Cung - Mê Tâm Ký
Quyển 2 - Chương 24
Quyển 2 –
n cần hầu hạ quân vương vì danh dự gia đình
Phi Tâm vừa nhắm mắt định ngủ thêm tí, bất chợt sau gáy cô lại bị y đẩy một cái, suýt chút thì cô đã cắn phải lưỡi rồi. Cô đang sững sờ, y đã nhanh chóng kéo cô quay lại: “Nàng vừa nói gì? "
“Thần thiếp nói năng nhàm chán…." Cô không kịp phản ứng, vả lại khoảng cách quá gần, tầm mắt cô đang hướng về sóng mũi y, cảm thấy gần sắp đụng vào rồi, khiến tròng mắt cô sắp lác rồi.
“Không phải câu này, câu cuối cùng nàng nói là gì? " Y nhìn vẻ mặt cô rất ư là buồn cười. Y hoàn toàn không còn buồn ngủ, mái tóc dài rũ xuống dọc theo bờ vai, vạch ra một bóng râm.
“Mời hoàng thượng đến Cúc Tuệ Cung dùng bữa. " Cô cắn chặt răng thốt mấy từ này thật nhanh, cần cổ rụt một cái, không nói tiếp nữa. Chỉ thấy tim đang đập loạn xạ, tai nóng rát đến phát hoảng.
Cô nói hết sức nhanh, khiến y nhất thời ngơ ngác. Y ngu ngơ một hồi, đột nhiên đôi mày giãn ra, lại nằm sang bên cạnh cô, khi vừa muốn mở miệng, bỗng nghe tiếng Uông Thành Hải ở ngoài kia: “Hoàng thượng, giờ dần đã qua rồi ạ." Vân Hi nghe thế, nghiêng nhìn Phi Tâm, vừa đúng lúc cô cũng đang nhìn sang bên này, hai ánh mắt nhìn nhau. Phi Tâm hơi ngượng ngùng, cô cảm thấy day dứt vì mình đã nói những chuyện vớ vẩn khiến y không ngủ được, nhưng bị y nhìn như thế, lại có chút không thoải mái, bèn né ánh mắt của y.
Vân Hi ngồi dậy, Phi Tâm cũng định dậy hầu hạ. Y ấn cô xuống: “Không cần đến nàng. " Nói rồi, kéo chăn đắp cho cô rồi vén màn bước ra. Uông Thành Hải đã chuẩn bị xong mọi thứ từ sớm, bên ngoài còn có Trần Hoài Đức và những cung nữ thái giám hầu cận. Phi Tâm rụt đầu xuống dưới chăn vờ ngủ, nghe thấy những tiếng ồn ào bên ngoài hệt như khúc ru ngủ, không biết từ lúc nào cô lại ngủ thiếp đi .
Vân Hi đến Cúc Tuệ Cung vào lúc hoàng hôn, Phi Tâm đã bắt đầu bận rộn từ buổi sáng sau khi hồi cung, đích thân cô đã nấu vài món. Nhiều năm chưa động tay vào, nên cũng hơi lúng túng, nhưng bọn Tú Linh thấy Quý Phi cuối cùng đã thông suốt đều rất vui mừng, vội vàng xuống phụ giúp, được một phen bận rộn. Chờ khi Vân Hi đến, Phi Tâm bắt đầu tỉ mỉ hầu hạ, vẻ mặt ấy tỏ ra khá thành kính, Tú Linh trông thấy mà sững sờ, trong lòng thầm nghĩ không biết hoàng thượng đã ban ân điển gì mà khiến đôi mắt Quý Phi sáng rực như vậy. Sau khi bữa tối kết thúc, Vân Hi không về, tá túc Cúc Tuệ Cung.
Ngày thứ hai, Phi Tâm đích thân đến Phúc Khánh Cung viếng thăm, tối qua lúc thị tẩm hoàng thượng nói cô không đích thân viếng thăm, lời này Phi Tâm ghi khắc trong lòng, thức dậy thỉnh an thái hậu xong bèn đến Phúc Khánh Cung. Bây giờ đầu óc cô chỉ toàn chuyện Nam tuần, nên đối với hoàng thượng, cô không chỉ cảm động rơi nước mắt, mà gần như là thờ phụng y như thần linh, vì thế bất kỳ chuyện gì khiến hoàng thượng mất vui cô đều phải giải quyết ổn thỏa. Không những đến thăm Tuấn Tần mà còn đặc biệt dặn dò thái y phải dưỡng thai cho Tuấn Tần, lại còn đích thân đến Trường n Điện kỳ phúc*.
Hoàng thượng cũng hạ chỉ, từ nay về sau Tuấn Tần sẽ được đối đãi theo quy nghi của Phu Nhân, miễn tất cả mọi lễ nghi quỳ lạy, chuyên tâm dưỡng thai. Đã ban ưu ái nhưng lại chưa chính thức sắc phong, ý đồ này mọi người đều hiểu, đó chính là phải xem xem cái bụng Tuấn Tần có phấn đấu hay không.
Tuấn Tần không nằm trong những nhân vật tập trung quyền lực, gia tộc cũng không can hệ đến tranh chấp của bất kỳ đảng phái nào. Nếu như sinh con trai, tấn vị là điều không thể thiếu, nhưng vì thế mà trở thành hoàng hậu thì khả năng rất thấp, nên hoàng thượng làm thế cũng chỉ là chuyện rất bình thường.
So sánh thái độ của các cung, Phi Tâm biết Đức Phi có chút khó chịu trong lòng, cách nghĩ của Đức Phi và Phi Tâm có quá nhiều sự khác biệt, nhiệt tình mà cô ta dành cho hoàng thượng đã hoàn toàn vượt lên hết tất cả những thứ khác. Chỉ nhìn cách quản lý của cô ta thì biết ngay, ban đầu còn làm việc đàng hoàng quy cũ, được vài hôm đã chán chường, điều cô ta quan tâm nhất mỗi ngày chính là cuộc sống sinh hoạt của hoàng thượng. Xem hoàng thượng đã đến cung nào, đi với người đàn bà nào. Phi Tâm không đồng tình việc này, ban đầu còn ngầm khuyên vài câu, nổi giận kiểu này không có ý nghĩa gì, nhưng sau đó cũng chẳng muốn màng đến nữa, mỗi người đều có sự tính toán của mình, cô đâm đầu vào khuyên cũng vô dụng.
Nay Tuấn Tần có thai, hoàng thượng chăm sóc hỏi han, ban thưởng ưu ái cũng là điều hết sức bình thường. Huống hồ trong lúc hành cung đó, nhưng người lượn lờ quanh hoàng thượng nhiều nhất cũng chính là cô ta và Hoa Mỹ Nhân. Bụng cô ta không có động tĩnh, Tuấn Tần người ta đã có mang rồi, thì chỉ đành than một tiếng rằng mình không may thôi, đây là chuyện không thể kiểm soát được, sao lại phải buồn phiền như thế nhỉ?
Nghe nô tài bảo rằng, hôm qua Đức Phi nghe tin xong, dù đã tặng quà, đích thân thăm hỏi. Nhưng khi hồi cung thì bắt đầu ấm ức rầu rĩ, sau đó không biết vì sao lại trút giận lên nô tài, khiến trên dưới Lai m Cung hoảng hốt như chim thấy cung gặp cành cong cũng sợ.Nói đến thì mới nói, thái độ không vui của cô ta thể hiện rất rõ ràng, thế mà hoàng thượng cũng chẳng nói gì cả!
Nhưng Phi Tâm không có tâm tư so đo những thứ này, nếu như Nam tuần đã định, công việc tiếp đến của cô sẽ không ít. Huống hồ lúc này hoàng gia lại đang bước vào thời kỳ giao mùa lập hỷ, rồi đầu tháng tư thì có Tiết Hàn Thực và Tiết Thanh Minh, cô hết sức bận rộn.
Nhưng những ngày tiếp đó Phi Tâm cảm thấy hơi rầu rĩ, bắt đầu từ 15 tháng 3 cho đến mùng 2 tháng 4, cô lại biến thành chuyên sủng hậu cung. Hoàng thượng không ở lại Cúc Tuệ Cung thì cũng triệu Quý Phi sang Càn Nguyên Cung.
Phi Tâm thật sự có chút sợ hãi, năm ngoái y cũng từng làm như vậy một lần, nhưng lúc đó là vì muốn mượn cô để tung hỏa mù nhằm đối phó nhà họ Nguyễn. Lần này y lại làm như thế, khiến Phi Tâm cứ nơm nớp lo sợ, không biết y lại muốn làm gì.
Nhưng nghĩ thế nào cũng không thông, việc Nam tuần đã bắt đầu chuẩn bị, y cũng không đến nỗi phải toan tính chuyện gì trong lúc này chứ. Chẳng lẽ vì muốn giúp Tuấn Tần nên mới chuyển dời sự chú ý về phía cô? Mà cũng không đúng, trước đó y còn bảo cho cô đi theo cơ mà, đến lúc đó lỡ như Tuấn Tần có trục trặc gì thì cũng đâu thể đổ xuống đầu cô, khả năng bắt cô làm bia đỡ đạn cũng rất thấp.
Nhưng tình trạng bây giờ thì Phi Tâm làm sao còn có thể làm gương? Cô vừa xử trí Hoa Mỹ Nhân và Linh Tần, bên này Tuấn Tần lại báo tin vui, Phi Tâm ngay lập tức lại chuyên sủng, làm sao khiến chúng phi tâm phục? Quan trong nhất chính là Đức Phi, tuy cô không định cùng thuyền với Đức Phi, cũng chẳng muốn có dây mơ rễ má gì đến nhà họ Lâm, nhưng cô cũng không mong mối quan hệ giữa cô và Đức Phi quá căng thẳng. Đức Phi và cô đồng cấp, Phi Tâm thật tình không muốn lại xảy ra chuyện gì trước ngày Nam tuần.
Tuy Phi Tâm bất mãn, cũng thu hết dũng khí phát biểu bài luận với Vân Hi. Trích dẫn những đạo lý như là chuyên sủng hậu phi sẽ gây hại như thế nào, nói thật, đây đã là hết mức giới hạn của Phi Tâm rồi. Tuy cô rất khâm phục các đại thần dám lấy cái chết ra can gián, nhưng cô chưa làm được đến bước đó. Thực sự không phải vì cô sợ chết, mà là cô cảm thấy hiện tại vẫn chưa cần đến mức như vậy. Dẫu sao thì thêm vài hôm nữa, hậu cung cũng vào tay cô cai quản rồi. Còn một việc nữa chính là lịch trình Nam tuần đã được đưa ra, xem ra cô sắp có thể mang lại vinh quang to lớn cho nhà Lạc Chính rồi, những lúc như vậy sao có thể vì chuyện nhỏ nhặt mà phải đến độ không còn đường tiến thoái chứ.
Vì vậy, khi cô phát biểu những lời trung quân với hoàng thường, không những không được tiếp nạp mà còn bị bác bỏ ngay tức thì, ngay đêm đó y hành hạ cô hung tợn hơn, sau đó Phi Tâm tự cân bằng lợi hại một lúc, lại hồi phục bộ dạng nhút nhát sợ chết ban đầu, y thích làm gì thì làm vậy.
n cần hầu hạ quân vương vì danh dự gia đình
Phi Tâm vừa nhắm mắt định ngủ thêm tí, bất chợt sau gáy cô lại bị y đẩy một cái, suýt chút thì cô đã cắn phải lưỡi rồi. Cô đang sững sờ, y đã nhanh chóng kéo cô quay lại: “Nàng vừa nói gì? "
“Thần thiếp nói năng nhàm chán…." Cô không kịp phản ứng, vả lại khoảng cách quá gần, tầm mắt cô đang hướng về sóng mũi y, cảm thấy gần sắp đụng vào rồi, khiến tròng mắt cô sắp lác rồi.
“Không phải câu này, câu cuối cùng nàng nói là gì? " Y nhìn vẻ mặt cô rất ư là buồn cười. Y hoàn toàn không còn buồn ngủ, mái tóc dài rũ xuống dọc theo bờ vai, vạch ra một bóng râm.
“Mời hoàng thượng đến Cúc Tuệ Cung dùng bữa. " Cô cắn chặt răng thốt mấy từ này thật nhanh, cần cổ rụt một cái, không nói tiếp nữa. Chỉ thấy tim đang đập loạn xạ, tai nóng rát đến phát hoảng.
Cô nói hết sức nhanh, khiến y nhất thời ngơ ngác. Y ngu ngơ một hồi, đột nhiên đôi mày giãn ra, lại nằm sang bên cạnh cô, khi vừa muốn mở miệng, bỗng nghe tiếng Uông Thành Hải ở ngoài kia: “Hoàng thượng, giờ dần đã qua rồi ạ." Vân Hi nghe thế, nghiêng nhìn Phi Tâm, vừa đúng lúc cô cũng đang nhìn sang bên này, hai ánh mắt nhìn nhau. Phi Tâm hơi ngượng ngùng, cô cảm thấy day dứt vì mình đã nói những chuyện vớ vẩn khiến y không ngủ được, nhưng bị y nhìn như thế, lại có chút không thoải mái, bèn né ánh mắt của y.
Vân Hi ngồi dậy, Phi Tâm cũng định dậy hầu hạ. Y ấn cô xuống: “Không cần đến nàng. " Nói rồi, kéo chăn đắp cho cô rồi vén màn bước ra. Uông Thành Hải đã chuẩn bị xong mọi thứ từ sớm, bên ngoài còn có Trần Hoài Đức và những cung nữ thái giám hầu cận. Phi Tâm rụt đầu xuống dưới chăn vờ ngủ, nghe thấy những tiếng ồn ào bên ngoài hệt như khúc ru ngủ, không biết từ lúc nào cô lại ngủ thiếp đi .
Vân Hi đến Cúc Tuệ Cung vào lúc hoàng hôn, Phi Tâm đã bắt đầu bận rộn từ buổi sáng sau khi hồi cung, đích thân cô đã nấu vài món. Nhiều năm chưa động tay vào, nên cũng hơi lúng túng, nhưng bọn Tú Linh thấy Quý Phi cuối cùng đã thông suốt đều rất vui mừng, vội vàng xuống phụ giúp, được một phen bận rộn. Chờ khi Vân Hi đến, Phi Tâm bắt đầu tỉ mỉ hầu hạ, vẻ mặt ấy tỏ ra khá thành kính, Tú Linh trông thấy mà sững sờ, trong lòng thầm nghĩ không biết hoàng thượng đã ban ân điển gì mà khiến đôi mắt Quý Phi sáng rực như vậy. Sau khi bữa tối kết thúc, Vân Hi không về, tá túc Cúc Tuệ Cung.
Ngày thứ hai, Phi Tâm đích thân đến Phúc Khánh Cung viếng thăm, tối qua lúc thị tẩm hoàng thượng nói cô không đích thân viếng thăm, lời này Phi Tâm ghi khắc trong lòng, thức dậy thỉnh an thái hậu xong bèn đến Phúc Khánh Cung. Bây giờ đầu óc cô chỉ toàn chuyện Nam tuần, nên đối với hoàng thượng, cô không chỉ cảm động rơi nước mắt, mà gần như là thờ phụng y như thần linh, vì thế bất kỳ chuyện gì khiến hoàng thượng mất vui cô đều phải giải quyết ổn thỏa. Không những đến thăm Tuấn Tần mà còn đặc biệt dặn dò thái y phải dưỡng thai cho Tuấn Tần, lại còn đích thân đến Trường n Điện kỳ phúc*.
Hoàng thượng cũng hạ chỉ, từ nay về sau Tuấn Tần sẽ được đối đãi theo quy nghi của Phu Nhân, miễn tất cả mọi lễ nghi quỳ lạy, chuyên tâm dưỡng thai. Đã ban ưu ái nhưng lại chưa chính thức sắc phong, ý đồ này mọi người đều hiểu, đó chính là phải xem xem cái bụng Tuấn Tần có phấn đấu hay không.
Tuấn Tần không nằm trong những nhân vật tập trung quyền lực, gia tộc cũng không can hệ đến tranh chấp của bất kỳ đảng phái nào. Nếu như sinh con trai, tấn vị là điều không thể thiếu, nhưng vì thế mà trở thành hoàng hậu thì khả năng rất thấp, nên hoàng thượng làm thế cũng chỉ là chuyện rất bình thường.
So sánh thái độ của các cung, Phi Tâm biết Đức Phi có chút khó chịu trong lòng, cách nghĩ của Đức Phi và Phi Tâm có quá nhiều sự khác biệt, nhiệt tình mà cô ta dành cho hoàng thượng đã hoàn toàn vượt lên hết tất cả những thứ khác. Chỉ nhìn cách quản lý của cô ta thì biết ngay, ban đầu còn làm việc đàng hoàng quy cũ, được vài hôm đã chán chường, điều cô ta quan tâm nhất mỗi ngày chính là cuộc sống sinh hoạt của hoàng thượng. Xem hoàng thượng đã đến cung nào, đi với người đàn bà nào. Phi Tâm không đồng tình việc này, ban đầu còn ngầm khuyên vài câu, nổi giận kiểu này không có ý nghĩa gì, nhưng sau đó cũng chẳng muốn màng đến nữa, mỗi người đều có sự tính toán của mình, cô đâm đầu vào khuyên cũng vô dụng.
Nay Tuấn Tần có thai, hoàng thượng chăm sóc hỏi han, ban thưởng ưu ái cũng là điều hết sức bình thường. Huống hồ trong lúc hành cung đó, nhưng người lượn lờ quanh hoàng thượng nhiều nhất cũng chính là cô ta và Hoa Mỹ Nhân. Bụng cô ta không có động tĩnh, Tuấn Tần người ta đã có mang rồi, thì chỉ đành than một tiếng rằng mình không may thôi, đây là chuyện không thể kiểm soát được, sao lại phải buồn phiền như thế nhỉ?
Nghe nô tài bảo rằng, hôm qua Đức Phi nghe tin xong, dù đã tặng quà, đích thân thăm hỏi. Nhưng khi hồi cung thì bắt đầu ấm ức rầu rĩ, sau đó không biết vì sao lại trút giận lên nô tài, khiến trên dưới Lai m Cung hoảng hốt như chim thấy cung gặp cành cong cũng sợ.Nói đến thì mới nói, thái độ không vui của cô ta thể hiện rất rõ ràng, thế mà hoàng thượng cũng chẳng nói gì cả!
Nhưng Phi Tâm không có tâm tư so đo những thứ này, nếu như Nam tuần đã định, công việc tiếp đến của cô sẽ không ít. Huống hồ lúc này hoàng gia lại đang bước vào thời kỳ giao mùa lập hỷ, rồi đầu tháng tư thì có Tiết Hàn Thực và Tiết Thanh Minh, cô hết sức bận rộn.
Nhưng những ngày tiếp đó Phi Tâm cảm thấy hơi rầu rĩ, bắt đầu từ 15 tháng 3 cho đến mùng 2 tháng 4, cô lại biến thành chuyên sủng hậu cung. Hoàng thượng không ở lại Cúc Tuệ Cung thì cũng triệu Quý Phi sang Càn Nguyên Cung.
Phi Tâm thật sự có chút sợ hãi, năm ngoái y cũng từng làm như vậy một lần, nhưng lúc đó là vì muốn mượn cô để tung hỏa mù nhằm đối phó nhà họ Nguyễn. Lần này y lại làm như thế, khiến Phi Tâm cứ nơm nớp lo sợ, không biết y lại muốn làm gì.
Nhưng nghĩ thế nào cũng không thông, việc Nam tuần đã bắt đầu chuẩn bị, y cũng không đến nỗi phải toan tính chuyện gì trong lúc này chứ. Chẳng lẽ vì muốn giúp Tuấn Tần nên mới chuyển dời sự chú ý về phía cô? Mà cũng không đúng, trước đó y còn bảo cho cô đi theo cơ mà, đến lúc đó lỡ như Tuấn Tần có trục trặc gì thì cũng đâu thể đổ xuống đầu cô, khả năng bắt cô làm bia đỡ đạn cũng rất thấp.
Nhưng tình trạng bây giờ thì Phi Tâm làm sao còn có thể làm gương? Cô vừa xử trí Hoa Mỹ Nhân và Linh Tần, bên này Tuấn Tần lại báo tin vui, Phi Tâm ngay lập tức lại chuyên sủng, làm sao khiến chúng phi tâm phục? Quan trong nhất chính là Đức Phi, tuy cô không định cùng thuyền với Đức Phi, cũng chẳng muốn có dây mơ rễ má gì đến nhà họ Lâm, nhưng cô cũng không mong mối quan hệ giữa cô và Đức Phi quá căng thẳng. Đức Phi và cô đồng cấp, Phi Tâm thật tình không muốn lại xảy ra chuyện gì trước ngày Nam tuần.
Tuy Phi Tâm bất mãn, cũng thu hết dũng khí phát biểu bài luận với Vân Hi. Trích dẫn những đạo lý như là chuyên sủng hậu phi sẽ gây hại như thế nào, nói thật, đây đã là hết mức giới hạn của Phi Tâm rồi. Tuy cô rất khâm phục các đại thần dám lấy cái chết ra can gián, nhưng cô chưa làm được đến bước đó. Thực sự không phải vì cô sợ chết, mà là cô cảm thấy hiện tại vẫn chưa cần đến mức như vậy. Dẫu sao thì thêm vài hôm nữa, hậu cung cũng vào tay cô cai quản rồi. Còn một việc nữa chính là lịch trình Nam tuần đã được đưa ra, xem ra cô sắp có thể mang lại vinh quang to lớn cho nhà Lạc Chính rồi, những lúc như vậy sao có thể vì chuyện nhỏ nhặt mà phải đến độ không còn đường tiến thoái chứ.
Vì vậy, khi cô phát biểu những lời trung quân với hoàng thường, không những không được tiếp nạp mà còn bị bác bỏ ngay tức thì, ngay đêm đó y hành hạ cô hung tợn hơn, sau đó Phi Tâm tự cân bằng lợi hại một lúc, lại hồi phục bộ dạng nhút nhát sợ chết ban đầu, y thích làm gì thì làm vậy.
Tác giả :
Đương Mộc Đương Trạch