của cô cho biết giờ phút này không thể xúc động, mà phải cần lí trí gấp đôi.
“Cô ở lại, những người khác đều lui ra ngoài hết đi." Lâm Lập Hạ đi tới trước mặt một bé gái khoảng chừng mười hai tuổi, nhìn bộ dáng nàng chính là kiểu người đặc biệt đơn thuần, có lẽ sẽ biết được chút ít tin tức từ trong miệng nàng.
“Nô tỳ?" Nha hoàn bị chỉ điểm ngẩng đầu chớp chớp mắt, người vừa rồi tiểu thư nói là nàng sao?
“Dạ vâng, thưa tiểu thư." Không chờ cô trả lời lại, các nha hoàn khác đã hướng ra ngoài cửa chạy trối chết.
Khóe miệng Lâm Lập Hạ giật giật, những người này đi cũng thật nhanh nha.
Ngồi xuống trước bàn trang điểm, Lâm Lập Hạ nói với tiểu nha hoàn kia, “Đem giúp tôi chậu rửa mặt lại đây." Lời nói mang âm điệu một tiểu thư khuê các, Lâm Lập Hạ vui sướng trong nỗi khổ, ai bảo trước đây cô mê xem Hách giai ngọc oáng.
Tiểu nha hoàn nghe xong liền vui mừng hớn hở mang chậu rửa mặt đến, đôi mắt nhìn Lâm Lập Hạ đầy tò mò.
Lâm Lập Hạ cũng không để ý đến cô bé, mà chăm chú nhìn hình ảnh phản chiếu lại trong chậu nước.
Quả nhiên.
Trong đầu Lâm Lập Hạ hiện lên hai chữ to đùng này.
Gương mặt trong nước tuy còn non nớt nhưng lại vô cùng xinh đẹp, theo cách nói hiện đại, chính là kiểu gương mặt tình nhân. Gương mặt này cùng với khuôn mặt ngày ngày đêm đêm cùng Lâm Lập Hạ trải qua hai mươi tư mùa xuân thì hoàn toàn không giống, cho nên, tất cả nhưng việc không hợp lý kia đều có thể giải thích, hẳn là, Lâm Lập Hạ cô, tá thi hoàn hồn, nói dễ nghe thì là xuyên không, linh hồn xuyên vào thương hiệu thể xác này.
Lâm Lập Hạ liền buông chậu nước đang hiện lên khôn mặt nhỏ nhắn xuống, ngoài miệng lẩm bẩm như đọc kinh, “Bạn giúp đỡ tôi hay thật đấy."
Loại chuyện như trong phim này sao lại xảy ra trên người cô chứ?
Tiểu nha đầu bên cạnh nhìn gương mặt tiểu thư biến hóa từ nghiêm túc trở nên nhăn nhó, cảm thấy thú vị liền mở miệng nói, “Đại tiểu thư, người sao vậy?"
Lâm Lập Hạ nhớ đến cơ thể này còn để lại bao nhiêu rắc rối, hữu khí vô lực nói, “Cô tên gì?"
“Đại tiểu thư, nô tỳ gọi là Mạch Tuệ."
Mạch Tuệ? Tôi là lúa nước nói nhiều? Lâm Lập Hạ bĩu môi, lại thay bằng biểu cảm cao ngạo, hiện tại không phải đang đóng kịch sao, “Hầu hạ tôi bao nhiêu lâu rồi?"
Mạch Tuệ nhữ khí kiêu ngạo tả lời, “Tiểu thư, nô tỳ đã hầu hạ người được ba ngày." Giống như nàng ta nói không phải ba ngày mà ba năm vậy.
Lâm Lập Hạ suýt chút nữa thì ngã từ trên ghế xuống, ba ngày? Thế có nghĩa là nàng đối với cơ thể này cũng giống như cô hoàn toàn không biết gì cả?
“Tiểu thư, tuy nô tỳ hầu hạ người không lâu, nhưng mọi việc của tiểu thư nô tỳ đều biết cả đấy." Mạch Tuệ nhanh nhảu giải thích cho bản thân.
Nghe xong tinh thần Lâm Lập Hạ liền tỉnh táo, giọng điệu cố ý làm ra vẻ không tin tưởng, “A? Vậy cô biết những chuyện gì của tôi?"
Mạch Tuệ bị kích động liền mở miệng, “Tiểu thư gọi là Lâm Lập Hạ, năm nay mười sáu tuổi."
Lâm Lập Hạ? Hóa ra chủ nhân thân thể này có cùng tên với cô. Lâm Lập Hạ nhíu mày ý bảo Mạch Tuệ tiếp tục nói.
Nhưng Mạch Tuệ giống như không tiếp thu được tín hiệu của cô, vẫn nhìn cô cười vui vẻ.
Chẳng lẽ… Lâm Lập Hạ run run mở miệng, “Hết rồi?"
Mạch Tuệ gật đầu mạnh, “Hết rồi!"
Trong lòng Lâm Lập Hạ vô cùng quẫn, xem ra, cô thật không may chỉ ngay vào một nha hoàn dở hơi.
Lúc Mạch Tuệ chăm chú trang điểm cho cô, đáy mắt Lâm Lập Hạ cất giấu suy gnhĩ sâu xa.
Cô thế mà lại xuyên không? Sự tình không tin nổi như vậy, lại là sự thật.
Cô Lâm Lập Hạ xuyên vào cơ thể bé gái mười sáu tuổi, bé gái này cũng tên là Lâm Lập Hạ, chính là không biết đây chỉ là trùng hợp hay còn có huyền cơ gì khác?
Theo như tình huống vừa tỉnh lại, cô bé tên Lâm Lập Hạ này lại dây dưa cùng “đệ đệ" mình, xét theo suy nghĩ của người cổ đại thì hẳn là không thể làm ra hành vi loạn luân lớn mật như vậy, nói cách khác, thiếu niên kia có khả năng là đệ kế của Lâm Lập Hạ.
Vậy giũa bọn họ có khúc mắc gì?
Lâm Lập Hạ đau đầu nhắm mắt lại, mọi người thường nói liếc mắt một cái vạn năm, nhưng hiện tại cô xuyên đến triều đại nào cũng không biết, lại không thể lỗ mãng hỏi, chẳng lẽ muốn học theo phần đông các cô gái xuyên không, mắt mê mang mở to, chớp chớp, yếu ớt nói, “A? Ta là ai? Sao ta lại không nhớ gì cả?"
Nói như vậy chính cũng cô tự phỉ nhổ bản thân trước! Chó nên bây giờ cô chỉ còn cách cẩn trọng dè dặt sắm vai “Lâm đại tiểu thư" không biết gì cả, rồi sau đó dần dần thu thập tin tức.
Vậy, bản thân ở hiện của cô thì thế nào rồi? Đã chết sao?
Lâm Lập Hạ cảm thấy chua xót, ở tuổi hai mươi tư này, cuộc sống vừa mới bắt đầu, lại đã kết thúc.
Người nhà của cô, cha mẹ cô đang ở quê dưỡng lão, có phải đang vì cái chết của cô mà đứt từng khúc ruột?
Bạn học của cô, nhừng người mà cô yêu quý có phải đang thương tiếc cho cuộc đời ngắn ngủi của cô?
Người kia, giữa bọn họ là thương hại lẫn nhau, lúc trước anh lựa chọn buông tay, hiện tại có cảm thấy hối tiếc không?
Cố gắng đè nén cảm xúc mãnh liệt trong lòng, vành mắt Lâm Lập Hạ hơi đỏ lên.
Cô nhìn gương mặt mơ hồ trong gương kiên định nói với chính mình, gấp cái gì, sợ cái gì, trời có sụp xuống thì cô vẫn là Lâm Lập Hạ.
Là Lâm Lập Hạ vĩnh viễn không bao giờ biết lùi bước.
Lại nói, nữ chính trong truyện xuyên không không phải đều có cơ hội trở về sao. Cho nên, hiện tại cô càng phải trấn định, càng phải lý trí, bởi vì hi vọng vẫn còn ở phía trước.
Đột nhiên, Lâm Lập Hạ nhăn mày lại, nhưng mà, nếu bản thân cô ở hiện đại đã chết, vậy cô lại phải xuyên về trên thân thể người khác sao?
Nghĩ đến đâu toàn thân cô nổi hết da gà, lại trấn an bản thân.
Chậc, xuyên về hiện đại vẫn cơn hơn ở đây, ít nhất ở hiện đại còn có điện.
“Tiểu thư, người thật xinh đẹp." Trong mắt Mạch Tuệ hiện lên tia tán thưởng.
Thiếu nữ trước mắt một thân quần lụa mỏng màu tím, tóc đen búi thành một thiếu nữ kế, bên trên cắm trăng sức tinh xảo. Mắt hạnh lấp lánh, quyến rũ vô hạn đều lưu chuyển trong đó, cánh mũi khéo léo cùng đôi môi đỏ mọng hé mở, càng không nói đến da thịt trắng nõn như bạch ngọc kia, nói là sắc đẹp khuynh quốc khuynh thành cũng không đủ.
Lâm Lập Hạ nhìn ngũ quan kia không thể khống chế mà co rúm khóe miệng, chậc, quả thật “Rất xinh đẹp".
“Tiểu thư đã xong chưa? Phu nhân còn đang đợi người ở đại sảnh." Ngoài cửa có người nói.
Lâm Lập Hạ đứng lên, lúc này mới phát hiện ra đầu rất nặng, lại nhìn gương. Trời ạ, trên đầu của cô bị Mạch Tuệ cắm lên ít nhất phải ba mươi cái trâm.
Mạch Tuệ mỉm cười nhìn cô, “Tiêu thư hài lòng chứ ạ? Hôm nay nô tỳ cố ý chọn mấy cái trâm mà cố thường cài."
Lâm Lập Hạ khóc không ra nước mắt, Lâm đại tiểu thư không sợ cổ mình sẽ gãy sao? Đứng dậy, ra đến của, Lâm Lập Hạ cố gắng kiềm chế bất an trong lòng, cố gắng sắm vai Lâm đại tiểu thư cùng đệ đệ mình có “Gian tình".
Một đường đi tới, cô đối với Lâm phủ này cũng thật tán thưởng.
Những hòn đá hỗn độn lại trật tự xếp thành đường đi, hai bên là cây cối xanh tốt, hồng lâu tinh xảo, chu các tinh nhã, không hề kém lâm viên Giang Nam ở hiện đại. Xem ra Lâm phủ này cũng là một nhà giàu có.
Đi khoảng mười phút, nha hoàn dẫn đường cuối cùng cũng dừng lại, cung kính nói với Lâm Lập Hạ, “Đại tiểu thư, đã đến."
Lâm Lập Hạ nhìn “Tiêu trúc sảnh" trước mắt hít sâu một hơi, bước chân vượt qua cánh cửa đi vào.
Đi vào, đầu tiên liền nhìn thấy một người đàn ông trung niên, sau đó là một người phụ nữ trung niên xinh đẹp ngồi trên ghế, xem ra đây là cha kế cùng mẹ của Lâm đại tiểu thư.
Thiếu niên nhìn thấy cô đến thì trên mặt hiện lên nụ cười thật sâu, ý tứ hàm xúc khó hiểu.
Lâm Lập Hạ vừa mới chuẩn bị chào hỏi thì mỹ phụ kia vẻ mặt giận dữ vọt đến trước mặt cô, nâng tay hung hăng tát một cái.
“Tiện nhân! Sao ta có thể sinh ra một người không biết liêm sỉ như ngươi?"
Tác giả :
Thiên Hạ Vô Bệnh