Cùng Lão Đàn Ông Nhà Giàu Kết Hôn Trước Yêu Sau
Chương 69: Lên
Đu quay đang quay xuống, gió lạnh mùa đông từ cửa sổ thổi vào.
Giọng Tần Tư Hoán trầm thấp, bình đạm nói với Lộ Chỉ chuyện của hắn với Tần Minh. Đây cũng là lần đầu tiên hắn đem việc này nói với người khác, những chuyện đã xảy ra trong quá trình trưởng thành của hắn, cô đơn, đả kích, hắn cho rằng lúc nói ra sẽ rất khó chịu, nhưng mà khi nói hết với Lộ Chỉ, hắn lại cảm thấy không giống như vậy.
Giống như là dùng đôi mắt và miệng của mình, để nói về câu chuyện của một người khác.
Con người chính là cứng rắn như vậy, cho dù là đã chịu vết thương nghiêm trọng như thế nào, thời gian đều sẽ chữa lành vết thương, cuối cùng vết thương đó sẽ sống cùng với mình.
Vết thương vẫn tồn tại như cũ, chỉ là mình có thể chịu đựng, lúc nhớ lại cũng không còn đau còn ngứa nữa.
“Từ lúc anh có ý thức, đã bị yêu cầu là phải làm mọi việc một cách tốt nhất, làm không tốt thì tài năng cũng chỉ bình thường, làm tốt thì đó là chuyện đương nhiên." Hắn cầm ngón tay Lộ Chỉ xoa xoa, biểu tình cũng không tự giác trở nên hờ hững: “Ba anh không giống như bố của em. Bố em là một một người cha rất tốt, sẽ vì em thi đại học được 600 điểm mà gọi điện thoại khoe khoang khắp nơi, sẽ cảm thấy con trai mình là thiên tài."
Lộ Chỉ lấy tay mình đặt lên mu bàn tay hắn, nhẹ nhàn vỗ vỗ như là trấn an hắn.
“Chuyện này cũng không có gì, nhưng anh có đôi khi sẽ cảm thấy không công bằng, vì sao người khác đều được tặng quà, còn anh không có. Mấy đứa con nít khác đều sẽ được ba ôm, có mẹ đau, thi không tốt cũng được an ủi." Ngón tay hắn dùng sức nắm thành quyền, “Nhưng mà anh không có. Ba đối với anh yêu cầu rất nghiêm khắc, nhưng nếu anh làm tốt, cũng sẽ không có được một lời khen, ngược lại làm không tốt, sẽ bị mắng, thậm chí bị đánh."
Hắn dừng một chút, kéo khăn quàng cổ ra một chút, gác cằm vào hõm vai Lộ Chỉ, “Ba anh là người có khuynh hướng bạo lực, đa số thời điểm đều sẽ khống chế được chính mình, nhưng lúc không khống chế được sẽ trực tiếp đánh người. Mẹ anh với ông ấy là môn đăng hậu đối, cho nên ông ấy chỉ có thể đánh anh."
Vinh gia cùng Tần gia đều là hào môn, Tần Minh nếu là thật sự đánh con gái của Vinh gia, hai nhà nhất định sẽ làm lớn chuyện, cho dù là ở bất kì phương diện nào, Tần Minh cũng không dám động tay với Vinh Tuệ Linh.
Lộ Chỉ tưởng tượng không ra bộ dáng Tần Tư Hoán bị đánh, người đàn ông này cường tráng như con trâu, người đánh thắng được hắn cũng không nhiều lắm. Nhưng hắn khi còn nhỏ lại thật sự bị đánh.
Lộ Chỉ trái tim rầu rĩ, có chút không thở nổi. Tần Tư Hoán giống như thật sự rất thảm, gia đình lại không ai yêu thương, còn bị đánh.
Lộ Chỉ lại có chút muốn khóc, không biết cảm xúc này từ đâu ra, chỉ cảm thấy rất thương hắn, rất muốn đem Tần Tư Hoán lúc còn nhỏ ôm vào trong ngực, bảo vệ hắn, để hắn không cần bị đánh nữa.
“Nhưng anh tính tình cũng không phải là tốt, ông ấy đánh anh anh liền đánh lại. Khi còn nhỏ đánh không lại, sau này lớn lên ba anh cũng không đánh lại anh, sau này cũng không dám đánh anh nữa." Khi đó Tần Tư Hoán đại khái cũng khoảng 13-14 tuổi, là tuổi phản nghịch, lúc đánh nhau đôi mắt đều đỏ lên, có thể đánh ngã được Tần Minh.
Hắn đã trải qua chuyện này quá nhiều lần.
Phát sinh trong gia đình thật sự ảnh hưởng rất nhiều đối với tính cách cả đời của hắn. Hắn ở trong nhà cảm thấy áp lực, nhưng mà lại không thể không biểu hiện giống bộ dáng của “Tần thiếu", mà lúc ở trường học lại không cần cố kị đều đó, cho nên một khi có người chọc tới hắn, Tần Tư Hoán liền nhịn không được muốn đánh người ta.
Đánh nhau đối hắn mà nói là một phương thức để phát tiết tất cả bực bội trong lòng, giống như củi khô gặp lửa bốc cháy, không cháy đến tàn không bỏ qua.
Hắn khi đó không đem người ta chỉnh đến chết đi sống lại quyết không buông tay.
Thật sự là quá áp lực, áp lực gia đình, cha con không thuận, còn có bạn bè xung quanh thì lại không hiểu hắn.
Dần dà cũng thành thói quen, nhưng mà hiện tại hắn đã có một bảo bối nhỏ.
Bảo bối nhỏ ngây thơ đơn thuần, sẽ làm nũng sẽ dỗ dành hắn lúc hắn không vui, cũng sẽ vì hắn mà giận dỗi người khác.
Ánh mắt bảo bối nhỏ khi nhìn hắn cũng rất ngây thơ, làm hắn cảm thấy mình là một người tốt.
Ở trong vòng này hắn là người nổi danh có tính tình không tốt, người ngoài đều chỉ cảm thấy hắn là người không dễ chọc, bạn bè đối với hắn cũng không có hiểu biết gì nhiều.
Thân phận Tần thiếu đứng vững vàng, đem những chuyện hắn làm đều che lấp lại.
Trong đó có rất nhiều chuyện mà Lộ Chỉ còn chưa biết, hắn thậm chí cũng không dám nói với Lộ Chỉ.
Vì thế Tần Tư Hoán nói: “Tất cả đều đã qua, hiện tại ngẫm lại cũng cảm thấy không có gì." Hắn cười một chút, ra vẻ thoải mái mà nói: “Không phải sao này chú còn có bảo bối nhỏ sao."
Vòng đu quay dừng lại.
Lộ Chỉ cúi đầu, ồm ồm nói: “Em muốn xuống."
Cậu vừa nói xong, người đàn ông liền buông cậu ra, Lộ Chỉ vươn tay, chủ động nắm tay Tần Tư Hoán, lôi hắn đi xuống.
Cậu nhớ lại lúc trước, lần đầu tiên Tần Tư Hoán nắm tay cậu, cậu cảm thấy rất phản cảm. Lúc đó Tần Tư Hoán thật sự.... Lúc đầu ở chung với hắn, hắn thật sự rất dọa người, tính tình không tốt lại cứ lượng lờ trước mặt cậu, quản đông quản tây.
Nhưng sau này ở chung, Lộ Chỉ lại cảm thấy hắn quá ôn nhu. Bên ngoài là Tần Tư Hoán cứng rắn, bên trong là Tần Tư mềm mại.
Tần Tư Hoán tùy cậu nắm tay dẫn đi, đi chưa được mấy bước, Lộ Chỉ liền bỗng nhiên quay đầu lại. Bên cạnh hắn là một cây đại thụ to lớn, trên nhánh cây bám đầy tuyết.
Nhóc con nhìn hắn chớp chớp mắt, Tần Tư Hoán cũng chớp chớp mắt theo cậu.
Lộ Chỉ một tay nắm lấy cổ tay hắn, một tay khác ấn vai hắn, đem hắn đẩy về phía bên cạnh.
Không biết Lộ Chỉ muốn làm gì, mà đem Tần Tư Hoán ấn lên cây.
Nhánh cây quơ quơ, tuyết đang bám trên cây rơi xuống, rơi xuống phía sau của nhóc con.
Tần Tư Hoán không có ý muốn phản kháng, liền dựa theo lực tay của Lộ Chỉ, trực tiếp dựa vào cây, còn rất có tâm hỏi: “Hả?"
Hả cmn anh chứ hả!
Lộ Chỉ nguyên bản dũng khí rất nhiều nhưng bị hắn 'hả' một cái liền biến mất sạch sẽ, cậu liếm liếm môi, nhắm mắt lại, ngẩng cổ muốn hôn Tần Tư Hoán.
Vốn dĩ cũng không muốn cưỡng hôn Tần Tư Hoán, chỉ là cậu cảm thấy Tần Tư Hoán lúc này đang rất cần an ủi.
Môi cậu đụng đến mũi của người đàn ông, môi vừa lúc hôn vào chóp mũi của người đàn ông, liền như vậy hôn xuống, thiếu chút nữa đem mũi của người đàn ông ăn vào trong miệng.
Lộ Chỉ xấu hổ xoa xoa lòng bàn tay, tiếp tục hôn lên gương mặt của người đàn ông.
Cậu hôn hắn một cái, tay bám vào bả vai người đàn ông, giống như gà mái đang mổ lông cho gà con, vừa hôn vừa nói: “Chú lớn lên rất đẹp trai."
Tần Tư Hoán bị cậu hôn mặt đầy nước miếng, phối hợp với Lộ Chỉ, hắn hơi cúi đầu, cho cậu dễ dàng hôn hắn.
Lộ Chỉ cằm luôn đụng tới khăn quàng cổ, cậu không kiên nhẫn, duỗi tay đem khăn quàng cổ cởi ra, sau đó lại dán lên môi người đàn ông, nói: "Chú mang khăn quàng cổ càng đẹp trai hơn."
Đôi mắt cậu long lanh, so với vầng trăng non trên bầu trời còn sáng hơn, Tần Tư Hoán trong lòng lập tức không còn một chút uất ức nào, chỗ nào cũng đều thoải mái, “Ừ."
Lộ Chỉ vươn tay ôm lấy cổ người đàn ông, làn da nơi cổ của người đàn ông được khăn quàng cổ che ấm, nhiệt độ truyền đến tay cậu, Lộ Chỉ mi mắt cong cong nói: “Chú, em muốn mỗi ngày về sau anh đều mang khăn quàng cổ của em tặng."
“Được." Tần Tư Hoán không hề do dự liền đồng ý.
Lộ Chỉ nói: “Không được mang khăn quàng cổ Kiều Định tặng, có biết hay không?"
“Biết, không mang khăn quàng cổ của cậu ta tặng."
Lộ Chỉ lẩm bẩm: “Khăn quàng cổ của chú ấy tặng xấu muốn chết."
Tần Tư Hoán không hề có nguyên tắc đã bị cậu “Xúi giục": “Ừ, bảo bảo đan đẹp." Dừng một chút, hắn cho rằng không đủ, liền bồi thêm một câu khẳng định: “Đẹp nhất."
Lộ Chỉ ngón tay vẽ vòng tròn trên cổ của hắn, lại đem cả người hắn đè trên cây, Tần Tư Hoán không rõ nguyên do, rũ mắt nhìn cậu.
“Chú, về sau em mới là người nhà của anh!" Giọng nhóc con rất êm tai, còn có vài phần kiêu căng ở trước mặt hắn, nói chuyện đều giống như làm nũng: “Anh không được đi quan tâm người khác, nếu không em sẽ không vui."
Tần Tư Hoán khóe môi cong lên, cánh tay ôm lấy eo cậu, hết sức sung sướng: “Ừm."
Lộ Chỉ nói xong lại có chút ngượng ngùng, hơn nửa ngày cũng không nhớ được mình muốn nói cái gì, cậu dứt khoát đã không làm thì thôi, nếu đã làm là phải làm đến cùng, đem Tần Tư Hoán đèn chặt trên cây.
Môi cậu trực tiếp đè lên môi người đàn ông, còn muốn vươn đầu lưỡi.
Tần Tư Hoán dù bận vẫn ung dung, không làm động tác gì, như là đang xem cậu sẽ quậy được như thế nào, hắn thật là muốn dạy hư cậu.
Lộ Chỉ từ trong lỗ mũi hừ một tiếng, đầu lưỡi liếm liếm môi người đàn ông, sau đó liền lui về phía sau, xoay người đi về phía cổng của khu trò chơi, vừa đi vừa nói chuyện: “Mệt mỏi, muốn về nhà, không muốn hôn anh."
Tần Tư Hoán: “……"
Mỗi lần đều như vậy, cậu đang muốn làm cái gì đây?
Nhưng mà vừa rồi hắn được cậu dỗ dành rất vui vẻ, ngay bây giờ cũng muốn dung túng cậu, cho nên Lộ Chỉ nói muốn về nhà, hắn liền thật sự đưa cậu về nhà.
Bentley dừng lại trước của nhà Lộ Chỉ.
Ven đường dẫn đến cửa chính có một đường sỏi đá nhỏ, trên đường còn có tuyết tan ra thành nước. Bên cạnh đường sỏi còn có bụi cây, là loại cây chịu được rét lạnh, đang trong mùa đông mà vẫn xanh tươi. Trên bụi cây cũng có tuyết động.
Lộ Chỉ xuống xe, ánh mắt nhìn qua bụi cây, quay đầu lại nói với Tần Tư Hoán: “Đưa tay cho em."
Tần Tư Hoán đang chuẩn bị lên xe, nghe vậy không biết nghĩ đến cái gì, “Q" một tiếng, hắn liền đưa tay cho Lộ Chỉ.
Một màn này rất giống cảnh đưa nhẫn giống như hồi nghĩ hè.
Lộ Chỉ nắm lấy ba ngón tay của hắn, lôi kéo hắn đi lên đường sỏi, Tần Tư Hoán ngước mắt nhìn đường sỏi trước của Lộ gia. Chẳng lẽ Lộ Chỉ muốn giới thiệu hắn với người nhà?
Nghĩ đến đây, người đàn ông trong mắt ý cười đậm thêm, chuyện chạng vạng hồi chiều liền biến mất không còn một mảnh.
Hắn muốn có được một thân phận, mà không hề muốn dùng thân phận “Chú."
Nhưng ngay sau đó ngực hắn liền chịu một đòn rất quang trọng, đường sỏi vốn dĩ rất trơn, bị ước càng trơn hơn, ngực hắn bị dính một đòn cả người liền ngã qua bên cạnh.
Nhưng lại không có đau đớn giống như trong tưởng tượng, sau lưng là lớp tuyết mềm mại, hắn ngưỡng mặt nằm trên đất, cái ót nằm lên tuyết, tuyết đọng bị nhiệt độ cơ thể hòa tan, không ngừng lún xuống.
Hắn mở mắt ra, nhóc con chống tay ở trên ngực hắn, cười giảo hoạt, giống như con hồ ly nhỏ đạt được mưu kế.
Lộ Chỉ chớp mắt, ánh sáng từ đèn đường với trước của Lộ gia chiếu sáng, ánh sáng mỏng manh chiếu về phía bên này, gương mặt Lộ Chỉ cũng dính một ít ánh sáng. Nhưng trên đỉnh đầu cậu là bầu trời đầy sao, còn có vầng trăng non, ánh trăng cũng rất sáng.
Lộ Chỉ ra vẻ kinh ngạc: “Chú thật là, người rất dễ bị đẩy ngã nha!"
Tần Tư Hoán bụng nhỏ có chút nóng.
Bị cậu đè ở trên cỏ, nơi nào cũng đều khó chịu.
Hắn mở miệng, giọng nói trầm thấp nóng bỏng, trên mặt như muốn nứt ra: “Lên."
Lộ Chỉ không hài lòng với thái độ này của hắn, hoặc là nói rất không thích.
Tần Tư Hoán hôm nay một chút cũng không nhiệt tình, một chút cũng không chủ động. Cậu đã chủ động đem hắn ấn trên thân cây, Tần Tư Hoán cũng không chịu hôn cậu.
Lộ Chỉ đã lâu cũng không nhìn thấy hắn, cũng rất nhớ hắn, muốn người của hắn, cũng muốn hôn hắn.
Cậu cố ý cọ tới cọ lui ở những nơi có thể chạm vào trên người Tần Tư Hoán, tay chống bên sườn của người đàn ông, làm bộ dùng sức bò dậy, nhưng mà ngay sau đó liền dùng sức, hôn một cái lên mặt người đàn ông, hàm răng còn cắn cắn xương gò má của hắn.
Cậu nhỏ giọng nói: “Ai nha, chú, không dậy nổi làm sao bây giờ?"
Giọng Tần Tư Hoán trầm thấp, bình đạm nói với Lộ Chỉ chuyện của hắn với Tần Minh. Đây cũng là lần đầu tiên hắn đem việc này nói với người khác, những chuyện đã xảy ra trong quá trình trưởng thành của hắn, cô đơn, đả kích, hắn cho rằng lúc nói ra sẽ rất khó chịu, nhưng mà khi nói hết với Lộ Chỉ, hắn lại cảm thấy không giống như vậy.
Giống như là dùng đôi mắt và miệng của mình, để nói về câu chuyện của một người khác.
Con người chính là cứng rắn như vậy, cho dù là đã chịu vết thương nghiêm trọng như thế nào, thời gian đều sẽ chữa lành vết thương, cuối cùng vết thương đó sẽ sống cùng với mình.
Vết thương vẫn tồn tại như cũ, chỉ là mình có thể chịu đựng, lúc nhớ lại cũng không còn đau còn ngứa nữa.
“Từ lúc anh có ý thức, đã bị yêu cầu là phải làm mọi việc một cách tốt nhất, làm không tốt thì tài năng cũng chỉ bình thường, làm tốt thì đó là chuyện đương nhiên." Hắn cầm ngón tay Lộ Chỉ xoa xoa, biểu tình cũng không tự giác trở nên hờ hững: “Ba anh không giống như bố của em. Bố em là một một người cha rất tốt, sẽ vì em thi đại học được 600 điểm mà gọi điện thoại khoe khoang khắp nơi, sẽ cảm thấy con trai mình là thiên tài."
Lộ Chỉ lấy tay mình đặt lên mu bàn tay hắn, nhẹ nhàn vỗ vỗ như là trấn an hắn.
“Chuyện này cũng không có gì, nhưng anh có đôi khi sẽ cảm thấy không công bằng, vì sao người khác đều được tặng quà, còn anh không có. Mấy đứa con nít khác đều sẽ được ba ôm, có mẹ đau, thi không tốt cũng được an ủi." Ngón tay hắn dùng sức nắm thành quyền, “Nhưng mà anh không có. Ba đối với anh yêu cầu rất nghiêm khắc, nhưng nếu anh làm tốt, cũng sẽ không có được một lời khen, ngược lại làm không tốt, sẽ bị mắng, thậm chí bị đánh."
Hắn dừng một chút, kéo khăn quàng cổ ra một chút, gác cằm vào hõm vai Lộ Chỉ, “Ba anh là người có khuynh hướng bạo lực, đa số thời điểm đều sẽ khống chế được chính mình, nhưng lúc không khống chế được sẽ trực tiếp đánh người. Mẹ anh với ông ấy là môn đăng hậu đối, cho nên ông ấy chỉ có thể đánh anh."
Vinh gia cùng Tần gia đều là hào môn, Tần Minh nếu là thật sự đánh con gái của Vinh gia, hai nhà nhất định sẽ làm lớn chuyện, cho dù là ở bất kì phương diện nào, Tần Minh cũng không dám động tay với Vinh Tuệ Linh.
Lộ Chỉ tưởng tượng không ra bộ dáng Tần Tư Hoán bị đánh, người đàn ông này cường tráng như con trâu, người đánh thắng được hắn cũng không nhiều lắm. Nhưng hắn khi còn nhỏ lại thật sự bị đánh.
Lộ Chỉ trái tim rầu rĩ, có chút không thở nổi. Tần Tư Hoán giống như thật sự rất thảm, gia đình lại không ai yêu thương, còn bị đánh.
Lộ Chỉ lại có chút muốn khóc, không biết cảm xúc này từ đâu ra, chỉ cảm thấy rất thương hắn, rất muốn đem Tần Tư Hoán lúc còn nhỏ ôm vào trong ngực, bảo vệ hắn, để hắn không cần bị đánh nữa.
“Nhưng anh tính tình cũng không phải là tốt, ông ấy đánh anh anh liền đánh lại. Khi còn nhỏ đánh không lại, sau này lớn lên ba anh cũng không đánh lại anh, sau này cũng không dám đánh anh nữa." Khi đó Tần Tư Hoán đại khái cũng khoảng 13-14 tuổi, là tuổi phản nghịch, lúc đánh nhau đôi mắt đều đỏ lên, có thể đánh ngã được Tần Minh.
Hắn đã trải qua chuyện này quá nhiều lần.
Phát sinh trong gia đình thật sự ảnh hưởng rất nhiều đối với tính cách cả đời của hắn. Hắn ở trong nhà cảm thấy áp lực, nhưng mà lại không thể không biểu hiện giống bộ dáng của “Tần thiếu", mà lúc ở trường học lại không cần cố kị đều đó, cho nên một khi có người chọc tới hắn, Tần Tư Hoán liền nhịn không được muốn đánh người ta.
Đánh nhau đối hắn mà nói là một phương thức để phát tiết tất cả bực bội trong lòng, giống như củi khô gặp lửa bốc cháy, không cháy đến tàn không bỏ qua.
Hắn khi đó không đem người ta chỉnh đến chết đi sống lại quyết không buông tay.
Thật sự là quá áp lực, áp lực gia đình, cha con không thuận, còn có bạn bè xung quanh thì lại không hiểu hắn.
Dần dà cũng thành thói quen, nhưng mà hiện tại hắn đã có một bảo bối nhỏ.
Bảo bối nhỏ ngây thơ đơn thuần, sẽ làm nũng sẽ dỗ dành hắn lúc hắn không vui, cũng sẽ vì hắn mà giận dỗi người khác.
Ánh mắt bảo bối nhỏ khi nhìn hắn cũng rất ngây thơ, làm hắn cảm thấy mình là một người tốt.
Ở trong vòng này hắn là người nổi danh có tính tình không tốt, người ngoài đều chỉ cảm thấy hắn là người không dễ chọc, bạn bè đối với hắn cũng không có hiểu biết gì nhiều.
Thân phận Tần thiếu đứng vững vàng, đem những chuyện hắn làm đều che lấp lại.
Trong đó có rất nhiều chuyện mà Lộ Chỉ còn chưa biết, hắn thậm chí cũng không dám nói với Lộ Chỉ.
Vì thế Tần Tư Hoán nói: “Tất cả đều đã qua, hiện tại ngẫm lại cũng cảm thấy không có gì." Hắn cười một chút, ra vẻ thoải mái mà nói: “Không phải sao này chú còn có bảo bối nhỏ sao."
Vòng đu quay dừng lại.
Lộ Chỉ cúi đầu, ồm ồm nói: “Em muốn xuống."
Cậu vừa nói xong, người đàn ông liền buông cậu ra, Lộ Chỉ vươn tay, chủ động nắm tay Tần Tư Hoán, lôi hắn đi xuống.
Cậu nhớ lại lúc trước, lần đầu tiên Tần Tư Hoán nắm tay cậu, cậu cảm thấy rất phản cảm. Lúc đó Tần Tư Hoán thật sự.... Lúc đầu ở chung với hắn, hắn thật sự rất dọa người, tính tình không tốt lại cứ lượng lờ trước mặt cậu, quản đông quản tây.
Nhưng sau này ở chung, Lộ Chỉ lại cảm thấy hắn quá ôn nhu. Bên ngoài là Tần Tư Hoán cứng rắn, bên trong là Tần Tư mềm mại.
Tần Tư Hoán tùy cậu nắm tay dẫn đi, đi chưa được mấy bước, Lộ Chỉ liền bỗng nhiên quay đầu lại. Bên cạnh hắn là một cây đại thụ to lớn, trên nhánh cây bám đầy tuyết.
Nhóc con nhìn hắn chớp chớp mắt, Tần Tư Hoán cũng chớp chớp mắt theo cậu.
Lộ Chỉ một tay nắm lấy cổ tay hắn, một tay khác ấn vai hắn, đem hắn đẩy về phía bên cạnh.
Không biết Lộ Chỉ muốn làm gì, mà đem Tần Tư Hoán ấn lên cây.
Nhánh cây quơ quơ, tuyết đang bám trên cây rơi xuống, rơi xuống phía sau của nhóc con.
Tần Tư Hoán không có ý muốn phản kháng, liền dựa theo lực tay của Lộ Chỉ, trực tiếp dựa vào cây, còn rất có tâm hỏi: “Hả?"
Hả cmn anh chứ hả!
Lộ Chỉ nguyên bản dũng khí rất nhiều nhưng bị hắn 'hả' một cái liền biến mất sạch sẽ, cậu liếm liếm môi, nhắm mắt lại, ngẩng cổ muốn hôn Tần Tư Hoán.
Vốn dĩ cũng không muốn cưỡng hôn Tần Tư Hoán, chỉ là cậu cảm thấy Tần Tư Hoán lúc này đang rất cần an ủi.
Môi cậu đụng đến mũi của người đàn ông, môi vừa lúc hôn vào chóp mũi của người đàn ông, liền như vậy hôn xuống, thiếu chút nữa đem mũi của người đàn ông ăn vào trong miệng.
Lộ Chỉ xấu hổ xoa xoa lòng bàn tay, tiếp tục hôn lên gương mặt của người đàn ông.
Cậu hôn hắn một cái, tay bám vào bả vai người đàn ông, giống như gà mái đang mổ lông cho gà con, vừa hôn vừa nói: “Chú lớn lên rất đẹp trai."
Tần Tư Hoán bị cậu hôn mặt đầy nước miếng, phối hợp với Lộ Chỉ, hắn hơi cúi đầu, cho cậu dễ dàng hôn hắn.
Lộ Chỉ cằm luôn đụng tới khăn quàng cổ, cậu không kiên nhẫn, duỗi tay đem khăn quàng cổ cởi ra, sau đó lại dán lên môi người đàn ông, nói: "Chú mang khăn quàng cổ càng đẹp trai hơn."
Đôi mắt cậu long lanh, so với vầng trăng non trên bầu trời còn sáng hơn, Tần Tư Hoán trong lòng lập tức không còn một chút uất ức nào, chỗ nào cũng đều thoải mái, “Ừ."
Lộ Chỉ vươn tay ôm lấy cổ người đàn ông, làn da nơi cổ của người đàn ông được khăn quàng cổ che ấm, nhiệt độ truyền đến tay cậu, Lộ Chỉ mi mắt cong cong nói: “Chú, em muốn mỗi ngày về sau anh đều mang khăn quàng cổ của em tặng."
“Được." Tần Tư Hoán không hề do dự liền đồng ý.
Lộ Chỉ nói: “Không được mang khăn quàng cổ Kiều Định tặng, có biết hay không?"
“Biết, không mang khăn quàng cổ của cậu ta tặng."
Lộ Chỉ lẩm bẩm: “Khăn quàng cổ của chú ấy tặng xấu muốn chết."
Tần Tư Hoán không hề có nguyên tắc đã bị cậu “Xúi giục": “Ừ, bảo bảo đan đẹp." Dừng một chút, hắn cho rằng không đủ, liền bồi thêm một câu khẳng định: “Đẹp nhất."
Lộ Chỉ ngón tay vẽ vòng tròn trên cổ của hắn, lại đem cả người hắn đè trên cây, Tần Tư Hoán không rõ nguyên do, rũ mắt nhìn cậu.
“Chú, về sau em mới là người nhà của anh!" Giọng nhóc con rất êm tai, còn có vài phần kiêu căng ở trước mặt hắn, nói chuyện đều giống như làm nũng: “Anh không được đi quan tâm người khác, nếu không em sẽ không vui."
Tần Tư Hoán khóe môi cong lên, cánh tay ôm lấy eo cậu, hết sức sung sướng: “Ừm."
Lộ Chỉ nói xong lại có chút ngượng ngùng, hơn nửa ngày cũng không nhớ được mình muốn nói cái gì, cậu dứt khoát đã không làm thì thôi, nếu đã làm là phải làm đến cùng, đem Tần Tư Hoán đèn chặt trên cây.
Môi cậu trực tiếp đè lên môi người đàn ông, còn muốn vươn đầu lưỡi.
Tần Tư Hoán dù bận vẫn ung dung, không làm động tác gì, như là đang xem cậu sẽ quậy được như thế nào, hắn thật là muốn dạy hư cậu.
Lộ Chỉ từ trong lỗ mũi hừ một tiếng, đầu lưỡi liếm liếm môi người đàn ông, sau đó liền lui về phía sau, xoay người đi về phía cổng của khu trò chơi, vừa đi vừa nói chuyện: “Mệt mỏi, muốn về nhà, không muốn hôn anh."
Tần Tư Hoán: “……"
Mỗi lần đều như vậy, cậu đang muốn làm cái gì đây?
Nhưng mà vừa rồi hắn được cậu dỗ dành rất vui vẻ, ngay bây giờ cũng muốn dung túng cậu, cho nên Lộ Chỉ nói muốn về nhà, hắn liền thật sự đưa cậu về nhà.
Bentley dừng lại trước của nhà Lộ Chỉ.
Ven đường dẫn đến cửa chính có một đường sỏi đá nhỏ, trên đường còn có tuyết tan ra thành nước. Bên cạnh đường sỏi còn có bụi cây, là loại cây chịu được rét lạnh, đang trong mùa đông mà vẫn xanh tươi. Trên bụi cây cũng có tuyết động.
Lộ Chỉ xuống xe, ánh mắt nhìn qua bụi cây, quay đầu lại nói với Tần Tư Hoán: “Đưa tay cho em."
Tần Tư Hoán đang chuẩn bị lên xe, nghe vậy không biết nghĩ đến cái gì, “Q" một tiếng, hắn liền đưa tay cho Lộ Chỉ.
Một màn này rất giống cảnh đưa nhẫn giống như hồi nghĩ hè.
Lộ Chỉ nắm lấy ba ngón tay của hắn, lôi kéo hắn đi lên đường sỏi, Tần Tư Hoán ngước mắt nhìn đường sỏi trước của Lộ gia. Chẳng lẽ Lộ Chỉ muốn giới thiệu hắn với người nhà?
Nghĩ đến đây, người đàn ông trong mắt ý cười đậm thêm, chuyện chạng vạng hồi chiều liền biến mất không còn một mảnh.
Hắn muốn có được một thân phận, mà không hề muốn dùng thân phận “Chú."
Nhưng ngay sau đó ngực hắn liền chịu một đòn rất quang trọng, đường sỏi vốn dĩ rất trơn, bị ước càng trơn hơn, ngực hắn bị dính một đòn cả người liền ngã qua bên cạnh.
Nhưng lại không có đau đớn giống như trong tưởng tượng, sau lưng là lớp tuyết mềm mại, hắn ngưỡng mặt nằm trên đất, cái ót nằm lên tuyết, tuyết đọng bị nhiệt độ cơ thể hòa tan, không ngừng lún xuống.
Hắn mở mắt ra, nhóc con chống tay ở trên ngực hắn, cười giảo hoạt, giống như con hồ ly nhỏ đạt được mưu kế.
Lộ Chỉ chớp mắt, ánh sáng từ đèn đường với trước của Lộ gia chiếu sáng, ánh sáng mỏng manh chiếu về phía bên này, gương mặt Lộ Chỉ cũng dính một ít ánh sáng. Nhưng trên đỉnh đầu cậu là bầu trời đầy sao, còn có vầng trăng non, ánh trăng cũng rất sáng.
Lộ Chỉ ra vẻ kinh ngạc: “Chú thật là, người rất dễ bị đẩy ngã nha!"
Tần Tư Hoán bụng nhỏ có chút nóng.
Bị cậu đè ở trên cỏ, nơi nào cũng đều khó chịu.
Hắn mở miệng, giọng nói trầm thấp nóng bỏng, trên mặt như muốn nứt ra: “Lên."
Lộ Chỉ không hài lòng với thái độ này của hắn, hoặc là nói rất không thích.
Tần Tư Hoán hôm nay một chút cũng không nhiệt tình, một chút cũng không chủ động. Cậu đã chủ động đem hắn ấn trên thân cây, Tần Tư Hoán cũng không chịu hôn cậu.
Lộ Chỉ đã lâu cũng không nhìn thấy hắn, cũng rất nhớ hắn, muốn người của hắn, cũng muốn hôn hắn.
Cậu cố ý cọ tới cọ lui ở những nơi có thể chạm vào trên người Tần Tư Hoán, tay chống bên sườn của người đàn ông, làm bộ dùng sức bò dậy, nhưng mà ngay sau đó liền dùng sức, hôn một cái lên mặt người đàn ông, hàm răng còn cắn cắn xương gò má của hắn.
Cậu nhỏ giọng nói: “Ai nha, chú, không dậy nổi làm sao bây giờ?"
Tác giả :
Ngôn Chi Thâm Thâm