Cùng Một Mái Nhà
Chương 19
Huy Chiểu chần chừ không muốn đi tới nhưng vị trí luôn ám ảnh anh trong căn nhà này không chừa cho anh một con đường phản kháng, không ai thôi thúc vẫn tiến bước đến chỗ Huy Ảnh.
Huy Ảnh càng nhìn càng thấy khó chịu, còn cách vài bước chân thì giương tay kéo Huy Chiểu tới.
Động tác quen thuộc, hai giây sau đã đè đứa con lên mặt bàn. Bụng Huy Chiểu bị ép vào cạnh bàn, cách một lớp áo sơ-mi mỏng manh thấy đau nhói.
_ Ba…
Huy Chiểu nức nở. Bao nhiêu năm nay, không được như Huy Tường kiên cường, cũng không được như Huy Kha bướng bỉnh, đối với ba, anh chỉ có phục tùng và khiếp nhược.
_ Đừng mà…
_ Câm miệng lại. Mày nên sinh ra là một đứa con gái.
Thật không hiểu nổi đứa con này.
“Xoát" một tiếng, quần tây bên ngoài của Huy Chiểu bị lột xuống, cặp chân dài trắng nõn lộ ra trong không khí, gió máy lạnh thổi qua làm anh rùng mình.
Rút sợi dây lưng từ quần tây của Huy Chiểu ra, Huy Ảnh vung tay bắt đầu quất xuống.
“Bốp"
_ A, ba!
Đau đớn bất ngờ trên mông làm Huy Chiểu nhịn không được kêu lên thảm thiết.
_ Lâu quá rồi mày không bị đánh nên sức khỏe giảm sút phải không?
_ Ba, đừng đánh nữa mà…
“Bốp"
_ Muốn không bị đánh thì đừng có biếng nhác như vậy!
“Bốp"
_ Ba tháng nay mày chỉ biết ăn chơi thôi chứ gì! Hay là không cố gắng?
“Bốp"
_ Ba, ba, đau quá, làm ơn đi mà…
Từng cái từng cái vô tội vạ tàn sát mông, nỗi đau cũ vừa mới cắn vào bên trong, vùng thịt nóng bỏng bên ngoài đã bị đánh thêm một cái nữa.
Vòng tuần hoàn lẩn quẩn không dứt được.
Nếu so với kẻ khác, không, với chính anh em của mình, thì Huy Chiểu yếu đuối hơn nhiều. Qua một thời gian sống với Huy Ảnh ở nước ngoài, không có người bảo vệ, luôn phải đối diện với cơn thịnh nộ của ba, Huy Chiểu dần dần hình thành sự sợ hãi và khiếp nhược. Lúc này anh nước mắt đầy mặt, Huy Ảnh quả thật không nương tay, hơn mười cái, phần thịt đằng sau quần lót đã sưng lên.
_ Ba, đau mà…
Gần hai mươi cái.
Đau quá, không chỉ thể xác đau, mà bên trong cũng đau nữa.
_ Mày…
Huy Ảnh nhíu mày nhìn hình dáng đứa con nằm dưới chân bàn.
Trước giờ ông chưa từng nhẹ tay với hai đứa lớn. Ông luôn có thành kiến rằng Huy Chiểu là đứa kém cỏi hơn, mặc dù nó so với người ngoài thì xuất sắc nhưng vẫn không bỏ được ý nghĩ nó không làm được gì nên hồn. Hơn nữa, ông đã quen trút giận lên Huy Chiểu trong thời gian nó ở bên mình khi du học, bởi vậy đánh càng không nương tay.
_ Đứng lên đi, mặc lại quần cho đàng hoàng.
Huy Ảnh vứt sợi dây xuống đất cạnh chiếc quần tây của đứa con.
Huy Chiểu cố gắng nén nước mắt và tiếng thút thít, khó khăn mặc quần vào.
_ Được rồi. – Cơn giận qua đi, Huy Ảnh dịu giọng – Một tháng nữa. Con có một tháng nữa. Và nếu như đến khi đó việc này vẫn giậm chân tại chỗ, con cũng biết rồi đó, hậu quả sẽ không đơn giản như hôm nay.
_ Con nhớ rồi. – Huy Chiểu lau nước mắt, một tay chống lên tường, nén nỗi đau buốt nhói nơi mông mà tiến đến cửa.
_ Khoan đã.
Bàn tay gầy gầy của Huy Chiểu mới đặt lên nắm đấm cửa, Huy Ảnh chợt gọi.
_ Dạ… – Anh quay đầu.
_ Ba nghĩ Huy Tường đã có nghi ngờ. Lần này hành động cho cẩn thận vào.
Huy Ảnh càng nhìn càng thấy khó chịu, còn cách vài bước chân thì giương tay kéo Huy Chiểu tới.
Động tác quen thuộc, hai giây sau đã đè đứa con lên mặt bàn. Bụng Huy Chiểu bị ép vào cạnh bàn, cách một lớp áo sơ-mi mỏng manh thấy đau nhói.
_ Ba…
Huy Chiểu nức nở. Bao nhiêu năm nay, không được như Huy Tường kiên cường, cũng không được như Huy Kha bướng bỉnh, đối với ba, anh chỉ có phục tùng và khiếp nhược.
_ Đừng mà…
_ Câm miệng lại. Mày nên sinh ra là một đứa con gái.
Thật không hiểu nổi đứa con này.
“Xoát" một tiếng, quần tây bên ngoài của Huy Chiểu bị lột xuống, cặp chân dài trắng nõn lộ ra trong không khí, gió máy lạnh thổi qua làm anh rùng mình.
Rút sợi dây lưng từ quần tây của Huy Chiểu ra, Huy Ảnh vung tay bắt đầu quất xuống.
“Bốp"
_ A, ba!
Đau đớn bất ngờ trên mông làm Huy Chiểu nhịn không được kêu lên thảm thiết.
_ Lâu quá rồi mày không bị đánh nên sức khỏe giảm sút phải không?
_ Ba, đừng đánh nữa mà…
“Bốp"
_ Muốn không bị đánh thì đừng có biếng nhác như vậy!
“Bốp"
_ Ba tháng nay mày chỉ biết ăn chơi thôi chứ gì! Hay là không cố gắng?
“Bốp"
_ Ba, ba, đau quá, làm ơn đi mà…
Từng cái từng cái vô tội vạ tàn sát mông, nỗi đau cũ vừa mới cắn vào bên trong, vùng thịt nóng bỏng bên ngoài đã bị đánh thêm một cái nữa.
Vòng tuần hoàn lẩn quẩn không dứt được.
Nếu so với kẻ khác, không, với chính anh em của mình, thì Huy Chiểu yếu đuối hơn nhiều. Qua một thời gian sống với Huy Ảnh ở nước ngoài, không có người bảo vệ, luôn phải đối diện với cơn thịnh nộ của ba, Huy Chiểu dần dần hình thành sự sợ hãi và khiếp nhược. Lúc này anh nước mắt đầy mặt, Huy Ảnh quả thật không nương tay, hơn mười cái, phần thịt đằng sau quần lót đã sưng lên.
_ Ba, đau mà…
Gần hai mươi cái.
Đau quá, không chỉ thể xác đau, mà bên trong cũng đau nữa.
_ Mày…
Huy Ảnh nhíu mày nhìn hình dáng đứa con nằm dưới chân bàn.
Trước giờ ông chưa từng nhẹ tay với hai đứa lớn. Ông luôn có thành kiến rằng Huy Chiểu là đứa kém cỏi hơn, mặc dù nó so với người ngoài thì xuất sắc nhưng vẫn không bỏ được ý nghĩ nó không làm được gì nên hồn. Hơn nữa, ông đã quen trút giận lên Huy Chiểu trong thời gian nó ở bên mình khi du học, bởi vậy đánh càng không nương tay.
_ Đứng lên đi, mặc lại quần cho đàng hoàng.
Huy Ảnh vứt sợi dây xuống đất cạnh chiếc quần tây của đứa con.
Huy Chiểu cố gắng nén nước mắt và tiếng thút thít, khó khăn mặc quần vào.
_ Được rồi. – Cơn giận qua đi, Huy Ảnh dịu giọng – Một tháng nữa. Con có một tháng nữa. Và nếu như đến khi đó việc này vẫn giậm chân tại chỗ, con cũng biết rồi đó, hậu quả sẽ không đơn giản như hôm nay.
_ Con nhớ rồi. – Huy Chiểu lau nước mắt, một tay chống lên tường, nén nỗi đau buốt nhói nơi mông mà tiến đến cửa.
_ Khoan đã.
Bàn tay gầy gầy của Huy Chiểu mới đặt lên nắm đấm cửa, Huy Ảnh chợt gọi.
_ Dạ… – Anh quay đầu.
_ Ba nghĩ Huy Tường đã có nghi ngờ. Lần này hành động cho cẩn thận vào.
Tác giả :
Lạc Nhi