Cung Nghiệt
Quyển 2 - Chương 39
Editor: Xiao Zi
Beta – reader: Kumiko
Chờ Tề Thị Vân lau dọn hết, Kỳ cảm giác mặt mình cũng muốn sôi bùng lên.
Tề Thị Vân sau khi mặc quần áo cho cả hai, đem Kỳ cẩn thận an trí. Lại bắt đầu thì thào tự nói. Chung quy cũng chỉ có nhớ ngươi, sao ngươi vẫn chưa tỉnh, từ ngữ cứ như vậy tuôn ra, không đầu không đuôi.
Chờ Tề Thị Vân rời đi, Kỳ cảm giác đã là nửa đêm rồi. Nhưng ít nhất, mọi căng thẳng của hắn cũng đã tạm thời qua đi.
Cảm giác được Tề Thị Vân chăm sóc khiến Kỳ cảm thấy giày vò. Hắn liền một đêm không ngủ.
Lúc Kỳ mệt mỏi muốn nghỉ ngơi thì trời đã bắt đầu sáng. Nhưng không sao, với Kỳ ngủ sâu vốn là việc rất bình thường.
Kỳ chậm rãi nhắm mắt lại lần nữa, chờ đợi tối tăm lại kéo đến…
“Mẫu hậu… Mẫu hậu… Mẫu hậu tỉnh lại đi…" Tiếng nói thanh thúy của tiểu hài tử ở bên tai Kỳ dồn dập vang lên.
Kỳ có chút mệt mỏi vội vàng mở mắt: “Xảy ra chuyện gì? Phong nhi?"
Vừa nói xong, Ngâm Phong lập tức nhào vào lòng Kỳ. Nhưng do Kỳ đang ngủ ở trên giường, cho nên Ngâm Phong thành ra đang bò trên người hắn.
“Mẫu hậu… Phong nhi thấy mẫu hậu như trước nằm im… Tưởng rằng mẫu hậu lại ngã bệnh… Mẫu hậu… Phong nhi không phải cố ý làm ồn mẫu hậu!" Thanh âm ngon ngọt làm nũng giải thích…
Cho dù bất cứ ai thấy hài tử đáng yêu như vậy cũng không thể tức giận nổi, huống chi Kỳ vốn không định trách tội nó.
“Ta không có tức giận… Đứng lên đi, Phong nhi!" Mặc dù chỉ là một tiểu hài tử, nhưng hiện tại sức nặng của nó cũng là quá sức đối với Kỳ.
“Ân…" Thật tốt quá! Mẫu hậu không tức giận. Ngâm Phong vội vàng từ trên người Kỳ bò xuống.
Ngâm Phong vừa leo xuống đất, Kỳ nhất thời cảm thấy nhẹ nhõm rất nhiều. Nhưng lại không dám biểu hiện ra mặt, sợ tổn thương đến Ngâm Phong nhỏ tuổi.
“Cho người, mẫu hậu!" Ngâm Phong lấy trong bảo khố trước ngực ra một cái bọc nhỏ: “Đây là phù dung bát trân cao mà Phong nhi thích nhất! Mọi người đều nói đây là dược thiện, rất tốt cho cơ thể!… Phong nhi rất thích ăn, ăn ngon lắm… Bởi vậy nên Phong nhi liền lấy đến đây cho mẫu hậu!" Ngày nào Phong nhi cũng ăn nên rất khỏe mạnh. Mẫu hậu đang bệnh… phải mang đến cho mẫu hậu bồi dưỡng sức khỏe… Nhưng… thực sự rất là ngon…
Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của Ngâm Phong biến hóa nhanh chóng, Kỳ không khỏi dở khóc dở cười. Tâm tình trẻ con thật dễ đoán, vẻ mặt thèm đến chảy nước miếng lại cố nén đưa điểm tâm cho Kỳ của Ngâm Phong thực sự… rất… đáng yêu…
“Không cần đâu, Phong nhi ăn đi." Kỳ sao có thể tranh đồ ăn với con mình được.
“Không, không, không!" Ngâm Phong lắc đầu: “Phong nhi không ăn, mẫu hậu ăn đi!"
“… Không phải rất thích ăn sao? Phong nhi cứ ăn đi!"
“Không… Mẫu hậu phải ăn, như thế mới sớm khỏe lại để cùng Phong nhi chơi đùa. Còn có các phụ thân cũng rất mong người!" Chờ mẫu hậu khỏe lại, Phong nhi lại ăn. Nuốt nuốt nước miếng, Ngâm Phong cảm thấy mình rất thông minh.
“…" Yên lặng nhìn Ngâm phong đặt điểm tâm lên giường, Kỳ không có cách nào để nói với nó rằng cho dù khi mình khỏe lại cũng không thể chơi với nó. Nó thích ăn như vậy mà lại mang đến cho mình, nhưng chính mình lại không thể nào nuốt nổi.
Nếu như muốn ở cùng Ngâm Phong, phải cùng Tề Thị Vân và Lận dây dưa không rõ. Nếu như rời bỏ Ngâm Phong… Vì cái gì… bọn họ lại muốn cho mình gặp lại Ngâm Phong…
Kỳ nhắm mắt, không muốn mở ra. Hắn sợ mở mắt ra, Ngâm Phong sẽ phát hiện hơi nước trong mắt mình… thấy chính mình thật yếu đuối…
“Mẫu hậu? Xảy ra chuyện gì vậy?… Người cùng Phong nhi nói chuyện đi…" Thấy Kỳ nãy giờ không nói gì, Ngâm Phong có chút lo lắng. Không phải bởi vì mình tham ăn mà mẫu hậu tức giận chứ! Nghĩ thế nó liền cẩn thận hỏi thăm.
Cảm thấy giọng Ngâm Phong khẩn trương, Kỳ vội vàng hít sâu, áp chế tâm tình của chính mình, chờ khôi phục bình tĩnh, mở miệng cười: “Không có, ta chỉ là đang suy nghĩ một chuyện, Phong nhi đừng lo lắng!"
Beta – reader: Kumiko
Chờ Tề Thị Vân lau dọn hết, Kỳ cảm giác mặt mình cũng muốn sôi bùng lên.
Tề Thị Vân sau khi mặc quần áo cho cả hai, đem Kỳ cẩn thận an trí. Lại bắt đầu thì thào tự nói. Chung quy cũng chỉ có nhớ ngươi, sao ngươi vẫn chưa tỉnh, từ ngữ cứ như vậy tuôn ra, không đầu không đuôi.
Chờ Tề Thị Vân rời đi, Kỳ cảm giác đã là nửa đêm rồi. Nhưng ít nhất, mọi căng thẳng của hắn cũng đã tạm thời qua đi.
Cảm giác được Tề Thị Vân chăm sóc khiến Kỳ cảm thấy giày vò. Hắn liền một đêm không ngủ.
Lúc Kỳ mệt mỏi muốn nghỉ ngơi thì trời đã bắt đầu sáng. Nhưng không sao, với Kỳ ngủ sâu vốn là việc rất bình thường.
Kỳ chậm rãi nhắm mắt lại lần nữa, chờ đợi tối tăm lại kéo đến…
“Mẫu hậu… Mẫu hậu… Mẫu hậu tỉnh lại đi…" Tiếng nói thanh thúy của tiểu hài tử ở bên tai Kỳ dồn dập vang lên.
Kỳ có chút mệt mỏi vội vàng mở mắt: “Xảy ra chuyện gì? Phong nhi?"
Vừa nói xong, Ngâm Phong lập tức nhào vào lòng Kỳ. Nhưng do Kỳ đang ngủ ở trên giường, cho nên Ngâm Phong thành ra đang bò trên người hắn.
“Mẫu hậu… Phong nhi thấy mẫu hậu như trước nằm im… Tưởng rằng mẫu hậu lại ngã bệnh… Mẫu hậu… Phong nhi không phải cố ý làm ồn mẫu hậu!" Thanh âm ngon ngọt làm nũng giải thích…
Cho dù bất cứ ai thấy hài tử đáng yêu như vậy cũng không thể tức giận nổi, huống chi Kỳ vốn không định trách tội nó.
“Ta không có tức giận… Đứng lên đi, Phong nhi!" Mặc dù chỉ là một tiểu hài tử, nhưng hiện tại sức nặng của nó cũng là quá sức đối với Kỳ.
“Ân…" Thật tốt quá! Mẫu hậu không tức giận. Ngâm Phong vội vàng từ trên người Kỳ bò xuống.
Ngâm Phong vừa leo xuống đất, Kỳ nhất thời cảm thấy nhẹ nhõm rất nhiều. Nhưng lại không dám biểu hiện ra mặt, sợ tổn thương đến Ngâm Phong nhỏ tuổi.
“Cho người, mẫu hậu!" Ngâm Phong lấy trong bảo khố trước ngực ra một cái bọc nhỏ: “Đây là phù dung bát trân cao mà Phong nhi thích nhất! Mọi người đều nói đây là dược thiện, rất tốt cho cơ thể!… Phong nhi rất thích ăn, ăn ngon lắm… Bởi vậy nên Phong nhi liền lấy đến đây cho mẫu hậu!" Ngày nào Phong nhi cũng ăn nên rất khỏe mạnh. Mẫu hậu đang bệnh… phải mang đến cho mẫu hậu bồi dưỡng sức khỏe… Nhưng… thực sự rất là ngon…
Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của Ngâm Phong biến hóa nhanh chóng, Kỳ không khỏi dở khóc dở cười. Tâm tình trẻ con thật dễ đoán, vẻ mặt thèm đến chảy nước miếng lại cố nén đưa điểm tâm cho Kỳ của Ngâm Phong thực sự… rất… đáng yêu…
“Không cần đâu, Phong nhi ăn đi." Kỳ sao có thể tranh đồ ăn với con mình được.
“Không, không, không!" Ngâm Phong lắc đầu: “Phong nhi không ăn, mẫu hậu ăn đi!"
“… Không phải rất thích ăn sao? Phong nhi cứ ăn đi!"
“Không… Mẫu hậu phải ăn, như thế mới sớm khỏe lại để cùng Phong nhi chơi đùa. Còn có các phụ thân cũng rất mong người!" Chờ mẫu hậu khỏe lại, Phong nhi lại ăn. Nuốt nuốt nước miếng, Ngâm Phong cảm thấy mình rất thông minh.
“…" Yên lặng nhìn Ngâm phong đặt điểm tâm lên giường, Kỳ không có cách nào để nói với nó rằng cho dù khi mình khỏe lại cũng không thể chơi với nó. Nó thích ăn như vậy mà lại mang đến cho mình, nhưng chính mình lại không thể nào nuốt nổi.
Nếu như muốn ở cùng Ngâm Phong, phải cùng Tề Thị Vân và Lận dây dưa không rõ. Nếu như rời bỏ Ngâm Phong… Vì cái gì… bọn họ lại muốn cho mình gặp lại Ngâm Phong…
Kỳ nhắm mắt, không muốn mở ra. Hắn sợ mở mắt ra, Ngâm Phong sẽ phát hiện hơi nước trong mắt mình… thấy chính mình thật yếu đuối…
“Mẫu hậu? Xảy ra chuyện gì vậy?… Người cùng Phong nhi nói chuyện đi…" Thấy Kỳ nãy giờ không nói gì, Ngâm Phong có chút lo lắng. Không phải bởi vì mình tham ăn mà mẫu hậu tức giận chứ! Nghĩ thế nó liền cẩn thận hỏi thăm.
Cảm thấy giọng Ngâm Phong khẩn trương, Kỳ vội vàng hít sâu, áp chế tâm tình của chính mình, chờ khôi phục bình tĩnh, mở miệng cười: “Không có, ta chỉ là đang suy nghĩ một chuyện, Phong nhi đừng lo lắng!"
Tác giả :
Điển Y