Cung - Mê Tâm Ký
Quyển 5 - Chương 22
Quyển 5 –
Cùng nhau vén rèm cung, cả hai cùng yên lòng
Phi Tâm thấy Vân Hi uống cạn, nhất thời lại bưng khay đến nhận chén. Vân Hi đặt chén xuống, đưa tay kéo nàng lại: “Nàng không phải không chịu đến sao? Không phải sợ người ta nói lời ong tiếng ve sao? Sao hôm nay lại có can đảm vậy?"
Nàng cười tủm tỉm nhìn hắn, bỗng muốn đứng dậy bỏ chạy. Hắn ôm lấy nàng: “Đã đến đây sao còn muốn chạy?"
“Không chạy…" Nàng để hắn kéo suýt nữa thì ngã trên người hắn, vừa chống vừa nói hai chữ. Hắn vì sự mềm mại của nàng mà có phần không kiềm chế được, bàn tay cách lớp xiêm y đã muốn phủ lên ngực trái của nàng. Ngày hè quần áo phong phanh, thoáng chốc độ ấm lòng bàn tay hắn cùng với xúc cảm kia làm cho Phi Tâm tím mặt. Còn không đợi nàng phản ứng lại, bên ngoài đã nghe thấy Uông Thành Hải giương cổ họng: “Minh đại nhân, ngài chờ một chút?"
Trong lúc Vân Hi giật mình, đột nhiên trong lòng không còn ai, Phi Tâm quả thật giống như luyện gân cốt vậy. Cả người chợt tuột xuống dưới, theo chân hắn trực tiếp chui xuống dưới án. Một loạt động tác liền mạch, Vân Hi kinh hãi trợn tròn mắt. Hoàn toàn không nghĩ tới nàng lại có thể nhanh nhẹn như vậy! Hắn chỉ nhanh chóng bừng tỉnh, thu lại tâm trạng nói: “Quang Viễn vào đi."
Uông Thành Hải có chút kinh ngạc, hắn vừa để Quý Phi lặng lẽ vào đây. Còn chưa qua thời gian một ly trà nhỏ, nửa điểm cũng không nghe thấy động tĩnh. Hoàng thượng sao có thể để cho người ta vào trong? Thư phòng ở Khải Nguyên Điện không có cửa sau, cũng không thông với hành lang, hắn vừa vội vàng phái tiểu thái giám đi châm trà, vừa vội vàng dẫn Minh Quang Viễn tiến vào, vừa thấy trong điện trống không, hắn liếc nhìn về phía tháp bên song cửa sổ, tấm bình phong nửa mở nửa khép cũng nhìn một cái không sót gì. Hắn phỏng đoán có lẽ Quý Phi lại chui xuống dưới, nhất thời cũng buồn cười, liếc trộm hoàng thượng, nhưng lại thấy Vân Hi đang hung hăng trừng hắn!
Uông Thành Hải sợ tới mức mềm nhũn cả chân, cũng không biết là ý gì. Vốn lẽ hắn rất đắc ý, ngày đó suy diễn để khuấy động ruột gan Quý Phi, hôm nay Quý Phi giả trang thành tiểu cung nữ của Cúc Tuệ Cung đến đây. Hắn lặng lẽ đưa người vào trong, cảm thấy nhất định hoàng thượng sẽ cao hứng, ai ngờ lại dùng mắt đâm hắn!
Uông Thành Hải không dám nhìn nửa phần, cúi mắt đứng bên cạnh hầu hạ. Vân Hi ngồi sau đại án, cảm thấy Phi Tâm dựa vào chân hắn phát run. Thoáng chốc lại khiến hắn thấy khó chịu, cũng tại Uông Thành Hải chết tiệt, trước đó không chịu nói một tiếng!
Minh Quang Viễn tấu trình lên, hắn không thể không định thần lại. Vân Hi là người công tư rõ ràng, hắn biết rõ giai đoạn này quan trọng thế nào đối với Cẩm triều. Huống chi hắn hiểu rõ Phi Tâm một lòng hy vọng hắn có thể làm được, trở thành một hoàng đế tốt không phụ giang sơn dân chúng. Đây không chỉ có trách nhiệm của cá nhân hắn, mà cũng là nguyện vọng của Phi Tâm!
Vân Hi cố gắng giữ tinh thần nghe Minh Quang Viễn tấu trình, không bao lâu sau, cảm thấy chỗ chân trái không còn run nữa khiến hắn cũng yên lòng. Phỏng chừng là Phi Tâm tỉnh táo lại, ngồi ở đó tựa vào hắn. Như vậy hắn liền thu tâm trạng lại, một lát lại chọn mấy tấu chương trọng yếu công thần các nơi tấu lên mà bàn luận. Hắn có thể cảm giác được nàng đang ngoan ngoãn làm tổ ở bên trong, đột nhiên cảm thấy trong lòng vô cùng thoải mái, cho dù vì nàng mà bốc hỏa, lúc này đột nhiên lại như say rượu, ánh mắt hắn càng ấm áp mà bình tĩnh trở lại.
Một đám người nói chừng một canh giờ, đợi đi hết rồi, hắn vội vàng khom lưng xuống nhìn nàng, vừa thấy thì hắn cười rộ lên. Phi Tâm đang ôm đầu gối ngủ thiếp đi, người dựa vào chân hắn, hắn vừa động thì nàng có phần nghiêng qua, ngủ xiêu xiêu vẹo vẹo như một đứa trẻ.
Hắn đưa tay muốn ôm nàng chuyển lại đây. Hắn nhìn mà động lòng nở nụ cười. Nàng lim dim lui người vào trong: “Không được…"
“Đến đây đi. Đều đi cả rồi." Hắn giương môi cười, nhanh chóng kéo nàng ra ngoài. Hắn trừng Uông Thành Hải. Uông Thành Hải bị doạ muốn lui, Vân Hi lại nói: “Tìm y phục thái giám đến đây."
Phi Tâm đang làm tổ ở bên trong há hốc mồm. Không đợi nàng phản ứng lại, hắn cúi người xuống nhìn nàng: “Giả trang thái giám đi? Cũng là ý hay!"
Mặt nàng cọ cọ thẹn thùng, nhưng mà hiểu được ý của hắn. Nhất thời nàng ngượng ngùng cười cười: “Được. Được đó."
Vân Hi dứt khoát khom người cùng chui xuống án. Phi Tâm vừa thấy vẻ mặt quỷ dị của hắn thì lập tức kích động vùng dậy. Lại nghĩ đến cái tính cổ quái của hắn, cả người bắt đầu phát run. Hắn chống người sang đây nhìn vẻ mặt của nàng. Nụ cười tuy rằng kỳ quái nhưng rất là câu người. Song giọng nói lại rất bình thường: “Một hồi nàng đổi xiêm y. Ra phía sau chờ ta." Ít ngày trước bọn họ có nói ở Cúc Tuệ Cung. Nàng từng nói những chuyện này “không tốt". Ngay sau đó tình cảnh này dễ dàng khiến hắn hưng phấn. Nay dù sao cũng không muốn để nàng chịu đựng khổ sở hơn nữa! Tuy là mắng nàng không có lương tâm, tuy là nhớ nàng đến cuống lên, nhưng kỳ thật trước kia nàng không đến là đúng.
Hắn không muốn để cho nàng thất đức. Ngoại thần lui tới rất nhiều. Dù cho nàng giả trang thành cung nữ ra vào cũng bất tiện. Bất quá nếu đã tới đây, hắn làm sao chịu thả người đi như vậy?
Sau một lát, Uông Thành Hải tự mình mang đến một bộ y phục thái giám xanh xám lại đây. Phi Tâm luôn rất sợ hắn nhìn chằm chằm nàng thay y phục, luôn cảm thấy ánh mắt kia của hắn ghim trên người nàng không được tự nhiên. Lúc này Phi Tâm cảm thấy mặc hay không mặc quần áo cũng không có gì khác biệt, huống chi lúc này vẫn còn là ban ngày. Nhưng rõ ràng hôm nay nàng giả trang cung nữ khơi dậy hứng thú của hắn, còn có lòng xem nàng từ cung nữ thành thái giám thế nào. Nhất thời hắn ngoẹo đầu ra sau án, chống khuỷu tay hào hứng chờ nàng biểu diễn!
Phi Tâm lại sợ Uông Thành Hải bên ngoài gọi tên đại nhân gì, lại không dám nhìn hắn, cũng không dám đưa tay kéo màn che lại. Nàng chợt hít một hơi, động tác vô cùng thuần thục, tuột váy trên người ra, sau đó nhanh chóng khoác bào phục lên người, làm cho tóc mai tán loạn, mặt đỏ lên. Thấy ánh mắt hắn càng sâu xa chăm chú, ngay cả ngón tay cũng có phần cứng ngắc.
Phi Tâm đổi xiêm y xong rồi, có chút không được vừa vặn, chỗ kích thước lưng áo cài đai lưng vẫn còn rộng, tay áo có chút dài. Nàng tuỳ tiện búi tóc lại, ngồi ở trên tháp bắt đầu đổi giày.
Bên cạnh còn có một cái mũ xanh đen thái giám hay đội, còn có một cây phất trần chuôi ngắn. Vân Hi nhìn động tác của nàng, hô hấp càng dồn dập, ngón tay hơi gập lại. Vốn là nhịn xuống kích động muốn túm chặt nàng, nhưng ánh mắt lại luôn liếc trộm nàng. Nay nàng thay bộ y phục này, mặc dù che hết sự long lanh nhưng càng thêm thanh khiết, càng không giống như ngày trước.
Thỉnh thoảng nhìn ánh mắt của nàng, ngay cả Vân Hi cũng có cảm giác, lần này nàng ngụy trang cũng không phải hoàn toàn đều là giả. Sau lần đó, cả người nàng thật sự rực rỡ hẳn lên. Có khi không thấy người, nhớ cũng không được. Nay người ở trước mắt thì lại nhớ muốn chết, làm cho hắn cũng không biết nên làm thế nào cho phải!
Phi Tâm xoã tóc dài ra, tùy tiện quấn lên đỉnh đầu, sau đó lấy mũ giữ lại. Nơi này cũng không có gương, chính nàng cũng không biết bị méo, nàng đưa lưng về hướng Vân Hi thắt dây lưng. Đang lúc vật vã, bỗng nhiên có cánh tay vặn nàng lại, Phi Tâm đúng là không biết hắn đã đứng sau lưng nàng từ khi nào.
Hắn rũ mắt, tay tiếp tục công việc của nàng, thay nàng cột chắc mũ lại. Phi Tâm kinh ngạc nhìn hắn, tay không khỏi buông xuống bên hông hắn. Hắn thay nàng điều chỉnh mũ, nhìn nàng cười dịu dàng: “Được rồi."
Phi Tâm nhìn nụ cười của hắn, nhất thời chìm đắm trong nhu tình của hắn. Nàng cũng không khỏi cười một cái! Nàng cười như vậy, hắn khổ sở lắm mới thu hồi linh hồn nhỏ bé bay đi mất hơn phân nửa.
Vân Hi hít sâu một hơi rồi thì thầm: “Một hồi nàng và Uông Thành Hải ra phía sau đi." Vừa rồi như vậy mà cũng có thể ngủ được, mấy ngày nay nhất định nàng cũng không thoải mái gì.
“Hoàng thượng, thần thiếp có chuyện muốn tâu…" Phi Tâm thấp giọng nói, mỗi lần thấy hắn mệt mỏi như vậy, nàng lại không thể chia sẻ, chỉ làm nước canh thì sao có thể hóa giải sầu phiền trong lòng hắn? Mỗi lần đến đây, lòng trung thành kia lại bắt đầu rục rịch. Trước kia, nàng muốn dựa vào lòng trung thành này mà giữ vững địa vị của mình. Nhưng nàng biết rõ bổn phận cung phi, cho dù nàng thu thập tin tức khắp nơi cũng không can thiệp bài trí được, lại càng không thể phát biểu ý kiến gì. Ngoại trừ một lần trên đường Nam tuần, nàng một chút cũng không muốn vượt giới hạn. Mà nay, lòng trung thành của nàng lại được sự chân tình của nàng dẫn dắt, khiến cho nàng có khi quên hết bổn phận. Nhưng vừa mở miệng là sợ hãi, dù sao không phải là chuyện nàng có thể quản mà tùy ý bình luận!
“Trước khi ngủ thì nghe được rồi sao?" Vân Hi hất mày mỉm cười, “Lúc trước có nói tay nàng dài, dù sao vẫn tin nàng, có chuyện gì nàng cứ nói thẳng đi!"
“Mấy cửa hiệu trong nhà thần thiếp trải rộng khắp miền nam. Nay Tam thúc nhận chức hoàng thương, càng thêm mở rộng. Nhị thúc năm trước đã tiếp nhận chức hội trưởng liên hội tổng thương ở địa phương, thêm cả hiệu buôn nhà mẹ đẻ đại nương ở Phụng Thuận. Hiện giờ tất cả thương nhân lớn nhỏ ở các tỉnh phía nam, tuy là không thuận theo nhà Lạc Chính nhưng vẫn giữ vài phần mặt mũi." Phi Tâm nói tiếp, “Nay hoàng thượng thúc đẩy chính sách mới, ruộng đất từ kế tục lâu dài biến thành phân phát, dân chúng vô cùng ủng hộ. Về phần những thương nhân nhiều tiền nhưng địa vị thấp thì càng là một chuyện tốt! Hoàng thân quốc thích cường hào ở địa phương chỉ nhìn thấy lợi ích nhỏ, coi nhẹ lâu dài. Dĩ nhiên là chim yến tước không hiểu chí thiên nga, cũng là do bọn họ không đặt mình ở vị trí này! Hoàng thượng nay ra sức triển khai chính sách mới, nhất định là phải lập cương điển, những người không phục sẽ nghiêm khắc truy xét. Nhưng người ta thường nói, duy trì thì phải cân nhắc, trị dài mà an lâu. Trị người, lấy đức mà phục, theo thành quả mà thuận. Cho nên…"
Phi Tâm đang chậm rãi nói, bỗng nhiên thấy sắc mặt Vân Hi kỳ lạ, thiếu chút nữa thì cắn cả đầu lưỡi mình. Nàng cười gượng: “Thần thiếp là giới phụ nhân, kiến thức nông cạn, ngôn ngữ nhàm chán, thật sự là…"
“Ừ, vốn là nói rất tốt, hai câu cuối cùng có chút dư thừa." Vân Hi cười cười, đột nhiên xoay người đi ra trước án nhặt một tờ sớ đưa cho nàng. Phi Tâm hoảng sợ, sắc mặt nhất thời trắng bệch, liên tục lui về phía sau, suýt nữa thì đụng vào góc tháp.
“Nói gì thì cũng đã nói rồi, không bằng ở đây làm thêm bước cuối đi?" Vân Hi rũ mắt nhìn nàng, “Trẫm cho nàng xem, nàng xem một cái coi sao?"
Phi Tâm nhìn ánh mắt của hắn, nhất thời thở ra một hơi. Nhắm mắt nhận lấy rồi lật ra xem, vừa thấy trên mặt là lời phê đỏ chót, quả nhiên hắn đã phê xong tờ sớ này. Nàng nhìn một chút, môi nở nụ cười yếu ớt. Nàng khẽ nói: “Hóa ra hoàng thượng đã sớm nghĩ tới!"
“Về nhà Lạc Chính, trẫm đã sớm nghĩ xong." Hắn nhìn nàng khép tờ sớ lại, “Chúng ta cứ nghĩ như vậy đi, như thế là tốt nhất! Chỉ là thời cơ chưa tới, đến lúc thích hợp, tất nhiên sẽ cho nàng gửi thư tới Hoài An, công lao này không thiếu được phần nàng!"
Trong lòng nàng ấm áp, mắt mờ mịt như ngậm sương. Hắn nghĩ tất nhiên là chu toàn và thỏa đáng hơn nàng, triều đình và hậu cung, hắn vĩnh viễn có cách duy trì sự cân bằng. Hắn tất nhiên là cao thủ trong đó, âm mưu tự nhiên mà tới. Cho nên, ngay từ đầu, cho dù không giao chiến với hắn nhưng vẫn sợ hắn như trước. Bởi vì trong lúc đấu tranh bản năng đã nói cho nàng biết, nếu va chạm với hắn sẽ thất bại thảm hại. Cho dù hắn không dùng tới quyền thế và địa vị của mình, nàng vẫn không phải là đối thủ.
Nàng chưa bao giờ hoài nghi tài hoa của hắn, hắn có khả năng trị quốc, vĩnh viễn hiểu được cơ hội thích hợp giành lấy hiệu quả tốt nhất. Hắn vĩnh viễn sẽ không chỉ dựa vào hỉ nộ bản thân mà dùng người tắc trách, hắn vĩnh viễn biết loại người nào thích hợp nhất cho bộ phận nào. Tỷ như, cả nhà Lạc Chính! Quyền mưu và tình cảm ở hậu cung không thể tách rời, nếu nhìn không thấu điểm này, như vậy sẽ rất khó sinh tồn ở đây. Ở điểm này, hai người bọn họ đều giống nhau!
Cùng nhau vén rèm cung, cả hai cùng yên lòng
Phi Tâm thấy Vân Hi uống cạn, nhất thời lại bưng khay đến nhận chén. Vân Hi đặt chén xuống, đưa tay kéo nàng lại: “Nàng không phải không chịu đến sao? Không phải sợ người ta nói lời ong tiếng ve sao? Sao hôm nay lại có can đảm vậy?"
Nàng cười tủm tỉm nhìn hắn, bỗng muốn đứng dậy bỏ chạy. Hắn ôm lấy nàng: “Đã đến đây sao còn muốn chạy?"
“Không chạy…" Nàng để hắn kéo suýt nữa thì ngã trên người hắn, vừa chống vừa nói hai chữ. Hắn vì sự mềm mại của nàng mà có phần không kiềm chế được, bàn tay cách lớp xiêm y đã muốn phủ lên ngực trái của nàng. Ngày hè quần áo phong phanh, thoáng chốc độ ấm lòng bàn tay hắn cùng với xúc cảm kia làm cho Phi Tâm tím mặt. Còn không đợi nàng phản ứng lại, bên ngoài đã nghe thấy Uông Thành Hải giương cổ họng: “Minh đại nhân, ngài chờ một chút?"
Trong lúc Vân Hi giật mình, đột nhiên trong lòng không còn ai, Phi Tâm quả thật giống như luyện gân cốt vậy. Cả người chợt tuột xuống dưới, theo chân hắn trực tiếp chui xuống dưới án. Một loạt động tác liền mạch, Vân Hi kinh hãi trợn tròn mắt. Hoàn toàn không nghĩ tới nàng lại có thể nhanh nhẹn như vậy! Hắn chỉ nhanh chóng bừng tỉnh, thu lại tâm trạng nói: “Quang Viễn vào đi."
Uông Thành Hải có chút kinh ngạc, hắn vừa để Quý Phi lặng lẽ vào đây. Còn chưa qua thời gian một ly trà nhỏ, nửa điểm cũng không nghe thấy động tĩnh. Hoàng thượng sao có thể để cho người ta vào trong? Thư phòng ở Khải Nguyên Điện không có cửa sau, cũng không thông với hành lang, hắn vừa vội vàng phái tiểu thái giám đi châm trà, vừa vội vàng dẫn Minh Quang Viễn tiến vào, vừa thấy trong điện trống không, hắn liếc nhìn về phía tháp bên song cửa sổ, tấm bình phong nửa mở nửa khép cũng nhìn một cái không sót gì. Hắn phỏng đoán có lẽ Quý Phi lại chui xuống dưới, nhất thời cũng buồn cười, liếc trộm hoàng thượng, nhưng lại thấy Vân Hi đang hung hăng trừng hắn!
Uông Thành Hải sợ tới mức mềm nhũn cả chân, cũng không biết là ý gì. Vốn lẽ hắn rất đắc ý, ngày đó suy diễn để khuấy động ruột gan Quý Phi, hôm nay Quý Phi giả trang thành tiểu cung nữ của Cúc Tuệ Cung đến đây. Hắn lặng lẽ đưa người vào trong, cảm thấy nhất định hoàng thượng sẽ cao hứng, ai ngờ lại dùng mắt đâm hắn!
Uông Thành Hải không dám nhìn nửa phần, cúi mắt đứng bên cạnh hầu hạ. Vân Hi ngồi sau đại án, cảm thấy Phi Tâm dựa vào chân hắn phát run. Thoáng chốc lại khiến hắn thấy khó chịu, cũng tại Uông Thành Hải chết tiệt, trước đó không chịu nói một tiếng!
Minh Quang Viễn tấu trình lên, hắn không thể không định thần lại. Vân Hi là người công tư rõ ràng, hắn biết rõ giai đoạn này quan trọng thế nào đối với Cẩm triều. Huống chi hắn hiểu rõ Phi Tâm một lòng hy vọng hắn có thể làm được, trở thành một hoàng đế tốt không phụ giang sơn dân chúng. Đây không chỉ có trách nhiệm của cá nhân hắn, mà cũng là nguyện vọng của Phi Tâm!
Vân Hi cố gắng giữ tinh thần nghe Minh Quang Viễn tấu trình, không bao lâu sau, cảm thấy chỗ chân trái không còn run nữa khiến hắn cũng yên lòng. Phỏng chừng là Phi Tâm tỉnh táo lại, ngồi ở đó tựa vào hắn. Như vậy hắn liền thu tâm trạng lại, một lát lại chọn mấy tấu chương trọng yếu công thần các nơi tấu lên mà bàn luận. Hắn có thể cảm giác được nàng đang ngoan ngoãn làm tổ ở bên trong, đột nhiên cảm thấy trong lòng vô cùng thoải mái, cho dù vì nàng mà bốc hỏa, lúc này đột nhiên lại như say rượu, ánh mắt hắn càng ấm áp mà bình tĩnh trở lại.
Một đám người nói chừng một canh giờ, đợi đi hết rồi, hắn vội vàng khom lưng xuống nhìn nàng, vừa thấy thì hắn cười rộ lên. Phi Tâm đang ôm đầu gối ngủ thiếp đi, người dựa vào chân hắn, hắn vừa động thì nàng có phần nghiêng qua, ngủ xiêu xiêu vẹo vẹo như một đứa trẻ.
Hắn đưa tay muốn ôm nàng chuyển lại đây. Hắn nhìn mà động lòng nở nụ cười. Nàng lim dim lui người vào trong: “Không được…"
“Đến đây đi. Đều đi cả rồi." Hắn giương môi cười, nhanh chóng kéo nàng ra ngoài. Hắn trừng Uông Thành Hải. Uông Thành Hải bị doạ muốn lui, Vân Hi lại nói: “Tìm y phục thái giám đến đây."
Phi Tâm đang làm tổ ở bên trong há hốc mồm. Không đợi nàng phản ứng lại, hắn cúi người xuống nhìn nàng: “Giả trang thái giám đi? Cũng là ý hay!"
Mặt nàng cọ cọ thẹn thùng, nhưng mà hiểu được ý của hắn. Nhất thời nàng ngượng ngùng cười cười: “Được. Được đó."
Vân Hi dứt khoát khom người cùng chui xuống án. Phi Tâm vừa thấy vẻ mặt quỷ dị của hắn thì lập tức kích động vùng dậy. Lại nghĩ đến cái tính cổ quái của hắn, cả người bắt đầu phát run. Hắn chống người sang đây nhìn vẻ mặt của nàng. Nụ cười tuy rằng kỳ quái nhưng rất là câu người. Song giọng nói lại rất bình thường: “Một hồi nàng đổi xiêm y. Ra phía sau chờ ta." Ít ngày trước bọn họ có nói ở Cúc Tuệ Cung. Nàng từng nói những chuyện này “không tốt". Ngay sau đó tình cảnh này dễ dàng khiến hắn hưng phấn. Nay dù sao cũng không muốn để nàng chịu đựng khổ sở hơn nữa! Tuy là mắng nàng không có lương tâm, tuy là nhớ nàng đến cuống lên, nhưng kỳ thật trước kia nàng không đến là đúng.
Hắn không muốn để cho nàng thất đức. Ngoại thần lui tới rất nhiều. Dù cho nàng giả trang thành cung nữ ra vào cũng bất tiện. Bất quá nếu đã tới đây, hắn làm sao chịu thả người đi như vậy?
Sau một lát, Uông Thành Hải tự mình mang đến một bộ y phục thái giám xanh xám lại đây. Phi Tâm luôn rất sợ hắn nhìn chằm chằm nàng thay y phục, luôn cảm thấy ánh mắt kia của hắn ghim trên người nàng không được tự nhiên. Lúc này Phi Tâm cảm thấy mặc hay không mặc quần áo cũng không có gì khác biệt, huống chi lúc này vẫn còn là ban ngày. Nhưng rõ ràng hôm nay nàng giả trang cung nữ khơi dậy hứng thú của hắn, còn có lòng xem nàng từ cung nữ thành thái giám thế nào. Nhất thời hắn ngoẹo đầu ra sau án, chống khuỷu tay hào hứng chờ nàng biểu diễn!
Phi Tâm lại sợ Uông Thành Hải bên ngoài gọi tên đại nhân gì, lại không dám nhìn hắn, cũng không dám đưa tay kéo màn che lại. Nàng chợt hít một hơi, động tác vô cùng thuần thục, tuột váy trên người ra, sau đó nhanh chóng khoác bào phục lên người, làm cho tóc mai tán loạn, mặt đỏ lên. Thấy ánh mắt hắn càng sâu xa chăm chú, ngay cả ngón tay cũng có phần cứng ngắc.
Phi Tâm đổi xiêm y xong rồi, có chút không được vừa vặn, chỗ kích thước lưng áo cài đai lưng vẫn còn rộng, tay áo có chút dài. Nàng tuỳ tiện búi tóc lại, ngồi ở trên tháp bắt đầu đổi giày.
Bên cạnh còn có một cái mũ xanh đen thái giám hay đội, còn có một cây phất trần chuôi ngắn. Vân Hi nhìn động tác của nàng, hô hấp càng dồn dập, ngón tay hơi gập lại. Vốn là nhịn xuống kích động muốn túm chặt nàng, nhưng ánh mắt lại luôn liếc trộm nàng. Nay nàng thay bộ y phục này, mặc dù che hết sự long lanh nhưng càng thêm thanh khiết, càng không giống như ngày trước.
Thỉnh thoảng nhìn ánh mắt của nàng, ngay cả Vân Hi cũng có cảm giác, lần này nàng ngụy trang cũng không phải hoàn toàn đều là giả. Sau lần đó, cả người nàng thật sự rực rỡ hẳn lên. Có khi không thấy người, nhớ cũng không được. Nay người ở trước mắt thì lại nhớ muốn chết, làm cho hắn cũng không biết nên làm thế nào cho phải!
Phi Tâm xoã tóc dài ra, tùy tiện quấn lên đỉnh đầu, sau đó lấy mũ giữ lại. Nơi này cũng không có gương, chính nàng cũng không biết bị méo, nàng đưa lưng về hướng Vân Hi thắt dây lưng. Đang lúc vật vã, bỗng nhiên có cánh tay vặn nàng lại, Phi Tâm đúng là không biết hắn đã đứng sau lưng nàng từ khi nào.
Hắn rũ mắt, tay tiếp tục công việc của nàng, thay nàng cột chắc mũ lại. Phi Tâm kinh ngạc nhìn hắn, tay không khỏi buông xuống bên hông hắn. Hắn thay nàng điều chỉnh mũ, nhìn nàng cười dịu dàng: “Được rồi."
Phi Tâm nhìn nụ cười của hắn, nhất thời chìm đắm trong nhu tình của hắn. Nàng cũng không khỏi cười một cái! Nàng cười như vậy, hắn khổ sở lắm mới thu hồi linh hồn nhỏ bé bay đi mất hơn phân nửa.
Vân Hi hít sâu một hơi rồi thì thầm: “Một hồi nàng và Uông Thành Hải ra phía sau đi." Vừa rồi như vậy mà cũng có thể ngủ được, mấy ngày nay nhất định nàng cũng không thoải mái gì.
“Hoàng thượng, thần thiếp có chuyện muốn tâu…" Phi Tâm thấp giọng nói, mỗi lần thấy hắn mệt mỏi như vậy, nàng lại không thể chia sẻ, chỉ làm nước canh thì sao có thể hóa giải sầu phiền trong lòng hắn? Mỗi lần đến đây, lòng trung thành kia lại bắt đầu rục rịch. Trước kia, nàng muốn dựa vào lòng trung thành này mà giữ vững địa vị của mình. Nhưng nàng biết rõ bổn phận cung phi, cho dù nàng thu thập tin tức khắp nơi cũng không can thiệp bài trí được, lại càng không thể phát biểu ý kiến gì. Ngoại trừ một lần trên đường Nam tuần, nàng một chút cũng không muốn vượt giới hạn. Mà nay, lòng trung thành của nàng lại được sự chân tình của nàng dẫn dắt, khiến cho nàng có khi quên hết bổn phận. Nhưng vừa mở miệng là sợ hãi, dù sao không phải là chuyện nàng có thể quản mà tùy ý bình luận!
“Trước khi ngủ thì nghe được rồi sao?" Vân Hi hất mày mỉm cười, “Lúc trước có nói tay nàng dài, dù sao vẫn tin nàng, có chuyện gì nàng cứ nói thẳng đi!"
“Mấy cửa hiệu trong nhà thần thiếp trải rộng khắp miền nam. Nay Tam thúc nhận chức hoàng thương, càng thêm mở rộng. Nhị thúc năm trước đã tiếp nhận chức hội trưởng liên hội tổng thương ở địa phương, thêm cả hiệu buôn nhà mẹ đẻ đại nương ở Phụng Thuận. Hiện giờ tất cả thương nhân lớn nhỏ ở các tỉnh phía nam, tuy là không thuận theo nhà Lạc Chính nhưng vẫn giữ vài phần mặt mũi." Phi Tâm nói tiếp, “Nay hoàng thượng thúc đẩy chính sách mới, ruộng đất từ kế tục lâu dài biến thành phân phát, dân chúng vô cùng ủng hộ. Về phần những thương nhân nhiều tiền nhưng địa vị thấp thì càng là một chuyện tốt! Hoàng thân quốc thích cường hào ở địa phương chỉ nhìn thấy lợi ích nhỏ, coi nhẹ lâu dài. Dĩ nhiên là chim yến tước không hiểu chí thiên nga, cũng là do bọn họ không đặt mình ở vị trí này! Hoàng thượng nay ra sức triển khai chính sách mới, nhất định là phải lập cương điển, những người không phục sẽ nghiêm khắc truy xét. Nhưng người ta thường nói, duy trì thì phải cân nhắc, trị dài mà an lâu. Trị người, lấy đức mà phục, theo thành quả mà thuận. Cho nên…"
Phi Tâm đang chậm rãi nói, bỗng nhiên thấy sắc mặt Vân Hi kỳ lạ, thiếu chút nữa thì cắn cả đầu lưỡi mình. Nàng cười gượng: “Thần thiếp là giới phụ nhân, kiến thức nông cạn, ngôn ngữ nhàm chán, thật sự là…"
“Ừ, vốn là nói rất tốt, hai câu cuối cùng có chút dư thừa." Vân Hi cười cười, đột nhiên xoay người đi ra trước án nhặt một tờ sớ đưa cho nàng. Phi Tâm hoảng sợ, sắc mặt nhất thời trắng bệch, liên tục lui về phía sau, suýt nữa thì đụng vào góc tháp.
“Nói gì thì cũng đã nói rồi, không bằng ở đây làm thêm bước cuối đi?" Vân Hi rũ mắt nhìn nàng, “Trẫm cho nàng xem, nàng xem một cái coi sao?"
Phi Tâm nhìn ánh mắt của hắn, nhất thời thở ra một hơi. Nhắm mắt nhận lấy rồi lật ra xem, vừa thấy trên mặt là lời phê đỏ chót, quả nhiên hắn đã phê xong tờ sớ này. Nàng nhìn một chút, môi nở nụ cười yếu ớt. Nàng khẽ nói: “Hóa ra hoàng thượng đã sớm nghĩ tới!"
“Về nhà Lạc Chính, trẫm đã sớm nghĩ xong." Hắn nhìn nàng khép tờ sớ lại, “Chúng ta cứ nghĩ như vậy đi, như thế là tốt nhất! Chỉ là thời cơ chưa tới, đến lúc thích hợp, tất nhiên sẽ cho nàng gửi thư tới Hoài An, công lao này không thiếu được phần nàng!"
Trong lòng nàng ấm áp, mắt mờ mịt như ngậm sương. Hắn nghĩ tất nhiên là chu toàn và thỏa đáng hơn nàng, triều đình và hậu cung, hắn vĩnh viễn có cách duy trì sự cân bằng. Hắn tất nhiên là cao thủ trong đó, âm mưu tự nhiên mà tới. Cho nên, ngay từ đầu, cho dù không giao chiến với hắn nhưng vẫn sợ hắn như trước. Bởi vì trong lúc đấu tranh bản năng đã nói cho nàng biết, nếu va chạm với hắn sẽ thất bại thảm hại. Cho dù hắn không dùng tới quyền thế và địa vị của mình, nàng vẫn không phải là đối thủ.
Nàng chưa bao giờ hoài nghi tài hoa của hắn, hắn có khả năng trị quốc, vĩnh viễn hiểu được cơ hội thích hợp giành lấy hiệu quả tốt nhất. Hắn vĩnh viễn sẽ không chỉ dựa vào hỉ nộ bản thân mà dùng người tắc trách, hắn vĩnh viễn biết loại người nào thích hợp nhất cho bộ phận nào. Tỷ như, cả nhà Lạc Chính! Quyền mưu và tình cảm ở hậu cung không thể tách rời, nếu nhìn không thấu điểm này, như vậy sẽ rất khó sinh tồn ở đây. Ở điểm này, hai người bọn họ đều giống nhau!
Tác giả :
Đương Mộc Đương Trạch